Dark?

Chương 222: Vực sâu, khờ dại canh giữ

Xem giới thiệu truyện Thiên Thần
A+ A-

Hai năm sau.

Cách Diệp Vô Thần nhảy xuống Đoạn Hồn Uyên đã trải qua hai năm, Thiên Thần đại lục vẫn lưu truyền về truyền thuyết của Diệp Vô Thần, nhất là Thiên Long Quốc, hắn và truyền thuyết của hắn theo thời gian thấm thoát trôi qua mà dần dần bị thần hóa, tại Thiên Long Quốc đã dần trở thành nhân vật thần thoại có thể sánh vai Kiếm Thần. Rất nhiều lão nhân khi kể chuyện cho một vài đứa bé, đều sẽ nhắc tới thiếu niên như thần thoại này, một mục tiêu tối cao mà bọn họ cần nỗ lực trèo lên lại không thể thực sự đạt tới.

Thời gian hai năm không hề thay đổi thế cục của Thiên Thần đại lục. Đại Phong Quốc so với trong tưởng tượng còn an phận hơn nhiều, tuy thường xuyên gây rối ở biên cảnh Thiên Long Quốc, nhưng chưa từng có một lần tiến công quy mô lớn thật sự. Mà điềm báo như cơn bão táp sắp đến này, không ai cho rằng Đại Phong Quốc sẽ tiếp tục trò chơi vờn vờn bắt bắt ấy, họ đang chờ một thời điểm và một thời cơ.

Mà Diệp Uy đã hận thấu xương với Đại Phong Quốc hai năm nay rất ít về nhà, một mực canh giữ ở phía tây, ông thậm chí còn hận đại chiến không thể lập tức bộc phát, hoặc giả chủ động dẫn binh tấn công Đại Phong Quốc giết một trận tràn trề thống khoái. Chỉ đáng tiếc, Thiên Long Quốc ông nhất định chỉ có thể đứng ở bên phía bị động.

Một khu vực thần bí không cho người biết.

Nơi đây rõ ràng nằm ở đáy vực sâu vạn trượng, vốn dĩ không thể có ánh nắng chiếu vào, nhưng lại sáng như ban ngày một cách kỳ dị… hơn nữa, nơi đây từ trước tới giờ đều là sáng choang như vậy, không có đêm tối. Trên không là một vùng tối om, trước mắt lại là một vùng sáng rỡ, quang mang quỷ dị này không biết từ đâu mà tới.

Chẳng những có ánh sáng, nơi đây còn có dòng sông nhỏ trong veo, hoa thơm cỏ dại, đồng cỏ xanh biếc, còn có cả rừng cây tràn trề sức sống và đủ các loài động vật lớn lớn nhỏ nhỏ, thậm chí còn có cả… người.

Một thiếu nữ nhỏ nhắn như Tinh Linh ngồi bên dòng suối, dùng một chiếc lá sen xanh thẫm múc nước suối trong vắt. Tuổi nàng thoạt nhìn cùng lắm chỉ khoảng mười tuổi, có mái tóc trắng tinh, làn da mịn trắng bóc khiến người ta thán phục, đây vốn dĩ hẳn là một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, chỉ là hai vết sẹo cực lớn đan xen ngang dọc trên mặt nàng đã hoàn toàn phá hủy nó, khiến người ta không thể không than vãn cho sự tàn nhẫn của tạo hóa.

Thiếu nữ bưng lá sen lên, giẫm lên bãi cỏ mềm, đi về phía một thiếu niên nam tử đang nằm trên đất. Thiếu niên nam tử yên lặng nằm ở đó, sắc mặt yên bình, có một khuôn mặt hoàn mỹ làm người ta hâm mộ, chỉ là sắc mặt trắng bệch quá đỗi, đó là một thứ màu bệnh trạng như bệnh nặng mới khỏi.

Thiếu nữ ngồi xuống ở trước người hắn, bưng lá sen, ngậm đầy một ngụm nước suối, sau đó dùng tay tách đôi môi trắng bệch của nam tử ra, cúi người xuống, đưa bờ môi mềm cả mình dán vào môi hắn, dùng động tác ôn nhu nhất, cẩn thận đưa nước suối trong miệng từng li từng tí trút vào trong miệng hắn, phảng phất như hắn là một chú búp bê thủy tinh vừa chạm là vỡ vậy.

– Ca ca, huynh nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định…

Một giọt nước mắt từ trong mắt nàng rơi xuống, nhỏ vào nước suối trong vắt trong lá sen, bắn lên một bọt nước nho nhỏ. Hai năm nay, nước mắt nàng đã chảy không biết bao nhiêu lần, dường như vĩnh viễn đều không thể chảy khô. Thiếu nữ lại ngậm một ngụm nước, nhẹ nhàng cho hắn uống xuống.

Nơi đây không có ban đêm, chỉ có ban ngày. Cho nên nàng không biết mình đã ở đây chờ bao lâu, chỉ biết đã rất rất lâu rồi… Mỗi một giây chờ hắn tỉnh lại trong nỗi lo lắng và sợ hãi đều là một sự dày vò khó chịu.

