Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Ăn xong một chén canh, Hoàng thượng nhẹ nhàng ôm nàng vào trong khuỷu tay, duỗi tay lấy bản đồ nam tuần mở ra. Thẩm Vũ cúi đầu tựa như đang rãnh rỗi nhưng kỳ thật ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên đó, âm thầm cân nhắc đường đi.
“Hoàng thượng phải đi nam tuần bao lâu ạ?” Thẩm Vũ nhỏ giọng hỏi, ngữ điệu không thay đổi như không hề để ý đến.
Nam nhân đang nhìn chằm chằm bản đồ ngừng lại một chút, thấp giọng nói: “Một tháng, ái tần muốn gì sao?”
“Nữ nhân thì có thể muốn cái gì ạ, đơn giản là một ít son phấn, trâm cài vòng tay thôi! Nếu Hoàng thượng thật sự muốn tần thiếp vui vẻ, vậy thì cố gắng cướp đoạt nhiều một chút!” Ánh mắt của Thẩm Vũ không rời khỏi bản đồ, chân mày khẽ nhíu lại.
Nàng phải chịu đựng ở hậu cung một tháng!
Tiếng cười sang sảng của nam nhân truyền khắp nội điện, tựa hồ vì lời Thẩm Vũ nói mà cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Được rồi, lần này trẫm sẽ vì ái tần mà ra ngoài đi dạo! Nàng ở hậu cung, chờ trẫm trở về!” Tề Ngọc nâng bàn tay tiến vào vạt áo nàng, nhéo nhéo sau cổ nàng.
Câu nói cuối cùng, người nói vô tâm, người nghe có ý.
Ngày nam tuần tới, Hoàng thượng mang theo mấy cận thần và hai phi tần đã từng hầu hạ đi đến Giang Nam. Tháng ngày của Thẩm Vũ liền bắt đầu trở nên khổ sở, đầu độc, hãm hại, chửi bới, các loại chuyện càn quấy, thủ đoạn ti tiện đều trình diễn trong cung của nàng.
Giai Chiêu nghi đã từng sủng quan hậu cung cũng dần dần thất thế. Cho dù có người muốn giúp nàng, cũng là lòng có dư mà lực không đủ, bởi vì chiến tuyến đối lập với nàng là toàn bộ phi tần của hậu cung. Vẻ hiểu biết rộng lượng Thẩm Vũ gầy dựng ban đầu cũng dần bị tiêu hao gần như không còn, cuối cùng mới có cảnh giằng co thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành kia.
Lúc Giai Chiêu nghi xinh đẹp không gì sánh bằng trừng lớn đôi mắt đầy tơ máu, nằm thẳng tắp trong cung điện, những kẻ tham gia màn bức cung này tay chân lạnh toát. Có mấy người nhát gan, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, còn có những kẻ đã sớm thét chói tai lao ra ngoài điện.
Thẩm Kiều đầu tiên sửng sốt một chút, nhìn tình trạng thê thảm của Thẩm Vũ gần ngay trước mắt, đáy lòng dâng lên từng đợt cảm giác ghê tởm. Cả người cũng bắt đầu run run, da gà nổi lên.
“Còn thất thần cái gì, nhanh cầm máu cho nàng ta, xử lý vết máu trên người nàng ta cho sạch sẽ! Thay y phục xinh đẹp, không thể để Hoàng thượng nhận ra được!” Thẩm Kiều vươn tay, nắm mấy cung nữ sợ tới mức run bần bật, giọng nói sắc nhọn làm nội điện càng thêm hỗn loạn.
Tin tức Giai Chiêu nghi chết rất nhanh đã truyền tới tai Hoàng thượng. Lúc ấy Tề Ngọc đang đứng một quầy nhỏ bán phấn mặt, đang trò chuyện với ông chủ của nó. Nơi này là chợ, người người lui tới, vô cùng náo nhiệt, chỉ là khi Lý Hoài Ân kề sát vào tai hắn, nói tin tức này với hắn, cả người hắn không kìm được mà run lên một chút.
