“Khởi bẩm nương nương, Hoàng thượng quả thật đi Bích Tiêu Cung.” Tiểu thái giám đi thăm dò tin tức trở về bẩm báo.
“Hiền phi đâu? Hay là một mình trở về Bắc Cực Cung rồi?” Người nghe tin che miệng cười khẽ.
“Hoàng thượng đi Bích Tiêu Cung…… là mang theo Hiền phi cùng đi.” Tiểu thái giám kiên trì nói tiếp.
Đức Chiêu nghi đánh nghiêng chén trà trong tay, Thục Chiêu nghi xé nát tấm khăn trong tay áo, Trương Chiêu nghi đang được người đỡ trở về thì cái chân còn lại cũng trượt luôn.
“Đi nghe ngóng tiếp!” Mọi người cắn răng.
Hoàng thượng đi lâm hạnh mỹ nhân, như thế nào còn mang theo Hiền phi? Chắc là bản thân Hiền phi không cam lòng, bám đuôi đi theo, hừ, một lát nữa hẳn sẽ thất hồn lạc phách tự mình trở về Bắc Cực Cung thôi.
“Về, về rồi……” Tiểu thái giám thở hổn hển chạy đến.
“Hiền phi về Bắc Cực Cung rồi?” Người nghe tin trước mắt sáng lên.
Tiểu thái giám gật gật đầu, “Hoàng thượng và Hiền phi đã cùng nhau về Bắc Cực Cung rồi ạ.”
“……” Cái gì gọi là Hoàng thượng đi Bích Tiêu Cung xem mỹ nhân chứ, chính là mang Hiền phi đi dạo một vòng a.
Đức Chiêu nghi không đánh nghiêng ly trà nữa, Thục Chiêu nghi không xé khăn tay nữa, Trương Chiêu nghi cũng không có cái chân thứ ba để trượt nữa, mọi người nhất trí trợn ngược hai mắt, hôn mê bất tỉnh.
Đại hỉ đại bi [vui lớn buồn lớn], nộ hỏa công tâm.
Thái y sờ sờ râu, kê cho các nương nương thang thuốc hạ hỏa y như nhau, trời đông giá rét lạnh lẽo thế này mà còn có thể bị hỏa nóng, chắc là do than củi đốt trong cung quá nhiều, phải đề nghị Thái Hậu cắt giảm định mức than lửa mỗi ngày của nhóm phi tần mới được.
–0–
Trở lại Bắc Cực Cung, Hoàng đế bệ hạ bưng bát mì hải sản nóng hầm hập, vừa ăn vừa đốc xúc Tô Dự xem thực đơn.
Tô Dự bất đắc dĩ mở [ Thực đơn Tô ký ] ra tìm một tờ rồi lại một tờ, từ đầu tới đuôi căn bản không có phương pháp ăn Giao nhân.
Hoàng đế bệ hạ rốp rốp cắn một con tôm, bất mãn nói: “Thực đơn này của ngươi vốn là không đầy đủ, đổi quyển khác đi.”
“Hoàng thượng……” Tô Dự thở dài, tiếp nhận cái bát không trong tay Hoàng thượng đưa cho Uông công công, lấy khăn bố lau lau tay iêu đại gia, “Giao nhân không ngờ đã sinh ra trí tuệ, không khác gì thường nhân, này…… không thể ăn.”
“Cá có thông minh thế nào cũng vẫn là cá,” Hoàng đế bệ hạ không cho là đúng, “Thời thượng cổ, mãnh thú nào mà không có trí tuệ, tổ tiên còn không phải ăn sạch không chừa hay sao?”
“Tổ tiên vào thời kỳ man hoang và hiện tại vẫn giống nhau sao?” Tô Dự gãi gãi đầu, như thế nào lại có cảm giác không thể nói rõ với Hoàng thượng nhỉ.
“Đương nhiên như vậy, trẫm bây giờ vẫn còn ăn mãnh thú đây!” An Hoằng Triệt chỉ chỉ hà la chi ngư dùng làm điểm tâm trên bàn, “An gia ta nếu không ăn mãnh thú, thiên hạ liền đại loạn.”
Tô Dự vô lực rũ bả vai, nói đạo lý với mèo sao lại khó như vậy a?
Hoàng đế bệ hạ khiêng Tô Dự đang nhức đầu nhức não, ném lên long sàng, sau đó nhảy dựng lên nhào qua, ôm lấy cọ cọ, “Ngươi ngày mai đi tầng ba An Quốc Tháp tìm xem, có lẽ trên thực đơn khác có.”
