Beta: Tuệ Quý phi.
Nhìn theo bóng lưng tha thướt, mị hoặc như ngày nào của Thẩm Vũ, trên mặt Hứa Vi Nhiên xuất hiện vài phần ghen ghét. Trái tim của Hoàng thượng thuở ban đầu chẳng biết lớn, nhưng chỉ cần là Thẩm Vũ, nó lại mở cửa. Dù nàng có nũng nịu ngây ngô, hay náo loạn giở trò giận dỗi, thì Hoàng thượng vẫn cực kì thích. Nhưng nếu đổi thành người khác, một khi có chỗ nào không hài lòng, hắn tuyệt đối sẽ nghiêm trị không tha.
Thẩm Vũ thật sự không để ý đến cảm xúc của Hứa Vi Nhiên. Dù sao mệnh lệnh Hoàng thượng mới vừa ban ra chính là muốn nàng trông nom những nữ nhân Hứa gia trong hậu cung cẩn thận, Hứa Vi Nhiên tất nhiên cũng không trốn thoát. Dù nàng ta là công thần trong chuyện này, nhưng Thẩm Vũ cũng không định buông tha cho nàng ta.
Ngày đó, lúc rất nhiều người cùng Nhiên Mỹ nhân đi bức người chết, cung nữ canh giữ bên ngoài tất nhiên có nhân thủ của Lan Hủy sắp xếp. Hôm đó Hứa Vi Nhiên đánh Lưu Di tàn nhẫn như thế nào, Lan Hủy đều viết hết vào trong thư. Thẩm Vũ tất nhiên sẽ không giữ lại nhân vật nguy hiểm như thế, chỉ là lúc này vẫn chưa đến thời khắc trở mặt.
Thời điểm lâm triều ngày hôm sau, Hoàng thượng vẫn không khác gì mọi ngày. Theo thường lệ, sau khi nói xong chuyện quốc gia đại sự, thì tìm người mắng. Không ít thần tử trong lòng có quỷ, từ lúc Tề Ngọc mở miệng mắng câu đầu tiên, quả tim đang thấp thỏm từ từ ổn định. Thế này chứng minh Hoàng thượng không phát hiện ra điều bất thường.
Nhưng họ không ngờ rằng rất nhiều ảnh vệ, cận vệ bên cạnh Hoàng thượng đã sớm bị điều ra ngoài. Rất nhiều người được phái ra khỏi kinh đô, trải rộng khắp lãnh thổ Đại Tần, thăm dò những mối quan hệ rắc rối của Hứa gia. Chỉ cần là họ Hứa, và còn làm quan, mặc kệ có bao nhiêu thân thiết với Hứa lão Hầu gia, Hoàng thượng chỉ cần chứng cứ tội phạm của bọn họ, càng nhiều càng tốt.
Trong khi Hoàng thượng đang ở khua chiêng gõ mõ bài binh bố trận, Thẩm Vũ ở Phượng Tảo cung cũng không khác gì. Nàng bắt đầu điều động nhân thủ ở tẩm cung của các phi tần Hứa gia đi, rồi thay người mới vào. Đổi vài lần như vậy, bên người những phi tần đó, trừ một hai đại cung nữ, đại thái giám ra, còn lại đều là những gương mặt lạ hoắc.
Dường như những người đó biết hành động của mình quá rõ ràng, khiến Thẩm Vũ hoài nghi, nên đã thành thật hơn nhiều. Về phần Hứa Khâm bên đó, Thẩm Vũ rất chu đáo giữ lại cho nàng ta hai người bên cạnh đã đi theo nàng ta từ lâu. Nhưng trong tình huống thế này, hai người đó cũng là có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Trong lúc mấy người họ yên ổn, Thẩm Vũ cũng chẳng hành động nhiều. Trong một thời gian ngắn, cả tiền triều và hậu cung đều hết sức yên bình, sự yên bình có phần không chân thật. Trong khi tất cả mọi người ngủ đông, sau lưng âm thầm phát động, tùy thời hành động.
