Biên Sa kỵ binh đứng trước thi thể của Trác Lực tức hộc cả máu, bảy năm trước Trác Lực là thằn lằn đi theo A Mộc xâm nhập Trung Bắc, là lễ vật A Mộc tặng Cáp Sâm, đúng là bởi vì hắn, Cáp Sâm mới có thể trong mấy ngày ngắn ngủi chặt đứt liên hệ của Đoan Châu với bên ngoài.
“ Kéo hắn đi!” kỵ binh nhìn về phía thành Đoan Châu, “ Cái đồ phế vật ngu xuẩn…. xốc lại tinh thần! trước khi Cáp Sâm đến, chúng ta phải nghĩ biện pháp vượt qua kênh hào này!”
Duẫn Xương loại bỏ tấm ván cầu, còn giết bộ binh đẩy xe,trong thời gian ngắn ngủi đã khiến cho Biên Sa kỵ binh đối mặt với kênh hào rơi vào tình trạng vô cùng lo lắng, cho Thủ bị Quân bên trong thành cơ hội thở dốc. Nhưng kênh hào của Đoan Châu không được xem là sông bảo vệ thành, hai phương gạch thực ra là nối liền với hai kênh hào sườn bắc và nam, không có nạm thật, kênh hào này không có cách nào để duy trì được nước đầy trong một thời gian dài. Tất cả đập nước mở ra, nước đã chảy vào trong, hơn nữa cho dù kênh hào có thể kiên trì, không lâu sau đó Biên Sa kỵ nhất định sẽ tìm được biện pháp qua kênh hào.
Trước khi trời tối, cửa thành phía đông nhất định sẽ phải nghênh đón sự tấn công của Biên Sa kỵ binh.
“Chuẩn bị đá,” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu, nói với Kiểu Thiên Nhai, “Đẩy cỗ nỏ lên tường!”
Thủ bị Quân ở dưới thành hợp lực cùng nhau đẩy cỗ nỏ, dựa theo chiều rộng của đường mà nỗ lực di chuyển và phía trước. Đơn pháo của kỵ binh liên tục công kích, đá nặng bay lên nhắm thẳng vào tường thành, đã đập mặt thành phía đông thành một lỗ, gạch vỡ nát cùng với khối bùn vôi rơi xuống, gò tường bị sụp. Thủ bị Quân không thể không ôm đầu tránh né, dùng cơ thể để đỡ cho cỗ nỏ không trượt.
Thủ bị Quân không chịu nổi sức nặng, một người trong đoàn người bị cỗ nỏ ép khiến cho gót chân sượt đất, cũng trượt xuống dưới, chỉ có thể quát: “ Rất nặng!”
Kiểu Thiên Nhai nhảy qua bậc thang, muốn đi giúp một tay, lại nhìn thấy một người mặc đồ vải bình thường đang cong người xuống, giơ hai tay đỡ chỗ cỗ nổ đang trượt. Kỷ Cương đầu đầy bụi, trầm giọng quát: “ Lên–.”
Thủ bị Quân cảm thấy lưng bỗng nhiên nhẹ đi, thái dương Kỷ Cương giật giật, ông bước từng bước, chầm chậm di chuyển cỗ nỏ đi lên sườn dốc. Cỗ nỏ đã ổn định, hai tay Kỷ Cương run rẩy, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Bây giờ đang là giờ tỵ, mặt trời lên cao, người người che lại bụi bặm trộn lẫn với mồ hôi trên mặt, kỵ binh chạy khắp mọi nơi. Cung tiễn trên lỗ châu mai không đám bắn lỗ mãng, quân địch rất có thể muốn dẫn dụ tiêu hao binh lực, bọn họ phải giữ đến khi lần tấn công tiếp theo của kỵ binh. Cỗ nỏ cũng như vậy, vũ khí này không được dễ dàng động, nó phải là một cú trí mạng, giống như Duẫn Xương giết chết Trác Lực vậy, khiến cho kỵ binh phải đau đớn.
