Dark?

Chương 1289: Có dám đánh một trận! 

Xem giới thiệu truyện Tiên Nghịch
A+ A-
Thiên nhân đệ tam suy!
 
Dù là ở giới nội hay giới ngoại, dù là trong tộc lạc hay tông phái này, tu vi thiên nhân đệ tam suy cũng đủ thành cường giả, hiếm thấy có người nào có gan trêu trọc, thân phận thường cực kỳ cao quý, hưởng lợi rất lớn lao.
 
Trong giới nội, tông phái cấp tám ở Vân Hải tinh vực nếu có người đạt tu vi thiên nhân đệ tam suy là đủ trở thành người đứng đầu. Ngay cả ở trong tông phái cấp chín thì người đạt tu vi thiên nhân đệ tam suy cũng không nhiều.
 
Tổng thể mà nói, thực lực giới nội xa xa không bằng giới ngoại. Lúc này lão giả xuất hiện trước mặt Vương Lâm là một tu sĩ đệ tam suy, là tộc nhân của đại tộc Hỏa Tước tộc của Thái Cổ Tinh Thần, là thủ lĩnh của phân tộc ở vùng đất Điên Lạc này.
 
Từ trước khi tiến vào lầu các Vương Lâm đã nhận ra trong lầu các này có khí tức của người Hỏa Tước tộc. Đối với sự xuất hiện của lão giả này, hắn cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
 
Tại vùng đất Điên Lạc này gặp được người của Hỏa Tước tộc, trên mặt Vương Lâm liền hiện lên một nụ cười.
 
Lão giả Hỏa Tước tộc kia bước vào lầu hai, rất tùy ý ngồi xuống, ánh mắt như đuốc đánh giá Vương Lâm. Thần sắc hắn có vẻ bình tĩnh như vậy nhưng thực tế là cực kỳ cảnh giác.
 
Tộc trưởng Ám Hạt Tộc phía sau Vương Lâm tất nhiên là hắn nhận ra, lại càng biết tu vi của đối phương. Nhân vật như vậy lại không có tư cách ngồi ở trước mặt thanh niên này mà giống như người hầu đứng phía sau.
 
Vô hình trung, Vương Lâm trong mắt lão giả này đã trở nên thần bí khó lương.
 
Mặt khác là hắn không nhìn thấu tu vi của Vương Lâm!
 
Dù thần thức hắn có tản ra thì cũng không thể cảm nhận được một chút khí tức tu vi trên người Vương Lâm, càng không cần nói là nhận ra đối phương là người tộc nào.
 
Người của Thái Cổ Tinh Thần cũng không phải ai cũng có tộc ấn ở mi tâm. Thậm chí một số người có đại thần thông còn có thể ẩn tộc ấn, không cho người ngoài nhận ra chút nào.
 
– Người nói là muốn ta nhường Viêm hỏa dị tinh cho người sao?
 
Vương Lâm như cười mà như không, ánh mắt Vương Lâm không ngờ mơ hồ lại không dám dối mặt. Hắn trầm mặc một lát rồi ôm quyền nói:
 
– Viêm hỏa dị tinh đối với Đoạn thị trưởng chúng ra có tác dụng rất lớn, lão phu… Hắn vừa nói tới đây thì Vương Lâm liền hừ lạnh một tiếng.
 
Tiếng hừ này dường như là trăm vạn tiếng sét ầm ầm nổ tung trên tầng hai của lầu các này, hình thành một cơn lốc quét ngang qua. Nữ tử quyến rũ kia sắc mặt lập tức biến đổi, thân thể theo tiềm thức lui lại phía sau, thần sắc trở nên tái nhợt.
 
Về phần lão giả Hỏa Tước tộc kia thân thể lại càng run mạnh lên, tiếng chấn động kịch liệt vang lên. Cả người hắn như bị một chiếc xe trăm vạn cân trực tiếp lao vào, nguyên thần trong thân thể run rẩy, đồng tử trong mắt co rút lại, phun ra một ngụm máu tươi.
 
