Thủy Nam Hạc luôn rất có hứng thú nhìn Diệp Vô Thần, lúc này rốt cuộc thấy họ an tĩnh xuống, mới cười ha ha nói:
– Tiểu huynh đệ, ngươi còn chưa trả lời lão già ta đâu.
Diệp Vô Thần quan sát ông ta một hồi, cười hỏi:
– Không biết lão tiên sinh năm nay bao tuổi?
– Chín mươi chín. –Thủy Nam Hạc không giấu diếm, vuốt râu nói. Ông năm nay vừa vặn chín mươi chín tuổi.
– Ồ… người có thể hơn trăm thực sự đã ít lại càng ít, có thể đến chín mươi chín tuổi, đạo dưỡng sinh của lão tiên khiến người ta bội phục, không hổ cái tên Dược Tiên. Chỉ đáng tiếc… -Diệp Vô Thần lắc đầu:
– Lão tiên sinh lại không thể sống qua trăm tuổi.
Lời vừa ra, mọi người nhất thời đồng loạt ngây ngẩn. Không đến một năm nữa Dược Tiên liền tới trăm, mà Diệp Vô Thần lại nói thẳng y không thể tới trăm, điều này không phải rõ ràng buông lời cuồng ngôn y ắt phải chết trong vòng một năm sao?
Lâm Chiến rất muốn cười điên dại ba tiếng, châm chọc thêm vài câu. Nhưng nghĩ đến lời của Long Dận, đành cố nén xuống. Khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, thần thái xem kịch vui.
Thủy Nam Hạc cũng không giận, cười nói:
– Tiểu huynh đệ vì sao buông lời ấy, mong hãy chỉ giáo một phen.
– Chỉ giáo thì không dám nhận. Thế thì, mong lão tiền bối thẳng thắn trả lời vãn bối mấy vấn đề. –Diệp Vô Thần dừng giọng, nói tiếp:
– Không biết gần mười năm nay có phải lão tiền bối mỗi ngày đều dùng trên nửa thời gian để ngủ hay không?
Thủy Nam Hạc đáp:
– Không sai, lão già tuổi tác cao như ta, thời gian ngủ cần thiết đương nhiên phải dài hơn thanh niên các ngươi rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy .
– Vậy lão tiên sinh có phải thường xuyên mệt mỏi, hai mắt mơ hồ hay không? Hiện tại là buổi sáng nhưng toàn thân lão tiên sinh đã lộ hết vẻ mệt mỏi, chắc hẳn mấy ngày trước vừa mới trải qua bôn ba đường dài, sau mấy ngày đều chưa từng nghỉ ngơi, không biết liệu vãn bối nói có sai không? –Diệp Vô Thần nói.
Thủy Nam Hạc hơi ngây ngẩn, nụ cười trên mặt đã thu liễm vài phần, gật đầu nói:
– Tiểu huynh đệ nói không hề sai.
Diệp Vô Thần hỏi tiếp:
– Bên ngoài cơ thể lão tiên sinh thường xuyên ngứa ngáy khó chịu, nhưng bề ngoài lại không nhìn thấy bất kỳ dị thường kiểu như chấm đỏ nào, hơn nữa dùng các loại phương pháp cũng không thể át chế?
Thủy Nam Hạc rốt cuộc động dung, trong đôi mắt bình tĩnh thậm chí xuất hiện vẻ khiếp sợ. Hai điểm trước có thể cho rằng Diệp Vô Thần căn cứ vào tuổi tác của ông rồi tùy tiện đoán ra. Nhưng câu thứ ba của hắn… khiến ông bất kể thế nào cũng nghĩ không ra Diệp Vô Thần rốt cuộc là từ đâu nhìn ra. Mà phản ứng của Thủy Nam Hạc cũng khiến mọi người biết lời Diệp Vô Thần không sai mảy may, lũ lượt kinh ngạc nhìn hắn.
– Tiểu huynh đệ, không biết ngươi từ đâu nhìn ra? –Thủy Nam Hạc nói, không thể che giấu vẻ động dung trên mặt mình.
