“ Ta đến Hà Châu tìm được tục gia của đại sư, sau khi chứng thực đại sư đã trở về Hà Châu, đã bị Nhan thị lấy lý do chữa bệnh mà đưa đi,” Cốt Tân thay đổi khẩu khí, “ Nhưng trời không tuyệt đường người, Ký Nhiên!” ( Ký Nhiên = Nếu)
Tất cả cận vệ đứng cửa đều bị cái từ “nếu” của Cốt Tân bỏ ngỏ, nhưng hắn không nói gì nữa.
Nếu? Nếu cái gì?
Lịch Hùng đang nhặt mứt hoa quả trong hộp ăn, đột nhiên thấy một tên đầu trọc trơn nhẵn ở cuối hành lang. Tên trọc kia tăng y rộng thùng thình, cầm tay áo đi chầm chậm, lúc đi qua Lịch Hùng còn không quên liếc mắt nhìn cái hộp mứt hoa quả. Cứ nhìn như vậy mà không để ý dưới chân, tự mình vấp ngã, “bụp” một tiếng ngã vào trong màn trúc.
“Ai nha!” Trọc nằm úp người, ngửa đầu nói: “ Thỉnh an Nhị gia!”
Mọi người tập chung nhìn vào, dĩ nhiên là tiểu hòa thượng mười bốn mười lăm tuổi đầu, so với Đinh Đào còn nhỏ hơn. Tiểu hòa thượng kéo tay áo chắp tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm trang, thì thầm: “ A di đà phật!”
Y có khẩu âm của Hà Châu, niêm không rõ từ “di” cho lắm, nghe thành “ A ngươi đà phật.”
“ Nhị gia”, Cốt Tân nói, “ đại tăng lần này về Hà Châu, chính là vì tiểu tử này.”
“ Ừa, ừa,” Ký Nhiên gật đầu, “ Đúng là vì tiểu tăng.”
“ Đại sư tuổi tác đã cao, biết không lâu nữa sẽ từ biệt thế gian, nhưng Ký Nhiên lại quá nhỏ, đại sư trở về Hà Châu, giao y cho tục gia họ hàng ở xa, nhưng nào ngờ lúc đó lại gặp Nhan thị.”
“ Nhan công tử nói muốn dẫn tiểu tăng đi chơi,” Ký Nhiên chớp con mắt trong suốt, “ tiểu tăng phải xách nước, hắn chờ không được, liền mời su phụ đi trước.”
Tiêu Trì Dã thấy Ký Nhiên tuổi còn nhỏ như vậy, may mắn duy nhất hoàn toàn giập tắt.
Cốt Tân như là biết trong lòng Tiêu Trì Dã nghĩ gì, tiếp tục nói: “ Ký Nhiên tuổi tuy còn nhỏ, nhưng lại được sư phụ chân truyền, y thuật tinh thông, y có thể xem bệnh cho Phủ quân, Nhị gia….”
“ Ừa ừa,” kỷ nhiên dùng sức lắc đầu, “ Không được, đom đóm sao có thể so được với ánh trắng? tiểu tăng và sư phụ, tựa như dòng suối nhỏ và đại dương mênh mông, so không được.”
Nét mập map trẻ con trên mặt còn chưa hết, không chỉ có mặt lộ vẻ khờ dại, ngay cả lời nói cũng đầy sự ngây ngô. Lịch Hùng quên chuyện ăn mứt hoa quả, cùng Đinh Đào ngó đầu vào, cùng quan sát cái tên trọc này.
Cốt Tân xách cổ áo của Ký Nhiên, nói: “ Ngươi trước tiên xem một cái đi.”
Ký Nhiên bắt mạch cho Thẩm Trạch Xuyên, khi thì y nhíu mày, khi thì y lẩm bẩm.
Tiêu Trì Dã nhẹ giọng hỏi: “ Thế nào?”
Ký Nhiên cúi nhìn cổ tay của Thẩm Trạch Xuyên, qua thật lâu sau, nói với Tiêu Trì Dã: “ Phủ quân rất trắng nha.”
Trên khuôn mặt nõn nà của Ký Nhiên không có sự thăm dò. Ánh mắt của y trong suốt, khen Thẩm Trạch Xuyên, giống như là khen một dòng suối trong, hệt như đám mây trắng vậy, dục vọng chiếm hữu đáng sợ của Tiêu Trì Dã không tìm thấy được chỗ nào đáng giận ở đây cả.