Ngọn lửa toàn thân hắn dường như không còn điều khiển được nữa, lập tức từ trong cơ thể bộc phát ra. Chiếc ghế hắn đang ngồi trong nháy mắt bị thiêu thành tro bụi. Mắt thấy ngọn lửa lan ra, tay phải Vương Lâm vung lên một cái. Trong phút chốc một con gió vô tình gào thét, hướng về phía lão giả Hỏa Tước tộc ầm ầm lao tới.
 
Ngọn lửa ngoài thân thể hắn vừa tản lập tức bị ngọn gió vô tình này hung hăng đè nén, liền tắt ngóm, lại có một chút bị đẩy ngược lại người hắn.
 
Sắc mặt lão giả trong nháy mắt trắng bệch, thân thể lùi mạnh lại phía sau, bịch bịch lùi liên tiếp lại ba bước, mỗi bước hạ xuống đều lưu lại một dấu chân thật sâu trên mặt đất của tầng lầu này. Những dấu chân này dường như bị lửa thiêu, đen kịt còn có khói trắng bốc lên.
 
Sau ba bước, lão giả gầm nhẹ một tiếng, vận chuyển lực lượng hỏa diễm toàn thân, chỉ muốn ngăn cản xu thế lui lại phía sau. Ánh mắt của Vương Lâm vẫn lạnh lùng va chạm với đôi mắt lão giả. Trong phút chốc, tâm thần lão giả chấn động ầm ầm. Ánh mắt Vương Lâm như một thanh lợi kiếm vô hình vụt tới, phá vỡ đôi mắt của lão giả, trực tiếp đánh thẳng vào nguyên thần, hóa thành một cổ lực lượng hủy thiên địa. Ngay cả nguyên lực trong cơ thể lão giả cũng như một tấm màn tơ tằm, không thể ngăn cản thanh lợi kiếm này xuyên thấu.
 
Thân thể lão lại lui lại phía sau một lần nữa, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ ngập trời. Nguyên thần trong cơ thể hắn trong nháy mắt bị ánh mắt Vương Lâm biến thành lợi kiếm đánh tới, không bị nó xuyên qua mà vòng quanh vận chuyển quanh nguyên thần của lão, dần dần biến mất.
 
Hết thảy mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc nhưng đối với lão giả của Hỏa Tước tộc này lại giống như một cơn ác mộng, sinh tử chỉ cách nhau một sợi tơ.
 
– Trước mặt ta mà ngươi cũng dám xưng lão phu!
 
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, chậm rãi mở miệng.
 
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Nữ tử quyến rũ kia hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ ra vẻ cung kính vô cùng, trong đó còn ẩn chưa sự sợ hãi sâu sắc.
 
– Ồ…vãn bối lỗ mãng rồi. Xin tiền bối chớ nên để ý. Vãn bối biết sai rồi.
 
Lão giả Hỏa Tước tộc kia toàn thân ướt sũng mồ hôi. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi một hơi đã khiến tâm thần hắn nổi lên sóng lớn. Hắn biết được nếu vừa rồi đối phương muốn giết chết mình thì cực kỳ đơn giản.
 
Lúc này hắn không còn chút kiêu hãnh nào như lúc lên lầu mà cung kính đứng ở đó, không dám ngồi xuống nữa, tựa hồ trước mặt thanh niên này, không người nào có tư cách ngồi.
 
– Đem Viêm hỏa dị tinh mà người giao dịch được từ nơi khác giao hết ra đây đi.
 
Vương Lâm cũng không để ý tới lão giả này nữa mà tùy ý mở miệng nói.
 
Nữ tử quyến rũ kia cung kính hạ thấp người, lấy ra một ngọc giản ra vuốt một cái. Ngọc giản này lập tức lóe lên thanh quang, được nữ tử này vung lên. Thanh quang vờn quanh ngọc giản, nhất thời bay lên, rơi vào vách tường trước mặt Vương Lâm, dung nhập vào trong đó. Vánh tường lập tức nhúc nhích, bên trong có sóng gợn hiện lên. Không bao lâu sau, cả vách tường biến thanh trong suốt, có thể nhìn rõ bên trong.
 