“ Phân nhóm Thủ bị Quân, đội ba phòng thủ ba cửa còn lại, bảo Cẩm Y Kỵ ở cửa đông đợi lệnh,” Thẩm Trạch Xuyên giơ tay nắm cầm đao, dù mu bàn tay lau mồ hôi trên hai má, “ Trước khi trời tốt phải chặn được ba cửa.”
Kho lúa Đoan Châu dồi dào, muốn đáng Đoan Châu, kỵ binh có thể làm tiêu hao kho lúa của Đoan Châu trong thời gian dài, vây chặt Đoan Châu trong một tháng, hao chết Đoan Châu. Nhưng Cáp Sâm muốn tốc chiến tốc thắng, sẽ áp dụng biện pháp bao vây tấn công trong một thời gian dài, từ tối hôm qua đến giờ kỵ binh đều ở thế tấn công mạnh mẽ, nếu của phía đông đánh chiến, kỵ binh cũng rất có thể sẽ vòng đến ba cửa còn lại, giống như chúng đột ngột tập kích cửa tây vậy.
Thẩm Trạch Xuyên thả cửa treo của ba cửa còn lại xuống để phòng ngự, nhưng cũng không phải là kế lâu dài, bởi vì kỵ binh có vũ khí công thành, xe đâm chở đầu gỗ to lớn trực tiếp đánh vỡ thành, tiếp theo đâm thủng cửa treo, kỵ binh sẽ thuận lợi vào thành.
“ Dầu hỏa, đá tảng,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ Sau đó phá chòi canh bị sập trong thành, để nhóm Thủ bị Quân chấn thủ ba cửa mang tất cả mọi thứ có thể dùng được lên lỗ châu mai, chỉ cần thấy kỵ binh xuất hiện, liền thổi sừng minh kỳ, ném vật xuống để ngăn chúng tấn công.”
Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp rời thành.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn về chân trời phía đông nam, khói báo động nơi đó yên tĩnh không một tiếng động.
Nhóm tiên sinh được tập trung đưa đến trường ngựa, nơi này rộng, có thể chứa được dân chúng trong thành. Cao Trọng Hùng lúc này mới tỉnh, cúi người xoa cẳng chân, nói với Khổng Lĩnh: “ lúc nãy, lúc nãy, tình hình kia….”
Khi hắn sốt ruột, thì lại nói lắp.
Khổng Lĩnh trấn an: “ Không sao, lúc ấy Thần Uy còn có thể đưa nguyên trác đi, đã là khá dũng cảm rồi. Hồi trẻ ta ở đôn châu, biết kỵ binh vào thành, lúc đó thật sự là không thể chú ý được đến ai nữa.”
Diêu Ôn Ngọc nắm tay áo của mình, trong trầm mặc bị cánh tay cắt đứt dòng suy nghĩ, hắn nghĩ về quá khứ, thấy nữ phụ vừa rồi bảo đứa nhỏ trả lại khăn. Diêu Ôn Ngọc giơ tay lên, lại không tiếp khăn, ngón tay đang dính bụi của hắn hơi duỗi ra, nhẹ nhàng chạm vào má đứa trẻ.
Còn sống.
Diêu Ôn Ngọc ngực phần phồng xúc động.
Tiếng bước chân trên trường ngựa dồn dập, nhóm Thủ bị Quân chạy gấp đến, muốn lên chóp tường.
“ Cung tiễn tiếp viện cho cửa thành phía tây!” tiểu tướng dẫn đầu cho đao vào vỏ, tay không bới đồ, “ Chòi canh bị sụp để lại cho chúng ta!”
“ Không đủ,” binh lính ở chóp tường trả lời, “ Chỉ một chòi canh sụp, không đủ!”