“ Phủ quân thân thể suy yếu, là thuốc phá hỏng, nhưng cũng may là nửa năm điều dưỡng cẩn thận, nguyên khí vẫn còn.” Ký Nhiên vén tay áo, cầm bút suy nghĩ, viết đơn thuốc trên giấy.
Tiêu Trì Dã không dám như vậy mà yên tâm, Tiếp tục hỏi: “ Tiếp tục dùng thuốc sẽ tốt hả?”
“Đâu thể thế được, ngoại thương cũng là thương, thắt lưng cũng bị đâm. Tối nay nếu Phủ quân có bị ngất, hoặc là nhất thời ngừng thở dốc, Nhị gia cũng không cần sốt ruột.” Ký Nhiên thương xót nói, “ Tiểu tăng phải khuyên Nhị gia, về sau không nên cho Phủ quân động võ. Thân thể Phủ quân thực sự không nên dùng quyền pháp lực đạo cương mạnh như vậy, một đấm xuất ra, ngươi khác là đau, nhưng chính Phủ quân cũng đau, không tốt. Đợi qua hai đêm, chờ khi hết sốt, phải dưỡng mấy năm đấy.”
Ký Nhiên đưa đơn thuốc cho Tiêu Trì Dã.
“Nửa năm nay Phủ quân hãy cứ dùng tay trái viết chữ đi.”
Ký Nhiên thuận thế nhìn lòng bàn tay của Tiêu Trì Dã, nói: “ Nhị gia thân thể to lớn, cũng phải chú ý nghỉ ngơi, vết thương này không thể ngâm nước.”
Tiêu Trì Dã nói: “ Vài năm là bao lâu?”
Ký Nhiên vuốt đầu, nói: “ Ta cũng không biết…. chúng quy là dưỡng như vậy.”
Tiêu Trì Dã cầm đơn thuốc, nhìn về phía mành ngủ. Thẩm Trạch Xuyên hô hấp đều, mê man bất tỉnh, cổ tay chìa ra lô ra trong phòng tối mờ, giống như Ký Nhiên nói là trắng vậy, trắng đến mức chỉ cần sờ một chút là có thể tan chảy như tuyết.
Trong hôn mê Thẩm Trạch Xuyên nằm mơ, mơ khi y mười lăm tuổi đứng trước cửa thành Khuých Đô, chờ sự phụ và nương cùng Kỷ Mộ đón y về nhà. Y mặc áo mà hoa phinh đình may, thấy tuyết mịn từ trên tường rơi xuống đất.
Kỷ Mộ nhoài người trên đầu tường, hướng y hô: “ Xuyên Nhi, muốn đi đâu?”
Thẩm Trạch Xuyên níu chặt áo mới, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói: “ Về nhà.”
Kỷ Mộ ngẩng đầu, cùng với y nhìn về hướng Đoan Châu, nói: “ Vậy thì từ từ, cha sẽ đến đây.”
Thẩm Trạch Xuyên không nhớ ra được vì cái gì mà mình phải đứng ở chỗ này, y đợi từ hừng đông cho đến lúc bầu trời tối đen, rõ ràng là tuyết đang rơi, vậy mà y lại cảm thấy rất nóng.
Kỷ Mộ xoa xoa cánh tay nói: “ Ca có hơi lạnh, đệ có muốn lên sưởi ấm không?”
Thẩm Trạch Xuyên lắc đầu: “ Đệ nóng quá.”
Kỷ Mộ liền nhóm lửa trên đầu tường, hắn với hai tay đến sưởi ấm, cùng Thẩm Trạch Xuyên nói chuyện phiếm. Hắn nói: “ Lần này trở về, ca có thể đón dâu, mẹ đã giục nhiều năm rồi.”
Bọn họ đợi rất lâu, bên hông Thẩm Trạch Xuyên đau, cẳng chân cũng đau, chỗ nào cũng đau. Y lau mồ hôi, cứ mãi nhìn về phía trước.
Kỷ Mộ nhìn bầu trời tối sầm, bỗng nhiên thì thào: “ Cha không đến rồi.” Lửa cháy hết, hắn đứng dậy mặc cái áo đang gác ở bên cạnh, ghé xuống đầu tường, nhe răng cười với Thẩm Trạch Xuyên: “ Xuyên Nhi.”
