Ở chỗ sâu bên trong hắc vụ trong nháy mắt bàn tay to xuất hiện, hai mắt Vương Lâm bỗng nhiên sáng ngời. Hắn vẫn luôn chăm chú nhìn vào biến hóa của cấm chế, tại nháy mắt bàn tay to xuất hiện, phía trong lộ ra một khe hở. Thông qua khe hở như tơ này, với con mắt thần thức của hắn lập tức nhìn thấy phía trong, không ngờ có một số đan dược bay phía trong.
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường nhưng trong nội tâm cũng khẽ động. Hắn trầm mặc một chút, dĩ nhiên không có hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này mọi người trên bãi đá, có nhiều người không nhẫn nại không dằn lòng nổi đều xuất ra pháp bảo, muốn thử nghiệm đánh tan màn hắc vụ.
Tiếp đó càng lúc càng nhiều đệ tử tế ra pháp bảo. Mỗi một lần như vậy trên cây cột kia đều vươn ra một bàn tay to bắt lấy pháp bảo thu về. Nếu không có lời nói của người trung niên kia, những người muốn bái sư cũng sẽ không sử dụng các pháp bảo. Nhưng nếu Vân Thiên tông nói vậy, tức là khi ly khai sẽ trả lại các pháp bảo Kể từ đó mọi người không còn chút e dè, trong khoảng thời gian ngắn, ánh sáng của các loại pháp bảo liên tiếp được xuất ra.
Vương Lâm nương theo khe hở từ các công kích hắc vụ của các pháp bảo đã quan sát được rành mạch cảnh vật bên trong Trong này có mười một hạt đan dược, mười một miếng ngọc giản, mười một lệnh bài có khắc lò luyện đan bên trên.
Ba dạng vật phẩm từng cái đều đại biểu cho cái gì Vương Lâm không biết. Nhưng vào lúc này đột nhiên trên hắc vụ bỗng nhiên lóe ra kim quang, ngay sau đó phía trong bỗng lóe lên sắc vàng. Sắc vàng phía trong hắc vụ thoáng hiện ra nhanh như chớp bay ra, tại giữa không trung nhanh chóng dừng lại lượn một vòng biến thành một ngọc giản bỗng nhiên bay nhanh như tên bắn dừng lại trên tay một người trên bãi đá, một thiếu nữ đang ngơ ngác không biết sự tình gì đang phát sinh.
Lúc này trên không trung người trung niên hai mắt bỗng sáng ngời, thân hình nhanh chóng bay về phía trước tiến đến bên người thiếu nữ, tiếp theo cầm lấy ngọc giản trong tay nhìn thoáng qua, cười nói:
– Ngươi đã vượt qua được thử thách!
Nói xong tay phải phất một cái, lập tức có một đệ tử Vân Thiên tông phi thân tiến đến.
– Mang cô ta lên núi!
Trung niên nhân nhìn thiếu nữ mỉm cười, tay áo vung lên trở lại vị trí cũ chờ đợi người tiếp theo vượt ải.
Thiếu nữ kia mãi cho đến lúc này bên trong đầu óc vẫn đang mơ hồ, cứ mơ mơ màng màng bị đệ tử Vân Thiên tông kéo đi, phi lên trên núi.
Thấy có người vượt ải thành công, những người trên bãi đá lập tức đứng lên, mọi người không ngừng bàn bạc, đối với hành động của mọi người Vân Thiên tông cơ bản không để ý tới.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hắn vừa rồi tinh tường quan sát thấy không phải thiếu nữ nhìn thấu qua màn hắc vụ mà là khối ngọc giản bên trong màn hắc vụ tự động lựa chọn thiếu nữ.
Mà người trung niên lúc nhìn thấy ngọc giản rơi vào tay thiếu nữ vẫn chưa lập tức tuyên bố tuyển chọn mà bay tới cầm ngọc giản nhìn thoáng qua rồi mới tuyên bố. Thông qua việc này Vương Lâm phán đoán, người trung niên kia xem xét xác định ngọc giản có chính xác lựa chọn cô gái này hay không. Điều này có thể thấy được, nếu vừa rồi hắn hành động thiếu suy nghĩ sợ rằng hiện tại tất nhiên sẽ lộ ra sơ hở.
Nội tâm Vương Lâm cười lạnh, cách thu đồ đệ của Vân Thiên tông quả nhiên là kỳ lạ.
Đúng lúc này, đột nhiên bên trong màn sương đen lại lóe ra ánh sáng, Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, tay phải âm thầm đánh ra một đạo cấm chế. Lấy linh lực hiện tại trong cơ thể hắn chỉ có thể thực hiện được một ít cấm chế đơn giản, không thể sử dụng các cấm chế phức tạp.
Nhưng mặc dù như vậy, cấm chế mà hắn nắm giữ đều được lưu truyền thời thượng cổ, phép thần thông của nó thì không tu sĩ nào bình thường có thể sánh bằng.
