Lý Kiến Hằng hết vía ngồi trở lại ghế, nghe thấy thái hậu hỏi: “Thánh giá ở đây, tuần phòng nghiêm cẩn. Sao đang yên lành lại có người chết chìm được?”
Kỷ Lôi nói: “Hồi bẩm thái hậu, vi thần đã phái người đưa thi thể cho đội khám nghiệm tử thi kiểm tra, sau đó liền biết được tình hình cụ thể.”
“Lời ấy nghĩa là sao?” Hàm Đức đế bệnh lâu không khỏi, giữa chân mày tích tụ toàn u tối, hắn hỏi, “Lẽ nào hắn chết kỳ lạ?”
Kỷ Lôi nói: “Hoàng thượng, lúc vớt xác lên cả người bầm tím, rõ ràng đã bị đấm đá một trận. Tiểu Phúc Tử tuy là nội hoạn, nhưng không kiêm chức vị quan trọng trong hai mươi tư nha môn, chỉ là một thái giám gần hoàng thượng. Nếu như trước khi chết hắn từng bị đánh, chỉ e hung thủ mưu đồ không nhỏ.”
Hàm Đức đế chống bàn đứng dậy, lạnh giọng nói: “Trẫm vừa mới xuất cung, đã có người không thể chờ được rồi.”
“Hoàng thượng.” Hải Lương Nghi ra khỏi hàng quỳ xuống, nói, “Hôm nay Cẩm y vệ cùng tám đại doanh thay phiên tuần phòng, nếu hung thủ thật sự có mưu đồ, há dám hành sự qua quýt như vậy? Xưa nay Tiểu Phúc Tử đảm nhiệm ra ngoài cung thu mua nhiều lần, chọc nên tư thù cũng không phải không thể.”
Nhưng Hoa các lão Hoa Tư Khiêm ngồi ngay ngắn tại chỗ lại nói: “Nhân Thời nói không đúng rồi, người dám to gan hạ thủ nơi ngự tiền, rõ ràng đã không đặt hoàng thượng cùng quần thần đang ngồi đây trong mắt. Dân chúng tầm thường ngoài cung, ai có gan này?”
Tiêu Trì Dã ngồi yên bất động, lòng xoay đủ đường.
Giờ ngọ ba khắc Thần Dương đã kéo Tiểu Phúc Tử vào trong rừng, chỉ cần thời gian một nén nhang, nội hoạn đưa đồ ăn khai yến cùng tám đại doanh thay quân tuần tra có thể đi ngang qua. Hôm nay các vị đang ngồi đều là quyền quý, rời chỗ thay y phục, dùng trà, người đi cung phòng căn bản không thể nhớ hết. Không chỉ vậy, quân sĩ đi theo và nội hoạn đều có quyền đi lại trong vườn uyển. Chỉ cần có người thừa dịp trong một nén nhang ấy nhẹ nhàng cho Tiểu Phúc Tử một đạp, hắn liền có thể chết đuối trong hồ.
Trước mắt quan sát thế cuộc, cái vướng mắc không phải là giải thích tại sao Tiểu Phúc Tử bầm tím khắp người, mà là Kỷ Lôi đã thổi gió lên, biến một án giết người này thành nghi án mưu phản.
Đầu ngón tay Tiêu Trì Dã giữ trên nắp chén trà.
Ngọn lửa này tuyệt đối không thể thiêu tới Sở vương.
Bây giờ hoàng thượng bệnh nặng, thái y viện cũng bó tay toàn tập, khi nào hắn sẽ cưỡi rồng quy thiên chẳng ai dự được. Nhưng Hàm Đức đế không có con nối dõi, một khi chuyện đột ngột xảy ra, Lý Kiến Hằng chính là thuận vị kế thừa.
Chuyện hôm nay đều là hắn suy nghĩ không chu đáo. Lý Kiến Hằng rời chỗ quá mức trắng trợn, nhất định không qua loa cho xong chuyện nổi.
Tiêu gia như bước trên băng mỏng, nếu như lại bị nghi ngờ liên quan đến hoàng vị, mười hai vạn binh mã của Ly Bắc sẽ là đao kề bên cổ Tiêu Kí Minh.
Việc này bất ngờ ập tới, đã lửa xém lông mày, không thể tiếp tục thiêu nữa.
Tiêu Trì Dã làm bể chén trà vang tiếng lách cách, khiến hết thảy con mắt trong bữa ăn đều liếc tới.
