Beta: Ka Thái hậu.
“Cộc cộc!” Tề Ngọc thấy nàng xuất thần bèn dùng tay gõ lên mặt bàn, khuôn mặt lộ vẻ bất mãn.
“Ngẩn người cái gì, ngồi với trẫm mà còn dám nghĩ tới những thứ khác. Thẩm thị A Vũ, nàng cũng to gan lắm rồi!” Tiếng nam nhân lên án truyền đến, mặt hắn nhăn lại, sắc mặt âm trầm nhìn có chút dọa người.
Thẩm Vũ buông chén trà trong tay xuống, giống như mới vừa hoàn hồn vậy, từ từ ngồi ngay ngắn lại, xoay đầu đối diện với hắn nhưng lại không nói gì.
Tề Ngọc nhìn nàng một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài điện, trời đã tối đen từ lâu rồi. Hắn kinh ngạc trong chốc lát, lúc ở cùng Thẩm Vũ, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
“Sắc trời cũng không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi!” Hắn quay đầu qua nhìn nàng, nói một câu hết sức ý nhị.
Giọng nói của nam nhân có chút trầm thấp, dường như cố ý đè thấp giọng, mang theo vài phần mê hoặc và ái muội. Thẩm Vũ chấn động trong lòng, cái này quả thực không thể khen mà! Vừa nói ngoại trừ lên giường ra thì vẫn còn cách thức khác để ở bên nhau. Đây là ám chỉ nàng nên lột sạch đồ rồi hầu hạ cây gậy giữa hai chân kia của hắn sao?
“Đúng vậy, Hoàng thượng. Xuân tiêu khổ đoản [1], mong Hoàng thượng thương tiếc!” Thẩm Vũ âm thầm tự hỏi một lát, trên mặt lộ ra ý cười giảo hoạt, trong mắt thoáng hiện lên vài phần tính kế.
[1] Xuân tiêu khổ đoản: Dịch nghĩa: Vì đêm xuân rất ngắn mà phiền não. Dùng để hình dung người trong lúc vui vẻ luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Tề Ngọc hơi sửng sốt một chút, lúc nãy hắn còn tưởng rằng Thẩm Vũ có chút thất thần, nhưng bây giờ nàng đã thay một gương mặt khác. Khi nói câu thương tiếc này, ngữ điệu được nâng lên, tuy tựa như lông hồng, hết sức mềm mại, nhưng lại thật sự cào tim móc phổi.
Nam nhân một khi đã nếm qua thức ăn mặn cực ngon thì trong đầu sẽ không thể quên được cảm giác này. Đặc biệt là người như Thẩm Vũ, xinh đẹp, dáng người tốt, kỹ thuật cũng thuộc loại nhất đẳng, quả thực là tinh túy của món ăn mà. Tề Ngọc cũng không phải là người “tọa hoài bất loạn” [2] gì cả, bởi vì hắn là người ưa bắt bẻ, nhưng cũng rất khó gặp được kiểu người yêu tinh như Thẩm Vũ.
[2]Tọa hoài bất loạn: là một điển cố dùng để tán dương đức tính tốt đẹp của nam tử. Tương truyền vào một đêm đông lạnh giá, Liễu Hạ Huệ ở Quách môn, có một người đàn bà không có chỗ ở đến xin tá túc. Liễu Hạ Huệ sợ bà ta chết cóng nên bảo bà ta ngồi trong lòng mình, cởi áo khoác ngoài bao bà ấy lại, cùng ngồi như vậy một đêm nhưng không có bất cứ hành vi phi lễ nào.
Hiện tại Thẩm Vũ rất chủ động, chậm rãi đứng lên đi đến trước mặt hắn, vươn tay giữ chặt bàn tay hắn, đi về phía nội thất. Mấy cung nhân đang hầu hạ thấy cảnh tượng này, thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng. Mẹ nó rốt cuộc cũng muốn lên giường rồi! Để chúng ta đợi trông đến mòn con mắt!
Giường đệm đã sớm thu dọn xong, chỉ chờ hai người bọn họ mau đến cởi sạch đồ lăn giường thôi! Thẩm Vũ giúp hắn cởi y phục, những cung nhân kia thấy hai người bọn họ tự mình động thủ, liền lặng lẽ lui xuống.
