¹tiết mang chủng: một trong hai mươi tư tiết khí; vào ngày mùng 5,6 hoặc 7 của tháng 6
Phúc Mãn vốn tưởng bản thân đã từng học nội thư đường, là chủ sự ở Minh Lý đường và nội các, có lý lịch, lại có Tiêu Trì Dã bảo đảm, là ứng cử viên duy nhất cho chức thái giám chưởng ấn của Ti lễ giám, vì vậy mấy ngày nay làm việc càng thêm thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Nào ngờ ý chỉ ban xuống, thái giám chưởng ấn không phải hắn mà là Phong Tuyền. Phong Tuyền trẻ tuổi, lý lịch mờ nhạt, chưa từng học trong nội thư đường, còn là tiểu thái giám mới đủ tuổi vào cung, dính dáng không sạch sẽ với hai người Phan Như Quý, Kỷ Lôi lúc trước, để hắn làm tại cái vị trí ngang với “nội tướng²” này, Phúc Mãn cũng không biết mình nên khóc hay nên than.
²Nội tướng: ám chỉ đứng đầu hoạn quan
“Quan lại ngoài triều, lên chức đề bạt phải xem gia thế, phân quê quán, bái sư môn. Thái giám chúng ta trong triều, cứ tưởng lên chức đề bạt sẽ miễn được mấu chốt gia thế, ai biết mẹ kiếp, ” Phúc Mãn đặt chén trà, thở dài một tiếng, “vẫn chẳng qua được cái nấc này!”
“Hắn có gia thế gì?” Tiêu Trì Dã nghe Phúc Mãn oán giận, nhàn hạ dùng trà nói, “Đều dựa vào hào quang của tỷ tỷ hắn.”
“Hầu gia, ngài nói xem sao ta lại không có tỷ muội chứ!” Phúc Mãn vỗ đầu gối nói.
Tiêu Trì Dã hừ cười, nói: “Không còn chưởng ấn, vẫn có cầm bút. Thái giám cầm bút kiêm quản đông xưởng³. Lão Phúc, để hắn làm chim đầu đàn đi, cũng đỡ đến lượt ngươi nhận nước miếng của ngôn quan.”
³đông xưởng: cơ quan đặc vụ của hoạn quan thời xưa
“Hoàng thượng bây giờ đối xử với ta đâu có so được với tiên đế đối xử Phan Như Quý lúc đó, đông xưởng cũng không có thế lực lớn như Cẩm y vệ.” Phúc Mãn chần chừ, nói, “Hầu gia, nhìn Mộ phi nương nương giờ đang được sủng, về sau mà sinh ra hoàng tự, há không phải Phong Tuyền sẽ ngồi vững vị trí sao? Nếu hắn an phận thủ thường thì cũng thôi, chỉ sợ hắn lòng mang ý xấu, phá hỏng triều cương, rối loạn xã tắc, vậy không phải là Phan Như Quý thứ hai à?”
Phúc Mãn ở trong cung phải tươi cười nghênh đón Phong Tuyền, kì thực trong lòng đố kỵ sinh chán ghét. Phong Tuyền có Mộ Như làm chỗ dựa, Phúc Mãn bị hắn gạt trừ, muốn ngang vai vế với hắn trong Ti lễ giám thì phải lôi kéo quan chức ngoài triều.
“Hắn còn trẻ tuổi, rất nhiều chuyện vẫn phải dựa vào ngươi, ngươi lại thường qua lại tại nội các, cũng có ấn tượng trước mặt Nguyên phụ. Nếu thật so ra, hắn chẳng qua chỉ là tiểu tử tu hú chiếm tổ chim khách, không đáng nhắc đến đâu.” Tiêu Trì Dã trấn an, còn nói, “Chúng ta trong ngoài phối hợp, không sợ hắn. Trong cung gần đây thế nào?”
“Hề nhị thiếu chết rồi, hoàng thượng còn nhớ chuyện hắn chưa viết xong khúc nên buồn rầu mấy ngày trời.” Phúc Mãn nghiêng người, nhìn Tiêu Trì Dã, “Thế nhưng Hầu gia, ta ở nội các lo pha trà cho các chư vị đại nhân, nghe ý Ngụy thượng thư là còn muốn truy tra sổ sách Hề gia đấy. Hề gia biến động lớn tại bến cảng rồi, lúc này không có người đảm đương, việc buôn bán lớn như vậy hệt như tảng mỡ dày, ai cũng đang soi vào đấy!”
