Hai ngón phải của Thẩm Trạch Xuyên càng run rẩy hơn, cảm giác đau đớn giống lửa thiêu kia khiến y chỉ thoáng đã thanh tỉnh. Y mỏi mệt nâng cánh tay phải lên, lúc mở bàn tay phát hiện hai ngón tay không thể hành động như thường. Giấy dán cửa sổ mơ hồ thấu chút sáng, không ngờ y đã ngủ thẳng tới giờ này.
Thẩm Trạch Xuyên hạ cánh tay, để mồ hôi chảy xuống theo tóc mai. Ước chừng chốc lát, y trở mình ngồi dậy, khi mặc y phục hai ngón tay hơi cuộn tròn.
Phí Thịnh nghe động tĩnh, quay đầu vẫy tay ra hiệu thuộc hạ bưng thuốc lại đây chờ đợi. Cửa bên kia đã mở rồi, Phí Thịnh vén bào bước vào, Thẩm Trạch Xuyên đang đứng rửa mặt bên chậu đồng.
“Chủ tử, ” Phí Thịnh tránh qua một bên, nhẹ giọng nói, “trời vừa sáng đã gọi đại phu rồi, đang chờ bên kia, chúng ta truyền vào xem chút nhé?”
Thẩm Trạch Xuyên đặt khăn về chậu, hiếm thấy không bác bỏ ý hắn, nói: “Gọi đi.”
Phí Thịnh lập tức vui mừng đi gọi người, nhân lúc này hắn nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Đêm qua đã thả người ra ngoài rồi, có mối giao hảo cũ của Lục Nhĩ, tin tức đến cũng nhanh. Chủ tử, Lôi Kinh Trập đang ở trong thành đấy!”
Thẩm Trạch Xuyên đứng bên cửa, quay lại nhìn Phí Thịnh, đầy vẻ đăm chiêu.
Lôi Kinh Trập phản ứng nhanh thế này, tỏ rõ bọn hắn khắc ghi lộ trình áp tải quân nhu trong lòng, đã tính đến cả khả năng quá hạn. Những ngày qua đội ngũ còn chưa đến, Lôi Kinh Trập đã nhanh chóng xuống tới Đôn Châu rồi, xem ra là muốn điều tra rõ bọ cạp đã bị ai động vào.
“Đồ quân nhu đi hướng Tì Châu có thiết kỵ Ly Bắc đi theo trông chuyển, không truyền tin tức nhanh đến vậy, trước mắt chắc cũng tiến vào Tì Châu rồi, bất luận Lôi Kinh Trập có thể tra được hay không, đồ và người đã là của chúng ta.” Phí Thịnh nhường đường, xem Thẩm Trạch Xuyên uống thuốc, “Thế nhưng bắt sống Lôi Kinh Trập trong thành quá khó, chủ tử, Đôn Châu này còn có bốn trăm bọ cạp đang canh giữ thổ phỉ bị bọn chúng bắt làm tù binh, đó đều có thể coi là binh của Lôi Kinh Trập, người của chúng ta quá ít.”
Thẩm Trạch Xuyên bị đắng mà hơi nhíu mày, nói: “Bây giờ Lôi Kinh Trập vẫn chưa chỉnh đốn Lạc Sơn và Đoan Châu gọn gàng, tỏ rõ binh trong tay hắn không đủ dùng, trộm vận chuyển quân giới rất có thể là để lấy lòng Biên Sa, bởi vậy bốn trăm bọ cạp trong thành Đôn Châu không hẳn chịu nghe hắn chỉ huy. Huống hồ chúng ta đến Đôn Châu là tới hoà khí sinh tài*, không phải cường thủ hào đoạt, mọi việc có thể từ từ làm.” Y đưa bát không cho Phí Thịnh, “Tì Châu gần đây không có chuyện quan trọng, ta có dư thời gian chơi đùa cùng hắn.”
*đối xử hoà nhã với người mà phát tài
Lúc Phí Thịnh tiếp bát nhìn thấy cái tay buông thõng nơi cửa tay áo của Thẩm Trạch Xuyên, hắn chợt biến sắc, vén bào quỳ xuống: “Đây là gãy rồi ư chủ tử! Trên đường chạy gấp quá, ta đúng là đui rồi, thế mà lại không —— “
“Đi gấp quan trọng, giữa đường cũng không tìm được đại phu giỏi.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn dáng vẻ lo tái mặt của Phí Thịnh, nói, “Chỉ là gãy đi hai ngón tay, không bị đứt, chờ lát nữa gọi đại phu buộc kim thép lên, quấn lại rồi chăm sóc nửa năm là ổn thôi.”