Chỉ thấy trong vách tường có đủ các màu sắc, trong đó có ba hòn đá màu trắng lớn bằng nắm tay đang lơ lửng, chậm rãi chuyển động.
 
– Tiền bối, Long Giáp Tộc chúng ta cho phép bán ra không nhiều Viêm hỏa dị tinh, lúc này chỉ có ba khối.vốn Hà đạo hữu đến đây chính là vì để đổi ba khối Viêm hỏa dị tinh này. Nếu hiện giờ tiền bối coi trọng thì cũng hơi làm khó cho vãn bối rồi.
 
Nữ tử quyến rũ kia cúi đầu nhẹ giọng nói.
 
Lão giả Hỏa Tước tộc kia ngẩng đầu nhìn vào ba hòn đá màu trắng bên trong vách tường trong suốt kia, thầm than một tiếng, ôm quyền nói:
 
– Tiền bối đã lưu ý thì vãn bối làm sao dám tranh đoạt chứ.
 
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua vách tường. Bên trong vách tường này không còn Viêm hỏa dị tinh, chẳng qua chỉ là dùng một chút thuật thần thông chiết xạ để tránh người ta quan sát mà thôi.
 
Tay phải phất một cái, trong tay Vương Lâm xuất hiện ba hạt đan dược. Đan dược này vừa xuất hiện thì lập tức bên trong có một lực lượng hỏa diễm vờn quanh, nhìn giống như là ba hỏa cầu vậy. Vương Lâm vung tay một cái, lao thẳng tới nữ tử quyến rũ kia.
 
Nữ tử này trong nháy mắt khi nhìn thấy ba viên đan dược này ánh mắt bừng sáng, lập tức đưa tay tiếp nhận, cẩn thận nhìn thoáng qua một chút, thất thanh nói:
 
– Trời.đây là hỏa thú đỉnh cấp chế thành hồn đan!
 
– Đôi lấy Viêm hỏa dị tinh đã đủ chưa?
 
Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
 
Nữ tử quyến rũ kia hít sâu một hơi, cầm đan dược cẩn thận nhìn thoáng qua một chút, gật đầu nói:
 
– Đủ rồi!
 
Đúng lúc này thì lão giả Hỏa Tước tộc đột nhiên mở miệng.
 
– Triệu đạo hữu, có thể cho lão phu nhìn thứ này một cái được không.
 
Lão giả nói chuyện như bình thường nhưng trong lòng lại ầm ầm chấn động. Vừa mới nhìn thấy những hạt đan dược này, hắn mơ hồ cảm thấy bên trong đan dược có một tia khí tức khiến tâm thần hắn rung động mãnh liệt.
 
Nữ tử quyến rũ kia nhìn lão giả Hỏa Tước tộc một cái, hơi do dự nhưng thấy Vương Lâm không mở miệng, hai mắt nhắm lại, phảng phất không để ý gì tới chuyện khác liền đưa một viên đan dược cho lão giả Hỏa Tước tộc.
 
Lão giả hít sâu một hơi, cầm đan dược, thần thức chợt động, trong nháy mắt khi dung nhập vào trong đan dược, thân thể hắn chấn động mạnh, ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, cẩn thận quan sát một lần nữa, hai mắt nhắm lại, một lúc lâu sau mới mở ra, trao trả đan dược cho nữ tử kia.
 
Thần sắc hắn thoạt nhìn như bình thường nhưng tâm thần như sóng biển ngập trời đang trào dâng!
 
– Bổn nguyên! Đây là hỏa bổn nguyên! Trong đan dược này không ngờ lại ẩn chứa một tia hỏa bổn nguyên! Một viên đan dược này đối với người bên ngoài có tác dụng không lớn như đối với Hỏa Tước tộc chúng ta có thể nói là không thể tưởng tượng! Chỉ là bổn nguyên này rốt cuộc từ đâu đến??
 
Vương Lâm mở hai mắt, tùy ý nhìn lướt qua lão giả Hỏa Tước tộc, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh không thể phát hiện, chậm rãi mở miệng:
 
– Đem ba khối Viêm hỏa dị tinh cho ta đi.
 