“Chẳng phải người nhà hắn chết hết rồi sao?” Tiêu Trì Dã cùng Thẩm Trạch Xuyên đã thương nghị đến an bài sau này của Hề gia rồi. Chìa khoá kia rơi vào tay Thẩm Trạch Xuyên, trong mắt Tiêu Trì Dã đó chính là của hồi môn của Thẩm Trạch Xuyên. Lúc này hắn dằn lòng xuống, nói: “Chị dâu Hề Hồng Hiên, còn có họ hàng Hề Hồng Hiên, đều là tay quản lý buôn bán giỏi, cũng không vi phạm chuyện gì. Đang yên đang lành lại truy tra sổ sách nhà người ta, Ngụy thượng thư sẽ bị nghi giậu đổ bìm leo.”
“Hoàng thượng thì không đáp ứng, nhưng Nguyên phụ tựa hồ…” Phúc Mãn dịch cánh tay lên bàn, nói với Tiêu Trì Dã, “tựa hồ cũng có ý muốn tra sổ sách.”
Hải Lương Nghi dĩ nhiên cũng có suy nghĩ của lão. Hề gia giấu bạc quá nhiều, để phân chia hết cho mấy nhà còn lại thì chi bằng thu nhập quốc khố, để triều đình chưởng quản. Thế nhưng cái này có nghĩa Hải Lương Nghi phải chính diện tranh đấu cùng thế gia rồi.
“Mấu chốt vẫn là hoàng thượng, ” Tiêu Trì Dã thoáng suy nghĩ, nói với Phúc Mãn, “hoàng thượng là minh quân, coi trọng nhất nhân nghĩa, tháng trước vừa mới đại xá thiên hạ, tháng này mà vô duyên vô cớ tịch thu trạch của Hề thị vậy chẳng phải là trái ngược với mục đích đại xá ban đầu hay sao? Chính hoàng thượng cũng đang do dự trong lòng. Lão Phúc, việc này nhất định Phong Tuyền sẽ phụ họa Ngụy thượng thư, ngươi mà theo thì lại giống nhắm mắt làm liều, chi bằng thừa lúc đang hầu hạ, nói tỉ mỉ với hoàng thượng rằng thời điểm này không thích hợp làm việc này.”
Trong đầu Phúc Mãn xoay chuyển, hắn nói: “Đây không phải đắc tội Ngụy thượng thư sao?”
“Bất luận là trong cung hay là ngoài cung, chủ nhân đều chỉ có một, chính là hoàng thượng.” Tiêu Trì Dã cười, “Phan Như Quý cũng quyền thế ngập trời, không dựa vào hoàng thượng, cuối cùng là đầu rơi xuống đất, chẳng hề ngoài dự liệu của ta. Hơn nữa, Minh Lý đường có thể cho phép kẻ khác khua môi múa mép sao? Lời ngươi nói với hoàng thượng, Ngụy Hoài Cổ lão làm sao biết được? Hoàng thượng thích người nói chuyện ân cần, ngươi cũng không cần làm như khuyên giải, thuận miệng nói ra là được rồi.”
“Nghe Hầu gia luôn.” mặt mày Phúc Mãn hớn hở, trông hắn có vẻ cầu hoà, “Dù sao tiền này cũng không vào túi chúng ta, thôi thì ai cũng đừng vời tới nữa!”
“Hộ bộ tính khoản tiền dược liệu Cấm quân dùng ở chùa Chiêu Tội mấy ngày liền rồi. Thế nào, việc này ngươi có nghe nói không?”
“Làm tốt lắm, đã đệ trình ngự án rồi, không vấn đề.” Phúc Mãn biết Lương Thôi Sơn tại Hộ bộ thụ lý sổ sách là người Tiêu Trì Dã tiến cử, liền nói, “Lương đại nhân kia rất giỏi, chỉnh lý các khoản rõ rõ ràng ràng, lúc Nguyên phụ hỏi đến mà hắn cũng có thể đối đáp trôi chảy, xem ra cũng sắp được thăng rồi!”