Thẩm Trạch Xuyên ngẩng đầu lên, đi vài bước, nhìn hắn.
Kỷ Mộ nói: “ Chòi canh đánh tiếng rồi, ca chờ không đươc, phải đi đây.”
Thẩm Trạch Xuyên gật đầu, cũng đã trở thành thói quen, “ Vậy huynh đi đi, đệ sẽ nói với nương.”
Kỷ Mộ lộ vẻ mặt đau đầu, thở dài: “ Ca lo quá, đệ….”
“ Đệ sẽ từ đây đi về,” Thẩm Trạch Xuyên giơ ngón tay chỉ về phương xa, “ Rất gần.”
Kỷ Mộ nhìn Thẩm Trạch Xuyên, ánh mắt ôn nhu, nói: “ Đệ đệ của ta phải làm sao đây.”
Thẩm Trạch Xuyên nghe thấy tiếng vó ngựa, y nhảy nhót một chút, hô: “ Ca, sư phụ đến rồi!”
Kỷ Mộ không nói gì, chỉ chống tay cười như vậy.
Thẩm Trạch Xuyên quay đầu, nhìn Hải Đông Thanh tung cánh nơi chân trời, tiếp theo là con ngựa đen nhánh phi đến, chỉ có chút trắng ở trước ngực. y dừng lại, nhìn ngựa chạy đến bên y.
Ngồi trên lưng ngựa là một chàng thiếu niên đội mũ giáp, Hải Đông Thanh đứng trên vai hắn, hắn cởi mũ giáp ra, lộ ra bộ mặt không quá cao hứng. Hắn cúi người xuống, ngắm nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nói: “ Đứng đây là gì? Lên ngựa, Nhị công tử mang ngươi đi.”
Thẩm Trạch Xuyên không để ý đến hắn, hắn liền xoay người xuống ngựa, đem mũ giáp của mình đội lên đầu của Thẩm Trạch Xuyên, sau đó khiêng Thẩm Trạch Xuyên lên.
“ A” Thẩm Trạch Xuyên buồn bực đội chiếc mũ giáp, nói: “ Ta phải về nhà.”
Tiêu Trì Dã dùng tay đánh vào mông Thẩm Trạch Xuyên môt cái, ngang ngược vô lý nói: “ Ngươi đi theo ta.” Hắn đi vài bước, như là tức giận, “ Ngươi không nhận ra ta à?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “ Không biết.”
Thẩm Trạch Xuyên làm bộ như muốn ném Thẩm Trạch Xuyên vào tuyết, hắn đem Thẩm Trạch Xuyên tung lên, khi Thẩm Trạch Xuyên hoảng sợ thì lại vững vàng tiếp được. Hải Đông Thanh ở trên vai hắn, hắn nhìn Thẩm Trạch Xuyên cười ha ha.
Thẩm Trạch Xuyên nhấc mũ giác lên, không hiểu sao lại nhìn hắn.
Vốn dĩ đang là đêm đen thì đột nhiên trời chuyển sáng, gió thổi lay động tóc của Tiêu Trì Dã, tường thành xung quanh đều đã biến mất, cánh đồng hoang dã mênh mông bất tận ở dưới chân. Hắn cứ như vậy mà ôm Thẩm Trạch Xuyên, còn tham lam mà sờ lên má của Thẩm Trạch Xuyên.
“ Ta muốn giấu em đi,” Tiêu Trì Dã nói lớn trong gió, “ Hoặc là bọc em bỏ vào trong túi.”
Thẩm Trạch Xuyên nghe không rõ lắm, y ngửa đầu, hỏi: “Huynh nói cái gì cơ?”
Tiêu Trì Dã nhìn y, hung hăng hôn một cái lên má y, đáp: “ Ta nói em thật đẹp, mẹ nó đẹp ơi là đẹp, không có ai đẹp hơn em hết, ta thề!”
Thẩm Trạch Xuyên bưng má, lớn tiếng trả lời: “ Huynh gạt người!”
Tiêu Trì Dã không để ý đến sự vùng vẫy của y, ôm chặt y, ghé vào tai y nói: “ Ta sai rồi.”