Thẩm Trạch Xuyên nói lời hời hợt, Phí Thịnh lại nghe đến hãi hùng khiếp vía. Không biết hắn chân tình hay giả dối, chống đất đỏ cả mắt, run rẩy nói: “Chủ bị thương thì thần chết, không có đạo lý cận vệ ở bên còn để chủ tử bị thương.” Hắn nói rồi giơ tay lên, tát má mình mấy cái, “Còn để chủ tử tự mình ra tay cứu giúp, đều là chúng ta quá vô dụng! Xin chủ tử trách phạt!”
Hiện tại Phí Thịnh dẫn theo Cẩm y vệ, hắn quỳ ở đây thuần thục dứt khoát tự cho mình mấy bạt tai, cũng là tát lên mặt người bên ngoài, đó là muốn đè thấp tư thái xuống tận đáy, để tất cả mọi người trong ngoài hiểu rõ, việc này là một hồi chuông cảnh tỉnh, về sau không thể tái phạm, Thẩm Trạch Xuyên không thể tổn thương. Bọn họ đã bị Hàn Thừa vứt bỏ, đến Trung Bác rồi, ngay thời khắc bị Tiêu Trì Dã cự tuyệt đó, người được chọn làm chủ tử chỉ có duy nhất Thẩm Trạch Xuyên.
Kiều Thiên Nhai cũng biết cai quản cấp dưới, thậm chí càng được thuộc hạ yêu thích hơn Phí Thịnh, thế nhưng hắn quá mức tự do. Có đôi khi, hắn còn giống như xem Thẩm Trạch Xuyên là bạn bè. Từ việc Thẩm Trạch Xuyên đặt Kiều Thiên Nhai đến bên cạnh Diêu Ôn Ngọc, Phí Thịnh đã phỏng đoán ra rất nhiều thứ.
Thân thể Diêu Ôn Ngọc có thể ổn lên trong nhất thời nửa khắc không? Nếu như không thể, vậy Kiều Thiên Nhai sẽ kéo dài nhiều năm ở bên Diêu Ôn Ngọc. Vị trí trống bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên giao cho Phí Thịnh, trong giác ngộ của Phí Thịnh đây chính là loại ám chỉ, hắn nhất định phải tại vị trí này hoàn thành việc Kiều Thiên Nhai sẽ không làm. Hắn phải khiến Cẩm y vệ hiện có đều tinh tường minh bạch, Thẩm Trạch Xuyên không truy cứu bọn họ thất trách là vì mặt mũi Kỷ Cương, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể phạm sai lầm hết lần này đến lần khác.
Chuyện Thẩm Trạch Xuyên không gật đầu, Phí Thịnh nhất định sẽ không làm. Việc Thẩm Trạch Xuyên phân phó, bất kể tốt xấu, Phí Thịnh nhất định chấp hành đến cùng. So với Kiều Thiên Nhai, hắn càng minh xác được vị trí của bản thân, hắn là cận vệ của Thẩm Trạch Xuyên, không phải bạn của Thẩm Trạch Xuyên, cho nên chuyện Thẩm Trạch Xuyên bị thương, hắn sẽ không tự bẩm báo cho Tiêu Trì Dã.
Cẩm y vệ dưới hiên cũng nhất loạt quỳ theo, nghe tiếng bạt tai Phí Thịnh mà trên mặt cũng đau nhức bỏng rát. Phí Thịnh tát mình đến nỗi đỏ hai má, còn đang giơ tay thì bỗng bị quạt cản lại.
“Có bỏ mới có được, việc chưa quá ba lần đều có thể châm chước.” Tay trái Thẩm Trạch Xuyên dời quạt đi, “Trong viện đều là nam nhi cao lớn, đã phạm thì có phạt, trở về Tì Châu ta tự có sắp xếp, ngươi đứng dậy đi.”
Thẩm Trạch Xuyên không mặc kệ Phí Thịnh tiếp tục tự bạt tai, tức là không có ý nhục nhã bọn họ. Y đối đãi người đọc sách bằng đủ tôn trọng, đối xử Cẩm y vệ cũng không kém. Chu cấp hàng tháng trong phủ đều phát đúng hạn, dựa theo tiêu chuẩn Khuất Đô đổi thành bạc. Nơi Cẩm y vệ ở đều là gian nhà rộng rãi sáng sủa, còn có Kỷ Cương chỉ điểm công phu bất cứ lúc nào. Ban đầu bọn họ đều cho là Thẩm Trạch Xuyên tâm tình bất định, không dễ hầu hạ, nhưng về lâu dài liền phát hiện kỳ thực Thẩm Trạch Xuyên thích chỉ định đặc biệt, có thưởng có phạt, mệnh lệnh đã hạ là quyết đoán trực tiếp, chưa từng có chuyện giận cá chém thớt lên thuộc hạ.