Tiêu Trì Dã liền không hỏi nữa, chờ lúc Phúc Mãn gần đi, Thần Dương đưa cho hắn phần trà Hà Châu mới đã được chuẩn bị. Phúc Mãn nhấn tay xuống liền biết bên trong có đồ vật, hắn giả bộ chối từ Thần Dương. Thần Dương ngàn khuyên vạn khuyên, hắn mới chịu nhận.
Hôm sau tan triều, Tiêu Trì Dã ở ngoài Minh Lý đường chờ thông báo. Thẩm Trạch Xuyên cũng ở đó, hai người đứng cách không xa không gần.
“Mấy ngày nay khắp nơi đều có người tìm hiểu gia sản Hề gia.” Tiêu Trì Dã tháo Lang Lệ đao đưa cho Thẩm Trạch Xuyên, thừa dịp y nhận lấy thì hơi nhấn giữ tay y, “Đại nhân phải làm nhanh lên.”
Thẩm Trạch Xuyên tựa hồ có tâm sự khác, vừa nghe vừa nâng Lang Lệ đao, nói: “Ừm, người đã ra khỏi Khuất Đô rồi, mang cả quan tài về theo, chắc tháng sau là có tin tức thôi.”
“Hải Lương Nghi không giống người khác, lão muốn quyết chủ ý thu nhập của cải Hề gia vào quốc khố, người của ngươi có đi nhanh hơn nữa cũng sẽ mất tiên cơ.” Tiêu Trì Dã cảm thấy y hơi mất tập trung liền nới lỏng tay.
Trong lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên chìm xuống, y miễn cưỡng nắm vững Lang Lệ đao, nói: “… Dù nhanh hơn nữa cũng phải theo quy trình.”
Tiêu Trì Dã liếc nhìn dưới hành lang Minh Lý đường, hỏi: “Làm sao rồi?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta đang tìm người, không thấy sư phụ đâu cả.”
Tiêu Trì Dã nói: “Chỉ cần không có thông báo thì vẫn ở Khuất Đô. Trong lúc dịch bệnh tám đại doanh cũng không dám tự ý thả người ra vào, sau dịch bệnh Cấm quân tiếp quản tuần phòng. Nếu như Kỷ Cương sư phụ đi ra ngoài, hẳn chỗ ta phải có tin tức.”
“Ta cũng đoán vẫn ở Khuất Đô, ” Thẩm Trạch Xuyên ngừng lại giây lát, “Hề Hồng Hiên chỉ muốn mang tiên sinh đi thôi, sư phụ là vì bảo vệ tiên sinh nên mới hộ tống theo, không đáng kéo dài lâu như vậy. Nhưng nếu tiên sinh vẫn còn trong hiểm cảnh, khẳng định sư phụ không thể nào rời đi một mình.”
“Hề Hồng Hiên đã chết rồi, ” Tiêu Trì Dã hơi chuyển con ngươi, nhìn về đầu kia, “phải gọi người tra trạch của tên này xem.”
Thẩm Trạch Xuyên thuận ánh mắt Tiêu Trì Dã nhìn sang, bên kia Tiết Tu Trác thân mặc quan bào, đang cùng Giang Thanh Sơn đến gần đây.
Tướng mạo Tiết Tu Trác bình thường, khí độ lại rất nho nhã. Hắn không phải kiểu như Khổng Thu, Sầm Dũ, hắn xử sự ôn hòa, dễ khiến người sinh hảo cảm trong lòng. Giang Thanh Sơn thì lại ngoài dự đoán của mọi người, vị xương cứng của Quyết Tây trong lời đồn này trông còn trẻ hơn tuổi thật.
Hai người bọn họ tiến gần, bốn người làm lễ với nhau.
Giang Thanh Sơn trước đây đến Khuất Đô báo cáo công tác, từng gặp Tiêu Trì Dã từ xa ở bách quan yến rồi, nhưng mới gặp Thẩm Trạch Xuyên lần đầu. Tâm hắn không đặt ở chỗ này, cho nên không thân thiết với hai người bọn họ, cũng không làm bộ làm tịch.
“Năm nay kết được rất nhiều án cũ, đều là công lao của Tiết tự thừa cùng chư vị đại nhân Hình bộ. Hôm nay diện thánh, chắc hoàng thượng sẽ có lời khen.” Tiêu Trì Dã cười với Tiết Tu Trác.