Hộp phấn đang chơi đùa trong tay cứ như vậy mà rơi xuống mặt đất, toàn bộ phấn đều đổ ra ngoài, một mảng màu đỏ thắm!
Người bán hàng nhìn thấy hộp phấn trân quý của mình bị rơi xuống, đau lòng muốn chết. Đã sớm hối hận sao lại đem đồ quý ra, thấy công tử này ăn mặc như người có tiền, sao lại thất thố như thế!
Hắn giữ chặt tay áo Tề Ngọc, giống như muốn tranh luận. Nào biết công tử giật mình phát ngốc bỗng nhiên dùng sức lực toàn thân đẩy hắn ra, đột nhiên đi về phía trước.
“Ê ê!” Người bán hàng liền muốn đuổi theo, Lý Hoài Ân vội vàng lấy một thỏi bạc từ ống tay áo ném qua, rồi bước nhanh đi theo phía sau Tề Ngọc.
Vốn còn mấy ngày nữa mới hồi cung nhưng Hoàng thượng đổi ý, suốt đêm trở về.
Một đường phong trần mệt mỏi, khi Thái hậu và các phi tần nhận được tin tức thì Hoàng thượng đã tiến vào hậu cung. Căn bản là bọn họ không kịp nghênh đón, cũng may mấy người Kiều Phi ngăn cản hắn, toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, cùng hắn khóc lóc kể lể “Không chăm sóc tốt cho Giai muội muội!”
Hoàng thượng không để ý tới bọn họ, duỗi tay đẩy đám người ra tựa hồ như muốn đi đến Linh Tê cung. Tuy rằng Thư Quý nhân sợ tính tình của Hoàng thượng nhưng vẫn đánh bạo quỳ đi tới trước mặt hắn, ôm chặt chân hắn, không cho hắn đi tới phía trước một bước.
“Hoàng thượng, Giai tỷ tỷ đã đi rồi. Trước khi đi tỷ ấy dặn dò chúng tần thiếp, tỷ ấy muốn giữ dung nhan xinh đẹp nhất trong lòng người, mong người đừng nhìn dáng vẻ tỷ ấy sau khi chết đi, nhất định là sẽ khó coi!” Thư Quý nhân đau buồn nói, bước chân nam nhân bởi vì nàng bỗng nhiên xông tới mà ngừng lại.
Đáy lòng Thư Quý nhân dâng lên một tia hy vọng, tay ôm đùi hắn dùng thêm sức, giống như sợ hắn chạy mất. Cuối cùng thậm chí còn dùng hai đống thịt trước ngực cọ cọ vào đùi hắn.
Hoàng thượng vẫn luôn đứng thẳng bất động cuối cùng cũng có phản ứng. Hắn đột nhiên nâng chân lên hất Thư Quý nhân ngã trên mặt đất, sau đó lại đưa chân dẫm lên khuôn mặt non mịn kia, hung tợn mà vê hai chân.
“Đừng, chạm, vào, trẫm!” Hắn lạnh lùng cảnh cáo, gằn từng chữ một.
Những phi tần khóc lóc kể lể lúc đầu lập tức im bặt. Hoàng thượng dẫm đến đã ghiền mới tiếp tục đi tới phía trước. Những cung phi vốn muốn ngăn trở hắn đều nhường ra một con đường, không còn ai dám tiến lên.
Kiều Phi nhìn Thư Quý nhân nằm trên mặt đất, trên mặt lộ ra tia cười lạnh. Hoàng thượng biết người hắn sủng ái trước đây đã chết lại đối xử với tân sủng như vậy. Nhìn dáng vẻ bất luận là ai cũng không thể lay động địa vị của Thẩm Vũ, nhanh chóng diệt trừ nàng, đúng là một quyết định chính xác!
