Beta: Mộc Lan + Đông Thần Thần aka Miyuki
Lúc này trong lòng Thẩm Vũ mới thấp thỏm, dù sao Hoàng Thượng nổi tiếng khiết phích đến mức phát cuồng. Dựa theo hiểu biết của nàng về Hoàng Thượng ở kiếp trước, biểu hiện lúc nãy của nàng chẳng hề khắc sâu vào long tâm, ngược lại còn khiến trong lòng Hoàng Thượng không thoải mái. Nhưng nàng cũng không dám chủ động rụt lại, đành kiên trì để tay lên trên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Thọ Khang cung cách Long Kiền cung không xa lắm, Tề Ngọc vẫn giữ nguyên tư thế, căn bản không có ý rụt tay lại. Thật ra hắn chẳng hề nghĩ đến việc này, mà đang âm thầm cân nhắc ban nãy giao phong với Thái Hậu, hắn có lộ ra chỗ nào không ổn hay không.
Mãi đến lúc long liễn hạ xuống, lúc hai tay tự nhiên tách ra, gió đêm thổi tới, Tề Ngọc mới nhận thấy mu bàn tay phải hơi lạnh, bây giờ mới ý thức được vừa rồi lòng bàn tay Thẩm Vũ kề sát với mu bàn tay của hắn.
“Lý Hoài Ân!” Hạ kiệu Tề Ngọc đứng lại, lập tức hô một câu với nội giam bên cạnh, liếc mắt về phía Thẩm Vũ.
Lý Hoài Ân đương nhiên hiểu rõ, ngón tay chỉ hai cung nữ cạnh người nói: “Hầu hạ Thẩm… cô nương tắm rửa!”
Giọng nói the thé của hắn hơi dừng một lúc, hiển nhiên là do dự không biết xưng hô với Thẩm Vũ như thế nào. Dù sao Thẩm Vũ chẳng phải là tú nữ, nên kêu loạn một câu.
Cũng may không có ai để ý, Thẩm Vũ được hai cung nữ dìu, chậm rãi đi về phía hông điện. Giang rộng hai tay, để cung nữ cởi xiêm y váy áo, xõa mái tóc đen, từng bước từng bước đi qua bình phong, đằng sau là bể tắm nước nóng hình vuông rất lớn.
Nước bên trong còn bốc lên chút hơi nóng, vô số đóa hoa nổi trên mặt, ẩn ẩn toả ra hương thơm dễ chịu, lư hương cũng bốc lên làn khói nhẹ, cùng lắm bây giờ bên trong đốt một ít hương thôi tình. Tất cả cảnh tượng đều vô cùng quen thuộc, kiếp trước khi Hoàng Thượng muốn sủng hạnh nàng, mỗi lần đến Long Kiền cung, luôn luôn có bồn tắm hoa chờ sẵn.
Kỳ thật Tề Ngọc có tính khiết phích, lúc phi tần thị tẩm cũng có thể nhận ra. Hắn rất ít đưa phi tần đến Long Kiền cung, cho rằng nơi này nếu dính hương khí trên người nữ nhân, khi xử lý sẽ rất phiền toái. Đương nhiên kiếp trước Thẩm Vũ là ngoại lệ, kiếp này xem như nàng nhặt được cái tiện nghi lớn, dù Hoàng Thượng ghét bỏ nàng đi nữa, Thẩm Vũ không có cung điện của riêng mình, chẳng lẽ ngôi cửu ngũ còn có thể kéo nàng vào bụi cỏ “làm”?
Nàng khẽ nhắm mắt lại, hưởng thụ cung nữ bóp vai cho nàng được thoải mái, nghĩ đến đây, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Cung nữ chờ một bên, thấy canh giờ không sai biệt lắm, bèn nhẹ giọng mời nàng đứng dậy. Đợi ngọc thể trắng muốt của nàng đi từ trong nước ra, có cung nữ cầm tấm khăn mềm mại lau người cho nàng. Một cung nữ khác cầm tấm sa y mỏng trong tay, nhẹ chân nhẹ tay mặc lên cho nàng.
