Beta: Cát Sung dung.
Hứa Khâm quan sát con sói kia, rồi lại nhìn chú thỏ trong lòng ngực. Cuối cùng, nàng ngoan ngoãn đặt con thỏ xuống đất, cạnh chú dê bị thương. Con sói kia lập tức dời ánh mắt về phía con mồi đã bị thương, không quan tâm gì đến Hứa Khâm và Thẩm Vũ nữa.
Hứa Khâm vội vàng chạy lui về sau. Sau khi đã kéo dài khoảng cách với con sói ấy, nàng mới vô thức quay đầu lại. Thẩm Vũ vẫn đứng đó đối mặt với sói. Rõ ràng là nàng vô cùng cố chấp với con dê do mình săn, vốn dĩ không có ý định chạy đi.
“Thục phi, người làm sao vậy! Không muốn sống nữa à, chạy mau đi! Tránh xa con súc sinh đó ra!” Thấy nàng thế này, Hứa Khâm không khỏi sốt ruột dậm chân, vẻ mặt có mấy phần nôn nóng.
Hứa Khâm rất muốn bỏ chạy một mình. Nhưng nàng sợ, hai người một đội, nếu nàng về một mình còn Thẩm Vũ chết trong miệng sói, gần như nàng có thể đoán được lửa giận của Hoàng thượng. Vì thế, Hứa Khâm không dám bỏ Thẩm Vũ ở lại để chạy một mình.
“Con mồi mất còn có thể tìm lại được, thời gian vẫn đủ, mau chóng chạy về hồi báo với Hoàng thượng và Thái hậu, nói không chừng…”. Hứa Khâm muốn khuyên Thẩm Vũ, nhưng khi nàng nhìn lại, tay Thẩm Vũ đang sờ đến túi đựng mũi tên. Lúc Thẩm Vũ lấy một mũi tên ra kéo căng dây cung, nàng ngậm chặt miệng.
Con sói kia rõ ràng đã chờ sốt ruột, thấy Thẩm Vũ kề cà không chịu đi, tiếng thở dồn dập trong miệng nó ngày càng nhiều. Nó không thèm để ý Thẩm Vũ đang đứng ở đó, phóng hết tốc độ phi tới.
Hai cánh tay Thẩm Vũ giữ thăng bằng, mũi tên chĩa thẳng vào con sói đói đang chạy như bay. Dù lúc này vứt bỏ con mồi, có thể giữ cho nàng một mạng. Nhưng chuyện có sói trong rừng, nàng và Hứa Khâm quay về nhất định phải báo với Hoàng thượng. Vậy thì chuyện tỷ thí săn thú chắc chắn phải dừng lại giữa chừng. Khó khăn lắm Hoàng thượng mới hứa với nàng một câu, cách thành công rõ ràng chỉ còn một bước ngắn, sao nàng có thể từ bỏ!
Đôi mắt của Thẩm Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám xịt của sói đói. Nàng không ngừng hít sâu, ngăn sự sợ hãi nơi đáy lòng, âm thầm an ủi mình. Đừng sợ, chẳng qua chỉ là một con súc sinh thôi. Tài bắn cung của nàng không tốt, chỉ có thể chờ sói đến gần mới có thể bắn, vậy mới có khả năng bắn trúng!
Thân ảnh của sói đói ngày càng gần. Đôi mắt hung ác tham lam kia cũng ngày càng rõ. Thẩm Vũ nỗ lực khống chế hai tay đang run rẩy vì sợ, thành bại quyết định ở lần này.
Chính là lúc này! Đôi mắt Thẩm Vũ bỗng nhiên mở to, tay lập tức buông tên, mũi tên phóng thẳng tới mắt trái của con sói. Mũi tên ấy không trượt chút nào, cắm thẳng vào mắt sói, máu tươi ào ào chảy ra. Tiếng sói tru đau đớn vang lên, khiến trái tim của Hứa Khâm cách đó không xa lạnh run.
