Diêu Ôn Ngọc đang nói mê, đau đớn trên đôi chân khiến y ngủ cũng chảy mồ hôi. Đệm trải giường không dày, Tì Châu vẫn chưa tới mùa mưa, cửa sổ để mở, rèm trúc lay theo gió. Diêu Ôn Ngọc nằm trong gió, như gối lên làn mưa xuân.
Mấy tháng trước, phong ba trường thái học đánh thẳng vào quan chức hàn môn trên triều. Khổng Thu, Sầm Dũ đứng mũi chịu sào, Diêu Ôn Ngọc cũng không thể may mắn thoát khỏi. Sau phong ba, Diêu Ôn Ngọc được Khổng Thu che giấu, rất ít lộ diện tại Khuất Đô, mỗi ngày chỉ ở núi Bồ Đề cùng Hải Lương Nghi, mãi đến tận khi xe ngựa bị tập kích.
Ngày ấy Diêu Ôn Ngọc đã gặp Tiết Tu Trác.
* * *
Tiết Tu Trác và Diêu Ôn Ngọc là đồng môn, sớm từ trước khi gặp Hải Lương Nghi, hai người đã từng trong học đường của Xương Tông tiên sinh cùng đọc một sách luận. Hải Lương Nghi chú ý vào Diêu Ôn Ngọc ban đầu là bởi Diêu lão thái gia, nhưng y vẫn chưa được Hải Lương Nghi giữ lại.
Diêu Ôn Ngọc thường nghe Hề Hồng Hiên nói về Tiết Tu Trác, là vì trước đó Tiết Tu Trác sống trong Tiết phủ rất túng quẫn. Sau khi Tiết phụ qua đời, các phòng thiếp Tiết gia muốn tranh đoạt lợi ích từ trạch viện mà đánh nhau không ngăn tách nổi, huyên náo Khuất Đô nhà nhà đều biết, khiến thế gia rất khinh thường. Con vợ cả Tiết Tu Dịch học đòi văn vẻ, tiếp xúc đồ cổ dốt đặc cán mai, lại suốt ngày tiêu một đống bạc cho người ta lừa phỉnh, chẳng tới mấy năm, Tiết gia đã bại sạch. Nhánh thứ Tiết thị dần dần xa lạ với bổn gia, ngay cả mượn danh nghĩa để hưởng tí tài sản cũng không được. Tiết Tu Dịch cả ngày lang thang vớ vẩn, muốn đi vào hàn lâm, lần lượt đưa rất nhiều lễ cho Hoa Tư Khiêm lúc đó đang kiêm nhiệm học sĩ hàn lâm và Nguyên phụ nội các, toàn cố làm người ta quý mến, đến Hách Liên Hầu của Phí thị cũng nhìn mà khinh.
Ai cũng cho rằng Tiết thị suy bại chắc rồi, ngay lúc ấy Tiết Tu Trác đi ra, hắn được chọn vào hàn lâm là thực chất thông qua học hành thi cử. Lúc đó Hải Lương Nghi thẩm duyệt, sách luận Tiết Tu Trác làm khá ưu tú, họ tên trên bảng tuyệt đối không phải mánh lới chiêu trò. Diêu Ôn Ngọc đã xem qua hết thảy sách luận của Tiết Tu Trác, Tiết Tu Trác lúc mới vừa vào hàn lâm tràn trề hăng hái, thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng của Tề Huệ Liên. Nhiều lần hắn bẩm tấu lên đều là nói về sự tình đất ruộng địa phương, đây là chuyện Tề Huệ Liên năm đó vẫn chưa làm xong. Dùng tám thành Khuất Đô làm thí dụ, thế gia chiếm đoạt ruộng dân giấu mà không báo, nhờ vào đó ăn mất thuế ruộng vạn khoảnh*, là chuyện mà đám người Ngụy Hoài Cổ chưởng quản ở Hộ bộ không tra xét ra.