Khí giới thủ thành của Đoan Châu không ít, kho quân bị lại bị đem đi sạch, chủ yếu là để giúp cửa phía đông, ba cửa còn lại chỉ có thể tự phân nhau những đồ còn thừa. Buổi sáng cung tiễn vị Biên Sa bộ binh tiêu hao hết một phần ba, bọn họ phải dựa vào xe đầu hồi đến tu sửa cửa thành phía tây.
Giờ phải làm sao?
Một nam nhân ở trường ngựa bỗng nhiên đứng lên, hắn ước chừng cái cuốc cũ, hỏi: “ Cái này có thể hay không?”
Tiểu tướng nói: “ Ném đi rồi không còn nữa!”
“ Vậy ngươi cứ lấy đi,” nam nhân cố gắng nói bằng giọng phổ thông, hắn nói: “ Thành bị vây, không đánh chết kỵ binh, cái cuốc giữ cũng vô dụng. Các ngươi có thiếu người hay không?”
Thủ bị Quân không trả lời, bọn họ vừa rồi ở cửa tây xung đột với dân chúng.
Nhiều nam nhân trên trường ngựa đứng lên, đều là tráng niên,mang theo nông cụ của mình, nói với Thủ bị Quân: “ Thiếu hay không? thiếu thì cứ nói, ta đây cũng là người.”
Tiếng pháo oanh tạc của kỵ binh vẫn kéo dài đến tận giờ dậu, trời đã xế chiều. Tường thành phía đông bổ rồi lại bổ, tướng chắn mái đã dùng cũng bị đập hết, kỵ binh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, đây chính xác là pháo oanh, không đập bể tường thành đông thì sẽ không bỏ qua.
“Pháo đơn đều là đá,” Kiểu Thiên Nhai ngồi xổm sau gò tường, trên đầu là tiếng pháo, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “ Chúng đều ở nơi hoang dã, không thiếu đá lớn, cứ đánh hai ngày liên tiếp như vậy, cho dù kỵ binh không qua được kênh hào để tấn công, thì tường thành cũng không trụ nổi.”
“ Cáp Sâm không chờ được đến hai ngày,” Thẩm Trạch Xuyên mặt lấm lem, “ trước khi đêm xuống kỵ binh nhất định sẽ đột kích.”
Thủ bị Quân mất đi Duẫn Xương, kỵ binh phải thăm dò mức độ chịu đựng hiện giờ của Thủ bị Quân, Thủ bị Quân đã trải qua một ngày pháo oanh tác thực sự rất mệt mỏi, đây chính là cơ hội tốt cho kỵ binh.
“ Bọn họ đi qua kênh hào, chúng ta sẽ lập tức mở cửa thành,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ Thủ bị Quân tiếp tục thủ thành, để Cẩm Y Kỵ chặn tấn công.”
“ Ta và Phí Thịnh….”
“ Ngươi và ta,” Thẩm Trạch Xuyên ngước lên, “ Ngươi cùng ta luân phiên, chỉ cần đánh lùi được sự tấn công của kỵ binh, lập tức lui về trong thành, không cần tham chiến.”
Quân số của kỵ binh nhiều hơn so với Cẩm Y Kỵ, kim thép không thể đối mặt với búa lớn, Thẩm Trạch Xuyên chỉ cần đâm thủng sự tấn công của chúng, có thể duy trì được trạng thái phòng thủ.
Kiểu Thiên Nhai liếm môi, nghiêm mặt nói: “ Ngươi là Phủ quân, không phải là tướng quân.”
Thẩm Trạch Xuyên không trả lời, y chống tường đứng lên, dưới vòm trời u ám, lướt qua bóng kỵ binh đen xì, nhìn sông trà thạch. Sông trà thạch giống như đai ngọc ngâm trong nắng chiều, in bóng đám mây tuyệt đẹp, chim cắt bay lượn bên trên.
Thẩm Trạch Xuyên dần dần chuyển thành sắc lạnh, y nói: “ Ta là Phủ quân của Trung Bắc.”
