Lý Kiến Hằng nghe xong đầu đuôi bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Lệnh của thiên tử, há lại là thứ hắn nghĩ không muốn liền không cần? Trẫm thưởng hắn, hắn nên quỳ xuống nhận! Ngươi đi tiếp!”
Phúc Mãn không ngừng kêu khổ, lại bò lên ngựa chạy tới phủ của Tiêu Trì Dã. Hắn thấy Tiêu Trì Dã vẫn quỳ liền vội vàng nâng thánh chỉ, khom người khuyên nhủ: “Tổng đốc, Tổng đốc! Cần gì chứ? Chúng ta lăn bò bên dưới, chẳng phải là vì cái này sao, hả?”
Mặt mày Tiêu Trì Dã lộ vẻ không vui, hắn nói: “Tước vị này ta không thể muốn, ngươi cũng đừng tiếp tục phí nhiều miệng lưỡi với ta.”
Phúc Mãn gấp đến độ lửa xém lông mày, đứng nguyên tại chỗ giậm chân liên tục. Nhưng hắn lại không thể thay Tiêu Trì Dã tiếp chỉ, cũng chỉ có thể phí sức như vậy thôi.
“Vậy thì cho hắn quỳ!” Lý Kiến Hằng ở trong cung nghe đến khỏi cả bệnh, nhất thời nổi trận lôi đình, “Trẫm vì đòi thưởng cho hắn mà đến mặt mũi các lão cũng bác bỏ rồi, hắn còn dám làm bộ làm tịch? Cho hắn quỳ!”
Quân thần một trong một ngoài, cứ thế giằng co.
Thời điểm này chính giữa xuân tháng ba, trên đất tràn ngập lạnh lẽo. Tiêu Trì Dã quỳ thẳng thân, quyết chủ ý muốn khiến Lý Kiến Hằng thu hồi lệnh đã ban. Hắn có lẽ có thể tiếp chỉ, rồi có cả trăm cách càng tốt hơn để xử lý chuyện này, thế nhưng hắn không tình nguyện.
Lục gia ở Khải Đông, trên bị Thích gia kiềm chế, dưới kề Biên Sa xâm lấn. Lý Kiến Hằng sỉ nhục Lục Bình Yên là đặc biệt chọn quả hồng mềm mà nắn. Bởi vì Lục gia không thể so với Thích, Tiêu, chi phí ăn mặc của hai vạn nhân mã Biên quận đều do triều đình nắm giữ, ngay cả quân điền bọn họ cũng không có, bằng không Lục gia cũng đâu đến nỗi năm nào cũng phải đòi nợ, nghèo đến mức bán cả gia sản. Trước kia Lục Quảng Bạch vào đô báo cáo công tác đều không được người nhìn thẳng, đô quan tầm thường vì đâu mà lớn mật thế? Cũng chỉ là nhìn ánh mắt bề trên mà hành sự thôi. Thời Hàm Đức đế, Lục Quảng Bạch hiếm thấy yết kiến. Đây không chỉ vẻn vẹn giản đơn là yêu thích hay chán ghét, mà là liên quan đến quân quyền Khải Đông để cân nhắc.
Tiêu, Thích đều là đại tướng đóng quân ở biên thùy, tại sao Hoa gia chỉ muốn phòng mỗi Ly Bắc vương, hao hết mưu kế nhốt Tiêu Trì Dã ở Khuất Đô? Bởi vì Tiêu thị tại quận lớn Ly Bắc là một nhà độc đại, toàn cảnh nội không có bất kỳ ai có thể chụp lại dây cương của Tiêu thị, bọn họ chỉ có thể trói chặt Tiêu Trì Dã, biến hắn thành lao tù trói buộc thiết kỵ Ly Bắc. Khải Đông có hai tướng, Thích Thời Vũ cùng Lục Bình Yên năm đó bất phân cao thấp, tại sao cuối cùng chỉ Thích Thời Vũ nhận phong đại soái binh mã năm quận? Chính là bởi Lục Bình Yên cùng Tiêu Phương Húc giao tình không nhạt, lại còn là quan hệ thông gia.
Lục thị là quân cờ cân bằng ba bên.
