– Nói cho ba biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì được không?
Tiểu Nghiêm nhìn thấy Hắc Khải, nghe anh hỏi vậy thì thằng bé lại tủi thân vô cùng:
– Huhu, mẹ không cho con chơi với bạn của con, con giận mẹ.
– Tiểu Nghiêm, mẹ nhất định không có ý đó đâu. Mẹ thương con nên mới nghiêm khắc với con xíu thôi mà.
Hắc Khải cũng không cố gặng hỏi chi tiết sự việc. Tiểu Nghiêm còn nhỏ nên thằng bé không biết gì, vì thế cách nhìn nhận vấn đề của trẻ con sẽ không thể nào bằng người lớn được. Hắc Khải không muốn nghe câu chuyện này từ Tiểu Nghiêm, chờ tới mai anh sẽ hỏi lại cô.
Tiểu Nghiêm chớp chớp mắt, thằng bé vẫn còn tủi thân vô cùng:
– Nhưng mẹ mắng Tiểu Nghiêm, mẹ còn không thèm dỗ Tiểu Nghiêm nữa.
Hắc Khải vẫn im lặng lắng nghe Tiểu Nghiêm nói, dỗ dành trẻ con thì không thể bênh vực từ một phía được:
– Thế thì là mẹ con sai, ngày mai ba sẽ bảo mẹ xin lỗi con nha.
Tiểu Nghiêm nghe ba hứa hẹn thì cuối cùng cũng chịu gật đầu đi ngủ. Hắc Khải ở lại phòng của Tiểu Nghiêm, ôm thằng bé ngủ cho tới mai.
Ngày hôm sau…
Sáng sớm Vân Vy đã đứng trước cửa phòng Tiểu Nghiêm. Đêm qua cô đã suy nghĩ cả đêm, cô cảm thấy mình cũng có lỗi trong chuyện này. Vốn định vào phòng Tiểu Nghiêm xem thằng bé thế nào rồi, nhưng Vân Vy sợ thằng bé vẫn còn dỗi nên thôi vậy.
Lúc đó Hắc Khải từ phòng Tiểu Nghiêm bước ra, Vân Vy hơi giật mình nên quay mặt đi. Hắc Khải mỉm cười, vươn tay ôm cô vào lòng:
– Muốn vào xem con hả?
Vân Vy là người có lòng tự trọng rất cao, khi bị Hắc Khải nói trúng thì cô lập tức phủ nhận:
– Em không thèm, anh chiều thằng bé quá nên nó hư rồi đó.
– Được rồi được rồi, là lỗi của anh. Giờ em có thể kể cho anh sự việc hôm qua được chưa?
Hắc Khải quyết định tra hỏi tới cùng, Vân Vy muốn né tránh cũng không được. Cô sợ anh sẽ suy nghĩ tiêu cực này nọ.
Vân Vy thở dài, cô bắt đầu kể lại mọi chuyện, nhưng ngoại trừ việc nhắc tới cái tên Cố Thừa Duật.
– Hôm qua Tiểu Nghiêm tới nhà bạn mà không báo trước cho em, làm em lo lắng tìm mãi. Em có chút bực mình nên mới cấm thằng bé lần sau không được đi nhà bạn chơi nữa.
Hắc Khải vẫn đang lắng nghe cô, nhưng anh biết rõ đây có lẽ không hẳn là toàn bộ câu chuyện. Anh hiểu rõ cô là người như thế nào, nếu chỉ mỗi chuyện đó thì cô cũng không bực mình như vậy. Với lại hôm qua rõ ràng anh nhìn thấy cô ngồi thất thần hồi lâu, như thể đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Thế nhưng Hắc Khải không vạch trần cô:
– Con còn nhỏ không hiểu chuyện, em cũng đừng khắt khe quá.