Phí Thịnh lau nước mắt, dập đầu mấy lần với Thẩm Trạch Xuyên, xong mới nhấc thân đứng ở bên cạnh. Đinh Đào gần đó nhìn đến sững sờ, lòng sinh nỗi hổ thẹn vô cùng lớn. Bên ngoài vừa đúng lúc đại phu đến, Phí Thịnh vén mành đón đại phu vào.
Hai ngón tay Thẩm Trạch Xuyên đúng là gãy rồi, mà may là chưa thật sự đứt hẳn. Như y đã liệu, đại phu buộc kim thép lên, chăm sóc thêm nửa năm liền không còn đáng lo nữa.
“Trong mấy ngày nay, gia cũng đừng nhấc đao kéo cung nữa.” Đại phu là một ông lão, bởi vì nhận phí thăm khám đầy đủ nên lúc đứng dậy còn đặc biệt dặn dò, “Thương thế kia đã kéo dài nhiều ngày rồi, may là không lỡ thêm ngày hôm nay, không thì có buộc kim thép cũng không hồi phục nổi. Ta thấy thân thể gia không tốt, lúc này đang giữa tháng tám, nóng lạnh thất thường, khi ăn khi mặc cũng phải lưu tâm nhiều, đừng để bị bệnh nữa.”
Đại phu vén ống tay áo, lúc thu dọn hòm thuốc lại nghĩ tới gì đó.
“Có phải gia thường ngủ không được ngon?” Lão nói, “Tuy phải làm ăn, nhưng mà dù có lao tâm khổ tứ, ban đêm ác mộng đè thân, lâu dần người cũng không chống đỡ được. Lát nữa ta sẽ đưa cái túi gấm, bỏ ít hương trợ giúp ngủ, buổi tối gia đặt dưới gối thử xem.”
Phí Thịnh khom lưng xách hộp thuốc thay đại phu, tiễn người ra ngoài.
***
Thẩm Trạch Xuyên ngồi trên ghế, trong yên tĩnh chốc lát đánh giá tay phải của mình. Hai ngón tay dính nhau, bị quấn bền chắc, duỗi ra bất tiện, cầm đao là khỏi nghĩ đến rồi, không đứt thực là may.
Thế nhưng làm sao y lại mơ thấy vương phủ Kiến Hưng chứ?
Giấc mộng tối hôm qua giống như tấm vải tẩy ố vàng, nhũ mẫu chỉ có bóng lưng, bởi vì Thẩm Trạch Xuyên vốn không nhớ trông bà như thế nào. Y khóc thương tâm vì chén nước kia, thật sự là vì chén nước kia sao?
Thẩm Trạch Xuyên đặt khuỷu tay lên tay vịn, chậm rãi dựa lưng về sau, ánh mắt dọc theo rèm trúc hơi rủ nhìn về phía dưới hiên, nơi đó tối mờ một khoảng bóng cây. Y thả chậm giấc mộng trong đầu, nỗ lực mở mỗi một tấc ra xem.
Dưới mái hiên có nhũ mẫu câm điếc đang ngồi.
Viện rất nhỏ, hướng của gian nhà không đẹp, hoàng hôn vừa ngả là trong phòng liền tối rất nhanh. Thẩm Trạch Xuyên còn rất thấp, thấp đến nỗi có thể chẳng cần khom lưng mà vẫn vọng được vào gian trong. Y rất muốn uống chén nước kia, cả cuống họng như đang bị lửa đốt. Nhưng y với không tới, vì thế y kiễng chân.
Thẩm Trạch Xuyên hơi ngửa đầu.
Y kiễng chân —— chuyện này không phải lần đầu tiên, y biết cốc trà có thể sẽ rơi xuống đất, cho nên lúc y đi cà nhắc đã nhìn vào gian trong. Gian trong quá tối, cửa sổ đều chưa mở ra, bức rèm châu rủ xuống một nửa đã chặn kín rồi, trong mờ tối thấm sắc trắng ấy, không có mảy may lay động.
