Lúc sáng sớm, Thẩm Trạch Xuyên nhìn chăm chú những dấu chân hỗn loạn, hỏi Phí Thịnh: “Là xe lương à?”
Vết bánh xe rất rõ ràng, hẳn là phải chở vật rất nặng.
“Còn nặng hơn cả xe lương,” Phí Thịnh quỳ một gối xuống đất, nhìn một lát, bảo, “Như là chở vũ khí hạng nặng. Chủ tử, chúng đặc biệt vòng tới Ly Bắc, không lẽ muốn tập kích?”
“Doanh Sa Tam giờ binh hùng tướng mạnh, có Quách Vi Lễ đóng quân, nơi này lại gần doanh Biên Bác, nếu không có trọng binh phía sau, dù có tập kích cũng khó mà chiếm ưu thế.” Thẩm Trạch Xuyên quay mặt về phía Nam, “Chúng tới từ Đôn Châu, có lẽ muốn chuyển đồ từ tuyến ven sông Trà Thạch đi.”
Nhưng Đôn Châu thì có cái gì chứ?
Kho lúa Đôn Châu sớm đã bị thổ phỉ dùng hết, hơn nữa cảnh nội Đôn Châu không có quân thủ vệ, hà tất phải làm chuyện thừa thãi đi đường vòng này?
Thẩm Trạch Xuyên nghĩ cẩn thận một lát, lật lại hết những ký ức về Đôn Châu một lần, nghĩ tới tháng sáu khi kỵ binh Biên Sa dùng máy ném đá đánh lén doanh Biên Bác, y dọc theo dấu vết bánh xe đi mấy bước, bỗng nhiên bảo: “Quân nhu, lương thực—— quân giới.” Y quay đầu lại, “Sau khi Trung Bác binh bại, Binh Bộ còn không thu kho quân giới của sáu châu về, là muốn để dựng lại quân thủ vệ, nhưng Khuất đô hiếm khi tuần tra, kho quân giới này cũng chẳng có ai ngó ngàng.”
Phí Thịnh đứng lên, mặc kệ bùn dính trên gối, bảo: “Trong đó có rất nhiều vũ khí công thành hạng nặng, nếu rơi vào tay người Biên Sa sử dụng, Đoan Châu đúng là ngàn cân treo sợi tóc.”
“Tiếp tục bám theo.” Thẩm Trạch Xuyên nói.
***
Bánh xe nghiền vào bùn nhão, ngựa kéo không động được.
Lục Nghĩ phủ áo, kéo vành mũ muốn cuộn kín lại, nhưng lão không thể như ý. Hán tử Biên Sa đóng giả như người mua lương thực kéo chân, kéo lão khỏi xe ngựa, dùng roi quất lão tỉnh, chửi: “Đứng lên, đẩy xe ngay!”
Lục Nhĩ “Ai ui” mấy tiếng, vội bò dậy, khập khiễng tới đẩy xe. Lão tuổi già run tay, chân giẫm trên đất bị người đạp phải, đau tới mức lão suýt thì quỳ xuống. Lần này thổ phỉ đẩy xe chung rất đông, đều bị người Biên Sa tước đao, làm sai vặt dưới roi ngựa.
Thổ phỉ Lạc Sơn đội mưa quay về ở Từ Châu, tin tức Lôi Kinh Chập là mật thám của Cấm Quân nhanh chóng lan truyền, Lạc Sơn vì thế mà chia thành mười mấy núi nhỏ, đấu đá lẫn nhau hăng say vô cùng. Nhóm Lục Nhĩ Đinh Ngưu từng người nổi dậy, đều muốn tái hiện thời huy hoàng của Lôi Kinh Chập, làm đại đương gia của Lạc Sơn. Ai ngờ chúng ở Đoan Châu bị đám thổ phỉ có kỵ binh Biên Sa giúp đỡ đánh tan, không chỉ bị bẻ gãy chủ lực, còn bị bắt giam, biến thành tù nhân của kỵ binh Biên Sa.
