“Nếu đệ là Cáp Sâm, ” Tiêu Trì Dã ngồi xổm xuống, vẽ vài nét sơ sài trên cát, “đệ sẽ đánh Đoan Châu.”
Thẩm Trạch Xuyên cắt đứt tuyến vận chuyển quân nhu của A Mộc Nhĩ tại Đoan Châu, quân lương của Cáp Sâm chỉ có thể dời đến sáu bộ ở đại mạc. Đầu năm nay, A Mộc Nhĩ chấp thuận để Cáp Sâm cưới Đoá Nhi Lan, là bởi lão cần bộ Hồ Lộc cấp lương thực cho tiền tuyến. Từ tháng sáu năm ngoái kỵ binh Biên Sa đã bắt đầu không còn cơ hội nhập cảnh cướp bóc, đây mới là căn nguyên Cáp Sâm lo lắng.
“Vậy đệ phải nghĩ kỹ, ” Lục Quảng Bạch cũng ngồi xuống, nhặt cục đá đặt vào “Đoan Châu” của Tiêu Trì Dã, “chỉ cần đệ tập kích Đoan Châu, Thẩm Trạch Xuyên sẽ điều Đàm Đài Hổ đang đợi lệnh phía sau, triển khai một trận ác liệt với đệ tại cảnh nội Đoan Châu, sau đó Thẩm Trạch Xuyên lại phát điều lệnh tới Biên Quận và Sa Tam doanh, viện binh hai phía có thể vây đệ ở Đoan Châu, cho đệ có đi mà không có về.”
“Đệ có thể chạy, ” Ngón trỏ của Tiêu Trì Dã men theo cục đá khoanh một vòng, “đệ có kỵ binh nhanh nhất, mục đích không ở chỗ đoạt lại Đoan Châu, mà là cướp kho lương Đoan Châu. Lúc về còn có thể tập kích trường ngựa Lạc Sơn mới xây, viện binh hai phía không đuổi kịp được.”
“Đệ quên mất đại soái rồi, ” Lục Quảng Bạch nói, “đệ rời nơi giao chiến, đại soái sẽ theo đó tiến lên, vòng tới Cách Đạt Lặc đá cái mông đệ.”
“Thế lại hợp ý đệ, ” Tiêu Trì Dã đẩy cục đá đến Biên Quận, “đại soái vòng tới Cách Đạt Lặc, đệ liền đưa địa bàn bộ Thanh Thử cho bộ Hữu Hùng, để bộ Hữu Hùng cắt đứt đường lui của đại soái, bao vây tỷ ấy ở Cách Đạt Lặc rồi một đòn đánh tan.”
Mu bàn tay Lục Quảng Bạch cản cục đá, nói: “Nếu đại soái dám đơn độc thâm nhập, dĩ nhiên có tiếp viện, nàng có thể điều thủ bị quân Thương Quận đến Biên Quận, đợi khi bộ Hữu Hùng xuất binh chặn đường thì để thủ bị quân Thương Quận đánh lại. Huống hồ bộ Hữu Hùng còn chưa quy thuận A Mộc Nhĩ, đệ bảo bọn họ ra làm cái khiên chắn, chưa chắc bọn họ đã tình nguyện.”
“Bọn họ sẽ tình nguyện, ” Tiêu Trì Dã nói, “trước kia bộ Hữu Hùng không chịu quy thuận A Mộc Nhĩ, là vì có bộ Thanh Thử làm tường ngăn cản thủ bị quân Khải Đông phía trước bọn họ, nhưng bây giờ bộ Thanh Thử bị đại soái đánh dẹp rồi, bộ Hữu Hùng không chống đỡ nổi lần tiến công này của đại soái, bọn họ chỉ có quy thuận mới nhận được viện binh của A Mộc Nhĩ.”
Lục Quảng Bạch do dự một lúc, lại thả cục đá về Đoan Châu, nói: “Được, nếu như đại soái không đi, ta sẽ canh giữ ở Lạc Sơn trước.”
“Lúc tập kích đệ sẽ phá đường cái thông từ Lạc Sơn về Đoan Châu, ” Tiêu Trì Dã nói, “không có đường cái, huynh phải loay hoay ở Lạc Sơn, nhìn kỵ binh của đệ rời đi.”
Lục Quảng Bạch đẩy cục đá, nói: “Đệ về cần phải qua sông, ta đến bờ sông Trà Thạch phục kích.”
“Dù cho huynh tiêu hao binh lực của đệ tại bờ sông Trà Thạch, ” Tiêu Trì Dã ngước mắt, “thì đệ cũng đạt mục đích rồi.”
