“Mẻo?” Trưởng hoàng tử không rõ ràng cho lắm hươ hươ móng vuốt.
Đại đại miêu nằm sấp bên hồ, nhàn nhã lắc đuôi to.
Hoàng đế bệ hạ há mồm vung, cục lông nhỏ màu đen vàng “Phốc” một tiếng liền rơi xuống lớp lông thật dày.
Giãy dụa ló đầu ra, Trưởng hoàng tử điện hạ trái phải nhìn nhìn, đại đại miêu phát hiện quả cầu lông nhỏ trên lưng, quay đầu liếm nó một ngụm. Thái tử điện hạ cách đó không xa trông thấy, bỏ thúc thúc nhà mình lại chạy qua, trảo lông mao lưu loát trèo lên.
Thấy đệ đệ trèo lên, Trưởng hoàng tử điện hạ lập tức cao hứng, nghiêng ngả lảo đảo đi qua, kết quả còn chưa đi đến, liền bị Thái tử điện hạ nhào lên cắn đầu.
Hoàng đế bệ hạ lắc lắc cái đuôi, quay đầu nhìn nhìn Chiêu vương đang đi tới hướng mình, thả người nhảy, đem đệ đệ bổ nhào trên bờ cát, nhắm cái đầu tròn vo kia cắn một ngụm.
“Ngao! Ca, đã nói không cho cắn lỗ tai ta mà!” Chiêu vương điện hạ lập tức giãy dụa.
Hải Yến Cung hoàn thành, Hoàng đế bệ hạ liền mỗi ngày đem hai nhi tử ném tới nơi này, nói hay ho là muốn cho nhi tử lây dính một chút khí tức Thượng Cổ Thần Thú của Hoàng tổ thúc. Mỗi lần Tô Dự đến xem, hai nhi tử không phải là ở bên hồ nghịch cát, thì chính là đang ngủ say khò khò trên người đại đại miêu, hoàn toàn không thấy học được cái gì.
“Chỉ bảo Hoàng tử vốn là chuyện của trẫm, ngươi chỉ cần hầu hạ trẫm thật tốt là được rồi.” Hoàng đế bệ hạ đem Tô Dự ý đồ rời giường ấn trở về, duỗi eo, kêu Uông công công gần đó hầu hạ mặc triều phục, thuận tay đem hai nhi tử trên đệm mềm nhấc lên, bảo Uông công công đưa đi cho Hoàng tổ thúc.
“Bữa sáng muốn ăn gì?” Tô Dự ngáp một cái, người đau mỏi không muốn nhúc nhích, ở trên gối đầu cọ cọ.
Hoàng đế bệ hạ nhìn nô tài ngốc khóe mắt còn phiếm sắc đỏ, ánh mắt ám ám, “Ngươi ngủ đi, đồ ăn sáng gọi Ngự Thiện Phòng làm là được.”
Hạ triều, Hoàng thượng trước tiên đến Từ An Cung.
Nay trong cung không có phi tần, tự nhiên cũng hết chuyện các nữ nhân mỗi ngày đến thỉnh an, Thái Hậu mừng rỡ thanh nhàn, ngồi trên nhuyễn tháp vui tươi hớn hở thêu thùa may vá. Một chú mèo lớn vàng kim tựa vào bên chân bà, ôm chuột bông, tựa hồ có chút ghét bỏ, nâng trảo cào hai phát, quay đầu nhìn về phía Thái Hậu.
“Ai nha, ngẫu nhiên thất thủ,” Thái Hậu tự nhiên nhìn ra ánh mắt ghét bỏ của mèo lớn, buông kim trong tay, vuốt vuốt bộ lông màu vàng kim kia, “Chơi tạm đi, ta còn không phải đang làm cái mới cho ngươi đây sao nha.”
Mèo lớn phẩy phẩy lỗ tai màu trắng, hừ một tiếng.
“Thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu.” Hoàng đế bệ hạ đi vào Từ An Cung, hành lễ với cha mẹ.
“Hoàng thượng tới đó à.” Thái Hậu cười ngẩng đầu.