Mớm cho hắn uống nước xong, nàng mới đi tới bên dòng suối múc một ít nước cho mình uống. Sau khi quay về, nàng đặt lá sen sang bên cạnh, ngu ngơ dùng môi cắn mấy cái trên mặt nam tử, nhỏ giọng nói:

– Ca ca, muội phải đi hái trái cây đây, chờ muội một lát, chỉ một lát thôi.

Cứ đến lúc này, nàng đều sẽ tạm biệt với hắn như vậy, hai năm nay đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Nàng vừa đi vừa quay đầu, sau đó rốt cuộc dợm bước nhỏ chạy như bay, bởi vì chạy nhanh hơn bao nhiêu thì có thể trở về sớm hơn bấy nhiêu.

Trong rừng cây phía bắc có đủ các loại quả dại trước khi tới đây nàng chưa bao giờ nhìn thấy. Động vật nhỏ nơi đây rất nhiều, cũng rất ôn thuận, nhưng nàng không dám sát sinh, tình trạng của thiếu niên nam tử kia cũng hoàn toàn không thể ăn thịt, cho nên những quả dại này đã trở thành toàn bộ đồ ăn cho họ sinh tồn trong suốt thời gian đó tới nay.

Rừng cây này rất lớn, không không dám đi quá sâu, bởi vì nàng sợ lạc vào trong đó, thì sẽ không có ai mớm hắn uống ăn trái cây đúng giờ, còn về đầu kia của khu rừng là thế nào, nàng không hề biết chút gì.

Trái cây càng ăn càng ít, khi đã không thể trực tiếp vươn tay hái, nàng không thể không học trèo cây. Vì thế, cánh tay, chân, thậm chí khuôn mặt nàng liên tiếp bị cành cây quẹt xước, cũng không biết ngã từ trên cây xuống bao nhiêu lần. Lâu dần, trên đôi tay vốn trắng muốt như tuyết kia đã bị cọ thành vết chai dày cộp, vết thương cũ nhạt đi, vết thương mới lại xuất hiện, nhưng may mà qua thời gian dài, nàng cũng càng lúc càng thuần thục, vết thương càng lúc càng ít, vết chai trên tay lại càng lúc càng dày.

Sau một quãng thời gian, nàng dùng váy bọc mấy quả trái cây chạy về. Mỗi ngày mặc kệ hái được bao nhiêu, nàng đều không cho phép mình rời khỏi hắn quá lâu. Gần như là một khi quá thời gian nàng có thể chấp nhận, trong lòng sẽ bắt đầu hốt hoảng, sau đó bắt đầu vôi vàng chạy về. Việc sợ hãi nhất trong lòng chính là hắn bỗng nhiên biến mất ở đó. Chuyện hạnh phúc nhất là hắn bất chợt tỉnh lại.

Hắn là lý do cho thiếu nữ sống tiếp, bằng không, nàng thà để mình chết. Nàng mỗi một phút mỗi một giây đều mong ngóng hắn tỉnh lại. Nơi đây không có người quấy nhiễu họ, khiến cho nơi đây trở thành thế giới chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Thiếu nữ đi tới bên dòng suối rửa sạch sẽ hoa quả, rồi tới bên người thiếu niên, quỳ người xuống, nói khẽ bên tai hắn:

– Ca ca, muội thật vô dụng, chỉ tìm được ba trái rất ngọt. Lần sau, muội nhất định sẽ cố gắng.

Nàng cầm một trái cây màu lam rất lớn sau đó ngồi xuống, đặt lá sen ở giữa đùi mình, cắn trái cây ra một chiếc khe dài dài, rồi dùng đôi tay nhỏ của mình ra sức nghiến ép, vắt nước trái cây màu lam rơi lên chiếc lá sen, sau khi vắt xong một quả, nàng lại dùng miệng mình mớm cho hắn uống, chất nước ngọt lịm tươi mát, nhưng một ngụm nàng đều không nỡ cho mình nuốt xuống.

Đến tận khi mớm hết ba trái cây màu lam cho hắn “ăn” xong, thiếu nữ mới cầm hai trái cây màu xanh cưng cứng kia lên ăn. Mùi vị rất chua, rất chát.

Trên môi nam tử còn sót lại một giọt nước quả màu lam, thiếu nữ ngẩn ra, cúi người xuống, vươn chiếc lưỡi nhỏ liếm nhẹ, hưởng thụ chút ngọt lành đó, sau đó tiếp tục gặm cắn trái cây cưng cứng màu xanh trong tay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy .

Thiếu nữ tóc trắng này chính là Ngưng Tuyết đã cùng Diệp Vô Thần nhảy xuống Đoạn Hồn Uyên.