Thẩm Vũ buông cung tên, thở một hơi nhẹ nhõm, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
“Cẩn thận!” Nàng còn chưa kịp buông lỏng hoàn toàn thì tiếng hô kinh hoàng của Hứa Khâm truyền tới. Con sói gần như sắp ngất trong cơn đau đột nhiên chồm người phóng về phía Thẩm Vũ.
Vẻ mặt của Thẩm Vũ vô cùng khó coi. Trong đầu là một đống lộn xộn, không cách nào phản ứng lại. Vốn dĩ, nàng chờ sói đói đến thật gần mới bắn tên. Lúc này nó xông đến hung hãn như vậy, Thẩm Vũ không thể nào tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể ngày càng gần của con súc sinh kia.
Một tiếng “Vèo…”, một mũi tên từ nơi xa phóng đến, lập tức cắm phập vào cổ sói đói, máu tươi phun trào. Động tác xông đến hung hãn, vì giữa đường mất hết sức lực, trực tiếp ngã nhào bên chân Thẩm Vũ. Người nọ có tiễn pháp vô cùng cao siêu, bắn thẳng vào giữa yết hầu của sói đói, khiến nó gần như tắt thở ngay tức thì.
Cả người Thẩm Vũ đều bị dọa sợ. Sói đói nằm cạnh chân nàng, miệng mở ra, hàm răng trắng nhởn lộ bên ngoài. Đôi mắt xanh lục của con sói trừng lớn, thậm chí Thẩm Vũ còn có thể cảm nhận được sự hung ác nằm trong đó. Giày của nàng bị máu sói nhuộm đỏ, thậm chí làn váy cũng bị văng dính rất nhiều máu.
“Nương nương, người không sao chứ!” Cùng với tiếng vó ngựa đang đến gần là giọng nữ lo lắng.
Thẩm Vũ hơi ngây ngốc nhìn sang, trông thấy Phong Thiến mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ, nàng ấy đã nhảy từ lưng ngựa xuống đất. Sắc mặt hơi tái, chạy đến cạnh Thẩm Vũ, kéo nàng lui về sau mấy bước, tránh xa con sói đã chết kia.
“Không sao, không sao đâu! Con súc sinh kia đã bị ta bắn chết, sẽ không dọa người nữa đâu!”. Phong Thiến vẫn luôn nhỏ giọng an ủi, nhưng trong giọng nói của nàng vẫn có chút run run, rõ ràng là nàng cũng rất căng thẳng.
Tài bắn cung của Phong Thiến rất tốt, đương nhiên cũng là do Phong gia luyện ra. Nhưng chuyện săn giết con vật hung tàn như sói này vẫn là lần đầu. Ngày thường, tính tình nàng ấy có tệ thế nào, thì nhiều nhất cũng chỉ đặt táo lên đầu hạ nhân, dùng cung tiễn hù dọa một chút thôi.
Thẩm Vũ vẫn chưa thoát khỏi kinh sợ ban nãy, ánh mắt có phần thất thần. Phong Thiến sợ nàng có bóng ma tâm lý, đưa hai bàn tay vỗ vào má nàng.
Thẩm Vũ hít nhẹ một hơi, cảm giác đau trên mặt khiến nàng hồi phục tinh thần. Nàng không khỏi đưa tay sờ sờ mặt, hơi ai oán nhìn thoáng qua Phong Thiến. Lá gan của nhóc con này lớn nhỉ, đến cả mặt Thục phi nương nương mà cũng dám đánh!
“Không sao thì tốt rồi, làm ta sợ muốn chết.” Thấy dáng vẻ này của nàng, Phong Thiến cẩn thận đánh giá lại một lượt. Thấy Thẩm Vũ không bị thương, nàng ấy vỗ vỗ ngực mình, như thể đang tự an ủi.
