Trong lúc sắp qua đời, hắn nhớ lại lời nói của nho sinh mấy trăm năm trước, một câu nói dường như đã trở thành vĩnh hằng, không ngừng vang vọng trong lòng hắn, cho tới tích tắc khi hắn nhắm hai mắt, cho tới khi thọ nguyên của thân thể hắn đã hết, trong nháy mắt dấn thân vào bên trong Luyện Hồn phiên, trở thành một chủ hồn trong đó.
Thần thức hắn tản ra, dùng chút sức lực cuối cùng của sinh mạng khuếch tán ra, tràn ngập Luyện Hồn tông. Hắn thấy được từ xa xa trong đám người muốn bái nhập Luyện Hồn tông có một người bộ dáng rất tầm thường.
Vào tích tắc khi nhìn thấy người này, thần thức của Niệm Thiên nổi lên sóng gió không thể tưởng tượng nổi. Hắn khiếp sợ phát hiện ra người này không ngờ chính là nho sinh hắn đã hỏi chuyện từ mấy trăm năm trước!
Mang theo sự mê mang vào những suy đoán không lời giải, Nguyên Anh của hắn trở thành chủ hồn của đại phiên.
Vương Lâm bị đưa trở về huyện thành của Triệu quốc, đứng ở bên cạnh cây đại thụ bên ngoài trường thi. Đại Phúc trước mặt hắn vẫn còn đang ngủ say, mọi chuyện vừa xảy ra giống như một giấc mộng.
– Nhân quả.ta đã hơi rõ ràng rồi.
Vương Lâm nhìn bầu trời. Hắn lại thấy cánh chim trắng kia. Con chim chao cánh, chậm rãi biến mất trong tầng mây.
Lay Đại Phúc tỉnh dậy, khi hắn hé mắt ra đầy vẻ buồn ngủ, Vương Lâm kéo hắn về lại nhà trọ. Trăng sáng đã nhô cao, chiếu xuống mặt đất, phủ lên thân ảnh bọn họ, kéo ra rất dài, rất dài.
Kỳ thi trong huyện thành mấy ngày sau liên công bố kết quả. Trong sự chờ đợi lo lắng của đám thư sinh, ngày này đã tới. Người có thể có tên trên bảng đầu có công danh của tú tài.
Công danh này đó là được đi tới Tô thành, có tư cách tham gia khoa cử ở Tô thành. Sau khi có tư cách này thì lại có cơ hội một bước lên trời. Một khi trở thành Tô cử thì họ có thể tới kinh đô của Triệu quốc, tiến hành cuộc thi cuối cùng!
Thậm chí nếu là người tài hoa hơn người, được đại nho Tô Đạo coi trọng thì có thể sẽ dương danh thiên hạ. Nếu có thể được Tô Đạo nhận, trở thành môn sinh của hắn thì vinh quang ấy không thể hình dung nổi!
Đây là mơ tưởng và khát vọng của hầu hết các học tử của Triệu quốc!
Trong vô số học tử của huyện thành cũng không có tới năm mươi người có thể đạt được công danh của tú tài. Cái tên Vương Lâm tuy không ở trong nhóm đầu nhưng lại cũng nằm trong mấy chục người này.
Khi thấy tên mình, Vương Lâm ngược lại không hề có chút cảm giác hưng phấn. Hắn rất bình tĩnh nhìn thoáng qua một cái, liền mang theo Đại Phúc còn có vẻ phấn khởi hơn bản thân, cầm theo giấy của sơn thôn đi tới nha môn huyện thành để xác nhận thân phận, lấy bằng chứng công danh tú tài vào phần ngân lượng triều đình ban thưởng, sau đó rời đi.
Điều khiến Đại Phúc hưng phấn không phải vì Vương Lâm thành tú tài mà chính là vì số ngân lượng này.
Những chuyện trải qua trong ngắn ngủi một thành vô hình trung đã thay đổi Vương Lâm. Hoặc có thể nói hắn vốn là như vậy. Giấc mơ hàng đêm vẫn tồn tại, dần dần Vương Lâm đã thích ứng với nó.
Tâm tính của hắn đã thay đổi, không hề còn có ý niệm được mất, không hề còn có sự bàng hoàng ngày xưa, lo lắng và mất mát khi mình có thể không có tên trên bảng vàng.
