Đợi cho tới khi bóng dáng Vân Vy khuất dần, anh ta mới cầm điện thoại lên và gọi cho một dãy số:
– Theo dõi cả Vân Vy cho tôi.
Đầu dây bên kia lập tức nhận mệnh lệnh. Đáy mắt Hắc Sát càng âm u hơn.
Trường của Tiểu Nghiêm…
– Mẹ ơi, con đây này.
Tiểu Nghiêm vừa nhìn thấy xe của mẹ đã lập tức vẫy tay gọi cô. Vân Vy đỗ xe lại, cô chạy tới chỗ con:
– Hôm nay Tiểu Nghiêm đi học có ngoan không?
– Dạ, con ngoan lắm luôn. Hôm nay con lại được phiếu bé ngoan nè.
Tiểu Nghiêm tự hào khoe tờ phiếu bé ngoan cho Vân Vy xem, Vân Vy mỉm cười rồi xoa đầu Tiểu Nghiêm:
– Giỏi quá, mình về nhà thôi.
Vân Vy dắt tay Tiểu Nghiêm tới chỗ xe đỗ, Tiểu Nghiêm bỗng dừng lại:
– Ơ, mẹ quên đón bạn Giai Tuyết ạ?
Vân Vy vốn định không muốn nhắc tới Giai Tuyết nữa, nhưng Tiểu Nghiêm nào dễ bị lừa như vậy? Thằng bé vô cùng thông minh, trí nhớ cũng rất tốt.
Vân Vy có vẻ miễn cưỡng, cô nhìn con và thầm cảm thán trong lòng. Không biết thằng bé giống ai mà lại thông minh vậy chứ?
– Ừ nhỉ, mẹ quên mất.
Tiểu Nghiêm liền kéo tay Vân Vy, làm ra điệu bộ vô cùng dễ thương khiến cho ai nhìn vào cũng phải siêu lòng. Vân Vy cũng không ngoại lệ. Thằng bé chớp chớp mắt rồi làm nũng với cô:
– Thế giờ chúng ta đi đón Giai Tuyết nha mẹ.
– Tất nhiên rồi…
Nụ cười trên môi Vân Vy càng méo mó hơn, nhưng cô cũng không nỡ khiến con buồn. Thôi kệ đi, dù sao cũng phải đối mặt với Cố Thừa Duật mà thôi. Với lại chỉ lỡ hôn một cái thôi mà có chết được đâu?
Vân Vy hạ quyết tâm bật chế độ “I don’t care” đối với Cố Thừa Duật. Cô chỉ tới đón Giai Tuyết, xong sẽ lập tức rời đi.
Tiểu Nghiêm vui vẻ vô cùng. Vân Vy lại lái xe tới trường mẫu giáo của Giai Tuyết, cách trường của Tiểu Nghiêm không xa lắm. Cô biết được trường của Giai Tuyết ở đâu là do vô tình nghe Cố Thừa Duật nói. Kể từ đó cô nhớ luôn địa chỉ trường Giai Tuyết.
Trường của Giai Tuyết lúc này cũng vô cùng đông đúc phụ huynh tới đón con cái, ngôi trường này cũng là trường giành cho con cái nhà quyền quý tới học.
Vân Vy nhanh chóng tìm thấy Giai Tuyết giữa dòng người đông đúc, nhưng cô cũng vô tình chạm mặt Cố Thừa Duật.
Quả nhiên, hắn ta cũng tới đây đón con. Mặc dù đã tự nhủ rằng phải bình tĩnh lên, thế nhưng khi gặp Cố Thừa Duật rồi tâm tư của cô lại càng hoảng loạn. Cô thất thần ngắm nhìn Cố Thừa Duật, quên cả việc thu hồi lại ánh mắt của mình.
Nào ngờ Cố Thừa Duật đột nhiên quay người lại, hắn đã phát hiện ra là cô đang nhìn mình. Hắn giữ nguyên tư thế, nhìn Vân Vy chằm chằm. Nơi khoé môi khẽ cong lên một đường cong tuyệt mĩ.
Vân Vy giật cả mình như vừa bị một luồng điện chạy qua người, cô vội vã cúi mặt xuống. Ngay lập tức Cố Thừa Duật đã dắt Giai Tuyết tới chỗ Vân Vy và Tiểu Nghiêm đang đứng.
Vân Vy né tránh Cố Thừa Duật, cô cúi xuống nói chuyện với Giai Tuyết:
– Chào con, Giai Tuyết!
Giai Tuyết vui vẻ, cô bé khoanh tay ngoan ngoãn chào lại Vân Vy:
– Dạ, con chào cô ạ.
Vân Vy xoa đầu Giai Tuyết, khen cô bé. Giai Tuyết cười tít mắt, dường như cô bé rất thích được người lớn khen mình. Sau đó Vân Vy mới ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nhìn sang Cố Thừa Duật:
– Vậy tôi đưa hai bé đi trước.
Cố Thừa Duật nhìn Vân Vy chằm chằm, ánh mắt tràn ngập ý cười. Hắn gật đầu rồi cúi xuống dặn dò Giai Tuyết:
– Con phải ngoan ngoãn nha, không được làm cô Vân tức giận.
– Vâng, con biết rồi thưa ba.
Vân Vy nhăn nhó mặt mày khi nghe lời dặn của Cố Thừa Duật, bộ cô là người dễ tức nhận như vậy sao?