Hoàng thượng ngày càng thường xuyên điều động cận vệ và ám vệ. Cũng may mấy người họ luôn hành động bí mật, nên những triều thần kia muốn tra cũng không tra ra manh mối. Cứ vậy qua hết nửa tháng, vì nhận ra tâm tình gần đây của các triều thần ngày càng sôi sục, như đang muốn liên hợp dâng sớ yêu sách, Tề Ngọc khẩn cấp triệu tập cận vệ và ám vệ bên ngoài trở về.
Đêm đó hắn lập tức gọi Thẩm Vũ tới Long Càn cung. Hai người dẫn theo vài cung nhân đáng tin cậy, suốt đêm chỉnh sửa lại tội trạng của Hứa gia. Gần như mất một đêm không ngủ mới sắp xếp hết số tin tức rắc rối này. Họ còn chép tất cả chúng lên một tờ giấy, chằng chịt hoa cả mắt. Liệt kê ra tất cả những tội trạng lớn nhỏ, nhiều vô số kể. Tham ô, nhận hối lộ, ăn chơi gái gú cờ bạc, không thiếu một thứ gì.
Thiên hạ đệ nhất thế gia, tất cả chi tiêu mỗi ngày của các thân thích lớn nhỏ cộng lại cũng đủ nuôi sống bánh tính của một tòa thành trong mấy tháng. Trong đó, mức độ xa xỉ của chi phí ăn mặc khiến người ta líu lưỡi, ngay cả Hoàng thượng cũng không kiên nhẫn xem tiếp.
“Truyền văn võ bá quan vào yết kiến…” Trong lúc tiếng nói chói tai của Lý Hoài Ân xẹt ngang đại điện, các triều thần tinh thần phấn chấn tiến vào trong. Mặt đầy vẻ nóng lòng muốn xem thử, hôm nay bọn họ rõ ràng đã chuẩn bị tuyên chiến với Hoàng hậu!
Mấy hàng đại thần đi vào nội điện, Tề Ngọc ngồi yên trên long ỷ, nhìn bộ dạng mặt đầy rạng rỡ của những triều thần này, đáy lòng hắn lạnh hơn mấy phần. Thật không hiểu những tên khốn đáng chết này chui từ ổ chăn của nữ nhân nào ra. Hắn nghiêng đầu nhìn người dẫn đầu Hứa gia. Tuy Hứa lão Hầu gia ngày ngày bị Hoàng thượng ép về hưu, những vẫn cứ mặt dày ở lại đến hôm nay.
Hứa lão Hầu gia ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, trong mắt chứa vài phần phức tạp. Ông biết, một khi triều thần bọn họ tuyên chiến với Hoàng hậu, thì cũng chẳng khác nào khiêu khích quyền uy của Hoàng thượng. Trận này dù thắng hay thua, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không cho Hứa gia sắc mặt tốt nữa. Tuy trước giờ Tề Ngọc cũng không cho, nhưng sau lần này, chính là chấm dứt cuối cùng.
“Hôm nay trước khi chư vị ái khanh mở miệng, trẫm có tin tức muốn nói với các vị.” Tề Ngọc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước, lạnh giọng lên tiếng.
Vừa nói xong, hắn liền nâng tay vẫy vẫy Lý Hoài Ân. Lý Hoài Ân hiểu ý, lập tức đứng dậy, móc hoàng bảng từ ống tay áo ra.
“Từ năm ngoái, Đại Tần bắt đầu thiên tai, bá tánh luôn mất mùa. Từ đầu đến cuối lòng trẫm không ổn, phái quan viên bí mật điều tra, phát hiện và điều tra được hơn năm mươi cẩu quan ở ngoài Kinh thành, ngoài ra vây cánh còn có hơn hai mươi tên, tổng cộng tám mươi chín tên. Tội trạng như sau.” Giọng của Lý Hoài Ân vang dội, hắn nâng cằm lên, nói liền một hơi.
Sau khi đọc xong số này, hắn đặt hoàng bảng ở một bên long án, tiếp tục lấy thêm một xấp giấy Tuyên Thành rất dày từ ống tay áo ra. Trên đó chính là tội trạng tối qua Đế Hậu dẫn người sắp xếp.
