Thái hậu hô hấp hơi gấp, khẽ liếc mắt, thấy Lý Kiếm Đình. Bà đổ mồ hôi không ngừng, khuôn mặt chưa trang điểm có vài nếp nhăn, cuối cùng cũng lộ ra dang vẻ đã già, hơi thở mỏng manh: “ Ai gia….muốn cùng điện hạ…..trò chuyện.”
Lưu Tương cô cô đứng lên, mang theo người hầu đi ra ngoài.
Mành trướng trong điện móc lên, bàn thờ phật thắp hương, khói nhan bay nhè nhẹ che tượng phật, vẻ thương xót trở nên mơ hồ không rõ. Lý Kiếm Đình cúi người nhặt hạt phật châu dưới thảm len lên, ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm.
“Ngươi ở yến tiệc giết chết Hàn Thừa,”Thái hậu xõa tóc hơi nghiêng đầu, “Ai gia liền biết…. ngươi cũng sẽ không dung tha…. cho ai gia.”
“Ta tuy rất muốn, nhưng lại vô lực.” Lý Kiếm Đình chuyển phật châu, “Phúc Mãn sốt ruột như vậy, có thể thấy người theo Thái hậu đã hết, đến cùng rồi.”
Thái hậu ngực phập phồng, lại miễn cưỡng cười rộ lên. Đôi mắt bà nhìn thấu Lý Kiếm Đình nói: “ Ngươi quả thật là…. nữ nhi của Quang Thành Đế….buồn cười Lý thị các ngươi…. Nếu ngươi là nam tử…..”
“Nếu ta là nam tử, nhất định đã không sống được đến hôm nay,” Lý Kiếm Đình nắm phật châu, ngồi ở mép giường, “ Bà đã giết hết nam nhân Lý thị.”
Tóc mai Thái hậu ướt đẫm dán ở gò má, từ đó có thể thấy được dung mạo phong hoa tuyệt thế năm đó, bà mấp máy môi: “ Ai cũng nghĩ rằng, hắn thật độc ác, thà rằng loạn luân, cũng muốn lưu cái mối họa này cho ai gia…” ý cười của bà đầy đôi mắt, “ Tần vương…. chính là bị chính hắn….. bức tử…..”
Lý Kiếm Đình nhìn Thái hậu, nói: “Bà giết chồng hại chết con trai đi đến đây, vốn có thể làm quân vương trước đây chưa từng có, nhưng bà đem bịnh quyền giao cho người khác. Dễ tin hoạn quan, tùy ý để hoạn đảng loạn chính, thiên vị huynh trưởng, cổ vũ quyền thần lạm quyền…. Xã tắc lâm nguy, bà khó mà tránh được điều bất hạnh.”
Ý cười trong mắt Thái hậu tan ra, ánh mắt dừng ơ Lý Kiếm Đình: “Ngồi trên cao khó tránh khỏi sợ hãi…. ngươi không hiểu được…ta như cây bèo không chỗ nương tựa…..”
“ Ta như cây bèo không chỗ nương tựa.” Lý Kiếm Đình lặp lại lời này, khuôn mặt trẻ của cô không có ưu sầu, cũng không tươi cười. Cô chuyển ánh mắt, từ màn trướng, thấy được bàn trang điểm của Thái hậu, dừng ở trước gương đồng màu vàng kia, nói: “ Nếu đã không có khí phách trân trọng nó, sao phải khiến cho giang sơn mưa gió một trận.”
“Ngươi cũng là nữ nhi,”Thái hậu nói, “Sao không hiểu ta.”
“Ta vừa là nữ nhi, cũng là nam tử,” Lý Kiếm Đình một lần nữa nhìn về phía Thái hậu, trong đôi mắt có sự thư thái, “Ta là Lý Kiếm Đình.”
Thái hậu buồn bã như mất mát, sau một lúc, bà nói: “Ta thấy ngươi, biết Lý thị quân vương phong thái ra sao…. nhưng ngươi cũng bị người quản chế.”
“Bàn cờ không ở trong tay ai, mà là trong giang sơn.” Lý Kiếm Đình nhẹ nhàng nói, “ Tự cho là người chơi cờ, chẳng qua là chậm tiến cho so với người khác thôi.”
