Beta: Cát Sung dung.
[1] Cỏ mèo: Là một loại cỏ có tác dụng an thần cho mèo.
Thẩm Vũ vội vàng đặt quyển sách trên tay xuống, mang giày rồi nhanh chóng ra ngoài, vẻ mặt khá khó coi. Mấy người Minh Âm lập tức đi theo nàng. Thẩm Vũ gấp rút lên kiệu, những tiểu thái giám khiêng kiệu bước nhanh như bay, dốc sức chạy đến tẩm cung của Thẩm Uyển.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sáng nay lúc bổn cung đến, bà đỡ kia bảo ngày sinh vẫn còn xa cơ mà!” Vừa hạ kiệu, Thẩm Vũ lập tức bước vào trong, hạ thấp giọng hỏi.
Minh Âm cũng vừa nhận được tin tức, nghe Thẩm Vũ hỏi, vẻ mặt Minh Âm hơi nôn nóng, lén lút ghé vào tai Thẩm Vũ nói: “Nghe nói có một con mèo béo ú nhảy vào Kỳ Hoa điện. Lúc ấy, Uyển Tu viện đang đi tản bộ, không biết xui xẻo thế nào mà con mèo ú kia nhào vào lưng của Uyển Tu viện, làm Uyển Tu viện ngã xuống đất.”
Thẩm Vũ đột nhiên dừng bước, sắc mặt ngày càng khó coi, nàng buột miệng hỏi: “Trong cung này có ai nuôi mèo sao?”
Minh Âm lập tức lắc đầu, tiếp tục đè thấp giọng trả lời: “Hoàng thượng không thích mèo, nên không có ai ở hậu cung dám làm Hoàng thượng bực mình. Nô tỳ nghe người ta nói, cung nữ dìu Uyển Tu viện tản bộ là Thanh Nhi.”
Minh Âm vừa nói vừa bước vội mấy bước. Đúng lúc ấy, có một cung nữ mặc cung trang màu hồng bước ra. Nàng ta trông thấy Thẩm Vũ, vội vàng cúi người hành lễ, thấp giọng nói: “Nô tì Thanh Nhi tham kiến Thục phi nương nương!”
Thẩm Vũ kéo cung nữ đó lại, miễn lễ cho nàng ta rồi vội hỏi: “Không cần đa lễ, Uyển tỷ tỷ thế nào rồi?”
“Hồi bẩm nương nương, đã mời Đỗ Viện phán tới, bà đỡ cũng đang đỡ đẻ cho Uyển Tu viện. Chỉ có điều, con mèo béo kia cực kì hung dữ. Nó nhào thẳng vào Uyển Tu viện, nô tỳ thấy Uyển Tu viện chảy rất nhiều máu.” Thanh Nhi bị cảnh tượng vừa nãy dọa sợ, bây giờ nghĩ lại, mặt nàng vẫn còn tái xanh.
Thẩm Vũ nhíu mày càng lúc càng sâu. Trong mắt nàng chứa vẻ giận dữ. Nàng bắt lấy cổ tay Thanh Nhi, lòng bàn tay hơi dùng sức, lạnh giọng hỏi tiếp: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Theo như lời ngươi nói, không ai trông thấy con mèo béo kia để lên tiếng nhắc nhở sao?”
Thanh Nhi đau đến nỗi nhíu mày, nhưng nàng không dám dùng sức giãy ra, chỉ có thể chịu đựng mở miệng trả lời: “Hôm nay, Uyển Tu viện nói muốn đi dạo quanh Kỳ Hoa điện, không cần quá nhiều người, nên chỉ dẫn theo nô tỳ và San Nhi. Khi tới ngoại điện mới phát hiện không mang theo lò sưởi cầm tay, nên nô tỳ bảo San Nhi về lấy, còn nô tỳ thì đỡ Uyển Tu viện dạo xung quanh ngoại điện. Lúc nghe thấy tiếng mèo kêu, nô tỳ định quay lại xem thử có chuyện gì thì đã thấy một con mèo béo nhào vào lưng Uyển Tu viện, bám chặt áo choàng của Uyển Tu viện. Nô tỳ sốt ruột, muốn quăng con mèo đó xuống đất, nhưng không ngờ con mèo đó càng ngày càng hung dữ, làm cho Uyển Tu viện ngã nhào xuống đất!”
