– Loại chuyện này Vô Thần sao dám lừa hoàng thượng. Một điểm đáng sợ khác của Vong Phách Hàn Độc là ở chỗ, nó chẳng những có thể truyền nhiễm thông qua máu, cũng có thể thông qua nam nữ giao hợp, chỉ là thời gian truyền nhiễm khá ngắn, chỉ vào bảy ngày trước khi độc phát tác là được. Khi nãy ta ngẫu nhiên thấy lòng trắng mắt của hoàng thượng hơi nổi đen, trong lòng nghi ngờ… Thì ra, quả thật như thế. Vốn dĩ ta còn nghi hoặc vì sao lại hạ độc với hoàng hậu, hóa ra… Mục đích của chúng là hoàng thượng. –Diệp Vô Thần nói, từng chữ nặng nề cực điểm, như từng tảng đá lớn nện vào tim họ.
Sau khi Diệp Vô Thần vào cửa, năng lực khiến Dược Tiên đều cam bái hạ phong kia làm mọi người không dám sinh ra hoài nghi với lời của hắn. Hơn nữa, theo mỗi người thấy, nếu không nắm chắc tuyệt đối thì hắn hoàn toàn không có lý do nói ra lời như vậy. Bởi vì ngộ nhỡ là giả, tạo thành sự khủng hoảng to lớn như thế chính là tội không nhỏ. Ngay cả Lâm gia cũng không hoài nghi gì… Loại chuyện này, ai dám lấy ra đùa giỡn chứ. Người con của Diệp gia thông minh đến cực điểm này có thể ư? Dám ư?
Khóe miệng Long Dận giật giật không ngừng, hiển nhiên đã cực kỳ giận dữ, lạnh lùng nói:
– Ngươi nói mau, rốt cuộc là ai mới có kịch độc như thế?
Diệp Vô Thần liếc Thủy Nam Hạc sắc mặt cổ quái một cái, thấp giọng nói:
– Sư phụ ta từng nói, loại độc chí âm chí hàn này đương nhiên có nguồn gốc từ nơi chí âm chí hàn trên Thiên Thần đại lục, cũng chính là cực Bắc Thương Lan Quốc. Nơi đó hoang vu vắng vẻ, cụ thể có nguồn gốc từ tay ai thì chẳng ai có thể biết. Có điều, có năng lực lấy được loại kịch động này ở nơi đó, vô thanh vô tức lẻn vào hoàng cung dưới tầng tầng thủ vệ gieo bệnh cho hoàng hậu, coi thủ vệ nghiêm ngặt ở hoàng cung như không có, thiên hạ có thể có mấy ai? Mà trong những người có thù với hoàng thượng hoặc Thiên Long Quốc , lại có mấy người? Vô Thần tuy không biết, nhưng hoàng thượng hẳn có thể đoán được đại khái. Cụ thể là ai, Vô Thần biết rất ít, không dám khẳng định.
Diệp Vô Thần hành lễ, cất bước đi về phía ngoài, trong tình cảnh này, hắn đích xác không cần thiết phải ở lại.
Đoán đi… Cho dù ngươi không hoàn toàn tin lời của ta, cũng sớm muộn sẽ hoài nghi Bắc Đế tông. Vậy thì, các ngươi sẽ rơi vào chiếc bẫy đầu tiên.
– Khoan đã! Long Dận lại gọi hắn lần nữa.
Diệp Vô Thần dừng bước, xoay người nói:
– Không biết hoàng thượng có gì phân phó?
– Trẫm cần ngươi đi làm một chuyện, một chuyện lớn liên quan đến an nguy của trẫm, của Thiên Long Quốc. –Sắc mặt Long Dận trịnh trọng nói. Câu nói nặng trình trịch này nhất thời khiến không khí xung quanh đều trở nên dồn nén. Ai nấy đều trợn trừng mắt, không biết việc Long Dận dùng giọng điệu này nói ra sẽ là việc gì?
Như hắn dự đoán, cái vòng thứ hai đã chui vào. Diệp Vô Thần ngầm cười lạnh, bề ngoài thì nghiêm trang, ngạc nhiên nói:
– Không biết là chuyện gì? Nếu Vô Thần có đủ năng lực, tự nhiên sẽ tuân theo.
