Gần đây Mặc Lý trở thành một nhân vật phong vân ở trường học.
Đi ở trên đường luôn luôn sẽ có người giơ điện thoại chụp ảnh cậu, ở canteen ăn cơm cũng không thể thích làm gì thì làm, không thể há mồm to dùng bát húp canh như trước, bởi vì thời thời khắc khắc đều có thể có ánh đèn flash lóe lên và tiếng “tách tách” ở xung quanh vang lên.
Cậu biết rõ những camera nhắm vào cậu này có bao nhiêu đáng sợ, quả thật có thể chụp rõ từng lỗ chân lông của cậu. Mặc Lý cũng không hy vọng hình ảnh khóe miệng cậu dính hạt cơm hay răng dính cọng rau vĩnh viễn lưu lại trên internet.
Liền ngay cả các sinh viên đó giờ vẫn luôn dùng thái độ không nóng không lạnh đối đãi cậu, nay thái độ cũng trở nên kì lạ.
Nhất là các bạn nữ.
Được con gái chú ý vốn là chuyện tốt. Ba cậu cả ngày lải nhải cậu tùy hứng ra sao, nhất định không thể cưới nổi vợ, nếu tốt nghiệp xong cậu mang về nhà một cô vợ cho ba, ba nhất định sẽ vui vẻ.
Nhưng là Mặc Lý cảm thấy ánh mắt nhìn cậu của các cô gái này so với ánh mắt của mấy fan ngồi ở dưới đài lúc nhìn cậu xướng hí khúc hồi ở Mặc Huyền còn đáng sợ hơn… Mỗi khi bị các cô mỉm cười nhìn chăm chú, cậu đều có một loại dự cảm da gà da vịt nổi hết cả lên, hoàn toàn không có nổi một ý tưởng kiều diễm gì hết.
Thời gian nghỉ trưa, trong phòng thí nghiệm, Mặc Lý mới vừa cởi áo blouse, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy vài ánh mắt nhìn chăm chú vào cậu.
Một đàn chị đeo kính đẩy gọng kính: “Em trai, muốn đi canteen ăn không?”
Mặc Lý nuốt nuốt nước bọt, trừng mắt, lén lút cất thẻ cơm vừa mới rút ra vào lại túi.
“Em không đi, em đặt đồ ăn giao đến.”
“Vậy trùng hợp, bọn chị cũng chuẩn bị đặt đồ ăn!” Đàn chị đeo kính lập tức bật menu lên. “Đến đây, xem menu rồi gọi món đi! Bữa này chị mời, cứ việc gọi đừng ngại!”
“…..Dạ thôi….”
“Còn muốn dùng máy ly tâm của chị tiếp không?”
“Còn muốn làm thí nghiệm trên bàn thí nghiệm siêu sạch của tổ ta không?”
Phản kháng yếu ớt của Mặc Lý nháy mắt bị trấn áp.
Đồ ăn được giao đến, Mặc Lý cầm cà mèn ngồi ở giữa một đám sinh viên khác phái, thật sự không nuốt nổi một thìa cơm.
Lục Vũ và Trương Đại Minh đi ngang qua cửa lớn nhìn vào, ném cho Mặc Lý một ánh mắt không biết là hâm mộ hay là thương cảm.
Ăn được một nửa bữa cơm nhạt như nước ốc, các đàn chị đàn em rụt rè hàn huyên nửa ngày cùng cậu, từ thường thức cuộc sống đến học tập, ngay cả chuyện cậu có gia nhập Đảng hay không cũng hỏi luôn, Mặc Lý vẫn kiên nhẫn chờ bọn họ đặt câu hỏi bát quái.
“Em trai, mấy tin trên mạng là thật hả? Em và Lý Thiếu Thiên thật sự chính là thanh mai trúc mã, huynh đệ bái cùng thầy?”
“Đúng vậy, là sư huynh đệ.” Ba cậu cũng đã lộ mặt trên internet rồi, còn giấu gì được nữa.
Nhưng mà hai thằng con trai thì thanh mai trúc mã cái gì chứ? Có thể thấy học sinh ban khoa học tự nhiên không hề giỏi ngữ văn, Mặc Lý không nhịn được oán thầm.
“Vậy hai người xưng hô nhau như thế nào? Em gọi cậu ấy là sư huynh?”
“Em gọi anh ấy là đại sư ca.”
“Còn anh ấy gọi em là sư đệ hả?”
“Anh ấy gọi em bằng nick name.”
“Ui ——” Mấy đàn chị ngồi bên cạnh phát ra tiếng hít khí bị đè nén đầy hưng phấn, mắt đi mày lại tràn đầy kích động.
Mặc Lý bị tiếng hít khí đè nén này của các cô làm cho tâm trạng bất an cực kì. Làm sao vậy làm sao vậy, cậu lỡ mồm nói cái gì đó rồi sao!
