“Đêm qua hội thẩm kết thúc, ” Ngụy Hoài Cổ ngồi ở trên ghế, nói với hai người họ, “lời khai của ta đã trình lên rồi, bây giờ đang chờ xử lý. Các ngươi còn lời gì muốn hỏi?”
“Âm thầm dịch lương thực trong kho, đầu cơ quân lương, đầu độc tướng biên cảnh, ba cái đều là tội chết.” Tiêu Trì Dã quan sát Ngụy Hoài Cổ, “Ngụy Hoài Hưng cũng mất chức vào ngục, đợi nghe phán quyết. Hai vị triều thần dòng chính Nguỵ gia ngã xuống cùng lúc, thế nào, lần này ông cam chịu để vậy sao?”
“Chuyện lần này liên quan Ly Bắc, ai dám gian lận vì tình riêng? Không ai bảo đảm cho ta được.” Ngụy Hoài Cổ điều chỉnh tư thế ngồi, như vẫn còn đang trên chỗ ngồi chính tại đại viện làm việc của Hộ bộ, lão nhìn Tiêu Trì Dã, “Cha ngươi cũng ra mặt rồi, mấy hôm nay hoàng thượng sợ đến nỗi chẳng dám ngủ nghê. Ly Bắc vương quả vẫn là khúc xương cứng của năm đó, biết phải làm sao mới có thể đánh động người.”
“Lúc ông bỏ thêm quân lương mốc vào chắc cũng biết đó là vận chuyển về Ly Bắc, chẳng phải ông vẫn làm như thường sao? Lúc đó hoàn toàn đâu có sợ không ai bảo đảm cho ông.” Tiêu Trì Dã hơi dời bước, nói, “Muốn đưa mấy thứ này đến miệng đại ca ta, theo thứ tự hàng giả chỉ là bước thứ nhất. Sau khi lương thực đến được Ly Bắc, các người liền mua chuộc quan chức thẩm tra kho lương, sai bọn chúng nhắm mắt đưa đồ vào quân doanh, đây là bước thứ hai. Tiếp theo mua chuộc đầu bếp thiết kỵ Ly Bắc, rồi trộn những thứ độc này vào cơm nước, đưa cho tướng sĩ biên quan ăn, đây là bước thứ ba.”
Tiêu Trì Dã dừng lại, chếch con ngươi nhìn Ngụy Hoài Cổ.
“Những bố trí này tốn giờ phí sức, một khi có chuyện, ông nhất định không thoát được liên luỵ. Ông không chỉ không thoát, còn sẽ bị Hình bộ lập án điều tra sâu, lôi ra tội đã từng đầu cơ quân lương. Ông không phải là người như thế.”
Ngụy Hoài Cổ cũng không trả lời ngay câu hỏi của Tiêu Trì Dã, mà nhìn về Thẩm Trạch Xuyên ngồi phía sau Tiêu Trì Dã nãy giờ. Lão cười mấy tiếng, chỉ chỉ Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Nhị công tử ở Khuất Đô sáu năm, có tiến bộ, lúc mới vừa vào đô đó cả ngày kêu đánh kêu giết, Thẩm Đồng tri lĩnh hội đủ mà phải không? Cho nên ta nói Tiêu Phương Húc đúng là người có thủ đoạn cứng rắn, dám đặt con mình trên lưỡi dao để mài. Ngươi có thể trưởng thành nên thế này, thực phải cám ơn cha ngươi.”
Tiêu Trì Dã lạnh lùng nhìn Ngụy Hoài Cổ, Thẩm Trạch Xuyên lại đẩy lời khai ra, hai tay đặt trên bàn hơi khép lại, đối diện Ngụy Hoài Cổ không cười cũng không phẫn nộ, y bình tĩnh nói: “Đúng vậy, nhìn Tiêu Sách An thế này, tâm trạng ông bất bình. Năm Hàm Đức con trai ông hay lêu lổng phường ca kỹ, đợi đến năm Thiên Sâm nội các thay người, hắn mà muốn dựa vào khoa cử vào làm quan thì khó như lên trời. Ông cũng tuổi này rồi, dòng chính Ngụy thị lại không có một ai có thể chống đỡ Ngụy gia đi tiếp. Ông ký thác hy vọng vào thông gia, nhưng đáng tiếc Phí thị cũng biết Ngụy gia đang xuống dốc, cuối cùng quận chúa Chiếu Nguyệt được gả cho Phan thị. Ông ở vị trí Thượng thư Hộ bộ nhiều lần chỉ trích người mới, sợ bị nhân tài mới xuất hiện thế thân. Ngụy gia bây giờ thoạt nhìn còn cường thịnh, nhưng trên thực tế đã là nước sắp tràn — — ông mà chết, Ngụy gia chắc chắn bại rồi.”