Lục Quảng Bạch lấy ngón tay sờ sờ sống mũi, cười khổ nói: “… Ác thật đấy.”
Bên sông Trà Thạch là sa mạc và đồng cỏ bao la, Lục Quảng Bạch giỏi phục kích phải mượn địa hình, hắn không có ưu thế tại sông Trà Thạch. Trận hình “xe chiến” có thể chống chọi kỵ binh công kích, nhưng không thể tiến hành truy kích kỵ binh, Lục Quảng Bạch không đuổi kịp kỵ binh.
Nếu như Tiêu Trì Dã suy đoán không sai, thì trong cuộc tập kích này Cáp Sâm không chỉ có được tiếp tế, còn có thể thiết lập thêm cản trở Thích Trúc Âm tại phía nam, giảm bớt áp lực cho hắn tại phía bắc.
Tiêu Trì Dã duỗi năm ngón tay, che lên địa đồ, nói: “Cáp Sâm còn có mật thám trong Khuất Đô, hắn có thể nhìn thấy toàn cục.”
Chiều hôm bao trùm bốn phía, trong doanh địa khói bếp bay lên. Lục Quảng Bạch dứt khoát ngồi bệt xuống đất, hắn nắm viên đá trong lòng bàn tay, nhìn màu hoàng hôn tô thẫm tường doanh, nói với Tiêu Trì Dã trong ánh tà dương cuối cùng: “Đệ không ra được.”
Cáp Sâm tấn công nơi giao chiến, bọn họ đều bị kiềm hãm ở đây, không rảnh phân thân.
“Tấn công ác liệt có nghĩa hắn bắt đầu thiếu lương thực rồi, ” Tiêu Trì Dã nhìn chằm chằm địa đồ dưới ngón tay mình, “nếu không hãm chân chúng ta được, hắn sẽ phải tổn thất nhóm tinh nhuệ tại Đoan Châu.”
Cáp Sâm áp chế chủ lực của ba doanh nơi giao chiến, chỉ khi nào tiêu hao hết chủ lực ba doanh, hắn mới có thể để tinh nhuệ của mình tập kích Đoan Châu, khi đó Ly Bắc đã mệt vì ứng chiến, viện binh ít đi uy hiếp với Cáp Sâm, đó là thời cơ đẹp nhất của hắn.
Lục Quảng Bạch ném cục đá cho Tiêu Trì Dã, nói: “Đây là thời cơ chúng ta có thể chi phối.”
Chỉ cần thấy được mục đích của Cáp Sâm, trận tập kích này không còn đáng sợ nữa. Cáp Sâm có thể ngụy trang, thiết kỵ Ly Bắc cũng có thể. Tiêu hao chiến đối với hai bên đều không có lợi, nhưng so ra, Tiêu Trì Dã đủ nguồn lực hơn, hắn có quân lương do Thẩm Trạch Xuyên cung ứng.
Đánh chiến đến bây giờ, người thực sự uy hiếp được A Mộc Nhĩ chỉ có Thẩm Trạch Xuyên. Tuyến cung ứng của y giống một tấm mạng nhện, khiến ba địa phương phía đông vững như thành đồng vách sắt.
“Kéo dài thời gian tới cuối tháng sáu, ” Tiêu Trì Dã tiếp lấy cục đá, thả vào địa đồ bị vẽ rối, “đệ mang tinh nhuệ Nhị doanh đi Biên Quận, huynh và sư phụ có thể ra vẻ mỏi mệt trước tấn công hung hăng của Cáp Sâm, chỉ cần thế tấn công của hắn suy đi tức là điềm báo muốn tập kích Đoan Châu, lúc đó đệ sẽ ở Đoan Châu chờ hắn.”
Tháng ba vừa đúng lúc, khi Cáp Sâm điều binh tập kích là mùa kho lương đầy đủ, hắn sẽ không bỏ qua thời gian này.
Lúc hai người nói đến đây, trời đã tối. Tiêu Trì Dã đứng dậy, huýt sáo lên bầu trời, Mãnh vỗ cánh liệng thân, chỉ thoáng chốc đã đáp xuống bả vai hắn. Lục Quảng Bạch phủi phủi áo choàng, sóng vai Tiêu Trì Dã đi vào lều quân.
Thần Dương đợi ngay cửa vén rèm cho họ, lúc Tiêu Trì Dã vào lều thì nói khẽ: “Chủ tử, thư của Phủ quân và Cốt Tân đều tới rồi.”
Tiêu Trì Dã nhận thư, đứng ở cửa đọc.