Được cũng bình thản, mất cũng bình thản.
Hết thảy mọi chuyện đều không coi trọng, chỉ có bản tâm như cũ, trái tim như nước lặng trong giếng cổ không dao động. Giống như ý cảnh nhìn núi là núi nhưng lại không phải là núi vậy. Vương Lâm trong một tháng ngắn ngủi này đã thay đổi mà chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra, thay đổi rất nhiều.
Loại khí tức của một đời đại nho dần dần bừng lên trên người hắn, dù là đứng trong vô số thư sinh học tử nhưng sống lưng thẳng tắp và ánh mắt bình tĩnh của hắn cũng giống như minh châu, hãnh diện độc lập.
Là tiên lạnh lùng nhìn chúng tu, là phàm cũng vẫn là nhân kiệt!
– Nhân sinh như mộng. Giấc mộng này ta không muốn tỉnh lại.
Vương Lâm mang theo Đại Phúc, đeo trên lưng hòm trúc, trong tiếng hoan hô chúc mừng của mấy chục tú tài huyện thành, cũng trong thần sắc ảm đạm thương cảm của rất nhiều người, rời khỏi huyện thành.
Hắn đến và đi đều như vậy, vô cùng bình thản.
Đại Phúc đi phía sau Vương Lâm, không ngừng tính toán ngân lượng, thỉnh thoảng nói thầm vài câu, khuôn mặt lộ vẻ đau lòng.
– Đại Phúc, đi mua rượu.
Ở bên cạnh cửa huyện thành, bước chân Vương Lâm sững lại, ánh mắt nhìn về phía quán rượu cách đó không xa. Hắn đột nhiên rất muốn uống rượu, cho dù là hắn chỉ uống hai chén là đã say túy lúy.
– Bạc còn rất ít rồi, ngươi lại còn muốn uống rượu!
Đại Phúc trừng mắt, giữ chặt ngực áo, lắc đầu quầy quậy.
– Chút bạc ấy tính làm gì. Ngàn vàng dùng hết lại có, nhanh đi mua rượu đi.
Vương Lâm mỉm cười, đẩy Đại Phúc một cái.
Đại Phúc thở ngắn than dài, rất không tình nguyện đi tới cạnh quán rượu, cò kè mặc cả khiến Vương Lâm trợn mắt há mồm hồi lâu, thậm chí lại còn đùa cợt vô lại một hồi, cuối cùng khiến người bán hàng cười khổ, dùng giá rất thấp mà bán cho Đại Phúc hai bầu rượu.
Cho dù như vậy nhưng khi lấy bạc ra, vẻ mặt Đại Phúc đau lòng tới mức vặn vẹo, trong miệng lẩm bẩm.
– Bạc ơi, bạc à, bạc ơi là bạc!
Vương Lâm bật cười, cầm bầu rượu uống một ngụm lớn, tùy ý để rượu chảy theo khóe miệng, trong tiếng cười dài đi khỏi huyện thành. Thần sắc Đại Phúc khổ sở, vội vàng đi theo sau.
Lúc này đã là ban trưa, dưới ánh mặt trời chói chang, hai người càng đi càng xa. Trên bóng lưng của Vương Lâm, khí tức tịch mịch và cô độc dường như tiêu tán không ít, thay vào đó là một luồng hào tình không thể kiềm chế nổi.
– Công tử, chúng ta lần này đi đâu?
Từ xa xa truyền tới tiếng nói của Đại Phúc vang vọng trong thiên địa.
– Tô thành. Nghe nói Quế Hoa Tửu ở đó rất ngon. Ta muốn đi tới đó chờ một người.
Vương Lâm uống thêm một ngụm rượu nữa, để cho mái tóc tung bay, tiếng cười vang vọng.
Tô thành nằm cách kinh đô của Triệu quốc hơn năm trăm dặm. Tòa thành này rất lớn, bên trong có mấy dòng sông uốn lượn tựa ngân long, khiến cho Tô thành tràn ngập ý cảnh tươi mát.
Tô thành có tên như vậy vốn là do Tô Đạo. Cũng bởi thế mà bên trong đo hầu như tụ tập toàn bộ tài tử của Triệu quốc. Địa phương có tài tử thì hiển nhiên không thể ít giai nhân.