“May mà người không sao, ta về đây để tham gia cuộc săn bắn mùa thu nhảm nhí này cũng là vì có người nhờ ta trông chừng người! Nói cái gì mà lần trước ra ngoài tránh nóng, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trùng hợp là tài bắn cung của ta không tồi, lần săn bắn này bảo ta để ý một chút, không ngờ lại bị cái miệng quạ đen của chàng ấy nói trúng!”. Phong Thiến ghé sát vào bên Thẩm Vũ, đè thấp giọng nói, nói rõ ngọn nguồn trong đó với Thẩm Vũ.
Câu nói cuối cùng của nàng ấy rất nhỏ, giống như đang lầm bầm, đương nhiên Thẩm Vũ vẫn chưa nghe rõ.
Nhưng thật ra ý trong mấy câu nói của Phong Thiến, nàng nghe rất rõ. Lần này Phong Thiến không màng đến thân phận đã đính hôn của mình tham gia săn bắn mùa thu rõ ràng là vì Thẩm Vũ. Nàng hẳn đã được Thẩm An Lăng sắp xếp cho một nhiệm vụ quan trọng, đó là nhất định phải bảo vệ cho Thẩm Vũ thật tốt.
“Bãi săn sau núi có chỗ chuyên nhốt loại súc sinh hung dữ này, có lẽ con sói này được người thả ra, theo mùi máu tươi tìm lại đây.” Thấy Thẩm Vũ không còn gì đáng ngại, Phong Thiến liền chậm rãi đến chỗ sói chết, nhăn mặt nhíu mày nói.
Vì Phong Thiến được Thẩm An Lăng dặn dò, nên đã đặc biệt tìm Phong Dật hỏi thăm, nàng chưa bao giờ làm những việc mà mình không nắm chắc. Người Phong gia tất nhiên hết sức rõ ràng bãi săn này. Gần như trước khi mỗi một đệ tử ra chiến trường đều đã từng bị ném vào rừng cây này, săn bắt xong một số lượng mãnh thú nhất định mới được ra ngoài.
Khó có dịp muội muội yêu dấu cảm thấy hứng thú với chuyện này. Phong Dật nói khoảng hơn nửa canh giờ. Chuyện trong đến chuyện ngoài của bãi săn này đều bị hắn kể hết.
Bởi vì có nữ tử săn thú, nên những mãnh thú này bị đuổi hết ra sau núi giam giữ, chắc chắn được người trông coi. Tuy Phong Thiến không nói ra, nhưng Thẩm Vũ và Hứa Khâm đều nghe ra ý trong lời nói của nàng. Hoàng thượng tự mình dặn dò phải quản lý số mãnh thú này thật tốt. Nhưng lại có sói xuất hiện ở đây, chắc chắn là có người có ý xấu làm ra.
Phong Thiến ngồi xổm xuống đất, chậm rãi lại gần thi thể của con sói. Nàng không khỏi nhăn mày, vội vàng đứng lên, hốc mắt đỏ hoe.
“Mùi máu ở đây sao lại nồng thế này?” Nàng vừa nói vừa ho khan, hệt như sắp sửa bị sặc.
Thẩm Vũ đã lấy lại được sức, nghe Phong Thiến nói vậy, hiển nhiên nàng cũng đã nhận ra. Mày vô thức nhíu lại, Thẩm Vũ tiến vài bước, đến bên thỏ và dê. Trên người con dê kia có các loại vết thương chồng chất, rõ ràng đã bị Thẩm Vũ mạnh mẽ bắn chết, giống như đã biến thành cái sàng. Nàng đánh bạo rút hai mũi tên trên người con dê xuống, một là của nàng, một là của Hứa Khâm bên đó bắn trúng.
Hứa Khâm thấy bên này bình an vô sự, trông thấy hành động của Thẩm Vũ, khẽ nhíu mày. Nàng lấy một mũi tên mới trong túi tên trên lưng ngựa, đặt cạnh hai mũi tên Thẩm Vũ vừa rút ra.