Trước hết Thẩm Vũ lưu loát giúp hắn cởi trường sam, sau đó khom nửa người, cúi đầu dùng răng cởi thắt lưng của hắn. Tề Ngọc bỗng nhiên hoảng sợ, Thẩm Vũ trở nên chủ động như thế, khiến hắn nhất thời có chút khó tiếp thu. Nhưng tư thế hèn mọn gần như cầu xin của nàng rơi vào trong mắt hắn thì máu huyết quanh thân hắn đang sôi trào, hơn nữa còn nhanh chóng chảy khắp toàn thân.
Cái cổ non mịn lại trắng nõn ở trước mắt, trước đó hắn vốn muốn duỗi tay ra bẻ gãy, bây giờ lại thay đổi hoàn toàn. Hắn rất muốn lưu lại dấu răng của riêng mình trên làn da trắng sứ non mịn này, khiến nàng không thể che giấu, xem nàng bối rối ra sao.
Tư thế này của Thẩm Vũ, dùng răng cởi thắt lưng, dù sao cũng thuộc loại độ khó cao cho nên thời gian kéo dài rất lâu, có lẽ bởi vì đây là lần đầu làm như vậy, nàng luôn cố ý hay vô tình mà chạm vào đùi của Tề Ngọc, hoặc là ở chỗ càng mẫn cảm hơn nữa. Vì thế, Tề Ngọc đương nhiên cứng lên!
Thẩm Vũ nhận thấy vật nóng hổi ở giữa hai chân nam nhân dần dần thức dậy, trên mặt lộ ra ý cười giảo hoạt. Cuối cùng nàng cũng mở được thắt lưng của Hoàng thượng, hai tay ở hai bên quần của hắn, đột nhiên dùng sức, kéo hết xuống dưới. Quần được làm bằng gấm trượt đến mắt cá, lộ ra vật nóng hổi của nam nhân đã hăng hái ngóc đầu dậy.
Thẩm Vũ từ từ đứng lên, cúi đầu nhìn nhìn, khá hứng thú dùng đầu ngón trỏ chọc vào chỗ dính đầy dịch nhầy kia.
“Ưm!” Tiếng kêu sung sướng của nam nhân truyền đến, rõ ràng đã đến lúc động tình.
Thẩm Vũ nhìn phía dưới của Hoàng thượng đã trần trụi, còn phía trên cũng cởi gần hết, sớm đã không còn uy nghi của cửu ngũ chí tôn gì nữa, giống như một nam nhân bình thường động dục mà thôi, trên mặt tràn đầy dục vọng. Ánh mắt của hắn khóa chặt Thẩm Vũ, tư thái vận sức chờ phát động kia giống như là con báo sẵn sàng hạ gục con mồi vậy.
Tề Ngọc đánh giá Thẩm Vũ từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tươi cười như hoa của nàng. Chẳng qua rất nhanh hắn đã nhận thấy được chỗ không thích hợp, hắn đã cởi sạch, giống như con tôm bị lột vỏ, mặc cho người xâu xé. Nhưng người đáng ra phải bị xâu xé là Thẩm Vũ thì lại mặc đầy đủ không thiếu thứ gì, trên người chính là váy áo của tòng nhị phẩm Tu nghi, hết sức chướng mắt, giống như đang cười nhạo hắn vậy.
Nam nhân đột nhiên duỗi tay kéo nàng qua, dùng một tay ôm nàng vào trong lòng. Vật nóng giữa hai chân liền đặt trên bụng nhỏ của nàng, rất nhanh đã làm dơ hết váy áo phức tạp kia của nàng.
“Hoàng thượng, tần thiếp mệt mỏi!” Thẩm Vũ bị hắn ôm vào trong ngực khẽ lên tiếng. Giọng nói của nàng sớm đã không còn sự dịu dàng như khi dụ dỗ hắn vừa rồi, trái ngược lại là một loại mệt mỏi đến cực điểm, như nửa chết nửa sống.
Ngay lập tức hắn cảm thấy thú tính của mình giảm đi.
