– Hoàng thượng!
– Phụ hoàng!
– Chớ tổn thương hoàng thượng!
– Ngươi… ngươi lại dám thật sự động thủ…
Phong Lăng bất chấp mọi người lôi kéo, cố nén cơn đau nơi ngực suýt nữa khiến hắn bất tỉnh, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng:
– Diệp Vô Thần, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Phong Lăng ta thành tâm đối đãi với Diệp gia ngươi, đồng thời đáp ứng miễn tội ngươi, phụ hoàng ta cũng từng nói qua sẽ miễn tội ngươi… Lẽ nào ngươi liều mạng không cần, cũng phải vì chút việc vặt vãnh đến cá chết lưới rách sao? Phong gia ta, rốt cuộc có chỗ nào không đúng với ngươi? Dao Phong công chúa gả cho Phong Lăng ta, hoàng đế Thiên Long Quốc, còn có cha mẹ ngươi toàn bộ đều đáp ứng, ngươi rốt cuộc còn muốn thế nào nữa? Truyện Tiên Hiệp – Truyện Hay
Diệp Vô Thần hừ lạnh một tiếng, cười lạnh:
– Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là trước tiên không hỏi qua ý kiến của ta. Nếu ngươi thật lòng thật dạ theo đuổi tỷ tỷ ta, ta sẽ không ngăn cản, người thích tỷ tỷ ta nhiều không kể xiết, nhiều thêm một kẻ như ngươi cũng chẳng kỳ quái. Nhưng ngươi lại dùng thủ đoạn ép bức, suýt nữa hủy hoại cả đời tỷ tỷ ta, ngươi còn muốn ta làm thế nào với ngươi? Bây giờ, đi chuẩn bị cho ta một cỗ xe ngựa, ta muốn dẫn tỷ tỷ ta rời đi… Ngay lập tức!
Máu chảy trên cổ Phong Liệt càng lúc càng nhiều, căn bản không kéo dài được, Phong Lăng dùng hết toàn lực quát:
– Mau đi!
– Ta đi! –Phong Như mắt đầy oán hận liếc Diệp Vô Thần, xoay người rời đi. Chỉ trong chốc lát, một chiếc xe ngựa trang trí rất xa hoa đỗ ở trước Loan Phượng Điện, vừa nhìn đã biết là cho nữ ngồi, hiển nhiên là Phong Như đánh xe ngựa mình ra ngoài hay dùng tới.
Diệp Vô Thần nhếch miệng, nhẹ giọng nói:
– Tỷ tỷ, chúng ta đi.
– Tránh hết ra cho ta!
Hắn hét lớn một tiếng, tay đẩy Phong Liệt, nửa kéo y di chuyển ra phía ngoài. Đám thị vệ tới tấp nhường đường, sau đó dè dặt bám sát theo đằng sau.
Di chuyển một mạch đến trước xe ngựa, đao của Diệp Vô Thần vẫn vắt trên cổ Phong Liệt. Hắn tùy ý đánh mắt về phía không trung, hai bóng người một trắng một đen từ trên không bay xuống, chính là Ngưng Tuyết và Đồng Tâm, lúc này mọi người mới hay biết sự tồn tại của họ, trong lòng ngỡ ngàng, chờ khi Đồng Tâm và Ngưng Tuyết lên xe ngựa, hắn nhẹ nhàng đẩy Diệp Thủy Dao tiến vào, sau đó nhấc Phong Liệt đẩy y tiến vào, đao vẫn dừng lại trên cổ y.
– Ngươi… ngươi còn không thả phụ hoàng ra! –Phong Lăng nhịn đau, căm hận quát.
– A, vì sao ta phải thả hắn ra. Ngươi yên tâm, chờ khi đến nơi không người, ta đương nhiên sẽ thả hắn rời đi. Nhưng nếu có người đi theo, chưa biết chừng ta sẽ dẫn hắn một mực đến Thiên Long Quốc, ngươi muốn thử không?
