Băng tuyết tan rã, đường sông khai thông, thuyền lớn Hoàng gia cũng đã cải tạo thỏa đáng, hết thảy đã sắp xếp xong, chỉ còn thiếu gió đông.
“Tuyết ngừng rồi, phải nhanh chóng trở về Đông Hải.” Cảnh vương nheo mắt nhìn bầu trời xanh lam ngoài cửa sổ, lo lắng không thôi. Không có mưa tuyết có thể chấn nhiếp hải quái, sau khi lớp băng mỏng tiêu tan, hải quái gần bờ lập tức sẽ lại muốn tác loạn.
“Ai đi?” Quốc sư dựa trên nhuyễn tháp, nhìn hải đồ trước mắt, chỗ mà trưởng hoàng tử điện hạ ngồi, chính là đảo nhỏ nơi Thái Thượng Hoàng đang ở. Giao nhân dưới mê tâm thuật sẽ không nói dối, nhưng đường xá xa xôi, đại dương mờ mịt, Giao nhân cũng không dám cam đoan có thể chuẩn xác tìm đến vị trí này.
“Hoằng Ấp và Nhị hoàng huynh lưu lại,” Hoàng đế bệ hạ ôm mèo con trên bản đồ lên xoa xoa, “Đại Mao giao ẫu hậu.”
Chiêu vương điện hạ còn chưa cập quan, không thể rời khỏi kinh thành, mà Ly vương khôn khéo có tài không thể nghi ngờ là nhân tuyển tốt nhất thay thế Hoàng đế lưu lại xử lý triều chính, dù sao bọn họ đều đi cả, cũng không sợ hắn mỗi ngày lẩm nhẩm cằn nhằn.
Tô Dự nhìn trái nhìn phải, chuyện ngự giá thân chinh này các đời lịch đại không phải đều là không tán thành sao, nhưng kỳ quái là, tất cả mèo ở đây lại không có một ai phản đối Hoàng thượng tự mình đi cả.
Quốc sư buông mắt trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Ta cũng đi.”
“Không được!” Hoàng đế bệ hạ không chút nghĩ ngợi một ngụm phủ quyết, những người khác cũng là một bộ dáng không tán đồng.
Thần lực Bệ Ngạn truyền thừa vỏn vẹn chỉ cần dựa vào huyết mạch là được, Bạch Trạch thì không như thế, không chỉ cần có huyết mạch, còn cần các đời Quốc sư truyền miệng giảng dạy pháp thuật nữa, nay Quốc sư đời tiếp theo còn chưa tăm hơi, nếu Quốc sư và bọn họ xảy ra chuyện trên biển, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
“Các ngươi cho rằng, bọn họ chưa về là vì cái gì?” Quốc sư bất vi sở động, thanh âm thanh lãnh mà kiên định.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không nói gì đáp lại. Thái Thượng Hoàng bọn họ lúc trước rời bến, cũng không biết tình huống chân thật trong biển, sau này gặp nạn, thứ nhất là vì Nhai Tí quá lợi hại, hủy con thuyền; Vả lại ở trong biển hải quái sống thành quần, không có Quốc sư có thể dò xét trước nguy hiểm, thuyền hủy người vong cũng là chuyện trong dự kiến.
“Không có bổn tọa, các ngươi cũng sẽ giống như hoàng huynh vậy, mê thất trong biển.” Ngón tay thon dài như ngọc của Quốc sư chậm rãi xẹt qua hải đồ, đây chỉ là căn cứ vào lời khai của Giao nhân mà vẽ ra đại khái, trên thực tế tình huống trong biển so với đó còn muốn phức tạp hơn nhiều lắm, chỉ vỏn vẹn dựa vào một mình Giao nhân cô nương còn nhỏ tuổi thì căn bản không đáng tin.
Đôi môi mỏng màu hồng nhạt của Hoàng đế bệ hạ dần dần mím thành một đường thẳng tắp.
