Beta: Vân Chiêu nghi.
Lý Hoài Ân đứng ngoài bậc cửa, lạnh lùng nhìn Vân Khê đang dãy dụa bên trong. Mấy tiểu thái giám thấy Minh Âm đi ra, lực đạo trên tay lại càng mạnh hơn, kéo lê Vân Khê ra ngoài cửa.
“Giữ chặt lại cho ta, nếu để nàng ta chạy thoát, xem chủ nhân có cần cái mạng chó của các ngươi nữa không!” Lý Hoài Ân đá một cước vào mông của tiểu thái giám đứng cuối cùng, giọng nói the thé.
Mấy tiểu thái giám kia vừa nghe thấy lời này, lực giữ Vân Khê càng tăng thêm. Tiểu thái giám đi cuối cùng một tay ôm mông, vẻ mặt như đưa đám, thừa dịp Vân Khê không chú ý liền lập tức duỗi chân đá lên người Vân Khê, coi như là báo thù.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?” Minh Âm nắm chặt xiêm y trên người, đi tới bậc cửa, khẽ hỏi một câu.
Lý Hoài Ân xoay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn nàng một chút, sau đó hắn hướng vào tai nàng, thấp giọng nói: “Còn làm sao nữa, đơn giản là đã tra ra sự việc rồi!”
Minh Âm hơi sửng sốt, Xu Tu nghi định để Hoàng thượng thăm dò rõ ràng nội tình của Vân Khê, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi. Nhìn bộ dáng này, nhất định là Vân Khê xảy ra chuyện lớn rồi.
“Đây là muốn…” Nàng chỉ nói ba chữ rồi ngưng lại, giơ tay lên làm động tác cắt cổ.
Lý Hoài Ân nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay phải trống không ra nắm chặt lại, làm tư thế giơ chén rượu trên tay. Sau đó hắn đổ vào miệng, mắt thì trợn trắng, hai tay ôm lấy cổ.
“Được rồi, chỉ cần không để lại hậu hoạ là được. Ngươi phải cẩn thận đó, không thể để xảy ra sai lầm được!” Minh Âm phất phất tay, biết Vân Khê không sống nổi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến Xu Tu nghi, tảng đá trong lòng nàng rốt cuộc cũng đã bỏ xuống được rồi. Cuối cùng nàng vẫn không yên tâm mà dặn dò vài câu, chỉ lo Lý Hoài Ân lại làm hỏng việc.
Lý Hoài Ân vừa nghe thấy nàng nói xong, sắc mặt liền trầm xuống. Hắn hít sâu một hơi, hơi nâng cao giọng nói: “Hứ, ta đây xấu tính! Mấy lời của ngươi khiến ta không vui chút nào! Ngươi ghét ta, vậy ngươi tới mà đưa nàng ta đi!”
Khuôn mặt Minh Âm lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng, ngữ khí cũng mềm mỏng hơn, ôn nhu nói: “Lý tổng quản, sao ngài lại nổi giận thế! Ta cũng chỉ là sợ ngài không chú ý, để Vân Khê chạy thoát thôi mà! Việc này phải để người tài giỏi như ngài làm, còn đồ nhát gan như ta đây sao có thể làm được!”
Lý Hoài Ân được nàng dỗ dành như thế, trong đầu mới cảm thấy thư thái hơn một chút. Có điều câu nói này với lời căn dặn của Hoàng thượng sao mà giống nhau quá, làm cho hắn cảm thấy chán ghét.
“Hừ, ngươi với người nào đó giống nhau thật, đứng nói chuyện mà không biết đau lưng [1], đúng là thứ gì đâu không!” Lý Hoài Ân quay đầu bước đi, vừa đi vừa nâng cao giọng, lạnh lùng mắng ra một câu như vậy.
[1] Đứng nói chuyện mà không biết đau lưng: Ý chỉ không biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ.
Minh Âm hơi bất ngờ một chút, cũng không biết người nào đó trong miệng hắn là ai, nhưng nàng cảm thấy lòng tốt của mình như bị đưa cho chó ăn. Đến khi Lý Hoài Ân đi hơi xa một tí, nàng bèn vươn cổ hô to: “Hừ, vậy ngươi cũng giống như người nào đó, đúng là thứ gì đâu không!”
