Beta: Duyên Trương.
____________________________________
Ông nội muốn cô đưa Lương Quyết Thành về nhà?
Lúc này không phải do Tiễn Ý Ý nghĩ nhiều. Trước đây ông nội cũng biết đến sự tồn tại của Lương Quyết Thành, thế nhưng vẫn chưa bảo cô dẫn anh tới gặp ông, chỉ là thông qua lời kể của cô biết một chút về anh mà thôi.
Tiễn Ý Ý vì để cho mọi người tin tưởng vào tình yêu giữa hai người nên sẽ học cách yêu đương giống các thiếu nữ mới lớn, vô tình hay cố ý chia sẻ cho người nhà một chút. Ông nội mỗi lần đều nghe, cười nhưng không nói, cũng chưa bao giờ có ý kiến gì với việc cháu gái mình yêu sớm.
Không nghĩ đến lúc này, ông đột nhiên lại nói muốn gặp Lương Quyết Thành.
Tại sao vậy chứ?
Tiễn Ý Ý không biết ông nội muốn làm gì, thế nhưng ông đã lên tiếng rồi thì chắc chắn là phải nghe theo.
Lúc ăn, Tiễn Ý Ý thuận miệng nhắc tới chuyện này với Lương Quyết Thành: “Hai ngày nay cậu có bận gì không, có thể về nhà gặp ông nội tớ được chứ? Ông nội muốn nói chuyện với cậu.”
Tay cầm đũa của anh run lên. Cúi đầu không thấy rõ biểu tình, chỉ dùng một loại giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Ông nội thích gì?”
Tiễn Ý Ý nghĩ ngợi: “Ông nội thích tranh chữ, thích câu cá, thích chơi cờ.”
“Cậu không cần suy xét nhiều như vậy đâu, chỉ là đi gặp mặt ông mà thôi, không có gì cả.”
Tiễn Ý Ý an ủi Lương Quyết Thành.
Đối với cô mà nói thì đích xác không phải chuyện lớn gì, ông nội là một người hòa khí, cũng sẽ không cùng một thiếu niên nói thêm điều gì hết. Nhiều lắm chỉ là xem xem bạn trai mà cháu gái mình chọn có phẩm chất như thế nào mà thôi.
Lại nói, trước đây tiểu thúc cũng nói muốn gặp Lương Quyết Thành, thế nhưng chú ấy lại rất bận, thời gian dài như vậy vẫn chưa tìm được lúc thích hợp. Không biết tiểu thúc lúc nào có thời gian để gặp được Lương Quyết Thành đây.
Tiễn Ý Ý kỳ thật còn có chút tâm tư nhỏ.
Hiện tại cô cùng Lương Quyết Thành vẫn là loại quan hệ tiền bạc khế ước kia. Gia trưởng gặp mặt có thể đồng ý, nhưng là không thể quá đồng ý được.
Nói cách khác, vấn đề chính là một năm sau hai người sẽ chia tay.
Lương Quyết Thành cả một buổi sáng đều là vẻ mặt hoảng hốt.
Ông nội của Tiễn Ý Ý.
Anh trốn học buổi sáng, đi tới bệnh viện.
Gần đây trời đã chuyển lạnh, mẹ Lương có đôi lúc sẽ xuống dưới dãy ghế cạnh bờ hồ ngồi, một mặt thưởng thức phong cảnh một năm bốn mùa, một mặt là sẽ đan áo cho Lương Quyết Thành cùng em gái nhỏ.
Thẩm mỹ của bà rất tốt, mấy năm nay, kiểu cách đan của bà từ đơn giản đã trở thành một chiếc áo cầu kì y như nhãn hiệu thời trang cao cấp.
Lương Quyết Thành đến tìm mẹ Lương, trịnh trọng thương lượng về chuyện sắp đi gặp gia trưởng.
Cái này nghiêm túc mà nói là lần đầu tiên anh đi gặp gia trưởng.
Trước kia cha mẹ Tiễn mà anh gặp đối với Tiễn Ý Ý không được coi là người thân, người mà Tiễn Ý Ý thực sự coi là người một nhà chỉ có ông nội và chú nhỏ. Chính vì vậy, anh cần phải có bộ dáng cháu rể chuẩn mực của ông nội và chú nhỏ mới được.
Lương Quyết Thành tìm hiểu rất nhiều ở trên mạng, về vấn đề làm sao trong lần đầu tiên tạo được ấn tượng tốt với người nhà của bạn gái, anh đã xem đi xem lại rất nhiều lần, trong lòng đã sớm học thuộc.