Gió dừng, Tiêu Trì Dã phút chốc liền trưởng thành. Bả vai hắn chắn ánh sáng, ôm lấy Thẩm Trạch Xuyên, như vừa mới ngủ dậy, hoặc là còn đang trong mộng. Hắn tháo tóc và cùng với tóc của Thẩm Trạch Xuyên kết thành một chỗ, xõa trên chăn đệm, ở giữa là cái bím tóc nhỏ.
Thẩm Trạch Xuyên mắt mở lim dim, sau khi ngây người một lúc, khó nhoc nói: “Kết.”
“Ừm,” Tiêu Trì Dã dùng ngón tay dài cầm cái bím nhỏ lên, “ Kết tóc làm phu thê.”
Thẩm Trạch Xuyên mới tỉnh, còn đang chậm chạp. Tiêu Trì Dã xoa lưng cho y, nói: “ Nên đậy rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên bị cọ đến hơi hơi nghiêng người, ngay ngắn ghé vào ngực Tiêu Trì Dã. Trên tay Tiêu Trì Dã có nốt chai sần, cọ vào thực sự rất thoải mái. Thẩm Trạch Xuyên mắt muốn nheo mắt lên, còn không quên tức giận với Tiêu Trì Dã: “ Anh ồn quá.”
Tiêu Trì Dã đột nhiên dùng cái cằm râu mọc lòa xòa cọ vào y, nói: “ Anh cũng bị em làm cho chết rồi Thẩm Lan Chu.”
Thẩm Trạch Xuyên dùng tay phải băng bó thành bánh trưng chọc chọc vào má Tiêu Trì Dã, hai ngươi cứ tự nhiên như vậy, tiếp nhận cái hôn yếu ớt.
Mưa dầm mấy hôm cuối cùng cũng ngừng, Đoan Châu chuyển sang nắng ráo.
Tuy rằng Ký Nhiên rất khiêm tốn, nhưng hạn ba ngày sau Thẩm Trạch Xuyên có thể dùng được cháo. Tiểu hòa thượng đứng bên cửa sổ, thành khính niệm “ A ngươi đà phật,” khi Tiêu Trì Dã hỏi y muốn gì, y không cần nghĩ ngợi mà chỉ vào hộp kẹo của Lịch Hùng.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, chuyển hộp kẹo qua trước khi Lịch Hùng từ chối.
Cửa sổ trong phòng mở ra, Thẩm Trạch Xuyên dựa lên gối, nghe Phí Thịnh nói.
“ Nếu là mật thám, quả thật không cần phải lưu lại xăm hình trên người rõ ràng như vậy,” tay trái cầm trình báo mà Nguyên Trác viết, đều là những chuyện quan trọng của những ngày qua, nhóm tiên sinh không tự mình quyết đinh không được, “ ý của ngươi là, bọn chúng sở dĩ còn mang theo hình xăm thằn lằn, là vì cùng với bọ cạp bình thường phân biệt rõ ràng?”
“Thằn lằn cũng chịu sự quản lý của A Mộc, tự xưng là một nhánh của bộ Hãn Xà,” Kiều Thiên Nhai nói, “ Trác Lực phải ra chiến trường, có hình xăm thì không kỳ lạ, nhưng thằn lằn lẻn vào còn có hình xăm, chỉ có thể là lo lắng mình bị nhận nhầm.”
Tiêu Trì Dã nói: “Do Kính nói thế nào?”
“ Hộ tịch của thích khách dùng là thật, Phàn Châu quả thực có hai người kia, nhưng rất có khả năng bị đổi,” Phí Thịnh nói, “ Dù sap chỉ biết danh tính chứ không biết bộ dạng.”
“ Chuyện này cũng là không có biện pháp,” Khổng Lĩnh ôn tồn nói, “Hằng năm hoàng sách đều phải kê khai, mặc dù thời điểm nha môn các châu thẩm tra tình hình thu nhận bức họa, cũng không thể giữa lâu.”
Nhưng suy đoán của Kiều Thiên Nhai là đúng, thằn lằn lẻn vào vì sao lại phải xăm hình? Như vậy thì một khi bị tra, căn bản chạy không thoát. A Mộc coi chúng như là tư binh của mình, ngay cả Trác Lực cũng là cho Cáp Sâm “mượn”, cho thấy hắn cực kỳ coi trọng những con thằn lằn này. Nếu như vậy thật muốn phân biệt mình với bọ cạp, vậy cùng với bọ cạp du đãng lâu năm ở Trung Bắc có quan hệ.