Phong Thiến dậm chân bước tới, mùi máu gay mũi rõ ràng đã khiến nàng bị dày vò quá mức. Nàng cầm từng chiếc mũi tên trên mặt đất lên tiến hành so sánh, mày nhíu càng ngày càng chặt. Nàng lại lấy mũi tên mới kia đưa lên chóp mũi ngửi, vẻ mặt trở nên rất khó coi.
“Trên mũi tên này hẳn đã bị bôi thứ gì đó lên, mang theo một mùi lạ. Ta đoán là để làm cho mùi máu tanh nồng hơn, nếu không con sói đói này cũng sẽ không tìm được hai người.” Giọng Phong Thiến ngày càng thấp, ánh mắt nhìn ba mũi tên ngày càng nặng nề, chìm vào suy nghĩ.
“Không thể nào, mũi tên này do Thái hậu cho ta!”. Phong Thiến vừa dứt lời, thì Hứa Khâm đã lên tiếng, giọng nói đầy cả kinh, hệt như bị giẫm phải đuôi.
Nhưng sau khi nàng nói xong câu ấy, cả khuôn mặt tái nhợt như giấy, môi run lẩy bẩy, ấp úng không nói ra lời. Trên mặt Hứa Khâm lộ ra vẻ khó tin. Nàng cau chặt mày cẩn thận nhớ lại cảnh tượng Thái hậu cho người đưa túi tên đến cho nàng.
Túi đựng tên nàng chuẩn bị để mang ra ngoài săn thú đột nhiên bị hỏng. Đúng lúc Thái hậu cho người đưa tới, những chuyện này quá mức trùng hợp, làm người ta không thể không nghi ngờ.
“Bà ấy là bà cô ruột của ta mà! Sao có thể ác độc vậy chứ!”. Dường như Hứa Khâm đã nghĩ ra, dễ nhận thấy sự run rẩy trong giọng nói của nàng.
Trong hậu cung, các vây cánh đấu đá nhau không đáng sợ, đáng sợ là người vốn tưởng là đồng minh, lại trở giáo hại mình. Bây giờ, Thái hậu vì muốn diệt trừ Thẩm Vũ, đến cả Hứa Khâm cũng không ngại kéo xuống nước. Thậm chí vì sợ Thẩm Vũ quá mức cẩn thận, mà ra chiêu lớn trên người Hứa Khâm.
“Chỉ vì một Thục phi mà bà ấy có thể làm đến mức này! Khó trách có thể làm đến vị trí Thái hậu, thật độc ác!”. Hiển nhiên là Hứa Khâm đã bị kích thích. Trong một khoảng thời gian ngắn, nàng nói năng lộn xộn, cơ thể lung lay, dáng vẻ như sắp ngã.
Phong Thiến cũng không để ý tới nàng ta, trực tiếp ném dây thừng sang cho Thẩm Vũ, để nàng tự buộc con dê lên lưng ngựa. Còn Phong Thiến thì tự buộc con sói kia lên lưng ngựa của mình, sau đó lại chậm rãi xách hai con thỏ chết kia lên, nhét vào lòng ngực Hứa Khâm.
“Đừng đau lòng, bà ta ác độc thì người ác độc hơn bà ấy là được! Trên đời này không phải là do người thông minh dày vò kẻ hồ đồ sao! Ôm con thỏ cho cẩn thận, đến chỗ Hoàng thượng nhận thưởng đi!”. Phong Thiến nhỏ giọng khuyên giải, an ủi Hứa Khâm, rồi đỡ nàng ấy lên ngựa.
“Mau rời khỏi đây, mùi máu tươi vẫn chưa mất, tránh đến lúc lại có mãnh thú khác tới đây!”. Phong Thiến vừa dứt lời, lập tức vung roi giục ngựa phóng về trước.
Bình luận