Cẩm y vệ thời Kỷ Vô Phàm là cường thịnh nhất, đến thời Kỷ Lôi đã suy thoái, lại tới tay Hàn Thừa thì biến hẳn thành đội danh dự vô cùng phế vật rồi. Nhóm người dưới trướng Phí Thịnh kia đều là tướng tài, Hàn Thừa bại lộ sát cơ quá sớm nên đã lỡ mất cơ hội lôi kéo.
“Đợi đến khi đại cục ổn định, Cẩm y vệ sẽ cần trùng lý mười hai sở. Bây giờ thiếu nhân thủ, thực sự chẳng có khí thế, cũng không làm được việc.” Hàn Thừa ngồi dưới thái hậu, vững giọng nói, “Ta thấy gần đây con cháu thế gia có nhiều chức quan nhàn, cho bọn họ một nơi làm thì cũng tránh được chuyện bọn họ sinh sự lúc nguy khốn.”
Thái hậu đội mũ điểm ngọc lục bảo, búi tóc chỉnh tề, tóc mai gọn gàng như cắt, bên tai rủ xuống hoa tai vàng nạm bảo châu. Bà thích hợp với trang phục ung dung quý phái như vậy, giống đoá mẫu đơn sinh ra nơi đại điện cửa son, nguy nga lộng lẫy mới xứng với quốc sắc thiên hương thế này. Bà tuy có tuổi nhưng phong thái vẫn không giảm, giờ đây cầm muỗng gỗ đùa chim anh vũ, cũng không màng nhìn Hàn Thừa, nói: “Cẩm y vệ là nơi làm việc nghiêm túc, đã nuôi rất nhiều con cháu thế gia rồi, tiếp tục thả vào thì sớm muộn gì cũng thành phế bỏ thôi. Tám đại doanh thì bại trận ngoài Đan Thành, ai gia thấy, không chỉ phải bổ sung người mới, còn phải cắt bớt người cũ.”
Hàn Thừa đang bị người nhờ vả, muốn tạo một con đường cho công tử bột nhà người ta. Hắn nghe lời ấy liền nói: “Ta cũng có ý này, ngày mai sẽ thương lượng cùng Binh bộ, viết một tấu chương trình báo nội các. Thái hậu, Hải Lương Nghi bệnh đến không gượng dậy nổi rồi, lão đã vất vả vì quốc sự cả đời, dù sao cũng không thể để lão mệt chết khi đang tại chức, thể nào cũng phải có thu xếp.”
Hắn đây là muốn khiến Hải Lương Nghi tháo trách nhiệm quy gia. Thái hậu mỉm cười, nhẹ nhàng dập đầu muỗng, đưa cho Lưu Tương cô cô đang đứng bên chờ, vẻ mặt ôn hòa nói với Hàn Thừa: “Lão vậy là mang tâm bệnh, nhất thời không thể tỉnh táo được. Trong Lục bộ có rất nhiều chuyện vẫn chỉ lão hiểu rõ nhất, thời điểm quan trọng mà lại tùy tiện đuổi lão về nhà sao? Đợi thêm mấy ngày đi.”
Hàn Thừa đụng phải cái đinh mềm, âm thầm cắn răng, ngoài mặt lại duy trì bầu không khí, nói: “Hôm nay là thái hậu chủ chánh, những chuyện này đương nhiên do thái hậu quyết định rồi. Tám đại doanh đã bại trước Đan Thành, nhất định Tiêu Trì Dã chạy trốn tới Trung Bác rồi, Binh bộ phải mau điều thủ bị quân Khải Đông đi ngăn cản mới ổn, không thể chờ hắn trở lại Ly Bắc được. Thiết kỵ Ly Bắc không chỉ có hai vạn trợ lực đâu!”
Thái hậu rửa tay, nói: “Nếu ngươi có thể cản hắn ngay từ Khuất Đô thì đã không phải lo lắng về sau rồi. Châu phủ Tì Châu Chu Quế kia biết làm việc, giờ thân kẹt trong khe nứt này, về sau còn phải giao thiệp cùng Ly Bắc, tất nhiên hắn sẽ không đắc tội Ly Bắc. Tiêu Trì Dã về Ly Bắc đã là chắc chắn, cho dù gọi Thích Trúc Âm đi cũng chỉ là đón đánh thiết kỵ Ly Bắc thôi. Chúng ta ở đây nói điều binh, đơn giản vô cùng, nhưng quân lương chống đỡ đại quân lên phía bắc ở đâu? Hà Châu không gánh nổi.”
