Beta: Cát Sung dung.
Nghe xong, Thẩm Vũ không tỏ vẻ gì đặc biệt, sắc mặt cũng không thay đổi. Ánh mắt nàng vốn chẳng chú ý Nhiên Mỹ nhân, tựa như không thèm để bụng nàng ta. Thái độ của Thẩm Vũ lọt vào cái nhìn của mọi người, trong đầu bọn họ tất phải suy tính.
Tính tình Hứa Vi Nhiên như ngọn pháo trúc, đã không có hậu đài mà còn được nước không buông tha người khác, tất nhiên không ít người gai mắt nàng ta. Nguyễn Ngọc bật cười trước tiên, nhẹ nhàng liếc Hứa Vi Nhiên bằng nửa con mắt, tỏ vẻ mỉa mai. Hàng loại này mà dám khiêu chiến Hoàng hậu nương nương, tưởng mình ngon lắm!
“Hoàng hậu nói chí phải. Vị muội muội nào mới vào cung thì hãy đứng lên báo phong hiệu, tránh ngày sau nương nương không nhận ra các muội là không phát bổng lộc hàng tháng đó!” Thẩm Uyển lập tức tiếp lời. Hiếm khi được dịp ra khỏi Kỳ Hoa điện, tất nhiên bây giờ nàng nên hùa theo Thẩm Vũ.
Thẩm Uyển vừa dứt câu thì có người từ từ đứng dậy, nhỏ nhẹ tự giới thiệu. Song, do phân vị tương đối thấp, lại không có tích cách nổi trội như Nhiên Mỹ nhân nên đều không được sủng ái.
Năm nay số tú nữ được Hoàng thượng giữ thẻ bài trong cung không nhiều, chỉ có mấy người thế thôi. Mãi đến khi người cuối cùng đứng dậy, Thẩm Vũ bất giác nhìn qua thì thấy nữ tử đó hơi cúi đầu, lộ ra cần cổ mảnh khảnh. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, vừa khéo gặp góc độ ấy nên nàng ta càng lộ rõ sự điềm đạm đáng yêu.
“Tần thiếp là Giai Tần, tham kiến Hoàng hậu nương nương!”. Lưu Di cất giọng dịu dàng như dòng nước nhỏ yêu kiều lướt nhẹ qua tim, kèm theo mấy phần trong veo.
Ánh mắt Thẩm Vũ không khỏi trở nên u ám. Nàng nhếch miệng cười, cố hết sức kiềm nén cảm giác khác thường. Khoảnh khắc nhìn thấy Giai Tần, nàng đã bắt đầu hoảng hốt, giống như thấy mình ở kiếp trước nở nụ cười tươi đẹp. Nhưng chẳng qua chỉ trong chớp mắt, sau khi quan sát kỹ càng, Giai tần và nàng vẫn có sự khác biệt.
“Hoàng thượng, có phải Giai Tần này hơi giống ai đó không?”. Thẩm Vũ dịu dàng hỏi, nàng quay đầu qua nhìn Tề Ngọc, gương mặt đầy vẻ tò mò.
Thẩm Vũ vừa lên tiếng, không ít người đã dồn hết sự chú ý qua đây. Tề Ngọc vốn thờ ơ cũng lập tức thay đổi thái độ, hắn hơi nheo mắt nhìn Thẩm Vũ, chầm chậm nhướng mày rồi nói nhỏ: “Ồ, giống ai?”
Giọng hắn chẳng biến đổi gì nhiều, nhưng nếu nghe kỹ có thể mơ hồ nhận ra hắn không quá vui.
Nét cười trên mặt Thẩm Vũ vẫn thế, nhưng lòng nàng đã hơi run rẩy. Quả nhiên Hoàng thượng nhìn ra rốt cuộc Giai Tần này giống ai, nhưng khi Thẩm Vũ nhắc tới thì hình như hắn không vui lắm. Tại sao hắn chẳng vui nhỉ?
“Thần thiếp chỉ nhìn thoáng qua, bỗng dưng cảm thấy Giai Tần hơi giống đại cung nữ Thính Hà bên cạnh người. Tất nhiên khí chất Giai Tần xuất chúng, Thính Hà không thể so sánh.” Thẩm Vũ định nói ra những lời tận đáy lòng nhưng rồi cũng nuốt vào, tạm thời bịa chuyện.
Sắc mặt Tề Ngọc chẳng thay đổi là bao, nhưng hắn không nhìn nàng nữa mà chỉ khẽ gật đầu.
“Trẫm không để ý. Vừa rồi A Vũ nói vậy, quả thực hơi giống đấy!” Khi nói câu này, ánh mắt Hoàng thượng vẫn luôn nhìn chằm chằm đồ vật trên bàn, không hề liếc Lưu Di đang bị mình đánh giá một lần nào.
