Tả Thiên Thu lật qua lật lại ngắm cái giáp tay, hơi dựng ngón cái với Tiêu Phương Húc, nói: “Ta thật sự chẳng nhìn ra cái gì cả.”
Tiêu Phương Húc quay lưng đứng ở một phía khác, nói: “Nó dùng giáp tay nào ta còn không biết chắc? Ỷ rằng mình da dày thịt béo, khăng khăng nhất định dùng chất liệu da chó, vốn không thèm phí công tốn sức vào cái này đâu.”
Tả Thiên Thu cũng cảm thấy khó nghĩ, lão nhìn về phía Tiêu Trì Dã, do dự nói: “… Lúc ở Khuất Đô sao con không nói với trong nhà vậy? Bây giờ nói cho sư phụ chút, để chúng ta gặp hắn… có phần chuẩn bị.”
“Chuẩn bị cái rắm, ” Tiêu Phương Húc quay đầu lại, “nó đã tính xong từ lâu rồi, chỉ có chờ ta mắc câu thôi!”
“Sớm muộn gì cũng phải gặp, ” Tiêu Trì Dã chắp tay sau lưng chịu mắng, “chuyện nên làm thì phải làm, năm nay con còn muốn dẫn y về nhà gặp mẹ nữa.”
“Ngươi sắp xếp ổn quá nhỉ, ” Tiêu Phương Húc nói giễu, “để ta gọi ngươi là cha luôn cho rồi.”
Tiêu Trì Dã không dám tiếp lời này.
“Người ở đâu?” Tả Thiên Thu gác giáp tay qua một bên, “Khuất Đô à?”
Tiêu Trì Dã ngoan ngoãn nói: “Người Trung Bác.”
Tả Thiên Thu liền bảo Tiêu Phương Húc: “Vậy còn được, ở gần đây.” Ông hỏi tiếp, “Bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiêu Trì Dã nói: “Hai mươi mốt, còn nhỏ lắm.”
Tả Thiên Thu vô cớ cảm thấy điều kiện này quen quen nhỉ, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được, chỉ nói: “Giáp tay không tệ, là người buôn bán cái này sao?”
Tiêu Trì Dã nói: “… Không phải.”
Tiêu Phương Húc cười lạnh: “Ngươi dám nói lời ban nãy ở bên ngoài cho sư phụ ngươi nghe một lần không?”
Tiêu Trì Dã hơi ho một tiếng.
Tiêu Phương Húc nói: “Ta giáng chức của ngươi, ngươi liền đâm lòng dạ ta!”
Tiêu Trì Dã nghe thấy lời này quen tai, hắn không nhận cái này được, nói: “Con không hề, con không dám.”
Tả Thiên Thu còn đang nghĩ nam nhân kia trông như thế nào, liền hỏi: “Người đó tên gì? Có thuộc dòng họ chúng ta quen biết không?”
“Quen biết, ” Tiêu Trì Dã ngưng chốc lát, nói, “tên là Thẩm Trạch Xuyên.”
* * *
Mấy ngày sau đó, Khổng Lĩnh cùng Dư Tiểu Tái đã đến Lạc Hà quan. Tì Châu phải cùng Lạc Hà quan đàm luận về hợp tác lâu dài. Hai bên đã bàn bạc không ít trong thư rồi, lần này là muốn trực tiếp thông qua, trước cuối tháng tám thì đến Hòe Châu.
Tháng tám vừa sang, nguyên Chỉ huy sứ thủ bị quân của Phàn Châu đã dựng cờ phản, hắn muốn tự lập làm vua, thậm chí còn xuất binh chiếm Đăng Châu trước, muốn dựa vào đây để uy hiếp Tì Châu, đồng thời gửi công văn yêu cầu Tì Châu điều chuyển lương thực bán cho Trà Châu sang chỗ bọn hắn, tự lấy cái danh là “mượn lương thực”.
Thẩm Trạch Xuyên đương nhiên không quan tâm, trực tiếp bảo Chu Quế thảo một bản hịch văn phát tới Trà Châu, muốn hợp lực diệt cướp. Y chụp mũ “phỉ” cho toàn bộ quần thể vũ trang Trung Bác ngoại trừ quân mình. Vị “Dực vương” này của Phàn Châu dĩ nhiên không chấp nhận như thế, hai bên mắng nhau từ xa, phụ tá bên dưới thì gửi thư thăm hỏi tổ tông nhau, dốc sức nói đối phương thành loạn đảng mưu nghịch, lại nói mình thành vạn bất đắc dĩ vì dân khởi nghĩa.
