Beta: Thần Hoàng Thái phi.
Ngày đầu tiên quyên tặng, không ít phi tần vẫn trong trạng thái quan sát. Các nàng không rõ hành động của Hoàng hậu nương nương đến tột cùng là có mục đích gì. Không ít người không xuất đồ ra quyên tặng, ngược lại những phi tần có phân vị khá cao, hiểu rõ tính nết của Thẩm Vũ, đều phái người đến quyên góp, nhưng mà Đức phi thì lại không đến. Cũng có nhiều phi tần muốn theo chân người khác, nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa biết rốt cuộc nên theo ai.
Ngay tối hôm đó liền công bố danh sách, điều quan trọng nhất là ban bố bằng bảng vàng, dán ở khu vực đại môn Phượng Tảo cung, vị trí dễ thấy, những cái tên trên đó cũng vô cùng rõ ràng.
Ngay lập tức liền có người truyền tin tức này đến tai các chủ tử trong cung. Trong mười cái tên đầu tiên, Thôi Cẩn, Thẩm Uyển, Phỉ An Như đều có mặt trên bảng. Mười cái tên tiếp theo, Đức phi xếp thứ nhất, theo sát phía sau là Nhiên Mỹ nhân và Giai Tần. Hiển nhiên là Thẩm Vũ cố ý lấy ba người các nàng ra để khai đao, còn lại đều là những phi tần phân vị thấp.
Bởi vì trong hậu cung, có ít nhất một nửa phi tần chưa quyên tặng, nhưng Thẩm Vũ chỉ công bố mười người. Ngoại trừ ba người Đức phi, bảy người kia đều chưa từng được sủng ái, cho nên hầu như mọi người trong hậu cung, không ai đoán được vì sao Thẩm Vũ lại chọn bảy người này.
Thẩm Vũ thảnh thơi ngồi trong điện thưởng thức một đóa hồng vừa mới cắt xuống, ngắt từng cánh hoa đến khi chỉ còn là một cành hoa trơ trọi. Trước mặt nàng là một bản danh sách, mấy cái tên đầu vừa hay trùng với bảy phi tần hôm nay có mặt trên bảng vàng.
Bảy người này đều là những phi tần chưa được thị tẩm, nhưng vì dựa vào thế lực phía sau hậu thuẫn, nên vẫn luôn diễu võ dương oai. Các nàng cũng là người tài đại khí thô [1], vì vậy đương nhiên Thẩm Vũ phải ra tay từ các nàng trước tiên.
[1] Tài đại khí thô (财大气粗): Giàu có nhưng khí chất lại thô thiển.
Lúc thỉnh an ngày hôm sau, không đợi các nàng nói chuyện, Thẩm Vũ đã mở miệng trước. Các tài vật được quyên tặng từ hương thân [2] các nơi được liệt kê một lượt. Hơn nữa còn có quý phụ các phủ ở kinh thành cũng trích bạc ra quyên góp, tất nhiên kéo theo sau đó là vô số những lời khen ngợi. Cho dù những phi tần kia thực sự muốn nói gì thì đều bị những lời này của Thẩm Vũ ngăn lại, không một ai dám đưa ra dị nghị nữa.
[2]: Hương thân (乡绅): Học giả hay quan chức ở nông thôn.
“Minh Âm, đọc mười cái tên đầu tiên xếp trên bảng vàng hôm qua đi!” Đương nhiên Thẩm Vũ không cho các nàng cơ hội nghỉ xả hơi. Nàng trực tiếp vung tay lên ra hiệu cho Minh Âm bước ra khỏi hàng.
Minh Âm cầm một tờ giấy trong tay, trên đó chính là tên của mười người. Nàng ho nhẹ một tiếng, giương cao giọng đọc một lần, bảo đảm mỗi người trong đại điện đều nghe được.
