Thẩm Trạch Xuyên chuyển đề tài, hỏi: “Ngươi mới tăng hoả súng cho Cấm quân à?”
“Hoả súng đồng.” Tiêu Trì Dã đưa ngón tay mình tới chóp mũi Thẩm Trạch Xuyên, cho y ngửi, “Lẫn vào mùi trên người ngươi, nhất thời không phân biệt ra được.”
“Trên người ta không có mùi.” Chóp mũi Thẩm Trạch Xuyên khẽ nhích, nói, “Ngươi trộm quân kho của tám đại doanh sao?”
Hoả súng nhận quản chế của triều đình, nó từ ống trúc ban đầu cải tiến thành ống đồng, trở thành trang bị bên trong Xuân Tuyền doanh của tám đại doanh. Vật này có lực sát thương, lại không dễ điều khiển, phạm vi viên đạn bay vụt có hạn, cần thời gian lên đạn. Nhưng bởi vì tám đại doanh trông giữ Khuất Đô, lúc giao thủ đa phần chiến đấu trên đường phố, hoả súng không chỉ khó phát huy tác dụng mà ngược lại còn thành trói buộc, cho nên tám đại doanh không phổ cập, lựa chọn bỏ không đấy, chỉ có hàng năm luyện tập trên thao trường mới có thể lấy ra sử dụng.
Tám đại doanh không thích hợp, nhưng lại rất thích hợp với thiết kỵ Ly Bắc. Thiết kỵ Ly Bắc là đội kỵ binh nặng, bộ binh cùng kỵ binh nhẹ chiếm số ít, đa phần ưa chuộng tấn công trực tiếp mạnh mẽ như sóng cuộn gió lớn. Mấy năm trước Đại Chu thiết lập kỵ quân vệ tại Lạc Hà quan, để đối phó tốc độ cực nhanh của kỵ binh Biên Sa mà không tiếc số bạc lớn mua ngựa, nỗ lực thành lập trường đua ngựa kỵ binh của riêng Đại Chu. Thế nhưng ngựa Biên Sa bộ đưa tới thường đều là thứ đẳng trong bộ lạc, còn ngựa của bọn họ là ngựa dữ đích thực dưới dãy Hồng Nhạn Sơn tranh đấu cùng bầy sói hoang, phối hợp loan đao và chiến sĩ cường tráng, ra ngoài đều không có địch thủ.
Chính là bởi vậy Tiêu Phương Húc mới xây dựng thiết kỵ Ly Bắc móng chân sắt xe bọc thép, hình thành nên bức tường sắt tại tây bắc, khiến cho xung kích như bão táp của kỵ binh Biên Sa căn bản không cách nào xuyên qua bức tường kiên cố này.
Vùng đất tây bắc rộng lớn vô ngần, nếu như thiết kỵ Ly Bắc có thể trang bị hoả súng, xung kích từ xa của kỵ binh Biên Sa liền biến thành ưu thế của thiết kỵ Ly Bắc. Xung kích ở xa có thể tạo thời gian để bù đầy đủ hỏa súng, đợi khi kỵ binh đến trước mặt, chính là phạm vi phù hợp cho hoả súng bắn ra.
Đây đối Ly Bắc mà nói quả thực là như hổ thêm cánh.
“Tám đại doanh đã mất Hề Cố An, nhưng vẫn là tám đại doanh.” Tiêu Trì Dã tiến gần thêm một bước, dùng lồng ngực đẩy Thẩm Trạch Xuyên đi về phía trước, “Chẳng có cách nào lấy khỏi quân kho, chỉ có thay chủ nhân thôi. Đừng để tâm nhé, ta lấy ra chơi một chút ấy mà.”
Thẩm Trạch Xuyên đi mấy bước, như là thật sự không để bụng, chỉ nói: “Ngươi có thể vén thảm ra để đi đường không?”
“Ngày ngắn khổ bởi đêm dài, sao không cầm đuốc soi chơi [1].” Tiêu Trì Dã cười, “Ngươi có muốn đi chơi cùng ta không?”
“Nếu không phải quang minh chính đại chiếm được, vẫn nên giấu đi thì hơn.” Thẩm Trạch Xuyên tự mình vén thảm, chui ra ngoài, “Cả người nồng mùi thuốc súng lượn lờ Khuất Đô, may là đêm khuya đấy.”