Lục gia tại Biên quận, vị trí mấu chốt, đây là nơi trọng dụng của triều đình. Thế nhưng triều đình trọng dụng bọn họ mà chẳng phong cao cho bọn họ, đây là ý muốn nắm ở trong tay, khiến Lục gia bị hai phe là Thích gia và triều đình kiềm chế, chỉ có thể làm cây thương dài chuyên lo đánh ngoại địch, không có cách nào trở thành quan to một phương, lại không có cách nào trở thành Ly Bắc vương thứ hai.
Bây giờ Lục Quảng Bạch muốn dùng binh phải xin chỉ thị Thích Trúc Âm, Lục Quảng Bạch dùng tiền phải xin chỉ thị của hai bộ Binh, Hộ Khuất Đô. Lục Quảng Bạch đã làm thủ tướng Biên quận, nếu không có Thích Trúc Âm hùng hồn uỷ quyền, cho hắn đặc quyền gặp nguy tự điều, có lẽ tình cảnh của hắn còn khó khăn hơn hiện tại nữa.
Lý Kiến Hằng lần này tiến tước cho Lục Bình Yên, lại chẳng có bất kỳ thăng quyền điều hành thực tế nào, Lục gia vẫn cứ chỉ có thể làm trâu cày ăn không đủ no, tiếp tục mệt gần chết tại Biên quận. Trên mặt bọn họ thì là nhận được vinh quang, nhưng bên trong đó đều là ý tứ chà đạp. Khốn khó của Lục gia bây giờ có một nửa là vì Tiêu gia, cho nên Tiêu Trì Dã không thể —— không thể không hề biểu hiện gì mà tiếp chỉ ngay.
Thánh chỉ có thể truyền xuống, tỏ rõ nội các cũng đã gật đầu, như vậy khẳng định mệnh lệnh này không thu về được, không có đạo lý thiên tử đổi lệnh. Thế nhưng Tiêu Trì Dã nhất quyết không thể cứ vui vẻ nhận lấy, hắn có phải dập đầu làm loạn, khóc lóc lăn lộn, cũng phải cho Lục gia một cái thái độ.
Lý Kiến Hằng có thể chà đạp Lục gia là bởi triều đình nắm giữ bọn họ, toàn dựa vào cường quyền. Tiêu gia không dám, bởi vì hai nhà xưa nay gọi nhau huynh đệ, dựa vào tình nghĩa. Nếu làm hỏng tình hữu nghị này, Tiêu gia sẽ mất đi trợ lực phía đông nam.
Tiêu Trì Dã quỳ đến tận trời tối, Phúc Mãn cũng không dám tự ý ngồi xuống, nâng thánh chỉ đứng ở một bên. Không biết qua bao lâu thì nghe ngoài cửa có âm thanh bước đến, tên thái giám tới gấp giọng truyền lệnh: “Xin Tổng đốc thôi quỳ! Đứng lên đi ngài! Hoàng thượng truyền gặp!”
Tiêu Trì Dã không nói hai lời, vén bào đứng dậy, lên ngựa liền đi. Phúc Mãn đuổi sát theo ngựa, nhìn Tiêu Trì Dã không có vẻ mệt mỏi, hắn cũng không dám oán giận.
Minh Lý đường sáng đèn, Lý Kiến Hằng ngồi trên long ỷ, nghe người truyền báo Tiêu Trì Dã đến rồi, hắn cũng không gọi người, ngồi nguyên vậy tô chữ.
Tiêu Trì Dã không nhận thông báo thì không được vào, cũng chỉ có thể quỳ gối ngoài Minh Lý đường. Bây giờ đã không còn sớm, sàn mới cọ rửa qua nước lạnh thấm ướt áo bào, thái giám cả viện đều rón rén, không dám phát ra một chút âm thanh.
Lý Kiến Hằng ngẩn người trước đèn lưu ly, trong ban đêm yên tĩnh này hắn suy nghĩ rất nhiều, đợi hắn hoàn hồn đã là giờ sửu. Hắn lại ngồi một chốc, bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Cung nữ tránh lui, thái giám quỳ xuống đất. Cái bóng dưới đất đi theo dấu người, Tiêu Trì Dã không ngẩng đầu lên.
