“Ơ? Thế khác nhau chỗ nào?”
Cô gái tóc đen cố làm động tác suy nghĩ một lúc, rồi hỏi.
“Thì chính là khác nhau!”
Hai tay Cảnh Tiểu Lang nắm thành quả đấm nhỏ, thở phì phò hai má phồng lên trợn mắt nhìn cô gái tóc đen.
“Haha! Tiểu Lang Lang, trốn tránh vấn đề không phải đứa trẻ ngoan.”
Cô gái tóc đen quyết định không lại trêu chọc,
“Chuyện chị vừa nói em sẽ giúp đỡ, nhưng đổi lại chị phải đáp ứng em một chuyện.”
“Hỏa Hỏa sẽ giúp chị thật ư?”
Cảnh Tiểu Lang hưng phấn nói, nhưng vừa nghe thấy vế sau, hai lỗ tai lại cụp xuống,
“Ô ô! Hỏa Hỏa xấu tánh, lần giúp đỡ nào cũng muốn hồi báo.”
Cảnh Tiểu Lang khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt nhìn cô.
“Phong cách làm việc của em luôn như vậy không phải sao?”
“A, đúng rồi. Nói vậy bắt đầu tính từ nhỏ đến nay, chị thiếu em thiệt không ít nha.” Cô gái tóc đen suy nghĩ,
“Ô ô ô!” Cảnh Tiểu Lang nóng nảy,
“Hỏa Hỏa xấu xa, không để ý tới em!”
Cảnh Tiểu Lang xoay người nhỏ nhắn, cố ý không để ý tới cô.
“Tiểu Lang Lang, tức giận?” Cô gái tóc đen trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt,
“Em đếm tới ba, nếu chị còn không xoay người lại, em liền sẽ…” Lời còn chưa dứt, tay cô đã mò tới cái đuôi lông nhung to dài,
“Đừng!”
Cảnh Tiểu Lang lập tức xoay người lại, sợ hãi thu thập cái đuôi.
“Chẹp~ thiệt không vui.” Cô gái tóc đen thu tay về, xấu xa thè lưỡi.
“Rõ ràng là Hỏa Hỏa quá đáng ghét!”
Hai người ngồi trên sa lon vui đùa một hồi, Cảnh Tiểu Lang liền cảm thấy mệt mỏi, co lại một đoàn ngủ trên sa lon.
Cô gái tóc đen ánh mắt yêu thương nhìn cô, tay không kềm được sờ đầu.
—
“Không thấy thịt viên.”
Nạp Lan nói xong câu này, lại cầm ly rượu uống.
“Hở?”
Sở Khiết xém chút hoài nghi bản thân nghe lầm, hóa ra vì không tìm thấy một con chó, mà Nạp Lan đại tiểu thư nửa đêm nửa hôm đánh thức cô, tới đây để mua say với cô ấy. Chuyện này quá không khoa học rồi.
“Nạp Lan, cậu không có bệnh phải không.” Dò xét, Sở Khiết hỏi.
“Cậu mới bệnh, cả nhà cậu đều bệnh!”
Con ngươi Nạp Lan Chỉ Thủy híp lại, đẩy Sở Khiết một cái.
Đại tỷ này không phải đã say mèm rồi đi.
Sở Khiết thân thể tích cực, vuốt lưng cho cô,
“Nạp Lan, cậu uống say rồi, chúng ta về nhà.”
“Tớ không say!”
Nạp Lan Chỉ Thủy quát lên, thần sắc cô như thường, ánh mắt khôi phục tỉnh táo.
Trong lòng Sở Khiết suy nghĩ, nhìn bộ dáng không rõ bệnh của cậu kìa…
“Hai vị mỹ nữ hình như đang gặp phải phiền toái.”
Sở Khiết chỉ cảm thấy trước mắt thoáng xoẹt qua, trong mũi đã ngửi thấy một cỗ hương thơm nhàn nhạt, lục tìm từ điển trong đầu, cũng không thể tìm được từ để hình dung mùi hương này, nhưng lại có thể làm người ta cả người thoải mái, cứ như cơn giận tắc nghẽn trong ngực lâu ngày cũng có thể xua tan, mây đen nhiều ngày trước mắt cũng có thể tan biến.
Ngẩng đầu, cô gái có mái tóc dài phất phới, kỳ ảo không để một ai có thể đến gần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, tựa như chỉ cần tiến lên một bước cũng đã khinh nhờn.
Mà với hoàn cảnh quầy bar như vậy, sự xuất hiện của của người phụ nữ này không hề hợp một chút nào.
“Có vẻ như bạn cô say rồi, trên lầu có phòng. Nếu cô thấy thuận tiện, cùng cô ấy nghỉ lại một đêm đi.”
Ngũ quan xinh xắn, như thần tiên trong tranh vẽ vậy, linh khí cao quý kia hình thành một cách tự nhiên, để Sở Khiết cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Cô cúi đầu,
“Không cần…”
“Thịt ơi…”
Nạp Lan Chỉ Thủy tựa trên bả vai cô nửa mở một mắt,
“Cô là ai?”
“Đại tiểu thư, đừng có thịt nữa, chúng ta nhanh về nhà thôi.”
“Tôi là chủ quán nơi này, Bạch Lăng.” Cô gái thản nhiên nói.