Linh Tê cung đã ở ngay phía trước, bước chân vội vàng của Tề Ngọc đột nhiên ngừng lại, Lý Hoài Ân nôn nóng đi theo phía sau hắn cũng không thể không dừng lại. Hoàng thượng ngẩng đầu lên, đánh giá ba chữ trên tấm biển, nheo mắt nhìn từng đoạn bậc thang cách đó không xa. Chỉ cần vượt qua những bậc thang đó là hắn có thể đi vào nội điện, có thể nhìn thấy Thẩm Vũ.
Vốn đang vội vàng giờ lại trở nên vô cùng bình tĩnh. Hắn hít nhẹ một hơi, không kịp xác định cảm xúc khó chịu trong lòng là gì đã bước từng bước lớn đi lên phía trước.
Tất cả bài trí trong Linh Tê cung vẫn giữ như ban đầu, chỉ là cửa điện được mở rộng, ở giữa là một chiếc quan tài đã làm mất không khí giản dị của nội điện, tăng thêm mấy phần âm trầm và tử khí.
Trong điện tràn ngập mùi vị chết chóc, có chút gay mũi. Hắn lại không thèm quan tâm mà chỉ nhìn chiếc quan tài tinh xảo, thầm nghĩ Thẩm Vũ ở bên trong sẽ có nét mặt như thế nào.
“Mở quan!” Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, Lý Hoài Ân ở phía sau lập tức cho mấy cái tiểu thái giám làm theo.
“Két!” Tiếng quan tài bị mở ra vang lên nặng nề, ở trong điện nghe vô cùng rõ ràng, khi quan tài được mở, cuối cùng Tề Ngọc cũng thấy được người nằm bên trong.
Đôi tay của Thẩm Vũ giao nhau đặt trên bụng nhỏ đã hơi nhô lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Vẻ mặt của nàng có chút dữ tợn, làm khuôn mặt vốn kiều diễm trở nên khá hung hãn.
Tề Ngọc nhìn thấy nàng như vậy không khỏi sửng sốt một chút. Trong ấn tượng của hắn, Thẩm Vũ luôn luôn tươi vui, hờn dỗi, dịu ngoan, giống như sủng vật quý báu nhất mà hắn nuôi dưỡng, thấu hiểu lòng người, sẽ lắng nghe những bực dọc của hắn, nhưng hiện tại, biểu tình căm phẫn và thù hận này của Thẩm Vũ, hắn chưa từng thấy qua.
Đến tột cùng là, nàng gặp phải chuyện gì, mới lộ ra vẻ mặt quyết tuyệt như thế!
Hắn nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Vũ, khi cầm lấy mới phát hiện, đôi tay mềm mại mượt mà lúc trước, giờ lại cứng đờ lạnh lẽo. Hắn nhéo hai cái, có vài vết màu đỏ hiện lên, hắn khẽ nheo đôi mắt lại nhìn, tay Thẩm Vũ rõ ràng là bị cái gì đó cắt qua, từng miệng vết thương thật nhỏ lộ ra bên ngoài.
Tề Ngọc hít sâu một hơi, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng nhỏ của Thẩm Vũ rồi đặt tay nàng lại chỗ cũ. Hắn từ từ lấy một chiếc hộp tinh xảo bằng bạc từ trong tay áo của mình rồi nhẹ nhàng mở ra, hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, là một hộp phấn tốt nhất.
Hắn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng quệt một chút rồi để sát vào đôi môi của Thẩm Vũ, bôi lên trên môi nàng. Đôi môi vốn tái nhợt khô khốc lập tức ửng đỏ, kiều diễm, hệt như khi nàng còn sống.
“Lý Hoài Ân.” Tề Ngọc bỗng nhiên gọi một tiếng.
Lý Hoài Ân vội vàng chạy lại, cúi người sát vào, muốn nghe rõ dặn dò của hắn.
“Những thứ trẫm mua trước đây, ngươi có mang theo không?” Giọng của nam nhân hơi khàn khàn, nhưng ngữ điệu lại vô cùng bình tĩnh, khiến người nghe không nhìn ra cảm xúc gì.