Lục Quảng Bạch uống hết nửa bát trà sữa, mãi không nghe tiếng Tiêu Trì Dã, hắn quay đầu lại, thấy vẻ mặt Tiêu Trì Dã u ám.
* * *
Mấy ngày sau, Phúc Mãn nghe lời truyền đến viện làm việc của nội các. Trước khi vào cửa hắn đã thay áo ướt, khoác áo choàng sải bước vào, hành lễ với Khổng Thu.
Khổng Thu ngồi bên cửa sổ, chỉ “Ừ” một tiếng, ra hiệu Phúc Mãn thôi trước. Phúc Mãn rụt rè thẳng người dậy, đứng phía cuối cùng chờ đợi. Con ngươi hắn đảo một vòng quanh giày đen bên trên, nhận ra kha khá người trong nhóm triều thần.
“… Vụ xuân canh vừa kết thúc, Hòe Châu mua lương thực chỗ Bạch Mã Châu rồi, Giang Thanh Sơn đã tính dựa theo giá gạo Quyết Tây.” Lương Thôi Sơn báo cáo xong.
Đợt này Khổng Thu bạc mất mấy sợi tóc, giấu trong mũ cánh chuồn không nhìn thấy rõ được. Hắn nói: “Hiện nay Khải Đông đánh trận, đương nhiên phải ưu tiên quân lương Khải Đông, chi phí quân sự của tám đại doanh có thể xem xét cắt giảm.”
Phúc Mãn thầm nghĩ, đến rồi, nội các muốn thuận lợi tra được sổ tám thành, thì phải tước thế lực của Hàn Thừa trước tiên.
“Binh bộ có ý như vậy, ” Thượng thư Binh bộ Trần Trân gõ tẩu thuốc hai cái, nói, “nhưng Hàn Thừa không chịu, hắn đòi phiếu lệnh của nội các.”
“Hắn muốn phê đỏ chứ gì, ” Sầm Dũ nói, “án Đan Thành còn chưa kết, thái hậu cần tránh hiềm nghi nên cũng không phê được. Nội các đã thể hiện ý tứ rồi, mọi người đều tán đồng, hắn thì giỏi, lách tránh không làm.”
Thái hậu hiện giờ khó bảo vệ mình, đâu còn quyền phê đỏ lúc trước? Địch Thành Hoa thị cũng lo lắng đề phòng. Trữ quân đã trúng độc gì? Ai đang ngồi đây cũng rõ trong lòng. Khổng Thu ném án trữ quân cho Phúc Mãn, để nội triều* đi tra, ấy là giữ chút thể diện cuối cùng cho thái hậu.
*chỉ hoạn quan
Hàn Thừa còn giữ chức Cẩm y vệ Chỉ huy sứ, đây là muốn đi lối cũ của Hoa Tư Khiêm, ỷ vào tám đại doanh giằng co với nội các.
Phúc Mãn thuận lợi từng bước, chờ là chờ hiện tại, không thể ngồi chiếc thuyền thế gia này được nữa, hắn vẫn có thể nhảy sang thuyền nội các. Hắn từng lộ diện trước Hải Lương Nghi, ở trong viện làm việc nội các lâu nhất, “tổ tông” của tiểu nội hoạn đâu phải tùy tiện gọi thế, mà vì hắn quả thực có cái tầm này. Hắn nắm chặt án trữ quân đến vậy, một là muốn bảo đảm mình sạch sẽ, hai là muốn cho Phong Tuyền làm kẻ thế mạng.
Thiên Sâm đế sủng Mộ Như, lúc đặc cách đề bạt Phong Tuyền đã khiến nội các không vui, khi ấy Đô Sát viện cũng kết tội, sau đó Thiên Sâm đế chết trên tay Mộ Như, Phong Tuyền phải mượn bóng Tiết Tu Trác mới có thể sống tạm.
Phúc Mãn không dám chọc vào Tiết Tu Trác, nhưng hắn đã nhìn rõ ràng, trữ quân mới là chủ nhân tương lai của Đại Chu, hắn phải đá rớt Phong Tuyền mới có thể đạt được vị trí bên người trữ quân, vinh hoa phú quý mấy chục năm về sau của hắn đều trông cậy vào trữ quân đấy.
Hàn Thừa hay Khổng Thu, Phúc Mãn đều không thèm ngó, ngẫm lại về Phan Như Quý, Phan Như Quý có thể tập hợp Phan đảng, ngang hàng với Hoa Tư Khiêm là dựa vào sự tin cậy năm đó của Quang Thành đế. Làm thái giám không dễ, bị sai khiến như chó, chỉ khi nào tìm được đúng chủ nhân, thì chính là chó trên vạn người, ai thấy đều phải một mực cung kính gọi tổ tông.