Trong điện vô cùng yên tĩnh, mười người đứng cuối cùng đã bắt đầu có chút đứng ngồi không yên. Ngay cả người vốn luôn lạnh nhạt như Đức phi bây giờ cũng khó tránh khỏi lạnh mặt, âm trầm cau mày, hiển nhiên vô cùng bất mãn với việc làm này của Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ liếc mắt nhìn Đức phi một cái, khoé miệng lộ ra ý cười, mãi đến khi Minh Âm đọc xong mười cái tên đứng đầu danh sách, nàng mới mở miệng nói tiếp: “Hôm qua là ngày quyên tặng đầu tiên, mười người đứng đầu và mười người cuối cùng trên bảng vàng, chẳng qua chỉ là để cổ vũ và đốc thúc các vị muội muội mà thôi, bổn cung cũng không muốn làm mất thể diện của các vị. Vì vậy hôm nay sẽ không đọc mười người cuối danh sách, mong chư vị muội muội nghiêm túc thực hiện. Có điều bắt đầu từ ngày mai, hai mươi cái tên này đều sẽ được đọc trước đại điện, không sót một ai! Hơn nữa, sau đó còn trình lên để Hoàng thượng xem qua!”
Giọng điệu Thẩm Vũ vô cùng kiên quyết, căn bản không cho ai bắt bẻ. Hiển nhiên đối với việc quyên tặng lần này, nàng rất quyết tâm. Đương nhiên, chủ ý đáng ghét này là do Hoàng thượng tự mình nghĩ ra, Thẩm Vũ chẳng qua chỉ là người thực hiện mà thôi.
Những phi tần này vừa mới giải tán, sau khi hồi cung liền lập tức phái người tới quyên tặng đồ đạc. Hiển nhiên có không ít người đã bị đả kích bởi chuyện đọc tên sáng nay, cho nên đều dốc hết sức để quyên góp. Đủ loại bảo vật đa dạng chất đầy trên bàn. Những cung nhân biết viết chữ sẽ phụ trách ghi chép và giám sát, số còn lại thì sẽ thu nhận những bảo vật này, chờ lát nữa sẽ niêm phong và đưa vào khố phòng cất giữ.
Hoạt động quyên tặng lần này được gọi là “Tổng động viên toàn bộ hậu cung”, quả thực là có thể dùng “sự kiện hoành tráng chưa bao giờ có” để hình dung. Rất khó để thấy tất cả chủ tử trong cung đều vì một việc mà bận rộn, nô tài các cung vô cùng lo lắng bôn ba khắp nơi, vừa quyên tặng đồ, vừa cẩn thận hỏi thăm đóng góp như vậy rốt cuộc có đủ chưa, có thể thoát khỏi mười cái tên cuối danh sách không.
Đương nhiên nếu như phi tần dư dả tiền bạc, thì cũng sẽ hạ quyết tâm rút ruột rút gan mà đưa bảo vật ra chỉ vì để giành lấy mười vị trí đầu tiên, để phong hào của mình lọt vào mắt Hoàng thượng. Nói không chừng Hoàng thượng sẽ nhớ ra những nữ tử hắn đã lưu lại nhưng chưa từng bao giờ được sủng hạnh này.
Bảng vàng thay đổi từng ngày, liên tiếp bảy ngày, những cái tên trên bảng danh sách cũng luân phiên thay đổi. Đương nhiên những phi tần thật sự khó khăn thì phong hào đúng là rất ít khi xuất hiện trên danh sách. Thỉnh thoảng có người nghi ngờ thì cung nhân sẽ lập tức lấy bảo vật ra, nói là vị phi tần đó quyên góp. Đương nhiên, những bảo vật này đều là Hoàng hậu nương nương ứng thay cho các nàng, tất cả chỉ vì muốn chiêu dụ những phi tần thật sự có tiền tài trích bớt tài vật ra mà thôi.
Sau khi hoạt động quyên tặng bảy ngày kết thúc, khố phòng phía sau Phượng Tảo cung đã được chất đầy, còn trưng dụng thêm của Kỳ Hoa điện và Thính Phong các. Suýt tí nữa thì hai nơi đó đều được chất đầy rồi, đủ để thấy nữ nhân trong hậu cung lấy ra không ít thứ tốt, vì so kè danh tiếng mà thực sự dứt bỏ những bảo vật mà mình yêu thích nhất.