*Đơn vị đo=6.6667 hecta
Nhưng Tiết Tu Trác không gặp được thái tử đông cung có thể che chở hắn. Tấu chương của hắn không chỉ đắc tội Hoa Tư Khiêm, còn đắc tội triều thần thế gia khi đó, thậm chí đắc tội luôn Phan Như Quý. Những người này về sau đều có vạn tia quan hệ với án Trung Bác binh bại, bọn họ đã sớm cấu kết từ cuối năm Vĩnh Nghi rồi, ngay cả Hách Liên Hầu của Phí thị nhìn như đứng ngoài cũng chiếm ruộng dân Đan Thành. Tiết Tu Trác giống như thỏ non rơi vào trùng vây, ở trên triều đình khơi dậy ngàn cơn sóng, công kích tràn tới mãnh liệt như vậy, Hoa Tư Khiêm dùng Tiết Tu Trác làm lý do, ra sức đả kích Hải Lương Nghi đã đề bạt hắn, cùng với quan chức hàn môn do Hải Lương Nghi đại diện.
Giai đoạn đó trải qua rất gian nan. Diêu Ôn Ngọc thân trong giang hồ cũng có thể nghe tin tức phong phanh. Khi đó quan chức bị giáng xuống có Khổng Thu, gián tiếp chịu xung kích còn có Lương Thôi Sơn loại tiểu quan dưới đáy. Hải Lương Nghi tránh được lưỡi dao của Hoa Tư Khiêm, lui về nhậm vị trí cuối cùng Thứ phụ nội các, giảm thiểu số lần tham dự nghị sự triều đình, hàn môn lại vào kỳ ngủ đông. Tiền đồ Tiết Tu Trác hạn chế, bị Hoa Tư Khiêm công khai chỉ trích, hắn mới vào triều, tại vị trí hàn lâm thậm chí còn chưa ngồi vững đã bị cách chức, biến thành quản bút chỉnh lý quốc sử.
Thế nhưng lần Hải Lương Nghi thoái nhượng ấy lại không phải sợ hãi, mà là khởi đầu để hàn môn chuẩn bị phản kích. Hải Lương Nghi đã lo cho vấn đề quốc khố từ lâu, bọn họ không dùng phương thức chất vấn Khuất Đô, mà là truy tra từ sổ sách địa phương. Người Hải Lương Nghi lúc đó lựa chọn chính là Tiết Tu Trác. Tiết Tu Trác có thể nhậm chức Hộ khoa Đô cấp sự trung hoàn toàn là gợi ý của Hải Lương Nghi. Tiết Tu Trác cũng không để Hải Lương Nghi thất vọng, sau khi trải qua tràng công kích kia, hắn trở nên cẩn thận mà lão luyện.
Tiết Tu Trác ở vị trí Hộ khoa Đô cấp sự trung tròn vẹn tám năm, trong quá trình đó dựa theo Đô sát kiểm tra, hắn sớm nên được thăng. Nhưng mà Hải Lương Nghi áp lên hắn, đặt hắn ở dưới để mài giũa. Diêu Ôn Ngọc cảm thấy người này trời sinh có tố chất làm quan, bởi vì hắn quá hiểu ý tứ Hải Lương Nghi, không chỉ không sinh oán giận, trái lại còn làm khá chuẩn chỉnh. Tình hình địa phương từ Quyết Tây đến tám thành Khuất Đô, hắn thuộc nằm lòng toàn bộ. Kho lương Quyết Tây có thể khôi phục đủ đầy, công lao Giang Thanh Sơn to lớn nhất, nhưng công của Tiết Tu Trác cũng không thể không nhắc tới.
Giang Thanh Sơn không tôn sùng Diêu Ôn Ngọc, thậm chí không đọc văn chương của Diêu Ôn Ngọc, bởi vì bọn họ là phái chân thực hành động. Đối với loại quan chức bọn hắn mà nói, coi như Diêu Ôn Ngọc thật sự là một thiên tài đi, vậy cũng không trọng yếu bằng Tiết Tu Trác.
Tiêu Trì Dã đã từng nói, so với Diêu Ôn Ngọc, Tiết Tu Trác càng giống học sinh của Hải Lương Nghi hơn, bởi vì hắn đã hoàn thành nguyện vọng của Hải Lương Nghi và quan chức hàn môn, dâng tấu chương trời long đất lở tại bãi săn Nam Lâm, bức phản Hoa Tư Khiêm, khiến mấy năm khổ tâm của hàn môn không uổng phí. Hàm Đức đế chết bệnh, thái hậu bị ép lùi về sau, hai đảng Hoa, Phan theo đó tan rã, bọn họ nghênh đón một vị tân đế vương trẻ tuổi khỏe mạnh.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Lý Kiến Hằng không có tố chất làm hoàng đế.