Lý Kiến Hằng thấp thỏm bất an nhìn hắn, nói: “Sách, Sách An…”
Tiêu Trì Dã đứng dậy, bước nhanh tới nơi ngự tiền quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Hoàng thượng! Vi thần không dám lừa gạt, ta đã sai người đánh hắn.”
Hàm Đức đế quan sát hắn, nói: “Hắn là một nội hoạn, có quan hệ gì với ngươi mà phải xuống tay ác độc như vậy?”
Kỷ Lôi cũng liếc nhìn, nói: “Tiêu đại nhân, việc này nghiêm trọng, tuyệt đối không thể để lẫn tư tình, thay người ôm đồm.”
“Đây thì tính là đại sự gì chứ!” Tiêu Trì Dã ngông cuồng nói, “Huống hồ vi thần không cho đây là tội. Một hoạn quan hèn hạ, đánh chết thì đã sao? Lẽ nào ta đường đường Tổng đốc Cấm quân nhị phẩm, vì một tên cẩu nô tài không coi ai ra gì cũng phải nuốt giận vào bụng à?”
“Nhị công tử tức giận như vậy,” Hoa Tư Khiêm nói, “e không phải thù hận bình thường rồi. Có điều thường ngày Tiểu Phúc Tử cũng không qua lại với ngươi, sao lại đến mức nóng giận như vậy?”
“Hoa các lão không biết thôi.” Tiêu Trì Dã nói, “Mấy tháng trước ta giục ngựa đi hướng thao trường, thứ chó này ngồi kiệu chặn đường của ta. Ta thấy hắn thanh thế hùng hồn, nếu không vén rèm thì còn tưởng là Phan công công đấy! Ta trách cứ hắn vài câu, hắn lại càng ăn nói ngông cuồng. Nam tử hán đại trượng phu mà bị hoạn quan hèn mọn sỉ nhục bên đường. Đổi lại người khác e cũng nhẫn không nổi cục tức này.”
Phan Như Quý còn đang hầu phía chếch ngoài, người đang ngồi đều nghe hắn một miệng khăng khăng chữ “hoạn quan”, không thể không toát mồ hôi thay lão.
Hàm Đức đế đang ngẫm nghĩ, thái hậu nói trước: “Dù có vậy, động cái là giết người cũng không phải hành vi của quân tử.”
Phan Như Quý như bị nói trúng chỗ thương tâm, cuối cùng trắng tóc rưng rưng quỳ xuống, nói: “Nô tỳ là tiện mệnh, nào có thể so với nhị công tử? Thái hậu tâm từ đã là ân sủng trời cao. Tiểu Phúc Tử xưa nay được nuông chiều thất đức, gặp võ quan trong triều cũng không biết lễ nghi, được nhị công tử dạy dỗ cũng không biết hối cải… Chỉ trách nô tỳ dạy con không cẩn thận!”
Lão nói như thể bất đắc dĩ vì toàn cục, nhưng mà nội hoạn gặp đại thần trong triều, theo quy củ nhất định phải xuống ngựa lui về phía sau, khấu đầu đón tiếp.
Thái hậu lễ phật, rất không thích việc sát sinh, vì vậy nói với Hàm Đức đế: “Người xưa đã nói, thiên tử phạm pháp cũng cùng tội như thứ dân. Tiêu Trì Dã ngang ngược phóng túng như vậy, về tình về lý đều không thể nhẹ nhàng tha thứ. Huống hồ cả nhà Tiêu gia đều trung nghĩa, Ly Bắc vương đưa con trai vào Khuất Đô bên cạnh hoàng thượng, nếu để quen thói không biết trời cao đất rộng, chỉ e tương lai cũng thẹn với phần tình mà Ly Bắc vương gửi gắm.”
Kỷ Lôi có phần không cam lòng, không chịu cho việc này trôi qua dễ dàng, vì vậy nói: “Nhị công tử xưa nay giao hảo cùng Sở vương điện hạ, làm chuyện như vậy, điện hạ… “
“Vi thần còn có lời muốn nói. Người là do ta đánh, nhưng người chết không do ta giết. Hoàng thượng, trước đó vi thần muốn giết hắn để xả cơn tức trong lòng. Thế nhưng Sở vương điện hạ biết được việc này thì cực lực khuyên vi thần không thể giết người. Hôm nay kéo người ra đánh đập cũng là vi thần gọi thị vệ âm thầm làm, nhưng ai ngờ giữa chừng bị Sở vương điện hạ nhìn ra, tự rời chỗ cứu Tiểu Phúc Tử một mạng. Có điện hạ ở bên giáo dẫn, dù vi thần gan lớn cũng không thể gạt mặt mũi của điện hạ, vì vậy thả Tiểu Phúc Tử lập tức. Còn vì sao mà người chết chìm, vi thần cũng cảm thấy kỳ quái, là ai muốn thay ta tiết hận, làm chuyện không biết nặng nhẹ này? Kỷ đại nhân.” Tiêu Trì Dã chuyển hướng sang Kỷ Lôi, trong mắt ẩn hiện vui mừng, “Cẩm y vệ thường ngày nghiêm cẩn không sai sót, hôm nay người nằm ngay ven đường lại có thể tránh thoát tuần tra mà tõm xuống hồ… chắc là tự hắn cả, đầu bị chụp túi không thấy lối nên lăn xuống nhỉ.”