“Nàng nói gì? Ái tần, nàng trêu trẫm sao?” Tề Ngọc cảm giác máu trong người mình đang sôi lên, bởi vì câu này của Thẩm Vũ mà lập tức đông cứng lại. Trong nháy mắt hắn cảm thấy ác ý đến từ Thẩm Vũ.
“Hoàng thượng, tần thiếp đáng chết, nhưng dùng miệng cởi đai lưng cho Hoàng thượng quả thực đã dùng quá sức. Dùng hết sức lực của tần thiếp, mệt mỏi quá! Không nhúc nhích nổi!” Nàng vừa nói vừa muốn tránh cái ôm của hắn, cả người đều ngã ra sau.
Rốt cuộc Tề Ngọc cũng đã xác nhận được dự cảm không lành trong lòng, hắn phải thừa nhận, hắn bị Thẩm Vũ đùa giỡn rồi! Mẹ, quần cũng đã cởi rồi, cây gậy ở giữa chân cũng đã cương cứng thẳng tắp, nàng lại nói với ta như vậy! Thẩm Vũ, khí tiết của nàng cho chó ăn rồi sao.
“Thẩm thị A Vũ, nàng muốn chết sao?” Nam nhân nhấc hai tay lên, mạnh mẽ giữ chặt vai nàng, dùng hết sức lực đủ để biểu đạt sự phẫn nộ lúc này của hắn khi không thể thoải mái. Toàn bộ nữ nhân hậu cung Đại Tần này, đều liều mạng bò lên giường hắn, sợ hắn không sủng hạnh. Cũng chỉ có Thẩm Vũ, dám trêu chọc hắn rồi lại hắt cho hắn bát nước lạnh!
Tuy vật này trông giống cây gậy nhưng thật sự không phải cây gậy! Không phải muốn cứng thì cứng, muốn mềm thì mềm!
“Tần thiếp mệt mỏi quá, thật sự rất mệt. Muốn ngủ rồi!” Thẩm Vũ quyết tâm không để ý tới hắn, giống như là không có xương cốt vậy, cả người ngã ra sau. Nếu không phải có đôi tay Tề Ngọc khống chế, e rằng giờ phút này nàng đã sớm té xuống đất.
Tề Ngọc khẽ cắn răng bạc, vẻ dữ tợn hết sức rõ ràng, thậm chí gân xanh ở chỗ thái dương muốn nổ tung. Có vẻ như hắn thật sự nổi giận, chưa từng có nữ nhân nào dám đùa giỡn với hắn như vậy! Vì thế hắn túm lấy nàng, đột nhiên ném lên giường, cả người phủ lên, bắt đầu kéo vạt áo nàng.
Thẩm Vũ vốn giả vờ ngủ mà nửa híp mắt, lúc này cảm nhận được động tác tức giận của hắn, liền lập tức mở to mắt, trên mặt mang theo vẻ khó tin.
“Hoàng thượng, người muốn cưỡng ép tần thiếp sao?” Nàng nâng cao giọng, giống như lên án hắn. Vẻ mặt lại mang theo vẻ vô tội và khiển trách, hệt như thiếu nữ nhu nhược sắp bị cưỡng ép vậy.
Tay của Hoàng thượng đang nhanh nhẹn cởi vạt áo nàng bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt âm trầm nhìn nàng, khoé mắt không ngừng nhảy lên. Đối với ánh mắt ngây thơ trong sáng như vậy của Thẩm Vũ, Tề Ngọc cảm thấy mình giống như đầu lĩnh thổ phỉ, muốn cướp người làm áp trại phu nhân.
“Không phải trẫm cưỡng ép mà là nàng bức trẫm!” Thẩm thị A Vũ, nàng nói đạo lý một chút có được không!” Nam nhân tức giận muốn hộc máu quát nàng, nét mặt đã gần tới ranh giới sụp đổ rồi.
Hắn rất muốn ném nữ nhân miệng đầy giả dối, mặt đầy ý cười giả tạo này xuống giường, nhưng hắn lại không làm được. Ai có thể cho hắn biết, khi một phi tần lên giường, từ chối sự sủng hạnh của Hoàng thượng thì nên xử lý thế nào không? Tên đã lên dây, cung lại bị chặt đứt! Đây không phải muốn bức tử hắn sao?