Nữ tử quyến rũ kia vội vàng vâng dạ, cầm ba viên đan dược, vội vã đi xuống lầu. Trong lầu các yên tĩnh hoàn toàn. Lão giả Hỏa Tước tộc kia vẫn trầm mặc, ánh mắt mơ hồ lóe sáng, không biết đang suy nghĩ gì.
 
Vương Lâm cũng không nóng nảy. Một lát sau, dưới lầu truyền lên tiếng bước chân. Nữ tử quyến rũ kia vội vã đi lên, chẳng qua bên cạnh còn có một nam tử trung niên. Nam tử này mặc đạo bào, mái tóc màu tím, vẻ mặt không giận mà uy. Nữ từ đi phía sau hắn, thần sắc lộ ra vẻ cung kính.
 
Nam tử này vừa mới đi lầu, tộc trưởng Ám Hạt Tộc phía sau Vương Lâm hơi biến sắc, khom lưng thấp giọng nói với Vương Lâm:
 
– Là thiếu tộc trưởng Long Giáp Tộc. Kỳ quái, người này thân phận cao quý, rất ít khi tới nơi này.
 
Nam tử này đi tới lầu hai, cười ha hả, cũng không nhìn lão giả Hỏa Tước tộc một cái mà hướng về phía Vương Lâm ôm quyền, cười nói:
 
– Đan dược của tiền bối Long Giáp Tộc chúng tôi cần. Đây là ba khối Viêm hỏa dị tinh.
 
Hắn vừa nói, tay phải lật một cái. Lập tức trong tay hắn liền xuất hiện ba hòn đá màu trắng nhẹ nhàng tung bay hướng về phía Vương Lâm, chứng kiến Vương Lâm thu nhận xong rồi, ánh mắt nam tử lóe lên, cười nói:
 
– Không biết loại đan dược này tiền bối còn có bao nhiêu? Có muốn đổi lấy vật khác hay không?
 
– Đan dược thì không ít, chỉ là không biết ngươi có thể xuất ra vật gì để đổi lại. Vương Lâm mĩm cười nhìn nam tử trung niên nọ.
 
Nam tử sau khi bị hỏi ngược lại thì hơi sững lại, trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói:
 
– Con rối và Viêm hỏa dị tinh, tại bất cứ chủ tinh của trưởng lão nào cũng có thể đổi được. Nhưng Long Giáp Tộc chúng ta có tam bảo! Tam bảo này trừ Long Giáp Tộc ra thì không có địa phương nào có được. Đệ nhất bảo vật chính là Long Giáp Tộc lân. Đây chính là long lân, có ba ngàn chín trăm tám mươi hai phiến. Ngoài ra còn có máu huyết của tộc nhân Long Giáp Tộc ta, sau khi phối hợp thi triển thần thông thì có thể khiến cho phòng hộ tăng lên gấp bội, pháp bảo tầm thường không thể phá vỡ nỗi chút nào! Mặc dù là thần thông cũng có thể ngăn cản một chút.
 
Sau khi nói ra những lời này, nam tử nhìn Vương Lâm một cái, lại nói:
 
– Bảo vật thứ hai chính là bạch cốt long. Đây là do hài cốt của tộc nhân từ xưa của Long Giáp Tộc chúng ta luyện hóa thành, số lượng nhiều lắm, nhưng mỗi một con bạch cốt long này cũng có lực lượng kinh thiên động địa. Mà quan trọng nhất là chúng vốn đã tử vong. cho nên suốt đời bất diệt!
 
– Hả? Vậy bảo vật thứ ba là gì?
 
Vương Lâm cười nói.
 
Thiếu tộc trưởng Long Giáp Tộc mĩm cười, chậm rãi nói:
 
Bảo vật thứ ba là một vật cực mạnh của Long Giáp Tộc chúng ta. Vật ấy tên là Băng long đan! Đan này không phải để nuốt vào mà là để nổ tung đả thương địch thủ! Một quả Băng long đan có lẽ uy lực không lớn. Nhưng trăm quả. ngàn quả, vạn quả thì uy lực có thể nói là vô cùng!
 
