Beta: Vy Chiêu nghi.
Các cung nhân khác trông ở bên cạnh, không ai dám tiến lên trước, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Hiền phi không ngừng thở hổn hển. Hiền phi đột nhiên dùng sức như muốn ngồi dậy, nhưng giờ phút này nàng ta đã mất đi hơn phân nửa sức lực, chỉ có thể hơi hơi nâng nửa người trên lên, rồi lại phí công mà ngã trở về. Cứ lặp lại như thế, giống như là gặp phải ma chướng vậy.
Cổ họng Hiền phi phát ra những thanh âm quái dị, giống như là dã thú, làm người nghe thấy đều run lên bần bật. Mấy cung nữ nhát gan chen vào với nhau, vẻ mặt hơi tái nhợt, ánh mắt bất lực nhìn nàng ta. Vị này đã từng là Hiền phi quát tháo ở hậu cung gần mười năm, không ngờ cũng có dáng vẻ chật vật không chịu nổi như vậy, làm người bên cạnh nhìn chỉ cảm thấy chua xót vô cùng.
Cái loại cảm giác hít thở không thông này giày vò Hiền phi, làm hao mòn sinh mệnh của nàng ta. Hiền phi nằm trên giường, chính mình cũng có thể cảm nhận được cảm giác tính mạng đang dần dần trôi đi, sức lực mất đi từng chút một, hoàn toàn là một người sắp chết. Đau đớn dù chết cũng không thể chết được, cho dù nàng ta hít vào bao nhiêu không khí thì nó vẫn không vào được đến phổi, tra tấn nàng ta vô cùng bứt rứt khó chịu.
Cuối cùng nàng ta cắn mạnh đầu lưỡi chính mình, tự tử mà chết. Lúc đầu lưỡi bị cắn chảy máu, mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, trên mặt Hiền phi lại lộ ra ý cười an tâm, chẳng qua có vẻ hơi dữ tợn.
Lúc cắn đầu lưỡi, thân thể vốn tê mỏi của nàng ta mới hơi hơi truyền đến cảm giác đau đớn. Cái cảm giác đau này như là mặt nước bị quấy nhiễu, mở rộng từng vòng, cho đến lúc cả người nàng ta đều có cảm giác đau đớn như vậy. Còn chưa đợi nàng ta đắc ý được lâu, đầu lưỡi chảy máu ồ ạt, khiến cho nàng ta bị sặc.
Hiền phi ho khan dữ dội hai tiếng, rồi đột nhiên đôi tay nắm chặt khăn trải giường dưới người, hàm răng cắn mạnh đầu lưỡi, tựa như muốn cắn đứt đầu lưỡi ra, vết máu đỏ au trào ra từ khóe miệng. Trong cổ họng nàng ta lại lần nữa phát ra hai tiếng gào rống quái dị, cuối cùng suy sụp mà té ngã trên giường, mở to hai mắt nhìn, không hề nhúc nhích.
Mấy cung nhân trong nội điện đều bị nàng ta làm sợ tới mức run bần bật. Sau một lúc lâu, mới có người lấy lại tinh thần, trong đó có một thái giám lá gan lớn hơn một chút chậm rãi đi đến đầu giường, vươn tay tới chóp mũi nàng ta, không có chút hơi thở nào. Tiểu thái giám kia té ngã lộn nhào mà chạy trở về, vẻ mặt kinh hoảng thất thố. Người bên cạnh Hiền phi như bọn họ hoặc nhiều hoặc ít trên tay đều dính mạng người, nhưng lúc này người chết lại là chủ tử của bọn họ, cái loại cảm giác khủng hoảng, vắng vẻ dưới đáy lòng lập tức truyền khắp toàn bộ thân thể.
“Nương nương!” Nội điện tức khắc vang lên một tràng tiếng kêu rên, cùng với đó là tiếng khóc nức nở, người trên dưới toàn điện đều vô cùng xúc động. Những người này bình thường đều hoành hành thành quen, hiện giờ mất đi sự che chở của Hiền phi, ngày tháng sau này tất nhiên sẽ không dễ dàng gì.