Lý Kiến Hằng quan sát Tiêu Trì Dã, trước kia hắn đều ngưỡng mộ Tiêu Trì Dã. Khi bọn họ chung đội lang thang trên đường, Tiêu Trì Dã được xem như đại ca hắn. Bọn họ xưng huynh gọi đệ, làm hỗn rất nhiều, Lý Kiến Hằng tự nhận mình đã móc tim móc phổi ra mà đối đãi Tiêu Trì Dã.
Sao bọn họ lại đến bước đường này?
Lý Kiến Hằng thân mang áo bào tay hẹp cổ vàng óng, đai lưng hổ phách thắt bên hông, dời bước đến bên Tiêu Trì Dã, nhìn trăng sáng trên cung hiên nguy nga, ấp ủ chốc lát mới nói: “Giờ không có người khác, chúng ta nói chuyện.”
Ánh trăng lạnh lẽo trải ra, theo gió tuôn ý lạnh.
Lý Kiến Hằng nói: “Xưa nay không phải gan ngươi lớn lắm sao? Lần này cho ngươi mỗi cái tước vị cũng có thể khiến ngươi sợ đến vậy.”
Tiêu Trì Dã nói: “Về lý không hợp, về pháp khó dung.”
Lý Kiến Hằng bước chậm, nói: “Chớ nói xạo với ta, trước kia ngươi đã không phải người giảng đạo lý rồi. Trước bãi săn Nam Lâm chúng ta vẫn là huynh đệ tốt giúp nhau không tiếc cả mạng. Sau bãi săn Nam Lâm, chúng ta lại như quân thần đích thực cách cả rãnh trời. Sách An, ta làm hoàng đế, ngươi làm Tổng đốc, vậy không tốt sao? Mắc gì cứ muốn làm bộ làm tịch với ta? Thưởng ngươi, ngươi cứ nhận đi. Sợ hãi rụt rè thật sự không giống Tiêu Sách An ngươi.”
Tiêu Trì Dã nghe hiểu ý, nói: “Hoàng thượng mà thưởng kim ngân tài bảo, ta dập đầu lạy tạ ân, nhưng tước vị thì không được. Ta vào làm quan sáu năm, tại Khuất Đô trước nay không có gì đáng đặt lên bàn tính công lao, bây giờ được hưởng thiên ân, lắc mình biến hóa thành hầu tước, trong lòng không an ổn.”
“Đây thì có cái gì không an ổn?” Lý Kiến Hằng khịt mũi coi thường, “Dựa theo tình nghĩ đáng lẽ sớm phong rồi. Nội các quản lý ta, chuyện gì cũng soi mói, không phải ta vẫn luôn không có cơ hội sao? Lần này cũng là ngươi có năng lực thật. Ngày trước Lục Bình Yên nhận phong không phải cũng vì lão đánh lui kỵ binh Biên Sa tại Biên quận à? Ngươi hộ giá tại Khuất Đô, cũng là làm thủ vệ xã tắc Đại Chu, theo ta thấy không có gì khác biệt.”
“Nội các đã có dị nghị, không cần vội nhất thời.” Tiêu Trì Dã nói, “Không thể tổn thương lòng lão thần.”
“Già rồi liền ngu xuẩn mất khôn, ” Lý Kiến Hằng nói, “Không biếtlinh hoạt sao làm nên chuyện? Những kẻ vì danh lợi kia đều biết tuỳ thời quản thúc, thuận hoàn cảnh mà đổi cách chơi, bọn họ làm đại thần lại mãi luôn bảo thủ khiếm khuyết, quá vô vị. Lần này ta gặp nạn, lúc nằm bên dưới suy nghĩ rất nhiều, nếu ta làm hoàng đế rồi, cứ khóc lóc cũng không phải biện pháp, người thì luôn phải nghĩ cách tồn tại đúng không? Ta cũng không phải không biết nghe đạo lý, lời có lý thì nói, ta còn có thể chém đầu bọn họ hay sao? Ví như lần này ta muốn phong ngươi, các lão không đồng ý, cứ phải nháo tại ngự tiền, nói ta làm việc qua loa, ta vì việc này mà trằn trọc mãi, ngươi mà nghe theo, bọn họ còn nói ta qua loa không!”
Lý Kiến Hằng nói rồi quay đầu lại, mũ dực thiện rồng vàng ánh lấp lánh hoà cùng dung mạo dưới ánh trăng toát ra quý khí bức người. Hắn không bảo Tiêu Trì Dã đứng dậy, dừng thật lâu mới tiếp tục.