Tiết Tu Trác cũng cười, hơi lắc đầu nói: “Vụ án đều là Thượng thư đại nhân minh giám, ta cùng lắm là ở bên cạnh cùng giải quyết thôi, nào tính là công lao? Ngược lại là Thẩm Đồng tri đây, lật những hồ sơ bản án cũ lộn xộn nơi chiếu ngục kia lên làm rõ hết, thực vất vả rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn Tiết Tu Trác, nói: “Chiếu ngục có sổ sách là tra được, những chuyện này bút thiếp tầm thường cũng có thể làm.”
Không thể nhìn ra điều gì từ vẻ mặt Tiết Tu Trác, ngoại trừ Giang Thanh Sơn, ba người còn lại đều xã giao qua loa lấy lệ. Giang Thanh Sơn dường như không muốn tham dự trong đó, đứng ở một bên không hề mở miệng.
Phúc Mãn vén rèm đi ra xướng tên, bốn người mới cùng dời bước về Minh Lý đường. Lúc Thẩm Trạch Xuyên bước vào liếc mắt nhìn thấy Phong Tuyền đang hầu chếch dưới long ỷ của Lý Kiến Hằng, hai người giao ánh mắt, Phong Tuyền mỉm cười.
***
Phí Thịnh tự xưng là đệ nhất điều tra, chưa từng có ai mà hắn không tìm được, song hai ngày này hắn lật tung cả Khuất Đô rồi mà vẫn không ra được tung tích của Kỷ Cương và Tề Huệ Liên.
Cát Thanh Thanh đi cùng hắn, thấy lúc này hắn chẳng còn khí độ kiêu căng, cứ mãi trầm mặc không lên tiếng liền hỏi: “Có lẽ nào đưa ra ngoài đi mất rồi hay không?”
Lúc Phí Thịnh làm việc rất nghiêm túc, giờ ai hắn cũng không để ý, ngồi xổm dưới hành lang từng bị thiêu của Hề gia, nói: “Không có khả năng, nếu đã có một người thân thủ bất phàm trong đó, vậy thì truy lùng tại chỗ mới có thể bảo đảm sẽ không để tung tích dư thừa. Loại chuyện này động tĩnh càng lớn càng dễ bại lộ.”
Cát Thanh Thanh lui về phía sau vài bước, nhìn quanh viện lớn trạch sâu này, nói: “Nhưng hắn giấu người trong trạch, làm sao có thể thoát khỏi điều tra của chúng ta? Tòa trạch này đã sớm bị khám sạch rồi.”
“Mặc dù ta không kết giao với Hề Hồng Hiên, thế nhưng có nghe về tính nết của hắn.” Phí Thịnh đứng dậy, “Tính hắn đa nghi, đối với hắn mà nói, càng là thứ quan trọng thì càng muốn đặt bên cạnh, bởi vì hắn không tin được những người khác. Nếu hai người kia trọng yếu như vậy, chắc chắn hắn sẽ không đặt ở chỗ xa mình…”
Tiếng Phí Thịnh dần dừng, hắn dọc theo vách tường bị thiêu đen trèo lên trên, đẩy cành lá hỗn tạp ra, nhìn về phía cách vách.
“Đó là Tần vương phủ.” Cát Thanh Thanh cũng leo lên, dồn thân ngó bên trong.
“Hoang phế nhiều năm…” Phí Thịnh nhảy xuống, vài bước tiến vào hành lang trưng bày tranh vẽ, nhìn nước sơn đã tróc ra từng mảng, bốn phía tối tăm mờ mịt, mạng nhện giăng dày. Hắn lấy Tú Xuân đao chém rớt mạng nhện, thử đẩy đẩy cánh cửa đang dán giấy niêm phong.
“Không sai, quả thực hoang phế nhiều năm.” Cát Thanh Thanh đánh giá bốn phía, “Ngươi nghi ngờ hắn giấu người ở chỗ này?”
Phí Thịnh vừa đụng vào cửa liền biết không hợp lý, nói: “Trạch cũ mấy chục năm rồi, giấy niêm phong lại chỉ vẻn vẹn phủ bụi thôi, không đúng lắm ha!”