Trong tam bảo của Long Giáp Tộc ta, trừ bảo vật thứ nhất ra, hai loại còn lại không phải do tộc ta sáng tạo mà là Điên Lạc đại đế ban tặng, là vật chỉ thuộc về Long Giáp Tộc chúng ta!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói:
 
– Long lân, bạch cốt ta không cần. Nhưng Băng long đan thì ta có chút hứng thú. Ngươi cầm tới đây ta xem một chút.
 
Thiếu tộc trưởng Long Giáp Tộc giơ tay chụp vào hư không một cái, không biết dùng phương pháp gì lập tức có ánh sáng lóe lên trong tay. Trong thời gian ngắn, bên trong có một mảnh đan dược màu trắng xuất hiện trong tay hắn, bị hắn vung lên một cái liền bay thẳng về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm tiếp nhận, liếc mắt một cái.
 
Bên trong đan dược này ẩn chứa bốn loại khí tức. Bốn loại khí tức này lần lượt thay đổi, hình thành một loại cân bằng. Nhưng một khi loại cân bằng này bị phá vỡ thì sẽ lập tức nổ tung, uy lực tương đương với một kích của tu sĩ khuy niết.
 
– Một viên hồn đan đổi một trăm hạt này! Lời nói của Vương Lâm như chém đinh chặt sắt.
 
Thiếu tộc trưởng Long Giáp Tộc trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt lóe lên, gật đầu.
 
– Được, không biết tiền bối muốn đổi bao nhiêu Băng long đan?
 
– Một vạn đi.
 
Thiếu tộc trưởng Long Giáp Tộc vừa nghe Vương Lâm nói như vậy, hai mắt co rút lại, gật đầu nói:
 
– Một vạn Băng long đan, nếu toàn bộ nổ tung thì có thể uy hiếp tu sĩ thiên nhân đệ nhất suy. Tay phải hắn vung lên một cái. Lập tức trong lầu các này, quang mang bốn phía bùng lên.
 
Một đám Băng long đan lập tức xuất hiện, dần dần chất đống như núi nhỏ.
 
Tay áo Vương Lâm vung lên, thu lại tất cả Băng long đan này, sau đó để lại một trăm hạt hồn đan, đứng dậy rời đi. Tộc trưởng Ám Hạt Tộc vội vàng đi theo phía sau.
 
Ra khỏi lầu các, Vương Lâm nở nụ cười lạnh, nói:
 
– Ngươi về Ám Hạt Tộc trước, ta có chút chuyện riêng cần xử lý.
 
Tộc trưởng Ám Hạt Tộc cung kính vâng dạ, không dám nói nguyên nhân, vội vàng bay đi.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, ở trong thành trì trên tu chân tinh của Long Giáp Tộc chậm rãi đi lại. Hắn đã thả mồi, giờ chỉ còn chờ cá cắn câu.
 
– Thiểm Lôi tộc là ta trực tiếp xông vào. Còn về phần Hỏa Tước tộc thì để bọn họ mời ta vào đi!
 
Vương Lâm đang đi, không bao lâu sau thì thân thể sững lại, xoay người nhìn về phía sau.
 
– Ngươi theo ta một đoạn đường như vậy là muốn chết phải không?
 
Lời nói của Vương Lâm lạnh như băng, sau khi truyền ra thì phía sau hắn liền có gợn sóng quanh quẩn. Trưởng lão Hỏa Tước tộc bước một bước hiện ra, thần sắc cực kỳ cung kính, ôm quyền cúi người nói:
 
– Tiền bối bớt giận. Vãn bối đi theo chỉ là muốn giao dịch với tiền bối mà thôi.
 
Vương Lâm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn lão giả Hỏa Tước tộc kia. Trán lão giả mồ hôi đầm đìa, vội vàng nói:
 
– Vãn bối có rất nhiều Viêm Hỏa dị tinh, nếu tiền bối muốn thì có thể đổi toàn bộ. Vãn bối chỉ cần lấy hồn đan nọ!
 
– Ngươi có bao nhiêu Viêm Hỏa dị tinh.
 
Vương Lâm tùy ý mở miệng.
 
– Kích cỡ như ba khối tiền bối vừa đổi vãn bối có trăm khối!
 