“Hứa Kế, nhân sĩ Nghi Châu, quan chính tam phẩm. Tra ra đã tham ô tài vật sáu mươi vạn lượng, hình phạt treo cổ, Hứa Tung, nhân sĩ Thiệu Dương, tham ô nhận hối lộ năm mươi bảy vạn lượng, hình phạt treo cổ. Hứa…” Lý Thừa Ân không nhanh không chậm đọc. Trong tám mươi chín người này, có quyền cao chức trọng, cũng có tiểu quan cấp thấp, thậm chí còn có cả những ác bá địa phương. Chỉ cần mang họ Hứa, toàn bộ đều bị nêu tên. Hình phạt cũng không giống nhau, Có tử hình, có phạt trượng.
Sau khi Lý Thừa Ân đọc xong, trên triều chỉ còn một mảng yên tĩnh. Thực tế, Lý Hoài Ân đã sớm khô miệng khô lưỡi. Hắn nhẹ nhàng nheo mắt nhìn ra ngoài điện, trông tình hình thế này chắc canh giờ hạ triều hôm nay sẽ muộn hơn rất nhiều so với bình thường. Mặt của văn võ bá quan trên triều đều là một mảnh tro tàn, họ hoàn toàn không đoán được Hoàng thượng thế mà lại dùng chiêu này, một lần tuyên bố tội trạng của nhiều người như vậy, quan trọng nhất chính là những người này không ở kinh thành.
Từ trong phần danh sách này, mọi người đã thấy rõ, quyết tâm nhổ khối u ác tính Hứa gia này rốt cuộc lớn đến nhường nào. Hơn nữa, nó chẳng khác nào giết gà dọa khỉ, cảnh cáo những thế gia muốn ủng hộ hành động của Hứa gia. Thái độ phải cho chính xác, không thì cứ rửa sạch cổ, chuẩn bị bất cứ lúc nào Hoàng thượng sẽ đến lấy đầu trên vai.
Lý Hoài Ân nhìn những triều thần vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, đáy lòng khẽ thở dài. Hắn xếp danh sách bỏ lại vào ống tay áo, lần thứ hai cầm thánh chỉ trên long án lên. Ánh mắt đặt hết lên đó, ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục đọc: “Trên danh sách là những người phải chịu tội đã được quyết định, không thể giải tội. Phần danh sách này đã được khẩn cấp mang đến các châu huyện, ít ngày nữa khâm sai đại thần sẽ đến, hành hình tội quan. Nếu có bao che, giấu tội phạm, áp dụng hình phạt tội trạng theo quy định! Khâm thử!”
Đây là thánh chỉ dài nhất, dữ dội nhất được tuyên bố từ lúc Tề Ngọc đăng cơ đến nay. Đương nhiên nó cũng chỉ là bắt đầu mà thôi, người Hứa gia ở kinh thành vẫn chưa bị động đến. Có phải Hoàng thượng không động để chừa lại thời gian nghỉ lấy hơi, chuẩn bị sau này sẽ tận diệt, hay là giữ lại hương khói của Hứa gia, để họ kéo dài hơi tàn sống sót, mọi chuyện vẫn chưa biết ra sao.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hứa gia có gì sai ạ!” Hứa lão Hầu gia cuối cùng là phản ứng lại. Ông lập tức quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy hỏi Tề Ngọc.
Nếu thái độ của Hoàng thượng không kiên quyết như thế, có lẽ Hứa lão Hầu gia còn có thể cậy già lên mặt, phát động quan viên giao lưu tốt trong triều cùng ông lấy lý lẽ biện luận. Nhưng dưới danh sách dài như vừa rồi, đã cho thấy quyết tâm của Tề Ngọc kiên định thế nào, vốn dĩ không thể bị người khác dao động. Lão giả này tất nhiên không dám cứng đối cứng, sợ Tề Ngọc không kiên nhẫn triệu tập đội cận vệ bên ngoài vào, tiêu diệt Hứa lão Hầu gia. Ông chỉ quỳ xuống, đau khổ cầu khẩn Tề Ngọc, lòng vạn phần khiếm đảm, không biết rốt cuộc đã đắc tội với Hoàng thượng ở đâu.