Thẩm Vũ nở nụ cười nhẹ, nhưng lòng bàn tay lại đổ mồ hôi lạnh. Nàng khá tò mò, rốt cuộc Hoàng thượng dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với Giai Tần nhỉ? Nếu nói hắn thích, từ đầu chí cuối hắn chưa từng săn sóc Lưu Di nhiều, ngay cả khi Thẩm Vũ đánh đồng nàng ta với cung nữ, hắn cũng không nhiều lời, thậm chí còn phụ họa theo nàng. Nàng hơi sốt ruột, kiếp này Hoàng thượng đối đãi Lưu Di thế nào cũng tức là kiếp trước hắn đối đãi nàng thế đó.
Tuy nàng và Lưu Di không giống nhau nhiều, nhưng đến cùng, nàng vẫn chưa rõ rốt cuộc Hoàng thượng suy nghĩ ra sao.
“Hoàng hậu nương nương đã nói vậy, thần thiếp cũng cảm thấy rất giống. Chẳng qua thần thiếp đứng gần hơn, nhìn theo góc độ này, mặt mũi Giai Tần hơi giống Hình cô cô bên Trữ Tú cung đấy ạ!”. Thôi Cẩn quay đầu qua nhìn, nụ cười trên mặt đậm đà hơn hẳn, nàng ta tiếp lời Thẩm Vũ.
Hình cô cô là người sắp rời cung, ít ra vẫn lớn tuổi hơn Lưu Di, ắt hẳn không thể so sánh. Nhưng Thôi Cẩn lại nói thế, thậm chí vị Tuệ Phi vốn luôn hạ thấp mình này còn cười ra tiếng, giống như phát hiện cái gì đó lạ thường thú vị.
Tuệ Phi vừa dứt lời, bên dưới lập tức nhao nhao phụ họa, thậm chí vài người sáng dạ đã hiểu được ý Thôi Cẩn. Họ lập tức nói theo, ai nấy đều bảo nhìn theo góc độ này nọ thì Lưu Di giống ai. Gần như mỗi góc độ ứng với một người, thậm chí ngũ quan trên mặt cũng bị đem ra nói. Đương nhiên những ai giống nàng ta đều là cung nữ, cô cô cực kỳ hèn mọn, chẳng người nào là chủ tử cả.
Thẩm Vũ tỏ vẻ thờ ơ trước hành động của đám người đó. Xem ra Lưu Di ngụy trang không ra gì, mới vào cung mấy tháng đã thành đích ngắm cho mọi người chỉ trích, thậm chí còn đắc tội nhiều người hơn Nhiên Mỹ nhân.
Nếu tính tình nàng ta thật sự dịu dàng thông tuệ thì lúc mới vào cung nên biết giữ quy củ lễ nghĩa, phân vị không cao cần phải nhìn thẳng vào các thế lực xung quanh để mượn sức. Trái lại Lưu Di không được lòng người, giống như con chuột chạy qua phố bị người ta đuổi đánh.
“Các người tưởng tượng hay thật, sao ta không nhìn ra Giai Tần là người có ngàn khuôn mặt nhỉ, trong mắt mỗi người là một hình dáng! Vậy thì hay rồi, sau này nếu Giai Tần muội muội đổi cách trang điểm, chắc là sẽ hóa thành những người khác nữa đấy!” Sau cũng Hứa Khâm tổng kết lại rồi lấy khăn thêu khẽ che miệng mình, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào, thậm chí lời nói đầy vẻ mỉa mai.
Câu này êm dịu hơn mấy câu mà đám người nói trước đó, nhưng ba chữ “ngàn khuôn mặt” thật sự quá chói tai, dễ làm người ta nghĩ ngợi xa xôi.
Thẩm Vũ nhìn thoáng qua người bên cạnh, sắc mặt Hoàng thượng chẳng gợn sóng là bao. Hắn dựa lưng vào ghế, thả lỏng người, rõ ràng đang phiền chán đám người kia nói, tất nhiên hắn cũng không ngẩng đầu lên xem.
Thẩm Vũ lại quay đầu nhìn chỗ Giai Tần ngồi. Lưu Di vẫn cúi đầu, đôi tay cẩn trọng đặt trên đầu gối hơi gồng lên, rõ là vô cùng căng thẳng kèm theo một chút thấp thỏm không yên. Nhìn từ góc độ này, vừa khéo có thể thấy cần cổ mảnh khảnh của nàng ta, người nàng ta hơi run lên, có vẻ như rất nhút nhát bất lực nhưng lại tăng thêm mấy phần điềm đạm khả ái.
“Bổn cung rời đi một năm, tài ăn nói của chư vị muội muội đều tốt hơn không ít. Giai Tần giống nhiều người như vậy, đó là phúc của muội ấy. Thấy muội ấy khí chất xuất chúng như thế lại giống ai đó thì cũng nảy sinh ấn tượng tốt mà. Chỉ cần không quá giống là được, đừng mạt sát sự tồn tại của người ta, không cho người ta con đường sống!”. Thẩm Vũ cười nhẹ rồi nói, trước mắt phải ngăn đám người trong điện dè bỉu thân thể người khác.