“Vậy cứ mặc cho Tiêu Trì Dã về Ly Bắc sao?” Hàn Thừa ngạc nhiên đứng dậy, “Đây chính là như hổ thêm cánh đối với thiết kỵ Ly Bắc!”
Thái hậu được Lưu Tương cô cô dìu, đứng ở đình cửa nhìn trăm hoa khoe sắc bên ngoài, bà nói: “Hàn Thừa, ngươi cho rằng Tiêu Trì Dã trở về Ly Bắc, thì nhất định là có trợ lực sao?”
Hàn Thừa tỏ vẻ lắng nghe, kính cẩn nói: “Ta không hiểu, xin nghe thái hậu chỉ điểm.”
“Tiêu Kí Minh tiếp nhận binh quyền thiết kỵ Ly Bắc từ tay Tiêu Phương Húc, dùng thời gian mười năm mới có được thành tựu hôm nay, hắn là nơi lòng quân Ly Bắc hướng tới.” Thái hậu nhìn Hoa Hương Y đang bắt bươm bướm cùng thị nữ trong vườn hoa, bà không khỏi mỉm cười, lại nhìn một lúc mới nói, “Tiêu Trì Dã rời Ly Bắc sáu năm lâu dài, bây giờ hắn trở lại giống như sói con xông vào lãnh địa của kẻ khác. Hắn nói Khuất Đô không phải quê nhà trong mộng hắn, nhưng hắn quá trẻ tuổi, không hiểu ngụ ý của câu ‘vật đổi sao dời’. Hắn mang theo hai vạn Cấm quân, sẽ từ từ phát hiện ra mình ở Ly Bắc hoàn toàn không tương hợp. Tiêu Phương Húc một mực cương quyết bố trí một vị thống soái cho thiết kỵ Ly Bắc, đây là nguyên nhân hắn sừng sững không đổ, nhưng cũng sắp trở thành nguyên nhân Tiêu Trì Dã khó mà dung thân rồi. Đàn sói ăn thịt, muốn giết khỏi trùng vây trở thành con sói đầu đàn, trước tiên phải có quyết tâm cắn chết lang vương trước đó.”
Thái hậu quay đầu, mỉm cười với Hàn Thừa.
“Tiêu thị không ưa người khác gà nhà bôi mặt đá nhau, nhưng đôi khi không có lựa chọn. Tiêu gia xưa nay là tấm gương cho huynh đệ thân ái, nhưng hữu nghị này còn có thể duy trì bao lâu trước binh quyền? Sa trường là nơi tàn khốc, nó khiến ngàn vạn binh sĩ văng đầu tóe máu, quyền tranh còn tàn khốc hơn thế, một trận thay thế thường mang ý nghĩa tự giết lẫn nhau.”
Hàn Thừa trước cái nhìn kỹ của thái hậu mơ hồ thấp đi nửa bậc, hắn vội vàng vùi đầu phụ họa, nói: “Thái hậu thánh minh, nhưng Tiêu Kí Minh đã trọng thương rồi, chỗ trống này để Tiêu Trì Dã thay thế vào, thực ra cũng nói thuận được chứ.”
Thái hậu nói: “Tiêu Kí Minh đã chết rồi ư?”
Hàn Thừa lắc đầu.
Thái hậu nói: “Tiêu Kí Minh chưa chết, hắn còn có thể đứng phía sau thống hiệp quân vụ. Tiêu Phương Húc xuất hiện trở lại, hắn có thể đứng phía trước hiệu lệnh quần hùng. Hai cha con họ khống chế thiết kỵ Ly Bắc, rất nhiều chuyện đều phải thương cảm cho nhau mới có thể duy trì. Nhưng Tiêu Trì Dã vừa có năng lực thống hiệp quân vụ lại có năng lực ra trận giết địch, hắn xông vào thế cân bằng này, vào binh quyền đang vô cùng thống nhất kia, hắn chính là biến cố cản trở thiết kỵ Ly Bắc chỉ có một thống soái. Hắn có thể không có ý nghĩ thế thân cha và huynh, thế nhưng chẳng mấy chốc hắn sẽ hiểu thôi, Ly Bắc cũng không phải là không thể phá vỡ như chúng ta nhìn thấy, hắn trở về chính là mầm hoạ Ly Bắc phân chia.”
Cục diện thế này không phải bất kỳ ai cũng tận lực điều khiển được, nó chính là thuận thế hình thành nên. Tiền căn của nó đã bị chôn vùi từ ngày Tiêu Phương Húc dẫn lĩnh thiết kỵ Ly Bắc chống lại Khuất Đô rồi, nó sẽ dẫn tới kết quả gì, không một ai biết được.