“Để Hoàng túc [thúc] đi đi thôi.” Chiêu vương điện hạ ngồi ở góc hẻo lánh ăn cá khô đột nhiên lên tiếng nói.
“Ngươi biết cái gì?” Cảnh vương vỗ đệ đệ một bàn tay.
Chiêu vương ôm lấy đầu, “Hoàng túc không đi, các ngươi biết đường sao?”
“Đương nhiên…… không biết……” Lăng vương hít vào một hơi, lại sa sút phun ra, trông cậy vào một con mèo nhận được đường thủy, còn không bằng trông cậy vào một con cá có thể bắt chuột a.
“Thập Tam thúc lưu lại.” Hoàng đế bệ hạ nói kết luận cuối cùng, đồng ý với đề nghị Quốc sư cùng đi, chỉ là Quốc sư rời kinh, đối với Đại An là một sự kiện phi thường lớn, trong kinh tất nhiên sẽ có rung chuyển, nên phải để Túc vương tay cầm trọng binh lưu lại trấn thủ.
Mọi người đối với quyết định này không có dị nghị gì, chỉ có Lăng vương điện hạ đối với việc huynh trưởng bị đổi thành đệ đệ này sốt ruột không thôi. Thập Tam ca tuy rằng cũng thích đánh hắn, nhưng hắn có thể đánh trở về, Nhị Thập Nhất lại không giống vậy. Đối mặt đệ đệ xinh đẹp đến không thể chê trách, Lăng vương điện hạ chỉ có hai loại kết cục: bị đánh thảm hại, hoặc là đánh lại sau đó bị đánh thảm hại hơn mà thôi.
Dàn xếp tốt sự vụ trong kinh, mọi người mới đến gặp Thái Hậu nói lời từ biệt.
Thái Hậu ôm trưởng hoàng tử, lẳng lặng nhìn bọn họ trong chốc lát, thật lâu sau mới nói: “Đi thôi, nhớ rõ phải về đó.”
Tô Dự nghe vậy, nhất thời cảm giác mũi đau xót.
Thường nói mèo ở nhà, chó ở đường, đối mặt một đám mèo ham chơi, Thái Hậu thật sự là khoan dung mà bất đắc dĩ, câu cuối cùng có thể nói, chỉ có một câu nhớ rõ về nhà mà thôi.
Ngày hai tháng hai, long sĩ đầu, cát, tiện xuất hành.
Võ Lâm Quân lấy nghi thức thập phần long trọng cung kính đưa nhóm quý tử Hoàng gia lên thuyền, trình độ quy mô vượt xa năm đó lúc Thái Thượng Hoàng ngự giá thân chinh, nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì Quốc sư ra khỏi hoàng thành.
Trên bãi biển, từ chỗ xuống xe ngựa đến tận bến tàu, đều trải thảm đỏ thật dài, vô số dân chúng tụ tập bên bãi biển, tuy rằng đâu đâu cũng toàn là đầu người nhung nhúc, nhưng lại một mảnh lặng ngắt như tờ, cùng với tình cảnh Cảnh vương rời thuyền ngày ấy hoàn toàn tương phản.
Tình thế trong biển càng ngày càng ác liệt, sinh hoạt của dân chúng trong kinh cũng bị ảnh hưởng, hải quái mà xuất hiện, các loại cá bình thường liền đại lượng tử vong, ngư dân rời bến bắt cá còn thường xuyên bị thương. Nghe nói lần này Hoàng thượng ngự giá thân chinh, mang theo Quốc sư tiến đến giải quyết vấn đề hải quái, cứu dân khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng. Dân chúng vô cùng cảm kích, tự phát đi đến bãi biển tiễn đưa.
Xe ngựa hoàng gia chậm rãi chạy đến, hai vị Thân vương dẫn đầu nhảy xuống xe, rồi sau đó Hoàng thượng xuống xe, dân chúng quỳ xuống đất tung hô vạn tuế.