An Hoằng Triệt nhìn nhìn phụ hoàng không có việc gì nằm ăn chờ chết bên chân mẫu hậu kia, lại nghĩ nghĩ đến hôm nay đám triều thần trình lên một xấp tấu chương, nhất thời mất hứng, “Trẫm hôm nay bỗng nhiên nghĩ đến, phụ hoàng trẻ trung khoẻ mạnh, chính là thời điểm cầm quyền, không bằng……”
“Khỏi phải mơ tưởng!” Thái Thượng Hoàng không lưu tình chút nào đánh gãy lời Hoàng đế, vẫy vẫy cái đuôi, cảm giác mới vừa rồi mình nói có chút không thích hợp, liền ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói, “Quả nhân tuổi già, không thể tiếp tục hiệp chính, về sau chớ lại nói lời kiểu này, hoàng quyền nếu đã truyền cho ngươi, phụ hoàng nhất định sẽ không nhúng tay vào nữa.” Nói xong, nhắm chuột bông trong lòng hung hăng cắn một ngụm, cắn lên một cái bất quá thành nghiện, liền trở mình, ôm chuột bông nhanh chóng cào luôn.
Hoàng đế bệ hạ trừng mắt nhìn Thái Thượng Hoàng một lát, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Đảo mắt đã đến tháng chín, tiết trời chuyển lạnh.
Một ngày này, Hoàng thượng theo thường lệ lên triều, nhấc hai quả cầu lông nhỏ trên đệm mềm lên.
“Meo?” Trưởng hoàng tử điện hạ đang ôm đệ đệ ngủ đến say sưa ngẩng đầu, mơ mơ màng màng nhìn phụ hoàng.
Thái tử điện hạ căn bản là không có tỉnh, hướng bên trong bộ lông ca ca chui vào tiếp tục ngủ.
Nghĩ nghĩ sơ qua, không đem nhi tử ném đi Hải Yến Cung, mà xoay người nhét vào trong ổ chăn của Tô Dự.
Tô Dự trong giấc ngủ, cảm giác được có vật nặng đặt trước ngực, có chút khó thở, giãy dụa mở mắt ra, liền đối diện với một đôi mắt đen to lúng liếng, nhất thời sửng sốt. Chỉ thấy một hài tử trắng trắng mềm mềm, trần trụi ngồi ở ngực hắn, tò mò xáp qua nhìn hắn.
“Hi hi……” Oa nhi thấy Tô Dự hoảng sợ, lập tức nở nụ cười, chậm rãi lại gần, vươn đầu lưỡi liếm chóp mũi Tô Dự một ngụm, “Ba ba!”
“Mẻo?” Thái tử điện hạ từ trong ổ chăn chui ra, nhảy đến trên mặt Tô Dự, không rõ ràng cho lắm nhìn về phía đứa bé đột nhiên nhiều ra này.
Tô Dự nâng tay lấy cục lông vàng kim ra, ngồi dậy, nhanh chóng đem hài tử thân trần vây vào trong chăn, “Đại Mao?”
“Ba ba……” Hài tử quả nhiên lên tiếng, cười khanh khách tại ngực Tô Dự cọ cọ đầu.
“Con biến thành người à!” Tô Dự lúc này mới phản ứng lại, cao hứng phấn chấn ôm hài tử xem xét.
“Meo!” Thái tử điện hạ sấn qua hít ngửi, nhảy lên đỉnh đầu tiểu hài tử nằm sấp xuống.
Nhanh chóng mặc xiêm y, Tô Dự ôm Trưởng hoàng tử, trong lòng cất Thái tử, bước nhanh chạy đến Từ An Cung.
Vào được Từ An Cung liền ngây ngẩn cả người, mấy vị Vương gia đã tụ tập cả ở trong phòng.
“U, đã biến thành người rồi này!” Lăng vương cười hì hì xáp lại, “Đại Mao a, còn nhận được Thập Thất gia gia không?”