Hiền phi sớm đã ngừng hô hấp, chỉ là hai mắt nàng ta vẫn mở to, hai tròng mắt lồi ra vô cùng quái dị, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi hốc mắt vậy.
Tin tức Hiền phi chết tới sáng sớm mới truyền ra, vị phi tần phân vị cao ở hậu cung này bị chết cực kỳ thê thảm. Trên người trúng độc dược mãn tính, bị độc tra tấn suốt một đêm, sau thật sự không chịu nổi tra tấn nữa mà cắn lưỡi tự sát.
Lúc ấy Thẩm Vũ đang nằm trên giường, để Đại Hoàng tử bò trên người mình, nghĩ muốn tập cho thằng bé bò. Kết quả tên nhóc mới có sáu tháng sao có thể bò được, chỉ là tay chân duỗi ra mà dán ở trên ngực nàng, thỉnh thoảng ngáp một cái, biểu hiện thằng bé còn chưa tỉnh ngủ đã bị vị mẫu phi vô lương tâm này trêu đùa mà tỉnh.
“Ha ha –” Sau khi Thẩm Vũ nghe thấy tin tức này, bỗng nhiên cười lên tiếng, nàng gần như còn chưa có ra tay đã diệt trừ được một mối họa lớn trong lòng như vậy, tâm tình tất nhiên là tốt hết mức.
Nàng cười đến có chút kích động, cả người cũng run lên, run đến mức Đại Hoàng tử đang bò trên người nàng vô thức nắm chặt hai cái nắm tay nhỏ lại, hơi hơi dùng sức bắt được vạt áo trước ngực nàng.
“Kính Hiên, Hiên Hiên, cuối cùng mẫu phi hết khổ rồi. Mẫu phi rất vui vẻ, con có vui không vậy?” Thẩm Vũ lập tức lấy chăn gấm che đầu lại, đôi tay ôm phía sau lưng Đại Hoàng tử, lăn lộn qua lại.
Đại Hoàng tử chỉ an tĩnh nằm trong lòng ngực nàng không kêu một tiếng, đôi tay không dám buông ra, vẫn luôn nắm chặt vạt áo trước của nàng. Minh Âm tiến vào truyền tin tức, đứng bên cạnh nhìn động tĩnh trên giường, yên lặng trợn trắng mắt.
Tuy rằng thân thể Đại Hoàng tử yếu đuối, nhưng tính cách lại rất an tĩnh, gần đây được Đỗ Viện phán điều trị, tên nhóc này cũng không yếu ớt khóc lóc náo loạn như lúc trước. Cho dù bị Thẩm Vũ lăn lộn như thế, cũng không khóc nháo dù chỉ một tiếng.
Ngoài vị chủ tử ở Cẩm Nhan điện đang ôm Đại Hoàng tử chơi đùa tỏ vẻ chúc mừng ra thì gương mặt của Tuệ tần ở Thính Phong các cũng đầy tươi cười, sự vui mừng bộc lộ hết ra ngoài. Chỉ là nàng còn chưa cười xong thì đã bắt đầu không ngừng ho khan lên. Nàng ngẩng đầu, nhìn cành liễu phất phơ theo gió ở bên ngoài, nháy mắt sẽ tới mùa xuân, trăm hoa đua nở, cách lần trước nàng vào cung cũng đã một năm rồi.
Rõ ràng chỉ có một năm mà thôi, nàng lại cảm giác như qua hơn nửa đời người. Thôi Tú rời khỏi nàng cũng đã nửa năm, không ngờ nàng lại có thể nhịn xuống như vậy. Đã từng cho là như hình với bóng không thể tách rời, nhưng cuối cùng nàng lại có thể sống lâu như vậy.
Buổi sáng hôm nay lúc thỉnh an, Thọ Khang cung rõ ràng là vắng vẻ hơn không ít. Thục phi cùng Tuệ tần đều xin miễn thỉnh an, những người khác cho dù tới, phần lớn cũng là im lặng không nói gì, hiển nhiên đối với việc Hiền phi chết, trong lòng mọi người vẫn có chút cố kỵ.