Lão già bị ánh mắt Vương Lâm nhìn chằm chằm, tâm thần chấn động, sau khi nói ra mấy chữ này thì lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
 
– Mang tới đây đi. Vương Lâm nhẹ nhàng nói.
 
Lão giả hơi do dự, cắn răng một cái liền không nghĩ ngợi gì nữa, lập tức vỗ lên mi tâm. Nhất thời trong tay hắn xuất hiện một đám hỏa diễm màu lam nhạt, tung về phía trước. Ngọn lửa này bay thẳng về phía Vương Lâm.
 
Sau khi Vương Lâm tiếp nhận được thì có thể nhận ra ngọn lửa nho nhỏ này thực tế giống như một túi trữ vật, bên trong có một trăm viên Viêm Hỏa dị tinh, lớn nhỏ tuy bất đồng nhưng tống thể mà nói thì cũng không sai biệt lắm.
 
Sau khi xuất ra trăm hạt hồn đan cho đối phương xong, Vương Lâm xoay người bước từng bước rời đi, thân ảnh biến mất trong thành trì.
 
Sau lúc xuất hiện, Vương Lâm đã đứng ở trên đỉnh một ngọn núi của tu chân tinh này. Tay phải hắn vung lên, lập tức một vạn Băng long đan được hắn xuất ra, dày đặc ở bốn phía.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra hàn quang, cười lạnh, lẩm bẩm:
 
– Hồn đan mặc dù có quý nhưng lại không có khả năng một viên đổi một trăm viên Băng long đan có thể so với một kích của tu sĩ khuy niết! Long Giáp Tộc. Các người đã tham dự vào chuyện này thì đừng trách Vương Lâm khiến các người gặp tai bay vạ gió!
 
Vừa cười lạnh, Vương Lâm vừa vung tay phải lên. Lập tức tu vi toàn thân hắn ầm ầm lan ra, ngọn lửa nơi mắt trái bùng cháy, trực tiếp lao ra, hóa thành một biển lửa vờn quanh một vạn hạt Băng long đan này.
 
– Luyện cho ta!
 
Lời nói Vương Lâm vừa mới thoát ra khói miệng, ngọn lửa liền biến thành những lưỡi lửa màu lam, quét ngang một vạn Băng long đan này. Lập tức những tiếng bang bang vang lên, nhưng dưới nhiệt độ cao này, đan dược lập tức bị hòa tan.
 
– Đạo thuật! Dung! Hết thảy vạn vật trong thiên địa, thần thông cũng vậy, pháp bảo cũng thế, lực lượng cũng được, quy tắc cũng tốt, dung hợp cho ta!
 
Thần thông của Lam Mộng Đạo Tôn cực kỳ cường đại, có rất nhiều tác dụng. Chỉ cần đạo thuật dung hợp này cũng đã trợ giúp rất lớn lao cho Vương Lâm.
 
Giờ phút này có hỏa diễm phụ trợ, đạo thuật dung hợp khiến cho một vạn Băng long đan bắt đầu dung hợp. Dần dần, nhiệt độ ngọn lửa càng ngày càng cao.
 
Một viên đan dược lớn như cái móng tay lóe lên ánh sáng màu vàng xuất hiện trong biển lửa! Cuối cùng tay phải Vương Lâm chụp một cái, ngọn lửa ầm ầm co rút lại, toàn bộ tiến vào trong đan dược, biến mất khỏi thiên địa.
 
Một viên đan dược nho nhỏ này lúc này ẩn chứa một lực lượng hủy thiên diệt địa. Trong đó không chỉ có bốn luồng khí tức mà đã thành năm luồng.
 
Nhiều thêm một luồng chính là hỏa diễm lực! Do đó, uy lực của đan dược này đã điên cuồng tăng lên.
 
– Một vạn hạt đan dược hợp làm một, khí tức không tiêu tan, như thể đã có thể tạo thành uy lực so với thiên nhân đệ nhất suy. Nhất là dưới thuật dung hợp bên trong có thể biến hóa, không ngừng áp súc, đã gần tới vô hạn với thiên nhân đệ nhị suy! Mà ta lại gia tăng thêm lực lượng hỏa diễm, do đó Băng long đan này khi nổ tung có thể đạt tới uy lực của thiên nhân đệ tam suy!
 