Trên mấy dòng sông kia hàng năm đều có họa thuyền, đêm ngày ca múa, cũng khá náo nhiệt. Tài tử ngâm thơ, giai nhân ca múa, còn có những tiếng đàn tràn ngập không gian, khiến cho cả Tô thành được bao phủ trong một màu sắc tươi đẹp.
Cùng nổi danh với giai nhân chính là quán rượu lớn nhỏ bán rượu Quế Hoa bên trong Tô thành, cực kỳ nổi tiếng. Nghe nói ngay cả những vị quý nhân thành đạt ở kinh đô cũng thường phái người tới Tô Thành để mua Quế Hoa tửu này.
Mà đại nho Tô Đạo của Tô thành năm xưa cũng rất thích loại rượu này, uống rượu mà hiểu được sự mênh mông của thiên địa, cho tới khi hắn thanh danh hiển hách thì lại càng khiến loại rượu này được nhiều người biết tới.
Hai tháng đi đường trong nháy mắt đã qua. Vương Lâm và Đại Phúc ngồi một chiếc xe ngựa đơn sơ, đi trên quan đạo hướng về Tô thành, vừa uống rượu mua trên đường, vừa ngắm cảnh, thỉnh thoảng lại có tiếng cười sau khi say của Vương Lâm truyền ra.
– Công tử à, đừng uống nữa. Người uống xong rất dọa người đó. Mới có hai tháng thôi, hai tháng thôi đó. Người xem người uống mất bao nhiêu rượu rồi, số bạc này hầu như đã bị người uống hết rồi!
Giọng nói của Đại Phúc như khóc, lộ ra sự đau xót tới cực điểm, từ trong xe ngựa truyền ra.
Ngươi nếu uống thế này thì chúng ta cho dù tới được Tô thành cũng không có bạc mà dừng chân đâu. Cho ngươi uống, uống nữa đi!
Tính cách keo kiệt của Đại Phúc trong những ngày này càng ngày càng nồng đậm.
Nhưng cái dạng này của hắn không những không khiến Vương Lâm thấy phản cảm mà ngược lại lại có cảm giác rất quen thuộc, rất thân thiết.
– Không sao, ngươi là thư đồng quản gia, nếu không có bạc thì ngươi đi buôn bán kiếm về là được.
Tiếng cười của Vương Lâm mang vẻ trêu chọc, uống rượu nhìn Đại Phúc vẻ mặt đau khổ ngồi một bên.
Trong tiếng lẩm bẩm của Đại Phúc, vào lúc hoàng hôn, trong ánh mặt trời đỏ ối nhưng cực kỳ nhu hòa, chiếc xe này lảo đảo chậm rãi đi tới Tô thành.
Tô thành rất lớn, từ xa nhìn lại giống như một tòa hùng thành. Nhưng đó chỉ là bề ngoài của nó. Bên trong thành giống như một bức tranh sông nước Giang Nam, tràn ngập ý thơ.
Sau khi thanh toán tiền xe xong, Đại Phúc đầu vẻ không đành lòng. Hắn nhìn số bạc còn không nhiều trong tay, suýt nữa là khóc rống lên. Tiền bạc tiêu trên đường chủ yếu là biến thành rượu, tiến hết vào bụng Vương Lâm.
Tửu lượng của Vương Lâm cũng không hay biết mà có tiến bộ, không phải là dạng người hai chén đã say như trước.
Sau khi xuống xe, Vương Lâm thu thập chút hành trang, một thân bạch y, thân ảnh phiêu dật, tóc dài bù xù, cầm trong tay bầu rượu, vẻ mặt thư sinh sớm đã bay sạch, thay vào đó là một vẻ hào hiệp.
Hắn đi trên đường phố Tô thành. Trên đường rất nhiều người, trong đó đa phần là thư sinh học tử, còn không ít nữ tử xinh đẹp, trang điểm duyên dáng.
Tướng mạo Vương Lâm cực kỳ tầm thường nhưng luồng khí chất trên người hắn lại rất đặc thù, đi trên đường thu hút rất nhiều ánh mắt, trong đó không hề ít những nữ tử xinh đẹp. Thần sắc Vương Lâm như thường, vừa uống rượu vừa đi tới.
