Một nhà đại bá thật là không bớt lo được, hắn lại không dễ xuất cung, mang người đi là tốt nhất, lưu lại cái nhà không, bọn họ muốn làm như thế nào cũng mặc.
Mẫu thân, thứ muội, thêm một di nương, ba nữ nhân chen vừa vặn trên một chiếc xe ngựa, Tô Dự nhường xe ngựa Hoàng gia cho nữ quyến, theo lý thuyết lúc này hắn nên soái khí cưỡi ngựa ở phía trước dẫn đường, thế nhưng, khi Tô Dự đang hưng trí bừng bừng tiếp nhận dây cương thị vệ đưa cho, bỗng nhiên nghĩ đến, hắn, không biết cưỡi ngựa!
Đầu đại mã cao lớn trước mắt phong thần tuấn lãng, vừa nhìn đã khiến cho người ta sinh tâm lo ngại. Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, đi đến thế giới này lâu như vậy, phương tiện giao thông cao cấp nhất hắn tự mình cưỡi qua chính là xe lừa, từ lừa chợt thăng cấp lên ngựa, độ khó rất cao a.
Trường hợp nhất thời có chút xấu hổ, Tô Dự ho nhẹ một tiếng, chỉ vào con lừa màu xám đang cắn củ cải bên góc sân hẻo lánh, nói với thị vệ bên cạnh: “Dắt con lừa kia lại đây.”
Con lừa ngốc ngốc không rõ ràng cho lắm, bị thị vệ cầm củ cải kéo qua.
Tô Dự nâng tay sờ sờ đầu lừa, “Con lừa này là do phụ thân lưu lại, hãy mang nó đi cùng đi.” Nói xong, tiêu sái xoay người lên lừa.
Bọn thị vệ đối với việc nương nương muốn cưỡi con lừa này không dám nhiều lời, cưỡi ngựa đem Tô Dự vây quanh ở giữa, chậm rãi hướng Đông Giao xa xa đi tới.
“Hò hí hò hí —” Đầu lừa nhỏ có thể đi ra ngoài rất là hưng phấn, củ cải trong miệng cũng không cần, cộp cộp tung tăng bắt đầu chạy.
Hoàng đế bệ hạ từ trong vạt áo bò ra, nhảy tới trên đầu nó.
“A ân?” Lừa nhỏ ngửa đầu muốn nhìn y, kẹt nỗi mắt lừa mọc ở hai bên, ngửa đầu nhìn cũng không tới. Bất quá, đối với cục lông thường xuyên bò lên đầu này nó sớm đã thành thói quen, nhìn không thấy cũng liền từ bỏ, tiếp tục hưng phấn mà gấp rút lên đường.
Nhớ tới trước kia mỗi ngày cùng một mèo một lừa đi bán cá, Tô Dự nhịn không được cong khóe miệng, thò tay sờ đầu miêu bệ hạ. Hoàng đế bệ hạ ghét bỏ vẫy vẫy móng vuốt, nô tài ngốc này, vậy mà để trẫm cưỡi lừa, lại còn không tắm rửa con lừa này nữa.
Đại bá trơ mắt nhìn Tô Dự mang ba nữ nhân một con lừa đi, suy sụp ngồi ở cổng lớn. Mất đi lợi thế cuối cùng để uy hiếp Tô Dự, màn kịch này phải diễn tiếp như thế nào đây?
Cho dù con lừa lâu không ra ngoài nên chạy thập phần ra sức, nhưng bất quá nó thực sự là lừa, khi đoàn người đuổi tới thôn trang, mặt trời đã muốn xuống núi. Đợi sau khi đem mẫu thân và thứ muội dàn xếp ổn thỏa, bầu trời đã tối đen.
Lúc này chạy về cung dĩ nhiên không kịp, bọn thị vệ đều có chút khó khăn. Cung phi không được ngủ lại bên ngoài, nói cái gì bọn hắn cũng phải trở về, nhưng hiện tại trở về thì đừng nói tới cửa cung, ngay cửa thành kinh thành phỏng chừng đều đã đóng mất tiêu.
Tô Dự ngược lại là không sợ chút nào, phất phất tay bảo quản gia thôn trang an bài bọn thị vệ đi nghỉ ngơi. Cung phi đúng là không thể ngủ lại bên ngoài, nhưng nếu là ở bên người Hoàng thượng, đó lại là vấn đề khác.