Thẩm Trạch Xuyên không được nhàn rỗi, bây giờ thời gian quý giá, giữa lúc hai bên đang mắng chửi nhau y sai Châu phủ Tì Châu bắt tay tu sửa đường cái đi tới các châu, trạm dịch, công trình đều không nhỏ, đợi đến cuối năm mới có thể xong việc, đồng thời thủ bị quân Tì Châu cũng không dừng huấn luyện, Tì Châu đang khuếch trương thần tốc.
“Tiền bán lương thực lần này ngoại trừ khoản phải chi cho Hòe Châu thì vừa đủ dùng tu sửa đường cái. Thế nhưng lương thực nha môn phân phát tất phải giảm bớt, sau đầu đông tăng nhiều lưu dân lắm, cự tuyệt người ta ngoài cửa thì ta không đành lòng.” Chu Quế trình sách cho Thẩm Trạch Xuyên, nói, “Khí trời vừa chuyển lạnh, lưu dân từ Đan Thành cũng tăng nhanh dần theo.”
“Nhắc tới lưu dân Đan Thành, ” Thẩm Trạch Xuyên cầm danh sách, chuyển ánh nhìn về phía Diêu Ôn Ngọc, “Nguyên Trác từ Đan Thành tới đây, hiểu rõ hiện trạng trước mắt hơn chúng ta, sao lưu dân đột nhiên tăng nhiều như vậy?”
Diêu Ôn Ngọc phủ áo choàng, nghe xong liền nghiêm túc nói: “Sau khi tiên đế chết, Hàn Thừa muốn thuyết phục thái hậu bố trí thêm chức quan cho con cháu thế gia, dùng quốc khố nuôi con cháu thay cho thế gia, liệt kê danh sách dài đến mấy vạn người liền, thế nhưng thái hậu không đồng ý. Để giữ được nguyên khí, thế gia do Hàn Thừa đứng đầu càng chiếm ruộng dân khủng khiếp hơn, bọn họ báo cáo láo mẫu sổ đất ruộng, giấu không biết bao nhiêu ruộng tốt rồi, làm bách tính chẳng có ruộng mà trồng, còn phải gánh chịu thuế đầu người trong nhà, thế nên người chạy trốn cứ thế tăng nhiều thôi.”
“Dựa theo luật pháp, sau khi đã xác định hộ tịch, không có công văn liên quan của phủ quan địa phương mà lén lút xuất cảnh, nhẹ thì sung binh, nặng thì xử chém.” Thẩm Trạch Xuyên suy ngẫm chốc lát, “Để trốn tránh phủ quan truy nã, bọn họ đến Trung Bác là thích hợp nhất. Thế nhưng dù sao Tì Châu cũng năng lực có hạn, chỉ dựa vào lương thực ở nha môn thì không phải kế hoạch lâu dài, chúng ta không nuôi nổi nhiều người như vậy được.”
Không chỉ thế, lưu dân Tì Châu có một bộ phận người ăn chực đã thành nghiện, mượn cớ thoái thác phân hộ tịch, rồi tha cái thân phận “lưu dân” đến cửa nha môn ăn no chờ chết.
“Ta có đặc biệt hỏi thăm quan chức phân tịch rồi, trong đám này có không ít người trẻ tuổi lực tráng, trà trộn đầu đường sinh sự khắp nơi. Trước tháng bảy chúng ta trị an rất tốt, nhưng sau tháng tám liền trộm cắp thường xuyên, sai dịch của nha môn nhanh tay tóm người vào ngục, bọn họ liền lăn lộn khóc lóc om sòm.” Chu Quế nói tới chỗ này liền phát sầu, “Sau đó phát hiện vào ngục lại được ăn no bụng, bọn họ càng thêm trắng trợn chẳng kiêng dè, ôi giời!”
Thẩm Trạch Xuyên đã có quyết định cho chuyện này, y nói: “Bọn họ dám trắng trợn không kiêng dè, là bởi vì Tì Châu bao dung với lưu dân, ở phương diện này chưa thiết trí hình phạt tương ứng, vẫn cứ xử lý dựa theo lương tịch bản địa. Thế nhưng hiện tại thời điểm khác rồi, hôm nay nhất định phải thỉnh chư vị tiên sinh thảo công văn, nghiêm cấm lưu dân thoái thác phân tịch, muộn nhất đến trung tuần tháng tám, ai mà không tới nha môn cho ghi chép hộ tịch thì trục xuất hết ra khỏi cảnh nội. Không chỉ vậy, ngày mai Tì Châu dán bố cáo các nơi, phái bút thiếp hiểu việc xuống giảng giải, cần nói rõ ràng cho bách tính không biết chữ trong thành về hậu quả của việc trái luật. Qua ngày mai, nếu lại có thêm người vi phạm pháp lệnh, nghiêm hình phạt nặng, tuyệt không nhẹ nhàng tha thứ.”