Lý Hoài Ân nghe nàng mắng như vậy thì lập tức xoay người muốn chửi lại, nhưng Minh Âm đã đóng cửa lại, không hề để ý tới. Trong phòng lập tức không còn ánh sáng, một mảnh đen nhánh, rõ ràng là đã thổi tắt đèn.
Lý Hoài Ân nhanh chóng để mấy tiểu thái giám kéo Vân Khê đến một chỗ bỏ đi trong cung điện, rượu độc đã được chuẩn bị sẵn từ lâu, hắn thấy Vân Khê giãy dụa kịch liệt, sợ rằng chỉ cần buông lỏng tay nàng ta sẽ lao đến cắn hắn nên dứt khoát nhặt một viên đá lớn bên cạnh lên. Để nàng ta không thể mở miệng được, hắn tàn nhẫn cầm đá đập vào sau gáy khiến nàng ta hôn mê.
Đút rượu độc cho nàng ta xong, được Hoàng thượng căn dặn, Lý Hoài Ân cũng không dám lười biếng, đợi đến khi cơ thể Vân Khê cứng ngắc rồi mới sai người khiêng nàng ta ra bãi tha ma.
– —
Sáng sớm ngày hôm sau, quả là một ngày sáng sủa. Tề Ngọc liền đứng dậy, Thẩm Vũ bên cạnh vẫn đang ngủ say, hắn cũng không đánh thức nàng, để người đi thẳng vào rửa mặt cho hắn. Hôm nay hắn không lên triều nhưng phải đến thăm Thái hậu.
Đến Thọ Khang cung, Thái hậu vừa mới rửa mặt xong xuôi, vội vã phái người nghênh đón hắn.
“Tham kiến mẫu hậu!” Tề Ngọc mặc một thân thường phục màu xanh sẫm, có vẻ khá đơn giản, trên tay áo thêu hình rồng uốn lượn tinh xảo, thể hiện địa vị chí cao vô thượng của hắn.
Tối hôm qua sau khi hắn tắm rửa xong liền ngủ cạnh Thẩm Vũ, mặc dù hôm nay phải dậy sớm nhưng tinh thần lại rất tốt.
Thái hậu thấy Hoàng thượng thần thái sáng láng, trên mặt liền lộ ra mấy phần ý cười. Bà vội vã đứng lên, tự tay kéo Hoàng thượng lại tỉ mỉ quan sát.
“Hình như Hoàng thượng hơi gầy đi rồi, cung nhân đi theo không hầu hạ tốt ư?” Vẻ mặt Thái hậu đau lòng, vừa nói vừa giơ tay lên định sờ gò má Tề Ngọc.
Gương mặt Tề Ngọc thoáng chốc cứng lại, hắn lập tức giơ tay lên nắm chặt cổ tay bà rồi nghiêng đầu né tránh, nhẹ nhàng nói: “Nhi tử không gầy, mẫu hậu mới là người tiều tụy đó. Mấy ngày nay thái y có đến khám cho người không?”
Hắn kéo tay Thái hậu ngồi xuống ghế, tuy trên mặt nở nụ cười khéo léo nhưng trong lòng đã sớm mệt mỏi, một trong những nguyên nhân mỗi lần đi hành cung hắn đều không muốn trở về chính là vì phải diễn một vở mẫu tử tình thâm với Thái hậu.
Thấy hắn né tránh, trên mặt Thái hậu lập tức hiện lên chút không cam lòng nhưng rồi lại biến mất rất nhanh. Bà an vị bên cạnh ghế của Hoàng thượng, hai người nghĩ nát óc tìm chuyện để nói, sau đó phát hiện ra cái gọi là thể diện quả thật rất khó duy trì.
“Trẫm đang tìm ngày thích hợp gần nhất để chôn cất Thụy Phi. Không thể kéo dài được nữa! Còn nữa, mấy vị phi tần bồi tiếp trẫm đi hành cung vừa trên đường về còn mệt nhọc, hết sức khổ cực. Ngoại trừ Thẩm Kiều, nhi tử dự định sẽ thăng vị cho các nàng!” Hoàng thượng đi thẳng vào vấn đề, hắn muốn nhân lúc còn sớm kết thúc lần gặp mặt này.