Ngụy Hoài Cổ sờ chiếc còng, nói: “Gia thế như thuỷ triều, dâng lên lui xuống chính là chân lý thế gian. Thịnh nhất thời, bại nhất thời, đó đều là số mệnh an bài, giờ đến phiên Ngụy gia ta, ta chẳng tiếc gì cả. Đại Chu kéo dài đến nay, trải qua bao đời, cái gì cũng thay đổi, chỉ có tám đại gia không đổi. Cho nên ta chết, mới là cho Ngụy gia sống.”
“Tám đại gia thật sự sẽ không đổi sao?” Tiêu Trì Dã nói, “Huynh đệ Hề gia gà nhà bôi mặt đá nhau, toàn bộ dòng dõi héo tàn, đến hôm nay đã không còn huyết thống nối dài nữa, về sau Hề gia sẽ không còn là Hề gia như đã từng, bọn hắn bị loại khỏi triều cục là chuyện không sớm thì muộn.”
Ngụy Hoài Cổ lại cười xoà không để bụng, lão nói: “Chỉ cần Hề thị vẫn còn, bọn họ vẫn sẽ xuất hiện trong thế cục. Hôm nay các ngươi giết chết Hề Hồng Hiên, muốn phân tách gia tài Hề thị, nhưng lại không nỡ vứt bỏ mối làm ăn của Hề thị, cho nên vẫn phải tiếp tục dựa người để thu xếp. Đây mà coi là Hề thị đã chết rồi ư? Bọn họ chỉ mất đi một vị cầm lái thôi, đây chỉ là cảnh khó tạm thời. Tương lai vị đại phu nhân kia kết với tình mới, chỉ cần nàng còn muốn điều khiển buôn bán mang danh nghĩa Hề gia, đối phương cũng chỉ có thể ở rể đổi họ, sinh ra con cái vẫn cứ họ Hề, đây chính là dòng chính Hề gia mới tới thay phiên duy trì.”
Giọt nến loang lổ, đêm đã sắp hết. Bên ngoài hoàn toàn tĩnh mịch, Ngụy Hoài Cổ đứng dậy, như một vị trưởng bối dẫn dắt cuộc trò chuyện.
“Ta có một vấn đề, luôn muốn tự mình hỏi Tiêu Phương Húc một chút, nhưng bây giờ không còn cơ hội nữa nên cũng chỉ có thể hỏi ngươi. Tiêu Trì Dã, cha ngươi xuất thân thanh bần, từng trải qua kiếp nạn biên thuỳ, cuối cùng vượt qua bể khổ rồi xưng vương. Các ngươi xưng rằng mình là người phá vỡ ràng buộc thế gia, nhưng bây giờ hơn ba mươi năm, Ly Bắc cùng Tiêu thị trở thành một thể không thể phân cách, hắn cũng có con trai. Ngươi và Tiêu Kí Minh đều là con vợ cả, Tiêu Phương Húc muốn tránh cho đích thứ phân tranh, thậm chí không chịu tái giá, cũng không chịu nạp tiểu thiếp. Hắn biến ngươi cùng Tiêu Kí Minh thành lựa chọn duy nhất của thiết kỵ Ly Bắc, đây chẳng phải là tường sắt như ban đầu thế gia thành lập kiến tạo sao? Các ngươi đang đi trên con đường giống chúng ta.”