Thẩm Trạch Xuyên nhíu mày, xuất thần dò xét vào trong.
Tại sao y muốn nhìn vào trong?
Thẩm Trạch Xuyên ngày ấu thơ đi cà nhắc nằm nhoài mép bàn, vọng nhìn vào khoảng đen kịt kia. Y chớp mắt mấy lần, không hề thu hồi ánh mắt, lại không nhịn được thò ngón tay ra, đụng phải viền cốc trà. Trong màn đen kịt có người đang động, Thẩm Trạch Xuyên bị phân tâm gạt rơi cốc trà. Tiếng cốc trà vỡ tan rất rõ ràng, như đập vào tai, làm kinh động người của gian trong nghiêng đầu qua. Cái bóng quái gở của nhũ mẫu nhiều lần nhấc cánh tay lặng yên không tiếng động tóm được chân Thẩm Trạch Xuyên, vào đúng lúc này, Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấy một khuôn mặt sợ hãi.
Thẩm Trạch Xuyên bỗng hít vào một hơi, phục hồi tinh thần, phát hiện trong lúc bất giác mình đã nắm vào tay phải, hai ngón tay đau đớn dữ dội. Ngày hôm nay rất nóng, thế nhưng trên lưng Thẩm Trạch Xuyên toàn mồ hôi lạnh.
Y đã nhìn thấy Thẩm Vệ.
Gương mặt vặn vẹo vì sợ hãi của Thẩm Vệ quá gai mắt, khiến Thẩm Trạch Xuyên phải nhấc mình dậy. Y buồn bực thả lỏng tay phải, mặt hướng tới bóng cây dưới hiên, nhưng không nhớ nổi rốt cuộc Thẩm Vệ đang làm gì.
Tại sao Thẩm Vệ sợ hãi như thế?
Gian trong quá tối, Thẩm Trạch Xuyên hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ đồ vật gì, đến ngay cả khuôn mặt của Thẩm Vệ cũng như ký thác trên hình ảnh đen ngòm. Y không ngừng hồi tưởng nhưng vẫn cứ không có tiến triển, dường như ký ức đã bị kẹt tại điểm chết rồi, cố định hình ảnh tại khuôn mặt này của Thẩm Vệ.
Con mẹ nó.
Thẩm Trạch Xuyên hiểu phải làm thế nào để vững vàng khắc chế táo bạo dưới mặt băng, thế nhưng lần này không được, chán ghét toát trên mặt tỏ rõ y đã đứng đến điểm giới hạn rồi. Y như con thú bị nhốt, nhắm mắt lại trong ánh nắng, bên tóc mai rịn mồ hôi.
Ngón tay bị rách đang ứa máu, nhiễm uế chiếc áo choàng, trắng nhợt cùng đỏ tươi kia lại trùng điệp lần nữa. Bức rèm châu cũng cứng đờ rồi, thế nhưng trong hình ảnh vụt thoáng qua nó sống động trở lại, nó đang vung vẩy dữ dội. Cái bóng quái dị tóm được Thẩm Trạch Xuyên, ngón tay Thẩm Trạch Xuyên còn đang ứa máu. Nhũ mẫu không ngừng giương dài cánh tay, thêu thùa không dứt, cái bóng kia thay đổi hình dạng trong lúc duỗi dài, biến thành con bọ cạp quẫy đuôi.
“Bịch” một tiếng!
Thẩm Trạch Xuyên thoáng chuyển ánh mắt qua.
Đinh Đào ngã phịch xuống đất, như đang nhìn thấy một người xa lạ không hề quen biết, cả người dựng hết lông tơ. Kẹo cũng vì vậy mà rớt ra ngoài, lăn trên đất, bị cây quạt của Thẩm Trạch Xuyên chặn lại.
Thẩm Trạch Xuyên cúi người, nhặt kẹo từ trên mặt đất lên, đưa về phía Đinh Đào. Thế nhưng Đinh Đào sợ hãi, hắn kinh hoảng xê dịch về phía sau một chút, trốn khỏi cái bóng của Thẩm Trạch Xuyên, không đưa tay ra.
Yết hầu Thẩm Trạch Xuyên trượt, chẳng khác nào yêu quái bị cào rơi tấm da, triệt để bại lộ trong ánh dương đâm chích người. Viền cổ trắng bệch toát lên mỏng manh yếu ớt, gió thổi tay áo y, trong tĩnh lặng dài lâu y cười một tiếng, nhẹ nhàng quăng kẹo đi.
Bình luận