Cốt Tân ở Lạc Sơn nhận được thư từ Đoan Châu, lúc đó hắn đang chuẩn bị lên ngựa chạy tiếp, xem xong bức thư thì biểu cảm phức tạp, quay người hỏi Hoắc Lăng Vân tiện đường tới đổi ngựa: “Đây là thư Phủ quân viết trước khi ngươi đi hả?”
Hoắc Lăng Vân kéo ngựa của mình, gật đầu một cái, vặn mở túi nước rót một ngụm đầy, nói: “Là viết đêm qua đấy.”
Cốt Tân cất thư vào ngực áo, lại rút phong thư khác ra đưa cho Hoắc Lăng Vân: “Đây là Nhị gia gửi Phủ quân… Cẩm y vệ đi kiểm tra xe ngựa nói thế nào?”
“Nói là nha môn Hà Châu đuổi riết không tha, ép sát phu xe, lúc cưỡi trên con đường chưa tu sửa bị rơi xuống mương sông.” Hoắc Lăng Vân treo túi nước về, rồi cẩn thận cất thư của Tiêu Trì Dã trong ngực, “Mấy người xuống mương kiểm tra hai canh giờ liền, không còn một ai sống.”
Sắc mặt Cốt Tân càng khó coi hơn, hắn phụng lệnh tới đây thực ra là muốn thay Tiêu Trì Dã chăm sóc Nhất Đăng đại sư, nào ngờ đại sư chẳng còn nữa. Cốt Tân đứng tại chỗ, nghĩ mãi mà không hiểu, lầm bầm: “Đại sư đi Hà Châu làm gì?”
“Đó chẳng phải là tục gia* của ông ấy sao?” Hoắc Lăng Vân phi ngựa cả một đêm, giờ cả người toàn mùi mồ hôi, hắn nói, “Theo lời của Nhan Hà Như thì đại sư chết vì bệnh, nếu ông ấy đã sớm liệu được mình sống không lâu nữa, cũng nên về đi gặp người thân.”
*nhà tăng ni trước khi xuất gia
“Lúc đại sư xuất gia đã cắt đứt bụi trần rồi, còn lại trong nhà ông ấy đều là người thân thiết, không phải huynh đệ ruột thịt.” Cốt Tân nói tới đây, nhớ về đại cảnh, nói tiếp, “Huống hồ đại sư đã hẹn năm nay phải về đại cảnh, nếu ông đã sớm liệu mình không còn sống được bao lâu, cũng sẽ phải thực hiện lời hẹn trước tiên.”
Hoắc Lăng Vân chưa từng gặp Nhất Đăng đại sư, hắn thấy mặt trời đã ló liền nói: “Ta nghỉ ngơi không ít rồi, lên đường đây.”
Cốt Tân dắt ngựa nhường đường, Hoắc Lăng Vân quay đầu ngựa nói với Cốt Tân: “Ngươi đến nơi giao chiến nhớ nói với nhị gia, Đàm Đài Hổ cũng muốn thử đao mới của hắn đấy.”
Cốt Tân không đáp mà nói: “Bảo lão Hổ tự viết thư cho Nhị gia đi, ta không về nơi giao chiến đâu, ” Hắn cọ sạch bùn trên ủng, xoay người lên ngựa, chỉ roi ngựa sang một đầu khác, “ta muốn tới Hà Châu.”
* * *
Dưới hiên chật kín đại phu, đều im thin thít, không dám ồn ào. Phí Thịnh thấy ở đây cũng không phải nơi thảo luận, bèn nhanh chóng đưa các đại phu tới phòng cách vách.
Khổng Lĩnh không vào làm phiền Nguyên Trác nghỉ ngơi, đi theo Phí Thịnh dò hỏi: “Đại phu nói sao?”
Phí Thịnh liếc nhìn rèm trúc tĩnh lặng, nhấc cánh tay dẫn Khổng Lĩnh đi bên cạnh, nói nhỏ: “Ai cũng sợ sệt, kê đơn còn không bằng tự Cẩm y vệ chúng ta kê, không dám cho tiên sinh dùng trùng thuốc.”
Tuy Khổng Lĩnh hiểu biết rộng rãi, nhưng quả thực không thông thái y dược. Hắn hơi hoảng, ngừng giây lát lại nói: “Vậy thì…”
Phí Thịnh khó nói, lúc trước mọi người đều gửi gắm hy vọng vào Nhất Đăng đại sư, lần này Nhan Hà Như ra tay làm ai cũng không ứng phó kịp. Hắn lách tránh cành non mới nhú, chỉ nói: “Đêm qua Phủ quân viết thư cho Cát Thanh Thanh, bảo bọn họ tìm đại phu ở mười ba thành Quyết Tây, đợi sau tháng sáu là có thể đến Đoan Châu.”