Đối với thông báo của hắn, Thái hậu sửng sốt một chút, đáy lòng bắt đầu âm thầm cân nhắc. Hoàng thượng vừa nhắc đến chuyện thăng vị, Thái hậu liền nghĩ ngay đến Thẩm Vũ kia lại muốn trèo lên cao, nhưng cẩn thận nghĩ lại, bà ta lại cảm thấy Lệ Phi và Hứa Khâm đều có thể thăng vị, hiển nhiên là vẫn có lời, liền gật đầu đồng ý.
“Sao Xu Tu nghi lại không đi theo Hoàng thượng? Hôm qua Lệ Phi, Viễn Dung hoa và Cẩn Dung hoa đều ghé qua thăm ai gia rồi. Mặc dù nàng bị thương nhưng tóm lại vẫn phải theo quy củ mà đến chứ, không thể quá mức lười biếng được!” Thái hậu vờ như trong lúc vô tình hỏi một câu nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần trách cứ, vẻ mặt cũng không tốt lắm.
Hoàng thượng ở hành cung chỉ chuyên sủng Xu Tu nghi, tin tức này đã sớm truyền đi khắp nơi. Thái hậu vẫn nén lại hoả khí trong đầu, sớm muốn chèn ép Thẩm Vũ. Khó khăn lắm mới có cơ hội để Hứa Khâm ở gần Hoàng thượng nhưng không ngờ lại bị ả hồ mị tử [2] kia cướp mất!
[2] Hồ mị tử: Nữ tử xinh đẹp, mị thái mê người.
Tề Ngọc vừa nghe thấy lời Thái hậu nói liền đoán ra ngay tâm tư của bà ta, trên mặt hắn hiện lên một tia cười lạnh, tuy rằng đáy lòng tức giận việc bà ta quản chuyện không đâu nhưng trên mặt hắn không hề biểu hiện ra ngoài.
“Thật ra đây là lỗi của trẫm, tối hôm qua trẫm quấn nàng quá lâu nên hôm nay hơi mệt mỏi, trẫm dậy nhưng không gọi nàng. Mẫu hậu vừa nhắc nhở, trẫm mới nhớ ra, cáo tội với người trước. Lát nữa đến giờ thỉnh an, Xu Tu nghi cũng không thể qua đây, cũng không biết nàng có thể đi bộ hay không, trẫm không quấy rầy mẫu hậu nữa, trẫm quay về thăm nàng đây!” Hoàng thượng nở một nụ cười hài lòng, lộ ra hai hàm răng trắng tinh, muốn vui mừng bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Đáng tiếc, lời hắn nói ra suýt chút nữa làm Thái hậu phun trà ra ngoài. Thằng nhãi ranh chết tiệt kia vừa mới khoe năng lực giường chiếu của nó đấy à? Hay là đang trào phúng bà đã thủ tiết rồi! Không giữ mồm giữ miệng, không biết xấu hổ, nhất định là bị ả Thẩm Vũ lẳng lơ kia dạy hư!
Thái hậu tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, Hứa ma ma, Mục cô cô cùng một đoàn người canh giữ trong điện nghe thấy câu này của Hoàng thượng thì suýt nữa rơi con ngươi ra ngoài. Hoàng thượng, tiết tháo của người bị chó gặm rồi đúng không! Trước mặt trưởng bối mà dám nói như thế, quả nhiên là muốn để người ta nghĩ Thái hậu không biết dạy dỗ người mà!
Hoàng thượng còn cố ý ngồi lại đợi một chút, mãi đến khi xem đủ vẻ mặt âm tình bất định của Thái hậu rồi mới chậm rãi đứng lên. Hắn phẩy phẩy trường bào, thi lễ với Thái hậu một cái rồi tiêu sái xoay người rời khỏi Thọ Khang cung, lưu lại oán niệm cho cả điện!