Anh nhờ mẹ Lương vẽ một bức tranh mà có thể ông nội sẽ thích. Mẹ Lương cũng thực sự kinh ngạc, không nghĩ đến đứa con trai mình tưởng sẽ độc thân cả đời này, yêu sớm thì không nói, lần đầu tiên yêu sớm đã phải đi gặp gia trưởng, thậm chí còn muốn kết hôn.
Mẹ Lương vui mừng, hỏi thứ mà ông nội Tiễn yêu thích.
Lương Quyết Thành đã tra xét tất cả tư liệu về ông nội Tiễn. Ở trên mạng viết, vị này thời còn trẻ chính là ông trùm thương nghiệp, tư liệu cũng rất đầy đủ. Lúc trẻ ông vung tiền như rác để mua được một bức họa mà đại sư đã vẽ ra, đến tuổi trung niên cũng vui vẻ đi từ thiện, nơi nơi đi làm công ích.
Quá khứ của ông nội Tiễn có thể tra được ở trên mạng đều là những mặt tích cực, Lương Quyết Thành cũng không có hỏi Tiễn Ý Ý nhiều.
Bởi vì hình tượng bên ngoài của ông nội Tiễn chính là bộ dáng anh muốn thể hiện ra trước mặt ông.
Lương Quyết Thành bây giờ mới chỉ là bạn trai của Tiễn Ý Ý. Với thân phận bạn trai thì anh không thể quá gần được. Cứ là chính mình cho đến khi hiểu rõ được hình tượng mà trưởng bối thực sự yêu thích thì tốt hơn.
Đầu tiên là phải lễ phép, đồng thời đó phải biết tôn trọng, trong tôn trọng phải có điểm khách khí nữa.
Không thể quá thân cận, cũng không thể không coi trọng.
Ý tưởng của Lương Quyết Thành chính là để cho mẹ Lương vẽ một bức tranh.
Mẹ Lương có thiên phú hội họa rất cao, nếu không phải bà bị bệnh, có đôi khi trên mặt biểu lộ ra tinh thần không mấy tốt thì hoàn toàn có thể dựa vào tác phẩm mình vẽ mà làm cho thanh danh lan truyền khắp mọi nơi.
Có điều là trên đời này không có “nếu như”.
Hơn nữa, mẹ Lương còn là mẹ của Lương Quyết Thành, đưa lễ vật do chính tay bà vẽ thì càng thể hiện được sự tôn trọng với ông nội hơn, cũng có thể thể hiện quan hệ của hai nhà.
Đây là lần đầu tiên Lương Quyết Thành dùng đầu của mình để suy tính về những phương diện này, cố gắng làm sao cho ông nội có thể có ấn tượng tốt với mình ở lần đầu gặp mặt.
Mẹ Lương vừa nghe, áo cũng không đan nữa, nhanh chóng ghi nhớ lại sở thích của ông nội Tiễn.
Đây chính là chuyện quan trọng liên quan đến đại sự cả đời của con trai bà.
Mẹ Lương rất nghiêm túc, bà ghi chép một lúc liền có chút hoảng hốt, không biết bây giờ là năm nào.
Năm nay bà mới ba mươi mấy tuổi, cũng đã cảm nhận được cảm giác con trai sắp cưới vợ.
Giống như nằm mơ vậy.
Ghi chép một hồi, bút trong tay đột nhiên ngừng lại.
Trong mắt rơi xuống từng hạt lệ lỡn.
Bà khóc.
“Mẹ!”
Lương Quyết Thành vừa nhìn thấy phản ứng của mẹ mình, trong lòng chợt lạnh, nhanh chóng rung chuông ở trên đầu giường.
Mẹ Lương khóc đến đau đớn tâm can, bà lau đi nước mắt hai bên má, ánh mắt dần dần ngây thơ.
“Cậu là ai?”
Lương Quyết Thành thả mềm thanh âm.
“Con là con trai của mẹ.”
“Cậu gạt tôi, tôi làm gì có con trai. Tôi mới mười sáu tuổi.” Mẹ Lương có chút sợ hãi trốn tránh khắp nơi, “Mẹ tôi đâu? Mẹ tôi ở đâu rồi!? Chỗ này là chỗ nào!?”
“Tôi sợ…”
Trước khi y tá tới, Lương Quyết Thành tận lực trấn an mẹ Lương, một lần lại một lần an ủi bà: “Không có chuyện gì, mẹ, đừng khẩn trương, không sao hết,…”
Mười sáu tuổi, tuổi trẻ lại ngây thơ, mẹ Lương lại gặp được Diêu Viễn.