Phúc Mãn đang nghĩ ngợi, bỗng dưng nhận ra Khổng Thu đang nhìn mình, hắn lập tức tiến lên khom người, khác hẳn bộ dáng lúc theo Hàn Thừa. Phúc Mãn kính cẩn nói: “Nguyên phụ lệnh cho nô tỳ điều tra sự việc, nô tỳ đã tra ra manh mối rồi. Rau mà ngày đó trữ quân ăn, đều là Ty Uyển cục chúng tôi mang vào ạ.”
“Đó không phải nơi chuyên cung cấp cho trong cung sao?” Khổng Thu nói, “Thái giám chủ sự là ai?”
“Là người tên Ngân Châu, ” Phúc Mãn nói tiếp, “nô tỳ đã hỏi cẩn thận người hầu trong điện trữ quân, đều không dính dáng Ty Uyển cục. Trong cung quy củ nghiêm, xưa nay cũng không thấy mặt.”
“Rau của Ty Uyển cục có vấn đề, còn có thể thông qua nhiều công đoạn như vậy đưa đến bàn trữ quân, nếu người làm không có năng lực thì không thể làm xong.” Khổng Thu chưởng quản Hình bộ, nói có đầu đuôi, “Huống hồ có thể biết rõ sở thích của trữ quân, nếu không có thời gian nửa năm, thì không làm được.”
Phúc Mãn liên tục đáp lời, nói: “Nô tỳ cũng tra được một người rồi.”
Khổng Thu và Sầm Dũ nhìn nhau, hỏi: “Ai?”
Phúc Mãn tỏ vẻ do dự, chần chờ chốc lát mới đáp: “Chính là Phong Tuyền.”
Phong Tuyền từng làm thái giám chưởng ấn ở Ti Lễ giám, Ty Uyển cục lại do thái giám chưởng ấn quản lý, có liên quan tới Thượng Thiện giám*. Hắn vừa là người bên cạnh trữ quân, còn là người lúc trước thái hậu muốn bảo đảm, so với Phúc Mãn gặp người là nịnh hót, Phong Tuyền vốn không tẩy sạch được hiềm nghi.
*1 trong 12 giám, cùng Quang Lộc tự và Thượng Thực cục của nữ quan phụ trách cơm nước trong hoàng cung
Khổng Thu nhíu mày hỏi: “Không phải tên này chết rồi sao?”
“Vâng ạ, ” Phúc Mãn thẽ thọt, “nhưng hắn bên cạnh trữ quân hơn nửa năm trời, trông cũng khác rồi, lúc tới Minh Lý đường hầu hạ, mãi mà nô tỳ chẳng nhận ra.”
Khổng Thu không lên tiếng ngay, bọn họ vừa trầm mặc đi, lại nghe ngoài cửa truyền Tiết Tu Trác đến. Lương Thôi Sơn biết cách giữ mạng mình, việc trong triều liên quan trữ quân, không phải việc hắn có thể dính líu. Hắn bèn mượn cơ hội đứng dậy, lúc Tiết Tu Trác tiến vào thì lui ra.
Mũ cánh chuồn của Tiết Tu Trác hơi ướt, dính ít nước mưa, sau khi bước vào nhìn thấy Phúc Mãn đang hầu bên cạnh cũng không dò hỏi, hành lễ với Khổng Thu. Khổng Thu không nhắc việc Phong Tuyền, bảo Tiết Tu Trác ngồi xuống nói chuyện.
* * *
Sông Trà Thạch tan băng, ấm áp mùa xuân ở Đoan Châu chợt đi mất, liên tiếp mấy ngày đều mưa phùn mờ mịt. Hoa đào trong đình viện đã tàn hết, bị mưa dập rơi ướt hồng đầy đất. Thẩm Trạch Xuyên phải nghị sự tại nội đường cùng các tiên sinh, vừa ngồi đã qua mấy canh giờ, Phí Thịnh thêm chậu than chống rét trong nội đường.
“Lâu thế mà Nhan Hà Như không lộ diện, buôn bán Hà Châu loạn hết rồi. Nhóm hành thương nhốn nháo sợ việc làm ăn đã hẹn đầu năm đi tong, bọn họ đến Trà Châu muốn nói chuyện với Phủ quân.” Dư Tiểu Tái ngồi sau vị trí Khổng Lĩnh, gần bên chậu than, nói tiếp, “Chỗ bến cảng cần bàn bạc với nha môn địa phương, cũng phải mau chóng phái một người sang đó.”