Từ khi Đại An khai quốc tới nay, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, ngay cả một điểm chiến loạn cũng không có, dân chúng đối với hoàng thất, đối với Quốc sư, đã đến tình cảnh sùng bái mù quáng.
Tô Dự bị tràng diện này làm hoảng sợ, không ngờ hoàng thất rời bến đánh nhau, dân chúng đã vậy còn phản ứng quá lớn.
Không để ý đến dân chúng quỳ xuống đất, An Hoằng Triệt kéo Tô Dự trực tiếp lên thuyền, trên boong tàu khoanh tay mà đứng. Tô Dự đứng ở bên người Hoàng thượng, nhìn chiếc xe ngựa của Quốc sư vẫn không hề có động tĩnh gì, Uông công công tiến lên nhỏ giọng thúc dục vài lần, một bàn tay trắng nõn đến gần như trong suốt mới thò ra, chậm rãi vén màn xe.
Góc áo trắng tuyết vừa lộ ra, dân chúng nguyên bản đang quỳ lập tức mở hai tay, nằm sấp thân mình xuống, chân chính ngũ thể chạm đất [là 2 tay, 2 chân và đầu chạm đất ấy].
Giao tiêu như khói, tóc trắng như tuyết, thân ảnh thanh lãnh cao quý như vị thần trên chín tầng trời, làm người khác không dám nhìn thẳng. Thẳng đến lúc thuyền lớn nhổ neo, dân chúng mới dám ngẩng đầu lên, nhìn ba chiếc hoàng thuyền khổng lồ dần dần biến mất tại chân trời.
Thuyền lớn ba chiếc, chiếc ở giữa là dành cho hoàng thất, hai chiếc còn lại thì chở tinh binh.
Vịnh Kinh Giao vốn hẹp, chỉ cho phép một con thuyền đi qua, ba chiếc thuyền lớn xếp thành một hàng, dọc theo vịnh một đường tiến về phía trước, hướng tới Đông Hải xuất phát. Cứu quốc cứu dân cũng được, nghĩ cách cứu viện Thái Thượng Hoàng cũng thế, con đường phía trước, đã chú định tràn ngập không yên tĩnh.
Thuyền lớn đã qua cải tạo, không chỉ vỏ ngoài được bao bằng sắt dày, mà bên trong cũng so với chiến thuyền ban đầu khác nhau rất lớn.
Khoang thuyền rộng lớn, bên trong có thủy thủ, kho lúa và phòng bếp, thuyền có hai tầng, tầng một làm đại đường, tầng hai làm phòng ngủ, khác biệt nhất là đài quan sát tinh tượng cao ngất ngưỡng.
Phòng lớn nhất tự nhiên là cho Hoàng đế bệ hạ, Quốc sư chiếm phòng thứ nhất, từ cửa sổ lớn chạm đất trong phòng đi ra ngoài chính là Quan tinh đài, Lăng vương và Cảnh vương chiếm một gian. Tô Dự mờ mịt nhìn mọi người nhanh chóng chọn xong phòng, gãi gãi đầu, tự giác theo Hoàng đế bệ hạ vào chủ ốc.
Vốn chuẩn bị bảo Uông công công truyền lời, ban thưởng Tô Dự và mình cùng ở, không lường trước vừa xoay người, Tô Dự đang cúi đầu đi về phía trước liền đụng vào trong lòng. Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng, nô tài ngốc này, thật sự là không biết xấu hổ, trước mặt hoàng thúc và hoàng huynh mà cứ như vậy kề cận trẫm.
Bạn đang
Tô Dự sờ sờ cái mũi bị đụng đau, còn chưa kịp ngẩng đầu, liền bị Hoàng đế bệ hạ một phen ôm lấy, vừa đi về phía chiếc giường thấp trong phòng vừa nói: “Vốn định trước cùng hoàng thúc thương nghị hành trình một chút, ngươi cái dạng này nói trẫm làm thế nào cho phải đây?”