Giọng Thanh Nhi run run. Lúc ấy quá kinh sợ, bây giờ lại bị Thẩm Vũ nắm cổ tay, khuôn mặt nàng lộ vẻ sợ hãi. Nàng dừng lại cẩn thận quan sát Thẩm Vũ, quan sát xong mới nói tiếp: “Lúc ấy, bụng của Uyển Tu viện va vào mặt đất nên chảy rất nhiều máu.”
Thanh Nhi vẫn còn đang trình bày thì mấy người bọn họ đã đến chỗ thông nhau giữa nội điện và ngoại điện. Cách cửa điện không xa, trên phiến đá lót đường màu xanh có một vũng máu đỏ tươi cực kỳ chói mắt.
Mí mắt Thẩm Vũ giật giật. Hình như nàng bị vết máu kia kích thích, bước chân chậm lại, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ đó. Sợ lòng nàng bị bấn loạn, Minh Ngữ khẽ véo vào cổ tay nàng, bọn họ tiếp tục bước về phía trước.
Đột nhiên Thẩm Vũ trông thấy một màu xanh nho nhỏ. Nàng liền dừng chân, vội bước lại gần, ngồi xổm xuống. Quả thật có một cây cỏ dài, màu xanh, lá mỏng. Nàng nín thở, vươn tay ngắt một chiếc lá, đặt trước mắt quan sát.
Một nửa gốc cây cỏ đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, nửa còn lại vẫn giữ nguyên màu xanh biếc vốn có. Nếu không quan sát cẩn thận, người ta rất dễ bỏ qua nó. Nàng đưa thứ cỏ kia lên mũi ngửi, một hương thơm nhàn nhạt lập tức xông vào cánh mũi.
Khi Thẩm Vũ lớn hơn một chút, nàng phải sống tách riêng Nguyên Trắc phi. Không còn nhi nữ ở bên bầu bạn, Nguyên Trắc phi cảm thấy buồn nên đã nhờ người mua một con mèo Ba Tư về nuôi. Thuở bé, Thẩm Vũ cũng thích chơi với con mèo lông trắng mang đôi mắt có màu lạ kia, nên nàng có thể nhận ra thứ cỏ này. Nó là cỏ mèo mà loài mèo rất thích ăn.
Trong cung vốn không có mèo. Nhưng một con mèo béo lại lén chạy vào Kỳ Hoa điện, hơn nữa cạnh vũng máu của Thẩm Uyển còn phát hiện cỏ mèo. Chắc hẳn con mèo kia đã bị thứ cỏ này hấp dẫn, tất cả đều có người tính kế! Muốn cái thai này của Thẩm Uyển xảy ra chuyện!
“Nương nương.” Minh Tâm thấy sắc mặt Thẩm Vũ có biến đổi lớn, lòng nàng cũng theo đó mà cảm thấy không yên.
Thẩm Vũ hồi phục tinh thần, lấy một chiếc khăn gấm trong tay áo ra, bọc cây cỏ mèo này lại cẩn thận, rồi mới nhét vào tay áo.
“Con mèo kia đâu?” Thẩm Vũ đứng dậy, hỏi Thanh Nhi.
Thanh Nhi đang thất thần, nghe Thẩm Vũ hỏi vậy thì bị dọa sợ, một lát sau mới kịp phản ứng, thấp giọng trả lời: “Sau khi Uyển Tu viện té ngã, cung nhân gần đó nghe nô tì gọi, họ chạy lại đây. Con mèo béo kia đang cấu xé áo choàng, thấy người tới thì lập tức bỏ chạy. Lúc ấy Uyển Tu viện kêu đau bụng, lại còn thấy máu, nên không ai chú ý đến chuyện bắt mèo. Mọi người nhanh chóng đỡ Uyển Tu viện đến trắc phòng trước, sau đó gọi thái y và tìm bà đỡ.”
