Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, “Hài tử không nên gọi mẫu hậu đi……” Không nói gọi phụ hậu, ít nhất gọi cha cũng được, mẫu hậu là sao thế này?
“Trưởng hoàng tử còn có thể gọi mẫu phi, nay ngươi đã nuôi Thái tử, nhất định phải là Hoàng hậu,” Hoàng đế bệ hạ thoáng hất cao cằm, một tay đặt ở đỉnh đầu Tô Dự, “Trẫm nói ngươi phải thì ngươi phải, sợ cái gì.”
Trọng điểm không phải cái này! Tô Dự khóe miệng run rẩy nói: “Hoàng thượng, thần là nam tử!” Không gọi phụ hậu ít nhất cũng gọi cha đi, mẫu hậu xem ra làm sao chứ?
Hoàng đế bệ hạ hơi hơi nhíu mày, nô tài ngốc nói mấy thứ vô nghĩa này làm chi a, “Trẫm với ngươi cùng phòng lâu như vậy, chẳng lẽ còn phân không rõ nam nữ sao?”
Nam…… Nữ…… Tô Dự nhất thời bị sặc nước miếng, “Ta……”
“Meo……” Mèo con trong lòng bàn tay cuộn thành một đoàn, đem bốn móng vuốt nho nhỏ giấu đến phía dưới thân mình, yếu ớt kêu một tiếng.
Tô Dự cúi đầu, nhìn thấy bộ dáng này của Thái tử điện hạ, nhất thời đau lòng đến hỏng, không còn tâm tình đi so đo vấn đề xưng hô nữa, quỳ trên đệm mềm đi tới hai bước, bưng bát canh trên bàn qua, ôm hài tử nhanh chóng đút cơm. Bát canh hồi giữa trưa kia chưa uống được mấy ngụm, bối rối một buổi chiều nên cũng chưa cho tiểu gia hỏa ăn cái gì, lúc này phỏng chừng vừa khốn lại vừa đói, còn bị phụ hoàng sửa chữa ột trận……
Tô Dự cầm muỗng nhỏ, múc một thìa canh cá, canh cá này là dùng thịt phần bụng hổ giao nấu, rất là ngon.
Trên quãng đường đi thuyền nhiều ngày, Tô Dự đã thử cho Thái tử điện hạ ăn các loại cá, phát hiện hậu duệ Thần Thú quả thực phi phàm, mớ hải quái đem nấu canh Thái tử đều có thể ăn, nay đã mọc ra mấy cái răng nhỏ, có thể ăn một chút thịt cá sền sệt nấu thật mềm, bất quá vẫn là lấy canh cá làm chủ.
Thịt bụng hổ giao là non mềm nhất, bỏ vào trong nước sôi nấu một cái liền tan ra. Một bát canh nồng đậm, giống như sữa trâu vậy, còn kết một tầng màng mỏng nửa trong suốt, run run rẩy rẩy giống như sữa đông lạnh, vào miệng liền tan.
Muỗng ngọc tinh xảo đến gần bên cái miệng nhỏ nhắn đầy lông kia, quả cầu lông nhỏ nguyên bản ỉu xìu lập tức tinh thần lên, há mồm ngậm thìa, nhanh chóng chép cái miệng nhỏ nhắn, đợi uống xong nước canh, muỗng nhỏ muốn rời đi, nó lập tức vươn hai chân trước ôm lấy cổ tay Tô Dự không cho đi.
Tô Dự cười hôn hôn cái đầu nhỏ màu vàng kim, “Ngoan, buông tay, ba ba lại lấy cho ngươi một thìa.”
“Mieo!” Thái tử điện hạ tựa hồ nghe hiểu, ngoan ngoãn buông trảo, đợi thìa đã lấy đầy canh cá trở về, lại ôm lấy tay Tô Dự chọp chẹp ăn tiếp.
Đôi mắt Tô Dự đã cười đến sắp biến mất luôn, bỗng nhiên nghĩ đến để hài tử gọi ba ba thực không tồi, ngẫm lại về sau một đám cục lông theo sau lưng, “Ba ba hôm nay ăn cái gì?” “Ba ba con muốn cào ngứa!” “Ba ba chúng ta đi phơi nắng……” Chỉ là tưởng tượng thôi, thế mà nước miếng đều phải chảy ra a.
Hoàng đế bệ hạ nhìn Thái tử điện hạ giống như quỷ chết đói thì nhất thời mất hứng, hỗn tiểu tử này, buổi chiều đã được Uông Phúc Hải đút ăn nhiều như vậy rồi, lúc này như thế nào lại giống như vài ngày chưa ăn cơm vậy chứ? Cố ý ở trước mặt nô tài ngốc giả đáng thương, làm như trẫm ngược đãi nó vậy!
Tô Dự vừa đút đến muỗng thứ ba, một cái miệng lông to liền sấn qua, sụp một tiếng liếm đi thìa canh vừa múc.
Chẹp chẹp miệng, đôi mắt màu hổ phách nhất thời sáng lên, Hoàng đế bệ hạ không biết từ lúc nào lại biến thành mèo, bám tay bưng bát của Tô Dự đem đầu thò vào.