Long Dận nói:
– Trẫm muốn ngươi tới Thiên Diệt Hỏa Sơn ở phía nam một chuyến, lấy Thiên Diệt Hỏa Long Quả ở chỗ đó về cho trẫm và hoàng hậu. Nếu nói chỉ có một người có thể tới trung tâm Thiên Diệt Hỏa Sơn, thì người đó chắc chắn là Diệp Vô Thần ngươi!
Long Dận cả kinh, bước lên nói:
– Phụ hoàng, an nguy của người sánh ngang đất trời, nhưng…
– Ngươi khỏi cần nhiều lời.- Long Dận vung tay nói:
– Trẫm đương nhiên không phải bảo hắn đi chịu chết vô ích. Ngày đó Vô Thần dưới ngọn lửa mạnh nhất của Lâm Viêm đều không bị thương mảy may, nhiều người đã thấy trong mắt. Trẫm từng ngầm hỏi trong này có gì kỳ quái. Diệp lão tướng quân cũng không giấu diếm, nói thẳng rằng Kiếm Thần từng cho Vô Thần ăn một thần vật, có thể khiến hắn thủy hỏa bất xâm trong vòng ba tháng. Vô Thần, có chuyện này chăng?
– Vâng… -Diệp Vô Thần đáp.
– Thế thì, ngươi có sợ lửa của Thiên Diệt Hỏa Sơn không?
– Hẳn là không sợ.
– Rất tốt, như lời ngươi nói, sau khi gieo độc này xuống, hai tháng mới có thể phát tác, mà thời hạn trẫm trúng độc không quá một tuần, cách thời hạn phát tác còn có khoảng hai tháng. Hai tháng này, đủ để ngươi chạy đi chạy lại Thiên Diệt Hỏa Sơn, ngươi có nguyện ý vì trẫm đi Thiên Diệt Hỏa Sơn một chuyến không?
– … -Diệp Vô Thần không trả lời, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
Chuyện Diệp Vô Thần ở trong lửa của Lâm Viêm vẫn không xây xát gì sớm đã truyền khắp, hơn nữa được truyền thành kỳ văn, lúc này người ở đây rốt cuộc đã hiểu rõ “chân tướng” sự việc, cũng nhìn thấy hy vọng cuối cùng cứu lấy hoàng thượng. Nhất thời lũ lượt chuyển ánh mắt về phía Diệp Vô Thần.
– Ai, trẫm tự biết yêu cầu này thật sự hơi quá phận. Ngươi tuy không sợ lửa ở Thiên Diệt Hỏa Sơn, nhưng một đường hướng nam, trên đường ắt hẳn sẽ gặp một vài nguy hiểm không hay biết. Mà nghe đồn trong Thiên Diệt Hỏa Sơn có Cực Viêm Thiên Long đang ngủ say, Thiên Diệt Hỏa Long Quả chính là thức ăn của nó, tuy chỉ là lời đồn, chưa từng có ai thấy qua, nhưng ngộ nhỡ lời đồn là thật, rất có khả năng sẽ xúc động đến nó, hậu quả rất đáng lo. Nếu ngươi đáp ứng, trẫm sẽ sai Lý lão đi theo ngươi, bảo vệ bình an dọc đường cho ngươi. Nếu không đáp ứng… Ai, ngươi là truyền nhân Kiếm Thần, dẫu không tuân thủ lệnh vua, cũng không ai có tư cách trách ngươi, tự trẫm sẽ dùng hai tháng cuối cùng này an bài hậu sự. –Long Dận nghiêm túc nói, trên mặt vô bi vô hỉ, như chẳng hề lo lắng sinh tử vậy.
