A Xích hốt hoảng chạy trốn theo đường cũ, giữa đường nhóm bọ cạp thả cắt săn của mình ra. Lãng Đào Tuyết Khâm thẳng tiến một đường, phấn khích phi lên cùng tiếng trọng giáp lách cách. Tiếng móng ngựa đạp truy của thiết kỵ Ly Bắc làm nhóm bọ cạp hoảng loạn, lo sợ tầng băng dưới chân rạn nứt, thanh âm kia đã đuổi tới sát mông ngựa.
A Xích cắn chặt hàm răng, gã khuất nhục quay đầu lại trong gió, chỉ có thể thấy trọng giáp sừng sững kia.
Tiêu Trì Dã!
Ba Âm bỗng ghìm đầu ngựa, va vào bên cạnh A Xích, nói lớn: “Rút rút rút! A Xích, đừng nhìn hắn nữa”.
Bão tuyết như bông, đất trời hóa thành một vùng sạch khiết. Kỵ binh Biên Sa xô ngang húc dọc trong gió, chạy gần nửa canh giờ mới thoát được thiết kỵ Ly Bắc. Bọn họ không dám dừng lại, lúc quay về đường cũ Ba Âm chợt nói: “Thủ tiêu bản chỉ đường đi, đừng để lại cho Tiêu Trì Dã!”.
Bọn chúng vùi đầu vất vả lao đi theo đường cũ, làm theo lời của Ba Âm, không để lại bản chỉ đường cho thiết kỵ Ly Bắc phía sau.
“Sáng mai ngươi điều binh đánh trả!”. Ba Âm ngộp trong cổ áo, lông mi bị gió phủ trắng tuyết, gần như không mở mắt nổi: “Tiêu Trì Dã mất phương hướng chắc chắn không thoát được sông Trà Thạch”.
Sắc mặt A Xích xam xám, lửa giận tưới đầy lục phủ ngũ tạng gã thật khó chịu, thậm chí chưa cả đánh trực diện mà đã bị Tiêu Trì Dã đùa bỡn, dù thế nào cũng không nuốt trôi được cục giận này.
“Nghe này A Xích!”. Ba Âm đuổi theo A Xích đang phi như bay, kéo cổ áo xuống gọi: “Đừng trúng kế khích tướng của hắn, ngươi hiểu không? Hắn ta cố ý đấy”.
“Hắn giết chết hai cánh quân của ta rồi”. A Xích không nhịn thêm được nữa gào với Ba Âm: “Đây là đang ra oai với ta mà, thằng chó con này!”.
“Ba ngày trước A Xích tiêu diệt bộ đội cánh tả của Tiêu Trì Dã, hôm nay Tiêu Trì Dã liền đứng ngay đó nổ tiêu hai cánh trái phải của A Xích. Hai cánh tiền đạo đều là quân tinh nhuệ, tim A Xích đang rỉ máu. Gã cảm thấy Tiêu Trì Dã làm vậy là đang cảnh cáo gã, lần uy hiếp này đã đạp vào mặt gã”.
“Ta phải giết hắn!”. A Xích mất kiểm soát gầm gừ: “Ta phải giết…”.
Ba Âm đấm A Xích khỏi lưng ngựa, ngựa mất chủ nhân chạy chậm lại, dừng ở phía trước. A Xích lăn lộn trong tuyết, ngực phập phồng như điên.
“Nga Tô Hòa Nhật không gì không biết, nếu như ngươi còn muốn sát nhập bọ cạp vào mười hai bộ thì sáng mai hẵng giải quyết hắn”. Ba Âm trầm giọng nói: “Mất lý trí sẽ biến thành chó sói, chó sói không cắn chết được sói đâu, tốt nhất lại ngươi tỉnh táo lại chút đi”.
A Xích nằm trên mặt tuyết, chộp một nắm tuyết chà lên mặt. Gã bò dậy, đuổi theo ngựa của mình, không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí giữa đám kỵ binh nặng nề, A Xích và Ba Âm đều không lên tiếng, người phía sau cũng không dám mở miệng. Bọn chúng chạy trong bão tuyết thêm canh giờ nữa, chiến mã đều đã mệt thở phì phò, cũng may bản chỉ đường đã chỉ đến điểm cuối rồi.
“Cắt săn sẽ thông báo cho viện binh đuổi đến nơi này, ” A Xích ghìm hoãn tốc
độ ngựa chạy, lên trên bờ, “chúng ta có thể chờ ở đây.”