Tô Dự giật giật khóe miệng, “Hoàng thượng, Giao nhân kia chỉ có nửa người dưới là đuôi cá, nếu ngươi muốn ăn, thì nửa người trên làm sao bây giờ?” Lời này nói xong liền cảm giác có chút hung tàn, hắn căn bản không thể tưởng tượng chính mình mài dao soàn soạt đi giết một mĩ nữ mảnh mai, băm thành hai đoạn, một đoạn ném xuống, một đoạn nấu canh……
Bị cảnh tượng chính mình tưởng tượng ra dọa sợ, Tô Dự nhịn không được run run.
“Lạnh?” Hoàng thượng đang nằm sấp trên ngực Tô Dự chụp dải tua rua ngửa đầu nhìn hắn, không đợi trả lời, hai ba cái liền cởi áo ngoài, tiến vào ổ chăn, một tay kéo người ôm vào lòng.
“Hoàng thượng, Giao nhân kia nhìn thế nào cũng là người cá, hơn nữa còn là nữ nhân yếu đuối, ta không hạ thủ được……” Tô Dự quyết định buông tay chuyện khuyên can.
“Ân?” An Hoằng Triệt nhíu mày, lúc này mới nhớ tới bộ dáng nửa người trên của con cá lớn kia, nhất thời đen mặt, một phen bóp chặt cằm Tô Dự, “Thế nào, ngươi đây là thương tiếc nàng ta?” Nô tài ngốc đáng chết này, dám chú ý nữ nhân khác! Ngẫm lại thì từ lúc rời khỏi Bích Tiêu Cung, Tô Dự đã vì Giao nhân kia mà nói biết bao nhiêu lời hay ý đẹp, Hoàng đế bệ hạ nhất thời nổi khùng.
“Không, không phải,” Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, trực giác nói cho hắn hiện tại phi thường nguy hiểm, thế nhưng lại không biết là câu nói kia chọc tới miêu đại gia, “Nàng là người cá, ta cảm giác…… Ngô……”
Một câu còn chưa nói xong, nội sam Tô Dự đã bị móng vuốt mèo rẹt một tiếng xé nát.
“Hừ, dám ở trước mặt trẫm nhắc đến nữ nhân khác, đêm nay phải nói chuyện gia pháp rõ ràng với ngươi mới được!” Hoàng đế bệ hạ xoay người đè con cá trắng nõn lại, một ngụm cắn sau gáy hắn.
Chú cá đáng thương bị đặt dưới vuốt mèo chỉ có thể vô lực giãy dụa vài cái, rồi bị ăn sạch vào bụng.
Miêu đại gia một bên dùng lực, một bên tính toán nô tài ngốc đêm nay thay Giao nhân kia nói mấy câu, nói mấy câu thì phải phạt hắn mấy lần, hừ hừ hừ!
Vì thế, đêm đông rơi tuyết dài đằng đẵng, trong Bắc Cực Cung lại là xuân ý dạt dào.
“Hoàng thượng, thần tổng cộng chỉ nói hai câu, hai lần đã…… ngô, đã đủ……” Âm cuối trong lời nói mang theo một tiếng thét kinh hãi.
“Nói bậy, ngươi tổng cộng nói ba câu, đây là khi quân, phạt thêm một lần!”
“A!”
Bởi vì bị bạo quân đáng sợ dùng gia pháp trừng phạt, Tô nương nương ngày kế liền xụi lơ trên long sàng không thể đứng dậy. Hoàng đế bệ hạ không có điểm tâm ăn cũng không giận, ôm chú cá ngủ say liếm một lần, mới mĩ mãn mà xuống giường lên triều.
Nửa đêm hạ một trận tuyết nhỏ, buổi sáng đã ngừng.
Bích Tiêu Cung bởi vì không có ai cư trụ, trên đường đã phủ một lớp tuyết trắng mỏng manh, nay in lại một chuỗi trảo ấn hình hoa mai, phía cuối trảo ấn, là hai con mèo hoa lớn và một con mèo mập nhỏ, trên lưng mèo hoa lớn đen trắng giao nhau, còn cõng một quả cầu lông nhỏ mình mặc mã giáp.
“Con này là Giao nhân?” Mèo mập nhỏ ngồi trên bờ ao, hiếu kì nhìn Giao nhân lui về một góc trong ao nước, “Sao lại không có mang cá?”
“Meo –” Mèo con mặc mã giáp trên lưng mèo lớn nhảy xuống muốn tiến lên.