Sắc mặt Long Chính Dương biến ảo không ngừng, nếu Long Dận cứ thế mà chết, y có lẽ sẽ bi thương một khoảng thời gian, nhưng sau đó càng nhiều lại là vui mừng. Ngôi vua y có thể không đoái hoài, thậm chí có chút bài xích, nhưng nếu Long Dận chết, y sẽ mất đi trở ngại lớn nhất trên con đường theo đuổi Thủy Mộng Thiền. Mà tình phụ tử giữa y và Long Dận, mấy năm qua đã trở nên rất rất nhạt. Ở trước thân tình lạnh nhạt như nước này, nỗi lòng riêng của y loáng thoáng chiếm thượng phong. Y nói với Diệp Vô Thần:
– Diệp huynh đệ, tuy ngươi có thần vật hộ thân không sợ Thủy Hỏa, nhưng tới Thiên Diệt Hỏa Sơn vẫn sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, ngươi vừa mới xuất sư về nhà không lâu đã nhận nhiệm vụ nguy hiểm như thế, đích xác sẽ khiến ngươi khó xử. Nhưng an nguy của phụ hoàng ta quan hệ đến an nguy của cả Thiên Long Quốc… Ai, vẫn mong Diệp huynh đệ suy nghĩ thêm.
Lý ngự y vẫn luôn không dám nhiều lời cũng bước lên nói:
– Diệp công tử, lão thần mặt dày cầu xin ngươi vì hoàng thượng, vì Thiên Long Quốc, hãy… hãy đáp ứng hoàng thượng đi. Kiếm Thần cũng từng vì bảo vệ Thiên Long Quốc mà vung ra một kiếm kinh thiên động địa, nếu Kiếm Thần ở đây, cũng nhất định sẽ hy vọng ngươi vì hoàng thượng mà sẵn lòng mạo hiểm…
– Trên dưới Diệp gia đời đời trung lương, thiên địa chứng giám, Diệp công tử nhất định sẽ đáp ứng… Nếu không đáp ứng, lão thần sẽ quỳ chết ở trước mặt ngươi. –Lại một lão ngự y tóc bạc bước lên kích động hô.
Đã có hai người dẫn đầu, những ngự y ở đây há có thể chịu thua kém, lũ lượt bước lên cầu xin, như thể nếu không đáp ứng sẽ quỳ chết tập thể. Diệp Vô Thần trước sau vẫn không nói một lời, nét mặt biến hóa không ngừng, như đang đấu tranh kịch liệt ở trong lòng.
Lâm Cuồng đứng ở đằng sau nháy mắt với Lâm Chiến, Lâm Chiến lập tức hiểu ý, khẽ gật đầu, cất cao giọng nói:
– Chư vị đại nhân vì bảo vệ hoàng thượng không ngại khom lưng với một vãn bối, lòng đức độ này Lâm mỗ bội phục muôn phần. Nhưng các vị tốt hơn hết khỏi phải cầu xin hắn. Kẻ này lúc nãy còn tự xưng trên dưới Diệp gia trung dũng không gì sánh bằng, mà hiện giờ lại vì an nguy của mình, hoàn toàn bất chấp an nguy của hoàng thượng và Thiên Long Quốc, tội kháng lệnh chỉ là thứ yếu, tiết tháo đức hạnh bực này, khiến người ta khinh thường, không thể không bất bình!
Diệp Vô Thần bỗng liếc xéo, Lâm Chiến đang giọng điệu khí khái nhất thời như bị hai thanh kiếm lạnh buốt ép lên ngực, thanh âm im bặt. chỉ nghe hắn cười nói:
– Câu này của Lâm đại nhân ta thật nghe không hiểu, Diệp Vô Thần ta có từng nói muốn cự tuyệt hoàng thượng chăng?
– Nói như vậy, ngươi đã đáp ứng? –Long Dận hỏi.
Diệp Vô Thần bình tĩnh gật đầu nói:
– Vâng. Vô Thần tương tự cũng có lòng riêng, nhưng an nguy của hoàng thượng can hệ đến an nguy của Thiên Long Quốc, an nguy của Vô Thần há có thể đánh động với an nguy của Thiên Long Quốc. Vô Thần, đương nhiên đáp ứng. Chỉ là… Vô Thần hy vọng hoàng thượng có thể đáp ứng một thỉnh cầu của ta, bằng không Vô Thần dẫu bị vạn người thóa mạ, cũng phải kháng lệnh một phen!
Câu nói cuối cùng, hắn nói như chém đinh chặt sắt, cho người ta cảm giác không có bất kỳ chỗ thương lượng nào.