Hoàng đế bệ hạ đối với chuyện không thể hồi cung thực bất mãn, nằm trong lòng Tô Dự không để ý tới hắn.
“Thôn trang này ta còn chưa đến qua, nghe nói còn có ao cá, chúng ta đi xem đi.” Tô Dự móc cục lông trong lòng ra, nhìn bộ dáng không tình nguyện buồn cười của y, sai hạ nhân cầm đèn lồng, đi về phía ao cá.
Trong ruộng trồng đều là ớt, một mảnh xanh xanh biêng biếc, rất là khả quan.
“Đây đều là ớt giống sao?” Tô Dự hỏi trang phó dẫn đường.
“Giống tốt, giống tốt,” Trang phó vội vàng trả lời, “Ban đầu tưởng là thứ quý giá, sợ hầu hạ không tốt, ai ngờ thứ này thật sự khỏe mạnh, cũng không hấp dẫn côn trùng.”
Tô Dự gật gật đầu, lo lắng ngay từ đầu của hắn chính là ớt không thích ứng được khí hậu nơi này, việc khác thì ngược lại không phải lo, dù sao cũng là giống ngoại lai, trong vòng vài năm hẳn là không có thiên địch. Đợi đến khi phần lớn ớt thành thục, hắn là có thể đẩy ra món cay Tứ Xuyên tại Tiên Mãn Đường.
Nay chính hắn không thể tiếp tục đi ra nấu ăn, như vậy muốn đem Tiên Mãn Đường mở rộng khắp đại giang nam bắc, thì bán tôm hương lạt, cua hương lạt là thỏa đáng nhất. Bởi vì mấy món này chỉ cần nước tương pha chế tốt, không cần trù nghệ inh cũng có thể làm ra, hắn chỉ cần khống chế một hạng nước tương này là đủ.
Thôn trang cũng không lớn, đi một lát liền đến ao cá. Nhóm trang phó treo rất nhiều đèn lồng chung quanh ao cá, quét tước ra một mảnh đất trống, lại bày bàn ghế, trải sẵn đệm. Tô Dự thấy thứ gì cần đều được chuẩn bị tốt, liền phất tay bảo mọi người lui ra.
Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, đêm hôm khuya khoắt thế này, để nương nương một mình bên ao nước, cái này nói người ta làm sao yên tâm được nha?
“Ta ngồi đây một lát, các ngươi chờ ở xa xa đi.” Tô Dự giả vờ giả vịt ngồi xuống ghế, một bộ tư thái cao nhã thưởng thức cảnh đêm.
Bọn hạ nhân không dám nhiều lời, lần lượt thối lui đến xa xa.
Tô Dự trái phải nhìn nhìn, lúc này mới đem Hoàng đế bệ hạ ôm ra, “Trong ao có nuôi mấy con cá to, ta đi vớt một con nướng cho ngươi ăn.”
Cổ nhân rất chú ý chuyện quá giờ ngọ thì không ăn nữa, người quyền quý trong cung, buổi tối sẽ ăn chút đồ ngọt điểm tâm, trong điền trang cũng như vậy, tối là không đốt lửa. Tô Dự sợ Hoàng thượng bị đói, liền nghĩ làm chút cho y.
An Hoằng Triệt ngẩng đầu nhìn Tô Dự, nguyên lai nô tài ngốc này ép buộc lâu như vậy, là vì muốn làm đồ ăn cho trẫm, một đôi lỗ tai đầy lông giật giật, hừ, đừng tưởng rằng như vậy liền có thể bỏ qua, đợi hồi cung, hừ hừ hừ……
Tô Dự cũng không biết Hoàng đế bệ hạ đang nhớ thương cái gì, nhấc chân cầm lấy một cây chĩa cá, đi đến bên hồ nước.
Chủ nhân trước của thôn trang đối với ao cá này tựa hồ cũng không để bụng, tùy tiện nuôi vài loại cá nước ngọt, cũng không thèm đi vớt. Nay, mấy con cá trong ao thân mình mập mạp, cơ hồ cỏ dại lan tràn, lúc này không ăn còn đợi đến khi nào?