“Ta là hoàng đế, không thể thay đổi liên tục được. Ý chỉ này đã hạ xuống rồi, ngươi tiếp nhận đi. Hôm nay đã bác mặt mũi của ta, nhưng chúng ta là huynh đệ, ta không tính toán. Nếu ngươi còn cố chấp với ta như thế thì không còn là chuyện giữa huynh đệ có thể nói nữa, chúng ta ai cũng sẽ đều khó coi, được không?”
Tiêu Trì Dã trầm mặc chốc lát, nói: “Hoàng thượng, việc này không được. Sắp tới đô sát rồi, tiến cho Lục lão tướng quân tước vị là chuyện tốt, là nên. Nhưng ta không được, ta không tiếp nhận là vì mặt mũi của hoàng thượng. Ta là người hoàng thượng tự tay đề bạt lên, nếu không thể khiến người phục, về sau làm sao làm việc cho hoàng thượng nữa? Người quản binh mã đều cần thể diện, ngài cho Lục lão tướng quân mặt mũi, ta cũng thơm lây.”
“Ngươi chối từ đủ kiểu, rốt cuộc là vì mặt mũi của ta hay là vì mặt mũi chính Tiêu gia? Ngươi không nói, ngươi liền tưởng ta thật sự không hiểu sao?” Lý Kiến Hằng quan sát hắn, “Huynh đệ chúng ta chân thành cởi mở nhưng ngươi vẫn coi ta là kẻ ngu. Ta thưởng ngươi vì tình nghĩa, ngươi lại chối từ vì tư dục! Ta bảo ngươi nói lời thật lòng, ngươi lại phải vòng vo với ta! Tiêu Trì Dã, ngươi có lương tâm hay không!”
Lý Kiến Hằng quát tiếng này dội khí phách, trong đêm lạnh lẽo mơ hồ vang vọng.
“Ngươi sợ Lục Bình Yên, tại sao ngươi sợ Lục Bình Yên thế hả?!” Lý Kiến Hằng bỗng phất tay áo, “Ngươi còn dám nói trung thành tuyệt đối với trẫm? Ngươi chỉ toàn vì chính ngươi! Ngươi không dám nói thì trẫm thay ngươi nói. Ngươi sợ đắc tội Lục Bình Yên, hỏng mất tình cảm hai nhà các ngươi, ngày sau không thể phối hợp lẫn nhau thuận tiện nữa. Nhưng trẫm hỏi ngươi, Tiêu, Lục trông coi quân sự mỗi bên, các ngươi muốn phối hơp lẫn nhau cái gì?”
Tiêu Trì Dã nắm chặt nắm đấm, nhẫn xương siết vào hổ khẩu.
“Các ngươi đều là sói hổ, ” Lý Kiến Hằng chỉ vào Tiêu Trì Dã, “các ngươi đều tơ tưởng Khuất Đô! Trẫm chẳng qua chỉ thăm dò ngươi một phen, ngươi liền lộ ra nguyên hình rồi! Binh quyền cấu kết, Tiêu gia muốn đồng đảng cùng Lục thị, sau đó tính làm gì? Ngươi nói đi, làm gì!”
Tiêu Trì Dã đột nhiên chống nửa thân, thân hình hắn to lớn, quỳ một gối xuống như vậy chẳng khác nào con báo đang thủ thế chờ đợi. Lý Kiến Hằng lập tức lùi về sau vài bước, sợ hãi nhìn hắn.
“—— Đương nhiên là xử tên trọc Biên Sa!” Mặt mày Tiêu Trì Dã hung hãn, hắn nhìn Lý Kiến Hằng, “Sáu năm trước Trung Bác binh bại, đại ca ta trắng đêm không nghỉ đến đây hộ giá, trận Tì Châu hung hiểm cỡ nào! Lục Quảng Bạch tay cầm trường thương, miệng cắn dao găm, đánh nhau điên cuồng ba đêm mới phá được vòng vây, lập tức ngựa không ngừng vó phi tới giải khó cho Khuất Đô. Những lời trách phạt tối nay của hoàng thượng là chỉ vào Tiêu, Lục chân thành trung tâm. Hôm nay ta không nhận tước vị, không sai, cũng là bởi vì Lục Bình Yên, mà càng là để lòng trung của chư tướng biên thuỳ không loạn. Tiêu Sách An ta chẳng có tài gì, nhận được hoàng ân, tại đây Khuất Đô này vừa không sầu vì sinh tử, cũng không lo vì xuất chiến. Nếu ta có thể cao cư hầu tước, hôm nay Thích đại soái, Lục tướng quân vẫn gian khó ở biên thùy sẽ nghĩ thế nào?”