Trước khi Hải Lương Nghi mất, Diêu Ôn Ngọc không có ác cảm đối với Tiết Tu Trác. Hắn trong mắt Diêu Ôn Ngọc là người khéo léo, tựa hồ đã từ bỏ thế gia, mà vẫn có thể nhận được toàn lực chống đỡ từ Hề Hồng Hiên. Hắn như đứng trên một tuyến nào đó, đội ngũ hai phe đều là quân cờ, bao gồm cả chính hắn.
* * *
Khi Diêu Ôn Ngọc tại núi Bồ Đề gặp Tiết Tu Trác, trời đang đổ mưa. Bọn họ ngồi xuống trong đình cỏ tranh đánh một ván cờ. Trong quá trình không có đối đáp, thậm chí không có nhìn nhau. Ván cờ này đánh mấy canh giờ, cuối cùng dùng thế hoà coi như thôi.
Lúc gần đi Tiết Tu Trác bung dù, hắn quay đầu nói với Diêu Ôn Ngọc: “Kỳ thi mùa xuân sang năm, ngươi đi không?”
Diêu Ôn Ngọc thu từng quân cờ, nói: “Trên triều đã có Tiết Diên Thanh ngươi, sao còn cần Diêu Nguyên Trác ta.”
Hai người một đứng một ngồi, nghe thấy mưa gió ngoài đình càng thêm dữ dội. Gió thổi qua tay áo Diêu Ôn Ngọc, một tay y bưng hộp cờ, châu ngọc lăn chạm, hệt như tiên nhân nhàn hạ ngồi đó, phảng phất sau nháy mắt sẽ ngự gió mà đi. Cùng với lời nói ra, bùn điểm theo gió mưa, toé lên y phục màu thanh của Diêu Ôn Ngọc, làm ướt tay áo phiêu diêu, khiến y biến thành phàm phu tục tử.
Tiết Tu Trác nhìn vết bùn kia, nói: “Lúc thầy bệnh nặng, Khổng Thu đã từng đến nhà thăm hỏi. Ngươi ở trong đường bày mưu tính kế cho người ta, lại thành tính cho Hàn Thừa.” Hắn dời mắt đi chỗ khác, ánh mắt rơi trên mặt Diêu Ôn Ngọc, như là một lần nữa nhìn thẳng người này, “Một khắc ấy ta phát hiện, Diêu Ôn Ngọc chẳng qua chỉ thế thôi.”
Quân cờ giữa kẽ tay Diêu Ôn Ngọc ‘lộc cộc’ trượt vào hộp cờ, nói: “Ngươi nói đúng, Diêu Ôn Ngọc chẳng qua chỉ thế thôi.”
“Một năm trước thầy cho rằng cơ hội đã đến, có Thiên Sâm đế tín nhiệm, hàn môn có thể đại triển quyền cước, vậy mà cuối cùng đều là mong muốn đơn phương của người.” Tiết Tu Trác bình tĩnh nói, “Hai phái đấu tranh kéo dài mấy năm, vấn đề được giải quyết lại không có mấy. Hai mươi năm trước Tề Huệ Liên đề cập đo đạc đất ruộng địa phương, ép chế được thế gia thôn tính, khôi phục thu nhập bình thường của thuế ruộng địa phương, chuyện này cho tới nay vẫn không thể thúc đẩy. Thầy duy trì ổn định Đại Chu đến cùng là để làm cái gì?”
Diêu Ôn Ngọc nói: “Năm Hàm Đức thứ ba Quyết Tây gặp tai hoạ, quốc khố túng quẫn, Hoa Tư Khiêm không chịu cứu tế mười ba thành Quyết Tây, khiến mấy vạn bách tính trôi giạt khắp nơi, Giang Thanh Sơn dùng sức một người mở ra kho lương, lấy đầu mình ra để khất nợ một khoản lớn. Nếu như không có phái ổn định do thầy dẫn đầu toàn lực giúp đỡ, ở Khuất Đô tra xét sổ sách uy hiếp Hoa Tư Khiêm, lương thực Trung Bác sẽ rót vào túi thế gia. Cứu một người không tính là thành tựu, cứu mấy vạn người không tính là thành tựu, như vậy theo ngươi, cứu cái gì mới tính?”