Bên cạnh ao có chút bùn lầy, lại mọc đầy cỏ dại cao cao. May mà vài trang phó kia cẩn thận, ở trong này đặt hai khối đá xanh lớn. Tô Dự giơ chĩa cá đứng trên đá xanh nhìn xuống nước, mặc dù có đèn lồng chiếu sáng, nhưng trong nước vẫn tối đen thấy không rõ lắm. Nuốt nuốt nước miếng, hôm nay có chút hưng phấn quá mức, quên mất mình không am hiểu bắt cá, vụng trộm quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng đế bệ hạ trên bàn, kiên trì chĩa mạnh xuống nước một cái.
“Rầm!” Tô Dự nâng cái chĩa nặng trịch lên, đâm được một đống cỏ dại.
“Rầm!” Lại nâng cái chĩa nặng trịch lên, đâm được một đống bùn nhão.
Tô Dự lau mồ hôi, trước mặt người trong lòng, không thể mất mặt như thế, đi đến khối đá xanh bên cạnh, lại nâng chĩa.
“Rít —” Một tiếng xé gió bén nhọn từ xa xa truyền đến, Tô Dự sửng sốt, theo bản năng nghiêng người tránh đi, thế nhưng hắn vốn là đứng ở rìa khối đá xanh, dời bước như vậy, liền thẳng tắp muốn ngã xuống ao nước.
“Ầm!” Một viên đá cùng ám khí kia ở trên không chạm vào nhau, một cánh tay ấm áp đúng lúc ôm ngang eo Tô Dự, mang theo hắn nhẹ nhàng nhảy khỏi rìa ao nước.
“Hoàng thượng!” Tô Dự kinh hồn chưa định nhìn Hoàng đế bệ hạ đột nhiên biến thành hình người, “Đó là cái gì vậy?”
“Ngậm miệng!” An Hoằng Triệt nâng tay, bắn ra một viên đá, “Vèo vèo vèo”, đèn lồng treo bên cạnh ao nháy mắt tắt ngúm sạch sẽ, cùng lúc đó, ôm Tô Dự nhanh chóng giấu vào trong bụi cỏ dại.
Đôi mắt có thể thấy mọi vật trong bóng đêm cẩn thận phân biệt động tĩnh quanh mình, chậm rãi cầm lấy chĩa cá trong tay Tô Dự, ném mạnh tới lùm cây thấp cách đó không xa.
“A —” Một bóng người từ trên cây ngã xuống, rầm một tiếng nện xuống đất.
“Nô tài ngốc, đừng nhúc nhích!” An Hoằng Triệt thấp giọng dặn dò Tô Dự, bản thân thì thả người, một bước nhảy lên tán cây cao vài trượng.
Trong nơi hoang vu yên tĩnh, Tô Dự nghe được vài tiếng vang của xương cốt gãy lìa, rụt rụt cổ, bỗng nhiên cảm thấy tóc gáy sau lưng có chút dựng đứng, hoảng sợ quay đầu, liền thấy một hắc y nhân đang lặng lẽ thò tay về phía hắn.
“A!” Tô Dự quát to một tiếng, làm hắc y nhân kia sợ tới mức run run, Tô Dự nhân cơ hội một cước đạp tới hạ bộ người nọ.
Thích khách hiển nhiên không dự đoán được Tô Dự lại phát hiện ra hắn, bị dọa trố mắt đồng thời phản ứng cũng chậm một nhịp, vừa vặn bị Tô Dự đá, không đợi tiếng kêu thảm thiết vang lên, một thanh chĩa cá phá không mà đến, trực tiếp đâm vào vai hắn đem người ghim xuống đất bùn.
Hoàng đế bệ hạ ánh mắt ngoan lệ, một tay gắt gao nắm chĩa cá, một tay kéo Tô Dự vào trong lòng, đáng chết, những người này dĩ nhiên là muốn bắt Tô Dự đi!
“Nương nương!” Trang phó bên kia nhìn thấy đèn lồng cạnh ao tắt ngúm, nhanh chóng đến xem xét.
“Hoàng thượng, ngươi……” Tô Dự nhìn về phía Hoàng đế bệ hạ, ý bảo y nhanh biến về mèo.
An Hoằng Triệt không hề cử động, gắt gao ôm Tô Dự không chịu buông tay.