Càng nghe, sắc mặt Thẩm Vũ càng khó coi, một lũ ngu xuẩn!
Thẩm Vũ không nói gì, bước nhanh vào nội điện, tới trước gian phòng sinh ở trắc phòng của Thẩm Uyển. Lúc vừa vào cửa điện, Thẩm Vũ đã nghe thấy tiếng kêu gào của Thẩm Uyển.
“Tu viện, mạnh thêm chút nữa, mạnh thêm chút nữa đi!” Âm thanh vang dội của bà đỡ truyền ra ngoài, làm tâm tình người ta càng thêm căng thẳng.
Thẩm Vũ đứng đợi ngoài trắc phòng, gió lạnh rít từng cơn, áo choàng che kín người nàng. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn trắc phòng phía trước, hệt như có thể nhìn xuyên qua cửa lớn, trông thấy cảnh tượng bên trong vậy.
“Minh Âm.” Nàng gọi khẽ, Minh Âm lập tức đi đến bên cạnh nàng. Thẩm Vũ chậm rãi ghé sát vào tai nàng ấy, thấp giọng nói vài câu.
Minh Âm gật đầu, đi thẳng vào phòng sinh. Hai cung nữ cao lớn canh giữ ở cửa phòng thấy Minh Âm muốn vào, định ngăn cản. Minh Âm nói nhỏ vài câu, hai cung nữ kia nhìn về phía Thẩm Vũ, sau đó mới cho Minh Âm vào.
Một lúc lâu sau, khi Minh Âm ra ngoài, trên tay cầm theo một tấm áo choàng rất dày. Thanh Nhi đi bên cạnh ngẩn người, nhìn một lần liền nhận ra. Áo choàng Minh Âm cầm trong tay chính là chiếc áo choàng mà hôm nay Thẩm Uyển đã mặc.
Thẩm Vũ nhận lấy áo choàng, trên bề mặt còn dính mấy vết máu. Thẩm Vũ liếc nhanh một cái, lập tức lật sang mặt sau quan sát. Nàng khẽ híp mắt lại, loáng thoáng còn có thể thấy chỗ bị mèo cào. Dù chất lượng vải cực tốt, nhưng vẫn có dấu hiệu sắp hỏng. Thẩm Vũ vươn tay lấy một đóa hoa lụa trên đầu Minh Âm xuống, dùng đầu nhọn đâm mạnh xuống chỗ có vết mèo cào, sau lưng áo choàng lập tức xuất hiện một lỗ hổng.
Thẩm Vũ xé miệng lỗ hổng ra, ngoại trừ lớp bông trắng phía ngoài thì trong đó còn xen lẫn một lớp cỏ mèo rất dày. Trái tim Thẩm Vũ lạnh cứng, hệt như rơi xuống đáy cốc. Nàng liên tục dùng tay móc số cỏ mèo đó ra, thế mà một nắm tay vẫn không lấy hết, bên trong vẫn còn một mảng xanh rờn.
Nàng nắm cỏ mèo trong tay, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nơi xanh rờn kia, chóp mũi chứa đầy hương thơm của cỏ mèo.
“Sao trong áo choàng của Tu viện lại có nhiều cỏ thế này?” Thanh Nhi nhìn chăm chú vào hành động của Thẩm Vũ. Hiện tại nàng ta thấy nhiều cỏ như thế liền kinh ngạc kêu lên.
Thẩm Vũ hít vào một hơi, gắng gượng đè nén cảm xúc đang dâng trào của mình xuống. Y phục của Thẩm Uyển dùng thường ngày chắc chắn là do cung nữ bên người xử lý. Hiện giờ, trong áo choàng xuất hiện nhiều cỏ mèo như vậy, thật sự là vô cùng nực cười!