Diệp Vô Thần khẽ thở dài, nói:
– Lão tiên sinh tuổi đã gần trăm, lại bạch phát đồng nhan, có thể tốn rất nhiều công phu trong việc bảo dưỡng. Vốn dĩ với lực lượng Quang Minh cường đại của tiền bối hộ thân, sống đến sau trăm tuổi cũng rất dễ dàng… nhưng hiện giờ… Ai, trong vòng một năm, nội phủ khô kiệt, hết cách cứu vãn.
Thủy Nam Hạc trầm mặc một hồi, nói:
– Xin tiểu huynh đệ chỉ điểm.
– Dưỡng sinh chân chính, là từ trong ra ngoài, hoặc nội ngoại sát nhập, lấy nội làm chủ. Mà lão tiên sinh lại là từ ngoài vào trong, sau cùng thậm chí không đoái hoài đến nội bộ, chỉ dùng phương pháp đặc biệt bảo dưỡng hoàn mỹ không tì vết làn da của mình, quan sát từ bề ngoài đủ thấy trẻ hơn chục tuổi so với tuổi tác thực tế. Nhưng lại không biết, với một người già mà nói, dưỡng ngoại không dưỡng nội chẳng những không phải dưỡng sinh, ngược lại còn là tàn sinh. Nội phủ sẽ bởi vì tiêu hao nhanh hơn mà già già yếu nhanh hơn, mà do làn da ngài chịu quá nhiều sự tẩm bộ của dược vật quý giá, trắng sáng như trẻ em, kiểu da này xuất hiện trên người một lão nhân, sẽ khiến độc tố trong cơ thể khó có thể bài trừ, tích tụ trong cơ thể, càng gia tăng tốc độ già yếu trong nội tạm, thậm chí tạo thành thương tổn. Bên ngoài cơ thể lão tiên sinh thường xuyên ngứa ngáy khó chịu chính là bởi vì trong cơ thể tích đọng quá nhiều độc tố, cần phải cưỡng ép bài trừ lượng lớn.
Một hồi nói của Diệp Vô Thần Thủy Nam Hạc nghe vào tai rất nghiêm túc, một chữ đều không bỏ sót. Sau khi Diệp Vô Thần nói xong, ông rơi vào cơn trầm tư ngắn ngủi, sau đó thở dài sườn sượt. Lời Diệp Vô Thần một chữ không sai. Hiểu biết về dưỡng sinh chi đạo của thế giới này còn dừng lại ở giai đoạn nửa vời, cho dù y là Dược Tiên thì ở phương diện này cũng không có lĩnh ngộ hơn người thường là mấy. Hơn chục năm qua dùng vô số dược vật quý giá mình luyện ra để bảo dưỡng thân thể, rất ít chăm lo đến nội phủ. Một hồi nói của Diệp Vô Thần khiến ông như rẽ mây thấy mắt trời, đồng thời loáng thoáng nhìn thấy một thế giới y học mới từ trong đó.
Ông than thở nói:
– Tiểu huynh đệ thật là kỳ nhân, lão già ta thật sự phục sát đất. Uổng cho danh xưng Dược Tiên của ta. Mấy năm qua lại dùng dược vật dồn mình vào chỗ chết, nếu không phải phen nói của tiểu huynh đệ như đề hồ quán đỉnh, khiến lão gia ta mau chóng tỉnh ngộ, thì tính mạng của lão già ta cũng chỉ đến năm nay thôi.
Diệp Vô Thần cười nói:
– Lão tiên sinh quá lời rồi. Y thuật của lão tiên sinh thiên hạ vô song, tuyệt không phải vãn bối như ta có thể so sánh, chỉ là lão tiên không cẩn thận bỏ qua một vài thứ vãn bối biết mà thôi.
– Ha ha ha ha! Tiểu huynh đệ ngươi quá khiêm tốn, người có thể khiến Dược Tiên ta cam bái hạ phong về y đạo cũng chỉ có hai người. Mà tiểu huynh đệ ngươi chính là người thứ hai. Bỏ qua điều khác không nói, ngay cả phần nhãn lực này, ta đã tự thấy không bằng. –Ông lắc đầu, vẻ tán dương bộc lộ trong lời nói.