Ba Âm bất an trong lòng, hắn vốn tinh tế nên khá đề tâm tới hoàn cảnh, vào
lúc này tuyết mênh mang che lấp đất trời làm hắn không thấy rõ tình hình
bên ngoài được, nhưng hắn bén nhạy cảm giác rằng, nơi này vốn không phải
phía đông nam Đoan châu như lúc bọn hắn đến.
“Đi nhầm ròi,” Ba Âm lầm bầm, híp mắt chống chọi gió cuồng, gạt đi sương
tuyết, mơ hồ nhìn thấy được phía trước, “nơi đây là…”
Phía sau, ngựa vẫn chưa lên bờ đột nhiên trượt chân, móng sau trượt vào
trong hố băng. Gió tuyết làm mờ đôi mắt, bọ cạp trên lưng ngựa kéo dây
cương muốn chạy gấp trên mặt băng, đầu gối của ngựa lại đập cốp trên viền
băng vì hoảng loạn, ngay sau đó cả con ngựa hí lên lật ngửa vào trong băng!
Chì một thoáng đội ngũ đã rối loạn, ngựa đều kinh hoảng hết cả, nhóm bọ
cạp quát tháo mà vô ích, đều sợ mình cũng bị trượt vào đấy, chi có thề ra sức
quất roi ngựa. A xích nghe thấy âm thanh cùa trọng giáp trong tiếng quát
lớn ầm ĩ, gã vốn tường là ảo giác, nhưng cũng chẳng mấy chốc, thiết kỵ đen
kịt đã xuất hiện ở trong tuyết thật rồi.
A Xích có ngu cũng phải kịp phản ứng lại, gã lùi về sau hô: “Lên ngựa chạy
mau!”
Bàn chi đường này là thật, nhưng đã bị Tiêu Trì Dã dời vị trí tới nơi khác từ
lâu, dấu chân đúng là phép che mắt, Tiêu Trì Dã vốn có ý định đuổi bọn chúng
tới nơi này.
A Xích thấy Ba Âm còn nguyên chỗ cũ liền xô mạnh hắn một cái, mắng: “Lên
ngựa! Mẹ kiếp đừng có ngẩn ra nữa!”
Ba Âm hơi đảo mắt, nhìn về phía A xích, A xích như cảm giác được, nhìn tới
phía trước, không khỏi sợ hãi biến sắc.
Thứ đen sì phía trước không phải gì khác, mà chính là hố trời Trà Thạch.
A Xích chà mồ hôi bên tóc mai, phóng tầm nhìn ra ngoài, thấy hai cánh quân
thiết kỵ Ly Bắc vây lên phía trước từ hai bên, gã quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu
Trì Dã.
Bày năm trước kỵ binh Biên Sa chôn giết bốn vạn thủ bị quân Đoan Châu ỡ
đây, bảy năm sau cũng tương tự trong đêm bão tuyết, Tiêu Trì Dã dùng trận
hình y hệt đẩy bọn chúng tới trước hố trời Trà Thạch. A xích không biết về
Tiêu Trì Dã, nhưng vào đúng lúc này gã lạ lẫm mà sáng tỏ dụng ý của Tiêu Trì
Dã.
Hầu kết Ba Âm trượt, hắn nắm sách được bọc da trâu, lẩm nhẩm câu nói kia
của Cáp Sâm:”… Ăn miếng trả miếng.”
Tiêu Trì Dã là con sói khó dây nhất, Ba Âm biết thế, để đoạt lại Tiêu Phương
Húc mà hắn có thể cắn chết Cáp Sâm. Một khi đối thủ như vậy ghim vết
thương rồi, hắn sẽ dựa vào cách của mình và cắn xé điên cuồng.
“Viện binh sẽ đến ngay thôi,” A xích lại tỉnh táo khi đến bước ngoặt này, gã
quan sát Tiêu Trì Dã, “chịu đựng qua được một lát này, nơi đây vẫn là lò sát
sinh của chúng ta.”
Cho tới hôm nay A Xích đều chưa từng nhìn thấy chân dung Tiêu Trì Dã,
nhưng cách chiếc mũ sắt kia, dường như gã cảm nhận được Tiêu Trì Dã đang
cười nhạo. A Xích không tin thiên thần cùa Biên Sa, gã tin vào hình xăm của
mình, làm con bọ cạp tồn tại giữa khe nứt, mãi đến tận khi đầu lìa khỏi cổ gã
mới chịu thua.