Đại Phúc đi theo sau. Hai tháng này hầu như hắn không có một ngày vẻ mặt không đau khổ, thở dài không ngừng.
Hoàng hôn xuống trong Tô thành, ánh trăng tràn ngập. Mấy họa thuyền bên trên dòng nước liền vang lên tiếng nhạc. Vương Lâm đứng trên một đầu cầu, nhìn họa thuyền trên sông. Tiếng đàn động lòng người quanh quẩn bên tai hắn.
– Công tử, chúng ta rốt cục chờ người nào?
Đại Phúc nhìn trộm mấy nữ tử đang ca múa trên họa thuyền cách đó không xa, nuốt nước bọt, hai mắt tỏa sáng.
– Chờ một người trong mộng của ta. Hắn sẽ đến, tặng ta một bầu rượu. Nếu hắn thực sự xuất hiện thì sẽ ấn chứng một suy đoán của ta.
Thần sắc Vương Lâm bình thản, thì thào nói.
– Chúng ta cứ đứng ở đây chờ à? Hay là đi tìm một nhà trọ tiện nghi đi đã.
Đại Phúc nhìn bầu rượu đã trống không trong tay Vương Lâm, cẩn thận nói. Hắn sợ Vương Lâm sẽ bắt hắn đi mua rượu.
Vương Lâm lắc đầu, trên mặt lộ vẻ như cười như không, nhìn Đại Phúc một cái, mở miệng nói.
– Ta nhớ rõ là bạc chuẩn bị không ít mà. Nhất là phần thưởng từ huyện nha.
– Có sao? Ấy.quên mất.
Đại Phúc trừng mắt, vẻ mặt xấu hổ.
– Đem số ngươi dấu ra đi mua cho bổn công tử Quế Hoa tửu, thuê một chiếc tiểu hoa thuyền. Mấy ngày này chúng ta sẽ ở trên thuyền.
Vương Lâm cười, xoay người, không để ý tới Đại Phúc nữa.
Lúc này một cơn gió nổi lên, mặt sông gợn sóng, thổi tới bên người Vương Lâm, khiến mái tóc của hắn tung bay. Cơn gió rất nhẹ, không lạnh, mang theo một chút ấm áp. Nó thổi tới mang theo một khúc đàn.
– Ngươi sẽ đến chứ.
Vương Lâm thì thào.
Thần thức hắn tản ra, dùng chút sức lực cuối cùng của sinh mạng khuếch tán ra, tràn ngập Luyện Hồn tông. Hắn thấy được từ xa xa trong đám người muốn bái nhập Luyện Hồn tông có một người bộ dáng rất tầm thường.
Vào tích tắc khi nhìn thấy người này, thần thức của Niệm Thiên nổi lên sóng gió không thể tưởng tượng nổi. Hắn khiếp sợ phát hiện ra người này không ngờ chính là nho sinh hắn đã hỏi chuyện từ mấy trăm năm trước!
Mang theo sự mê mang vào những suy đoán không lời giải, Nguyên Anh của hắn trở thành chủ hồn của đại phiên.
Vương Lâm bị đưa trở về huyện thành của Triệu quốc, đứng ở bên cạnh cây đại thụ bên ngoài trường thi. Đại Phúc trước mặt hắn vẫn còn đang ngủ say, mọi chuyện vừa xảy ra giống như một giấc mộng.
– Nhân quả.ta đã hơi rõ ràng rồi.
Vương Lâm nhìn bầu trời. Hắn lại thấy cánh chim trắng kia. Con chim chao cánh, chậm rãi biến mất trong tầng mây.
Lay Đại Phúc tỉnh dậy, khi hắn hé mắt ra đầy vẻ buồn ngủ, Vương Lâm kéo hắn về lại nhà trọ. Trăng sáng đã nhô cao, chiếu xuống mặt đất, phủ lên thân ảnh bọn họ, kéo ra rất dài, rất dài.
Kỳ thi trong huyện thành mấy ngày sau liên công bố kết quả. Trong sự chờ đợi lo lắng của đám thư sinh, ngày này đã tới. Người có thể có tên trên bảng đầu có công danh của tú tài.