“Ban ngày cũng chẳng cần lo.” Tiêu Trì Dã kẹp cái gối, nâng cao một cánh tay, đỡ thảm bước đi, dùng đôi mắt quét mái hiên cong một cái, “Ai mà không biết Tiêu Sách An ta thích chơi, lấy hoả súng cũng là để bắn chim thôi.”
Hắn nhấn mạnh chữ “chim” kia, Đinh Đào với Cốt Tân nằm bên trên nghe thấy cùng giật bắn lên.
Vào trong phòng, Tiêu Trì Dã tung thảm và gối lên giường mình, đạp hai, ba lần cho rơi ủng, giẫm thảm len định đi tắm. Hắn cởi y phục được một nửa, lại từ phía sau mành ngó nửa người ra.
“Ngươi tắm chưa?”
Thẩm Trạch Xuyên súc miệng, nói: “Tắm rồi.”
Tiêu Trì Dã liền tắm một mình. Hắn hành động nhanh, lúc đi ra lau nước trên cổ, thấy Thẩm Trạch Xuyên đã quay lưng nằm xuống rồi. Tiêu Trì Dã nhìn y che kín sau gáy, lau lau tóc sơ qua, rồi thổi tắt đèn.
Thẩm Trạch Xuyên nghe thấy hắn ngồi lên giường, kéo ra cái hộp đang tìm gì đó.
“Lan Chu, ” Tiêu Trì Dã đóng hộp lại, nói, “ngủ chưa?”
Thẩm Trạch Xuyên đáp vô cảm: “Ngủ rồi.”
“Hôm nay Đại lý tự triệu rất nhiều đại phu, lại không dám kinh động thái y viện.” Tiêu Trì Dã nói, “Ngươi đã làm gì với Kỷ Lôi thế?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ngươi muốn nghe chuyện ma đêm khuya sao?”
“Sáng mai phải kiểm tra thủ vệ của hình ngục.” Tiêu Trì Dã nói.
Làm bộ một chút thôi.
Hải Lương Nghi có thể khoan dung chuyện như vậy hay không, Thẩm Trạch Xuyên không biết, nhưng y biết Tiết Tu Trác nhất định có thể. Tiết Tu Trác đã lấy được lời khai mình muốn, Kỷ Lôi liền thành vô dụng. Cục diện rối rắm kia là Thẩm Trạch Xuyên phá ra, nhưng y căn bản không muốn thu dọn, bởi vì Tiết Tu Trác và Hề Hồng Hiên nhất định phải thu dọn sạch sẽ.
Thẩm Trạch Xuyên nghĩ đến đây, nói: “Ta an phận thủ thường thế này, có tra cũng…”
Tiêu Trì Dã nằm xuống, lại bỗng nhiên ngồi dậy, nói: “Lau tóc cho ta đi.”
Thẩm Trạch Xuyên nhắm mắt giả bộ ngủ.
Tiêu Trì Dã nói: “Đừng giả bộ ngủ, nhanh lên.”
Tiêu Trì Dã nói: “Lan Chu.”
Tiêu Trì Dã nói: “Thẩm Lan Chu.”
Trên giường đột nhiên chìm xuống, Thẩm Trạch Xuyên chấn kinh mở mắt ra, chăn đã bị xốc lên, Tiêu Trì Dã dồn phía sau y, cọ cái đầu ướt nhẹp trên lưng y, lập tức thấm ướt một mảnh.
Thẩm Trạch Xuyên kéo chăn, nói: “Tiêu nhị, ngươi ba tuổi!”
“Cũng tầm đấy.” Tiêu Trì Dã lười biếng nói, “Không phải ngươi đang ngủ à? Ngủ tiếp đi.”
Thẩm Trạch Xuyên càng ngủ càng ướt, đầu tóc ướt lạnh dính lên người y, theo đó còn có cả Tiêu Trì Dã mang mùi y hệt cái khăn tối qua.
Thẩm Trạch Xuyên mở to mắt, nói: “Uớt áo ta rồi.”
Không ai trả lời.
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Đừng giả bộ ngủ.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Tiêu nhị.”