“Hoàng thượng, đừng phá mà!” Tô Dự nâng bát trong tay lên cao chút, không èo lớn với tới, “Hài tử từ buổi trưa đã không ăn gì rồi, trước để nó ăn no đã.”
Nghịch tử này thật giả trang đến cùng! Hoàng đế bệ hạ chép chép miệng, hương vị canh cá mỹ vị thần kỳ, trách không được Thái tử uống hăng say như vậy a.
“Meo, meo mẻo……” Thái tử điện hạ thấy mèo lớn muốn cướp canh cá của nó, sốt ruột đảo quanh trong lòng bàn tay Tô Dự.
Bị mèo lớn mèo nhỏ quấn, thật vất vả đút xong một chén canh cá, Thái tử điện hạ uống nhiều đến mức cái bụng nhỏ phồng lên, hoàn toàn quên chuyện không thoải mái vừa nãy, nằm ngửa trong lòng bàn tay Tô Dự, táp táp cái miệng nhỏ nhắn rồi thiếp đi.
Tô Dự nhẹ nhàng thở ra, buông bát trong tay, lười biếng duỗi eo, mỏi mệt lại bò lên, đánh cái ngáp thật lớn, đến nước mắt cũng chảy ra luôn.
Một đôi tay thon dài ấm áp từ sau lưng thò đến, nghĩ cũng biết là ai, Tô Dự chớp thời cơ trước khi miêu đại gia dán lên người mình, tiên hạ thủ vi cường, thả lỏng thân thể dựa về phía sau, vững vàng nằm trong lòng Hoàng đế bệ hạ.
Trường bào vàng kim tính chất dị thường mềm mại, mặt ngoài là một tầng lông nhung nhung, dán vào má thập phần thoải mái. Tô Dự lại ngáp một cái, tại bên trên quần áo mềm mại kia cọ cọ, vốn định nói chút gì, thế nhưng thân thể mỏi mệt lại không muốn há mồm, rồi sau đó liền quên lời muốn nói, lâm vào một mảnh hắc ám.
Hoàng đế bệ hạ cúi đầu nhìn nhìn nô tài ngốc ở trong lòng y cọ loạn, vừa muốn giáo huấn hai câu, lại phát hiện hắn đã ngủ. Mặt nô tài ngốc dán lên ngực y, hai tay đặt trên đùi, quả cầu lông nhỏ màu vàng kim thì ở trong lòng bàn tay ngủ đến quên trời quên đất.
“Ngốc chết.” Hoàng đế bệ hạ lầu bầu một câu, cũng không biết là nói Tô Dự hay nói Thái tử, chậm rãi lại gần, hôn hôn cục u như cái bánh bao nơi ót.
Tô Dự không có ăn cơm chiều, cứ như vậy ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, thời điểm mở mắt ra liền nhìn thấy một chú mèo lớn lông vàng nằm bên trong khuỷu tay, trong lòng mèo lớn ôm một con mèo con cơ hồ giống nhau như đúc. Hai móng vuốt màu trắng be bé của mèo con ôm một chân của mèo lớn, ngủ đến cái bụng hướng lên trời.
Sờ sờ cái ót, phát hiện cục u như bánh bao hôm qua đã không đau nữa, chỗ bị phồng lên cũng tiêu giảm đi không ít, Tô Dự trừng mắt nhìn. Hắn phát hiện thân thể mình hiện tại khôi phục sức khỏe thần kỳ tốt, lần trước dấu răng do bị Hoàng thượng cắn chảy máu cũng vậy, sáng sớm liền tốt lên bảy tám phần, chỉ còn dấu đỏ mà thôi. Chẳng lẽ là do ăn quái ngư sao?
Nhất thời nghĩ không ra nguyên cớ, liền không nghĩ nữa, Tô Dự hạnh phúc đem mặt vùi vào bộ lông, thật sâu hít một hơi, sau đó tinh thần chấn hưng bò lên, phải làm đồ ăn ngon cho bọn miêu đại gia a.
Có lẽ bị trường đại chiến hôm qua làm mệt, không nói đến Quốc sư vốn không có thói quen ăn điểm tâm và Lăng vương lúc nào cũng dậy muộn, mà ngay cả Cảnh vương thường dậy rất sớm bò lên bắt cá cũng không thấy bóng dáng đâu.
Vạn dặm trời trong, lại là một ngày thời tiết đẹp.
Tô Dự đem thịt khuê ngày hôm qua đã xử lý tốt chuyển ra, chuẩn bị phơi làm thịt khô.
“Có cần hỗ trợ không?” Một đạo thanh âm thoải mái từ phía sau truyền đến, Tô Dự ngẩn người, xoay người sang đó, liền thấy một nữ tử mĩ lệ thân mặc giao tiêu màu xanh biển đối diện hắn ôn nhu cười nhẹ.
Tô Dự mở to hai mắt, trên thuyền này chỉ có một nữ tử, đó chính là Giao nhân vẫn sinh hoạt trong bể cá tại phòng bếp, sau khi trố mắt một lúc lâu, mới nhớ ra tên của nàng, “Hải Châu, ngươi sao lại đi ra a?”