Bên người dâng lên một hơi thở không rõ, Mặc Lý không hiểu ra sao, trực giác lại cảm thấy không ổn.
“Sư ca đối xử tốt với em chứ?”
“Người địa phương ở Mặc Huyền nói anh ấy rất cưng em?”
“Cậu ấy bỏ em mà đi nhiều năm như vậy, em không oán cậu ấy sao?”
Mặc Lý: “…..” Cảm giác thật sự quái lạ…
Cũng may cậu rất nhanh ăn xong cơm trong cà mèn, các đàn chị mặc dù có một loại hưng phấn rất kì lạ song lại không hỏi thăm chuyện gì khiến cậu phải khó xử. Nếu các cô hỏi Lý Thiếu Thiên từng hẹn hò với bao nhiêu cô gái, thì cậu thật sự khó trả lời họ.
Mặc Lý sợ cơm tối lại bị bắt được nên sớm rời khỏi phòng thí nghiệm, một đường chạy chậm trở về ký túc xá, không nghĩ tới các bạn cùng phòng đều đã ở, đang tụ thành một nhóm trước máy tính của Lục Vũ, vừa ăn cơm vừa thảo luận chuyện gì đó.
Cậu vừa mới vào cửa, Lục Vũ luống cuống tay chân che máy tính, Trương Đại Minh và Lý Nam một trái một phải che phía trước Lục Vũ, vẻ mặt không được tự nhiên chào hỏi cậu.
“Hi Mặc Lý, sớm vậy đã về a!”
Mặc Lý buông túi, vừa uống nước vừa nghi hoặc nhìn bọn họ: “Đúng vậy. Mọi người đang làm gì vậy? Sợ cái gì? Đang cùng nhau xem porn hay gì?”
Lý Nam và Trương Đại Minh một người lắc đầu một người gật đầu, Lục Vũ đỡ trán thở dài.
“Quên đi, đừng giấu cậu ấy, group chat của lớp đều bị oanh tạc đến nổ rồi, ai bảo Mặc Lý không có thói quen xem tin trên mạng chứ.” Lục Vũ nói. “Mặc Lý, cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé, lại đây nhìn xem. Cũng không phải chuyện gì quá to tát, không phải chỉ là rumor thôi sao, cái này gọi là càng nổi thì càng nhiều thị phi.” Hắn nói xong mở máy tính, chuyển màn hình về phía Mặc Lý.
Trên màn hình là một bức fanart rất đẹp, hai nhân vật chính được vẽ cực kì tỉ mỉ tinh tế trông rất tuấn mỹ đang hôn nhau, song nhìn kiểu gì cũng là hai người con trai.
Mặc Lý trợn tròn mắt, nhìn quét một vòng các bạn học bá cùng phòng của cậu: “Các cậu —— không nghĩ tới các cậu có sở thích này!”
“Ai mà có sở thích này! Đây là cậu và Lý Thiếu Thiên!” Lý Nam và Trương Đại Minh cùng kêu lên.
Mặc Lý mới vừa uống một ngụm nước vào mồm lập tức phun toàn bộ lên màn hình máy tính.
[#Thiên Mạt CP# Chính chủ tự mình tiết lộ, xưng hô ngọt như mật giữa hai sư huynh sư đệ ~~ Em gọi anh đại sư ca, anh gọi em tiểu A Ly. Ôm mặt, moe die [ngượng ngùng][ ngượng ngùng] ]
[Thanh mai trúc mã là có feel nhất!]
[Thiếu Thiên vẫn luôn là bộ dáng kiêu ngạo, nhưng trong tấm ảnh kia Thiếu Thiên ôm tiểu sư đệ thật sự là muốn có bao nhiêu dịu dàng cưng chiều thì có bấy nhiêu, tương phản như thế moe chạm tử huyệt của tôi rồi a a [die] ]
[Mọi người xem vở diễn Hồ tiên của con trai lão bầu gánh chưa? Xem video quả thật trông như thần tiên xướng hí! Có tiểu sư đệ đẹp như vậy tôi cũng cưng chiều được không!]
[Yêu nhau đi! Bên nhau đi! [vỗ tay] ]
[Tiểu sư đệ xinh đẹp nên thuộc về đại sư ca kiêu ngạo [ngượng ngùng] ]
….
Yến Lẫm nhìn thấy trên các phương tiện truyền thông xã giao ở quốc nội toàn bộ đều là “ngọn gió độc” này, dù có làm cách nào cũng không thể dập tắt, hai mắt màu hổ phách khuất dưới mái tóc đen bịt kín một tầng khí lạnh, bút máy trong tay bị siết chặt phát ra một tiếng “rắc”, rốt cuộc chịu không nổi sức ép bị bẻ gãy.