“Nói cho cùng, vẫn là vì thanh danh chính ngươi!”
Tiêu Trì Dã nói vang từng tiếng: “Ta là mệnh khốn, hoàng thượng lại là quân thịnh thế. Vì chút ấy công lao mà phong thưởng, tổn thương lòng của chư tướng hầu hoàng thượng, rốt cuộc là Tiêu Sách An ta thiệt, hay là hoàng thượng thiệt?”
Lý Kiến Hằng lộ vẻ do dự.
Tiêu Trì Dã áp sát đến cùng, nói: “Việc này nếu thật là ta làm vì cấu kết Lục gia, như vậy vì sao Hải các lão phải cực lực khuyên hoàng thượng? Hoàng thượng, ngài không tin ta, chẳng lẽ còn không tin Hải Lương Nghi ba lần cứu giá, tiên đế chỉ tên sao? Hoàng thượng nhiều lần gặp nạn, ngay sau đó đã phong thưởng bất cân bằng, ai đang xúi giục hoàng thượng, kẻ đó tuyệt đối phạm tội phải giết!”
Lý Kiến Hằng như choàng tỉnh, lùi tới dưới hiên, vịn cột trụ đỏ tươi, nói: “Nhưng thánh chỉ đã hạ…”
“Hoàng thượng là quân phụ tân triều, lúc trước quốc tang không thích hợp ban thưởng, bây giờ đang vụ xuân canh, xét hai đại sự này, không bằng thuận thế đại xá thiên hạ, dựa theo Binh bộ công khảo, lần lượt phong thưởng cho chư tướng biên thùy. Lục Bình Yên không thể được phong Biên Sa hầu, Lục gia giết địch tại Biên quận lâu nay, nên thưởng thêm gấp bội quân lương cho bọn họ —— năm ngoái Quyết Tây được mùa, kho lương phong phú, như vậy vừa miễn chi tiêu ban thưởng ngoài quốc khố, còn tháo gỡ được tình hình căng thẳng ở Biên quận. Hôn kỳ của Thích lão soái sắp tới đây, hoàng thượng, cũng thưởng luôn, phong Hoa Tam tiểu thư làm quận chúa, cất nhắc mặt mũi của Khải Đông.” Tiêu Trì Dã nói ngôn từ khẩn thiết, ánh mắt thẳng thắn, “Ngài là vạn thừa chi quân (quân của vạn xe tứ mã), thiên hạ cộng chủ (chủ của cả thiên hạ), ân trạch tám phương như vậy, còn ai sẽ tâm sinh bất mãn?”
Thời Hàm Đức đế đăng cơ bị thái hậu làm chủ, bỏ lỡ mất thời cơ, trong thời gian tại vị chưa từng có động tĩnh lớn đến vậy. Bây giờ Lý Kiến Hằng bức thiết chứng minh mình là một hoàng đế, hắn nghi ngờ xung quanh, nghe phải người ta xúi bẩy, đơn giản là vì sợ mình bị nói đức không xứng vị, lời này của Tiêu Trì Dã trúng phóc ý hắn muốn!
“Được…” Lý Kiến Hằng lộ vẻ vui mừng, lập tức xuống dưới đỡ Tiêu Trì Dã, “Được! Sách An, mau đứng dậy đi, trên đất lạnh!”
Phúc Mãn quỳ bên dưới, nghe được thì thầm lấy làm kỳ lạ. Ai mà lường được chỉ cùng lắm mấy canh giờ mọn, Tiêu Trì Dã có thể dựa thế phản kích chuyển nguy thành an. Nếu không hiểu rõ tính nết Lý Kiến Hằng mười phần, nhất định không tung được một đòn trúng đích như vậy.
Hắn càng nghĩ càng phấn khởi.
Theo nhị công tử, có cửa!
Bình luận