Trước sau dấu mốc mười bảy tuổi, cả đời mẹ Lương triệt để bị phân cách.
“Tôi muốn mẹ của tôi!”
Mẹ Lương khóc đến tê tâm liệt phế.
Lương Quyết Thành mím môi.
Mỗi một lần mẹ Lương phát tác đều sẽ khóc tìm mẹ. Mà anh lại bất lực.
Lúc anh còn nhỏ, mẹ Lương cũng mới chỉ tròn 20 tuổi, vẫn là một cô gái lớn còn trẻ, cũng sẽ ở trong lúc sinh hoạt gian nan kêu khóc gọi mẹ, anh liền hỏi, bà ngoại đâu?
Mẹ Lương lúc đó sẽ khóc nói, bà ngoại không cần bà nữa.
Lúc còn nhỏ Lương Quyết Thành vẫn chưa hiểu chuyện, sau này lớn lên thì đã hiểu rõ hơn. Mẹ Lương chưa chồng mà đã có thai nên phải nghỉ học, thậm chí bà không dám nói với người nhà, một mình mang đứa nhỏ đi tìm Diêu Viễn, nhưng lại bị Diêu Viễn lừa, đưa tới một thành thị xa xôi.
Sau này bà nghĩ thông suốt muốn về nhà tìm mẹ, lúc ấy đã mang bầu em gái Lương rồi.
Bị Diêu Viễn vứt bỏ, bị vợ của ông ta đánh đến tận nhà. Việc này đối với một cô gái luôn được cưng chiều nhất định không chịu nổi, cảm thấy vô cùng dọa người. Vừa hay lúc đó bà gặp được cậu của bà.
Cậu bà biết bà chưa lập gia đình mà đã có thai, tuổi còn nhỏ đã phải nghỉ học, thiếu chút nữa là làm vợ bé của một lão nam nhân, còn luôn mồm ghét bỏ bà dọa người, nói chị gái hắn đã sớm không cần một đứa con gái như bà, đã đem tên của bà xóa khỏi gia phả. Từ nay về sau Lương gia không có một đứa con gái như vậy.
Mẹ Lương lúc ấy bị đả kích không nhẹ, mang theo hai đứa trẻ muốn nhảy sông tự vẫn. Cũng may lúc ấy được cha dượng đầu tiên của Lương Quyết Thành làm cảnh sát cứu. Vài năm sau đó, Lương Quyết Thành với Lương Nguyệt Ninh trôi qua rất tốt.
Nhưng là hai năm sau, cha dượng làm công hi sinh vì nhiệm vụ.
Đáng sợ nhất là cha dượng chết còn có quan hệ với Diêu Viễn. Lúc cha dượng truy cứu một vụ án thì Diêu gia ở sau lưng lửa cháy thêm dầu, dẫn đến tin tức của cha dượng bị lộ ra ngoài, bị nghi phạm sát hại.
Trong lễ tang của cha dượng, mẹ Lương không chịu nổi đả kích này, từ đó cảm thấy tinh thần của mình đều không ổn.
Bởi vì có hai đứa con nhỏ, mọi người ở xung quanh đều khuyên bảo bà.
Người bà gả đi tiếp theo chính là một gã ác ôn cả ngày chỉ biết uống rượu, đánh bài.
Mẹ Lương giống như biến thành tiểu tức phụ luôn khúm núm, một cái túi trút giận, là chủ đề bàn tán của mấy bà hàng xóm, cũng không có khả năng thể hiện ra ánh hào quang của mình nữa.
Việc này chỉ dừng cho tới khi Lương Quyết Thành giết chết tên ác ôn đó.
Khi đó tinh thần của mẹ Lương đã bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Anh nghĩ mọi biện pháp đưa bà tới bệnh viện trị liệu.
Mẹ Lương từ sau chuyện đó liền lui về phía sau, anh thân là con trai duy nhất liền chủ động gánh vác mọi chuyện trong nhà, từ đó tâm hồn của bà ngày càng ngây thơ.
Nhất là bây giờ, bà tựa như là một cô gái chưa được gả cho ai, trong lòng đều là sự ngây thơ, chất phác của một đại cô nương.
Trừ lúc ngẫu nhiên phát bệnh ra. Kỳ thật mẹ Lương đã khá hơn rất nhiều, một năm nay bà rất ít khi phát bệnh.
Y tá đi cùng bác sĩ tiến đến, Lương Quyết Thành cũng không giúp được gì, lui ra khỏi phòng bệnh.
Anh đứng ở bên ngoài một hồi lâu không nói gì.