Thái hậu hô hấp càng lúc càng mỏng, giọng của bà càng lúc càng nhẹ, “….. đáng thương Tiết Tu Trác tính toán vô cùng…..” Bà hơi mở to mắt, lầm bẩm nói: “…. giang sơn….”
Ngoài điện ánh chiều tà đã không còn, mấy con chim tước bay trên trời. Mẫu đơn không cắm ngay ngắn rụng cánh, rơi xuống bàn trang điểm, bị gió thổi, bay đi.
Tin tức của Khuất Đô cấp trì Khải Đông, vó ngựa đánh vỡ đêm tịch mịch, mấy ngày sau đến Biên Quận. hoa hương ý chưa nghỉ ngơi, thấy thư trạm dịch đến, liền cười hỏi: “Thư của cô cũng đến đây sao?”
Thích Vỹ sắc mặt cổ quái, ở cửa do dựa.
Hoa Hương Y như có dự cảm điều gì đó, chậm rãi đứng dậy, nói: “Là bị bệnh sao?”
Thích Vỹ tránh ánh mắt của cô, cúi đầu nói: “Hồi bẩm đại phu nhân…. Thái hậu băng hà.”
Hoa Hương Y lúc này từng bước lui về sau, Hồng Anh vội đỡ lấy cô. Cô ngơ ngẩn nhìn Thích Vỹ, chốc lát, lệ rơi xuống. Cô chống cánh tay của Hồng Anh, đi ra ngoài vài bước, nghẹn ngào nói: “….Đừng gạt ta.”
Thích Vĩ im lặng.
Hoa Hương Y nàng dùng khăn tử vội vàng che miệng, dần dần nghẹn ngào: “Sao lại thế này…… Sẽ không như vậy đâu……”
Thích Vĩ chưa kịp trả lời, chợt nghe Hồng Anh hô: “Phu nhân!”
Cả người Hoa Hương Y trượt xuống, hôn mê bất tỉnh.
Trong trướng đốt hương an thần trợ ngủ, khi Hoa Hương Y tỉnh lại, Thích Trúc Âm đang ngời ở ghế bên giường gọt táo, cảm thấy cô tỉnh, kiền đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, lau tay sau đó sờ trán của cô, nói: “Bị bệnh cũng không biết.”
Hoa Hương Y môi trắng nhợt, không mở mắt, một bên gối ướt đẫm.
Thích Trúc Âm không biết cánh an ủi người, thấy cô khóc rất thương tâm, vội vàng dùng khăn lau, lau xong rồi mới nhớ đến khăn này mình mới lau tay. Hoa Hương Y cuộn tròn người ôm gối, không ngừng khóc. Cô khóc đến mệt, cứ vậy lại ngủ, khi tỉnh lại, Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn ngồi trên ghế.
“ Tin tức đến chậm,” Thích Trúc Âm nói, “…. khi tân đế đăng cơ, ta lập tức đưa ngươi về.”
“Nhưng cô đã không còn, nới đó không phải là nơi ta muốn về nữa,” mắt Hoa Hương Y sưng đỏ, “Khi đi, cô vẫn còn khỏe, mới chỉ mới hai tháng, như vậy liền bệnh chết.”
Thích Trúc Âm trầm mặc chốc lát: “ …. ta đã đáp ứng với ngươi không để bà ấy chết.”
“ Đại soái ở Biên Quận, chuyện này vượt quá tầm với,” Hoa Hương Y nói, “Trong cung không như trên triều, đao kiến vô tình, nguyên phụ cũng ngoài tầm với.”
Thích Trúc Âm tưởng Hoa Hương Y muốn nói gì, nhưng cô chỉ dừng ở đó, chống người ngồi dậy.
“Đại soái quân vụ bận rộn, ” Hoa Hương Y nói, “Để ta một mình ở đây thôi.”
Cổ tay của Hoa Hương Y cũng được ánh trăng thấm mát, dáng vẻ nhắm mắt rất tiều tụy. Thích Trúc Âm không ngồi xuống, liền từ trong tay lấy ra cái túi hương nhỏ, đặt cạnh tóc cô.