“Khoảng cách từ Đoan Châu đến Cách Đạt Lặc không gần, còn cách xa A Mộc hơn nữa, ngựa có nhanh đến mấy cũng không thể đem tin tức lập tức đến tay được,” Tiêu Trì Dã đối với bản đồ quân sự ở phía đông rõ như lòng bàn tay, “Chim cắt của Cáp Sâm cũng chưa thể bay trở về, hai con thăn lằn này không phải do A Mộc phái tới.”
A Mộc điều binh, là vì Thích Trúc Âm tấn công Cách Đạt Lặc, suy tính tệ nhất là Cáp Sâm không quay về, hắn khẳng định tin Cáp Sâm chết chỉ có thể là chuyện trong hai ngày, bởi vì sông trà thạch không qua được thuận lợi, cho nên hắn cũng không có cách mà vài ngày trước đã hạ lệnh cho thằn lằn, thời gian đi không kịp.
Diêu Ôn Ngọc thần sắc hơi động, nói: “ Nếu thằn lằn là tư binh của A Mộc, sẽ không dễ bị người khác sai khiến, nếu không phải A Mộc hạ lệnh cho chúng ám sát, vật chỉ có thể có người giả danh A Mộc hạ lệnh cho chúng.”
Phí Thịnh cau mày: “Nếu như thế, vậy còn có bọ cạp, hoặc thằn lằn ở bên chúng ta, hắn biết tình hình của Đoan Châu.”
Cao Trọng Hùng lập tức căng thẳng, nói: “ Vậy đó không phải là chuyện xấu sao? Kẻ này rất hiểu rõ những việc của Trung Bắc!”
“Những con thằn lằn này nếu đã ở lâu bên trong, mặc dù có bằng chứng hộ tich, cũng sẽ bởi vì hình xăm mà bị ghi chép lại,” Kiều Thiên Nhai nói, “Bọn chúng là mới trà trộn vào.”
“ Nha môn tra nghiêm ngặt như vậy,” Khổng Lĩnh nói, “ Bọn chúng muốn thần không biết quỷ không hay trà trộn vào thành rất khó khắn, phải tránh được sự kiểm tra của cận vệ.”
“Vậy thực sự có thể,” Thần Dương hơi hành lễ với Phủ quân, “ bọ cạp trong Tỳ Châu không bị kiểm tra, bọn họ có thể đi theo Hải Nhật Cổ tự do hành đồng.”
Bọ cạp của Hải Nhật Cổ chỉ có thể ở khu vực săn bắn Bắc Nguyên, chịu sự chông coi chặt chẽ của Thủ Bị Quân, mãi cho đến khi bọn họ đi cùng Ly Bắc thiết kỵ lập công ở hố trà thạch thiên, Trung Bắc như vậy mà giải trừ trói buộc với họ. Nếu thằn lằn ở cùng với bọn họ, vậy thì chuyện hình xăm có thể thuyết phục.
Phí Thịnh lúc này nói: “ Hải Nhật Cổ đám phán vơi bộ Hữu Hùng không thành, chủ tử, bằng không ta…..”
“ Lo lắng cái gì? Bọ Hữu Hùng đã bỏ chạy, lãnh đia của bộ Thanh Thử hoàn toàn để trống,” Thẩm Trạch Xuyên đặt trình báo xuống, nói với Tiêu Trì Dã, “ Đem mảnh đất này cho Hải Nhật Cổ.”
Tiêu Trì Dã hơi nhếch mày.
“ Hải Nhật Cổ giúp em ký minh ước với bộ Hữu Hùng, nhưng bộ Hữu Hùng phản bộ ước định,” Thẩm Trạch Xuyên hai tròng mắt mệt mỏi ngầm có ý hung ác, “ Phản bội sẽ phải trả giá lớn, cái giá này để cho Hải Nhật Cổ thảo luận với em.”
Hải Nhật Cổ sở dĩ phải xúi giục thằn lằn trốn trong nhóm bọ cạp của mình ám sát, chính là vì muốn châm nhanh ngọn lửa chiến tranh. Hắn muốn đất, giống như Đạt Lan Đài, bọn chúng đều ngả nghiêng không xác định, kỳ thực là những kẻ vì mình mà mưu cầu lợi ích.