Thẩm Trạch Xuyên chống tay ngồi dậy, nói trong bóng tối: “Tiêu Sách An, ngươi là đồ khốn.”
Đồ khốn chu đáo đưa cho y chiếc khăn khô, đồng thời ngả người qua chờ đợi.
* * *
Đinh Đào trên nóc nhà co tay lại, nói: “Trời tuyết lạnh thế, sợ là đông này khó chịu lắm.”
Cốt Tân truyền túi nước cho hắn, xoa xoa tay nói: “Chúng ta trông hai đêm thôi, sáng mai là đổi người rồi.”
Đinh Đào uống ngụm rượu, rượu này nóng khiến hắn cũng ấm lên chút. Hắn đắp tay nằm xuống, nhìn bầu trời đêm nói: “Đêm nay cũng chẳng có động tĩnh gì.”
“Gánh nặng đường xa*.” Cốt Tân nắp kín túi rượu, bỗng nhiên lỗ tai hơi giật, phút chốc lật người nhoài thân, ánh mắt như chim ưng săn mồi quan sát bóng đêm mịt mùng.
*Nhiệm vụ lớn lao thì phải trường kỳ phấnđấu
Trong gió truyền tới một tiếng đạp tuyết nhỏ bé, Cốt Tân lập tức bắt thời cơ, trở tay phi đao, thấp giọng nói: “Góc tây bắc!”
Đinh Đào tức khắc vọt thân nhảy lên, bay qua nóc nhà, nhào vào sắc đêm.
Áo choàng đen sẫm trong đêm như con nước lánh thoát, người kia như quỷ mị, ẩn nấp vào bóng tối muốn chạy trốn. Đinh Đào dẻo như không xương, đảo thân treo dưới mái hiên. Nào ngờ trước mặt vụt ba cái kim thép, bút trong tay hắn “lách cách” đánh bay kim thép, quay phắt nhìn lại, người đã chạy mất rồi.
Đinh Đào lướt xuống đất không một tiếng động, khinh công của hắn rất khá, rơi trên tuyết mỏng mà chẳng để lại vết chân.
Cốt Tân trên nóc nhà phóng tầm mắt tới, nói: “Công phu được lắm, có thể thoát khỏi con mắt của ta cơ đấy. Đinh Đào, nhìn ra ai không?”
Đinh Đào nhặt kim thép từ dưới hành lang lên, cầm trên đầu ngón tay quan sát tỉ mỉ, ngắn ngủi giây lát đã biết được rất nhiều thứ, nói: “Nhỏ như tóc, ngâm độc rắn, không phải đồ ở Khuất Đô, là đồ ngoại gia nơi thuyền chở tới cảng Vĩnh Tuyền của mười ba thành Quyết Tây. Khinh công không tệ, giỏi giấu hơi thở, dù không đeo đao nhưng tám chín phần mười là Cẩm y vệ.”
Hắn cẩn thận thu kim thép vào trong ống trúc của mình, vươn người lật lên nóc nhà.
“Cẩm y vệ loại đi một đám quan rồi, cường thủ dưới tứ phẩm thì lác đác không có mấy.” Cốt Tân nói, “Lúc này ai đến vương phủ chúng ta thăm dò?”
“Khó nói, ” Lòng Đinh Đào vẫn còn sợ hãi sờ ngực, “suýt nữa thì chọc phải cuốn sổ nhỏ của ta rồi.”
Cốt Tân như có suy tư cầm rượu uống.
Đinh Đào ngồi xếp bằng ngay ngắn, bắt đầu nói nhỏ: “Sổ này theo ta nhiều năm lắm rồi, còn là đồ do thế tử phi thưởng đó, trước đây đi đánh tên trọc Biên Sa cũng chưa bị đâm bao giờ. Nguy hiểm quá, nguy hiểm thật đấy, trong đây còn viết rõ nhiều chuyện. Cuốn sổ của cha ta, huynh biết không, bị trộm đúng lúc ông bị người ta cắt cổ rồi, mẹ của ta á, cũng ghi chép toàn đại sự, lúc đó truy theo cuốn sổ mà ta mém đứt cả hơi. Tân ca, ta nói này, con người vẫn nên ghi sổ, tại vì già là dễ quên, như huynh đấy, cả ngày uống nhiều rượu như vậy, chưa tới bốn mươi đã quên mất mình giấu bao nhiêu bạc rồi, ghi lại thì sẽ không quên. Hay là huynh nói cho ta, ta ghi dùm huynh…”
Cốt Tân nhét bông vào tai, bắt đầu ngồi thiền.