Tiêu Trì Dã trầm mặc giây lát, nói: “Ngươi nghĩ như vậy là bởi ngươi không hiểu thế gian này có người nguyện trói buộc vì tình. Cha ta không tái giá không cưới vợ bé, chỉ là bởi vì đời này của ông chỉ nguyện ước định bạc đầu với duy nhất mẹ ta. Thiết kỵ Ly Bắc là kỵ binh nặng do ông thành lập, ông thấu hiểu nhánh quân đội này hơn so với bất kỳ ai khác, đây là đứa con thứ ba của ông, thậm chí còn trọng yếu hơn ta và đại ca. Cho tới nay kẻ coi ta và đại ca là người lựa chọn duy nhất cho thiết kỵ Ly Bắc chính là các ngươi. Ta ở Khuất Đô, bị nhốt lại căn bản không phải Ly Bắc, mà là hai người Tiêu Phương Húc và Tiêu Kí Minh mà thôi. Ngươi còn chưa rõ một chuyện, cha ta đúng là đứng trên vị trí thống soái kiến tạo nên tường sắt thiết kỵ Ly Bắc, nhưng đây không phải là tường sắt từ gia thế, mà là tường sắt có thể nào đủ chân chính trở thành chủ soái một quân, trong lúc dẫn dắt thiết kỵ Ly Bắc đang cùng Biên Sa không ngừng đấu tranh, gánh vác nổi trọng lượng băng khắc hỏa đúc hay không. Ba mươi năm trước người đánh bại tầng tường sắt này là Tiêu Phương Húc, mười năm trước đánh bại tầng tường sắt này là Tiêu Kí Minh, nếu như tương lai có người có thể đồng dạng đánh bại tầng tường sắt này, không sợ gian khó và cực khổ, tình nguyện bị rèn đúc như vậy, thì hắn chính là tân thống soái của thiết kỵ Ly Bắc.”
“Ngươi thay Tiêu Phương Húc nói đến mức đường hoàng như vậy, nhưng trên thực tế mấy năm nay lại là Tiêu gia đang độc bá binh quyền Ly Bắc.” Ánh mắt Ngụy Hoài Cổ hơi chế giễu.
“Đó là lần lượt gánh vác lên trọng lượng như vậy chỉ có hai người trùng hợp họ Tiêu thôi.” Trong mắt Tiêu Trì Dã bỗng nhiên toát ra một loại ánh sáng nào đó khiến người không thể nhìn thẳng, hắn trong u tối mờ mờ vừa là Tiêu Phương Húc, cũng là Tiêu Kí Minh, còn là kiêu ngạo ẩn sâu dưới áo giáp của ba người Tiêu gia. Hắn nói: “Các ngươi gọi cha ta là con sói đầu đàn, bầy sói không có thành kiến huyết thống. Chỉ cần đánh bại được chúng ta, thì có thể dẫn dắt chúng ta. Tất cả những gì mà thiết kỵ Ly Bắc hôm nay thể hiện ra, đó đều là thứ nó nên nhận được. Tương lai —— “
Tiếng Tiêu Trì Dã chợt ngưng lại.
Nhưng Thẩm Trạch Xuyên cũng hiểu được lời mà hắn sẽ nói sau đó, hắn muốn nói rằng, tương lai hắn trở lại Ly Bắc, hắn cũng sẽ tham dự vào tranh đấu của đàn sói như vậy, chỉ cần hắn đánh bại được người khác, hắn chính là con sói đầu đàn thứ ba. Ngọn nguồn của kiêu ngạo, tùy ý mà bọn họ sở hữu là chưa từng sợ bị chống lại, đây là cái hồn của Tiêu Phương Húc, ông mang phần tinh thần này dạy cho hai đứa con trai, cũng dạy cho thiết kỵ Ly Bắc.
“Ngươi biết tại sao, cùng là thủ vệ biên quan nắm chặt binh quyền, Thích gia lại chưa từng nhận địch ý đến từ thế gia như Tiêu gia không?” Ngụy Hoài Cổ đối diện Tiêu Trì Dã, lão bình thản nói, “Bởi vì các ngươi đều mọc ra cốt khí làm phản, loại kiêu ngạo này mới là căn nguyên Khuất Đô không thể tín nhiệm Ly Bắc. Ngươi biết vì sao thế gia không đổ không? Bởi vì chúng ta hiểu được thuận thế mà làm. Lý thị là gốc của Đại Chu, chúng ta vây quanh nó, để nó sinh tồn, để nó kéo dài, chúng ta luân phiên lẫn nhau, chúng ta để dành cho nhau, chúng ta mới là thổ nhưỡng chống đỡ Đại Chu. Thổ địa mà chân ngươi đạp xuống, bầu trời mà ngươi ngửa đầu thấy, tất cả đó đều là an ổn mà thế gia gắn bó làm nên, bất kỳ ai muốn đánh vỡ loại an ổn này đều là kẻ địch. Hai mươi sáu năm trước thái tử Lý thị dẫn lĩnh đông cung mưu đồ phá cuộc, đó là ngây thơ, thái tử đã không hiểu, một khi thế gia sụp xuống, Lý thị cũng sẽ nhanh chóng héo tàn, cho nên hắn nhất định sẽ chết.”
