Tô Dự ngượng ngùng xoa xoa miệng, vừa rồi Hoàng đế bệ hạ một câu khí phách “Ngươi là của trẫm” đem hắn dọa sợ, Hoàng thượng không phải nên nói “Ngươi là phi tần của trẫm” hoặc là “Ngươi là thần tử của trẫm” linh tinh vậy sao? Nói nửa câu nghe quá không được tự nhiên…… Thật giống như là thổ lộ vậy ……
Bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, trộm liếc mắt nhìn An Hoằng Triệt sắc mặt trầm tĩnh ăn chân cua, Tô Dự lắc lắc đầu, đem ý tưởng không đáng tin kia bỏ ra. Nhất định là vì hôm nay Hoàng thượng quá đẹp trai, mới dẫn đến hắn bị chứng vọng tưởng.
Lúc này đám tiểu nhị quản lý việc thu mua nâng cá tôm mới vào cửa viện, hai người liền không nói chuyện nhiều nữa, cúi đầu bới cơm.
Nước canh cua hương lạt thơm lừng rưới lên cơm trắng, ăn ngon hết sẩy. Hoàng đế bệ hạ ăn xong cua, liền trộn đồ ăn và nước canh ăn luôn hai chén cơm.
“Muốn ăn thêm thoi cua hay không?” Tô Dự xem bộ dáng Hoàng thượng chưa thỏa ý, hỏi dò. Thật vất vả xuất cung một chuyến, có thể ăn được cua rẻ như thế, nhất định phải một lần ăn đủ, như vậy Hoàng thượng có lẽ thật nhiều ngày sau sẽ không muốn ăn thịt cua.
“Không cần,” An Hoằng Triệt buông đũa, nhìn về phía Tô Dự, “Ngươi còn muốn ăn?”
“Không, ta chính là nghĩ cua này rẻ……” Tô Dự nghĩ, thình lình đem lời thật nói ra.
“Đông gia, ngài đừng nói vậy, cua này một điểm cũng không rẻ đâu,” Hỏa kế quản lý mua hàng đang khiêng đồ vào phòng, nghe lời này của Tô Dự liền xen miệng, “Hai trăm văn tiền một cân đấy!”
“Sao lại đắt như vậy?” Tô Dự nhíu mày, thoi cua bình thường lên xuống cũng chỉ bảy tám mươi văn một cân, nay còn không phải mùa cua nhiều thịt, lẽ ra không thể đắt như vậy mới đúng.
“Gần đây thủy hải sản đều tăng giá,” Trương Thành vừa làm đồ ăn xong một bên rửa tay một bên đi đến, định nhân cơ hội cùng sư phụ nói vài câu, “Có lẽ là năm nay không tốt, gần đây đánh bắt cá toàn kéo lưới trống không.”
“Không phải,” Hỏa kế trưởng quản lý mua hàng có một đôi mắt nhỏ, tinh quang bắn ra bốn phía, nghe vậy thần bí hề hề xáp qua, “Ta nghe nói không phải bởi vì kéo lưới trống, mà là kéo phải quái vật.”
“Nói bừa!” Tô Dự gõ đầu hỏa kế, “Quái vật ở đâu ra?”
“Đây là sự thật,” Hỏa kế cố gắng trừng lớn đôi mắt như hạt đậu xanh, “Hôm nay đi sớm nhập hàng, nghe bọn họ nói, ông chủ vựa cá chúng ta thường mua tối hôm qua về trắng tay, một lưới cá đều cấp cho quái vật kia ăn.”
Tô Dự không quan tâm, phỏng chừng là xuất hiện cá hung mãnh ăn thịt, ảnh hưởng đến ngư dân đánh cá phụ cận kinh thành.
“Có ai gặp qua con quái vật kia chưa?” An Hoằng Triệt nãy giờ không nói gì đột nhiên mở miệng hỏi, thanh âm thanh lãnh uy nghiêm, hỏa kế sợ tới mức lập tức giật mình.
“Đã gặp qua,” Hỏa kế tựa hồ nhớ tới cái gì ghê tởm lắm, bĩu môi, “Nghe nói nó cũng là cá, chỉ là mọc một thân lông heo, còn có thể kêu to giống như heo vậy……” Nói rồi chà xát cánh tay, rùng mình một cái.
“Có vật như vậy thật sao?” Trương Thành bĩu môi, căn bản không tin, “Có phải hay không tiểu tử ngươi biển thủ tiền nhập hàng, kể chuyện bậy bạ?”
“Ta nếu có biển thủ một văn tiền, trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh đi!” Hỏa kế mua hàng nhất thời nhảy dựng lên, thề thốt mình mua tuyệt đối là giá thấp nhất.