“Thế gian này, người xoàng có khổ não của người xoàng, thiên tài cũng có thống khổ của thiên tài.” Thái hậu bình tĩnh nói, “Đã có Tiêu Kí Minh, cần gì phải sinh thêm Tiêu Trì Dã? Thời gian sáu năm không dài không ngắn, lại đủ để thay đổi rất nhiều chuyện. Thống khổ của Tiêu Trì Dã tại Khuất Đô bắt nguồn từ việc hắn không phải cái hạng xoàng xĩnh, thế nhưng sau khi hắn trở lại Ly Bắc sẽ còn tiếp tục bị sự đau khổ này dằn vặt. Lúc này tấm gương huynh đệ thân ái lại ý thức được chém giết mới là đường ra duy nhất, đau khổ sẽ tăng lên, bất luận là Tiêu Kí Minh thoái vị, hay là Tiêu Trì Dã tránh hiềm nghi, huynh đệ đã từng cởi mở đều sẽ cách lòng.”
Hàn Thừa đứng trong nắng ấm tháng năm cảm thấy một cỗ lạnh giá, sau lại cảm thấy một luồng sảng khoái.
“Tiên đế đã hạ huyệt, trù bị tân quân cũng cần có mặt mũi.” Thái hậu hỏi, “Ngươi nói ngươi tìm được hoàng tự rồi, rốt cuộc khi nào mới đưa tới cho ai gia gặp mặt?”
Hàn Thừa khom lưng nói: “Đã sai người cố gắng nhanh hết mức đưa về Khuất Đô rồi. Muộn nhất là sau năm ngày, thái hậu có thể gặp được nó.”
Thái hậu nhìn hắn, nói: “Nếu ngươi chắc chắn hắn là hoàng tự, dù gì cũng phải có chút gọi là bằng chứng để người ta tin. Quan văn phe Hải Lương Nghi không dễ cho qua đâu. Hàn Thừa, ngươi chuẩn bị đi.”
Hàn Thừa lại đứng thêm một lúc rồi cáo từ lui ra. Hắn vừa đi, Hoa Hương Y liền cầm cành hoa nhỏ đến gần thái hậu.
“Hàn thị chưa từng leo cao như vậy, hơi hưởng chút gió là chẳng còn đúng mực.” Thái hậu nhìn Hàn Thừa rời đi, kéo Hoa Hương Y thong thả đi vài bước, “Hàn Cận nếm bại tại Đan Thành rồi, thứ ngu muội, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà mà vẫn bị người bắt làm tù binh, người như vậy sao có thể gánh trọng trách được? Hôm nay Hàn Thừa tiến cung nói lời trong lời ngoài cũng là ý muốn người của ai gia đi cứu, lại không biết người ta sở dĩ lưu lại mạng Hàn Cận là để lợi dụng uy hiếp.”
“Con thấy gần đây khí sắc Chỉ huy sứ rất tốt, tiến cung thỉnh an cũng không tự xưng ‘thần’.” Hoa Hương Y dựa vào thái hậu, “Cô mẫu, hắn mưu đồ không nhỏ, rất sớm thôi sẽ chuẩn bị người gọi là hoàng tự, chỉ sợ đã không còn thỏa mãn chịu làm Cẩm y vệ Chỉ huy sứ nữa rồi.”
“Hắn muốn làm nhiếp chính vương, ” Thái hậu hái hoa trong tay Hoa Hương Y, “ai gia đã nghe ngóng đứa trẻ mà hắn chọn rồi, nào là gì mà con rơi của tiên đế, cùng lắm là oắt con hắn tìm từ họ hàng xa quê tới. Thứ hèn hạ như vậy mà cũng muốn chiếm cứ giang sơn Lý thị, không khỏi quá mức si tâm vọng tưởng.”
Thái hậu lại nghĩ chốc lát.
“Nhưng trước mắt quả thực không có người nào.”
Hai người đang nói chuyện, chợt thấy Phúc Mãn bước nhanh đến, hành lễ xong nịnh nọt nói: “Tiết tự thừa Tiết đại nhân cầu kiến.”
***
Đàm Đài Hổ phân chia lương thực ngay đêm đó, đúng như Thẩm Trạch Xuyên sở liệu, Hàn Cận dẫn binh truy kích với quần áo nhẹ ra trận, không mang quá nhiều lương thực. Nhưng Cấm quân đã đói bụng mấy ngày rồi, tối nay cũng coi như được ăn một bữa no.
Sau khi tiên sinh mất Thẩm Trạch Xuyên gầy gò vô cùng, nhưng cánh rừng này đã sớm bị thanh tẩy rồi, đến con thỏ cũng chẳng có. Tiêu Trì Dã đưa màn thầu trắng cùng thịt khô dành dụm được cho Thẩm Trạch Xuyên, còn mình thì ăn bánh bột khô cùng cháo loãng như người khác.