Nhưng ba tháng này làm sao chịu được?
Phí Thịnh không dám nói quàng, đêm qua hắn nhìn đại phu ra vào, lòng cũng đang thấp thỏm đây. Bình thường Diêu Ôn Ngọc kiên cường chống đỡ, trước kia ở Tì Châu động viên danh sĩ đổ xô tới nhờ vả Thẩm Trạch Xuyên đã hao lực rồi, lúc đó cùng nhóm Khổng Lĩnh thức trắng đêm thỏa thuận sắp xếp nha môn sáu châu, sau đó lại đi từ Tì Châu đến Đoan Châu, đến Đoan Châu rồi thực ra vẫn luôn không có vẻ khoẻ khoắn gì.
Khổng Lĩnh đứng đó một lát, nghiêm túc nói: “Ngươi cứ chờ tạm, ta đi đáp Phủ quân một tiếng, Phủ quân thức cả đêm, còn đang ở nội đường chờ tin đây.”
“Vậy ngài hãy khuyên chủ tử ta, ” Phí Thịnh bị Diêu Ôn Ngọc ho ra máu doạ sợ, đuổi theo Khổng Lĩnh mấy bước, “hôm qua nghe nói đại sư mất, ta thấy chủ tử cũng không có tinh thần, giờ lại lo cho Nguyên Trác tiên sinh, đừng để đổ bệnh nữa. Nơi này có ta với Kiều Thiên Nhai trông rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.”
Khổng Lĩnh vội đáp lời, nhấc áo choàng bước ra khỏi viện. Lúc hắn đến viện của Thẩm Trạch Xuyên, thấy Phủ quân đang đứng dưới hiên nghe Đinh Đào nói chuyện.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấy Khổng Lĩnh, liền gật đầu ra hiệu Đinh Đào dừng lại. Từ sau lần đánh Đôn Châu nọ Đinh Đào rất ngoan, lập tức ngậm miệng, lùi về chếch bên nhường vị trí cho Khổng Lĩnh.
Khổng Lĩnh cân nhắc từ ngữ, nói: “Mới ngủ, trong viện đang sắc thuốc, Kiều Thiên Nhai trông bên cạnh, Phủ quân cũng không cần quá lo lắng.”
Trong viện thanh tịnh, Thẩm Trạch Xuyên bước xuống theo bậc thang, hỏi: “Đại phu chưa nói chắc chắn sao?”
Khổng Lĩnh thấy Thẩm Trạch Xuyên không vui, đi theo bên cạnh nói: “Những đại phu đó đều là thầy lang dân dã, chưa gặp nhân vật như Nguyên Trác bao giờ, dĩ nhiên không dám lấy phương thuốc bình thường qua loa, nói chuyện cũng vô cùng thận trọng, nhưng đều chịu tận tâm, không ai dám sơ suất cả.”
Thẩm Trạch Xuyên nhạy cảm biết bao, nghe Khổng Lĩnh nói vậy là biết nhóm đại phu này không ai có thể chữa bệnh cho Nguyên Trác, đều chỉ dám tập trung vào điều dưỡng, cố gắng tránh nguy hiểm.
“Gửi thư cấp báo Dư Tiểu Tái, ” Thẩm Trạch Xuyên dừng bước, “bảo hắn lúc tuần sát các châu nhớ chú ý đại phu các nơi đó, tìm được người thì đưa tới Đoan Châu, lấy tiền chữa trị từ bạc riêng của ta, muốn bao nhiêu cấp bấy nhiêu.”
Khổng Lĩnh cũng dừng lại, nhìn cận vệ phía kia tới đưa thư, không lên tiếng làm phiền Thẩm Trạch Xuyên đọc thư nữa.
Thẩm Trạch Xuyên lật thư, nhìn thấy bên trên là kế hoạch riêng của Cát Thanh Thanh, y mở thư, xem xong liền đưa cho Khổng Lĩnh, nói: “Trận chiến Khuất Đô đánh xong rồi.”
Khổng Lĩnh đọc một lúc, nói: “Hiện giờ đại soái không thiếu quân lương, mà thiếu tước vị, việc này thái hậu thấy rõ mà vẫn muốn một mực cưỡng ép, trái lại thành trợ giúp Tiết Diên Thanh.”
“Bà ta cưỡi hổ khó xuống, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “trong lòng muốn dùng Thích Trúc Âm, nhưng lại không còn lợi thế để ra tay, nếu thật sự đánh nhau, hai vạn đô quân kia của Hàn Thừa chẳng thể đánh thắng được.”