Tô Dự thở dài, Tiên Mãn Đường hắn không có mặt ở đây mỗi ngày nên không ai quản, tất cả sổ sách đều lung tung cả lên, “Trương Thành, nếu ngươi không tin, ngày mai cùng hỏa kế đi xem là được.”
“Sư phụ nói phải, sáng mai ta đi xem xem.” Trương Thành áy náy gãi đầu, chỉ lo nấu ăn, mua hàng xảy ra chuyện lớn như vậy hắn thế nhưng không hề hay biết.
An Hoằng Triệt hơi hơi nheo mắt, hai ngón tay thon dài trên bàn đá nhẹ nhàng gõ gõ, hỏa kế này có lẽ có tham vài đồng, nhưng đại bộ phận hẳn là nói thật.
Chinh ngư, dạng như cá nhưng có lông, đồn đãi tính cách âm tàn, gặp thì thiên hạ đại hạn.
Thứ này, thế nhưng thật sự xuất hiện ……
Chỉ cho hai đồ đệ vài món ăn mới để bọn họ tự học thành tài, Tô Dự định đi Chiêu vương phủ gặp Chiêu vương một lần, cùng hắn thương lượng chuyện mở tiệm mới, nhìn nhìn Hoàng thượng bên cạnh, y hẳn là sẽ không để ý phi tần và đệ đệ kết bè làm chuyện buôn bán…… đi?
Ngẫm lại nếu mình là Hoàng thượng, nghe nói giữa đệ đệ cùng sủng phi của mình có tiền tài lui tới, gia sản của sủng phi là do Vương gia mua sắm chuẩn bị, cửa hàng là trên danh nghĩa Vương gia, trang hoàng là Vương phủ lo liệu, ngay cả chưởng quầy, giúp việc, bếp núc đều là Vương gia một tay chuẩn bị…… Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, chuyện này nếu không ngại, Hoàng thượng không còn là Hoàng thượng nữa rồi!
Tô Dự đột nhiên phát hiện, Chiêu vương điện hạ đối với hắn tốt đến có chút không bình thường, bận rộn cỡ nào đều chịu giúp hắn, nếu nói là vì duyên cớ Tương Trấp Nhi, vậy cũng nói không thông, Tương Trấp Nhi ở trong cung địa vị rất cao, song nó cũng không phải mèo của Chiêu vương, mà là mèo của Hoàng thượng, Chiêu vương không cần đối với hắn mang ơn như vậy.
“Phát ngốc cái gì?” An Hoằng Triệt lấy chiết phiến bằng ngọc gõ đầu Tô Dự.
Tô Dự che chỗ bị gõ, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế bệ hạ, lần đầu tiên phồng lên dũng khí cẩn thận quan sát cặp mắt đẹp kia, đôi mắt sáng như đá mắt mèo đen, nơi sâu lộ ra màu hổ phách mang vài phần kỳ dị. Hắn vẫn cho rằng, ánh mắt này luôn luôn tràn ngập nôn nóng và không kiên nhẫn, bình tâm tĩnh trí lại xem, kỳ thật cũng không phải như thế, trong con ngươi mĩ lệ kia rõ ràng ánh lên thân ảnh hắn, bình thản mà yên ổn.
Nhìn đôi mắt như vậy, Tô Dự ma xui quỷ khiến thốt ra, “Thần muốn đi Chiêu vương phủ, cùng Vương gia thương lượng chuyện mở tiệm.” Đột nhiên rất muốn biết, trong ánh mắt xinh đẹp đến không thể tưởng tượng kia, có hay không sẽ xuất hiện nghi kỵ, thậm chí sát khí. Khả năng như vậy, khiến Tô Dự khẩn trương siết chặt nắm tay…… Mình hẳn là điên rồi đi……
“Hoằng Ấp hôm nay không có ở phủ,” An Hoằng Triệt nhíu nhíu mày, “Chuyện mở tiệm ngươi cùng Viên Sách thương lượng là được.”
Ắc? Tô Dự trừng mắt nhìn, Hoàng thượng nghe Vương gia và sủng phi cấu kết, không phải phải nói “Ngươi thật to gan” hoặc là “Ngươi tiện nhân này” sao? Bình tĩnh như vậy là sao thế này? Còn Viên Sách là ai?
Suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra Viên Sách chính là Viên tiên sinh, Tô Dự đã bị Hoàng đế bệ hạ tha ra khỏi Tiên Mãn Đường, “Lấy thân thể như ngươi, mệt chết ngươi cũng làm không thành.”