Công danh này đó là được đi tới Tô thành, có tư cách tham gia khoa cử ở Tô thành. Sau khi có tư cách này thì lại có cơ hội một bước lên trời. Một khi trở thành Tô cử thì họ có thể tới kinh đô của Triệu quốc, tiến hành cuộc thi cuối cùng!
Thậm chí nếu là người tài hoa hơn người, được đại nho Tô Đạo coi trọng thì có thể sẽ dương danh thiên hạ. Nếu có thể được Tô Đạo nhận, trở thành môn sinh của hắn thì vinh quang ấy không thể hình dung nổi!
Đây là mơ tưởng và khát vọng của hầu hết các học tử của Triệu quốc!
Trong vô số học tử của huyện thành cũng không có tới năm mươi người có thể đạt được công danh của tú tài. Cái tên Vương Lâm tuy không ở trong nhóm đầu nhưng lại cũng nằm trong mấy chục người này.
Khi thấy tên mình, Vương Lâm ngược lại không hề có chút cảm giác hưng phấn. Hắn rất bình tĩnh nhìn thoáng qua một cái, liền mang theo Đại Phúc còn có vẻ phấn khởi hơn bản thân, cầm theo giấy của sơn thôn đi tới nha môn huyện thành để xác nhận thân phận, lấy bằng chứng công danh tú tài vào phần ngân lượng triều đình ban thưởng, sau đó rời đi.
Điều khiến Đại Phúc hưng phấn không phải vì Vương Lâm thành tú tài mà chính là vì số ngân lượng này.
Những chuyện trải qua trong ngắn ngủi một thành vô hình trung đã thay đổi Vương Lâm. Hoặc có thể nói hắn vốn là như vậy. Giấc mơ hàng đêm vẫn tồn tại, dần dần Vương Lâm đã thích ứng với nó.
Tâm tính của hắn đã thay đổi, không hề còn có ý niệm được mất, không hề còn có sự bàng hoàng ngày xưa, lo lắng và mất mát khi mình có thể không có tên trên bảng vàng.
Được cũng bình thản, mất cũng bình thản.
Hết thảy mọi chuyện đều không coi trọng, chỉ có bản tâm như cũ, trái tim như nước lặng trong giếng cổ không dao động. Giống như ý cảnh nhìn núi là núi nhưng lại không phải là núi vậy. Vương Lâm trong một tháng ngắn ngủi này đã thay đổi mà chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra, thay đổi rất nhiều.
Loại khí tức của một đời đại nho dần dần bừng lên trên người hắn, dù là đứng trong vô số thư sinh học tử nhưng sống lưng thẳng tắp và ánh mắt bình tĩnh của hắn cũng giống như minh châu, hãnh diện độc lập.
Là tiên lạnh lùng nhìn chúng tu, là phàm cũng vẫn là nhân kiệt!
– Nhân sinh như mộng. Giấc mộng này ta không muốn tỉnh lại.
Vương Lâm mang theo Đại Phúc, đeo trên lưng hòm trúc, trong tiếng hoan hô chúc mừng của mấy chục tú tài huyện thành, cũng trong thần sắc ảm đạm thương cảm của rất nhiều người, rời khỏi huyện thành.
Hắn đến và đi đều như vậy, vô cùng bình thản.
Đại Phúc đi phía sau Vương Lâm, không ngừng tính toán ngân lượng, thỉnh thoảng nói thầm vài câu, khuôn mặt lộ vẻ đau lòng.
– Đại Phúc, đi mua rượu.
Ở bên cạnh cửa huyện thành, bước chân Vương Lâm sững lại, ánh mắt nhìn về phía quán rượu cách đó không xa. Hắn đột nhiên rất muốn uống rượu, cho dù là hắn chỉ uống hai chén là đã say túy lúy.
– Bạc còn rất ít rồi, ngươi lại còn muốn uống rượu!
Đại Phúc trừng mắt, giữ chặt ngực áo, lắc đầu quầy quậy.
– Chút bạc ấy tính làm gì. Ngàn vàng dùng hết lại có, nhanh đi mua rượu đi.
Vương Lâm mỉm cười, đẩy Đại Phúc một cái.