Hắn lui về phía sau nửa bước, đạp mạnh tung cửa.
Tác giả có lời muốn nói: có thấy một bạn nữ hỏi tại sao vẫn luôn cân nhắc vấn đề vận chuyển bạc, mà không trực tiếp sử dụng ngân phiếu. Để cho mấy người có cùng nghi vấn này có thể biết nguyên nhân, tôi ở đây giải thích cho mọi người một chút.
Bởi vì tôi không đặt ra cửa tiệm ngân phiếu, nếu không đặt ra cửa tiệm ngân phiếu, nó ít nhất có thể ăn hạn mức lớn như vậy của Hề thị, đồng thời hoàn toàn thoát ly quản lý của triều đình, thuộc về thương dân tự làm ra, nhất định phải có giá trị tín dụng cực cao, ngân phiếu phát hành bên dưới mới có thể bảo đảm sử dụng. Bốn trăm vạn lượng không phải số lượng nhỏ, coi như đổi thành ngân phiếu, vận tải cũng phải cân nhắc vấn đề kiểm tra ven đường, còn phải phòng ẩm, phòng hỏa, mà quan trọng nhất là, bởi vì không phải quan phiếu triều đình, nó sẽ không cách nào bảo đảm thời gian sử dụng, đủ để thông suốt các nơi Đại Chu. Giống như đống bạc này muốn đi ra từ Quyết Tây, trong tiệm Quyết Tây đổi thành ngân phiếu, thế nhưng đặt ở Trung Bác hoặc là Ly Bắc, ngân phiếu này có hay không đủ số hối đoái đi ra cũng là vấn đề.
Nếu như dựa theo quan phiếu đặt ra, thời kỳ Hàm Đức bởi vì án Trung Bác binh bại, tham lại hoành hành, đảng phái phân tranh, quốc khố trống rỗng các loại vấn đề, dẫn đến Hộ bộ món nợ của chính mình cũng không thể tính rõ ràng, vậy càng không có dư lực đi phát hành quan phiếu tiền giấy, phát hành quan phiếu nhất định phải có chất liệu yêu cầu nghiêm ngặt và thống nhất hạn mức tiêu chuẩn. Mặc dù là ngân phiếu, bởi vì hạn mức khống chế, nó cũng không có cách nào vài tờ phiếu mà quyết định ngay bốn trăm vạn, dựa vào cấp phát một lượng, năm lượng, mười lượng vân vân, chuyển bốn trăm vạn ngân phiếu đi cũng chỉ có thể trừ vấn đề trọng lượng, tiếp sau nếu như triều đình đổi chủ, hoặc là Hề gia vỡ đài, đống ngân phiếu đó liệu sẽ theo đó mà mất giá, hết hiệu lực hay không cũng rất đau đầu.
Trên thực tế đặt ra Hề thị có một điểm, không biết mọi người chú ý tới không, chính là ruộng muối mỏ đồng mà Hề gia chưởng quản. Mỏ đồng mang ý nghĩa bọn họ có thể tự đúc tiền đồng, chỉ cần nắm giữ tiêu chuẩn phẩm chất tiền đồng của Đại Chu… Đây là nguyên nhân căn bản bọn họ có thể tranh tài cùng tám đại gia còn lại, đồng thời bọn họ nắm giữ kho bạc lớn như vậy, còn mang ý nghĩa bọn họ trên thực tế đã đang lén lút khai thác mỏ bạc, có khả năng thao túng thị trường vàng bạc lưu động.
Đương nhiên, bên trên đều là đôi câu vài lời từ trong rất ít tài liệu mà tôi tự tay mình chọn lọc. Bởi vì tôi không biết kiến thức về phương diện này, cho nên cũng không dám tùy tiện đặt ta tiệm ngân phiếu. Đối với vàng bạc, chỉ cân nhắc tiêu chuẩn phẩm chất nên càng có thể nói thuậnhơn một chút.
Có rất nhiều chỗ tra cứu ra đều có vấn đề, cho nên cũng cảm ơn mọi người bao dung nha! Kết quả ngày hôm nay cũng không đăng chương dài, xin lỗi! Có điều sự tình hôm nay đã làm xong, ngày mai có thể khôi phục thời gian thườngngày.
Bình luận