Tiêu Trì Dã ở hố trà thạch thiên giết chế a xích, bọ cạp Biên Sa đã như rắn mất đầu, Hải Nhật Cổ không còn đối thủ cạnh tranh, nếu lúc này hắn trở về Đại Mạc, hắn chính là thủ lĩnh duy nhất của đám bọ cạp còn lại. Ngay cả chuyện làm ăn với nhan hà như hắn cũng dám làm, hắn cũng có thể vì sự thay đổi của thế cục mà quay lại hợp tác với A Mộc.
Thẩm Trạch Xuyên giết Hải Nhật Cổ, chính là giết một con bọ cạp bại lộ mà thôi, A Mộc không thiếu bọ cạp như vậy, cho nên Thẩm Trạch Xuyên không chỉ không giết Hải Nhật Cổ, còn muốn cho Hải Nhật Cổ vùng đất mà hắn ước ao. Y muốn Hải Nhật Cổ đứng ở đó, chặt chẽ chiếm giữ chiến trường Trung Bắc, chế trụ dòng chảy của bọ cạp, trở thành sự sống mà A Mộc khó giải quyết nhất.
Nhưng đồng thời, Thẩm Trạch Xuyên cũng muốn hung ác mà dạy dỗ Hải Nhật Cổ.
Hải Nhật Cổ muốn mảnh đất của bộ Thanh Thử, trước hết phải giải quyết bộ Hữu Hùng, chỉ cần hắn làm, mười hai bộ Biên Sa sẽ không dễ dàng chấp nhận hắn, A Mộc sẽ không tín nhiệm hắn nữa, hắn còn gánh vác mối thù hận của bộ Hữu Hùng, bởi vì hắn là người cầm đao thực hiện hình phạt.
Phủ quân muốn vật tẫn kỳ dùng. (người dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, tận dụng hết khả năng)
Thẩm Trạch Xuyên ngồi mệt mỏi, trước khi mọi người lui ra hết nói: “ Nguyên Trác đi về đừng vội nghỉ ngơi, lát nữa Ký Nhiên muốn qua xem bệnh.”
Ký Nhiên vẫn mang tích cách của đứa nhỏ, nhảy qua vũng nước ở sau Cốt Tân, nhìn cái đầu trọc lốc của mình trong nước, không khỏi ôm bụng cười to.
Kiều Thiên Nhai ở cửa nghênh bọn họ, cũng chắp hai tay, cười nói với Ký Nhiên: “Tiểu sư phụ mời vào.”
Ký Nhiên đáp lễ lại. Lúc này chim tước đang kêu trên cây, thời tiết ấm áp, y mặc y tăng, đứng cạnh vũng nước nhỏ phản chiếu hình ảnh mây trắng trời xanh lớn trên bầu trời, nhưng lại khiến người hoảng hốt lý phân không rõ bầu trời và nhân gian.
“Thí chủ, ” Ký Nhiên học bộ dạng của sư phụ, đối Kiều Thiên Nhai chậm rãi gật đầu, “Thí chủ có duyên Phật.”
Kiều Thiên Nhai cảm thấy được thú vị, nói: “Khi ta còn trẻ khi, cũng có hòa thượng nói như vậy, nhưng mà ta cho tới hôm nay cũng không xuất gia.”
Ký Nhiên nhìn Kiều Thiên Nhai, khi y im lặng khi có ý vị khí phách xuất thầm, nhưng không phải cái gọi là thoát tục, mà là sự xa rời vốn có, tiểu hòa thượng sạch sẽ như thế, y dùng đôi mắt quan sát cuộc sống.
“ Nước biết vô lo, vì gió mà động, núi xanh không già, vì tuyết mà bạc. Vì thí chủ đã có, duyên còn có thể xa sao? Gió thổi bay tăng y của Ký Nhiên, vạt áo chạm nước, y vỗ nhè nhẹ vỗ bàn tay, trong sự hồn nhiên là sự vô cùng nghiêm nghị, như là chắc chắn con đường đi của Kiều Thiên Nhai.