Thẩm Vũ lập tức phái người thu nhận những vật phẩm này, toàn bộ đều giao cho Hộ bộ. Một lượng lớn tài vật như vậy, ngay lập tức giải quyết được không ít vấn đề. Mấy người trong Hộ bộ kia còn đang vò đầu bứt tai nghĩ biện pháp gom ngân lượng từ các thần tử, ngay lập tức liền ca ngợi Hoàng hậu nương nương không ngớt. Thậm chí Hộ bộ Thị lang còn tự mình bẩm tấu, nói rằng hoạt động này Hoàng hậu nương nương đưa ra đã lôi kéo được các quý phụ trong kinh thành, khiến họ càng thêm tích cực chủ động quyên tặng thêm.
Chẳng qua loại cục diện người người vui vẻ này chẳng kéo dài được bao lâu, cách buổi thỉnh an sáng hai ngày, Thẩm Vũ đặc biệt giữ mọi người lại, nói rằng lát nữa Hoàng thượng sẽ đến. Không ít phi tần lập tức bắt đầu chỉnh trang lại từ bản thân đến dung nhan, chỉ sợ xảy ra điều gì sai sót. Đã rất lâu rồi các nàng không nhìn thấy Hoàng thượng, từ khi động đất xảy ra, ngay cả Phượng Tảo cung Hoàng thượng còn ít đặt chân tới, huống chi là các cung điện khác, căn bản đến bóng dáng cũng không thấy.
Sau khi Tề Ngọc hạ triều liền tới Phượng Tảo cung, trước mặt mọi người, Thẩm Vũ trình mười cái tên đứng đầu và cuối cùng trên bảng vàng lên cho Hoàng thượng xem. Nam nhân cúi đầu nhìn một chút, nhẹ giọng khen thưởng vài câu, phá thiên hoang địa (xưa nay chưa từng thấy) không trách cứ mười người cuối danh sách, ngược lại còn an ủi vài câu.
Chúng phi tần lần đầu tiên được Hoàng thượng công khai khích lệ như vậy, sôi nổi vui vẻ ra mặt. Tề Ngọc nhìn những người kia, tuy nét mặt vẫn thả lỏng, nhưng trong lòng đã dần mất kiên nhẫn. Hắn phất tay để mọi người lui ra, hiển nhiên là không quan tâm các nàng đã chờ đợi lâu như vậy.
Đối với hành động đuổi người này của Hoàng thượng, mọi người đều không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là trong lòng vẫn còn đắm chìm trong sự vui sướng vì được khen ngợi. Ngược lại, có vài phi tần bắt gặp cử chỉ đầu mày cuối mắt giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu thì đáy lòng có chút không thoải mái. Đặc biệt những nguời hiểu tính nết của Thẩm Vũ thì càng thêm tò mò, không hiểu hoạt động quyên tặng này đến tột cùng là có mục đích gì.
Hoàng thượng hành động vô cùng nhanh chóng, buổi thượng triều ngày hôm sau đã cho Lý Hoài Ân tuyên bố thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Hiện nay động đất ở Tây Nam nghiêm trọng, quốc khố không cách nào để xuất bạc cứu tế kịp thời. May nhờ có Hoàng hậu dẫn dắt chúng phi tần hậu cung quyên tặng ngân lượng, giải quyết được tình huống khẩn cấp. Trẫm quyết định khen ngợi toàn hậu cung, phàm là phi tần chưa từng được thị tẩm thì có thể tự nguyện hồi phủ, cũng có thể tìm người xứng đáng với mình để tái hôn.” Lý Hoài Ân cao giọng truyền lời.
Hắn vừa đọc thánh chỉ xong, phía dưới lập tức vang lên tiếng nghị luận của triều thần. Hoàng thượng vậy mà lại cho phép phi tần hồi phủ, hơn nữa còn có thể tái hôn! Đây quả thực là khai sáng tiền lệ, các triều đại đều không hề có quy định này.
Hoàng thượng khẽ nheo mắt nhìn cảnh tượng nghị luận sôi nổi phía dưới, trong ánh mắt toát lên vẻ không kiên nhẫn, không đợi bọn họ thương lượng ra kết quả, hắn mở miệng nói tiếp: “Nếu phi tần chưa được sủng ái, thân là nữ nhi thế gia, nhất định phải hồi phủ! Hứa gia và những người tân quý có thể tiếp tục lưu lại trong cung!”