“Bạch lão bản?”
Sở Khiết nhất thời không tiêu hóa kịp, quả thật không thể tưởng tượng cô gái trước mắt là người đã mở quán bar này.
“Haha, nhìn thần sắc vị bằng hữu này của cô, sợ rằng trong lòng tích tụ đã lâu.”
“Cũng xem là vậy…”
Sở Khiết ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt có khuôn mặt như tranh vẽ, sớm đã hồn siêu phách lạc. Cô bị mê mẩn.
“Nói bậy!”
Nạp Lan Chỉ Thủy phản ứng kịch liệt tránh khỏi cái ôm trong ngực của Sở Khiết, thấy Nạp Lan Chỉ Thủy nhất thời đứng không vững, Bạch Lăng hảo tâm tiến lên đỡ cô.
“Thả tôi ra!” Nạp Lan Chỉ Thủy đẩy cô,
“Các người đi đi! Tôi không cần ai cả! Cũng không cần ai hết! Rõ chưa hả!” Cô níu cổ áo Sở Khiết, quát lên với cô.
“Xin lỗi, Bạch lão bản, bạn tôi cô ấy…” Sở Khiết đảm nhiệm cho Nạp Lan Chỉ Thủy mượn rượu làm càn, mặt đầy bất đắc dĩ nhìn Bạch Lăng.
“Trước vẫn là đưa cô ấy lên nghỉ ngơi đi.”
Bạch Lăng đề nghị, Sở Khiết gật đầu, phí hết khí lực mới đỡ Nạp Lan Chỉ Thủy lên tới lầu một.
Nạp Lan Chỉ Thủy mò tới giường, không lâu sau liền yên tĩnh. Sở Khiết thở dài, vào phòng vệ sinh rửa mặt, ra cửa muốn pha chút đồ uống.
Không ngờ mở cửa, liền đụng thẳng Bạch Lăng,
“Bạch lão bản.”
Kinh ngạc nhìn đối phương, Bạch Lăng mỉm cười, trên tay cô là khay để hai ly nước, trên miệng ly còn đang bốc lên hơi nóng.
“Cảm ơn cô, Bạch lão bản.” Sở Khiết nói lời cảm ơn, nhận lấy khay.
“Tôi nghĩ vị bằng hữu này của cô tỉnh lại lỡ thất khát, uống chút nước nóng sẽ tốt hơn.”
“Bạch lão bản, thật phiền toái cô rồi.”
“Bạn tôi trước kia không phải như vậy…”
Sở Khiết giải thích, ít nhất trong nhận biết của cô, Nạp Lan Chỉ Thủy sẽ không vì thất lạc một con sủng vật mà uống say mèm.
“Cô ấy gặp phải chuyện phiền não gì sao?” Bạch Lăng hỏi,
“Nói ra cũng không sợ cô cười, gần đây cô ấy nuôi một con chó, con chó đó không thấy nữa…” Câu kế tiếp, Sở Khiết ngại nói tiếp.
Cô cầm ly nước nóng uống một ngụm,
“Con chó đó rất quan trọng với cô ấy.”
“Bây giờ nhìn lại… bất quá tôi cho rằng cô ấy là gần đây áp lực quá lớn.”
“Tôi có thể cảm nhận.”
Bạch Lăng nói một câu làm Sở Khiết không thể giải thích.
—
“Hỏa Hỏa?” Lúc này Cảnh Tiểu Lang mở mắt,
“Muốn ngủ thì vào trong mà ngủ, đừng để bị cảm lạnh.”
Cô gái tóc đen cố ý sừng sộ lên, không vui nói.
“Ừm.”
Cảnh Tiểu Lang gật đầu, muốn đứng dậy, cái đuôi dài chạm đất, cô không chú ý, một cước dẫm lên đuôi mình.
“Oái?”
Đợi đến khi cô phản ứng, toàn bộ thân người đã liền hướng mặt đất ngã xuống.
Cô gái tóc đen một tay bắt lấy eo côkịp thời,
“Tiểu Lang chết bầm, chị không biết chú ý hơn một chút hả.”
“Ô ô! Xin lỗi, Hỏa Hỏa, chị vô dụng lắm phải không.” Gương mặt Cảnh Tiểu Lang khóc lóc thảm thiết,
“Đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Cô gái tóc đen bất đắc dĩ thở dài, ôm sát cô hơn.
“Rõ ràng chính là như vậy, chị biết chị không thông minh, cũng rất yếu ớt.”
Cảnh Tiểu Lang vừa nói, nước mắt vừa rơi lã chã.
“Tiểu Lang Lang, em thích chị thế này. Mỗi người sinh ra đều không giống nhau, cho nên chị cũng có mặt đáng yêu của riêng mình.” Cô gái tóc đen an ủi.
“Gạt người!”
Cảnh Tiểu Lang liền hướng người cô ném quả đấm nhỏ,
“Đừng quậy!” Cô gái tóc đen mặc cho cô phát tiết.
“Chị không có quậy, chính là cảm thấy bản thân thật vô dụng.” Cảnh Tiểu Lang bắt đầu tự giễu.
“Nhưng Tiểu Lang Lang của em rất hiền lành a.”
Chương 13
Xem giới thiệu truyện Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!
Bình luận