Tiếc rằng Tề Ngọc chẳng thèm ném cho ông một cái liếc mắt, nhìn thẳng về phía trước, lạnh giọng mở miệng: “Lần này không phải trẫm tranh chấp với Hứa gia, có điều đạo lý cây to đón gió này chắc chư vị ái khanh đều hiểu. Lúc trước trẫm vì Hoàng hậu và Thái tử, dám điều động quân đội dùng cung tiễn nhắm vào các ngươi, đó là vì để cho Đại Tần có một tương lai ổn định. Hôm này mạnh mẽ quét sạch quan lại tham ô, là vì mở ra một giai đoạn tốt đẹp cho Đại Tần!”
Tiếng của nam nhân càng thêm vang dội, có vài ý tuyên truyền giác ngộ, nhưng ý cảnh cáo trong đó lại càng thêm rõ ràng hơn. Đó là đang gõ núi dọa hổ, hơn nữa trong lời nói lại nhắc đến Hoàng hậu và Thái tử, chứng minh hắn đã biết hành động mờ ám những thần tử bên dưới làm.
“Hoàng thượng bớt giận, chúng thần đáng chết!” Những văn võ bá quan này tốt xấu gì cũng đã theo Tề Ngọc gần mười năm, lúc này lũ lượt quỳ xuống, bắt đầu hô to vạn tuế.
“Về phần trong lòng các ngươi không bằng lòng, hoặc cảm thấy trẫm làm sai, không ngại chờ trẫm nhập thổ an vi, sau khi Thái tử lên ngôi, ai trong các ngươi còn sống, hãy mở to mắt chó ra mà nhìn. Trước tiên, trẫm phải thay đổi chế độ giết mẹ giữ con, rốt cuộc là đúng hay sai! Nếu sai, các ngươi đừng ngại, cứ đến hoàng lăng nghiền xương thành tro bụi, chỉ cần gan chó của các ngươi đủ lớn, trẫm cũng không sợ sau khi chết long thể sẽ ra sao!” Tề Ngọc quát những triều thần này lần thứ hai. Hốc mắt của hắn hơi đỏ, hiển nhiên là tâm tình kích động lộ ra.
Tối qua vốn đã nhịn một đêm, tinh thần hắn vô cùng không tốt, dưới mắt là một vùng thâm đen. Nhưng nhìn thấy đám thần thử ngoe nguẩy này, hung ác trong lòng hắn vẫn không ngừng xông ra ngoài.
“Hoàng thượng, chúng thần biết sai rồi, xin người hãy bảo trọng long thể!” Tề Ngọc vừa nói ra, bên dưới lập tức vang lên những âm thanh hỗn loạn, hiển nhiên đều đã bị hắn hù dọa.
Hoàng thượng ở chỗ này muốn sống muốn chết, nếu Tề Ngọc thật sự vì chuyện này mà tức chết. Có lẽ trước khi chết nhất định sẽ ra một thánh chỉ, để triều thần trong triều theo chôn cùng! Lúc này, những thần tử đó sớm đã ném những kế hoạch tốt ra sau đầu. Hơn nữa vĩnh viễn cũng không dám nhắc lại, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Trẫm không muốn lặp lại lần nữa, vị trí Hoàng hậu, vị trí Thái tử đã định, không có chuyện sửa lại. Hơn nữa A Vũ là thê tử của ta, nếu ai trong các ngươi thật sự còn chủ ý động đến nàng, trẫm sẽ phán các ngươi tội mưu phản. Đến lúc đó chém đầu ngọ môn, đừng trách trẫm vô tình!” Tề Ngọc lạnh lùng nhìn bọn họ dập đầu, giọng nói dần trở lại bình tĩnh, nhưng mọi người đều hiểu rõ sự kiên định và lạnh lẽo trong đó.
Bình luận