Vân Vy không quên lườm Cố Thừa Duật một cái rồi dắt tay hai đứa nhỏ về phía xe, Cố Thừa Duật vẫn đứng yên quan sát cô. Người ngoài nhìn vào không biết lại tưởng Vân Vy và Cố Thừa Duật là hai vợ chồng hạnh phúc, còn Giai Tuyết và Tiểu Nghiêm là con của hai người.
Vì thế mà nhiều ánh mắt đổ dồn vào nhìn Vân Vy và Cố Thừa Duật. Người đàn ông thì đẹp trai tuyệt mĩ, người phụ nữ lại xinh đẹp tuyệt trần. Cả hai cùng nhau xuất hiện, nổi bật giữa đám đông như vậy, thật khiến bao người ngưỡng mộ.
Vân Vy nhanh chóng bước vào xe để né tránh đi ánh mắt của mọi người, và cả của Cố Thừa Duật nữa. Nhưng khi cô khởi động xe thì mãi không được. Lúc này cô mới sực nhớ ra là khi nãy xe có báo là sắp hết xăng. Nhưng vì Vân Vy mải thất thần nên cô đã quên béng mất việc phải đi đổ xăng.
Thôi xong!
Cố Thừa Duật không biết khi nào đã bước tới, hắn gõ cửa xe của cô:
– Sao thế?
Vân Vy đành phải hạ kính xuống, miễn cưỡng nói chuyện với Cố Thừa Duật:
– Xe hết xăng rồi…
Cố Thừa Duật lập tức bật cười, xong hắn cũng tém tém lại bằng việc che miệng, nhưng vẫn cười khúc khích. Vân Vy tức giận đưa tay đấm hắn một cái:
– Ai cho anh cười mà cười, buồn cười lắm sao?
Cố Thừa Duật cố nhịn cười, nhịn cười tới khổ. Hắn ho khụ khụ mấy cái rồi mới nói:
– Đồ ngốc, em có thể nào đãng trí hơn nữa không hả?
Vân Vy tức không muốn nói, nhưng cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Lúc nào cũng bị bẽ mặt trước người mà cô muốn né tránh nhất, ông trời sao lại ác với cô như vậy?
Cố Thừa Duật không để cho Vân Vy có cơ hội lên tiếng, hắn đập đập cửa xe kêu cô xuống. Vân Vy cứ nghĩ Cố Thừa Duật tốt bụng muốn giúp cô mua xăng, nhưng xem ra là cô đã lầm rồi.
Cố Thừa Duật vô cùng tự nhiên dắt hai bé về xe mình, sau đó ngoảnh đầu lại nhìn Vân Vy:
– Còn đứng đó làm gì? Nhanh lên xe.
Vân Vy tức giận trợn mắt:
– Anh đừng có nhân cơ hội thế chứ?
Nhưng Vân Vy cũng đang vội thật, không còn cách nào khác cô đành đi theo sao Cố Thừa Duật. Nhưng vẻ mặt cô không đành lòng cho lắm.
Trên đường về không ai nói gì với nhau cả. Khi nãy Cố Thừa Duật đã cho người xử lí xe Vân Vy cẩn thận, cô định cảm ơn nhưng lại thôi. Tới khi hắn hỏi địa chỉ nhà cô, cô chần chừ một lúc rồi mới nói ra địa chỉ.
Khoé môi Cố Thừa Duật cong lên cười:
– Em sợ tôi sẽ thường xuyên tới hỏi thăm cuộc sống của em sao?
Vân Vy lập tức phản bác:
– Ai thèm sợ anh?
Khoé môi Cố Thừa Duật giật giật, nhưng hắn cũng không nói gì nữa. Cuộc trò chuyện vu vơ nhanh chóng kết thúc tại đây.
Tới nhà rồi, Vân Vy có ý muốn đuổi Cố Thừa Duật đi. Nhưng xem ra là Vân Vy đã xem thường độ mặt dày của Cố Thừa Duật rồi, hắn không những không đi mà còn cố tình bước vào nhà.
Vân Vy định ngăn lại thì Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết đã nhanh hơn cô một bước, hai đứa trẻ quấn lấy Cố Thừa Duật như vậy, dù cô có muốn đuổi hắn đi cũng không được.
Vân Vy bất lực, cô cố nén mọi tức giận rồi bước vào bếp để tránh mặt Cố Thừa Duật. Cô đi nấu bữa tối, không thèm quan tâm tới Cố Thừa Duật nữa.
Đúng vậy, cứ coi như hắn là không khí đi.
Nhưng mà những ngày không có Hắc Khải ở nhà, Vân Vy toàn ăn mì gói hoặc mua đồ bên ngoài về ăn. Bởi vì cô không biết nấu ăn mà. Nếu bây giờ cô mà mua đồ ăn ngoài về thì chẳng phải sẽ để cho Cố Thừa Duật có cơ hội cười nhạo cô hay sao?
Vân Vy không phục, cô quyết tâm cầm điện thoại lên và lên mạng học nấu ăn. Nhìn người ta làm thì có vẻ dễ đấy, Vân Vy nghĩ là mình cũng sẽ thực hiện được thôi.
Nào ngờ giọng nói của Cố Thừa Duật vang lên ngay phía sau Vân Vy khiến cho cô giật mình.
– Đứng qua bên cạnh đi, để tôi làm!
Vân Vy sững người hoảng hốt, nhưng rồi cô cũng ngoan ngoãn xịch sang một bên, nhường lại toàn bộ gian bếp cho Cố Thừa Duật.
Bình luận