“Nô tài chỉ mang theo những thứ người mua vào ngày trước khi đi, những vật mua dọc đường không kịp đem theo!” Lý Hoài Ân vừa nói vừa vuốt vuốt trên người mình, sau một lúc lâu hắn lấy ra một túi thơm, một cây trâm, còn có một chiếc khăn gấm.
Tề Ngọc nhận từng món một, treo túi thơm ở ngón út của Thẩm Vũ, cài trâm lên tóc nàng, cuối cùng cầm khăn gấm nhìn nàng một lát rồi chậm rãi buông xuống. Hắn cầm hộp phấn ban đầu tới, lấy một chút thoa lên hai bên gương mặt nàng. Khuôn mặt nàng vốn tái nhợt như tờ giấy trở nên đẹp hơn một chút.
Hắn nắm chặt khăn trong tay, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng âm thầm cắn chặt răng, mở khăn gấm ra che khuôn mặt nàng lại. Trên khăn gấm thêu uyên ương nghịch nước, bây giờ nhìn lại cảm thấy vô cùng châm chọc.
“A Vũ, trẫm đã cướp đoạt hơn phân nửa Giang Nam, đáng tiếc chỉ đem theo mấy thứ này, nàng đừng chê ít. Đợi trẫm trở về tẩm cung sẽ cho người giúp nàng từ từ sửa sang lại, bảo đảm Linh Tê cung của nàng sẽ được lấp đầy!” Nam nhân khẽ lên tiếng, hắn vuốt lại lớp tóc đen đang rũ trước ngực Thẩm Vũ, nhìn nàng lần cuối rồi quay người đi.
“Dựa theo phẩm cấp Chiêu nghi hạ táng đi! Từ trước đến nay Giai Chiêu nghi đều không thích những nghi thức xã giao, sau khi chết sao lại cần cưỡng cầu!” Tề Ngọc dặn dò Lý Hoài Ân, nhưng những lời này không biết là để giải thích với Lý Hoài Ân hay là thuyết phục bản thân mình.
Hắn bước nhanh ra khỏi Linh Tê cung, lúc đi đến cửa cung, hai đùi hắn nhũn ra nhưng cũng không quay đầu lại. Hắn không biết cảm giác trống rỗng trong lòng này đến tột cùng là chuyện gì! Có lẽ chỉ cần một chút nữa thì hắn có thể sẽ biết, đáng tiếc người cho hắn cảm giác này đã mất đi, sẽ không tiếp tục ở cùng hắn. Nàng cũng sẽ không cười với hắn, rửa tay nấu canh cho hắn, càng không làm nũng với hắn để đòi đồ vật gì đó.
Hắn chậm rãi đi xuống bậc thang, hoàn toàn rời xa Linh Tê cung. Nhưng khi hắn bước xuống bậc thang cuối cùng lại cảm thấy trời đất quay cuồng, đáy lòng dâng lên vô số cảm giác ghê tởm, dạ dày không ngừng cuộn lên.
“Ọc —” Một tiếng, hắn khom lưng phun ra. Đi đường mấy ngày liền, căn bản hắn không ăn cái gì, phần lớn nôn ra chỉ là nước chua, nhưng hắn vẫn không kìm được mà muốn nôn ra. Loại run rẩy gần như co rút này khiến hắn cảm thấy vô lực và mê mang.
Tề Ngọc từ từ ngẩng đầu, mặt trời sắp xuống núi, ánh chiều tà vàng rực rỡ chiếu vào người hắn. Dạ dày cuộn lên từng đợt nhưng không thể nôn ra bất cứ thứ gì nữa. Ánh sáng có chút chói mắt, hắn khẽ nheo đôi mắt lại, hắn bỗng nhiên nhớ trên đời này, nữ nhân không mang lại phiền phức cho hắn, ngược lại còn làm bạn với hắn đi qua một chặng đường, hơn nữa còn lưu lại ấn tượng sâu sắc với hắn chỉ có hai người.
Một người là mẫu phi của hắn, người còn lại chính là…
Bình luận