– Thả phụ hoàng ta ra, ta lấy danh dự thái tử Đại Phong Quốc đảm bảo, sẽ không có bất cứ ai đi theo. –Phong Lăng nghiến răng nghiến lợi nói, cơn đau trên người làm sao cũng không bằng sự phẫn nộ và đau đớn trong lòng. Phụ hoàng bị bắt cóc, nhiều người đến thế lại cứ như vậy để một người Thiên Long Quốc dồn đến mức đó… Mà, càng khiến gã đau lòng hơn chính là, Diệp Thủy Dao cứ thế theo lên xe ngựa, không có cho dù là một tia do dự hay lưu luyến gì cả.
Trái tim nàng, hoàn toàn không thuộc về nơi đây.
– Đừng nói nhảm, bây giờ các ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta, có phải muốn ta rạch một đao trên cổ hắn ngươi mới cam tâm hay không? –Diệp Vô Thần cười lạnh một tiếng, cổ tay rung lên. Thế nào là con tin? Những kẻ tay nắm con tin nhưng vẻ mặt do dự, làm người ta liếc mắt là nhìn ra y không dám thật sự động thủ khiến hắn khinh thường. Con tin nơi tay, thì phải thật sự làm hắn đau, khiến những người kia hỗn loạn tâm thần, không dám không theo, nếu không đã chẳng phải con tin, mà là thừa thãi.
Phong Lăng trong lòng run lên, dùng hết chút sức lực cuối cùng quát lớn:
– Toàn bộ tránh ra! Làm dựa theo hắn nói… Truyền lệnh xuống, ai cũng không cho phép theo đằng sau… Ai cũng không cho!
Đám người tản ra, Diệp Vô Thần tiện tay chọn một thị vệ, bảo gã buông đao xuống sau đó kéo xe ngựa đi về phía cửa hoàng cung. Trong hoàng cung vốn dĩ chỉ có thể đi kiệu, không được đi ngựa, nhưng may mà mặt đường đủ rộng rãi, không hề gây trở ngại cho xe ngựa đi lại. Lúc rời đi, Diệp Vô Thần hướng về vị trí Phong Triêu Dương lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Xe ngựa đi xa, Loan Phượng Điện hoàn toàn loạn thành một mớ hổ lốn, nghi vấn lớn nhất của họ chính là: thần bảo vệ của Phong gia đâu? Ngài rốt cuộc đang làm gì?
– Phong tiền bối… không… không muốn đuổi theo sao? –Phong Lăng ôm vị trí bị thương, nhịn đau nói. Với sự cường đại của Phong Triêu Dương, nếu y theo đằng sau hẳn sẽ không bị phát hiện, còn có thể bắt lấy họ sau khi họ thả Phong Liệt ra.
– Không thể. –Phong Triêu Dương lạnh nhạt trả lời.
– Cho dù không bắt cóc phụ hoàng ngươi, hắn cũng có thể giết ngươi và phụ hoàng ngươi trước, không chút tổn thương rời đi, mà không phỉa dùng phương pháp kềnh càng như vậy. Hắn làm như vậy chính là đang cảnh cáo ta chớ đi theo, cũng nói cho ta biết, hắn sẽ không thật sự thương hại phụ hoàng ngươi, ngươi an tâm đi.
Phong Lăng nghe chỗ hiểu chỗ không, câu nói cuối cùng khiến gã buông lỏng tâm thần, đau đớn ập đến, gã rốt cuộc đau đến ngất đi. Mấy thái y đã được gọi đến từ trước cuống quít bước lên khiêng gã.
Phong Triêu Dương thở dài một tiếng, ẩn người đi. Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên y thất bại, nhưng y không cảm thấy nhục nhã, bởi vì đối thủ của y không phải Diệp Vô Thần… Mà là Thiên Phạt Chi Nữ năm đó y và ba cao thủ tuyệt thế khác liên thủ mới chế phục được. Bất cứ một ai trong họ đơn đấu với nàng đều ắt bại không thể nghi ngờ.