Sau khi Thẩm Trạch Xuyên đến Tì Châu, thủ đoạn ôn hòa, khi đối ngoại vẫn luôn là dáng vẻ dễ thương thảo. Trong chuyện Trà Châu y cũng không ra mặt trước mọi người, thế nhưng lần này thay đổi tác phong lâu nay, hệt như sấm rền gió cuốn.
Chu Quế do dự nói: “Nhưng nếu thiết trí nghiêm hình phạt nặng, liệu có làm mất lòng người hay không? Dù gì mấy tháng trước Tì Châu mới dùng thái độ bao dung tiếp nhận lưu dân mà.”
“Đây là hai chuyện riêng biệt, ” Diêu Ôn Ngọc nói ngay, “Tì Châu tiếp nhận lưu dân, là dùng tấm lòng nhân từ, nhưng nếu vì thế mà đánh mất uy tín nên có, đó chính là đảo lộn nặng nhẹ. Thường nói diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong, Tì Châu nhất định phải mau chóng giải quyết mầm họa bên trong này, bằng không tương lai chắc chắn liên lụy.”
“Bây giờ Phàn Châu đã có ‘Dực vương’ rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên gác sách lại, “Dực vương này muốn thành lập tiểu triều đình Trung Bác chếch đông nam Tì Châu, tập hợp binh lực hai châu Phàn, Đăng đánh Tì Châu, muốn chúng ta trở thành kho lương của hắn. Sau xuân sang năm thế cục càng loạn hơn, không thể cứ vì hai chữ ‘nhân nghĩa’ mà thoái nhượng được.”
“Huống hồ đây cũng là chuyện tốt, ” Diêu Ôn Ngọc nói với Chu Quế, “tu sửa đường cái trạm dịch đều cần nhân thủ, lưu dân vừa vặn bổ khuyết được vào chỗ trống của Tì Châu. Nha môn cứ dựa theo số lượng đã quyết mà phát lương thực cho họ, họ có lực cho địa phương dùng, bụng cũng được ăn no, đương nhiên sẽ không gây chuyện xung quanh nữa.”
Chu Quế nghe vậy cũng gật đầu, nói: “Một khi hộ tịch được định, nha môn sẽ có con số xác thực về số người Tì Châu. Cuối tháng tám bắt đầu đo đạc đất ruộng, có thể cấp tốc trước đầu xuân sang năm hoàn thành phân chia rồi. Sang năm chỉ cần không gặp thiên tai, kho lương Tì Châu có thể bảo trì đầy đủ.”
“Năm nay là năm đầu tiên, ” Tâm tình Thẩm Trạch Xuyên không tệ, “sang năm Trà Châu cũng phải đề ra chương trình làm việc đấy. Trừ chuyện này ra, hướng tây bắc Lạc Hà quan đến tuyến Hòe Châu cũng phải bắt đầu chuẩn bị mở đường cái mới.”
Chu Quế nghệt ra nói: “Không phải chúng ta mượn đường Ly Bắc à?”
“Không sai, nhưng về lâu về dài vẫn cần trả chi phí tương ứng cho Lạc Hà quan.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Lạc Hà quan phía trên Tuyền thành, là người bạn mà chúng ta phải tạo mối quan hệ tốt. Về sau thương lộ dọc tuyến trở nên sầm uất rồi, con đường hiện tại sẽ không đủ dùng nữa, huống hồ bãi săn Bắc Nguyên sắp thành doanh địa của Cấm quân, xây thêm đường cái mới là vô cùng cần thiết.”