Mắt phải Vương Lâm lóe lên, lôi đình gào thét lao ra, hóa thành lôi đồ ầm ầm trực tiếp dung nhập vào trong đan dược màu vàng kia. Đan dược này liền phát ra tiếng bang bang, lại một lần nữa được áp súc.
 
Cùng với sự áp súc này, thiên địa biến sắc, lôi đình tràn ngập, đồng loạt chui vào trong đan dược này.
 
– Sáu luồng khí tức, hơn nữa có thần thông ngưng lôi của Thiểm Lôi tộc, lúc này lực lượng của đan dược này ẩn chứa đã có thể làm bị thương tu sĩ thiên nhân đệ tứ suy!
 
Trong mắt Vương Lâm tràn ngập sát khí, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Máu này là máu của Cổ Thần, cũng có cả tinh khí nguyên thần của Vương Lâm.
 
Trong tiếng ầm ầm, máu huyết rơi vào đan dược. Đan dược màu vàng này bị huyết quang trùm kín, kim quang lập tức ảm đạm, lộ ra màu đỏ như máu! Huyết sắc này kinh thiên, ẩn chứa sát khí!
 
– Có máu Cổ Thần và tinh khí của ta thì đan dược này đủ để uy hiếp tu sĩ thiên nhân đệ ngũ suy!
 
Tay phải Vương Lâm vung lên một lần nữa, lập tức toàn bộ Viêm hỏa dị tinh hắn đạt được liền xuất hiện, lơ lững trước người hắn, lại bị ngọn lửa trong mắt trái Vương Lâm lao ra, dung hợp với nhau.
 
– Viêm hỏa dị tinh này không thể khiến cho Chu Tước của ta tỉnh giấc lần thứ tư, nuốt cũng vô dụng. Nhưng nếu lấy khả năng điều khiển hỏa diễm của ta thì có thể khiến chúng trở thành thứ pháp bảo có uy lực hủy thiên diệt địa, không kém gì Băng long đan mà ta vừa tế luyện lại!
 
Vương Lâm không cần nghĩ ngợi gì, lập tức truyền khai đạo dung hợp, mắt trái lại mơ hồ xuất hiện hình ảnh Chu Tước, khiến cho ngọn lửa càng đậm!
 
– Thiên nhân đệ ngũ suy thì đã sao! Nếu thật sự là phân thân của ngươi tới nơi này thì Vương Lâm ta sẽ khiến ngươi diệt tuyệt tại đây! Nếu ngươi không phải là phân thân, bộc phát ra lực lượng của bước thứ ba thì ta cũng không tin tại vùng đất Điên Lạc này ngươi có thể may man sống sót. Dù sao thì thần thông của tu sĩ bước thứ ba thi triển ra thì vùng đất Điên Lạc này chỉ trong khoảng khắc sẽ sụp đổ! Mặc dù thật sự không có ai ngăn cản thì cùng lắm lão tử chạy khỏi nơi này. Lúc đố hẳn là Hỏa Tước tộc sẽ chờ sẵn mà tìm tới ta!
 
Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa trước người co rút lại, luvện hóa tất cả Viêm hỏa dị tinh, hình thành một tinh thể màu lam đậm, bên trong không chỉ ẩn chứa bổn nguyên lực hỏa diễm mà còn có cả hình ảnh Chu Tước tồn tại!
 
Sát khí trong ánh mắt Vương Lâm càng đậm. Tay phải hắn giơ lên, ngón trỏ chỉ lên bầu trời. Lập tức có hai con lộc thú biến ảo ra. Chúng vừa xuất hiện, Vương Lâm lập tức quát khẽ:
 
– Đoạn kiếm lộc cốt này còn một đạo phong ấn cuôi cùng chưa mở ra. Lúc này ta dùng bổn nguyên lôi đình đại thành thử một chút xem có thể mở được hay không!
 