“Ta đã nghe an bài của chủ tử sai người đi chào hỏi Chu Quế.” Đàm Đài Hổ ngồi xổm bên cạnh đống lửa, nói, “Chờ ngày mai qua được Tì Châu là chủ tử về đến nhà rồi!”
Tiêu Trì Dã ném củi vào đống lửa, nói: “Chào hỏi Chu Quế là để cho hắn phối hợp diễn với chúng ta. Hàn Cận đang trong tay chúng ta, hắn không thể không nhường đường.”
“Hàn Cận này tới đúng lúc thật, ” Đàm Đài Hổ nhếch miệng cười, “ngày hôm trước chúng ta còn nghĩ làm sao qua được Tì Châu, hắn lại đưa tới tận cửa luôn!”
Thẩm Trạch Xuyên hơ hai tay, nhìn ánh lửa không lên tiếng.
Đàm Đài Hổ ngâm bánh khô, nói: “Vài năm trước ta từng ăn lương thực loại này trong thủ bị quân Đăng Châu rồi. Bây giờ nhìn lại Trung Bác này, đã khác trước rất nhiều… cơ hồ không nhận ra được nữa.”
Đinh Đào đổ ít cháo trong bát mình ra đút cho chim sẻ trong tay áo, nghe vậy thì nói: “Nơi này vẫn tốt mà, huynh đi tiếp về phía đông mới thực sự là không còn giống.”
Đinh Đào có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, hắn còn nhớ thời điểm sáu năm trước theo Tiêu Trì Dã mang quân thu dọn tàn cục, nhìn thấy cảnh tượng thê thảm tại Đoan Châu và Đôn Châu. Nắm ấy hắn mới mười tuổi, vừa nhận được cuốn sổ nhỏ, mới bắt đầu ghi chép như cha hắn, vì thế mơ thấy ác mộng cả đoạn đường.
“Ngươi là đi ngang qua sau trận chiến, chưa từng thấy dáng vẻ đã từng của Trung Bác.” Đàm Đài Hổ cụp mắt nhìn nước canh trong bát, “Khi còn bé ta cùng cha mẹ đi qua Đôn Châu, thật sự rộng lớn lắm, phồn hoa gần bằng ở Khuất Đô rồi cơ. Vào đợt Chính Đán, đèn đuốc trên đường rực rỡ đẹp cực kì, ngao sơn* cũng đẹp, người chen chúc người… nhiều người như vậy.”
*ngao sơn: đèn lồng hoa trong tiết Chính Đán xếp chồng thành con ngao trong thần thoại, ví cao như núi.
Thẩm Vệ là Kiến Hưng vương, vương phủ Kiến Hưng nằm tại Đôn Châu. Nhất thời ai nấy đều cúi đầu xuống, không ai dám liếc loạn Thẩm Trạch Xuyên, cũng sợ chọc giận Tiêu Trì Dã. Mấy ngày nay trên đường Cấm quân cũng từ từ phát hiện ra sự tế nhị giữa Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã. Lời đồn từng nghe cùng với chân chính đối mặt mang cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Bọn họ nên xem Thẩm Trạch Xuyên là gì, coi y là phu nhân sao? Nhưng phu nhân nhà ai có thể thống hiệp Cẩm y vệ bắt giữ người ta? Thời điểm y chặt đầu mấy thuộc hạ cũ bảo vệ Hàn Cận, tướng lĩnh Cấm quân hoàn toàn lấm lét.
Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã quá bất đồng, y không phải dáng vẻ thống soái mà Cấm quân quen thuộc. Y nhìn như ôn hòa khiêm tốn, nhưng khi nghị sự rất ít thay đổi chủ ý, thậm chí ngay cả Đàm Đài Hổ cũng sẽ trực tiếp bị y bác bỏ, y có vẻ còn lãnh khốc hơn cả Tiêu Trì Dã. Trước kia trong lòng bọn họ xem Thẩm Trạch Xuyên như mỹ nhân, đó là ám chỉ nhu nhược bám víu cường quyền, nhưng sau khi Thẩm Trạch Xuyên khoác áo mãng bào màu đỏ tươi lên, thứ y đã từng ẩn giấu liền hiển lộ ra ngoài, y trở nên không giống với dư nghiệt Thẩm thị mà bọn họ từng biết. Vẻ đẹp của y cũng không còn là vẻ đẹp mà ai cũng có thể tùy ý thưởng thức, đó là cường thế ngậm lấy hung ác trong vẻ tuyệt diễm.