“A?” Tô Dự lăng lăng bị miêu đại gia ném tới trên giường, không rõ ràng cho lắm.
Vì phòng ngừa thời điểm thân thuyền bị lay động rung lắc, trên thuyền đều trang bị giường thấp cao không đến một thước, dưới đất cũng trải thảm lông thật dày. Thình lình bị Hoàng đế bệ hạ thân hình thon dài trực tiếp ném lên, Tô Dự nhất thời bị rơi đến thất điên bát đảo.
Hoàng đế bệ hạ cởi áo ngoài, nhảy dựng lên nhào tới, thiếu chút nữa đem Tô Dự đập choáng luôn.
“Hoàng thượng……” Tô Dự gian nan mấp máy dưới thân miêu đại gia.
“Ngày đầu tiên lên thuyền, biết ngươi ham mới mẻ, về sau cũng không thể như vậy nha, chúng ta còn có chính sự phải làm.” Hoàng đế bệ hạ liếm liếm môi, nghiêm trang giáo huấn Tô Dự, hai tay lại thập phần linh hoạt cởi vạt áo.
“Uy!”
Quốc sư vào phòng rồi không ra nữa, phỏng chừng lại đi nghiên cứu tinh tượng rồi, Uông công công bưng trà nóng đứng trước cửa trong chốc lát, không dám quấy rầy Quốc sư, ngược lại đi đến trước chủ ốc.
Tường trên thuyền đều làm bằng gỗ, thanh âm trong phòng truyền đến rõ ràng, Uông công công yên lặng thu hồi bàn tay chuẩn bị gõ cửa, đi sang phòng Cảnh vương.
Một con chuột đột nhiên chạy đến bên chân, Uông công công hoảng sợ, nhanh chóng ném ấm trà lên bàn, khom lưng muốn bắt, một bóng đen đột nhiên chạy tới, nhanh như gió đuổi theo con chuột đang chạy, thuận thế cho Uông công công xen vào việc người khác một móng vuốt.
“Tam nhi a, chúng ta đi bắt……” Lăng vương điện hạ nhàm chán đến tìm Cảnh vương đi bắt cá, chữ cá còn chưa nói xong, liền mắt sắc phát hiện thứ màu xanh ngọc, đang chạy vội kia, “Chuột!”
Lăng vương điện hạ kinh hô một tiếng, nháy mắt hóa thành mèo lớn đen vàng giao nhau, hướng tới chuột bông biết chạy xông đến.
Không phải nói muốn thương nghị hành trình nên sai hắn đi pha chút trà nóng đem tới sao? Uông công công giật giật khóe miệng, xoay người đi tầng một.
Thế tử Lỗ quốc công tận trung cương vị công tác ôm bội đao đứng ở trước cửa, giám sát thị vệ tuần tra trên boong tàu.
Uông công công đi qua, vỗ vỗ bả vai Cao Bằng, đưa cho hắn một chén trà nóng. Thế tử Lỗ quốc công tiếp nhận nói cảm ơn, ùng ục ùng ục uống xong, sau đó nhanh chóng khôi phục động tác mới vừa rồi, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Thu hồi chén trà, nhìn nhìn đại hải khôn cùng khôn tận, lại nhìn nhìn tầng hai, Uông công công nhất thời sinh ra vài phần cảm giác bi thương ệnh đồ chưa biết.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: con đường phía trước mờ mịt cần chiến hữu đáng tin ]
Uông công công: Đi cùng đám gia hỏa không đáng tin này, thật sự có thể sống trở về sao?
Quả hồng: Lấy thân tuẫn quốc, chết cũng không tiếc
Uông công công:[ vỗ vai người duy nhất đáng tin ] hài tử, tỉnh tỉnh, thấy rõ ngươi là tuẫn cho cái gì không?
Quả hồng: Lấy thân tuẫn miêu, chết cũng không tiếc
Uông công công:…… Xác định vững chắc là không về được.
Bình luận