Ngày kế, Thẩm Trạch Xuyên tỉnh trước.
Y đâu có ngủ, Tiêu Trì Dã dồn ngay phía sau. Ban đêm hai người vì mỗi cái chăn mà lôi kéo không thể tách rời. Huống hồ bên cạnh có một người to lớn như vậy, Thẩm Trạch Xuyên không ngủ được.
Tiêu Trì Dã ngủ rất sâu, ôm gối không nhúc nhích.
Thẩm Trạch Xuyên chờ hắn tỉnh, lại chờ được cái khác.
Nơi đang cương lên kia đặt ngay tại mông, tinh lực dồi dào, vừa nóng vừa rõ ràng. Nhiệt độ trên giường tăng vọt, không biết Tiêu Trì Dã tỉnh vì nóng, hay là tỉnh vì cứng, cuối cùng hắn khàn khàn mắng nhỏ một câu, trở mình ngồi dậy.
Tiêu Trì Dã quẳng gối ra, liếc Thẩm Trạch Xuyên một cái, Thẩm Trạch Xuyên cũng đang nhìn hắn. Hắn gãi gãi tóc, vươn tay lấy chăn trùm lên Thẩm Trạch Xuyên, không cho Thẩm Trạch Xuyên nhìn. Sau đó tự xuống giường, giày cũng không đeo, tiến thẳng vào bồn tắm.
Thần Dương chờ ở bên ngoài, nghe được động tĩnh, thấy Thẩm Trạch Xuyên đi ra. Hai người đối diện nhau, Thần Dương không biết nói cái gì. Thẩm Trạch Xuyên lại rất tự nhiên, chỉ chỉ hướng nhà tắm rồi cất bước đi.
Chờ đến khi Tiêu Trì Dã đi ra, người đã tỉnh hẳn. Hắn ăn chút đồ ăn sáng, nghe Thần Dương nói tối hôm qua có người đến.
“Cẩm y vệ?” Tiêu Trì Dã suy nghĩ chốc lát, nói, “Không phải tìm ta đâu, hẳn là theo dõi Thẩm Lan Chu rồi.”
“Vậy tức là người của thái hậu.” Thần Dương nói, “Nhưng bây giờ nhân thủ khan hiếm, Cẩm y vệ đâu còn loại cao thủ này.”
“Cẩm y vệ nước sâu.” Tiêu Trì Dã đứng lên, “Ta đi lên triều đã, về rồi bàn tiếp.”
* * *
Sau khi tan triều Lý Kiến Hằng ôm bọc sưởi tay, ngồi ở Minh Lý đường, xem mọi người phân thành hai bên, thấp thỏm hỏi: “… Vậy là phán quyết rồi?”
Tiết Tu Trác quỳ xuống, nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, Kỷ Lôi ở bãi săn Nam Lâm mang ý đồ mưu phản thú nhận thẳng thắn, bây giờ chứng cứ xác thực, đêm qua Đại Lý tự thức trắng đêm chỉnh lý lời khai, nay đã để các lão trình hoàng thượng rồi. Án Hoa đảng kéo dài nửa tháng, tam pháp ty đã hội thẩm nhiều lần, phán chém hai Cẩm y vệ Đồng tri, bốn vị Chỉ huy thiêm sự do Kỷ Lôi cầm đầu ngay lập tức. Trấn phủ, Thiên hộ đi theo bãi săn Nam Lâm chờ xem xét xử chém.”
“Phán là tốt rồi, phán là tốt rồi.” Lý Kiến Hằng nói, “Các lão khổ cực, không thích hợp đứng lâu, ban cho ông ngồi.”
Đợi sau khi Hải Lương Nghi ngồi xuống, Lý Kiến Hằng nói tiếp: “Hoa đảng cấu kết nội hoạn cùng Cẩm y vệ ý đồ mưu phản, thật đáng hận! Phan Như Quý thân là cầm bút Ti lễ giám, tham quyền ôm tài, tội ác tày trời, người này không thể chờ chém, cần phải chém ngay lập tức! Lời lần trước các lão nói với trẫm khiến trẫm trằn trọc trở mình, suy nghĩ hồi lâu, quyết ý từ đây quyết chí tự cường.”
