Beta: Huyền quý tần.
Nghe lời nói thẳng thắn của Thẩm Vũ, Minh Âm đang ngồi quỳ ở chân giường giúp nàng bóp chân sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng lại cực kỳ kinh ngạc. Từ thủ đoạn tàn nhẫn mà ngày thường Thẩm Vũ dùng để trị các phi tần khác và Thái Hậu có thể thấy sự lợi hại của Dung Hoa. Huống chi toàn bộ Cẩm Nhan Điện này đều phụ thuộc vào nàng, một đám nô tài thấp kém thôi mà! Nàng đã nói thế thì chắc chắn sắp tới sẽ có một trận bão tố.
Nghĩ đến đây, Minh Âm không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cũng may sau lưng nàng là Hoàng Thượng, Xu Dung Hoa sẽ không động đến mình và Minh Ngữ. Thì ra theo chủ nhân bệnh thần kinh cũng có chỗ tốt, ít nhất giống như chó điên, không ai cắn được!
Lông mày Thẩm Vũ vẫn nhíu chặt không buông, nàng chậm rãi nâng tay chống gò má, lạnh giọng nói với hai người: “Minh Âm, ngươi và Minh Tâm nhắc lại những lời bản tần vừa nói với Trụy Nhi đi.”
Minh Âm và Minh Tâm đứng ở đầu giường nhìn nhau một chút rồi bước lên mấy bước, đứng đối diện Thẩm Vũ. Thẩm Vũ bảo Minh Ngữ đi theo Xuân Phong triệu kiến Trụy Nhi, thực ra hai người cũng chỉ nói vài câu, Minh Âm và Minh Tâm nhớ lại rồi bắt đầu.
“Nô tỳ bái kiến Xu Dung Hoa!” Minh Âm đóng vai Trụy Nhi, bắt đầu nói từ khi Trụy Nhi bước vào cửa.
“Đứng dậy đi, Thái Hậu dặn dò bản tần làm túi thơm, thời gian cấp bách, bản tần muốn giao cho ngươi làm.” Minh Tâm học giọng điệu thờ ơ của Thẩm Vũ, giống đến năm phần.
Minh Âm nhìn nàng ta một cái, thấp giọng nói: “Nô tỳ đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực, sớm mai nhất định nộp lên một cái túi thơm làm Dung Hoa vừa lòng.”
“Trong túi thơm ngươi định dùng hoa gì?” Minh Tâm trầm ngâm một lát, nhẹ giọng hỏi.
Minh Âm nhìn nàng ta, trên mặt lóe lên sự kinh ngạc. Có cần diễn cái vẻ lạnh nhạt gợi đòn này của Xu Dung Hoa sống động vậy không hả?!
“Nô tỳ thấy dùng hoa đỗ quyên rất tốt.” Minh Âm khẽ trả lời.
Sau đó là một khoảng thời gian trầm mặc, Minh Âm cúi đầu không nói lời nào, đúng là lúc đó Thẩm Vũ cũng để mặc Trụy Nhi một lúc. Quả nhiên, một lát sau Minh Tâm mới nói tiếp: “Đỗ quyên cũng có rất nhiều loại, ngươi muốn loại nào thì tự mình lấy đi.”
Trong lúc hai người Minh Âm thuật lại từng câu, Thẩm Vũ nằm nghiêng trên giường, khẽ nheo mắt, mắt lóe ánh lạnh. Cuối cùng nàng phất tay bảo hai người họ ngừng lại.
“Minh Tâm dẫn Minh Ngữ đi trộm mấy đóa hoa Trụy Nhi dùng về đây, Minh Âm phụ trách cầm chân Trụy Nhi, đừng để nàng ta biết.” Thẩm Vũ nhíu mày suy tư trong chốc lát mới nhẹ giọng phân việc.
Hai người Minh Âm nhìn nhau một thoáng, cuối cùng Minh Ngữ đánh bạo mở miệng hỏi: “Chủ nhân nghi Trụy Nhi sẽ động tay động chân túi thơm? Nhằm vào Thái Hậu?”
Thẩm Vũ nhẹ nhếch miệng, trên mặt lộ ý cười châm biếm, lạnh lùng nói: “Bản tần vừa mới ưng ý một cung nữ giỏi thêu thùa mà Thái Hậu đã giở trò làm khó, bắt ta phải làm túi thơm, rõ ràng là muốn ta tìm nàng ta làm thay! Quá trùng hợp. Cũng tiếc tay nghề của Trụy Nhi, bản tần vốn định dùng nàng ta để làm mấy món đồ chơi nhỏ dỗ Hoàng Thượng. Nhưng nếu ta đoán đúng, vậy chỉ có thể để nàng ta xuống lấy lòng Diêm vương rồi!”