Hải Lương Nghi nói: “Nhắc tới cũng phải, một người lớn như thế lăn xuống hồ, Cẩm y vệ lui tới tuần tra mà không hề phát hiện. Nếu hôm nay Tây Uyển trà trộn thích khách, sợ là Cẩm y vệ cũng không phát hiện ra!”
Kỷ Lôi sao dám tiếp tục khuấy nước, hoảng loạn không ngừng dập đầu mấy cái, nói: “Hoàng thượng! Cẩm y vệ cũng không biết làm sao. Hôm nay luân phiên tuần tra với tám đại doanh, lúc thay quân phải tỉ mỉ sắp xếp nhân thủ, không dám sơ sẩy nửa phần!”
Chấp ấn Đô Chỉ huy sứ của tám đại doanh Hề Cố An cũng quỳ xuống, nói: “Quy định chính là như vậy, tám đại doanh cũng không dám thất lễ. Luân phiên tuần tra cách nhau cố định, bị người có ý đồ ghi nhớ rồi nhân cơ hội giết Tiểu Phúc Tử cũng có khả năng. Trong chuyện này là thù riêng của nội hoạn, cần sai người cẩn thận điều tra rốt cuộc Tiểu Phúc Tử từng có thù oán với bao nhiêu người.”
“Tra.” Hàm Đức đế cười lạnh, đột nhiên vứt cốc chén lên người Hề Cố An, giận không thể nhịn, “Người đã chết ngay dưới mí mắt các ngươi, không nghĩ tới việc tự xét lại, chỉ muốn từ chối nhận trách nhiệm! Trẫm lại giao an nguy, nguy cho các ngươi… Các ngươi…”
Cổ họng Hàm Đức đế khàn khàn, che miệng lại ho khụ khụ lên. Hắn như thể tích dồn lửa giận, cuối cùng chống bàn, đổ ngửa về phía sau.
“Hoàng thượng!”
Toàn bộ cung quyến kinh hoảng hô hoán, cả bữa tiệc loạn hết lên.
“Mau truyền thái y!” Thái hậu đỡ người quở trách.
* * *
Lý Kiến Hằng gặp lại Tiêu Trì Dã cứ như nhìn thấy mẹ ruột, hắn nói: “Huynh đệ ruột! Mới vừa nãy làm ta sợ quá!”
Tiêu Trì Dã nói: “Quỳ lâu quá, đói bụng dã man, mang điểm tâm lên đi.”
Lý Kiến Hằng phất tay bảo người hầu mau lui, cùng Tiêu Trì Dã đứng ở hành lang Tây Uyển, nhìn đèn đuốc sáng choang trong điện đường.
“Hoàng thượng sắp tỉnh rồi, chắc sẽ phải truyền ngươi tới.” Lý Kiến Hằng nói, “Sao tên này lại chết chứ? Ta đúng là xui xẻo!”
Tiêu Trì Dã uống trà lạnh ăn điểm tâm.
Việc này không dễ nói.
Tiểu Phúc Tử luôn được Phan Như Quý nâng đỡ, nếu có người có ý định muốn mạng Tiểu Phúc Tử, làm sao có thể trùng hợp ngay lúc Lý Kiến Hằng đánh đập hắn. Nếu không phải có ý đòi mạng Tiểu Phúc Tử, chỉ là nhất thời nổi ý muốn giết hắn, vậy thì giết hắn còn lâu mới được lợi bằng việc tháo dây thừng cho hắn.
Chỉ là Phan Như Quý và Kỷ Lôi phản ứng quá vội vàng, nếu người đã chết rồi thì trực tiếp dùng hết giá trị luôn. Nếu có thể vu oan cho Sở vương thì đúng là một mũi tên trúng hai đích.
“Gần đây hoàng thượng lại truyền người thị tẩm sao?” Tiêu Trì Dã lơ đãng hỏi.