“Hồng Anh chờ ở cửa,” Thích Trúc Âm đứng dậy, “ Ta ở phòng làm việc.”
Lúc này đã đêm khuya, giờ mẹo Hồng Anh nghe thấy tiếng Hoa Hương Y gọi, liền sai người đến phòng bếp lấy cơm, còn mình đi vào trước.
Hoa Hương Y nói: “Ngươi mang cái rương của ta đến đây.”
Hồng Anh đến ngăn tủ cầm cái rương nhỏ của Hoa Hương Y qua, Hoa Hương Y mở khóa, bảo Hồng Anh mang chậu đồng vào, tiếp theo mang sổ sách trong rương đốt.
“Phu nhân làm cái gì vậy?” Hồng Anh vội vả ngăn lại, “Đây đều là tâm huyết của phu nhân tính ra.”
“Trữ quân đã đáp ứng Đại soái, không giết cô.” Ngón tay của Hoa Hương Y buông ra, thấy sổ sách dần dần bị lửa đốt hết, “Nếu không phải cô ta làm, thì đó là nàng không có năng lực; nếu là cô ta làm, thì đó là cô ta bội tín.”
Gió mát lật mở các trang sách, ở tiếng “Rầm” có rất nhiều bụi bay ra.
Đoan Châu về đêm lạnh, hoa trong đình viện nhiều, muỗi cũng nhiều, Phí Thịnh ở chòi hóng mát mới điểm chút hương. Thẩm Trạch Xuyên lấy thìa khuấy động khối đá lạnh trong chén, vừa xem Tiêu Trì Dã dạy Tiêu Tuân kéo cung, vừa nghe Phí Thịnh ở bên trình báo chuyện Khuất Đô.
“Tiết Đại muốn chức chưởng quản kho hàng, phải cùng hoạn quan trong triều giao tiếp. thái giám trong cung rất thích hải sản ở cảng Vĩnh Nghi, dặn Thanh Thanh chuẩn bị cho hắn.”
“ Thanh Thanh nói dã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi, chờ sau khi tân đế đăng cơ, nhất định sẽ đại xá thiên hạ, đến lúc đó chính là cơ hội của Tiết Đại, nên hiện mặt.” Phí Thịnh nói, “ còn chuyện Thái hậu băng hà, thế gia nguy khốn vô cùng. Nhưng Hách Liên Hầu bán đất xoay sở lương, nội các có lẽ sẽ gác lưới sang một bên.”
“ Hách Liên Hầu có thể nghĩ đến chuyện xoay sở lương, chính là đã tuyệt đường rồi, bất đắc dĩ, phải cắt thịt làm người,” Thẩm Trạch Xuyên uống canh, “Lương thực ta cho hắn, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.”
Lương thực mà Hách Liên Hầu mua từ việc bán gia sản, đều là từ Vưu Đàn Liễu Châu Quyết Tây. Lúc trước Nhan Hà Như nói muốn xây cảng mới, Thẩm Trạch Xuyên đã đáp ứng, Vưu Đàn Liễu Châu chính là nội ứng Quyết Tây. Tên châu phủ này cùng với tên của hắn giống nhau, rất tham lam, chỉ cần cấp đủ bạc, múa bán máu chảy đầu rơi hắn cũng dám làm, nếu không sẽ không coi Giang Thanh Sơn ra gì mà qua lại với Nhan Hà Như.
“Tiết Tu Trác quá mức gấp gáp, nếu trận Trung Bắc đánh không xong, Khổng Tưu và Sầm Dũ còn có thể đáp ứng, nhưng hiện giờ ta không ra tay,”đom đóm bay gần mắt của Thẩm Trạch Xuyên, “Bọn họ đương nhiên không nghĩ sẽ cùng thế gia tranh đấu một sống một chết, hợp lực tấn công địch mới là yếu vụ, chỉ cần Trữ quân không ngốc, sẽ đặc xá Hách Liên Hầu.”
“Vậy chúng ta trả lương cho Hách Liên Hầu?”
Thẩm Trạch Xuyên để Vưu Đàn cấp khối lương thực này cho Hách Liên Hầu, không chỉ với giá cả vừa phải, lại còn là gạo ngon.