Đinh Ngưu không chịu vận chuyển lương thực cho kỵ binh Biên Sa, cuối tháng bảy đã bị giết chết. Lục Nhĩ tiếc mạng, không dám chống đối, giờ chuyên áp tải xe lương cho người Biên Sa.
Lục Nhĩ như con khỉ còng lưng, hai hàng lông mày dài run lên theo động tác. Lão lẫn vào trong đám người, không dám lười biếng dưới mí mắt hán tử Biên Sa. Nhưng dù thế, cũng không tránh được việc ăn roi. Lục Nhĩ đau tới nhe răng trợn mắt, cố hết sức cúi thấp người xuống, để người khác đỡ thay.
Đường khó đi, đêm lạnh toàn tiếng thở dốc nặng nề, thổ phỉ đã ngang ngược quen thân cũng không đỡ roi ngựa của người Biên Sa nổi, kẻ bị đánh tới da tróc thịt bong không ít. Xe ngựa tới giờ Dần mới ngừng, mấy nhóm kỵ binh đi quanh khắp nơi, quát đám thổ phỉ ngừng lại tập trung.
Áo Lục Nhĩ bị roi đánh rách, nát tươm. Lão ôm hai tay, chân bước qua miếng băng mỏng đóng trên lớp bùn, áo choàng đã sớm nát, hai ống quần đong đưa, lộ hai chân như cuống hoa tàn, lão già lạnh tới run cả lên.
Nhóm hán tử Biên Sa muốn ăn cơm, đám thổ phỉ chỉ có thể đứng bên cạnh chắn gió.
Lục Nhĩ xoa tay, đói tới mức mắt nổ sao, liếm môi, lặng lẽ ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Ngày tháng chó chết này bao giờ mới kết thúc,” Bộ hạ cũ trước mặt lầm bầm, tháo vải thô nhét trong lưng ra, quấn vào eo, “Đệt mẹ nó nữa, chuyến này sắp bị chúng đánh tới chết luôn rồi! Mấy tên chó này xuống tay không đủ thì mắng chửi, coi người ta là gia súc mà đánh đập!”
Lục Nhĩ động chân, đói tới mức miệng chua lòm, còn muốn hút thuốc. Lão sờ vào tay áo nửa ngày, lôi ra được chút thuốc lá, đưa lên mũi hít mạnh, bảo: “Chúng không đọc sách, không coi kẻ khác thành gia súc thì là gì? Văn hóa trên người vẫn là thú hoang chim dữ, vẫn uống máu tươi.”
Bộ hạ cũ nhổ mấy lần, bảo: “Sớm biết có kết cục thế này, lúc ở Từ Châu ta đã đầu quân cho Cấm Quân, con mẹ nó, ít nhất cũng không phải hầu lũ người Biên Sa.”
“Phủi con mẹ nó mấy lời vô nghĩa ấy đi,” Lục Nhĩ cất chút thuốc lá đi, lão len lén nhìn hán tử Biên Sa xuyên qua đùi người kia, “Chúng ta đều là thổ phỉ, đầu quân cho Cấm Quân có kết cục tốt đẹp gì được? Còn không phải làm phản đồ à. Chuyển mấy quân giới này đi, chính là để đánh Ly Bắc với Trung Bác, tới khi ấy không chừng ngay cả hoàng đế lão tử trong Khuất đô cũng biến thành tù nhân, chúng ta lại phải quỳ lạy hoàng đế Biên Sa.”
Lời Lục Nhĩ còn chưa dứt, bộ hạ cũ đã đột nhiên kéo lão lên. Hai chân Lục Nhĩ run rẩy, dựa vào họ đứng thẳng, mắt không dám nhìn lung tung.
Hán tử Biên Sa tên là Cát Đạt, đầu cạo trọc lóc, cánh tay lộ cơ bắp cuồn cuộn, trên đó còn xăm hình bò cạp. Gã lau miệng nhìn sang từ bên cạnh, ánh mắt khiến hai chân Lục Nhĩ càng run rẩy hơn, suýt tè ra quần.