“Truyền chứ.” Lý Kiến Hằng đáp, “Gần đây nữ tử của Ngụy gia được sủng ái nhất, thái hậu cũng thích.”
Tiêu Trì Dã như có suy tư.
Giờ khắc này sắc trời đã tối, nhưng không một ai dám rời đi, tất cả đều đứng dưới hành lang thành nhóm, chờ Hàm Đức đế tỉnh lại.
Trong lúc ấy Hề Cố An đã ra khỏi vườn uyển, trở về nhận lệnh thái hậu, trực tiếp vào trong phòng chờ đợi. Lại qua thêm nửa canh giờ, Tiêu Trì Dã bỗng nhìn thấy cận vệ tám đại doanh đưa vào một tạp dịch mặc đồ vải sạch sẽ từ cửa bên.
“Đó là ai?” Tiêu Trì Dã hỏi.
Lý Kiến Hằng ló đầu nói: “Tạp dịch đấy, tạp dịch Tây Uyển không nhiều lắm. Nhưng bọn hắn dẫn một tên tạp dịch tới làm gì?”
Tiêu Trì Dã dựa vào ánh đèn lồng mờ mờ, mắt sắc nhìn tạp dịch này gương mặt xấu xí, có vết bỏng. Chẳng biết vì sao, trong tim hắn bỗng nảy thịch lên, một loại phỏng đoán không ổn cứ quanh quẩn không tan.
“Tạp dịch Tây Uyển.” Tiêu Trì Dã nói, “Tây Uyển là nơi tiếp giá quý, đều yêu cầu người hầu có khuôn mặt thanh tú, từ đâu mà ra một kẻ như vậy.”
Lại qua một hồi lâu, thấy Phan Như Quý bước ra cửa, cao giọng hô: “Truyền con thứ tám của Thẩm thị, mau tới yết kiến!”
Quần thần nhất thời ồn ào, xôn xao bàn tán.
Thẩm Vệ mang tội phản quốc còn chưa được kết luận, nhưng danh của Thẩm Vệ đã truyền khắp đại giang Nam Bắc rồi. Vết sẹo Trung Bác đến nay vẫn chưa lành, lời trách binh bại đến nay còn chưa ngừng. Dư nghiệt Thẩm thị chộp được một mạng đã khiến biên thuỳ bất mãn, sao bây giờ còn dễ dàng thả hắn ra ngoài?
“Chuyện gì vậy?” Lý Kiến Hằng hoang mang nói, “Chẳng lẽ là tra ra cái gì? Sách An, hắn với ngươi có thù lâu, các ngươi gặp mặt là đỏ mắt. Nể mặt mũi Tiêu gia cũng không nên để hắn ra ngoài chứ!”
Tiêu Trì Dã không nói lời nào, chỉ đưa ánh mắt về phía cửa, nhìn chòng chọc không rời.
Chưa tới nửa nén hương, cận vệ bước vào trước, phía sau có một người bước theo không xa không gần.
Thời gian qua đi năm năm, tóc người này đã dài buông xuống, dùng trâm gỗ thắt, chẳng hề đội mũ. Áo rộng cũ kỹ che kín cổ tay, men theo lộ ra ngoài một màu sáng bóng như sứ trắng. Đèn lồng che khuất tầm mắt Tiêu Trì Dã, đợi đến khi người này đi tới, chén trà trong tay Lý Kiến Hằng đã lăn đi trước rồi.
Lý Kiến Hằng lẩm bẩm như lạc mất hồn: “Ngươi lại chưa từng nói với ta, hắn mang dáng dấp này…”
Tiêu Trì Dã khẽ nắm ngón cái.
Thẩm Trạch Xuyên đi qua trước hành lang, hai người lướt qua nhau trong nháy mắt, Tiêu Trì Dã lạnh lùng nhìn người này. Chỉ trong tích tắc ngắn ngủi đó, đối diện với một đôi mắt từng ghi nhớ rất sâu.
Đôi mắt này hẹp dài, đuôi mắt nhếch lên, vẽ ra độ cong mỏng nhạt. Trong đó ngậm điểm sáng, dưới ánh đèn lồng mông lung tựa như ẩn giấu ánh sao.
Giữa chớp mắt vội vàng này, Thẩm Trạch Xuyên nhìn Tiêu Trì Dã như câu ý cười. Nhưng hờ hững đến vậy, sau khi lướt qua vai như cơn gió không thể tìm thấy vết tích trong đêm, vừa mong manh vừa lạnh bạc.
Bình luận