“Nếu như phái ổn định cứu mấy vạn người Quyết Tây, như vậy phái ổn định cũng đã gieo bi kịch cho Trung Bác rồi. Thế gian này cứu một người là đại phu, cứu thiên hạ muôn dân mới là triều thần.” Ngón tay Tiết Tu Trác nắm chặt, quay người lại, nói, “Đã bao năm rồi, thầy vẫn cứ coi hai phái đấu tranh như nhiệm vụ của mình. Ngươi nhìn Khổng Thu đi, nhìn học sinh trường thái học bây giờ đi, lấy dòng dõi phân chia phe phái chỉ có thế gia sao? Phong ba trường thái học có thể dễ dàng bị kích động như vậy, Khổng Thu lại cho đến giờ cũng không ý thức được, hàn môn dưới sự dẫn dắt của bọn hắn cũng ôm thành kiến đồng dạng như quan chức thế gia. Phái ổn định dần thao túng trường thái học, từ lâu đã đi ngược lại nguyện vọng ban đầu phục hưng trường thái học của tổ phụ ngươi rồi.”
“Ngươi thiết kế mưu sát Thiên Sâm đế, tăng phe phái đấu tranh, đặt nội các vào hiểm địa. Ngươi xúi giục Hàn Thừa vây giết Tiêu Trì Dã, bức phản Ly Bắc, khiến thái hậu gia cố binh quyền Khải Đông. Ngươi thúc đẩy thái hậu tạm thay quyền thiên tử, lại nâng đỡ hoàng nữ thượng vị. Ngươi an bài mỗi một bước đến thoả đáng, tính kế lên mỗi người.” Diêu Ôn Ngọc chậm rãi đứng dậy, quân cờ đen trắng theo đó lăn xuống đất, “Ngươi đã bức tử thầy.”
Tiếng mưa rơi dồn dập lên, cùng quân cờ nát tan, cứa lên da thịt người ứa máu.
Mưa to xối ướt nửa cánh tay Tiết Tu Trác, hắn đối diện Diêu Ôn Ngọc, trong con ngươi không có bất kỳ dao động nào. Bọn họ đồng môn rồi tiếp tục đồng môn, nhận sự giáo dục của cùng một thầy, được cùng một thầy dẫn dắt, làm cùng một sách đề, lại trở thành hai người tuyệt nhiên tương phản.
“Rồi một ngày ta sẽ chết, ” Tiết Tu Trác khàn khàn nói, “bất luận là chúng bạn xa lánh, hay là thân bại danh liệt, ta đều bám trụ con đường này đi tới điểm cuối.”
“Ngươi giết người giết mình, không chừa thủ đoạn nào.” Diêu Ôn Ngọc buông lỏng quân cờ đang siết, “Ngươi không cứu được cái gọi là thiên hạ muôn dân.”
“Phục hưng Đại Chu chính là thời khắc này, ” Tiết Tu Trác bức sát một bước, “thế gia lạc hậu đã được trùng tẩy toàn bộ, đảng thủ hàn môn thống nhất gặp cản trở, nạn đảng hoạn quan không còn tồn tại nữa. Nội các, thái hậu đến thái tử ba bên bị kiềm chế, nhân tài trong triều mới xuất hiện như cá diếc qua sông*, Đại Chu sắp thay máu rồi. Diêu Ôn Ngọc, ta chết mà không sợ, dù tiếng xấu muôn đời cũng sẽ không hối tiếc. Ta đã sớm đem thân này dung hoà cùng ngọn lửa của thầy, ta vì chính ta.”
*rất nhiều
Tiết Tu Trác dứt lời, lại bung chiếc dù, quay người đi vào trong mưa.
“Ngươi thắng nhất thời.”
Diêu Ôn Ngọc đứng tại chỗ, nâng giọng.
“Ngươi thắng một ván, đây căn bản không phải thắng. Thiên hạ đại loạn biến số vô cùng, ngươi tính không hết được tất cả mọi người, Tiết Tu Trác ——!”
Mưa rào như trút, phát tiết giữa đất trời. Trúc xanh nơi mộ phần Hải Lương Nghi vang tiếng gãy, nước bùn dọc sườn núi chảy xuống, như một khuôn mặt đang che lại khóc rống.
“Hôm nay thế hoà, thắng bại chưa phân.” Tiết Tu Trác dừng bước, không quay đầu, “Nhưng thế gian đã có Tiết Diên Thanh, cần gì phải giữ Diêu Nguyên Trác? Đạo của ngươi và ta không giống nhau, sau tối nay, không cần gặp lại.”