Nhưng tối nay Cát Đạt không gây chuyện với họ, dẫn người đi trước, nơi đó để xe nặng chở máy bắn tên, người Biên Sa cực kỳ hứng thú với vũ khí có sức công thành mạnh mẽ như máy bắn tên.
Đám thổ phỉ nghỉ tại chỗ, lương khô bị ẩm, ngửi thấy cả mùi mốc. Hàm răng vàng khè của Lục Nhĩ toàn do hun khói, lão ăn lương khô. Mấy người dựa sát vào nhau sưởi ấm, may mà tối nay không mưa, nếu không người bị rét chết không chỉ có mấy người. Họ ngồi trên đất, chẳng dám ngủ.
Lục Nhĩ già rồi, dần không trụ nổi, dựa vào bánh xe ngủ gà ngủ gật.
***
“Binh lính đi theo ít tới thế?” Phí Thịnh ngồi xổm xuống lần nữa, kiểm tra dấu chân, “Đa số là thổ phỉ đẩy xe, kỵ binh Biên Sa cũng không có bao nhiêu.”
Du kích đội mũ giáp lên, ngồi trên lưng ngựa như một pho tượng sắt. Lúc hắn ghìm ngựa, phát ra tiếng nặng nề: “Chúng cải trang nên không muốn kinh động kẻ khác, chỉ sợ trong Lạc Sơn còn có nội ứng, nếu không chẳng dám để ít người thâm nhập tới đây như thế. Phủ quân, nếu muốn biết rõ ai trong ứng ngoài hợp với chúng, phải dồn chúng vào cảnh nội Lạc Sơn trước để ngăn chúng lại hỏi cung rõ ràng.”
Thiết kỵ Ly Bắc cũng không có nhiều người đi theo, nhưng đều là quân tinh nhuệ của vùng giao chiến, theo Tiêu Phương Húc đánh bộ Hãn Xà. Trời phủ sương dày, có Cẩm Y Vệ trợ chiến, ngăn một nhóm nhỏ cũng không thành vấn đề.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn bóng đêm, bảo: “Đinh Đào ở lại đi, Phí Thịnh, theo thiết kỵ Ly Bắc.”
***
Lục Nhĩ rét tới tỉnh, xoa xoa hai chân, cảm thấy nửa cái mạng này sắp bị rét chết luôn rồi. Lão ngẩng đầu, nhìn kỵ binh Biên Sa đứng xa xa phía trước, đều vây quanh máy bắn tên. Máy bắn tên này không thể dùng sức một người mà kéo được, thông thường là để áp trận hoặc thủ thành, trong thời chiến tuyệt đối là vũ khí hạng nặng lợi hại, thường thấy trong doanh Ly Bắc, kỵ binh Biên Sa nếm đủ đau khổ vì nó.
Lục Nhĩ chẳng gọi ai, tay lão chống đất, dựa vào xe ngựa che khuất, lén lút bò về phía sau. Lão nằm rạp xuống gầm xe, sát trên đất trốn khỏi tầm mắt. Lúc lão bò tới cuối, gần như là đạp giày lao về phía trước, chật vật bỏ chạy.
Cát Đạt xoa mũi tên, bỗng chợt thấy thoáng qua, dùng tiếng Biên Sa quát: “Có kẻ bỏ chạy!”
Kỵ binh Biên Sa chỉ một thoáng đã xoay người lên ngựa, giơ roi hô quát đuổi theo.
Lục Nhĩ nào biết Cát Đạt tinh mắt tới thế! Cách xa như vậy, trong ban đêm tối om vẫn có thể thấy mình. Lão muốn lấy lý do đi tiểu, nhưng lão quay đầu lại, đã thấy loan đao kia rời vỏ, liền biết tối nay không chạy sẽ chết!
Lục Nhĩ vô cùng lo lắng mà siết chặt lưng quần, đạp bùn rơi cả giày. Lão ngã lại bò dậy, trước mắt là dáng chết của Đinh Ngưu.