Cục diện “Xa thân gần đánh” trước kia Thẩm Trạch Xuyên nói đã nghịch chuyển từ lâu, trạng thái mỏi mệt của Khuất Đô hiện ra rõ ràng, họ đối mặt Trung Bác và Ly Bắc hướng đông chỉ tám đại doanh có thể cứu gấp, ruộng dân Đan Thành đã loạn tới nỗi này, thật sự chẳng có quân phòng nào mà nói, Thích Trúc Âm chính là nhánh cỏ cứu mạng của Khuất Đô.
Khổng Lĩnh đọc đến cuối cùng, hít nhẹ một hơi, nói: “Phan Tường Kiệt và Phan Lận chết rồi.”
“Bây giờ đối thủ của thái hậu là Tiết Tu Trác, ” Thẩm Trạch Xuyên nhìn bầu trời âm trầm, như thể sắp có mưa, “sao có thể toàn vẹn rút lui.”
* * *
Khuất Đô đổ mưa, đây là lúc bắt đầu mùa mưa.
Nội các muốn truy cứu trách nhiệm của Hàn Thừa, Hàn Thừa khăng khăng rằng quan chức tám đại doanh giết trong ngục đều là mật thám Trung Bác, hai bên đấu võ mồm trên triều, vào lúc này tin báo Phan Tường Kiệt qua đời được trình lên.
Bây giờ Lương Thôi Sơn mới nhớ, ngày ấy Phan Tường Kiệt bị giam ở trong cùng, lúc kêu cứu không ai phản ứng lại, khi ấy mọi người căng thẳng tột độ, lão bị khói mù làm sặc chết trong phòng giam, tới khi ngục tốt thanh lý phòng giam mới phát hiện.
“Kho lương là do Phan Lận khai, ” Tiết Tu Trác nói trên Minh Lý đường, “cụ thể về sổ sách Hộ bộ hiện nay cũng do Phan Lận bàn giao, người này không đáng chết.”
Sầm Dũ vốn tiếc cho Phan Lận, liền gật đầu nói: “Cũng không phải nói miễn tội cho hắn, phạt thì vẫn phải phạt, luật pháp không thể phạm, nhưng có thể xem xét phán quyết.”
Khổng Thu trầm ngâm chốc lát, xem lại lời khai Hình bộ trình báo nhiều lần, nói: “Tuy Phan Lận thẳng thắn, nhưng đó cũng là sau khi bị triều đình truy cứu, từ lúc sổ sách gặp sự cố hắn đã là tòng phạm rồi. Tội chết có thể miễn, nhưng mang vạ khó thoát.”
Cuối cùng nội các định cách chức giáng tịch Phan Lận, lưu đày tới Hòe Châu. Thế nhưng án Đan Thành tạm thời chưa kết, Phan Lận phải đợi ở trạm dịch chờ truyền gọi.
Phan Lận không giống đám con cháu thế gia hàng Phan Tường Kiệt kia, hắn học hành làm quan, coi mình là người có học, mang vài phần cao ngạo, bởi vậy không hợp với mấy tên như Tiết đại được. Bây giờ trong nhà hắn chợt có biến, từ thế gia công tử sa xuống thứ dân mang tội, cha lại chết, chịu đủ loại coi thường trong trạm dịch, ăn toàn cơm thừa canh cặn.
Tiết đại từng cãi nhau với Phan Lận trong tiệc phong hầu của Tiêu Trì Dã, hắn nhọc lòng thăm hỏi, đặc biệt mang theo sơn hào hải vị đến gặp Phan Lận, muốn xí xoá hiềm khích lúc trước với Phan Lận.
Tạp dịch trạm dịch dẫn Tiết đại vào trong, hắn nhìn căn buồng chật chội đó liền hỏi tạp dịch: “Phan Thừa Chi ở đây sao? Hắn là Phan thị công tử, còn là Thị lang Hộ bộ… sao các ngươi lại để hắn ở nơi này?”
Tạp dịch lấy chìa khóa mở cửa, giảo hoạt nói: “Không phải Phan thị bị tịch thu rồi à? Hắn là tội nhân, triều đình đã xếp như vậy, chúng tiểu nhân đâu dám vi phạm?” Hắn đẩy cánh cửa, dặn dò, “Đại gia cũng đừng ở lâu quá, truyền tới Hình bộ sẽ trách hỏi đấy!”
Cái lưng gầy gò của Tiết đại còng xuống, hắn thò đầu qua cửa, nhìn thấy Phan Lận đang ngồi bên cửa sổ. Trong phòng này cực kỳ tối tăm, nơi nào cũng ướt mưa, sàn nhà đã thấm ẩm ướt.
Áo khoác của Phan Lận ướt, giày cũng ướt. Hắn vẫn mặc như lúc trong ngục, trên mặt có râu, nhìn tiều tụy đi rất nhiều.