“Y phục của Uyển Tu viện…” Thẩm Vũ vừa mở miệng mới phát hiện bản thân mình đang run rẩy. Nàng ho khan một tiếng, rồi mới nói tiếp: “Do ai phụ trách trông nom?”
Thanh Nhi nghe nàng hỏi vậy, vẻ mặt nghi ngờ không chắc, do dự một lát mới trả lời: “Bẩm Thục phi nương nương, y phục của Uyển Tu viện đều do San Nhi phụ trách trông nom.”
Thanh Nhi ngừng một nhịp, suy nghĩ cẩn thận rồi nói tiếp: “Nhưng nô tì vẫn chưa thấy nàng ấy, rõ ràng nô tì đã sai nàng ấy trở về lấy lò sưởi cầm tay.”
Càng về sau giọng của Thanh Nhi càng đè xuống thấp, giống như có phần không chắc chắn.
Thẩm Vũ càng nhíu chặt mày hơn, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Minh Tâm, lạnh lùng nói: “Minh Tâm, ngươi dẫn người đi tìm đi!”
Được Thẩm Vũ phân phó, Minh Tâm lập tức gọi hai tiểu cung nữ, đến hậu điện của cung nữ tìm người.
Một tiểu cung nữ bưng chậu đồng ra khỏi trắc phòng, sắc mặt Thẩm Vũ càng khó coi. Từ lúc nàng đứng ở đây, đã có ba cung nữ bưng chậu đồng ra ngoài. Mùi máu tươi tanh nồng xông đến, khỏi phải nói thì ai cũng biết trong chậu đồng kia chứa máu chảy từ hạ thân của Thẩm Uyển.
Trong trắc phòng, tiếng gào của Thẩm Uyển càng ngày càng nhỏ, Tư Dược ti liên tục dùng nhân sâm giữ mạng cho nàng. Tiếng la của bà đỡ hình như cũng không đủ tự tin, tất cả mọi thứ đều cho thấy tình hình bên trong không thuận lợi.
Tim của Thẩm Vũ đập càng ngày càng nhanh, nàng âm thầm nắm chặt tay dưới lớp áo choàng. Trong đầu nàng nhớ lại những chuyện khi còn bé, mấy tiểu tỷ muội ngồi chơi đùa cùng nhau. Thẩm Vận đến nơi biên cương xa xôi hòa thân, Thẩm Kiều đã chết, Thẩm Uyển cũng có thể thay đổi vận mệnh kiếp trước, sẽ không chết bởi đứa con trong bụng.
“Đỗ Viện phán, xin ông nhất định phải cứu Uyển tỷ tỷ. Thai nhi trong bụng tỷ ấy là đứa bé đầu tiên của Hoàng thượng, ông nhất định phải cứu hai mẫu tử bọn họ!” Thẩm Vũ càng nghĩ càng hoảng loạn. Lòng nàng đột nhiên xúc động, cất cao giọng nói với vào bên trong phòng.
Đại sảnh đang ồn ào bỗng nhiên im lặng. Âm thanh cầu xin có phần buồn bã của Thẩm Vũ truyền rõ vào tai mọi người. Đỗ Viện phán đang do dự. Ông am hiểu thuật dùng châm cứu người. Không phải là ông chưa từng cứu thai phụ khó sinh, nhưng vì Thẩm Uyển là Tu viện, nên những cung nữ ở Tư Dược ti không dám tuỳ tiện hạ châm. Lúc này tiếng cầu xin của Thẩm Vũ đã làm cho ông hạ quyết tâm.
“Hai người các ngươi cùng nhau vào đi, phải tìm đúng huyệt vị. Động tác trợ sản của bà đỡ cũng không được ngừng, tiến hành đồng bộ!” Đỗ Viện phán chỉ vào hai cung nữ Tư Dược ti, cao giọng ra lệnh. Rõ ràng ông đã hạ quyết tâm.
Vì có Đỗ Viện phán chỉ đạo một cách thống nhất, đại sảnh hỗn loạn ban nãy lập tức khôi phục lại trật tự nề nếp.
Bình luận