Trong lòng vừa mới tràn đầy vui vẻ, hiện tại đã muốn triệt để biến mất.
Theo sau đó chính mà một loại cảm giác mê mang cùng bất lực.
Anh chỉ nghĩ tới làm sao để đi gặp trưởng bối Tiễn gia, nên vẽ ra tương lai của mình với Tiễn Ý Ý như thế nào. Nhưng anh lại quên mất một chuyện.
Lương Quyết Thành không xứng.
Anh không xứng với Tiễn Ý Ý.
*
Lương Quyết Thành đi một ngày còn chưa có trở về.
Tiễn Ý Ý ở trường học cũng không nhìn thấy anh, về nhà cũng không gặp được người, gọi điện cũng không thấy nghe máy, tin nhắn WeChat cũng không thấy anh trả lời lại.
Cô vô cùng lo lắng, Lương Quyết Thành có phải đã gặp chuyện gì hay không.
Nhưng Lương Quyết Thành lúc học cấp ba, vốn là không gặp cái gì nguy hiểm.
Theo nguyên tác, anh hẳn là phải an toàn mới đúng.
Nhưng Tiễn Ý Ý vẫn rất khẩn trương, luôn cảm thấy không an tâm, bật đèn ngồi ở phòng khách đợi anh.
Đợi rất lâu, bên ngoài trời cũng đã đổ mưa.
Mưa đêm cuối thu, thời tiết lạnh hơn rất nhiều.
Tiễn Ý Ý ngồi ở cửa sổ sát đất, trong tiểu khu, lá cây bị mưa gõ xuống rơi đầy đất, lưu lại một đống lá dưới nền đất ẩm ướt.
Mười một giờ, mười hai giờ, Tiễn Ý Ý vẫn không đợi được Lương Quyết Thành về, lại gọi điện thoại cho anh.
Lúc này đây, chuông điện thoại reo hơn mười giây mới được tiếp thông.
“Lương ca!” Tiễn Ý Ý lúc này mới phát hiện, thanh âm của mình vô cùng khẩn trương.
“Cậu ở đâu, sao bây giờ vẫn chưa về!? Xảy ra chuyện gì sao?”
Lương Quyết Thành giống như là đang ở bên ngoài, tiếng mưa rơi rất rõ ràng.
“Đã trễ vậy rồi, nhanh đi ngủ.”
Anh không trả lời câu hỏi của cô.
“Lương ca?”
Tiễn Ý Ý nghe ra có điều không đúng: “Cậu đang ở đâu?”
Lương Quyết Thành trầm mặc một hồi: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Anh cúp điện thoại.
Cú điện thoại này cho Tiễn Ý Ý càng hoảng loạn.
Lương Quyết Thành chưa bao giờ cúp điện thoại của cô, cũng sẽ không rời khỏi cô như vậy.
Cơ hồ là từ khi bọn họ ở chung một chỗ, Lương Quyết Thành vẫn ở trong tầm mắt cô, chưa từng biến mất.
Bây giờ đột nhiên biến mất, chắc chắn có chuyện gì đó không đúng.
Tiễn Ý Ý không dám ngủ, cô gọi điện cho Tại Tiếu và Chu Tam.
“Lương ca? Không có tới tìm tớ a, hắn không phải là nên ở với cậu sao?”
“Lương ca không gọi cho tớ, tớ còn muốn tìm cậu ta đi chơi game đây này, a ha ha ha nói đùa nói đùa thôi! Là đi học!”
Tại Tiếu với Chu Tam một ngày nay đều không liên hệ với Lương Quyết Thành.
Vậy rốt cuộc là anh xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng lúc sáng anh đi vẫn còn có chút hưng phấn, nhìn một chút đều thấy được tâm tình anh rất tốt.
Làm sao đột nhiên lại thay đổi như vậy?
Cuộc điện thoại ban nãy, giọng Lương Quyết Thành rất trầm, thậm chí là có buồn bực không vui, nghe có chút giống như lần đầu cô gặp anh, toàn thân đều lộ ra khí tức lăng liệt không thể thân cận.
Tiễn Ý Ý do dự nhiều lần, vẫn là mở định vị trong điện thoại ra.
Đây là Lương Quyết Thành có lần nghịch điện thoại, để định vị của hai người cài vào máy nhau, về sau cũng dễ dàng tìm thấy đối phương hơn.
Nhưng là cho tới nay hai người đều ở cùng nhau, luôn cảm thấy cái này chẳng có tác dụng gì. Tiễn Ý Ý là đột nhiên nghĩ tới cái này, khả năng là có thể dùng được.