Tiết đại cầm hộp cơm, sải bước vào cửa, nói nhẹ giọng: “Thừa… ta tới thăm ngươi đây.”
Phan Lận chuyển ánh mắt sang, nhìn hắn lúc lâu, nói: “Ngồi đi.”
Tiết đại đặt hộp cơm trên bàn, kéo ghế tựa ngồi xuống, đánh giá bốn phía nói: “Dù gì ngươi cũng là… lát ra ngoài ta bảo bọn hắn mấy câu, đổi gian phòng thôi cũng được.”
Mắt Phan Lận đỏ ửng, hắn dầm mưa rơi vào hiu quạnh.
Tiết đại đứng ngồi không yên, hơi hơi dịch thân, chủ động nói trước khi lúng túng: “Hôm nay ta đến, không phải… không phải tới cười nhạo ngươi. Ngươi sắp đi Hòe Châu, xa như thế, lần này từ biệt… sau này không gặp lại nữa, ta muốn tiễn ngươi…”
Phan Lận làm thinh không động.
Chẳng biết vì sao Tiết đại bỗng sầu não. Hắn là con vợ cả, Phan Lận cũng là con vợ cả, mà sao con vợ cả đều lăn tới bước đường này? Trong mắt hắn rưng lệ, do dự một lúc lâu mới nói: “Thừa Chi, tiệc phong hầu năm ngoái … xin lỗi. Ta nghe nói ngươi để cho Nguyên Trác chạy, ta… ta rất bội phục. Ngươi có tài, lại bị trong nhà hại khổ sở, Nguyên phụ chịu miễn tội chết cho ngươi, là bởi trọng nhân tài, đợi khi ngươi đến Hòe Châu, vẫn còn cơ hội bộc lộ tài năng…”
Nhưng lời này Tiết Tu Dịch nói mà chính mình cũng không tin, bọn họ đều là người sống nhờ vào gia tộc, thuế ruộng chọc ra lỗ thủng lớn như vậy, Phan Lận đến Hòe Châu cũng bị vạn người thóa mạ, sẽ bị người ta giẫm đạp lên.
Phan Lận trầm mặc giây lát, gọi: “Bình Tịnh.”
Tên chữ của Tiết Tu Dịch là Bình Tịnh, cùng Diên Thanh của Tiết Tu Trác đều do Tiết lão gia đặt, hắn vội vàng đáp “Ơi” một tiếng.
“Năm đó ta nhậm chức Thị lang bộ Hộ, do dự sổ sách ở trên tay hồi lâu, cuối cùng không giao cho Hải các lão. Ta vẽ đường cho hươu chạy, hại khổ bách tính tám thành, chết không hết tội, không có gì để biện bạch. Mưa gió Khuất Đô bao năm không ngừng, bây giờ có Tiết Diên Thanh rồi, ” Phan Lận nhìn về phía Tiết Tu Dịch, như nhìn bản thân vẫn còn cơ hội của nhiều năm về trước, “vinh quang của tám thành đã chấm dứt.”
Tiết đại nghe thấy một tiếng sấm vang, loé cả Khuất Đô sáng lên trong nháy mắt. Hắn tưởng Phan Lận sẽ cho hắn lời khuyên gì đó, nhưng cuối cùng Phan Lận chỉ nói: “Ngươi đi đi.”
Tiết Bình Tịnh đẩy hộp cơm tới chỗ Phan Lận, nói: “Ta mang cho ngươi ít thức ăn này…” Hắn cũng yên lặng hẳn, ngồi đây đến lúc mưa dần to hơn, tạp dịch bên ngoài đến thúc giục mấy lần rồi.
Lúc Tiết Bình Tịnh đứng dậy, áo choàng cũng đã ướt, hắn chắp tay cáo biệt với Phan Lận. Phan Lận đứng lên, y quan đoan chính, cũng đáp lễ lại.
Tiết Bình Tịnh không dám nhìn nữa, quay người bước ra, trên đường hành lang đó, không thể nhận rõ đâu là lối ra.
Phan Lận nghe tiếng bước chân xa dần, ngồi lại trước bàn. Từ đầu tới cuối hắn không đụng vào hộp cơm Tiết Bình Tịnh mang đến, cầm bút lên, đoan đoan chính chính viết “Đơn thú tội”.
Phần đơn này không phải gửi cho triều đình, mà là gửi cho Phan Tường Kiệt, là lời từ biệt giữa cha con bọn họ. Phan Lận viết rất dài, như không biết làm sao để đối mặt phụ thân. Lúc hắn đặt bút xuống đã khóc một trận, sau đó lau mình sạch sẽ, khép áo nằm trên chiếu rách, cuối cùng không còn mở mắt nữa.
Bình luận