Thẩm Vũ nhìn dáng vẻ của hắn, muốn cưỡng ép lại muốn giảng đạo lý với nàng, không muốn thừa nhận mình cưỡng ép, nàng không hề thông cảm mà còn cười lớn. Cái vẻ không tim không phổi kia lại kích thích lửa giận trong lòng nam nhân, động tác tay hắn lại tiếp tục, thậm chí còn nhanh hơn lúc đầu.
“Được rồi, được rồi, nếu Hoàng thượng cưỡng ép thì tần thiếp cũng không thể cự tuyệt, bằng không người lại trị tội tần thiếp. Vậy thì người cứ cưỡng ép trước, tần thiếp thật sự mệt mỏi rồi, muốn nghỉ một lát! Người nên sửa soạn mình một chút, phiền người đắp chăn giùm tần thiếp! Tần thiếp tạ chủ long ân!” Thẩm Vũ giống như bất đắc dĩ nhắm mắt, thở dài một hơi, giọng điệu giận dỗi không rõ ràng kia lại dễ thấy.
Cái tay nhanh nhẹn của Hoàng thượng ngừng lại lần nữa, một ngụm máu mắc kẹt ở cổ họng. Hắn muốn bóp chết nữ nhân này!
“Nàng ngủ đi! Trẫm tự giải quyết!” Nam nhân cúi đầu nhìn vật nóng hổi đang căng cứng, lộ gân xanh của mình, cuối cùng buông vạt áo Thẩm Vũ, đột nhiên nhấc tay đấm lên long sàng, gương mặt tức giận biến thành màu đen.
Không có nữ nhân, hắn còn có huynh đệ là năm ngón tay, ai thèm chứ!
Nhưng ở trước mặt Thẩm Vũ dùng tay giải quyết, lòng tự trọng bị tổn hại, hắn lại có chút ngượng ngùng. Hắn dùng một tay bế nàng lên, sau đó không chút khách khí ném vào trong giường, túm lấy chăn gấm bên trong giường, bọc nàng kín mít từ đầu đến chân, ngay cả một chút gió cũng không thổi tới được.
Thẩm Vũ bị chắn ở bên trong, đương nhiên hít thở khó khăn, liền nhúc nhích thân thể, muốn chui đầu ra ngoài.
“Ầm!” Nam nhân phát hiện động tác của nàng, tay nắm thành quyền mạnh mẽ đập lên ván gỗ trước giường. Bởi vì dùng sức quá mạnh, cả người nàng cũng nhúc nhích theo.
“Nếu nàng dám lộn xộn, quyền tiếp theo của trẫm sẽ đặt ở trên đầu nàng, cho nó nở hoa luôn. Hơn nữa sẽ không lệch tí nào đâu!” Nam nhân hung tợn quăng những câu này.
Thẩm Vũ trốn trong chăn gấm, nàng lè lưỡi, sau lại trừng lớn mắt, vểnh tai cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
Tề Ngọc thấy nàng thật không nhúc nhích nữa, liền duỗi tay xoa lên chỗ muốn dâng trào của mình, động tác có chút ngốc nghếch vụng về.
Có phi tần kiều mị nằm trên long sàng, Hoàng thượng lại phải dùng tay để giải quyết, e rằng hắn là người đầu tiên! Nghẹn khuất muốn chết, thẹn với liệt tổ liệt tông!
Tề Ngọc rõ ràng quá mức tự tin về lực khống chế của năm ngón tay rồi, có đôi lúc quá mức tin tưởng tay của mình cũng sẽ thiệt thòi. Giống như hiện tại, vừa nắm lên, không khống chế lực tốt, nhất thời động tình, suýt nữa làm hỏng mất của mình luôn rồi.
Hắn thầm cắn răng, không để tiếng rên phát ra ngoài. Trong lòng lại mắng Thẩm Vũ thêm một bậc, lần sau phải khiến cho Thẩm Vũ động tình rồi không thèm ngó ngàng tới, khiến nàng nếm thử cảm giác này!
Bình luận