Kiều Thiên Nhai nghe thấy tiếng chuông gió lay động dưới hiên nhà trong gió, hắn quay đầu nhìn Diêu Ôn Ngọc ngồi ở chỗ đó. Trong khoảnh khắc đó ông tay áo của Diêu Ôn Ngọc theo gió mà động, nhưng lại có cảm giác tương tự giống như đám mây trắng đang lững lờ trôi trong vũng nước kia.
Ký Nhiên đi đến trước cửa thềm, không hành lễ với Diêu Ôn Ngọc. Trong tiếng “Leng keng” của chuông gió, tỉ mỉ nhìn Diêu Ôn Ngọc, cuối cùng lắc đầu, nói: “Ta trị không được chân của ngươi, mặc dù sư phụ ta còn sống trên đời, cũng trị không được chân của ngươi.”
Ngón tay cái của Diêu Ôn Ngọc để lên Hổ nô nằm trên dùi, nói: “ Tất cả các pháp hữu vi, như bóng như bọt có gì khác đâu, như sương như điện lóe mau, xem như là giấc mộng mơ màng.”
Thế gian này nhân duyên hợp tụ biến đổi vô thường, Diêu Ôn Ngọc đã không chấp nhận chuyện hai chân, từ lúc hắn trả lời câu “ Ta vẫn đứng” thì đã siêu thoát cho mình. Hắn ngồi không hay đứng không có gì khác biệt, hắn từng là hắn, hiện tại cũng là hắn.
Ký Nhiên thở dài, nói: “Người khác cần ta giảng lời phật, ngươi lại cùng ta giảng lời phật. Chết rồi sống, ngươi nhìn cũng hết rồi, hà cớ gì phải ở đây? Cùng ta đi lên núi đi.”
Diêu Ôn Ngọc nói: “Trong lòng ta vẫn còn vạn thứ.”
Ký Nhiên nhìn Diêu Ôn Ngọc, giơ tay chỉ vào Kiều Thiên Nhai, nói: “Trong lòng ngươi có hắn.”
Gió thổi ống tay áo của Diêu Ôn Ngọc, bẹn tơ đỏ nơi cổ tay trượt xuống, hắn nói: “Cho nên ta vẫn là cái phàm nhân.”
Nhân duyên tuyệt không nói được, đến cuối cùng là từ khi nào? Có lẽ là sợi dây đêm đó, có lẽ là câu “Ta hận chết ngươi”, có lẽ là sớm hơn, đến từ vào ngày xuân tháng ba ấy. Kiều Thiên Nhai, Kiều Tùng Nguyệt, hắn là chim yến lưu lại vết sẹo.
Diêu Ôn Ngọc hiểu được thế gian tất cả đều là vô căn cứ, hành xử của hắn hôm nay, giống như là loáng qua trong nháy mắt, cực nhanh sẽ biến mất ở trong dòng sông dài vô tận. Diêu Ôn Ngọc, Diêu Nguyên Trác, hắn là lá hóa thành bùn.
“Ta chẳng có thứ gì có thể cho ngươi cả.” Ký Nhiên hơi nghiêng đầu.
Diêu Ôn Ngọc nhìn về phía viện củaThẩm Trạch Xuyên, mỉm cười: “Ngươi đã thành toàn cho ta rồi.”
Cát vàng của Biên Quận làm quân kỳ lay động, Thích Trúc Âm cởi mũ giáp, trong miệng đều là sỏi cát lẫn vào nhau. Thích Vỹ truyền khăn đến, cô không giống nam nhân là cởi giáp mà lau, chỉ có thể chịu nóng bức, khắc chế lau hai gò má.
“ Mấy lá thư quân báo của Đoan Châu đã được đưa đến đây,” Thích Vỹ nói, “ Thư của giao chiến địa cũng đã đến.”
“ Giao chiến địa chính là Lục Quảng Bạch, chỉ là về chuyện Biên Sa kỵ binh rút quân.” Thích Trúc Âm buông Tru Cưu, di chuyển đến sau bức tường hóng mát, “ Đoan Châu chính là Tiêu Trì Dã, nói một chút đi.”
Thích Vỹ lúc này mới mở thư, đọc cho Thích Trúc Âm nghe.
Tay của Thích Trúc Âm vốn đang gấp chiếc khăn, cô nhìn Thích Vỹ, lặp lại hỏi: “ Đêm lãnh địa của bộ Thanh Thử cho bọ cạp?”