Bạn cùng phòng đang ở phía sau nghe thấy tiếng động quay đầu lại, nhìn thoáng qua màn hình máy tính toàn là tiếng Trung mà Yến Lẫm đang xem, lại nhìn thoáng qua xác bút máy trong tay hắn, nuốt nuốt nước bọt, khuyên nhủ: “Hey Lẫm, quốc gia nào cũng có một số điểm không hợp ý chúng ta, chính vì nguyên nhân đó mà mới cần những người như chúng ta cố gắng, không phải sao? Thế giới vẫn rất tốt đẹp, không đáng để phải tức giận như vậy, bạn của tôi.”
Yến Lẫm sâu kín quay đầu lại, phía sau là ánh sáng màn hình máy tính lập lòe, khóe môi gợi lên một nụ cười xót xa.
“Đúng vậy, là tôi… Còn chưa đủ cố gắng ——”
“Oạch….” Bạn cùng phòng thân sĩ người Anh cảm thấy tựa hồ không nên tại thời điểm này trêu chọc vị bằng hữu Trung Quốc tuấn mỹ này…
Yến Lẫm cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, gọi một dãy số, kiên nhẫn chờ đối phương bắt máy. Gió đêm mát mẻ thổi tung cổ áo sơ mi của hắn, dưới khuỷu tay áo là cánh tay cân xứng hữu lực, gân xanh thản nhiên theo mu bàn tay uốn lượn biến mất ở dưới lớp áo thể hiện sức mạnh ẩn giấu.
Điện thoại thành công kết nối với bên bờ kia của đại dương, Yến Lẫm đi thẳng vào vấn đề: “Ông nội, con muốn kế thừa gia nghiệp, ngay lập tức. Con muốn công ty giải trí Thâm Không.”
Yến lão gia ở đầu dây bên kia bị đơ một chút, sau một lúc lâu mới nói: “Lẫm, ông nội rất vui vì con có dã tâm như vậy, nhưng mà ba con còn chưa có chết đâu.”
Yến Lẫm bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Con nghiêm túc, ông nội, con sẽ tốt nghiệp sớm trước thời hạn, mau chóng về nước, tiến vào công ty làm việc.”
“Không phải là đã quyết định tốt sau khi tốt nghiệp sẽ tiến vào trụ sở chính hỗ trợ anh họ của con sao? Sao lại đổi ý muốn vào làm ở công ty truyền thông của ba con rồi?”
“Kế hoạch cản không nổi biến hóa, con sẽ tự mình nói với anh họ.”
Yến lão gia vui mừng thở dài. Con cháu có chí tiến thủ là chuyện tốt, hơn hẳn mấy đứa tiểu bối của mấy ông bạn già, so sánh với mấy đứa cháu trai cháu gái khác, Yến Lẫm là một đứa trẻ khiến trưởng bối ít lo lắng nhất.
Từ nhỏ đến lớn đều nghiêm khắc đi theo từng bước mà người nhà an bài, nhiệt tình mười phần cũng không oán giận, mới hơn mười tuổi đã có thể giúp trưởng bối san sẻ gánh nặng, công ty bất động sản của cô nó cũng xem như do nó một tay sáng lập. Không hề làm trường hợp đặc biệt một mình một đường, không có thời kỳ phản nghịch, ngoan ngoãn vô cùng.
Hiện tại nó chỉ là muốn sớm ngày về nước lập nghiệp, còn hơn cháu trai lớn của ông đoạt quyền soán vị giẫm cha ruột dưới chân, cháu trai thứ hai vì tình đâm máy bay tự sát, yêu cầu này của Yến Lẫm quả thật ngoan như một tiểu thiên sứ.
Yến lão gia vung bàn tay to lên: “Được rồi, ta đồng ý! Có thể tốt nghiệp sớm trước thời hạn là khả năng của con! Có thể đạp ba của con xuống khỏi vị trí đó cũng là truyền thống quang vinh của nhà họ Yến chúng ta!”
Yến Lẫm cười cười, cúp điện thoại, khuỷu tay dựa vào lan can, nhìn ra phương xa.
Ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, mở ra danh bạ, tên ở vị trí số một chính là “A Ly”.
“A Ly ——” Yến Lẫm vô thanh mân mê hai chữ này, trước mắt lại hiện lên khoảng sân trong tòa viện tử cổ kính nhuộm đầy tro bụi năm tháng, một khúc tựa như ảo mộng mang tên Độ Hồ tiên.
Trọng lượng và độ ấm của thiếu niên dừng ở khuỷu tay, hương thơm cơ thể tú lệ an tĩnh.
Nhân sinh theo khuôn phép nề nếp của hắn, từ nay về sau có thêm một mục tiêu hoạt sắc sinh hương.
Lời tác giả:
Ông nội, ngài yên tâm quá sớm rồi.
Bình luận