Nàng vừa dứt lời, tiếng nhao nhao bên dưới lập tức chấm dứt. Câu nói của Thẩm Vũ nghe như có ngụ ý, nhưng lại không để người ta tìm được manh mối, chỉ biết âm thầm nắm bắt mà thôi. Có vài người hiểu được, ít nhất Hứa Khâm và Đức phi hiểu.
Bọn họ đến từ Hứa gia, Lê Phi cũng là cô nương Hứa gia. Về sự tích của tiểu cô mẫu, tuy do chết thảm mà thành cấm kỵ, nhưng khi nhân vật như Lưu Di xuất hiện, Hứa lão phu nhân vẫn phải vào cung nhắc nhở một câu, hơn nữa còn thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng ta dám bắt chước tác phong hành sự của cô nương Hứa gia, đã vậy còn khiến Hoàng thượng nhìn mình bằng con mắt khác!
Hoàng thượng đang thả hồn cũng lập tức trở nên tập trung, hắn nhìn lướt qua Thẩm Vũ, chẳng nói câu nào.
Thẩm Vũ mới hồi cung mà bị làm khổ như vậy, nàng cũng chẳng muốn hôm nay vừa về đã ầm ĩ rối loạn. Thấy giờ giấc đã đến, nàng quay đầu qua hỏi nhỏ một câu: “Hoàng thượng, người còn chuyện gì muốn nói nữa không? Hay là giải tán đi!”.
Tề Ngọc gật đầu, khẽ vung tay lên và cất giọng lạnh lùng: “Hoàng hậu mới hồi cung, các nàng có chuyện gì thì hãy cố hết sức tự xử lý, đừng vì chút chuyện vặt vãnh mà phiền nàng ấy!”
“Dạ, thần thiếp/tỳ thiếp cáo lui!” Hai hàng người nhao nhao đứng dậy, hành lễ với hai người ngồi ghế trên, sau đó đi theo hàng từ từ ra ngoài.
Vẻ mặt mọi người không giống nhau. Thẩm Vũ rời cung một năm rồi quay về, quả nhiên điềm tĩnh hơn trước. Nàng kìm nén tính cách để thử mọi người hay là đang có kế hoạch gì? Bây giờ điềm tĩnh hòng làm tê liệt ý nghĩ của mọi người sao?
Thẩm Vũ rời cung một năm, nàng không thể nào kịp thời nắm trong tay toàn bộ tư liệu về hậu cung. Hơn nữa qua miệng người khác thuật lại, rất có thể khi đó tình huống thực tế sẽ bị đảo lệch đi, cho nên nàng đang ở giai đoạn thử. Đương nhiên đám phi tần không thể nào hiểu thấu ý nghĩ của Thẩm Vũ.
“A Vũ, nàng cảm thấy hai người giống nhau hoàn toàn là chuyện rất đáng bực sao? Nếu một người trong số đó không còn tồn tại trên đời này, người đời sau trông thấy một kẻ giống vậy, không phải cũng là một cách tưởng nhớ sao?”. Tề Ngọc ngồi bất động trên ghế, hỏi bằng giọng mờ mịt.
Thẩm Vũ hơi sửng sốt, quả nhiên Hoàng thượng vẫn còn xoắn xuýt mấy lời nàng nói trước đó. Nàng từ từ quay đầu lại, nghiêm túc nhìn hắn. Hoàng thượng nhìn ra phía trước, cả người hắn có vẻ cực kì căng thẳng, hai tay nắm chặt thành ghế dựa, chân mày hơi cau, vẻ mặt cứng đờ.
“Trên đời này không thể có hai người hoàn toàn giống nhau. Tú Tần và Tuệ Phi là song sinh nhưng cũng không quá giống. Thần thiếp không biết người ta nghĩ sao, nhưng nếu bây giờ có một người xuất hiện, cực kỳ giống thần thiếp, thần thiếp tuyệt đối không vui. Trước tiên sẽ nghĩ rằng người đó bắt chước mình để làm gì? Tương tự sẽ sinh ra cảm giác nguy hiểm, Hoàng thượng cảm thấy một người như vậy có thể thay thế người đi trước sao?”. Thẩm Vũ thầm nghĩ một chút mới khẽ nói.
Chấp niệm của Hoàng thượng với mẫu phi quá sâu, một khi xuất hiện người giống bà ấy, hắn như người chết đuối bắt được bè gỗ, túm chặt không muốn buông tay. Kiếp trước, tuy Thẩm Vũ có chút bóng dáng Lê Phi nhưng khi ấy tuổi nàng còn nhỏ, không thể học được cảm giác sóng yên bể lặng, thân thiết gần gũi, thỉnh thoảng cũng có lúc nhí nhố.
Rốt cuộc thủ đoạn bắt chước của Giai Tần đến đâu, Thẩm Vũ chưa tiếp xúc sâu. Nhưng xem ra nàng ta chỉ bắt chước được trước mặt Hoàng thượng, còn ở trước mặt các phi tần khác thì lộ nguyên hình, nếu không Hứa Khâm đã chẳng tặng danh hiệu “ngàn khuôn mặt” cho nàng ta.
Bình luận