Thích Vỹ cẩn thận nhìn lại lần nữa, xác định không lầm, mới gật đầu.
Vẻ mặt thờ ở của Thích Trúc Âm dần thu lại, giáp trên vai cô được xem là nhẹ, nhưng mang lâu vẫn khiến vai nặng và đau. Cô nói: “Lấy bút, hiện tại gửi thư trả lời cho Tiêu Trì Dã, ta không đồng ý.”
Bộ Thanh Thử là Thủ Bị Quân Khải Đông đánh hạ, chỗ này Tiêu Trì Dã không dùng đến, cô có thể cho Ly Bắc hoặc Trung Bắc, nhưng cô không muốn tặng nó cho bọ cạp. Hải Nhật Cổ chiếm giữ bộ Thanh Thử có nghĩa là gì? Nghĩa là trước cổng thành của cô từ nay về sau sẽ luôn phải trông coi mấy bon bọ cạp, lúc nào bọ cạp cũng có thể cắn ngược trở lại.
Tiêu Trì Dã nhận được hồi âm của Thích Trúc Âm đúng như dự kiến của mình, hắn gối lên cánh tay, nói với Thích Trúc Âm bên cạnh: “ Địa thế của Khải Đông tạo nên ưu thế, mở rộng hướng đông chính là suy yếu tấm quan trọng của Biên Quận, hai “cánh cửa” lớn Thiên Phi Khuyết và Tỏa Thiên Quan cũng như vậy mà mất đi tác dụng, chuyện này rất khó làm cho Đại soái gật đầu.”
Thẩm Trạch Xuyên cũng đã ngủ rồi, nói: “ Ly Bắc đồng ý cùng bộ Hồi Nhan xây dựng mối quan hệ, thiết kỵ vì thế mà giành được lợi ích của trà tháo, Biên Quận mở rộng lãnh thổ ra phía ngoài đối với Khải Đông sẽ có lợi hơn, sau này có thể giảm bớt gánh nặng quân phí của Đại soái.”
Trà tháo mà nhóm thương nhân đứa đến cảng để bán hơn phân nửa là từ bộ Hồi Nhan, bút tiền này Thẩm Trạch Xuyên đều vòng vào quỹ cho thiết kỵ, phải biết rằng, tốc độ tiêu hao đồ trang bị của thiết kỵ có thể nói là đệ nhất thiên hạ.
Thẩm Trạch Xuyên nghĩ đến đây, buồn ngủ liền giảm bớt. y không thể tùy tiện cựa mình, chỉ có thể ngửa lên giống Tiêu Trì Dã, tiếp tục nói: “ Trận có thể đánh cả đời, vậy còn đời sau thì sao?”
“Đời sau,” Tiêu Trì Dã đem thử úp vào mặt, thở dài: “Kiếp sau vẫn sinh ra ở Ly Bắc thì tốt.”
Hai người nằm trong này, Đinh Đào cùng Lịch Hùng mang theo Ký Nhiên đập quả óc chó ngoài hành lang, bọn nhỏ vui cười không ngừng. Những con côn trùng dưới ánh mặt trời kêu vang tiếng huyên náo, từng tiếng từng tiếng.
“A Mộc dùng cả đời cũng không thể thống nhất được mười hai bộ, ” sau một lúc lâu, Tiêu Trì Dã nói, “Lão cha tưởng rằng hắn có thể trở thành Đại quân.”
“ Anh không hiểu được nguyên nhân A Mộc có thể trở thành Đại quân Đại Mạc,” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu, “ Em có thể nói nhỏ cho anh.”
Tiêu Trì Dã bỏ thư ra, nghiêng người, nóng lòng lười biếng, chỉ phát ra tiếng: “Hửm?”
“Bởi vì Ly Bắc có Tiêu Sách An.” Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt lên, nhìn hắn, “Anh muốn qua sông tiến về phía đông, đi tìm A Mộc.”
Tiêu Trì Dã bỗng nhiên cái che ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên, ngày nóng như vậy, hắn để sát vào, thấp giọng trả lời: “Vợ rất hiểu ta.”
Thẩm Trạch Xuyên khóe miệng khẽ cong lên, có chút đắc ý.
Tiêu Trì Dã thích thì Thẩm Trạch Xuyên như vậy, nhắm mắt lại, nhịn không hôn y.
Bình luận