Nói xong, Thẩm Vũ khẽ bật cười, môi đỏ nhẹ cong lên, khóe mắt và đuôi lông mày đều mang ý cười. Thực ra những chuyện này cũng có thể là sự trùng hợp không đáng chú ý, nhưng nàng đề phòng Thái Hậu là chính. Thái Hậu là người cực kỳ sợ chết, kiếp trước bà ta cực kỳ hà khắc với Thẩm Vũ, chỉ sợ Thẩm Vũ ôm thù rồi giết mình. Vì vậy Thái Hậu từng chủ động nói với Thẩm Vũ, nếu muốn tặng đồ đến Thọ Khang Cung, trừ vàng bạc châu báu ra thì đồ ăn, túi thơm nhất quyết không nhận.
Lần này Thái Hậu lại chủ động muốn túi thơm, chẳng lẽ bà ta không sợ Thẩm Vũ nghĩ cách hạ độc?
Chẳng mấy chốc hoa đỗ quyên Trụy Nhi sử dụng đã được đưa đến, là màu vàng. Thẩm Vũ cầm mấy đóa hoa, cười nhạt.
“Chủ nhân, có vấn đề gì sao?” Minh Ngữ đứng một bên tò mò nhìn. Sau khi nàng trộm được, chỉ thấy hoa đỗ quyên này có mùi rất thơm, không phát hiện vấn đề gì khác.
“Trụy Nhi chỉ dùng loại này?” Thẩm Vũ nhẹ giọng hỏi một câu.
Minh Tâm cũng đứng một bên nhìn, nghe xong câu hỏi liền vội vàng đáp: “Vâng, nô tỳ nhìn qua rồi, chỉ có một màu này.”
“Bản tần nhớ Ngự Thiện Phòng có nuôi một con mèo bắt chuột, ôm con mèo kia đến đây.” Thẩm Vũ nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Minh Ngữ vội vã đáp lời rời đi, sau khi ôm con mèo đến theo lời Thẩm Vũ thì nhanh chóng chạy đi như một làn khói. Minh Tâm ở lại bị dặn đi làm những việc khác.
Minh Âm không dễ gì mới lừa được Trụy Nhi ra khỏi phòng để hai người kia trộm mấy đóa hoa, lúc này Trụy Nhi đã quay lại bắt đầu chuẩn bị làm túi thơm. Minh Âm khẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa ra khỏi phòng Trụy Nhi, vai đã bị vỗ khẽ.
“Làm gì vậy, ngươi muốn hù chết ta sao? Không biết gần đây ta làm việc lén lút, chỉ sợ ma nữ giống như ngươi ám sao?” Minh Âm quay đầu vừa thấy là Minh Tâm đã lườm một phát.
Nha đầu Trụy Nhi chết tiệt kia, ngày thường trước mặt Xu Dung Hoa ngụy trang nghe lời như một con chó. Đến lúc gặp các nàng thì trưng bộ mặt người chết, ta đây vốn không muốn dính líu tới ngươi chút nào!
Minh Tâm đoán nàng ta đang giận cá chém thớt nên cười lấy lòng, thấp giọng nói: “Ngươi đừng tức giận, Dung Hoa lại dặn dò làm việc, ngươi còn phải dụ nàng ta ra lần nữa.”
Minh Âm vừa nghe phải đối phó với Trụy Nhi lần nữa thì mắt trợn hết lên. Nàng bỗng muốn chĩa một kiếm vào Minh Tâm, chặn họng nàng ta lại, sau đó chính khí lẫm liệt nói: Con mẹ nó, ngươi đùa ta hả?!
Minh Tâm đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Minh Âm, nhưng nhìn vẻ mặt khó tin của Minh Âm cũng biết trong lòng nàng ta nhất định không thoải mái. Giơ tay vỗ vai nàng ta, Minh Tâm nhỏ giọng nói: “Nếu Dung Hoa thật sự đoán đúng, Trụy Nhi này không phải kẻ thành thật, đến lúc trừng trị nàng ta thì xin Dung Hoa giữ cho nàng ta một hơi để ngươi tự mình hả hận.”
Minh Tâm miệng lưỡi không xương, trăm đường lắt léo, hiển nhiên đề nghi của nàng được Minh Âm tán thành mãnh liệt. Minh Âm hừ lạnh rồi nhấc váy bước vào sân.
Minh Tâm trốn một bên, nàng nắm thật chặt túi gấm trong tay, lòng bàn tay dần ra mồ hôi lạnh.
Hồi lâu, Minh Âm mới kéo được Trụy Nhi đi ra. Tư thế bước đi của hai người cực kỳ quái dị, hiển nhiên Trụy Nhi có chút miễn cưỡng, bị Minh Âm nửa đẩy nửa kéo ra khỏi phòng.
“Mau ra đây một chút, buổi tối thêu lâu không tốt cho mắt.” Minh Âm vừa lôi kéo nàng ta đi ra vừa nhẹ giọng nói, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
Trụy Nhi hiển nhiên cực kỳ không muốn, hất tay nàng ra, định quay lại. Minh Âm kéo ống tay áo của nàng ta, bỗng lộ vẻ bi thương.