Sa y kia là tư chế phòng trong hậu cung làm riêng cho phi tần khi thị tẩm, căn bản là sa y trong suốt. Chỉ thêu thêm mấy đóa hoa mai tại vị trí quan trọng, đúng lúc che khuất, nhưng nếu bước đi, sa y chuyển động theo gió, lại là loại phong cảnh khác.
Đại cung nữ đang đứng chờ kia giũ mở một chiếc áo choàng dày, nhẹ nhàng mặc vào cho Thẩm Vũ. Lập tức có người dâng lên một đôi giày thêu tinh xảo, trên mặt hài là uyên ương nghịch nước, gấm đỏ thẫm, có vẻ vô cùng vui mừng. Đến nay phi tần đều coi việc tới Long Kiền cung thị tẩm là vinh dự, đôi giày thêu này là một trong những nguyên nhân. Màu đỏ thẫm chói mắt, chỉ có Hoàng Hậu mới được dùng, nhưng chỉ cần đến đây thị tẩm, nhất định phải đi đôi giày thêu như vậy. Trong lòng lừa mình dối người ai mà chẳng thích.
Thẩm Vũ nhẹ nâng chân ngọc, từ từ xỏ vào giày thêu. Giày này vẫn thoải mái như vậy, đế giày cũng được thêu tinh xảo, giữa hai lớp lót thêm không ít bông, bước đi trên mặt đất cực kỳ mềm mại thoải mái.
Trình tự cuối cùng, là đeo trang sức Hoàng Thượng chọn. Một cung nữ tay cầm khay ngọc đi tới, bên trong có một cây trâm ngọc bích lung linh, khi được ánh sáng chiếu vào, cực kỳ rực rỡ. Có người cầm lên cẩn thận từng li từng tí cài cho Thẩm Vũ, đội mũ áo choàng bên ngoài lên, lập tức có nội giam dẫn đường phía trước.
Vì hậu cung không có Hoàng Hậu, sáu cục hai mươi bốn tư ở thượng cung không người quản lý, Hoàng Thượng bèn phân ra cho bốn nương nương chưởng quản, nhưng thị tẩm ở nơi này lại giao cho tổng quản nội giam bên người Hoàng Thượng.
Quy củ thị tẩm đương nhiên toàn bộ dựa theo ý thích của Hoàng Thượng, lão tổ tông từng có tiền lệ để phi tần từ đầu đến chân được quấn trong gấm đi vào, nhưng Tề Ngọc ghét nó vì rất giống người bị nữ quỷ nhập thân, nên trực tiếp hủy bỏ, một lần nữa lập nên quy củ này.
Đi vào trong cửa đại điện, Thẩm Vũ mới phát hiện bản thân hơi sững sờ. Cảnh tượng này cực kì quen thuộc, đứng ở ngoài cửa điện, trong lòng lo lắng không yên chờ cá nước thân mật với nam nhân tôn quý nhất Đại Tần. Trong đầu nàng xuất hiện cảnh tượng kiếp trước Hoàng Thượng giải thích vì sao phải sửa quy củ thị tẩm.
Nữ nhân hành động tự nhiên mới dễ nhìn, khoác áo dài chạm gót bằng gấm chậm rãi tiến vào, đây không phải nữ nhân, mà là nữ quỷ!
“Hoàng Thượng, Thẩm cô nương tới rồi!” Tiếng Lý Hoài Ân bẩm báo mơ hồ truyền đến, ngay sau đó là giọng nói của nam nhân bảo nàng đi vào.
Lý Hoài Ân chạy chậm ra, hành lễ với Thẩm Vũ, lập tức mời nàng vào. Hai chân nàng vừa bước vào, cửa dần dần bị đóng lại. Tề Ngọc triệu phi tần đến thị tẩm, không thích có người bên ngoài. Nhưng dựa vào tính cách soi mói của hắn, lúc sắp kết thúc ngay cả hô cũng không hô một tiếng, quy định Lý Hoài Ân phải cảnh giác tuỳ lúc tiến vào nên khi Hoàng Thượng tiêu dao, Lý Hoài Ân phải dỏng tai lên nghe toàn bộ quá trình, còn phải phân rõ là Hoàng Thượng hết hứng hay nghỉ một lát lại tiếp tục. Nếu không xem sai thời cơ, tất nhiên không thiếu phải nhận vài gậy.