Trong giọng nói của Vương Lâm, lôi đình toàn thân hắn ầm ầm hóa thành từng luồng tia chớp ầm ầm theo ngón trỏ của Vương Lâm hình thành một tấm lôi võng bao trùm trời đất, vờn quanh bốn phía của ngón trỏ. Nhưng tiếng ầm ầm điên cuồng truyền ra.
 
Một đạo, hai đạo, trăm đạo, vạn đạo, mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn đạo kiếm khí ở phía trong lôi võng này không ngừng bộc phát ra, cuối cùng ầm một cái liền phá tan cực hạn ngàn vạn đạo, cũng chạy thoát ra khỏi lôi võng, phóng ra ngoài thiên địa.
 
Trong phút chốc, cả bầu trời hoàn toàn bị kiếm khí thay thế, tràn ngập sát khí. Một ngàn vạn, hai ngàn vạn.cuối cùng kiếm khí này đạt tới ba ngàn chín trăm chín mươi chín vạn thì dừng lại!
 
– Phong ấn còn một chút chưa mở ra được toàn bộ nhưng có thể phá tan một bộ phận thì cũng khiến cho uy lực của kiếm khí tăng vọt. Lúc này muốn chiến thì chến đi!
 
Vương Lâm đứng dậy, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng!
 
– Ta ở nơi này chờ ngươi, có dám đánh một trận không!
 
Tiếng thét kinh thiên động địa mang theo một sự khiêu chỉến hướng về bốn phương tám hướng điên cuồng truyền đi. Trên tu chân tinh này, trong nháy mắt tất cả tu sĩ đều nghe thấy rõ.
 
Trong thành trì phía đông của tu chân tinh này, sắc mặt lão giả Hòa Tước tộc ngưng trọng. Bên cạnh hắn còn có bảy tộc nhân khác của Hỏa Tước tộc, thần sắc có tỏ vẻ khiếp sợ không thể kìm nén được.
 
Trước mặt lão giả nọ là một trăm viên hồn đan bị ngọn lửa thiêu đốt, đang dần dần bị hòa tan. Cuối cùng hồn đan không còn, ngay cả hồn phách trong đó cũng tan thành mây khói, chỉ còn một giọt máu tươi phát ra màu đỏ đậm, bên trong ngọn lửa trông vô cùng đẹp đẽ!
 
– Quả nhiên không ngoài dự liệu của lão phu. Đan dược này sở dĩ có khí tức của bổn nguyên đúng là do có thứ máu này! Đây.là thứ máu gì!
 
Lão giả Hỏa Tước tộc hít sâu một hơi, đột nhiên lúc này tiếng hét mang theo ý khiêu chiến kinh thiên động địa truyền tới.
 
Lão giả Hỏa Tước tộc biến sắc, ngẩng phất đầu.
 
Đồng thời trong lúc này, tại thánh địa của Long Giáp Tộc, trong một lầu các, tộc trưởng Long Giáp Tộc và Tư Mặc Tử đang ngồi, trước mặt bọn họ có một người đang đứng cung kính một bên. Người này chính là Thiếu tộc trưởng Long Giáp Tộc!
 
– Phụ tôn! Đã dựa theo lời người phân phó, đem một vạn Băng long đan xuất ra rồi! Tộc trưởng Long Giáp Tộc trầm ngâm, nhìn về phía Tư Mặc Tử, chậm rãi mở miệng nói:
 
– Người này cướp đi một vạn Băng long đan của Long Giáp Tộc chúng ta, vậy xin mời Tư Mặc Tử tiền bối hỗ trợ bắt giết hắn, sau này Long Giáp Tộc chúng ta nhất định trọng tạ!
 
Tư Mặc Tử mĩm cười, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên trong lúc này, cả thiên địa chợt truyền tới tiếng thét kinh thiên!
 
Trong tiếng thét đó lộ ra ý khiêu chiến. Tư Mặc Tử sắc mặt lạnh như băng, cũng lộ ra sát khí vô cùng!
 
– Ta ở nơi này chờ, ngươi có dám đánh một trận không!
 

Tags: truyện Tiên Nghịch online, Chương 1289: Có dám đánh một trận! . Truyện Tiên Nghịch đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 1289