Vì phòng ngừa Giao nhân chạy trốn, bốn phía vại nước đều có hàng rào sắt, Quốc sư hướng đến việc không cho phép nàng bước ra khỏi vại nước nửa bước. Đi ra thì đi ra đi, nhưng sao cô nương này không nhanh chóng nhảy xuống biển, còn nhàn nhã giúp hắn phơi cá khô như vậy a!
Giao nhân tên Hải Châu cười khổ một chút, bởi vì nàng giấu diếm chọc giận Quốc sư, bị bắt ký kết huyết khế, nay bảo nàng trốn nàng cũng không dám. Huyết khế của Thượng Cổ Thần Thú không phải đùa giỡn, tuyệt đối có thể giết cá ngoài ngàn dặm, cho dù nàng chạy trốn tới chân trời góc bể, một ý niệm của Quốc sư liền có thể giết chết nàng.
Tô Dự trừng mắt, có chút đồng tình nhìn Giao nhân, đã có biện pháp tiết kiệm khí lực như vậy, mà vẫn đem nàng nhốt trong vại nước, nói vậy Quốc sư là ghét bỏ thân phận đồ ăn của nàng. Nay phỏng chừng là lúc nào cũng cần Giao nhân chỉ đường, mới cố mà lập khế.
Thịt trên người hổ giao tương đối bình thường, bộ phận bụng cá non mềm nấu canh thập phần dễ uống, mà ăn ngon nhất không gì hơn cái đuôi rắn kia. Đuôi rắn này cũng không phải thịt rắn chân chính, tuy rằng cũng dai nhưng có xương nhỏ, đến cùng vẫn là thịt cá, ăn vào có độ dai của thịt rắn, lại có vị thịt cá non mềm. Dùng nhiều tiêu và ớt làm thành đuôi hổ giao vị cay, ăn vào có chút giống lươn vị cay, chỉ là so với thịt lươn thì càng thêm thích thú.
Về phần thịt khuê, thì thập phần dai cứng, đại bộ phận phơi thành cá khô, còn lại liền làm cá nướng. Khối thịt cá thật to dày quay trên lửa cho chín khoảng tám phần, rồi sau đó đặt lên bàn đá đã đốt nóng từ trước, rưới lên nước sốt đã điều chế xong, lập tức phát ra tiếng vang xèo xèo hấp dẫn.
Giao nhân cô nương sụp mi cụp mắt làm cung nữ, giúp bưng thức ăn rót rượu, thuận theo vô cùng, chỉ là nhìn ánh mắt nhóm Vương gia ngẫu nhiên đảo qua, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được ý thèm nhỏ dãi trong đó, vẫn nhịn không được có chút kinh hồn táng đảm.
Đi gần một tháng, lại gặp ổ hải quái hai ba lần, càng đi sâu vào biển, hải quái lại càng hung mãnh, Cảnh vương còn trong một lần cận chiến bị thương đổ máu, may mà hữu kinh vô hiểm, một đường đi tới, kho của hai chiếc thuyền lớn Hoàng gia còn lại đã sắp chứa đầy.
Ngày hôm đó, bọn miêu đại gia đang ở trên boong tàu phơi nắng, bỗng nhiên nghe được một tiếng thét kinh hãi của Giao nhân.
“Làm sao vậy?” Tô Dự từ trong đám lông ngẩng đầu, nhìn nhìn mèo trắng lớn đang ngủ say, mèo đen và mèo lớn đen vàng giao nhau đánh thành một đoàn, mèo lớn lông vàng lười biếng vẫy cái đuôi, mèo con lông vàng ôm đuôi to của mèo lớn mà cào, là người duy nhất ở đây có thể nói tiếng người, hắn liền đúng lúc lên tiếng hỏi.
“Nước biển…… Tại sao có thể như vậy……” Hải Châu mở to hai mắt, không thể tin nhìn mặt biển vốn rất quen thuộc, nơi này chính là lối vào đi thông đến hải vực của Giao nhân, bình thường nước biển có màu lam nhạt, nay thế nhưng trở nên yên lặng mà ám trầm.
Tô Dự đứng lên, bốn phía nhìn nhìn, lúc này mới phát hiện, theo thuyền lớn tiến lên, màu của nước biển xung quanh thế nhưng càng ngày càng sậm, sâu đến gần như biến đen, làm người khác nhìn vào không rét mà run, phảng phất như trong nước biển dưới chân, đang che dấu một khe sâu khổng lồ không đáy.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Binh lính giáp: Xem, trên thuyền hoàng gia có nhiều thị nữ mĩ mạo a
Binh lính ất: Có cái gì hiếm lạ đâu, nhóm vương gia dù sao cũng phải tìm chút việc vui
Binh lính bính: Mỹ nhân như vậy, cũng khó trách nhóm vương gia cầm giữ không nổi
Cảnh vương & Lăng vương:[?﹃?]
Giao nhân: QAQ Đừng nhìn nữa, ta ăn không ngon, thật sự!
Bình luận