“Cứu tế lương thực đương nhiên là cho rồi,”Thẩm Trạch Xuyên nhìn Phí Thịnh, “Để Vưu Đàn ăn ngay nói thật không phải là tốt sao.”
Phí Thịnh lập tức hiểu ra cười rộ lên: “ Chủ tử anh minh!”
Tiêu Trì Dã bên kia thả ngón tay ra, mũi tên trúng giữa hồng tâm, thần dương và cận vệ đứng bên cùng reo hò.
Phí Thịnh cảm khái nói: “ Lực cánh tay của nhị gia thật mạnh.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn Tiêu Trì Dã thật lâu sau, nói với Phí Thịnh: “Hậu sự của Duẫn lão đều đã ổn thỏa, ông ấy còn lại thứ gì, ngươi là con, ngươi làm chủ.”
“Ông ấy nào có thứ gì như vậy được….. chiếu rách chăn hôi cũng ném cả rồi, đốt cho ông ấy, ta cũng sợ ông ấy mắng ta,” Phí Thịnh giơ tay đè lên con đao bên sườn, “Ta giữ cái này là được. Đây là đao vô danh, ông ấy cũng vô danh.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “ Duẫn lão là anh hùng, con đao này cũng nên có tên.”
“Ta và ông ấy đều theo chủ tử,” Phí Thịnh cầm đao, “Xin chủ tử ban một cái tên.”
Thẩm Trạch Xuyên xoay chén, thấy ánh trăng vọt qua sườn chén, một mảnh sáng như tuyết, nói: “ Mười vạn Tinh kỳ chém Diêm La, lấy ba chữ sau đi.”
Phí Thịnh vén bào quỳ xuống, cao giọng nói: “ Đao này tất không phụ cái tên này!”
Thái hậu băng hà, chuyện Trữ quân đăng cơ sẽ không kéo dài nữa, nội các lập ra điều lệ, định thời gian là đầu tháng tám, sau khi tang sự xong, lấy niên hiệu là “Thịnh Dận.”
Khi Tiêu Trì Dã nghe thấy thì nhân tiện nói: “ Trữ quân có nhuệ khí.”
Đầu tháng tám Khổng Tưu dẫn đầu các quan, ở Minh Lý Đường bái lạy tân đế, Lý Kiếm Đình như vậy trở thành hoàng đế Đại Chu.
“Đoán xem Đại soái muốn phong Đại soái là gì,” Thẩm Trạch Xuyên cả ngày nằm ở trong phòng chơi với Tiêu Tuân, lúc này có Tiêu Trì Dã, liền dụ Tiêu Trì Dã, “ Đoán đúng sẽ có thưởng.”
“ Thưởng cái gì?” Tiêu Trì Dã xem quân vụ, tùy ý để Lan Chu dán trên lưng mình, “Thứ tặng phải đủ lớn mới được.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn đến chỗ nào đó, liền dùng chiếc quạt vẽ đến nơi đó, cảm thấy cứ đè nặng Tiêu Trì Dã như vậy rất thoải mái, nói: “ Cái gì cũng được.”
“Hầu tước,” Tiêu Trì Dã bắt lấy cái tay của Thẩm Trạch Xuyên, lật bàn tay để nhìn vết sẹo trên tay, “ Đã có Ly Bắc vương hổ ở phía trước giang sơn, Khuất Đô sẽ không phong một Khải Đông vương nữa.”
Lục Bình Yên Biên Quận cũng là Biên bá hầu, Thích Trúc Âm là Đại soái binh mã năm quận, nếu như cùng Lục Bình Yên cùng giai phẩm, có vẻ ủy khuất. Nhưng từ năm Vĩnh Nghi đến nay, Đại Chu chỉ có hai vương, một là Ly Bắc Vương Tiêu Phương Húc, hai là Kiến Hưng Vương Thẩm Vệ. Thích Trúc Âm chiến công chưa bằng Thích Thì Vũ, không được ngôn quan coi trọng, phong lên rất khó. Cân nhân nhắc cả hai, phong hầu là thích hợp hơn.
“Em đoán là phong vương,” Thẩm Trạch Xuyên áp tai xuống, “Nếu đúng, anh phải thưởng cho em đó.”