Tinh thần Thái hậu cũng ảm đạm, bà nhìn chỗ Hiền phi trống, còn có Thục phi cũng trống, trong lòng thấy rất phiền muộn. Hiền phi vốn là phi tần đứng đầu thế gia, tất cả đều nói đạo lý dễ thương lượng, hiện giờ Hiền phi đi, thì không phải đến lượt vị Thục phi ngang ngược vô lý kia sao?
Ngày tháng sau này nếu đụng phải Thục phi có lý không tha người kia, thật sự là rất mất mặt. Nếu như tranh cùng nàng, quả thực giống như là tự hạ thấp thân phận, nhưng nếu không chấp nhặt với nàng, vậy sau khi bị người nhổ sạch răng cũng chỉ có thể yên lặng mà nuốt vào trong bụng, ngay cả chỗ để nói lý cũng không có.
Di thể Hiền phi rất nhanh đã chuẩn bị hạ táng, đối với nguyên nhân cái chết của nàng ta, Hoàng thượng không hề dò hỏi gì. Chỉ là lúc thu được tin tức này, trên mặt hiện lên vài phần kinh ngạc. Hiền phi bát diện linh lung [1], trên người hầu như đều có tâm nhãn, hoá ra cũng cứ như vậy mà chết.
[1] Bát diện linh lung: chỉ người khéo đưa đẩy, đối nhân xử thế mọi mặt đều có thể ứng phó, chu toàn mọi mặt.
Hiền phi là phi tần ở bên cạnh hắn lâu nhất, ngẫm lại phi tần hậu cung được xưng là “Lão nhân” thật sự không có nhiều. Đầu tiên là Thụy Phi bị người ám toán không còn, sau đó lại là Thẩm Kiều bị biếm làm thứ dân, đã chết ở Lãnh cung, hiện giờ ngay cả Hiền phi cũng chết thảm. Người lưu trong đầu hắn, hiện giờ phần lớn đều là người mới.
“Dựa theo lễ pháp hạ táng đi! Thân thể Thái hậu không được tốt, Thục phi phải chăm sóc Đại Hoàng tử, chuyện này giao cho Đức phi và Cẩn Chiêu nghi làm đi!” Hoàng thượng hơi nâng khóe miệng lên, trên mặt hắn hiện lên mấy phần ý cười trào phúng, lạnh giọng phân phó.
Lý Hoài Ân yên lặng gật gật đầu, sau đó đi ra ngoài truyền khẩu dụ.
Trong hoàng cung bởi vì cái chết của Hiền phi mà lòng người hoảng sợ, không ít phi tần đều lo sợ bất an. Ngay cả Hiền phi thông tuệ cẩn thận như thế cũng không tránh được, bọn họ sợ có người vươn đến trên đầu mình, muốn lấy mạng bọn họ.
Tuy rằng trong chuyện này không ít người đều suy đoán là có liên quan với Thục phi, nhưng mỗi người đều ngậm chặt miệng, không ai dám nhiều lời. Thậm chí chỉ cần nhắc tới Hiền phi thì tuyệt đối sẽ không nhắc tới Thục phi, ngược lại cũng vậy. Cẩn thận mà đặt hai tên hai người họ sang một bên mới nói, coi nó như là một tấm bùa đòi mạng, vô cùng sợ hãi.
Ngoài cung, trong giới thế gia cũng nổi lên một trận sóng gió. Thân thể Thẩm Vương phi không còn dùng được, tuy nói chưa về trời tây, nhưng cả ngày ốm đau nằm trên giường, một ngày ngủ thì nhiều mà tỉnh thì ít. Nhìn bộ dáng này của Thẩm Vương phi, kinh đô phàm là trong thế gia có đích cô nương chưa xuất giá, đều tấp nập tìm bà mối tới cửa. Không thừa dịp trước khi Thẩm Vương phi chết cướp được Trạng Nguyên lang tuấn tú lịch sự này vào tay, đó chính là đồ ngốc! Cũng không thể chờ đến lúc Thẩm Vương phi tắt thở được, đến lúc đó Trạng Nguyên lang còn phải giữ đạo hiếu xong nữa, vậy thì cô nương trong phủ cũng già mất rồi!