Song Tiêu Trì Dã cũng tin vào hình xăm của mình như vậy, đó vừa là cha hắn,
cũng là Ly Bắc của hắn. vết tích Cáp Sâm để lại thiêu cháy từng khắc một,
hắn đã bị đè nén quá lâu rồi, thậm chí hắn có thế nghe thấy đao Lang Lệ
trong vỏ dang gào rít.
Gió cuồng dưới vòm trời tuyết trắng vùi dập hoa quỳnh, xé chúng thành
từng mảnh hoa bay phất phơ, trong khoảng chốc trắng xoá mờ mắt đó, A
Xích đã thấy thiết kỵ xung phong lên. Giáp sắt giống lưỡi đao phủ bụi, khi
nghênh tới mặt như sóng to gió lớn, gạt sạch tro bụi toàn thân mình, lộ ra
lưỡi đao bạo loé ánh sáng lạnh.
Tiêu Trì Dã dùng đao Lang Lệ đón đỡ chuỳ sắt vung tới, ngựa của hắn chạy
không dừng, trong tiếng lưỡi đao ma sát vun vút hắn dẫn thiết kỵ nện vào
mặt kỵ binh. Lãng Đào Tuyết Khâm mặc trọng giáp, hất đầu húc cho bọn
ngựa lùn chặn đường phải xiêu vẹo.
Kỵ binh như túi nước bị bóp bế, dưới trọng kích của Tiêu Trì Dã chi chống đỡ
được ngắn ngủi mắy cái chớp mắt, tiếp theo bị “xe chiến” đụng cho liên tục
lui về phía sau. Hố trời đẵ nằm cách đó không xa lắm, bọn chúng lui nữa là sẽ
ngã vào đấy.
A Xích nhấc chuỳ sắt nặng trăm cân lên, trong lúc giao phong ngắn ngủi này
gã xác định rõ Tiêu Trì Dã chính là mối nguy. Gã vung cho thiết kỵ trước mặt
ngão nhào, nghe phần đầu cùa đối phương đập “cộp” trong tuyết, móng
ngựa bước qua thân thể, chi thoáng cái đã vung tới trước mắt Tiêu Trì Dã.
Nhưng mà gã vung uổng rồi!
A Xích tưởng Tiêu Trì Dã sẽ thừa thắng truy kích, thế nhưng Tiêu Trì Dã
không làm vậy, hắn lui về đứng phía trước thiết kỵ Ly Bắc, nhánh “xe chiến”
này lập tức tạo ra biến hóa.
Ba Âm ôm sách chen ở phía sau, tinh tường nhìn thấy thiết kỵ Ly Bắc đang
biến đổi.
Đó là thiết kỵ Ly Bắc u?
Đó hoàn toàn là chiếc xe chiến hạng nặng!
Tiêu Trì Dã không chịu từ bỏ trọng giáp của Tiêu Phương Húc, hắn không
muốn chứng minh cha mình đã sai. Sau khi hắn học ba người Lục Quàng
Bạch, Thích Trúc Âm và Doãn xương, thì đạt được thành thiết kỵ Ly Bắc mới
này.
Tiêu Trì Dã dựa trên cơ sờ “nặng” quẳng trường đao mà thiết kỵ Ly Bắc từng
dùng đi, hắn trang bị đao mới cho thiết kỵ Ly Bắc của mình, đây mới thực là
trường đao, dài đến nỗi chuỳ sắt không làm sao tới gần được. Hắn đã quan
sát bộ binh cùa Lục Quảng Bạch tại nơi giao chiến rồi, trận hình “xe chiến” có
thể ẩn đi nhược điểm không đủ nhanh. Tiêu Trì Dã dứt khoát chém đứt cái sự
bức thiết truy đuổi, hắn muốn kỵ binh Biên Sa tự mà xô tới.
Trận công phòng mà Thích Trúc Âm đánh tại nơi giao chiến kia là thành thục
sử dụng hoán đổi kỵ binh nhẹ và nặng, Tiêu Trì Dã đặt cấm quân và thiết kỵ
Ly Bắc lẫn vào nhau, chì cần bọn họ xuất hiện trên cùng một chiến trường thì
sẽ có đấu pháp biến hoá thất thường, dã chiến không phải thiên hạ của Cáp
Sâm. Cuối cùng cũng là điểm mấu chốt nhất, đó là đội đao nhọn của Doãn
xương.