Phúc Mãn đã đổi áo khoác mới, đi về phía Minh Lý Đường, thái giám và cung nữ bên đường đều hành lễ. Hắn rất đắc ý, nhưng không vì ở đây mà mất chừng mực, nhìn thấy đại thần trong chiều sẽ lui xuống, nhìn càng khiêm tốn.
Phúc Mãn đến Minh Lý Đường, tiểu thái giám hầu hạ ở cửa nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng mới vừa tỉnh, đang tìm tổ tông.”
Phúc Mãn phủi phủi ống tay áo, mở cửa, tiếp trà của cung nữ, tự mình trình đến trước Lý Kiếm Đình, bẩm: “Hoàng Thượng.”
Lý Kiếm Đình thường xuyên ngủ không tốt, nhấn ấn đường, tiếp nhấp một ngụm trà của Phúc Mãn, nói: “Nguyên phụ nói như thế nào?”
“Đây là giấy của nguyên phụ, người xem một chút, ” Phúc Mãn từ trong tay áo lấy ra giấy của nội các, trình đến ngự án, “Hoàng Thượng nếu đồng ý, tối nay có thể tuyên bố.”
Lý Kiếm Đình xem giấy của Khổng Tưu, suy nghĩ một lúc lâu, nói: ” Lúc trước Lục Bình Yên cũng là hầu tước, lại phong Thích Trúc Âm làm hầu, chỉ sợ trong lòng Khải Đông không thoải mái.”
Lý Kiếm Đình thường xuyên nói với Phúc Mãn chuyện chính vụ, Phúc Mãn cũng không kiêng dè, đem những lời mình nghe được từ trong ban sao đạo điện lược bỏ trau chuốt, nói: “Lục Quảng Bạch chạy trốn, lục bình yêu nếu nhập Khuất Đô, là bị cách chức, tước hầu của hắn đã không tính là còn. Hoàng thượng là tân đế, Đại soái là tân thần, người phong cô ấy làm hầu, vốn là đại ân của thiên hạ.”
“ Ngươi nói có lý,” Lý Kiếm Đình đặt giấy lên bàn, “Vậy——-.”
Lý Kiếm Đình còn chưa nói hết, Phúc Mãn đang chuẩn bị mài mực, chợt nghe thấy bên ngoài đường có người bẩm báo, nói Khổng Tưu đến. Lý Kiếm Đình bị ngắt lời, liền đem chuyện này gác sang một bên, bảo người cho Khổng Tưu tiến vào.”
Khổng Tưu sắc mặt xanh mét, vén bào quỳ xuống, dập đầu thỉnh an, trầm giọng nói: “ Hoàng thượng, lương cứu tế đưa đến Dung Thành xảy ra vấn đề, sổ của Quyết Tây vừa đến, thần không dám trì hoãn.”
Phúc Mãn lập tức nhận sổ, trình lên ngự án cho Lý Kiếm Đình.
Lý Kiếm Đình vừa mở ra nhìn, nhất thời lòng trầm xuống.
“Hiện giờ ở Dung Thành lời đồn đãi lan truyền khắp nơi, đều nói lương cứu tế này là Trung Bác Thẩm Trạch Xuyên âm thầm giúp đỡ, lời nói chuẩn xác, xôn xao cả lên.” Khổng Tưu nói, “Nếu cứ mặc kệ, chỉ sợ sẽ……”
Nếu bây giờ dừng cấp lương cứu tế, thì càng chứng thực chỗ lương thực này và Thẩm Trạch Xuyên có quan hệ.”
Khuất Đô không có lương thực, chỉ có khối lương thực này mới có thể cứu tế nạn hạn hán của Dung Thành, Lý Kiếm Đình không thể để dân chúng Dung Thành chết đói. Nhưng cũng như lời của Khổng Tưu, nếu để mặc kệ, ba người thành hổ, Thẩm Trạch Xuyên liền chiếm hết lợi ích của triều đình, thành ân nhân của Dung Thành.
Chiêu thức này vừa thâm lại vừa độc.
Lý Kiếm Đình cuối cùng được lĩnh giáo.
Bình luận