Trong lòng Hắc Khải cũng có chút bất an. Trở lại thành phố này rồi, điều gì nên tới thì sẽ tới thôi. Từ hôm qua, Hắc Khải có lẽ cũng đã đoán được người mà Vân Vy đã gặp chính là Cố Thừa Duật, chồng cũ của cô.
Không phải là anh không tin tưởng cô, mà là anh có thể nhìn ra được tình yêu của cô đối với Cố Thừa Duật to lớn như thế nào. Nếu không thì cô cũng không cố chấp ở lại Cố gia, mặc cho bản thân đã phải chịu nhiều tổn thương cỡ nào.
5 năm, 5 năm liệu có đủ để cho cô quên đi người ấy không? Hắc Khải thực sự không dám đánh cược với bản thân. Bởi vì anh là người đến sau cơ mà.
Vân Vy không hề nhận ra ánh mắt đầy suy tư của Hắc Khải, nghe anh dặn dò thì cô cũng có chút tủi thân, nhưng rồi cũng phải gật đầu:
– Em biết lỗi rồi.
Hắc Khải mỉm cười bao dung cô:
– Được rồi, chúng ta không nhắc về vấn đề này nữa. Để anh xuống làm bữa sáng.
– Ừm.
Vân Vy gật đầu. Chờ Hắc Khải đi xuống dưới tầng rồi cô mới bước vào phòng lén nhìn con. Tiểu Nghiêm vẫn đang ngủ say, vì còn sớm nên cô cũng không nỡ đánh thức con.
Cô cúi người xuống hôn lên trán con, thủ thỉ:
– Mẹ xin lỗi con, xin lỗi vì đã ngăn cấm con… gặp ba ruột của mình. Mong rằng sau này lớn lên con sẽ hiểu cho mẹ.
Ít nhất là thời gian này, càng tránh xa Cố Thừa Duật càng tốt. Vân Vy sợ Tiểu Nghiêm tiếp xúc với Cố Thừa Duật nhiều, sẽ quý hắn như lúc đầu quý Hắc Khải. Trẻ con mà, chỉ cần người lớn đối xử với nó tốt một xíu, nó sẽ vô cùng thích người đó.
Sau khi ăn sáng xong, Vân Vy cùng với Cố Thừa Duật lại đi làm như thường ngày. Tiểu Nghiêm vẫn còn hơi dỗi Vân Vy một xíu, cho nên thằng bé chỉ quấn lấy Hắc Khải mà thôi.
Vân Vy không muốn chấp nhặt trẻ con nữa, chuyện hôm qua cô sẽ quên sạch. Nhưng mà, vết bỏng ở đùi càng khiến cho cô ghi nhớ rõ hôm qua mình đã gặp Cố Thừa Duật như thế nào, dù cô có không muốn nhớ tới cũng không được.
Sáng nay cô cũng đã bôi thuốc sơ qua, mặc thêm váy dài qua đùi nên cũng không ai nhận ra. Cô chỉ thầm mong là sẽ không để lại sẹo mà thôi.
…
Trường mẫu giáo của Tiểu Nghiêm…
Mới tới trường, Tiểu Nghiêm đã lập tức đi tìm Giai Tuyết. Nhưng thằng bé không gặp Giai Tuyết đâu cả. Hỏi cô giáo thì cô nói hôm nay Giai Tuyết xin nghỉ rồi.
Tiểu Nghiêm buồn bã đành phải chơi một mình.
Cùng thời điểm này, ở biệt thự Cố gia. Cố Thừa Duật chờ mãi không thấy con bé Giai Tuyết xuống ăn sáng. Lúc này hắn mới lo lắng chạy lên tầng.
Phòng Giai Tuyết đã khoá, Cố Thừa Duật đập cửa mãi mà cô bé không ra mở cửa. Hắn tức giận, lập tức đạp cửa xông vào.
Giai Tuyết đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch. Cố Thừa Duật chạy tới, khi chạm vào con bé thì chỉ thấy cả người con bé rất nóng:
– Giai Tuyết, con có nghe ba nói không?