Vần mây đẹp đẽ trên sông trà thạch còn chưa tan ra, vạch tường nơi tay của Thẩm Trạch Xuyên liền chấn động.
“Đầu thạch cơ!” Thủ bị Quân đứng trên chòi canh cất lớn tiếng minh kỳ, “Đầu thạch cơ của kỵ binh đang đến đây!”
Đầu thạch cơ mở màn oanh tạc tối hôm qua sau một ngày nghỉ ngơi thay thế bằng đơn pháo thì lần thứ hai ra trận. Nhóm kỵ binh bắt đầu điều đội ngũ, chúng đánh chiếc trống bé, nhanh chóng chuyển tin tức trên chiến trường.
Thẩm Trạch Xuyên lúc này gỡ áo bào rườm rà, nắm chặt tý phược bên tay, đi theo bậc thang xuống thành. Phong đạp sương y hiên ngang đứng đợi, y xoay người lên ngựa, nói với Kiểu Thiên Nhai, “ Cảnh giác ba cửa còn lại.”
Kiểu Thiên Nhai hành lễ, lớn tiếng nói: “ Phủ quân, đại thắng!”
Thẩm Trạch Xuyên ghìm ngựa quay đầu, mặt hướng đường phía trước. Khuôn mặt đẹp đẽ của y bị mồ hôi và máu che phủ, chỉ đôi mắt vẫn cứ sáng rực. Cẩm Y Kỵ ở phía sau đều ổn định hô hấp, bọn họ cũng muốn tốc chiến tốc thắng.
Chiến mã bên cạnh bỗng nhiên hơi trầm xuống, Phí Thịnh lên ngựa, đem Tú Xuân Đao ở bên thắt lưng kéo đến phía trước, hai mắt đỏ bừng nhìn Thẩm Trạch Xuyên: “Ta là cận vệ của Phủ quân, ” hắn tạm dừng một lát, rút đao cao giọng, “Chúng ta là lá chắn của Phủ quân!”
Thẩm Trạch Xuyên gật nhẹ đầu, phong đạp sương y mở đầu đi về phía trước. Bóng dáng Thẩm Trạch Xuyên dần đến gần cửa thành, trong khoảng khắc tĩnh lặng đối mặt với cửa thành, Thẩm Trạch Xuyên nói: “ Ta và các vị cùng sống cùng chết.”
Cửa thành một lần nữa được mở ra, tiếng nặng nề kia kéo lên nghênh đón ánh nắng cuối cùng của ngày, xuyên qua vô số vó ngựa.
Hồng ưng giương cao trong ánh chiều tà, kỵ binh chống cột cờ, sau khi bộ binh chỉnh đốn xong thì bỗng nhiên vung cờ xuống, dùng tiếng Biên Sa hô: “ Tiến lên phía trước—-!”
Tóc của phí thịnh bay loạn trong gió, ngón tay hắn nắm chặt chuôi đao, khi Thẩm Trạch Xuyên thúc ngựa về phía trước thì hô lên câu: “Đại thắng!”
Phong đạp sương y đạp đất chạy ra ngoài.
Bộ binh bỏ khiên sắt ra, ôm tấm ván cầu quỳ xuống ngay ngắn, khi kỵ binh sắp lướt qua người mình thì bắc thành cầu hẹp. Đám loan đao đạp lên đi qua kênh, ở dưới thành cùng Cẩm Y Kỵ va chạm.
Biên Sa ở bên ngoài nghỉ ngơi cả ngày thể lực rất dồi dào, chúng đã uống trà sữa, ăn thịt no, cứ nghĩ là đối mặt với chúng sẽ là sự mệt mỏi của Thủ bị Quân, ai ngờ Cẩm Y Kỵ cũng nghỉ ngơi như vậy, dựa vào lương khô ăn nứt cả bụng, vốn dĩ không có cơ hội thừa dịp nào cả.
Hai bên giống như là lưỡi đao đụng lưỡi đao, trong tiếng vó ngựa hỗn loạn mà thô bạo đâm vào nhau.