Sau khi Thẩm Vũ tiến vào nội thất, thấy Hoàng Thượng đã cởi ra long bào, chỉ mặc trung y, ngồi trên nệm êm ngắm nghía một chiếc nghiên. Nghe thấy động tĩnh, hắn từ từ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sáng ngời của Thẩm Vũ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ngũ quan Thẩm Vũ mang theo vài phần nhu hòa, xa xa nhìn lại có chút cảm giác không thực. Như tiên tử đứng trên mây đi đến, tùy thời sẽ theo gió bay đi. Tề Ngọc bị sự văn nhã thích thú hiếm có của mình chọc cười, hắn chống cằm, ánh mắt hứng thú nhìn nàng.
Thẩm Vũ đưa tay cởi áo choàng trên người, trực tiếp ném xuống đất, đứng bất động tại chỗ. Cơ thể đẹp đẽ của thiếu nữ được sa y che lấp, nửa ẩn nửa hiện, quyến rũ chết người.
Mâu quang Tề Ngộc tối sầm lại, yết hầu giật giật, vươn ngón tay ngoắc nàng một cái: “Lại đây!”
Giọng của nam nhân hơi khàn khàn, hiển nhiên có dấu hiệu động tình. Hắn khẽ nheo mắt, âm thầm chế giễu trong lòng, quả nhiên bộ dạng nữ nhân này vô cùng xinh đẹp, toàn thân trên dưới không có chỗ làm cho hắn nhìn không thoải mái. Mà ngay cả ngôi cửu ngũ tự xưng lão luyện tình trường, cũng có lúc nóng vội.
Khóe miệng Thẩm Vũ hiện lên ý cười nhợt nhạt, nàng chậm rãi đi đến bên người nam nhân, quỳ bên cạnh chân hắn. Không đợi Tề Ngọc mở miệng, đã vô cùng tự giác đưa tay thay hắn cởi áo. Hoàng Thượng vẫn thích nữ nhân khéo hiểu lòng người, Thẩm Vũ muốn thông qua lần đầu tiên thị tẩm giành được vị phân tốt, đương nhiên sẽ đem hết vốn liếng ra.
Bàn tay mềm mại của nàng chậm rãi lướt qua bộ ngực của hắn, quần áo bên ngoài đã cởi ra. Tề Ngọc vẫn ngồi yên như cũ trên nệm, biểu tình trên mặt dù không biến hóa nhiều, nhưng hô hấp chậm rãi ngừng lại, rõ ràng nghiêm cẩn cảm thụ khiêu khích trên thân thể.
Cơ thể nam nhân luôn luôn thành thật nhất, đợi tay Thẩm Vũ từ từ tiến vào trong quần hắn, lập tức cảm thấy hạ thân hắn chậm rãi cứng lên.
“A, ngươi chính là nữ nhân đầu tiên trẫm ôm lên giường rồng!” Tề Ngọc không cho nàng cơ hội khiêu khích nữa, trực tiếp đứng lên kéo tay nàng, cúi xuống ôm nàng lên. Nhưng ở vấn đề này, Hoàng Thượng há lại là người dễ dàng nhận thua, hắn chậm rãi cúi đầu tới gần tai Thẩm Vũ nỉ non một câu.
Sau lưng Thẩm Vũ vừa tiếp xúc với chăn gấm mềm mại, nam nhân đã áp lên trên người nàng. Bàn tay to chuẩn xác tìm được bộ ngực nữ tử, nhẹ nhàng bóp nhẹ hai cái, biểu tình trên mặt nam nhân rõ ràng vô cùng sung sướng.
Còn không đợi Thẩm Vũ có phản ứng khác, ngực chợt thấy lạnh, sa y trên người đã bị xé toang. Hiển nhiên ở phương diện này Tư chế phòng rất biết lấy lòng Hoàng Thượng, khi mặc sa y này vào phải chui đầu vào, khâu kín lại, căn bản không có vạt áo để cởi, đặc biệt để Hoàng Thượng xé, trải nghiệm cảm giác xé xiêm y của tiểu mỹ nhân, khoái cảm khi hoan hảo với nàng.