Nàng rốt cuộc làm thế nào thoát ra khỏi từ trong Phong Ma Tháp, rồi vì sao có chuyển biến lớn đến như vậy… Tên truyền nhân của Sở Thương Minh kia, rốt cuộc…
Lúc Loan Phượng Điện hỗn loạn, Phong Như lại lặng lẽ rời đi, trở về điện công chúa của mình, ôm ra một con động vật hình thù kỳ quái toàn thân lông vàng, bước mau rời đi. Ngay lập tức, nàng dẫn hơn chục cao thủ trong cung thường ngày bảo vệ Phong Liệt đi ra khỏi cung. Bình thường công chúa không được phép xuất cung, nhưng quy định này với một Phong Như tính cách dữ dằn mà nói thì chẳng khác nào không có. Dần dà, Phong Liệt cũng thuận theo nàng, mặc kệ không hỏi.
Trên cỗ xe ngựa đưa cho Diệp Vô Thần sử dụng đã bị nàng lén đặt một chiếc túi hương nhỏ có tên Hồ Hương, mà con Hoàng Vĩ Hồ nàng ôm trong tay lại cực kỳ mẫn cảm với loại mùi này, chỉ cần cách khoảng thời gian không phải quá dài, bất kể cỗ xe ngựa đó đi đến đâu, nàng đều có thể tìm được nương theo thứ mùi đó. Việc này Phong Như không nói cho bất cứ một ai biết, bởi vì nàng muốn tự mình cứu phụ hoàng về, bắt Diệp Vô Thần và Diệp Thủy Dao về, một mình ôm trọn công lớn này.
Đánh xe ra hoàng cung, Diệp Vô Thần tiện tay giơ lên, ném thanh trường đao vẫn luôn gác trên cổ Phong Liệt ra ngoài xe ngựa, phát ra một tiếng “keng” nện trên đất. Diệp Thủy Dao yên lặng tựa đầu lên vai Diệp Vô Thần, từ đầu đến cuối không nói một câu. Tất cả những điều nàng muốn nói, nàng đã dùng ánh mắt của mình nói cho hắn biết trong khoảnh khắc xúc động và cảm động ấy… Cho nên, nàng cuối cùng đã dám thân mật ngả vào vai hắn, trong lòng không có thấp thỏm mà rất tự nhiên như thế. Hắn đột ngột xuất hiện khiến nàng trong tích tắc hiểu rõ, hắn sẽ là chỗ dựa cả đời cho nàng.
Hắn dũng cảm như vậy, mình lại có quyền gì để hèn nhát.
Phong Liệt mất đi uy hiếp trên cổ không bởi thế mà buông lỏng hay đào tẩu, ánh mắt quét qua lần lượt trên mặt mỗi một người bọn họ, nghiêm mặt như bội phục như châm chọc:
– Con cháu Diệp gia, quả nhiên có triển vọng.
Diệp Vô Thần tựa vào cửa sổ xe, ngửi mùi hương của Diệp Thủy Dao, trong lòng vô cùng sảng khoái, hắn lười nhác nói:
– Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi, bằng không Phong Triêu Dương kia sẽ lúc nào cũng quấn lấy ta. Tuy ta không sợ hắn nhưng có một phiền phức chung quy vẫn là không tốt.
Đồng Tâm tuy có năng lực đánh bại Phong Triêu Dương nhưng muốn giết y thì không phải dễ dàng như vậy.
Khi nói đến Phong Triêu Dương, trên mặt Diệp Vô Thần không có chút sợ hãi nào, hơn nữa trông thần thái hắn nói chuyện thì thấy không hề giả dối. Hàng lông mày của Phong Lăng nhíu chặt lại, nghĩ đến hắn tổn thương Phong Lăng, rồi lại bắt cóc y, Phong Triêu Dương không ngờ đều không kịp ngăn cản, điều này khiến trái tim y đập rộn ràng. Y từ trên người thiếu niên này nhìn thấy hai chữ: không phải “triển vọng” mà là “đáng sợ”!