“Trụy Nhi, thực ra ta coi ngươi như muội muội ruột, ban đầu ta có một tỷ tỷ rất tốt, nàng cũng thêu rất đẹp. Kết quả vì nịnh bợ chủ nhân, thêu quá lâu nên mắt bị mù. Ngươi không muốn vì một cái túi thơm nho nhỏ mà khiến cho đôi mắt đẹp đẽ của mình bị mù chứ?” Minh Âm vừa dứt lời, viền mắt đã đỏ lên, dáng vẻ tình cảm thâm sâu, thực sự khiến người ta thương tiếc.
Trụy Nhi bị nàng thuyết phục nên đi theo nàng. Minh Tâm nhìn xung quanh một lần, không thấy có người khác liền vội vàng đi vào. Không lâu sau đó nàng liền ra ngoài, trong ngực còn thêm một chiếc túi gấm, vẻ mặt cũng trở nên ung dung mười phần.
Nàng vẫn đứng một bên chờ Minh Âm trở về, mắt thấy Trụy Nhi đi vào nhà rồi mới đi đến cạnh Minh Âm.
“Ngươi thực sự có một tỷ tỷ vì thêu mà mù mắt?” Minh Tâm nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt lo lắng.
“Ha ha, đúng là từng có một kẻ được ta gọi là tỷ tỷ! Lúc đó vẫn còn hầu hạ ở Càn Thanh Cung, vị tỷ tỷ kia hay bắt nạt ta và Minh Ngữ, sau đó ta hiến kế để ả thêu mấy thứ gợi tình dâng lên Hoàng Thượng.” Minh Âm cười điềm đạm, ánh mắt cũng trở nên xa xăm, như đang chìm vào hồi ức từ rất lâu về trước.
Minh Tâm nghe thấy nàng ta nói như vậy không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Vẻ mặt từ lo lắng đã chuyển thành tò mò, hỏi một câu: “Sau đó thì sao?”
Minh Âm theo bản năng nghiêng đầu nhìn nàng ta, nụ cười trên mặt mang nét quỷ quái kì dị, lại lộ ra vẻ đắc ý, dưới ánh đèn lồng lại có vẻ cực kỳ âm u. Nàng đến gần tai Minh Tâm, cố ý giảm thấp âm lượng nói: “Sau đó Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, bảo người lôi ả xuống, đôi mắt tất nhiên không còn.”
Minh Tâm nhìn nàng hoảng hốt, Minh Âm lại không để ý, vẻ mặt vẫn đầy tự đắc. Nhìn xem, có một chủ nhân thần kinh thật tốt, dùng như dao cực tiện tay, sảng khoái tràn trề. Cũng có thể nói là sảng khoái tuyệt vời!
Minh Tâm âm thầm xóa bỏ hình tượng trước đây của Minh Âm, cái gì mà thủ lễ, hiểu quy củ, thông tuệ hơn người, toàn bộ phải đổi thành: vô cùng nguy hiểm, xin chớ lại gần!
Hai người mỗi người một ý nghĩ trở lại, vừa vào đã thấy Minh Ngữ lầy lội tê liệt trên mặt đất. Bên chân có một con mèo chết, ngoài miệng lộ ra mấy cánh hoa màu vàng. Hai người Minh Tâm sững sờ, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, hiểu rõ vài phần.
Thẩm Vũ vẫn nằm trên sạp như cũ, tay cầm nhẫn ngọc đùa nghịch, vẻ mặt có chút âm trầm.
“Chủ nhân, mèo chết rồi. Người trong Ngự Thiện Phòng nếu biết là do nô tỳ trộm thế nào cũng giết nô tỳ.” Minh Ngữ nhịn một lát, bỗng nhiên quỳ bò về phía trước một bước, hai tay để trên thi thể con mèo lắc tới lắc lui, bộ dáng không biết phải làm sao.
“Đi đi đi, mau mau dọn dẹp. Không thấy chủ tử đang buồn phiền sao? Ngươi ném đại chỗ nào không người đi.” Minh Âm nhẹ nhấc chân đá Minh Ngữ, giọng nói có vài phần không kiên nhẫn.
Minh Ngữ vừa nghe nàng ta nói như vậy, cũng không dám khóc lóc trước mặt Thẩm Vũ, miễn cho bị giận cá chém thớt. Từ ngoài điện cầm một hộp đựng thức ăn rỗng, vẫn không dám chạm vào con mèo kia, quanh đi quẩn lại một lúc rồi dưới ánh mắt tức giận của Minh Âm, uất ức thả con mèo vào trong hộp.
“Đi đổi xiêm y đi, sao ngươi ngốc thế, mới bò ra từ trong chuồng heo sao?” Minh Âm nhìn dáng vẻ lỗ mãng sơ xuất của nàng ta, sợ bị người khác bắt được nên vội vã dặn dò một câu.
Bình luận