Doãn xương cải biến “xe chiến” của Lục Quảng Bạch, chia quân thành “đao
nhọn” đánh đột tiến, Hải Nhật cổ học trộm được một chiêu này, giúp Tiêu Trì
Dã tìm được thời cơ mới tại thao trường Bắc Nguyên, Tiêu Trì Dã kết hợp
“đao nhọn” vào trong “xe chiến” của mình, phơi bày thành thiết ky Ly Bắc có
uy lực chấn động ngay lúc này.
A Xích nhanh chóng hiểu chuỳ sắt vô dụng rồi, bọn chúng không có cách nào
tránh né trường đao đề tiếp cận thiết kỵ Ly Bắc, nhưng khi bọn chúng thay
đổi thành chuỳ sắt, thiết ky Ly Bắc lại dùng cánh quân xuất kích, giống như
bất ngờ bắn ra mấy lưỡi lê từ trong hộp, đâm chọc bọ cạp không tự lo nối
mình.
Lưỡi đao loá tuyết thu phóng linh hoạt.
Đây tương đương với xe chiến hạng nặng, giống như bỏ đi kết cấu gỗ của khí
giới công thành, trở thành hoàn toàn chế tạo từ sắt thép, tính cơ động càng
mạnh hơn. chi cần Tiêu Trì Dã muốn, bọn họ còn có thể hóa giải ngay tại chỗ,
biến thành dã đội đánh phục kích.
Mặc dù vẫn là mô hình, thậm chí có phần cứng ngắc, nhưng không còn nghi
ngờ gì nữa, đây là thiết kỵ Ly Bắc hoàn toàn thuộc về Tiêu Trì Dã.
A Xích thấy binh bại hiện ngay trước mắt, lại nghe thấy chim ưng rít trong
tuyết. Cắt săn của gã thu cánh lượn vòng xuống khỏi chín tầng mây, mang
viện binh gã chờ đã lâu đến rồi.
“Sao nhiều binh thế, ” Doãn xương đang định ngồi bệt xuống dốc dốc máu
trong giày, lại nhìn thấy phía tây nam tuôn ra đàn kỵ binh đông như kiến, lão
vội vàng bò dậy giẫm ủng, hô, “xong mẹ rồi, mẹ kiếp binh lực này gấp ba
chúng ta rồi!”
Bọ cạp lập tức bừng bừng khí thế, mặc biến chém giết kia cuộn trào, hai phe
lao vào liều chết đấu nhau trước hố trời. Tia máu toé rách cả màng tuyết mjt
mờ, thiết kỵ Ly Bắc và Cấm quân hoàn toàn coi như hên xui rồi, cơ hội phá
vòng vây chi có mỗi hiện tại, bỏ lỡ tối nay thì không còn đường sống nữa!
Cốt Tân xách sau gáy Hải Nhật cổ, đạp hắn vào trong đám người, thấy Doãn
xương hơi cà nhắc bèn giơ ngang đao chặn binh Biên Sa, gọi ông lão: “Doãn
lão bị thương à?!”
Doãn Xương nhăn cái mũi đò, không thoải mái day vặn mấy lần, nói: “Chân,
chân ngâm ngứa lắm.”
Hải Nhật Cổ ờ trong đám người nhanh nhẹn né loan đao, thi thoảng còn phải
giơ tiểu kim bài sáng loáng của mình cho cấm quân đang giết nhau đỏ mắt
xem, nói: “Cùng phe!”
A Xích phía kia đã đối đầu với Tiêu Trì Dã, loan đao của gã dễ dùng hơn chuỳ
sắt, binh mã hai phe vừa dồn ép vừa đạp làm mặt đất chắn động, không biết
là tên nào ngã ngựa trước tiên, sau đó rìa bờ hố trời sụp hết xuống, tất cả
mọi người đều lăn cả vào đó.
cấm quân hớp phài mấy ngụm bùn, thò đầu ra, ở giữa quân địch đè chen gào
to với nhau: “Dệt! có phải Nhị gia bị chen xuống rồi không?!”