Hai năm, nàng chẳng chút biến hóa, không hề lớn lên, vẫn là cô thiếu nữ nhỏ nhắn đơn thuần ấy. Chỉ là hai năm nay, nàng đã trở nên kiên cường, bất kể đau cỡ nào, đói cỡ nào, khổ nhường nào nàng đều không kêu một tiếng, không rơi một giọt nước mắt, chỉ khi ở trước mặt Diệp Vô Thần, nàng mới luôn không thể ngăn nước mắt trào ra.

Hai năm trước, nàng rơi xuống nhẹ nhàng trong một cơn gió dịu, không bị thương mảy mảy, mà thân thể Diệp Vô Thần thì đập mạnh xuống đất. Đoạn Hồn Uyên quá cao, xung lực quá lớn, thân thể hắn trực tiếp đập lõm đồng cỏ, thân thể hoàn toàn lún vào trong đất lạnh lẽo, máu tươi mau chóng nhuộm đỏ mặt đất xung quanh. Nếu là người bình thường, thân thể hắn đã bị rơi đến tan tành, tuyệt đối không có may mắn sống sót.

Ngưng Tuyết khóc gọi xé gan xé ruột, dùng tay bới đất bên người hắn một cách tuyệt vọng, kéo thân thể hắn lên, lại chỉ có thể cảm nhận thân thể hắn đang từ từ lạnh đi… rồi lại lạnh đi. Nàng nằm sấp lên người hắn, ra sức khóc, khóc mãi, khóc đến khi khàn giọng, khóc đến ngất đi… Nàng không nhìn thấy, những giọt nước mắt như suối phun làm ướt khuôn mặt trắng bệch của Diệp Vô Thần kia, có rất nhiều giọt vô tình chảy vào trong miệng hắn…

Ngưng Tuyết trong cơn tuyệt vọng tỉnh lại, việc đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là nhìn, sờ khuôn mặt hắn… Từ trên khuôn mặt hắn, nàng bỗng cảm nhận được nhiệt độ. Lúc đó, nàng như trong cơn tuyệt vọng túm được một sợi rơm cứu mạng cuối cùng, vừa khóc lóc gọi “Ca ca”, vừa dùng tay bới đất xung quanh hắn. Không biết mất bao lâu, rốt cuộc đưa thân thể hắn cẩn thận kéo ra.

Nàng phát hiện thấy hô hấp mỏng manh và tiếng tim đập yếu ớt của hắn, ôm cổ hắn vừa khóc vừa cười, sau đó cẩn thận lau sạch y phục trên người Diệp Vô Thần, dùng nước suối ở bên cạnh mớm cho hắn uống, tẩy trừ thân thể hắn, rồi lại dùng chiếc lưỡi thơm của mình liếm qua mỗi một vết thương bị toác ra trên người hắn, bởi vì ca ca từng dạy nàng, nước miếng có thể chữa trị vết thương nhanh hơn.

Vì thế, Diệp Vô Thần rốt cuộc đã không chết. Mà cứ một mực duy trì sức sống mỏng mạnh như vậy, ngủ say dưới sự chăm sóc của Ngưng Tuyết, không biết lúc nào có thể tỉnh lại, hoặc cũng có thể, vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.

Nơi đây chẳng những không có ban đêm, cũng không có xuân hạ thu đông, vĩnh viễn đều là nhiệt độ như thế, hoa thơm cỏ ngọt như thế, không mưa, không sấm chớp. Đây là một thế giới độc lập hoàn toàn ngăn cách khác hẳn bên ngoài.

Ngưng Tuyết đã mệt lử nằm ở bên người Diệp Vô Thần, co ro thân thể dán sát vào hắn, khoác một cánh tay của hắn lên người mình, nhắm mắt, rất nhanh liền ngủ say. Trong mộng, nàng luôn có thể mơ thấy ca ca bỗng nhiên tỉnh lại.

Ngày trước, là Diệp Vô Thần chăm sóc bảo vệ Ngưng Tuyết. Mà hai năm nay là Ngưng Tuyết chăm sóc bảo vệ hắn, ngoại trừ đi tìm đồ ăn, nàng gần như một tấc không rời ở lại bên người hắn, không cho hắn rời khỏi tầm mắt mình. Mỗi ngày tắm rửa cho hắn, xoa bóp thân thể cho hắn nhằm phòng ngừa thân thể nằm quá lâu sẽ cứng đờ, thường xuyên nằm sấp bên người hắn, kể chuyện ngày trước của hai người cho hắn. Nàng một mực đều tin rằng, hắn nhất định sẽ tỉnh lại mau thôi.

Cỏ cây xanh mướt, thế giới này chỉ hai người họ, gió nhẹ mơn man nước chảy róc rách tạo nên tất cả thanh âm của thế giới này.

Đúng vào lúc này, ngón út tay phải Diệp Vô Thần bỗng hơi nhúc nhích khó thể phát giác, nhưng tiếp đó lại không một tiếng động.

Tags: truyện Thiên Thần online, Chương 222: Vực sâu, khờ dại canh giữ. Truyện Thiên Thần đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 222