Cô mở định vị ra, ở trên bản đồ thấy được vị trí của Lương Quyết Thành ở khá xa.
Tiễn Ý Ý phóng to chỗ anh đang ở.
Đó không phải là một khu phố bình dân sao?
Là nhà trước đó của Lương Quyết Thành?
Mẹ Lương nằm viện, Nguyệt Ninh ở tiểu khu của cô, chỗ kia đã sớm không có ai, tại sao anh lại ở đó?
Tiễn Ý Ý không kịp nghĩ nhiều, mặc áo khoác thật dày, cầm lấy di động, do dự một lúc không đón taxi nữa mà gọi cho Lưu thúc.
Đêm khuya ra ngoài một mình đối với một đứa con gái mà nói rất nguy hiểm, Tiễn Ý Ý cũng không muốn dính dáng tới mấy tên ngoài xã hội, chỉ có thể làm hết khả năng bảo vệ mình.
Lưu thúc ở gần đó, mấy phút đã lái xe tới, chở Tiễn Ý Ý đi tới nơi ở cũ của Lương gia.
Lưu thúc cũng không nói gì, không hiếu kỳ, đối với chuyện Tiễn Ý Ý để ông đêm hôm khuya khoắt lái xe chở cô đi cũng không có biểu đạt gì. Chỉ là sau khi dừng xe lại, Lưu thúc tự mình đưa Tiễn Ý Ý đi qua con hẻm bẩn thỉu, trước khi cô lên lầu liền dặn dò một câu: “Ngài chú ý an toàn, điện thoại nhớ đảm bảo vẫn giữ được liên lạc.”
Tiễn Ý Ý hiểu ý tứ của Lưu thúc, ông đang làm tận chức trách đảm bảo an toàn cho cô.
Cái địa phương này đích xác rất không an toàn.
Tiễn Ý Ý giơ điện thoại lên, cầu thang rất tối, không có đèn chiếu sáng. Một tầng tiếp một tầng, Tiễn Ý Ý dựa vào trí nhớ tìm đến tầng lầu nhà họ Lương.
Trong nhà không có ánh đèn.
Cô tiến tới gõ cửa.
“Lương ca? Cậu có trong đó không?”
Tiếng gõ cửa ở trong hành lang an tĩnh rất vang, cô gái mang theo thanh âm lo lắng truyền vào tới bên trong phòng.
Cơ hồ là trong chốc lát, cửa lập tức được mở ra.
“Cậu… sao lại tới đây?”
Đầu óc Lương Quyết Thành rối loạn.
Anh có chút kinh ngạc, thậm chí là có chút kinh hỉ mà chính anh không nhận thấy được.
Tiễn Ý Ý nhẹ nhàng thở ra.
“Lo cho cậu đó, cậu hôm nay… có chút khác thường.”
Tiễn Ý Ý cảm thấy chỉ có thể dùng hai chữ “khác thường” để hình dung về Lương Quyết Thành ngày hôm nay.
Lương Quyết Thành trầm mặc một hồi.
Anh từ bệnh viện rời đi, suy nghĩ rất lâu một vấn đề từ đầu đến cuối vẫn không có được câu trả lời.
Tại sao lại là anh.
Hay, anh có tư cách gì?
Anh lâm vào mờ mịt, làm theé nào cũng vô pháp rời đi khỏi chỗ này.
Thậm chí có chút không muốn gặp cô.
Một mình trở lại Lương gia, ở trong căn phòng rách nát này đứng yên thật lâu, từ lúc hửng đông cho tới trời tối, từ đầu tới cuối cũng không thể tĩnh tâm được.
Điện thoại của Tiễn Ý Ý anh không nghĩ sẽ nghe, càng không muốn nghe thấy thanh âm của cô. Nhưng là anh lại không khống chế được nỗi nhớ như thủy triều tới đối với cô.
Muốn nghe giọng nói của cô.
Muốn được cô ôm lấy.
Lúc nhìn thấy Tiễn Ý Ý, trong nháy mắt tâm Lương Quyết Thành đều an tĩnh lại.
Tay anh duỗi ra, đem Tiễn Ý Ý đứng ở trước cửa kéo vào trong lòng.
Anh ôm cô chặt đến nỗi gió không lọt vào được.
“Đừng động, để tôi ôm một lát.”
“Ôm một lát liền tốt rồi.”
Lương Quyết Thành nhẹ nhàng nói.
– ———
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Lương: Ôm một cái.
Ý Ý: Ôm ôm! Cho cậu ôm!
Bình luận