Hôm nay nhìn Diêu Ôn Ngọc vẫn ổn, y nói: “Vụ xuân canh mới kết thúc, nha môn các nơi đều điều nhân thủ được, Trà Châu còn có Vương Hiến hiểu về thuế phú, không có chuyện Phủ quân phải đích thân đi gặp bọn họ.”
“Trước kia làm ăn thế nào, hiện giờ cứ làm như thế, ” Thẩm Trạch Xuyên nắm bình nước ấm, “có một Vương Hiến là đủ rồi.”
Trước kia Vương Hiến là chủ sự Hộ bộ, qua lại cùng các bộ, đến cả Tiêu Trì Dã hắn cũng từng cự tuyệt, cho hắn đàm luận cùng nhóm hành thương không thể thích hợp hơn.
“Nhan thị đang tạo quan hệ với châu phủ Liễu Châu, hỏi bọn họ tìm được Nhan Hà Như chưa, nếu không tìm được, ” Thẩm Trạch Xuyên lật án vụ, nói, “thì nhanh đưa một người có thể làm việc ra.”
Thích Trúc Âm vẫn chưa về Khải Đông, Nhan thị phải đưa xong quân lương còn lại trong tháng tư, đương nhiên là không tìm được Nhan Hà Như nữa, lúc này trong nhà đã loạn lên, Thẩm Trạch Xuyên đang nhắc nhở bọn họ, trước khi tách riêng thì nhớ giao lương thực.
Chuyện hôm nay đã đàm luận không ít, Thẩm Trạch Xuyên thấy Kiều Thiên Nhai ở giáo trường chưa về liền bảo: “Do Kính trình bày tình hình nha môn các châu, rất phức tạp, không quơ đũa cả nắm được, ngươi về làm thành văn bản rồi trình qua đây. Làm theo kiểu của Thần Uy, lời ít ý nhiều là được. Sư phụ ở trong viện ta, hôm nay Nguyên Trác cùng ta dùng cơm đi.”
Các tiên sinh lục tục đứng dậy, hành lễ với Phủ quân xin cáo lui.
Kỷ Cương dưới hiên xem Đinh Đào đánh quyền, thấy các tiên sinh ra liền sai Đinh Đào đi dặn nhà bếp chuẩn bị đồ ăn. Đinh Đào nhớ kỹ lời Phí Thịnh dặn, để Lịch Hùng trong viện bảo vệ Phủ quân, mình thì nhảy mấy bước xuống bậc, chạy như bay đi truyền lời.
Trước kia Diêu Ôn Ngọc luôn được Kiều Thiên Nhai đẩy xe, nhưng mấy ngày gần đây đều là Kỷ Cương, đợi khi Kiều Thiên Nhai trở về, trời đã tối om rồi.
Đinh Đào cùng Lịch Hùng như thần giữ cửa mỗi nhóc canh một bên, hắn ôm cánh tay, lạnh nhạt nói với Kiều Thiên Nhai: “Phủ quân không gọi, huynh không thể vào —— “
Kiều Thiên Nhai nhấn đầu Đinh Đào, vén rèm liếc nhìn phòng chính.
“Tiên sinh đi rồi!” Đinh Đào lách ra, “Dùng cơm xong là Phủ quân mời ông đẩy tiên sinh về rồi.”
“Sao ngươi không nói sớm, ” Kiều Thiên Nhai hỏi, “Phủ quân đâu?”
“Phủ quân phải nghỉ ngơi rồi, ” Đinh Đào nói, “giờ đang trong buồng tắm đó.”
“Còn không kêu người đóng cửa sổ nội đường à, buổi tối gió lớn, ” Kiều Thiên Nhai dọa Đinh Đào, “để Phủ quân bị rét, đợi Phí lão thập về la ngươi hết buổi tối.”
Đinh Đào quên chuyện này thật ấy chứ, hắn nói: “Ta nhớ mà, ta đang định đóng đây!”
Đinh Đào nói xong quay người vào nội đường, đóng từng cái cửa sổ một, lúc ra ngoài sau gáy đụng phải vật cứng, hắn phản ứng nhanh ôm lấy đầu, tưởng Phí Thịnh về rồi, quay đầu đang định nói bỗng rụt cổ im re.
Tiêu Trì Dã hạ đao Lang Lệ vừa ngăn Đinh Đào, hơi nghiêng đầu tìm Thẩm Trạch Xuyên. Trên mặt hắn ẩm ướt, là mưa và cả mồ hôi, thân mình chưa cởi trọng giáp, giày thì bẩn hết.
Đây là mới rời chiến trường đã phi ngựa về ngay.
Bình luận