“Còn có vấn đề quân lương các nơi đầu xuân sang năm nữa, ” Khí trời không đẹp, hai chân Diêu Ôn Ngọc lại đau nhức, thế nhưng thần sắc y vẫn như thường, “thứ nhất, Khải Đông đang là uy hiếp lớn nhất của phía nam Trung Bác, năm nay đối diện ảnh hưởng bởi hai việc tiên đế bị ám sát, rồi Lục Quảng Bạch phản trốn, họ chưa kịp xuất binh hướng Trung Bác. Nhưng trước mắt Hoa Thích thông gia đã thành rồi, đầu xuân sang năm nếu quân lương đầy đủ, bọn họ lên phía bắc thảo phạt chúng ta cũng là chuyện vô cùng có khả năng. Thứ hai, Ly Bắc bây giờ thoát khỏi khống chế của Khuất Đô rồi, đường lương thực đông bắc liền mất đi tư cách nối thẳng kho lương Quyết Tây. Chúng ta cùng Ly Bắc là quan hệ môi hở răng lạnh, kỵ binh Biên Sa phía bắc đều do Ly Bắc gánh chịu, vấn đề quân lương nhất định phải giải quyết trước đầu xuân.”
Các phụ tá đều đang trong thư phòng thương nghị sự tình, ở giữa cách bức bình phong. Bởi vì thường hay ở trong phòng, không ít người hút thuốc, qua một lúc lâu thư phòng liền lượn lờ khói thuốc, ngột ngạt vô cùng.
Thẩm Trạch Xuyên gọi Kiều Thiên Nhai, nói: “Đưa Nguyên Trác ra ngoài hóng chút gió đi.”
Diêu Ôn Ngọc trên xe bốn bánh hơi cúi người với Thẩm Trạch Xuyên, để Kiều Thiên Nhai đẩy xe ra ngoài. Thẩm Trạch Xuyên nhắc Chu Quế mở cửa sổ, bảo các phụ tá trong phòng cách bên nghỉ ngơi một chút. Không khí trong phòng quá vẩn đục, Thẩm Trạch Xuyên cũng đi ra ngoài hít thở chút gió lạnh.
Gần đây Tì Châu đang trong mùa mưa, không có mấy ngày trời nắng, lạnh lắm. Kỷ Cương lo lắng Thẩm Trạch Xuyên lại bị bệnh, ngày ngày đều theo dõi nhắc y mặc thêm quần áo, xuất hành đều có Phí Thịnh theo, đặc biệt cẩn thận.
Phí Thịnh vừa thấy Thẩm Trạch Xuyên đi ra liền tiến lên dâng áo khoác. Thẩm Trạch Xuyên khoác áo lên, dọc theo đường hành lang đi một lúc, hoa hòe trong viện này đã sớm tàn rồi, lá trên cành cây cũng rụng hết, cành vắt ngang giữa khoảng trời u ám, trông có chút thê lương.
Phí Thịnh tìm cách pha trò, nói: “Chủ tử, trong Chu phủ này cũng có cái vại đồng giống y chang trong phủ chúng ta đấy, bên trong thả mấy con cá chép béo mập, con mèo kia của tiên sinh ham ăn vờn quanh mãi.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn sang nói: “Cái trong phủ chúng ta là được Chu phu nhân tặng làm quà mừng khai phủ mà.”
Thẩm Trạch Xuyên đứng một lúc cảm thấy hơi lạnh, tinh thần lại tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn thời điểm không còn sớm nữa liền cất bước trở về thư phòng, thấy Kiều Thiên Nhai cùng Diêu Ôn Ngọc vẫn chưa về lại đợi chờ giây lát. Chu Quế bên kia vội vã lại đây mời Thẩm Trạch Xuyên vào.
Lúc này đã sắp giờ dậu, họ tiếp tục đàm luận thêm ba khắc, cũng nên giải tán rồi. Buổi tối các phụ tá còn phải trắng đêm thảo ra văn sách mới, giờ mão sáng ngày kế Thẩm Trạch Xuyên tỉnh dậy phải đến thư phòng thẩm duyệt tình hình tỉ mỉ, trao đổi cụ thể với mọi người nữa, hành động nhanh chóng trước buổi trưa ngày kia để dán cáo thị bên ngoài.
“Ngày đông mà đến, chợ liên khu Ly Bắc cũng cần dùng tới.” Thẩm Trạch Xuyên đứng ở cửa nói với Chu Quế, “Có thể đàm luận với Nhan thị thì đàm luận, không thể thì thôi. Lúc đó từ Hòe Châu vòng qua Quyết Tây, tuy rằng khoảng cách xa, nhưng có thể nghĩ cách đi đường thủy của Địch thành Hoa gia, quân lương cũng — “
Đinh Đào đã vào cửa đình viện, nhảy vài bước vọt qua lan can. Thẩm Trạch Xuyên liền dừng nói chuyện, ra hiệu Đinh Đào nói trước đi.
Hai má Đinh Đào đỏ hồng, phấn khích nói: “Công tử, thế tử phi tới rồi đó!”
Bình luận