Ngưỡng Sơn Tuyết không dùng đá chọi đá với loan đao, Thẩm Trạch Xuyên gian xỏa trực tiếp chọc thủng cổ hộng đối thủ. Tý phược trở nên nặng hơn, máu chảy dọc từ cánh tay xuống, khiến cho nửa người của Thẩm Trạch Xuyên đều nhiễm đỏ.
Đợt tấn công đầu quân số kỵ binh không đủ, nóng vội bắc cái cầu rất hẹp, không chịu được sự chém giết của Cẩm Y Kỵ, chỉ có thể tạm thời lui ra sau, qua quýt mà qua lần tấn công này.
Thẩm Trạch Xuyên lập tức quay ngựa trở về thành, y đi vào cửa thành, một lần nữa cửa thành đóng chặt lại. Đuốc bên trong nổi lên, thế nhưng đã gần giờ hợi.
Cánh tay phải của Thẩm Trạch Xuyên không nhạy bén, y đã không có một thời gian dài vật lộn lâu như vậy kể từ khi còn ở trong Cẩm Y Vệ, sau khi đến Trung Bắc bởi vì thân thể ốm yếu nên không luyện tập, giờ đây liền cảm nhận được sự trì độn không nhạy bén của thân thể.
Hai ngón tay mất cảm giác.
Thẩm Trạch Xuyên nâng tay trái lên, vẻ mặt không có gì mà lau vết máu trên mặt, thay đổi vị trí với Kiểu Thiên Nhai.
Cẩm Y Vệ nghỉ ngơi chưa đến một canh giờ, tiếng trống bé lại vang lên, kỵ binh lần nữa tấn công. Lần này Kiểu Thiên Nhai dẫn binh đánh trả, mãi đến giờ sửu mới lui về.
“ Thay nhau chiến,” Phí Thịnh trên gò tường nhìn cây đuốc của kỵ binh di động, “ Mỗi lần kỵ binh chúng tấn công cũng không giống nhau, cứ như thế này thì đánh đến hừng đông cũng sẽ không dừng.”
“ Cáp Sâm giấu một phần quân,” Thẩm Trạch Xuyên dựa vào tường nghỉ ngơi, cắn mấy miếng màn thầu, “ Nếu không thì sách an đã không nhận được tin tức gì.”
Trước khi Tiêu Trì Dã xuống phía nam đã cùng lục quảng bạch suy diễn, mục đích chính của việc hắn xuống nam là dụ Cáp Sâm xuất binh, nhưng điềm báo chính là quân số Biên Sa kỵ binh tiến vào giao chiến địa sẽ giảm. lục quảng bạch chậm chạp không tới trợ giúp, chứng tỏ mãnh công ở giao chiến địa vẫn chưa ngừng, Cáp Sâm đã sớm vì tấn công Đoan Châu mà làm đủ mọi loại ngụy trang, sau lưng A Mộc rất có thể không chỉ dừng lại là lục bộ nữa.
Phí Thịnh nhìn kỵ binh, hắn nói: “ Ta phải mang lão già trở về.”
Thẩm Trạch Xuyên gượng gạo ăn hết cái bánh, cầm Ngưỡng Sơn Tuyết đứng lên, y đã một ngày một đêm không ngủ.
“ Còn có một cách khác….” Thẩm Trạch Xuyên khẽ nâng đầu, “ Cứ luân phiên nhau như vậy, Kiểu Thiên Nhai không cần lui, chúng ta cùng nhau ra khỏi thành.”
Phí Thịnh quay đầu lại.
Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên âm trầm, rõ ràng nói: “ Thao.”
Mặt của Phí Thịnh cứng đờ cơ thể dần dần đứng có phản ứng, hắn cũng không biết vì sao, bỗng nhiên cười rộ lên, vừa cười vừa giơ tay lau nước mắt, đi theo Phủ quân nói: “ Thao.”
Bình luận