Đại Phúc thở ngắn than dài, rất không tình nguyện đi tới cạnh quán rượu, cò kè mặc cả khiến Vương Lâm trợn mắt há mồm hồi lâu, thậm chí lại còn đùa cợt vô lại một hồi, cuối cùng khiến người bán hàng cười khổ, dùng giá rất thấp mà bán cho Đại Phúc hai bầu rượu.
Cho dù như vậy nhưng khi lấy bạc ra, vẻ mặt Đại Phúc đau lòng tới mức vặn vẹo, trong miệng lẩm bẩm.
– Bạc ơi, bạc à, bạc ơi là bạc!
Vương Lâm bật cười, cầm bầu rượu uống một ngụm lớn, tùy ý để rượu chảy theo khóe miệng, trong tiếng cười dài đi khỏi huyện thành. Thần sắc Đại Phúc khổ sở, vội vàng đi theo sau.
Lúc này đã là ban trưa, dưới ánh mặt trời chói chang, hai người càng đi càng xa. Trên bóng lưng của Vương Lâm, khí tức tịch mịch và cô độc dường như tiêu tán không ít, thay vào đó là một luồng hào tình không thể kiềm chế nổi.
– Công tử, chúng ta lần này đi đâu?
Từ xa xa truyền tới tiếng nói của Đại Phúc vang vọng trong thiên địa.
– Tô thành. Nghe nói Quế Hoa Tửu ở đó rất ngon. Ta muốn đi tới đó chờ một người.
Vương Lâm uống thêm một ngụm rượu nữa, để cho mái tóc tung bay, tiếng cười vang vọng.
Tô thành nằm cách kinh đô của Triệu quốc hơn năm trăm dặm. Tòa thành này rất lớn, bên trong có mấy dòng sông uốn lượn tựa ngân long, khiến cho Tô thành tràn ngập ý cảnh tươi mát.
Tô thành có tên như vậy vốn là do Tô Đạo. Cũng bởi thế mà bên trong đo hầu như tụ tập toàn bộ tài tử của Triệu quốc. Địa phương có tài tử thì hiển nhiên không thể ít giai nhân.
Trên mấy dòng sông kia hàng năm đều có họa thuyền, đêm ngày ca múa, cũng khá náo nhiệt. Tài tử ngâm thơ, giai nhân ca múa, còn có những tiếng đàn tràn ngập không gian, khiến cho cả Tô thành được bao phủ trong một màu sắc tươi đẹp.
Cùng nổi danh với giai nhân chính là quán rượu lớn nhỏ bán rượu Quế Hoa bên trong Tô thành, cực kỳ nổi tiếng. Nghe nói ngay cả những vị quý nhân thành đạt ở kinh đô cũng thường phái người tới Tô Thành để mua Quế Hoa tửu này.
Mà đại nho Tô Đạo của Tô thành năm xưa cũng rất thích loại rượu này, uống rượu mà hiểu được sự mênh mông của thiên địa, cho tới khi hắn thanh danh hiển hách thì lại càng khiến loại rượu này được nhiều người biết tới.
Hai tháng đi đường trong nháy mắt đã qua. Vương Lâm và Đại Phúc ngồi một chiếc xe ngựa đơn sơ, đi trên quan đạo hướng về Tô thành, vừa uống rượu mua trên đường, vừa ngắm cảnh, thỉnh thoảng lại có tiếng cười sau khi say của Vương Lâm truyền ra.
– Công tử à, đừng uống nữa. Người uống xong rất dọa người đó. Mới có hai tháng thôi, hai tháng thôi đó. Người xem người uống mất bao nhiêu rượu rồi, số bạc này hầu như đã bị người uống hết rồi!
Giọng nói của Đại Phúc như khóc, lộ ra sự đau xót tới cực điểm, từ trong xe ngựa truyền ra.
Ngươi nếu uống thế này thì chúng ta cho dù tới được Tô thành cũng không có bạc mà dừng chân đâu. Cho ngươi uống, uống nữa đi!
Tính cách keo kiệt của Đại Phúc trong những ngày này càng ngày càng nồng đậm.
Nhưng cái dạng này của hắn không những không khiến Vương Lâm thấy phản cảm mà ngược lại lại có cảm giác rất quen thuộc, rất thân thiết.
– Không sao, ngươi là thư đồng quản gia, nếu không có bạc thì ngươi đi buôn bán kiếm về là được.