Cho nên, hiện tại y hoàn toàn không dám có ý nghĩ may mắn trốn thoát.
Diệp Vô Thần dùng cách bắt cóc Phong Liệt rời đi đương nhiên không phải không có nguyên do. Nếu trực tiếp do Đồng Tâm dẫn họ bay đi, Phong Triêu Dương nhất định sẽ đuổi theo, đối với họ sẽ là một phiền phức cực lớn, Đồng Tâm không thể bảo vệ tất cả mọi người được. Mà bắt cóc Phong Liệt rời đi, chính là cho Phong Triêu Dương một lời cảnh cáo: nếu đuổi theo, sẽ giết! Dù sao nếu đuổi theo thì chính là cục diện không chết không ngớt. Nếu không đuổi, ắt sẽ không thương tổn.
Còn có một nguyên nhân là…
– Nếu ngươi tấn công Thiên Long Quốc, Nam Hoàng tông ắt sẽ cảnh cáo Phong Liệt ngươi trước, nếu Phong Liệt ngươi khăng khăng làm theo ý mình, đến lúc ấy ngươi phải đối mặt không chỉ là Thiên Long và Thương Lan… hoàng đế Đại Phong, ngươi tin không? –Diệp Vô Thần đột ngột mở miệng, làm nội tâm Phong Liệt chấn động dữ dội.
Diệp Vô Thần đương nhiên không phải là bắn tiếng đe dọa. Một là, Nam Hoàng tông vốn muốn dấy máu ăn phần Thiên Long Quốc, trước mắt còn đang thẩm thấu từng chút từng chút thế lực vào, hơn phân nửa sẽ không cho phép xảy ra đại loạn vào lúc này. Tiếp theo, vì Nam Hoàng Kiếm, họ sẽ liều chết bảo vệ mỗi một người của Diệp gia và Hoa gia, bình thường có thể phái vài cao thủ tuyệt đỉnh ngầm bảo vệ, nhưng nếu thật sự lên chiến trường thì sẽ không phải chỉ là mấy cao thủ. Lúc đó, vì Nam Hoàng Kiếm, họ ngay cả huy động toàn bộ lực lượng cũng đều có khả năng. Mà trước điều này, họ đương nhiên phải làm chính là cảnh cáo Phong gia. Cho dù phải đánh, thì cũng buộc phải vào ba năm sau.
Giao dịch giữa Diệp Vô Thần và Thủy Mộng Thiền lúc đó, bề ngoài nhìn vào chỉ có một “bảo vệ”, thực ra là ngầm chứa huyền cơ. Thủy Mộng Thiền cũng không ngờ rằng điều kiện giao dịch “chỉ thế mà thôi” trong mắt nàng lúc ấy đã trở nên hóc búa như thế trong khoảng thời gian ngắn đến vậy. Diệp Vô Thần há có thể là một kẻ buôn bán lỗ vốn.
– Ngươi là người của Nam Hoàng tông? –Phong Liệt bề ngoài thâm trầm, nội tâm kinh nghi vạn phần. Điều Diệp Vô Thần nói lúc nãy y tin hơn nửa, ngoại trừ nguyên nhân này, y nghĩ không ra thứ gì khác.
– Ồ? Vì sao nói như vậy?
– Hừ… Từ sự bình tĩnh ngươi biểu hiện ra đến dễ dàng bắt cóc ta ngày hôm nay, có thể nói trước đó ngươi đã có kế hoạch chu toàn. Một người như vậy, lại há có thể là hạng người lỗ mãng vì người thân mà bất chấp cả an nguy quốc gia và gia tộc. Cho nên, ngươi nhất định có chỗ dựa dẫm, những điều lúc nãy nói ta không hề hoài nghi, ngược lại đã tháo gỡ nghi hoặc của ta… Ngươi và Nam Hoàng tông, rốt cuộc là quan hệ gì? –Đôi mắt ưng của Phong Liệt nhìn chằm chằm Diệp Vô Thần, như muốn nhìn thấu nội tâm hắn vậy.
Bình luận