“Ván này vẫn chưa hạ xong, ” Diêu Ôn Ngọc nói, “trải qua tay ta, không có thế hoà.”
Tiết Tu Trác tựa hồ nở nụ cười, hắn ngoái đầu nhìn lại một lần cuối cùng, yên lặng quan sát Diêu Ôn Ngọc hồi lâu. Màn mưa ngăn cách, bọn họ như thể từ lúc sinh ra đã bắt đầu chia một rãnh trời, phảng phất chính là ảnh chiếu của trời và đất, vĩnh viễn không thành bạn chung đường. Ba chữ Tiết Diên Thanh này vẫn luôn bị Diêu Nguyên Trác phủ lấp, từ xuất thân con kế, cho đến lựa chọn của Hải Lương Nghi, Tiết Tu Trác chưa từng thắng, nhưng mà thời khắc này, hắn đang thương hại nhìn xuống từ trên cao.
Ngươi bại rồi.
Xe ngựa dọc theo đường núi chạy gấp, đâu đâu cũng có tiếng chó sủa, truy binh đang giục ngựa đuổi sát. Phu xe của Diêu Ôn Ngọc đã chết, y không nắm được phương hướng của xe ngựa, chỉ có thể để xe ngựa điên cuồng chạy trốn trên núi. Mũi tên phía sau cắm vào toa xe, có mấy mũi đã đâm tới móng ngựa, ngựa chấn kinh, triệt để thoát khỏi sự ghìm hãm của dây cương.
Đã có người nhảy đến sau toa xe, dùng đao đâm xuyên vách xe, xé màn đâm rạch vào bên trong. Núi Bồ Đề vắng bóng người khác, giờ chết của Diêu Ôn Ngọc đã định, từ khắc y lên núi, Tiết Tu Trác chưa từng nghĩ tới chuyện để y sống sót trở ra.
Xe ngựa lật ngã xuống kênh rạch, va hỏng vách xe, ngũ tạng lục phủ của Diêu Ôn Ngọc cũng điên đảo. Ngựa ngã bị đau, Diêu Ôn Ngọc giải dây cương, gian nan đứng dậy. Phía sau chó sủa quá hung dữ, con ngựa què chân tiếp tục chạy trốn. Diêu Ôn Ngọc không có yên ngựa, trong xóc nảy suýt nữa bị cành cây quất xuống. Thế nhưng ngựa chạy chưa tới chốc lát, lại bị bắn trúng một chân khác.
Trận truy sát này đã đến dưới chân núi Bồ Đề, kẻ truy đầu lo lắng Diêu Ôn Ngọc chạy nữa thì sẽ lỡ mất thời cơ, liền dùng dây thừng chụp lại mắt cá chân Diêu Ôn Ngọc, kéo y bên xe ngựa mình dọc theo đường núi. Trong lúc đó mưa rơi nhỏ dần, trời còn chưa tối, bọn họ muốn xử lý sạch sẽ không để lại vết tích, nên trước tiên dùng bao đao đánh gãy hai chân Diêu Ôn Ngọc, xong kéo người nhét vào trong xe ngựa.
Vào lúc này, trên đường núi bỗng vang tiếng vó ngựa. Truy binh thầm nghĩ không ổn, kéo màn xe xuống, vội nói: “Thu đao!”
Người tới có vẻ rất quý, thị vệ hai bên xe ngựa đều là người của tám đại doanh, chặn đứng đường cái vốn chật hẹp. Truy binh ra hiệu phu xe kéo xe ngựa dạt qua, đoàn người thuận ý nhường đường.
Diêu Ôn Ngọc bị bịt miệng, đau nhức điên cuồng đang tràn lên khiến cả người y co giật, lý trí lại vẫn còn. Y túa mồ hôi, nện trán vào tấm gỗ.
Kẻ đi đầu nghe thấy trong buồng xe có tiếng động liền dùng ánh mắt ra hiệu thuộc hạ. Một tên trong đó liền quất ngựa mấy lần, hét to lên, chặn mất âm thanh của Diêu Ôn Ngọc.
Nhưng người tới chẳng hề đi tiếp, xe ngựa bị chắn đường xốc tấm mành, lộ ra quận chúa Chiếu Nguyệt mặc trang phục phụ nhân, nàng hơi cau mày nói: “Không được nói to làm ồn, trong xe còn có bé con.”