Hôm nay chính là sinh nhật của Trưởng hoàng tử, không chỉ Lăng vương đến đây, mà các Thân vương khác cũng đều chạy về, vội vàng cho Trưởng hoàng tử cử hành lễ chọn đồ vật đoán tương lai.
Hoàng tử đầy tuổi, thì có thể xuất hiện trước mặt người khác, trong cung thiết yến.
Trưởng hoàng tử điện hạ mặc một thân y phục nho nhỏ màu vàng sậm, được Tô Dự nắm tay dắt từng bước một đi đến đài cao, nhận bách quan triều hạ.
Thái tử điện hạ từ trong lễ phục Hoàng hậu màu vàng sáng của Tô Dự ló đầu ra, hiếu kì nhìn bốn phía. Bách quan sau khi uống rượu chúc mừng sẽ thối lui, bởi lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Hoàng tử không cho phép triều thần quan sát, dù sao cũng là Hoàng tử, nếu như bắt phải thứ gì đó ghê gớm, thì trong mắt triều thần liền sẽ thành miệng lưỡi bất an. Để tránh sự tình trên, lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Hoàng tử Đại An triều chỉ có Thân vương hoàng thất mới có thể tham dự.
Trong đại điện Từ An Cung bày một nhuyễn điếm lớn, mấy vị Vương gia vô cùng cao hứng ném đủ thứ này nọ lên trên. Lễ chọn đồ vật đoán tương lai, do các trưởng bối đặt đồ cho hài tử bắt, nếu hài tử bắt trúng thứ của mình, đó chính là chuyện thập phần may mắn.
Trung vương trịnh trọng thả một quyển sách do chính hắn viết, lúc bắt đầu tiến vào vị Vương gia này đã nói, sách còn chưa khắc bản, là bản thảo đó, rất là trân quý. Nhìn kỹ vào, chỉ thấy trên bìa viết [ Truyện thợ đá ], giảng thuật về một vị thợ giỏi về điêu khắc đá lưu lạc trên hoang đảo, dựa vào cái đục một phen đấu trí cùng hải quái.
Hạo vương ném chĩa cá gỗ, hắn nhớ rõ lúc trước thời điểm Ly vương chọn đồ vật đoán tương lai đã trảo cái này, nghĩ hẳn là đứa cháu mèo con đen vàng cũng thích đi.
Dũng vương gãi gãi đầu, thả chủy thủ nhỏ khảm bảo thạch lên trên, đây xem như là thứ đứng đắn nhất, bởi vì kế tiếp……
Túc vương thả búp bê vải hình ngựa non, Lăng vương ném tú cầu hoa gắn chuông, Cảnh vương ném lưới đánh cá nhỏ do Cảnh vương phi dệt, Chiêu vương thả một nén vàng.
Ly vương và Hoàng thượng là phụ thân nên không cần bỏ gì hết, mọi người liền nhất tề nhìn về phía Thái Thượng Hoàng.
Thái Thượng Hoàng đang ôm Thái tử chơi sửng sốt, mới nghĩ đến mình quên chuẩn bị chọn đồ vật đoán tương lai gì đó rồi, quay ngược nhìn về phía Thái Hậu, Thái Hậu vui vẻ nhìn hắn, một chút cũng không có ý tứ hỗ trợ. Thái Thượng Hoàng hừ một tiếng, đem Thái tử điện hạ trong tay ném lên.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: tranh đoạt hoàng quyền thực là hung tàn ]
Nguồn :
Miêu công: Phụ hoàng, trẫm thân thể không tốt, vẫn là ngài đến hợp chính đi
Miêu cha: Quả nhân lớn tuổi thể nhược, không thích hợp làm lụng vất vả
Miêu công: Thất thúc, ngươi và phụ hoàng như vậy, không bằng……
Thất thúc: Năm đó đoạt vị, ta đã nản lòng thoái chí, không muốn về lại triều đình
Miêu công: Tam ca……
Cảnh vương: Ngao ngao, đừng theo ta nói chuyện, đại bán phá giá đây, giảm giá hải quái đã qua xử lý, chỉ cần 998 đồng!
Miêu công:……
Bình luận