Nhiều bà mối tới cửa như vậy làm Thẩm Vương gia vui đến hỏng rồi. Chậc chậc, nhìn xem nhi tử có tiền đồ như thế, người làm phụ thân như ông thật sự là mặt mày hớn hở, gien tốt như thế tất nhiên là di truyền từ ông rồi!
Tới cửa Thẩm gia, tùy tiện chọn cũng là thân phận hiển hách, thậm chí cũng có vài vị vương gia khác họ phái người tới, chỉ vì cái bánh thơm như vậy. Thẩm Vương gia khó tránh khỏi đắc chí, ra vết làm giá. Khổ nỗi Thẩm Vương phi bệnh nặng trên giường, không có đích mẫu ra mặt thu xếp chuyện này. Thẩm Vương gia lại không muốn đi tìm Nguyên Trắc phi, sợ lấy tính tình của bà sẽ làm chậm trễ việc hôn nhân của Thẩm An Lăng, nhất thời cũng không có chủ ý gì.
Thẩm vương phủ chậm chạp chưa tỏ thái độ, làm những người thế gia đó lo lắng. Không ít người thương lượng muốn trực tiếp tìm Thẩm An Lăng, nhưng vị Trạng Nguyên lang này, từ sau khi đi Lại Bộ nhậm chức thì trở thành thần long thấy đầu không thấy đuôi, trừ phi là đồng liêu của hắn, nếu không rất ít người có thể gặp được hắn, cũng không thể đi Lại Bộ chặn hắn được.
Nhiều ngày nay Thẩm An Lăng đều rất cẩn thận, sợ có người lôi kéo hắn làm mai. Chẳng qua luôn có lúc hắn trốn không thoát được, hôm nay hắn đi lại giống như bình thường, chờ mọi người đều rời đi, mới chậm rãi ra khỏi nhà ở, chuẩn bị về vương phủ.
Nào biết đến cửa lớn hắn cũng chưa kịp ra, thì có một nam nhân làn da ngăm đen, thân hình cao lớn đi vào. Nam nhân kia thấy hắn, đầu tiên là đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó thấp giọng hỏi một câu: “Ngươi chính là thế tử Thẩm vương phủ?”
Người nọ tuy rằng thoạt nhìn không giống người văn nhã, nhưng vừa mở miệng, lại thấy rất khách khí, nhìn cực kỳ có lễ phép. Tất nhiên, đầu tiên phải bỏ qua thực tế là sau khi nam nhân này nói xong câu đó thì vẻ mặt trở nên kỳ quái.
Đầu tiên Thẩm An Lăng sửng sốt một chút, sau đó cũng cẩn thận mà quan sát người tới một lượt. Nam nhân này ăn mặc đều là thượng đẳng, hiển nhiên xuất thân từ hào môn quý tộc, đáy lòng hắn hơi an tâm một chút.
“Đúng vậy, không biết các hạ là vị nào?” Trên mặt Thẩm An Lăng mang theo mấy phần ý cười, chắp tay với người kia một cái, cũng bày ra dáng vẻ ôn tồn lễ độ.
Nam nhân kia nghe xong những lời này của hắn, gương mặt rộ lên ý cười, hai hàm răng trắng tinh, vừa lúc đối lập với khuôn mặt ngăm đen.
“Đi đi đi, huynh đệ, có người muốn gặp ngươi!” Nam nhân đột nhiên tiến lên phía trước một bước, còn không đợi Thẩm An Lăng kịp phản ứng đã duỗi tay dùng sức nhấn một cái vào chỗ bả vai của hắn.
Thẩm An Lăng chỉ cảm thấy bả vai đột nhiên tê rần, cả người không động đậy nổi.
Bình luận