“Hoa Tư Khiêm có thể chết, Hề Hồng Hiên có thể chết, ta cũng có thể. Nhưng chúng ta chỉ là bỏ mình, thế gia không phải thiên địa mà chỉ dựa vào sức người liền có thể lật đổ, không ai, không ai có thể đánh bại chúng ta. Nhiều năm như vậy, hàn sĩ trong triều chân chính xông lên gây ra nguy hại chỉ có Hải Lương Nghi, hắn đã dùng gần tới ba lần thời gian mười năm ẩn nhẫn ngủ đông, bây giờ hắn lên tới rồi, nhưng hắn dám tùy tiện chuyển lật thiên địa sao? Hắn phục hưng trường thái học, đề bạt hàn sĩ, mỗi một bước hắn đều đi cẩn thận từng chút, bởi vì hắn biết dùng man lực đánh nhau sẽ gây kết cục thiên hạ cùng bại, nhưng mà hắn còn có thể sống bao lâu? Sau khi hắn chết cục diện này sẽ sụp đổ, hắn không thể thành công được.” Ngụy Hoài Cổ bỗng nhiên cười rộ lên, lão vịn lan can, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Tề Huệ Liên dẫn dắt đông cung sấm rền gió cuốn, tuyệt không giao thiệp tạm bợ cùng chúng ta, hắn tưởng mình có thể làm được, nhưng hắn đã hại chết thái tử. Trên đời này thiên tài đều cần phải học được cách tự xét bản thân, hắn chính là bài học thất bại để răn dạy cho ai muốn cấp tiến cải cách.”
“Kẹp lão lại!” Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên đứng dậy.
Tiêu Trì Dã lập tức ra tay, thế nhưng đã chậm rồi. Ngụy Hoài Cổ ho khan kịch liệt, lão khom lưng bưng máu, giương tròng mắt nhìn hai người bọn họ, lão ngậm máu nói trong đau đớn kịch liệt.
“Các ngươi không thắng được… Các ngươi chủ định… chủ định sẽ thất bại!”
Tiêu Trì Dã đá văng cửa lao, xách Ngụy Hoài Cổ lên, bóp cái miệng của lão. Máu đen bên trong chảy xuống, Ngụy Hoài Cổ như nến tàn trong gió, trong cơn co giật dần cứng đờ tứ chi, trợn mắt bất động.
Ánh nến đã tắt, trong ngục chỉ có tiếng gió vù vù.
“Hoàng tự!” Tiêu Trì Dã buông thi thể, đi ra hướng ngoài.
Trời bên ngoài đã tờ mờ sáng nhưng vẫn bao phủ mây đen dày đặc, mưa rào mới ngừng tựa hồ lại muốn kéo nhau trở lại. Ngột ngạt tràn ngập trong từng tiếng bước chân hỗn loạn. Tiêu Trì Dã đẩy tung cánh cửa, nhìn thấy trong tù là đám nữ hài đang thất kinh. Mùi máu tanh xộc vào mũi, đám nam hài đã mất mạng toàn bộ, thi thể la liệt ngang dọc trên đất. Tóc mai Tiêu Trì Dã chảy mồ hôi, hắn năm chặt Lang Lệ đao, ánh mắt đảo qua khuôn mặt kinh hãi của từng người một.
Hắn và Thẩm Trạch Xuyên còn chưa động thủ, là ai đã giết hoàng tự rồi?
Gió lạnh thổi tới tấm lưng ướt dẫm của Tiêu Trì Dã, hắn vẫn không quay người lại, đúng lúc nghe thấy có tiếng ngựa phi nhanh.
Phúc Mãn trên lưng ngựa xóc nảy hoảng hốt hô to: “Hầu gia, Hầu gia! Mau chóng vào cung! Hoàng thượng nguy cấp!”
Tiêu Trì Dã đột nhiên xoay người, Thẩm Trạch Xuyên lại nhấn giữ cánh tay Tiêu Trì Dã. Y cực độ bình tĩnh, ánh mắt y khiến tay chân Phúc Mãn phát run. Y nói: “Nguy cấp là có ý gì, ngươi nói rõ.”
Phúc Mãn trào nước măt nước mũi khóc ròng nói: “Hoàng thượng bệnh nặng, truyền gặp Hầu gia gấp, có chuyện quan trọng giao phó!”
Bình luận