Nhóm trang phó một lần nữa châm đèn lồng, phát hiện dưới tàng cây nằm thi thể ba hắc y nhân, trong bụi cỏ còn một tên nửa chết nửa sống bị ghim trên mặt đất, nhóm hạ nhân nông trang chưa thấy qua huyết tinh nhất thời bị dọa nhũn chân.
“Ngươi, đi gọi bọn thị vệ Hoàng gia lại đây.” Tô Dự chỉ một tiểu tư còn có thể đứng vững, bảo hắn đi gọi người.
Bọn thị vệ rất nhanh chạy tới, đối với việc Hoàng đế bệ hạ đột nhiên xuất hiện ở nơi này rất là hoảng sợ, đồng loạt quỳ xuống đất thỉnh tội.
“Mang những tên này theo, bãi giá Ba Đào Viên.” An Hoằng Triệt gương mặt lạnh lùng, nhanh chóng hạ vài đạo mệnh lệnh. Những người này hiển nhiên đã sớm có mai phục, bọn họ tự nhiên không thể tiếp tục ở lại nơi này, phải nhanh một chút đổi sang một địa phương an toàn.
Tô Dự choáng váng hồ đồ bị Hoàng thượng mang theo lên ngựa, rời khỏi điền trang của mình, đi đến một đại thôn trang cách đó không xa.
Thôn trang kia cách điền trang của Tô Dự không xa, chính là một biệt viện Hoàng gia xa hoa, trên bảng hiệu tinh xảo viết rõ ràng ba chữ lớn “Ba Đào Viên”.
“Nơi này là?” Tô Dự trừng mắt nhìn, Ba Đào Viên này khắp nơi tinh xảo xa hoa, không thua gì hoàng cung, trong ngày mùa thu khô ráo như thế này, thế nhưng có thể ngửi được một cỗ thủy khí ướt át ấm áp.
“Biệt viện của Cảnh vương.” Hoàng đế bệ hạ đi vào nơi này, thân thể căng thẳng mới dần dần thả lỏng. Hôm nay là y chủ quan, nguyên nghĩ Tô Dự chỉ là về thăm Tô gia một chuyến, không ra khỏi thành, vì tiện xuất cung nên không mang ám vệ, ai ngờ suýt chút nữa làm Tô Dự bị thương.
Bạn đang
Cảnh vương? Tô Dự trừng mắt nhìn, nhớ ra là vị thân vương điện hạ đưa chinh ngư cho Quốc sư kia, “Cảnh vương không phải ở tại bờ Đông Hải sao?”
An Hoằng Triệt liếc mắt nhìn hắn, ở tại bờ Đông Hải thì không thể có biệt viện ở kinh thành sao?
Tô Dự cũng phát hiện vấn đề mình vừa hỏi có chút ngu xuẩn, đám hoàng thân quốc thích đều có tiền như vậy, nếu ở kinh thành không có một hai chỗ bất động sản mới gọi là kỳ quái đi.
Bọn hạ nhân Ba Đào Viên thấy Hoàng thượng đến, một chút bối rối cũng không thấy, cung kính hành lễ với Hoàng thượng, hơn nữa dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp chủ viện, dẫn hoàng thượng đi vào nghỉ tạm.
Chủ viện tên là “Thính Tùng”, mới vừa đi đến trước cửa, liền nghe được tiếng nước chảy róc rách, Tô Dự hiếu kì nhìn chung quanh. Trong viện phân tán rất nhiều đèn cung đình rũ xuống đất, vỏ ngoài đều do một loại lưu ly xanh biển đặc biệt làm thành, đem toàn bộ sân chiếu ra một loại sắc màu lam bích. Trong mảnh sân màu bích lam này, tu kiến vài cái hồ nhỏ hình dạng khác nhau, trong hồ sóng biếc nhộn nhạo, còn bốc lên một ít sương mù, đúng là ôn tuyền [suối nước nóng]!
Hoàng thượng kéo Tô Dự, ngựa quen đường cũ đi xuyên qua sân, những hạ nhân kia cũng không bám sát, chỉ xa xa đi theo, đưa hai người đến trước cửa phòng ngủ liền ngừng cước bộ.