Diệp Vô Thần bật cười, cũng không khước từ nữa, nói:
– Nội làm chủ ngoại mà không phải ngoại làm chủ nội. Ngoại thịnh mà nội suy chỉ sẽ tạo thành gánh nặng cho nội, ngoại tự nhiên cũng sẽ bởi vậy mà thịnh. Lão tiên sinh, ta nghĩ ngài biết nên làm gì rồi. Với năng lực của Dược Tiên ngài, chuyện này hết sức đơn giản.
Thủy Nam Hạc gật đầu nói:
– Lão già ta hôm nay mới biết nửa đời thật là sai lầm. Lần này trở về, nhất định sẽ toàn lực bù đắp, những điều này của ngươi thật đúng là ân cứu mạng.
Lâm Chiến, Lâm Cuồng, Long Dận, còn có những “danh y thần y” đứng chật phòng toàn bộ trợn mắt há mồm nhìn hai người đĩnh đạc đàm luận. Tận mắt chứng kiến Dược Tiên – thái sơn bắc đẩu trong giới y ngay trước mặt mọi người cam bái hạ phong trước Diệp Vô Thần, không chút keo kiệt biểu hiện ra sự bái phục và tán dương của mình. Nhất thời, đầu óc đều có chút không vận động nổi.
Diệp Vô Thần, lại mang cho họ một sự rung động lớn lao. Những người lúc trước phản đối, thậm chí dè bỉu khi Diệp Vô Thần tới càng không dám tin vào mắt, vào tai mình, rất lâu không hồi phục tinh thần.
Long Dận vỗ tay, cười ha ha ầm ĩ:
– Giỏi! Giỏi! Không hổ là đồ đệ Kiếm Thần, Diệp gia Vô Thần, hôm nay ngươi lại mang cho trẫm một nỗi vui mừng lẫn ngạc nhiên lớn lao, hiện tại trẫm tin tưởng vạn phần, ngươi nhất định có thể trị khỏi bệnh cho hoàng hậu. Hiện giờ trẫm đang lo lắng không phải là bệnh tình của hoàng hậu, mà là nên ban thưởng ngươi cái gì, ha ha!
Diệp Vô Thần thầm cười lạnh: kẻ có thể lên ngôi đế vương, có mấy ai không phải kẻ bụng dạ sâu rộng, bề ngoài hiền hòa nhưng kỳ thực lại âm hiểm, cay độc, hành động chớp giật, hơn nữa ai nấy đều là cao thủ diễn kịch… Nhưng cho dù là đấu diễn xuất, ngươi cũng phải là đối thủ của Diệp Vô Thần ta.
Trong tiếng cười to thoải mái của Long Dận, Long Chính Dương rốt cuộc dẫn thị nữ bên người hoàng hậu tới. Y không kịp hỏi nhiều, vội vàng dẫn nàng đến bên Diệp Vô Thần:
– Đây là thị nữ Tiểu Hồng bên người mẫu hậu ta, mấy ngày trước khi mẫu hậu phát bệnh đều ở bên người nàng.
Diệp Vô Thần gật đầu nói:
– Ta có vài việc cần hỏi ngươi, những vấn đề này liên quan đến tính mạng của hoàng hậu nương nương, ngươi ắt phải trả lời đúng sự thực.
Cung nữ tên “Tiểu Hồng” kia có vẻ hết sức khẩn trương, nghe vậy vội vàng cung kính ứng tiếng.
Ánh mắt Diệp Vô Thần lại quét vài lần lên người Lâm Tú, lúc này mới hỏi:
– Ta hỏi ngươi, mấy ngày trước khi hoàng hậu phát bệnh có phải thường xuyên váng đầu, toàn thân bủn rủn mệt mỏi?
Tiểu Hồng vội vàng gật đầu:
– Đúng vậy. Mấy ngày gần đây hoàng hậu thường xuyên nói mình váng đầu, toàn thân không sức lực, hơi tí là nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc. Tôi vốn dĩ còn cho rằng hoàng hậu nương nương bị mắc phong hàn…
– Thế mấy ngày gần đây hoàng hậu có phải đêm không thể ngủ, thèm ăn không phấn chấn?
– Vâng…
– Rồi có phải hay cáu kỉnh dễ nổi giận hay không?
– Vâng, vâng…
– Có phải thường xuyên cả người lạnh run hay không?
– Vâng…
– Ban ngày có phải luôn muốn đứng ở dưới ánh mặt trời không muốn rời đi hay không?
– Đúng vậy đúng vậy!