Chờ cho đến khi thân ảnh màu xanh sẫm biến mất, bên trong Thọ Khang cung liền lâm vào tình trạng vô cùng yên lặng. Lần đầu tiên Thái hậu nổi trận lôi đình nhưng lại không thể quang minh chính đại ném đồ vật để tỏ ra rằng mình tức giận. Làm sao mà bà dám ném! Nhỡ đâu người bên ngoài hỏi tại sao Thái hậu lại tức giận thì sao.
Ha ha, chẳng lẽ lại nói là Thái hậu đố kị vì Xu Tu nghi có nam nhân mà bà lại không có sao! Tên Hoàng thượng đáng bị chém ngàn đao kia, cả người toàn là ý đồ xấu, không hề giống mẫu phi hiền lành của hắn chút nào cả.
– —
Tề Ngọc đùa cợt Thái hậu xong lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái không ít. Vừa mới hồi cung liền sai người chuẩn bị tang sự cho Thụy Phi, vì vậy được nghỉ ngơi một ngày. Hắn mừng rỡ thanh nhàn, bước chân nhẹ nhõm trở về Long Càn cung. Thấy Minh Âm và Minh Tâm cùng rất nhiều cung nữ bưng đồ rửa mặt đứng chờ bên ngoài, hiển nhiên là chuẩn bị hầu hạ Thẩm Vũ thức dậy.
“Hôm nay không cần đi Thọ Khang cung thỉnh an, trẫm đã thay Tu nghi của các ngươi xin nghỉ thỉnh an rồi!” Tề Ngọc đầu cũng không chuyển, chỉ lạnh giọng bỏ lại một câu rồi nhanh chân đến gần nội điện.
Thẩm Vũ đã tỉnh rồi, hai tay nàng đang ôm chăn, hai mắt vô thần đờ đẫn. Nhìn dáng vẻ nàng giống như đang bị mộng du, nghe thấy tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu theo bản năng nhìn về phía người đang tiến vào. Nhìn thấy đó là Hoàng thượng, trên mặt nàng liền nở một nụ cười vô lực rồi lại bắt đầu đờ ra.
Tề Ngọc thấy bộ dáng không tỉnh táo của nàng, nhất thời cảm thấy vô cùng thú vị, liền tiến gần đến. Hắn đưa tay ra luồn vào bên trong áo lót của nàng, bàn tay vuốt ve tấm lưng trơn tuột mềm mại.
“Hoàng thượng, tần thiếp không muốn dậy!” Thẩm Vũ nhỏ giọng mở miệng, vì vừa tỉnh ngủ nên giọng nói vẫn còn mềm mại, như muốn truyền vào đáy lòng người khác.
“Ừ, vậy thì không dậy nữa. Cả ngày hôm nay nàng cứ nằm trên giường đi, khỏi cần dậy!” Tay của hắn vô cùng ấm áp, không ngừng vuốt ve sau lưng nàng như vuốt lông mèo vậy, mang theo ý tứ vỗ về.
Thẩm Vũ đang ỉu xìu, vừa nghe thấy lời hắn nói liền lập tức ngẩng đầu lên như một con thỏ đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn.
“Hoàng thượng nói thật sao?” Nàng không chớp mắt mà nhìn Hoàng thượng, không khỏi đưa tay ra nắm lấy vạt áo của hắn như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng.
“Quân vô hí ngôn!” Tề Ngọc bị vẻ mặt lúc này của nàng chọc cười thành tiếng, âm thanh bị hắn cố ý đè thấp từ từ vang lên trên lồng ngực mang theo vài phần trầm mạnh.
Thẩm Vũ lập tức lên tinh thần, trên mặt lộ ra ý cười vui vẻ. Nàng nghĩ có lẽ do Hoàng thượng thương hại cổ chân của nàng vẫn chưa khỏi hẳn, thấy nàng đáng thương nên thay nàng xin phép giả, nhất thời trong lòng liền vui rạo rực.
“Hoàng thượng, có đôi lúc người thật sự khá tốt!” Hiếm khi tâm tình Thẩm Vũ vui vẻ tán thưởng một câu, câu nói này là học theo Tề Ngọc, mặc dù đã hơi cải biến một chút.
Bình luận