Rất ít Cấm quân chịu đối diện với Thẩm Trạch Xuyên, ngoại trừ Đinh Đào không có cảm giác gì, chính Đàm Đài Hổ cũng nhận ra được một loại áp lực nào đó. Bọn họ nghe lệnh của Tiêu Trì Dã, cũng không ngại Tiêu Trì Dã yêu thích nam nhân, nhưng bọn họ nhất định phải mau chóng làm rõ Thẩm Trạch Xuyên đứng ở vị trí nào —— Thẩm Trạch Xuyên có uy thế có thể tranh đoạt cường quyền với Tiêu Trì Dã, đây chính là cái mà mấy ngày nay bọn họ không thể thích ứng được nhất, đó là sự kiêng dè rất nhỏ bé.
Tiêu Trì Dã nhẹ nhàng cọ nhẫn hộ tiễn, đang muốn mở miệng, Thẩm Trạch Xuyên lại trở bàn tay, y nói: “Rau dại của Đoan Châu ngon lắm.”
Bầu không khí hơi hoãn lại, quả nhiên Đinh Đào ngẩng phắt đầu lên, nói: “Ta ở Ly Bắc từng nghe nói là một nắm rau dại mùa đông Đoan Châu quý như vàng đấy, muốn ăn ghê đó! Công tử, huynh hay ăn à?”
“Ngày xuân băng tuyết tan, sư nương sẽ chọn rau dại non nhất để nấu vằn thắn.” Ngữ điệu Thẩm Trạch Xuyên bình thường, đầu ngón tay không dính bụi bặm như thể chưa từng dính qua vết máu kia, y cười nói, “Không hay ăn nên mới nhớ rõ.”
Đinh Đào nuốt nướt miếng, chấm chấm ít mực, cẩn thận từng tí viết vào sổ: “Ta muốn ăn, sau này nhất định chúng ta có cơ hội, ghi lại sẽ không quên được.”
Đàm Đài Hổ túm sau gáy Đinh Đào, cười mắng: “Chí khí đâu hả! Sơn trân hải vị nào mà ngươi chưa hưởng qua? Lại còn băn khoăn rau dại!”
Mọi người cười rộ lên, đề tài Trung Bác liền được chuyển hướng. Thẩm Trạch Xuyên hơ nóng tay, không nói chuyện nữa.
Buổi tối Tiêu Trì Dã gối trên tảng đá, hắn chưa ngủ, trên má bỗng bị dán một tấm giấy dầu hơi nóng. Hắn ngồi dậy, ngửi ngửi tay Thẩm Trạch Xuyên, cười hỏi: “Bánh bao đâu ra vậy?”
“Đinh Đào mang về từ trong trấn, bảo ta giấu mà ăn.” Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống bên cạnh Tiêu Trì Dã.
Hai người kề vai, đưa lưng về phía dải rừng đã ngủ, mặt hướng sông nước cùng tinh tú khắp trời. Tiêu Trì Dã mở giấy dầu ra, đưa cho Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Vậy ngươi ăn đi, giữ lại sẽ nguội mất.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta ăn no rồi, ngươi ăn đi.”
Tiêu Trì Dã biết y đặc biệt để dành cho mình, liền nhận lấy, bẻ ra, một tay cho mình, một tay cho Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên liền cắn tượng trưng mấy cái rồi cho Tiêu Trì Dã ăn hết.
“Sính lễ hai trăm vạn mang đi Ly Bắc, hay là đặt tại Tì Châu, ngươi cũng phải định một chủ ý.” Tiêu Trì Dã uống nước trong túi, “Cát Thanh Thanh nhận thư rồi, chắc chắn sẽ thay ngươi trông kỹ việc buôn bán Hề gia. Chờ khi chúng ta đến Ly Bắc, chắc Kiều Thiên Nhai và Thần Dương cũng đã quay lại, đến lúc đó bố trí một viện mới…”
Tiêu Trì Dã dừng lại, hắn bén nhạy phát hiện ra gì đó trong sự yên tĩnh không bình thường này, hắn tĩnh lại giây lát.
“Ngươi có lời muốn nói với ta phải không?”
Tay Thẩm Trạch Xuyên nắm quạt tre nhỏ bên thân không rời, y nhếch mắt nhìn Tiêu Trì Dã, nói, “Sách An, ta không thể cùng ngươi về Ly Bắc.”
Y nói dịu dàng đến vậy, giống như lúc trên tường thành, cũng ôn nhu nói với Tiêu Trì Dã: “Sách An, về nhà đi.”
Bình luận