Lãng Đào Tuyết Khâm lăn thân lún tận dưới đáy hố, A xích đạp hòn đá lao
tới, Tiêu Trì Dã không kịp đứng dậy, giơ chân đá vào ngực A Xích. A xích bị
đạp phải lui về sau vài bước, Tiêu Trì Dã đã thẳng người dậy, chuỳ sắt gần
như vung tới sát mặt, Tiêu Trì Dã tránh đột xuát dùng giáp tay đón đỡ.
“Binh!”
Phong Đạp sương Y đạp đổ rào gỗ cũ mèm, Thẩm Trạch Xuyên phi nhanh
trong bão tuyết. Áo choàng y vút bay cùng gió, tuyết giá vút qua mắt mày,
nhìn nghiêng toát ra vẻ ác liệt nguy hiểm.
Phí Thịnh không dám bất cẩn trên chiến trường, dẫn cẩm y vệ theo sát sau
ngựa của Thẩm Trạch Xuyên.
Đàm Đài Hổ cũng không dám để Thẩm Trạch Xuyên thúc ngựa một mình phía
trước, dẫn binh đuổi theo Phủ quân, cuống sắp đứng lên yên ngựa đến nơi,
cách gió gọi với Thẩm Trạch Xuyên: “Phủ quân! Đang ờ hướng đông bắc, hố
trời Trà Thạch!”
Móng ngựa hất tóe tuyết bay, Thẩm Trạch Xuyên nắm ướt cà dây cương, gần
như cả đoạn đường y chưa từng dừng lại, Phong Đạp sương Y đã mệt mỏi
lắm rồi.
Hố trời Trà Thạch!
Dọc đường Thầm Trạch Xuyên qua đều là đồng hoang trắng xoá, nhưng khi
mà y phi vào vùng gần hố trời Trà Thạch, ác mộng ấy như thủy triều cuộn
dâng, mùi máu tanh quen thuộc xộc thẳng lên mũi miệng. Thẩm Trạch Xuyên
thở gấp gáp, giữa trời chém giết không nhìn thấy Tiêu Trì Dã đâu.
Thầm Trạch Xuyên gọi to: “Tiêu Sách An——–!”
Phí Thịnh ngó quanh, nhìn thấy được Doãn xương. Doãn xương ờ xa thấy cả
thân Phủ quân trắng toát, tại nơi đây trờ nên nổi bật vô cùng. Lão nhảy dựng
lên khua đao, hét: “Trong hố, trong hố, Nhị gia đang trong hố!”
Thầm Trạch Xuyên chợt tái mặt, tay chân y lạnh lẽo, lăn xuống khỏi lưng
ngựa, bàn tay nắm chặt Ngưỡng Sơn Tuyết cũng đang run rẩy. Áo bào trắng
tinh bị dòng máu thấm ướt, y giẫm lên thi thể, chì có thể nhìn thấy hố trời đã
xuất hiện ngàn vạn lần trong mộng kia.
Thẩm Trạch Xuyên không đế ý một ai, y men theo hố lảo đảo trượt xuống.
Tuyết lớn kín trời, y run rẩy gọi: “Tiêu Sách An…”
Trong mộng ngoài mộng trùng điệp lên nhau, Thẩm Trạch Xuyên từng gặp
chính mình phơi thây ờ đây rồi, nhưng y chưa bao giờ nghĩ người nằm đây sẽ
có Tiêu Trì Dã.
Phí Thịnh nào đã bao giờ thấy dáng vẻ này của Phủ quân, hắn chạy tới đỡ
người, Thẩm Trạch Xuyên không muốn, y ở trong núi thây biền máu víu lấy
thi thể phía trước Lãng Đào Tuyết Khâm, víu đến nỗi hai tay đỏ bừng. “Thi
thế” bỗng nhiên giơ tay lên, vừa nhanh lại chuẩn bắt được cổ tay Thầm Trạch
Xuyên.
“Lan Chu, ” Tiêu Trì Dã ngộp trong mũ sắt gọi, “Lan…”
Thẩm Trạch Xuyên đã gạt mũ sắt của Tiêu Trì Dã đi, giữa tuyết bay y nhìn rõ
khuôn mặt Tiêu Trì Dã, y mặc kệ vết máu, ôm siết lấy đầu Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã trở tay xoa sau lưng Thẩm Trạch Xuyên, định nói chút gì đó, lại
nghe được Thấm Trạch Xuyên gọi nhỏ từng lần từng lần trong tiếng gió này.
“Tiêu Trì Dã…”
Tim Tiêu Trì Dã vỡ vụn mất rồi.
Bình luận