Họ có thể uy phong ở Lạc Sơn, là vì kỵ binh Biên Sa, giờ họ thành tù nhân ở Lạc Sơn, cũng là vì kỵ binh Biên Sa!
Miệng Lục Nhĩ mơ hồ cầu xin ông nội bà nội, biết thần biết phật gì cũng cầu xin hết. Lòng bàn chân lão già này bị loét, đau tới mức ngũ quan co rúm vào nhau, lão sợ chết, thậm chí giờ đã muốn quỳ xuống xin tha.
Nhưng tiếng kỵ binh Biên Sa quát mắng hiển nhiên không phải chỉ đơn giản là lôi Lục Nhĩ quay về như thế, chúng không thiếu người, chúng chỉ thiếu một con gà để chúng làm thịt. Lục Nhĩ run run, ngã vào bùn nhão.
Kỵ binh Biên Sa xông tới, Lục Nhĩ lập tức òa khóc. Lão nâng tay lên, cảm thấy mình tè ra quần trong nước bùn lạnh lẽo. Nước tiểu khai um vẩn đục dính đầy ống quần, Lục Nhĩ nghe không hiểu tiếng Biên Sa, chỉ có thể hoảng sợ dập đầu với kỵ binh.
“Ta sai rồi,” Lục Nhĩ như chẳng biết gì mà gào khóc, “Đừng giết ta!”
Kỵ binh Biên Sa khạc mấy tiếng, phun đờm lên mặt Lục Nhĩ. Chúng dùng vỏ đao đập vào lưng Lục Nhĩ, khiến Lục Nhĩ ngã xuống uống nước bùn bẩn. Hai hàng lông mày dài của Lục Nhĩ bị loan đao vén lên, lão sợ hãi uống chỗ nước kia, vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt.
Cát Đạt đứng yên nhìn Lục Nhĩ bị kỵ binh đùa giỡn, gã đạp một chân, gẩy vải trùm máy bắn tên đi, gọi người kéo Lục Nhĩ ra xa, muốn dùng Lục Nhĩ thử cung.
Lục Nhĩ nghe thấy tiếng bàn cung hoạt động, gan lão bị dọa muốn nổ tung, quỳ trên đất bị kéo đi, không ngừng dùng tay tự tát mình, mắng chửi bậy bạ.
Tại sao lão lại muốn chạy?!
Lục Nhĩ tát hai má mình sưng đỏ, lão bị treo lên, treo nơi xa xa. Lục Nhĩ cong lưng, thở dốc từng hơi từng hơi, nhìn nhóm kỵ binh đưa mũi tên vào bàn cung. Mũi tên kia thô như cánh tay trẻ con, không giống mũi tên bình thường, sắt đúc thành đầu tròn, khi giáng từ trên trời xuống có thể bắn người ta óc văng tung tóe. Trục bánh đà “răng rắc” chuyển động, chỉ cần Cát Đạt gạt lẫy, Lục Nhĩ có thể thấy mũi tên bay từ trời cao xuống, đập thẳng vào phía mình.
Lục Nhĩ thất thanh há miệng, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cười ngoác hàm răng vàng khè mắng: “Tao đệt cả tổ tông nhà mày! Tao đệt hết tổ tông nhà chúng mày!”
Lục Nhĩ nước mắt rơi đầy mặt, nghẹn ngào như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Trước kia lão cũng làm thổ phỉ, nhưng không phải người lẻ loi, trong nhà còn có con trai con gái. Thê tử rất tốt, là thanh mai trúc mã trong thôn với lão, vợ chồng hai người quá tuổi rồi mới sinh được ba người con, trong đó có hai người con gái, năm Hàm Đức thứ ba đã đính hôn, chỉ cần qua mùa đông năm ấy là gả đi được. Con trai muốn vào quân thủ vệ, Lục Nhĩ với Lôi Thường Minh có quan hệ cũng lâu, mới đưa người tới quân thủ vệ Đoan Châu.
Kết quả năm ấy toàn bộ quân thủ vệ Đoan Châu đều chết trong hố trời Trà Thạch, kỵ binh Biên Sa tới đồ thành.
Bình luận