Cố Thừa Duật gọi, nhưng Giai Tuyết không trả lời. Hắn lập tức bế cô bé ra khỏi phòng, chuẩn bị xe tới bệnh viện.
Có lẽ Cố Thừa Duật sẽ không hề hay biết, hôm qua Giai Tuyết đã cảm thấy tủi thân cỡ nào. Cô bé ngồi ở ngoài ban công khóc một hồi lâu, do trời lạnh nên đã bị cảm lạnh. Cho nên hôm nay Giai Tuyết mới bị ốm.
Bệnh viện…
Hứa Minh bước ra từ phòng bệnh của Giai Tuyết thì lập tức nhìn thấy Cố Thừa Duật đang lo lắng đứng ngoài chờ. Hứa Minh cũng đã trở về thành phố từ lâu, anh là bác sĩ khám cho Giai Tuyết.
– Giai Tuyết sao rồi?
Cố Thừa Duật bước tới chỗ Hứa Minh, hỏi. Hứa Minh liền trả lời:
– Đừng quá lo lắng, con bé chỉ bị cảm lạnh thôi.
Cố Thừa Duật tựa người lên tường, hắn rút một điếu thuốc ra rít một hơi. Hứa Minh cũng có thể nhìn ra sự mệt mỏi trong ánh mắt của Cố Thừa Duật, liền vỗ vai hắn rồi ngồi xuống ghế:
– 5 năm rồi, cậu vẫn như thế sao?
Cố Thừa Duật không trả lời, chỉ rít thêm một hơi thuốc. Hứa Minh lại nói:
– Hàn Dạ Ảnh bảo cậu lúc đầu không quan tâm vợ cậu cơ mà, tại sao ly hôn lâu rồi mà cậu vẫn không thể buông bỏ? Xin cậu đấy, Giai Tuyết vô tội.
– Ai bảo tôi không thể buông bỏ?
Đáy mắt Cố Thừa Duật trở nên âm u, hắn liền vứt điếu thuốc xuống sàn, dùng chân dập tắt nó.
Hứa Minh lắc đầu thở dài:
– Vậy mục đích cậu nhận nuôi Giai Tuyết là gì?
Cố Thừa Duật bỗng cảm thấy bản thân mình bị câu nói này xuyên qua tim, hắn hơi khựng lại. Đúng vậy, mục đích hắn nhận nuôi Giai Tuyết là gì? Nhận nuôi Giai Tuyết, nhưng không thể nào cho con bé được một gia đình ấm áp hạnh phúc, hắn cảm thấy có lỗi vô cùng.
Hắn nhận nuôi Giai Tuyết, chỉ vì lần đầu gặp Giai Tuyết cũng là ngày tuyết rơi đầu mùa. Ngày hôm đó của hơn 15 năm trước, hắn lần đầu gặp Vân Vy.
Hay là vì quá nhớ Vân Vy, cho nên Cố Thừa Duật đã ảo tưởng rằng Giai Tuyết càng lớn càng giống cô?
Rốt cuộc mục đích của hắn là gì?
Hứa Minh lại thở dài:
– Tôi vẫn cảm thấy có lỗi vì sự cố năm đó, thực sự bao nhiêu lâu nay tôi luôn muốn tìm kiếm lại mẹ ruột cho Giai Tuyết. Nếu như thực sự tìm lại được người phụ nữ đã sinh đôi năm đó, trả lại Giai Tuyết cho cô ấy, cậu có cam tâm không?
Cố Thừa Duật chỉ suy nghĩ nhưng không trả lời. Hắn ảo não thở nặng nề. Quả thực, hắn chưa thể làm tròn trách nhiệm của một người cha. Để cho Giai Tuyết đoàn tụ với gia đình của mình, như vậy cũng tốt.
Nhưng mà, Cố Thừa Duật thực lòng không nỡ. Trái tim mách bảo hắn rằng, để Giai Tuyết đi, hắn sẽ hối hận.
Bình luận