Diêu Ôn Ngọc nghe được âm thanh quận chúa Chiếu Nguyệt, cổ họng lạc mất âm thanh hàm hồ, đập trán đến đỏ hồng một mảng.
Quận chúa Chiếu Nguyệt bỗng nói: “Trong xe có ai không? Nói gia chủ các ngươi ra gặp ta.”
Nam nhân dẫn đầu nhận ra nàng là ai, hắn hành lễ, thoái thác nói: “Là ngoại phòng gia chủ nuôi, doạ đòi tìm chết, không nên thả ra chạm mặt quận chúa, quận chúa nên đi trước.”
Quận chúa Chiếu Nguyệt nhếch lên, nàng nói: “Đây là nơi các lão an nghỉ, ngươi nhắm mắt nói quàng gì đó! Người đâu, vén rèm xe lên cho ta!”
Nam nhân dẫn đầu liền lấy ra yêu bài, bên trên là ấn đồng của thủ bị quân, hắn nói: “Chúng ta đang làm nhiệm vụ, có công văn truy bắt trên người, là Hình bộ ra lệnh. Quận chúa, không có chức há có thể tùy ý nhúng tay chuyện quan trọng trong triều? Hôm nay cho dù là Hách Liên Hầu tự thân tới, cũng không thể cưỡng ép vén rèm!”
Quận chúa Chiếu Nguyệt từ khi gả đi Phan thị thì luôn ở Đan Thành. Sau khi Hải các lão qua đời, nàng cùng hôn phu vào đô, hôm nay vốn đã hẹn nhau là vào Diêu gia bái kiến, ai ngờ sau khi phu thê bọn họ đến thì biết Diêu Ôn Ngọc lên núi chưa trở lại. Nàng biết rõ Diêu Ôn Ngọc là người thế nào, chắc chắn sẽ không vô cớ thất ước, liền ngồi xe đến xem, hiện tại đã nhận định trong đám người kia có mờ ám.
Nam nhân dẫn đầu ngầm tính chắc quận chúa Chiếu Nguyệt đã hết cách, Phí thị bây giờ không có trọng thần, Hách Liên Hầu sẽ không dễ đắc tội người khác. Hắn nghĩ tới đây liền cười lạnh nói: “Quận chúa không đi, vậy chúng ta đi.”
Nhưng mà hắn còn chưa động, chỉ thấy cận vệ tám đại doanh đồng loạt nhấn giữ chuôi đao.
Ngón tay ngọc trong xe hơi víu mành, mơ hồ hiện tóc mai cài trâm hoa. Y phục cung trang tay áo hẹp dán bên mành rủ ngồi trong xe, lộ mũi giày gấm tư chất bất phàm, cổ áo thanh sạch cùng đông châu rủ xuống, âm thanh nàng nhu uyển: “Quận chúa không có quyền, ta cũng không được sao?”
Kẻ dẫn đầu sững sờ tại chỗ, lại nghe cận vệ quát to một tiếng: “Tam tiểu thư ngọc giá, còn không mau quỳ nghênh tiếp!”
Bên trong Khuất Đô này, ngoại trừ tâm can bảo bối của thái hậu, còn ai dám xưng Tam tiểu thư?
Nam nhân này đổ mồ hôi lạnh, hắn lập tức quỳ xuống, dập đầu tiếp đón nói: “Ngăn cản Tam tiểu thư ngọc giá, tội đáng muôn chết!”
Tác giả có lời muốn nói: Chương này vốn là đặt tại góc nhìn Khuất Đô, gần đây tạm không xem bình luận nữa, vẫn dựa theo tiết tấu nguyên bản của tôi mà đi. Không cần lo lắng, tình tiết đều trong phạm vi tôi bắn tỉa, hố nên lấp thì sẽ không quên, những nhân vật luôn xuất hiện nhánh bên đều sẽ lần lượt lên sàn. Có nhiều chỗ tôi cũng không thể bật ra câu chuyện mà giải thích, đó là thất bại của câu chuyện và tác giả,chuyện nên có đều sẽ có,dođókhôngthuật lại nữa.
Mều: Lời tác giả không có trong nguyên tác, chỉ là lời nhắn khi có nhiều thắc mắc xuất hiện thời điểm đó. Ý tác giả muốn nói sau cùng mọi vấn đề sẽ sáng tỏ, bạn đọc không cần lo, chính tác phẩm sẽ phân tích cho bạn.
Bình luận