Năm nay Tề Ngọc hai mươi lăm, đúng tuổi như lang như hổ, còn không gây sức ép thế nào, dưới thân đã ngạo nghễ đứng thẳng. Ánh mắt hắn theo bản năng quét qua phía dưới cơ thể Thẩm Vũ, hơi có ý trực tiếp tiến vào.
“Hoàng Thượng, sẽ rất đau sao?” Thẩm Vũ bị ánh mắt của hắn làm cho sợ tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, vội vàng vươn tay mềm níu lấy cánh tay hữu lực của hắn, giọng nói mang theo vài phần sợ sệt.
Mâu quang Tề Ngọc chợt lóe, đây là lần đầu tiên sau khi hắn nhìn thấy Thẩm Vũ thấy nàng yếu thế. Bộ dáng tiểu mỹ nhân mềm mại đáng yêu, tất nhiên là một loại cảnh đẹp khác, đầu hắn vừa động, không khỏi cúi đầu nhẹ hôn lên đôi môi đỏ của nàng.
“Trẫm sẽ không để nàng đau!” Hắn vừa dứt lời, duỗi cánh tay dài lấy một cái bình nhỏ từ đầu bàn cạnh giường ra. Bên trong là một loại dung dịch màu vàng nhạt, dưới đáy lòng Thẩm Vũ không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, tất nhiên nàng nhận ra thứ này, để Hoàng Thượng dễ dàng tiến vào thân thể phi tần, Tư chế phòng đã chế sẵn nước hoa hồng.
Nam nhân trực tiếp rút ra nắp đậy, đổ một ít chất lỏng bên trong ra lòng bàn tay, chậm rãi tách hai đùi nàng ra, chính mình ngồi vào giữa hai chân Thẩm Vũ. Nhưng khi tay hắn hạ xuống, có chút cảm giác không biết làm sao, hiển nhiên hắn rất ít dùng thứ này.
Thẩm Vũ hít sâu mấy hơi, thầm nghĩ đối sách. Lần đầu tiên nàng thị tẩm kiếp trước, có thể nói là đau muốn chết, Tề Ngọc đương nhiên sẽ không thương tiếc nàng, chỉ để ý chính mình rồng cuốn hổ chồm. Sau này vì nàng, mới từ từ nghĩ đến dùng nước hoa hồng.
Đang lúc nàng do dự có nên vòng vo chỉ điểm một chút không, một cảm giác lạnh băng bỗng nhiên truyền đến từ hạ thân, khiến nàng hoảng sợ đến run rẩy cả người. Một tay Tề Ngọc đè một chân nàng xuống, tay kia nắm chặt cái chai, chậm rãi đem chất lỏng bên trong đổ vào cơ thể nàng.
Vị trí mẫn cảm như thế, tiếp xúc với chất lỏng hơi lạnh, tất nhiên sẽ kịch liệt co rút lại. Tề Ngọc vẫn chằm chằm quan sát, thấy cảnh tượng này, không khỏi “Chậc” một tiếng, tựa hồ không hài lòng lắm.
Hắn cúi đầu nhìn vật cứng nóng bỏng của mình, không khỏi nhíu mày. Khó được lúc không mất kiên nhẫn, thử vươn một ngón tay tiến vào trong cơ thể nàng, Thẩm Vũ khẽ hừ một tiếng, cũng may không quá khó khăn, tuy còn hơi khó chịu, nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Nghe được tiếng hừ nhẹ như mèo kêu bên tai, Tề Ngọc thấy trong lòng hơi ngứa. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ, lập tức thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, thậm chí cả ngọc thể trắng muốt đều phủ một màu hồng phấn, trong lòng thấy rất tốt.
____________________________________________________________________________________
* Lời tác giả:
Không biết có độc giả nào xem qua Xa Thi Mạn đóng Lưu Tam Hảo không, bên trong nói đến sáu cục hai mươi bốn tư.
Sáu cục quản lý hai mươi bốn tư, sáu cục phân ra là thượng cung cục, thượng nghi cục, thượng phục cục, thượng tẩm cục, thượng thực cục, thượng công cục. Chức trách cụ thể gọi là độ nương.
Về chế độ nữ quan trong truyện này, dựa theo thời đường, tức là sáu cục hai mươi bốn tư như trên, còn vị phân hậu cung thì không, chương sau tác giả sẽ công bố.
lw*_*wl
Bình luận