Tiếng cười của Vương Lâm mang vẻ trêu chọc, uống rượu nhìn Đại Phúc vẻ mặt đau khổ ngồi một bên.
Trong tiếng lẩm bẩm của Đại Phúc, vào lúc hoàng hôn, trong ánh mặt trời đỏ ối nhưng cực kỳ nhu hòa, chiếc xe này lảo đảo chậm rãi đi tới Tô thành.
Tô thành rất lớn, từ xa nhìn lại giống như một tòa hùng thành. Nhưng đó chỉ là bề ngoài của nó. Bên trong thành giống như một bức tranh sông nước Giang Nam, tràn ngập ý thơ.
Sau khi thanh toán tiền xe xong, Đại Phúc đầu vẻ không đành lòng. Hắn nhìn số bạc còn không nhiều trong tay, suýt nữa là khóc rống lên. Tiền bạc tiêu trên đường chủ yếu là biến thành rượu, tiến hết vào bụng Vương Lâm.
Tửu lượng của Vương Lâm cũng không hay biết mà có tiến bộ, không phải là dạng người hai chén đã say như trước.
Sau khi xuống xe, Vương Lâm thu thập chút hành trang, một thân bạch y, thân ảnh phiêu dật, tóc dài bù xù, cầm trong tay bầu rượu, vẻ mặt thư sinh sớm đã bay sạch, thay vào đó là một vẻ hào hiệp.
Hắn đi trên đường phố Tô thành. Trên đường rất nhiều người, trong đó đa phần là thư sinh học tử, còn không ít nữ tử xinh đẹp, trang điểm duyên dáng.
Tướng mạo Vương Lâm cực kỳ tầm thường nhưng luồng khí chất trên người hắn lại rất đặc thù, đi trên đường thu hút rất nhiều ánh mắt, trong đó không hề ít những nữ tử xinh đẹp. Thần sắc Vương Lâm như thường, vừa uống rượu vừa đi tới.
Đại Phúc đi theo sau. Hai tháng này hầu như hắn không có một ngày vẻ mặt không đau khổ, thở dài không ngừng.
Hoàng hôn xuống trong Tô thành, ánh trăng tràn ngập. Mấy họa thuyền bên trên dòng nước liền vang lên tiếng nhạc. Vương Lâm đứng trên một đầu cầu, nhìn họa thuyền trên sông. Tiếng đàn động lòng người quanh quẩn bên tai hắn.
– Công tử, chúng ta rốt cục chờ người nào?
Đại Phúc nhìn trộm mấy nữ tử đang ca múa trên họa thuyền cách đó không xa, nuốt nước bọt, hai mắt tỏa sáng.
– Chờ một người trong mộng của ta. Hắn sẽ đến, tặng ta một bầu rượu. Nếu hắn thực sự xuất hiện thì sẽ ấn chứng một suy đoán của ta.
Thần sắc Vương Lâm bình thản, thì thào nói.
– Chúng ta cứ đứng ở đây chờ à? Hay là đi tìm một nhà trọ tiện nghi đi đã.
Đại Phúc nhìn bầu rượu đã trống không trong tay Vương Lâm, cẩn thận nói. Hắn sợ Vương Lâm sẽ bắt hắn đi mua rượu.
Vương Lâm lắc đầu, trên mặt lộ vẻ như cười như không, nhìn Đại Phúc một cái, mở miệng nói.
– Ta nhớ rõ là bạc chuẩn bị không ít mà. Nhất là phần thưởng từ huyện nha.
– Có sao? Ấy.quên mất.
Đại Phúc trừng mắt, vẻ mặt xấu hổ.
– Đem số ngươi dấu ra đi mua cho bổn công tử Quế Hoa tửu, thuê một chiếc tiểu hoa thuyền. Mấy ngày này chúng ta sẽ ở trên thuyền.
Vương Lâm cười, xoay người, không để ý tới Đại Phúc nữa.
Lúc này một cơn gió nổi lên, mặt sông gợn sóng, thổi tới bên người Vương Lâm, khiến mái tóc của hắn tung bay. Cơn gió rất nhẹ, không lạnh, mang theo một chút ấm áp. Nó thổi tới mang theo một khúc đàn.
– Ngươi sẽ đến chứ.
Vương Lâm thì thào.
Bình luận