Sau khi Tề Ngọc nói xong, dù sắc mặt không tốt, nhưng biểu tình kiên định, hiển nhiên là vô cùng nghiêm túc. Bộ dáng này của hắn rơi vào trong mắt người khác, giống như chất chứa rất nhiều bất mãn với thế gia vậy. Hứa lão Hầu gia và những thần tử mới kia đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền âm thầm phỏng đoán tâm tư của Hoàng thượng.
Thế gia có Hoàng hậu tọa trấn, lại có thêm hai người Tuệ Phi và Uyển Phi, quả thật là nhất gia độc đại [3]. Hoàng thượng bất mãn cũng là có khả năng, dù sao thì sự cân bằng giữa ba thế lực cuối cùng cũng đã bị phá vỡ.
[3] Nhất gia độc đại (一家独大): ý nói ở một vị trí độc quyền, không ai có thể so sánh được.
Những người thế gia tất nhiên là không đồng ý, dựa vào lý lẽ biện luận. Tề Ngọc đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp cho người thực hiện, đồng thời giám sát hai phe thế lực còn lại.
Hoàng thượng vừa mới hạ triều thì đã có vô số cung nhân đến các cung điện bắt người. Chỉ cần là nữ nhi thế gia chưa được thị tẩm, các cung nhân sẽ đồng loạt thông báo các nàng thu dọn đồ đạc. Những người thức thời thì còn có thể mang đồ đạc của mình đi, còn những người chống đối không nghe theo sẽ trực tiếp bị cung nhân cưỡng chế dẫn đi, toàn bộ những vật phẩm trong phòng sẽ bị sung vào quốc khố.
Có điều trước đó là hoạt động bảy ngày quyên tặng, thật sự những vật phẩm đáng giá còn lại cũng không nhiều lắm. Từ sau giờ ngọ thiện, có không ít cung phi đã lục tục rời khỏi thiên điện của mình, cầm tay nải trong tay, đi theo phía sau là nha hoàn thiếp thân mang từ nhà vào cung, bước thấp bước cao đi về phía cửa cung.
Trước sau đều là cung phi bị đuổi khỏi hậu cung, phần lớn đều là người quen, cả ngày trong hậu cung ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Bất luận cuộc sống trong cung có tốt đẹp hay không, lúc này vận mệnh của các nàng đều giống nhau, đó chính là bị trục xuất hồi phủ.
Khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng khóc bi thương, phần lớn cung phi không biết nên làm thế nào để đối mặt với thế giới bên ngoài, càng không biết phủ đệ ngày xưa có thể dung nạp các nàng hay không! Tương lai không xác định được khiến cho những cung phi này cực kỳ suy sụp tinh thần. Trang dung tinh xảo trước kia, lúc này vì khóc mà nhem nhuốc, căn bản các nàng cũng không rảnh mà quan tâm nữa.
Không ít phi tần vẫn còn được lưu lại trong cung cũng đi đến một bên nhìn, vẻ mặt lộ ra vài phần đồng tình. Cũng có một vài phi tần chưa được thị tẩm thuộc Hứa gia và nhóm tân quý thì trong lòng vô cùng kinh hoảng. Các nàng nhìn những người đang khóc lóc buồn bã kia, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần đồng bệnh tương liên [4]. Có thể chẳng bao lâu nữa, các nàng cũng phải rời cung như vậy. Hoàn toàn là dáng vẻ của một kẻ thất bại, bị Hoàng thượng và Hoàng hậu thẳng thừng vứt bỏ, thậm chí còn không mang theo được thứ đồ gì đáng giá trên người.
[4] Đồng bệnh tương liên (同病相怜): cùng cảnh ngộ thì thông cảm với nhau.
Mãi đến khi ánh hoàng hôn khuất núi, ba trăm cung phi thế gia mới xuất cung hết. Đương nhiên cũng có người tự nguyện hồi phủ, nghĩ rằng rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi lồng giam này rồi. Thế nhưng cũng có vài người đặc biệt không muốn rời đi, bị thị vệ lôi kéo, cưỡng chế đưa ra khỏi hậu cung.
Bình luận