……………
……………
Mỗi một vấn đề Diệp Vô Thần hỏi Tiểu Hồng đều đáp “vâng”, mọi người ngoài khiếp sợ, còn có nỗi vui mừng bộc lộ rõ ràng, có thể nói ra bệnh trạng trước khi hoàng hậu phát bệnh chính xác như thế, chỉ có thể chứng minh: Hắn biết căn quái bệnh này, cũng rất có khả năng biết cách chữa trị.
– Diệp huynh đệ, mẫu hậu ta rốt cuộc mắc phải bệnh gì? –Long Chính Dương sốt ruột nói. Ngay cả khuôn mặt Lâm Chiến và Lâm Cuồng cũng xuất hiện vẻ kích động rõ ràng.
– Hoàng hậu nương nương ngài… đã trúng độc. –Diệp Vô Thần vẻ mặt ngưng trọng nói. Thủy Nam Hạc cũng gật đầu theo, điều này cùng những gì ông biết không khác biệt là mấy.
– Là độc gì? Có phương pháp giải hay không? –Long Chính Dương vội vàng hỏi. Nói Lâm Tú trúng độc, y đã biết được từ trong miệng Thủy Nam Hạc.
– Hàn độc! –Diệp Vô Thần nói. Đôi mày nhíu chặt, sắc mặt trầm trọng cực điểm, khiến người có thể cảm thấy tâm tình trầm trọng khi hắn nói ra hai chữ “hàn độc”. Có thể loại “hàn độc” này ắt hẳn là một loại độc cực kỳ lợi hại.
– Hàn độc? –Long Chính Dương ngạc nhiên, điều này tuyệt không tương đồng với lời Thủy Nam Hạc.
Thủy Nam Hạc thoáng kinh ngạc, muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn trầm mặc. Nếu thật sự là hàn độc, ông há có thể không tra ra. Hơn nữa ông đã không phải lần đầu tiên tiếp xúc với loại Tử Vong khí này, đâu có chút đặc tính nào của hàn độc chứ… Lẽ nào là mình nhìn lầm ư? Hay là trên thế giới này thật sự có một loại hàn độc đặc biệt ông không biết.
Xuất phát từ sự khâm phục với Diệp Vô Thần, ông thậm chí bắt đầu sinh nghi với phán đoán của mình.
– Không sai, mấy ngày nay hoàng hậu nương nương đêm không thể ngủ, cả người thường xuyên lạnh run, hơn nữa thích phơi mình dưới ánh nắng, đều là do loại độc này dẫn tới. Vừa rồi khi ta phát hiện ra loại hàn độc đáng sợ này còn không dám tin tưởng, cho nên mới hỏi dò thị nữ này một hồi. Quả nhiên không sai, đây xích xác là Vong Phách Hàn Độc – một trong ba đại kỳ độc trong thiên hạ sư phụ ta lúc trước từng nói qua. –Trong nét mặt ngưng trọng của Diệp Vô Thần mang theo sự khiếp sợ khó thể che giấu, biểu hiện nét mặt vừa vặn đúng chỗ, khiến người ta không nhìn ra một chút sơ hơ nào. Luận diễn xuất, hắn mới là cấp bậc tông sư hoàn toàn xứng đáng.
– Vong Phách Hàn Độc? Thiên hạ ba đại kỳ độc? –Thủy Nam Hạc thầm lẩm bẩm vài lần, đôi mày trắng tinh nhíu chặt lại. Y không ngờ chưa từng nghe nói qua cái tên loại độc này, cũng chưa từng nghe nói đến ba đại kỳ độc gì cả.
– Thế độc này phải giải thế nào? –Long Dận hỏi.
Diệp Vô Thần trầm tư một hồi, nói:
– Long đại ca, trong cung có ngân châm không?
Lý ngự y vẫn luôn trầm mặc vội vàng tiến lên nói:
– Diệp công tử, chỗ ta có.
Y mở rương thuốc mình mang theo bên người ra, lấy ra từ trong đó một hộp ngân châm, cẩn thận đưa tới tay Diệp Vô Thần. Ánh mắt lúc này y nhìn về phía Diệp Vô Thần, hoàn toàn là đang nhìn một thiếu niên thần tài trong y đạo.
Bình luận