Túc vương nhảy lên vành rìa ao, bước trên thềm đá hẹp như giẫm trên đất bằng, đi đến bên cạnh Giao nhân, trưởng hoàng tử điện hạ hưng phấn kêu hai tiếng, vươn móng vuốt nho nhỏ khều khều mái tóc dài phiếm ánh lam kia.
“Nha!” Giao nhân cuống quít tránh đi, sợ tới mức run cầm cập, nàng có thể cảm giác được khí tức bất đồng trên người đám mèo này, đó là khí tức nguy hiểm mà chỉ thượng cổ mãnh thú mới có, khiến nàng theo bản năng cảm thấy kinh hoảng trong lòng.
Bởi vì Giao nhân bối rối né tránh, nước trong ao bị quăng ra, mèo lớn lưng cõng mèo nhỏ nhanh chóng nhảy ra, giũ giũ móng vuốt bị ướt.
Giao nhân trốn đến bên kia ao nước, cảnh giác nhìn chằm chằm hai con mèo một lớn một nhỏ này.
“Ngươi xem ngươi kìa, xấu như vậy, dọa sợ người ta rồi!” Bên tai truyền đến một tiếng mèo kêu, Giao nhân cứng ngắc quay đầu, liền đối diện với một cái mặt mèo đen vàng giao nhau, nhe răng về phía nàng, hình như là muốn làm ra động tác mỉm cười, “Mỹ nhân chớ sợ!”
“Oa nha!” Giao nhân sợ tới mức ùm một tiếng lặn xuống nước.Ào ào, đuôi cá to đùng giơ lên rồi hạ xuống, kích khởi bọt nước đầy trời, làm Lăng vương điện hạ ướt từ đầu tới đuôi.
“Hắt xì!” Mèo lớn đen vàng giao nhau nhanh chóng giũ giũ nước dính trên người.
“Ai nha, điện hạ, nhanh lên!” Uông công công vừa vặn mới đến cùng Hoàng thượng, nhanh chóng lấy khăn bố ra, đem mèo lớn ướt đẫm bao lấy.
Hoàng đế bệ hạ nheo mắt, nhìn nhìn Giao nhân ẩn mình trong nước, sát ý nảy sinh.
Vì thế, thời điểm Tô Dự tỉnh ngủ, đến gọi Hoàng thượng trở về ăn cơm, thì trông thấy một đám mèo, ngồi xổm trên nhuyễn tháp Uông công công trải sẵn, một bên đốt lửa than, một bên nhìn chằm chằm ao nước.
“Con này lớn như vậy, chắc là đủ ăn vài ngày đi?” Lăng vương điện hạ đã hong khô lông nuốt nuốt nước miếng.
Túc vương thả mèo con trên lưng xuống, ôm vào trong ngực liếm liếm đầu, “Đáng tiếc chỉ có thể ăn một nửa.”
“Tẩu lử [tử]!” Chiêu vương điện hạ nhìn thấy Tô Dự.
Tô Dự tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cũng minh bạch Chiêu vương là đang cùng hắn chào hỏi, liền đi qua sờ sờ đầu mèo mập nhỏ, đem mèo nhỏ lông vàng đang ngồi xổm nhìn chằm chằm ao cá trước mặt ôm lấy, “Nên trở về ăn cơm rồi.”
Mèo trong lòng duỗi cổ, muốn một cái hôn, “Ngươi tìm được thực đơn chưa?”
“Ta vừa thức dậy, còn chưa kịp đi tìm thực đơn.” Tô Dự nhìn nhìn Giao nhân run cầm cập trong nước, ho khan một tiếng, làm sao mà đem cô nương nhà người ta dọa thành như vậy a?
“Đừng, đừng ăn ta……” Giao nhân rốt cuộc nhìn thấy một người có thể nói chuyện, run run rẩy rẩy nổi lên, “Ta đã thấy một con mèo rất giống với y, màu vàng ròng ……”
Nguồn :
Nghe được lời ấy, cả đám mèo đều trợn tròn mắt, nhất tề nhìn về phía Giao nhân.
Giao nhân sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi.
Mèo nhỏ trong lòng Tô Dự nhảy xuống đất, nháy mắt biến thành đế vương tuấn mỹ, thanh âm lãnh liệt nói: “Ngươi nói rõ ràng cho trẫm, thấy ở nơi nào? Có đúng là màu vàng kim không?”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Tiểu Ngư: Giao nhân là người a, không thể ăn
Miêu công: Ai nói?
Tiểu Ngư: Ngươi xem, Giao nhân chia làm “Giao” và “Nhân”, một nửa là cá một nửa là người
Miêu công: Vậy thì ăn bộ phận cá là được, bộ phận người không ăn Tiểu Ngư:……
Bình luận