“Nơi này thật đúng là chỗ tốt a.” Tô Dự có chút nhìn không kịp, thấy bên trong phòng ngủ cũng là đèn lưu ly xanh biển, nói vậy Cảnh vương hẳn là thực thích màu lam.
“Thích thì cho ngươi.” Hoàng đế bệ hạ chẳng hề để ý nói.
“A?” Tô Dự ngẩn người, “Đây không phải là biệt viện của Cảnh vương sao?”
“Đoạt lấy là được.” Hoàng đế bệ hạ một chút cũng không cảm thấy thưởng gia sản của huynh trưởng cho vợ có cái gì không đúng, đang tính toán đến thời điểm tất niên có thể nhìn thấy Cảnh vương, cùng hắn đánh một trận thuận đường đem biệt viện đoạt đến tay luôn.
Tô Dự ho khan một tiếng, “Không cần đâu, ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.” Hắn cảm giác Hoàng thượng càng ngày càng có xu thế phát triển theo hướng hôn quân, hắn phải chăng nên ngăn cản một chút?
Biệt viện Cảnh vương tựa hồ có không ít thị vệ, tuần tra nghiêm ngặt lại có quy luật làm người ta dị thường an tâm. Sau khi Hoàng thượng xác nhận chung quanh chủ viện không có bất cứ nguy hiểm nào, liền ném Tô Dự ở lại, mắt đầy sương lạnh ly khai.
Mấy tên thích khách kia rõ ràng là mai phục đã lâu, đối với địa hình điền trang rõ như lòng bàn tay, Tô Dự hôm nay đi điền trang bất quá là ý nghĩ lâm thời, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng có bố trí tinh tế như vậy, kia chỉ có thể thuyết minh, những người này sớm đã trà trộn vào điền trang, có lẽ từ khi Tô Dự mua thôn trang này, đã có người theo dõi.
Loại cảm giác thứ của mình bị người khác mơ ước thật không tốt, Hoàng đế bệ hạ lạnh lùng nhìn hắc y nhân không chịu nổi mà phát run trước mặt, dám đánh chủ ý lên Tô Dự, thì phải làm tốt chuẩn bị xuống chảo dầu.
Tô Dự một mình nhàm chán ở trong viện, nhìn ôn tuyền bốc sương mù mịt trong viện, quyết định thừa dịp trước khi Hoàng thượng trở về làm chút chuyện có ý nghĩa.
Trăng trên đầu cành liễu, đêm nay chính tình nùng.
Vì thế, thời điểm Hoàng đế bệ hạ xử lý xong chuyện thích khách trở lại chủ viện, phát hiện Tô Dự không có trong phòng ngủ, mà trong sân ánh nến xanh biển đung đưa, trong hồ ôn tuyền sương mù bóng người tựa như ảo mộng, trôi nổi một bát — mì hải sản.
Tô Dự ngồi xổm bên bờ ôn tuyền, hướng Hoàng đế bệ hạ vẫy vẫy tay, “Không biết ngươi chừng nào thì trở về, ta liền để trong ôn tuyền giữ ấm.” Vừa nói, một bên thò tay mò một bát ngọc nổi lơ lửng, đưa tới trước mặt Hoàng đế bệ hạ, thuận tay lại tại bên trong khe đá lấy ra hai quả trứng gà.
Trứng gà luộc ôn tuyền, nghe nói hương vị rất ngon.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Tiểu Ngư: Hoàng thân quốc thích quả nhiên đều là thổ hào, nhiều biệt thự như vậy
Cảnh vương phi: Báo cáo sự thật việc thật, Cảnh vương tại Kinh Giao có nhiều chỗ bất động sản, mà không đứng tên ta
Cảnh vương trắc phi: Báo cáo sự thật việc thật, Cảnh vương tại Đông Hải trữ hàng đại lượng cá khô, mà không tính toán bán ra
Cảnh vương trắc trắc phi: Báo cáo sự thật việc thật, Cảnh vương tại bờ biển bốn phía vớt chinh ngư, mà chỉ nộp lên mấy con
Miêu công: Như vậy vấn đề đến đây, kỹ thuật bắt cá đến cùng nhà ai mạnh hơn?
Cảnh vương: Đến bờ biển Đông Hải tìm Cảnh vương.
Bình luận