Hoàng thượng không có một chút nghi kỵ, thậm chí còn có bộ dáng cái gì cũng biết…… Có cái gì đó ở trong đầu chợt lóe qua, muốn bắt lại không bắt được, Tô Dự áp chế vui sướng vô cớ và suy nghĩ loạn tùng phèo trong lòng, gãi gãi đầu, “Vậy để ta cùng Viên tiên sinh bàn bạc được rồi.”
“Ngươi như thế nào dong dài như vậy!” Hoàng thượng một tay kéo Tô Dự ý đồ xoay trở về sang, “Ngươi sau khi về cung hãy thúc giục Viên Sách, ngày mai bàn tiếp, hiện tại cùng trẫm đi nơi này.”
Đang nói, có hai người mặc áo ngắn màu đen từ đầu tường nhảy xuống, sau khi hướng An Hoằng Triệt hành lễ, một người tiến lên nói khẽ với y câu gì đó. Hoàng đế bệ hạ hơi hơi nhíu mày, phất tay cho hai người rời đi.
“Đó là cái gì?” Tô Dự mở to hai mắt, nhìn hai đạo hắc ảnh kia “Víu” một tiếng xuất hiện, lại “Vèo” một tiếng biến mất.
“Ám vệ.” An Hoằng Triệt thản nhiên nói, liếc liếc mắt nhìn Tô Dự đầy mặt sửng sốt, mới không nói cho nô tài ngốc này, hai ám vệ kia đã sớm từ hai tháng trước vẫn đi theo sau Tô Dự, là chính hắn ngốc, vẫn luôn không phát hiện.
Không bao lâu, ám vệ liền đưa tới một chiếc xe ngựa trang hoàng không tồi, Tô Dự bị nhét vào trong xe, còn hiếu kì không thôi thò đầu rón rén. Thế nhưng thật sự có loại chức nghiệp ám vệ này a!
“Hoàng thượng, ngài khi đó vì cái gì lại xuất hiện ở Tô gia, còn ngủ trên giường của ta nữa?” Bỗng nhiên nhớ tới lúc ban sơ Hoàng đế bệ hạ bị hiểu lầm thành ám vệ, Tô Dự rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.
Trong xe ngựa xuất hiện một hồi lặng im, Hoàng đế bệ hạ ánh mắt thâm trầm nhìn về phía ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới nói: “Ngươi về sau sẽ biết.”
Xe ngựa lảo đảo xuyên qua thành, nhắm thẳng khu vực săn bắn Đông Giao mà đi.
Khu vực săn bắn Đông Giao, chính là khu vực săn bắn của Hoàng gia, chiếm ngàn mẫu đất, rất là rộng lớn. Nay cũng không phải mùa săn thú, con cháu huân quý có mặt mũi, ngày thường cũng có thể ở trong này cưỡi ngựa bắn tên.
“Hoàng thượng muốn cưỡi ngựa sao?” Tô Dự xuống xe ngựa, nhìn đến mặt cỏ trống trải và gò đất phập phồng, đột nhiên thấy vui vẻ thoải mái hẳn lên.
An Hoằng Triệt lắc lắc đầu, “Mang ngươi đi một chỗ.” Nói xong, vươn một bàn tay tới hắn.
Bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay màu hồng nhạt xinh đẹp, Tô Dự bốn phía nhìn nhìn, hai ám vệ thế nhưng nháy mắt không thấy bóng dáng, quanh mình không có một bóng người. Nuốt nuốt nước miếng, đành phải thò tay cầm lấy bàn tay kia, thần thần bí bí như vậy, lại khiến hắn sinh ra vài phần chờ mong, bọn họ đây là đang ước hội [hẹn hò] đi?
Nhảy qua một con lạch, vòng qua một cánh rừng nhỏ, quẹo trái quẹo phải năm lần bảy lượt rất là hoang vu, lại trèo lên một triền núi nhỏ cao hai trượng, Hoàng đế bệ hạ đột nhiên dừng chân, hơi hơi nhếch môi cười, “Nơi này là chỗ ta cùng Hoằng Ấp lúc trước thường đến, chỉ có hai người chúng ta mới biết.”
Trước mắt là vùng đất trũng đón ánh mặt trời, bắt đầu từ đỉnh triền, kéo dài đến tận rừng cây xa xa, mọc một khoảnh lớn vô cùng tươi tốt — cỏ đuôi mèo!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Sách đồng thoại: Mặt sau triền núi nhất định có khoảnh lớn đầy hoa hồng.
Sách tu tiên: Mặt sau triền núi nhất định có kỳ trân dị bảo.
Sách cung đấu: Mặt sau triền núi nhất định có thích khách tâm ngoan thủ lạt.
……
Tiểu Ngư: Ta cuối cùng cảm giác khung cảnh có điểm không đúng.
Bình luận