Hải Lương Nghi lập tức đứng dậy định lạy.
Lý Kiến Hằng vội vàng giơ tay, nói: “Các lão ngồi ngồi ngồi. Bây giờ rất nhiều chuyện trẫm đều cần các lão chỉ điểm, trẫm xưng các lão một câu ‘tiên sinh’ cũng là nên. Sau này mong rằng chư vị có thể đồng tâm hiệp lực phụ tá trẫm, có lời gì, cứ dũng cảm nói thẳng ở đây.”
Tiết Tu Trác bất ngờ ngẩng đầu, trên mặt lại không biểu lộ ra. Hắn cùng với chư thần hai bên đồng loạt quỳ xuống, tán thưởng một phen.
Lý Kiến Hằng hưng phấn ra hiệu mọi người đứng dậy, lại nói một lát rồi cho bọn họ lui xuống, chỉ mời Hải các lão ở lại cùng dùng cơm.
Tiêu Trì Dã đi ra cùng Tiết Tu Trác.
Tiết Tu Trác nói: “Chẳng hay Tổng đốc cùng hoàng thượng nói gì mà hoàng thượng lại chịu chiêu hiền đãi sĩ như vậy?”
“Hoàng thượng trẻ tuổi khoẻ mạnh, đây là lúc nên thể hiện năng lực, không cần ta mở lời cũng sẽ tự làm vậy thôi.” Tiêu Trì Dã nói, “Mấy ngày nay Đại lý tự bận rộn, Diên Thanh đại nhân cực khổ rồi.”
“Ở vị trí nào thì phải làm việc của vị trí đó, nên mà.” Tiết Tu Trác nhìn về phía Tiêu Trì Dã, cười nói, “Nghe nói Tổng đốc hai ngày nay siêng tới Phong Sơn lắm, chắc là có gì hay ho sao?”
Tiêu Trì Dã cũng cười, nói: “Tuyết đầu mùa ở Phong Sơn là thiên hạ nhất tuyệt đấy, gần đây có vài con hươu, ta đang tính săn vài con về chơi. Nếu mà ngươi rảnh, cùng nhau đi xem?”
Tiết Tu Trác nhẹ nhàng xua tay, nói: “Ta là một thư sinh yếu đuối, nào săn thú được? Không nên làm mất hứng thú của Tổng đốc.”
Hai người chào nhau tại cửa cung, Tiêu Trì Dã nhìn hắn rời đi, ý cười liền nhạt đi.
Thần Dương đợi bên xe ngựa, chờ Tiêu Trì Dã đến liền vừa vén rèm cho hắn vừa nói: “Tổng đốc, sư phụ lão nhân gia khởi hành tới Khuất Đô rồi.”
Tiêu Trì Dã gật đầu.
Thần Dương do dự chốc lát, nói tiếp: “Người theo dõi ở Đại Lý tự hồi âm, nói Kỷ Lôi chết rồi.”
Tiêu Trì Dã nói: “Chết thế nào?”
Thần Dương giơ tay làm điệu bộ một chút, trầm giọng nói: “Bị xẻo thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, trong đêm qua đã nguy kịch, nhưng mà Tiết Tu Trác vẫn bắt hắn cầm cự một hơi cuối cùng, trình lời khai lên ngự tiền xong mới cho hắn dứt hơi.”
Tiêu Trì Dã trầm mặc ngồi xuống.
Thần Dương nói: “Năm năm trước Kỷ Lôi thẩm tra Thẩm Trạch Xuyên trong chiếu ngục, sai Phong Tuyền dùng ‘lừa nướng’ sỉ nhục y trước mặt mọi người. Bây giờ y có thù nào thì trả thù ấy, cũng khiến Kỷ Lôi thành… Tính tình có thù tất báo của người này đã lộ rõ. Tổng đốc, chúng ta cũng có thù với y, bây giờ để y ở bên người, quá nguy hiểm.”
Tiêu Trì Dã xoay nhẫn xương trên ngón tay cái, không đáp lời.
Bình luận