– Ha ha ha ha, được… Trẫm quả nhiên không nhìn lầm ngươi, trẫm chờ câu nói này của ngươi rất lâu rồi. Ngươi yên tâm, dọc đường trẫm sẽ sai Lý lão bảo vệ chu toàn cho ngươi. Bởi vì tính mạng của ngươi, hiện tại chính là buộc cùng tính mạng với trẫm. Nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện, trẫm cũng sống chẳng được bao lâu. Ngươi có thỉnh cầu gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần không tổn hại đến giang sơn xã tắc của Thiên Long Quốc, trẫm cái gì cũng đáp ứng ngươi.
Việc Diệp Vô Thần nhận lời khiến tâm tình Long Dận tốt hơn rõ ràng, vẻ u ám chất đầy trên mặt khi nãy cũng tan quá nửa. Đích xác, sau khi Diệp Vô Thần đáp ứng đi tới Thiên Diệt Hỏa Sơn, tính mạng của hắn đúng là liên quan tới tính mạng của Long Dận.
– Vô Thần há có thể đưa ra thỉnh cầu vô lý tổn hại đến giang sơn xã tắc của Thiên Long Quốc. Chỉ là, Vô Thần là người trong Diệp gia, điều nên làm đầu tiên là sống vì Diệp gia. Mà, có người lại nhiều lần buông lời hạ nhục Diệp gia ta… -Ánh mắt Diệp Vô Thần lạnh nhạt liếc Lâm Cuồng và Lâm Chiến vài cái, ánh mắt lạnh nhạt mang theo từng tia âm hiểm đó khiến họ giật nảy mình, cảm giác thấy lại có chuyện xui xẻo gì đó sắp xảy ra.
– Thứ cho Vô Thần thừa dịp này đưa ra một thỉnh cầu có chứa tư tâm… Vô Thần muốn hai người họ… -Diệp Vô Thần chỉ vào Lâm Cuồng và Lâm Chiến:
– … Quỳ xuống trước mặt ta xin lỗi Diệp gia! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Hay
Toàn thân Lâm Cuồng và Lâm Chiến chấn động mãnh liệt, vừa muốn lớn tiếng quát tháo, thì lại nghe Diệp Vô Thần tiếp tục chậm rãi nói:
– Lần này đi Thiên Diệt Hỏa Sơn, Vô Thần nguyện ý vì hoàng thượng ngay cả tính mạng bản thân đều bất chấp, không biết hai vị đại nhân Lâm gia có sẵn lòng vì hoàng thượng mà tới quỳ xuống một cái đơn giản hết mức cho một vãn bối như ta hay không đây? Vô Thần từng nói, nếu họ không quỳ xuống trước mặt ta, cho dù ta bị vạn người thóa mạ cũng phải kháng lệnh một lần, đây là tôn nghiêm của nam nhân Diệp gia ta, ai cũng không thể hạ nhục Diệp gia ta!
Lâm Cuồng và Lâm Chiến tức thì một câu đều nói không nổi, hối hận không thôi. Lúc nãy vì ép Diệp Vô Thần đáp ứng, họ tự cho là thông minh sử dụng một phép kích tướng nho nhỏ, nhưng nào ngờ bị Diệp Vô Thần tóm gáy như vậy. Nếu họ thật sự quỳ xuống trước mặt một vãn bối của Diệp gia, thì mặt mũi Lâm gia y còn ở đâu? Nếu không đáp ứng… Diệp Vô Thần đã vây chặt tất cả đường lui nếu họ không đáp ứng hết rồi.
Từ sau khi Diệp Vô Thần mất tích một năm rồi xuất hiện, Lâm gia họ hết lần này tới lần khác hoặc lớn hoặc nhỏ đều gặp nạn trong tay hắn. Hơn nữa mỗi lần chỉ cần buông lời hạ nhục hắn hoặc Diệp gia hắn một lần, chẳng những chưa từng chiếm được bất kỳ tiện nghi nào, ngược lại sẽ nhận lấy phản kích gấp chục lần thậm chí mấy chục lần. Vả lại đều là phản kích họ không biết đường phòng ngự. Chưa từng một lần ngoại lệ… Nghĩ đến chỗ này, trong lòng họ rét run một hồi. Nếu để họ lựa chọn một lần nữa, họ nhất định sẽ ngậm chặt miệng, không nói một chữ với hắn.
Bình luận