Hơn nữa ánh sáng pháp bảo của mọi người từ bốn phía nhiều vô kể. Vân Thiên tông cũng từng nói rõ sử dụng tất cả các phương pháp, do đó thủ pháp cấm chế của Vương Lâm, nhìn qua cũng không bị người nào chú ý.
Thời điểm cấm chế đánh vào trụ hắc vụ, trong nháy mắt ấy Vương Lâm rõ ràng nhận thấy được phía trong một tấm ngọc giản đang lóe ra kim mang chậm rã bay ra phía bên ngoài.
Ánh mắt của Vương Lâm chợt lóe, cấm chế bỗng nhiên dừng ở phía trên ngọc giản, lập tức tốc độ của ngọc giản đột nhiên giảm xuống. Cùng lúc đó hắn lại đánh ra một đạo cấm chế, lúc này đây, cấm chế trong nháy mắt liền dừng ở trên một đan dược trong màn hắc vụ. Đan dược kia mạnh mẽ từ trong màn hắc vụ lao ra, hóa thành một luồng sáng dừng trên tay một thiếu niên ở trên bãi đá.
Người này lập tức ngây người ra một chút, ngay sau đó mừng như điên hô lên:
– Này… Ta… ta đã được tuyển lựa.
Lúc này, người trung niên Vân Thiên tông kia, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm vào đan dược kia, thân hình nhanh chóng nhảy tới trước người thiếu niên kia.
Hắn không nói lời nào tay phải chộp lấy một cái, đan dược lập tức bay lên tay hắn. Người này xem xét cẩn thận một hồi, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái kỳ lạ đánh giá rồi liếc mắt nhìn đệ tử đang mừng như điên một cái, nửa ngày sau mới chậm rãi nói:
– Chúc mừng ngươi, không cần tiếp tục nữa, ngươi trực tiếp trở thành nội môn đệ tử của Vân Thiên tông ta. Một lúc sau lên núi gặp mặt, chưởng môn sẽ an bài sư phụ cho ngươi. Đan dược này ngươi đạt được, tốt lắm, sẽ giao cho sư phụ ngươi làm lễ ra mắt. Đáng tiếc đan dược này là thuộc tính hỏa, nếu không ta có thể làm sư phụ của ngươi!
Ánh mắt đệ tử kia lộ vẻ mừng như điên, hắn liên tục gật đầu, tâm tình kích động vạn phần.
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh nhưng đáy lòng cũng khẽ đậy. Bên trong màn hắc vụ này hắn đã nhìn thấy vật phẩm có ba dạng, chia thành đan dược, ngọc giản, lệnh bài.
Rất hiển nhiên ba dạng vật phẩm này đại biểu cho các hàm nghĩa rất khác nhau. Đạt được đan dược có thể trực tiếp trở thành nội đệ tử. Đạt được ngọc giản xem như đã hoàn thành vượt qua một cửa. Nếu như vậy đạt được lệnh bài thì sẽ như thế nào?
Vương Lâm trầm ngâm một chút, không thực hiện thêm hành động nào manh động. Hắn làm việc rất cẩn thận, hắn hiểu rằng một lần xảy ra có lẽ là ngẫu nhiên. Nhưng nếu nhiều lần liên tục sử dụng cấm chế, như vậy khi bị người khác phát hiện lúc đó đành phải phó mặc theo dòng đời, mất nhiều hơn được.
Hơn nữa Vương Lâm từ dáng vẻ của người trung niên phân tích ra chỉ sợ cứ mỗi ba mươi năm một lần trong ngày lễ thu đồ đệ có thể có đệ tử đan dược là không nhiều lắm. Dựa theo phân tích của hắn, sợ rằng đại bộ phận đệ tử đều chỉ đạt được ngọc giản mới đúng.
– Còn một canh giờ nữa, giờ Thìn đã sắp tới. Ta hiện tại có thể nói cho các ngươi biết trong màn hắc vụ tổng cộng có bốn dạng vật phẩm chia thành: ngọc giản, đan dược, lệnh bài cùng với lò luyện đan.
Bốn dạng vật phẩm này, đạt được ngọc giản thì đủ tư cách thông qua cửa, đạt được đan dược thì trực tiếp trở thành nội môn đệ tử. Cầm được lệnh bài ngoài việc trở thành nội môn đệ tử, có thể đến chỗ cất đan dược đổi lấy một hạt tam phẩm linh đan.
Nếu mà có thể lấy được lò luyện đan, như vậy chúc mừng ngươi, ngươi đã trở thành một trong các đệ tử của chưởng môn. Nhưng cho tới bây giờ, Vân Thiên tông ta khai phái tám ngàn năm về trước tổng cộng chỉ xuất hiện được sáu tiền bối sở hữu được lò luyện đan. Ta hy vọng trong số các ngươi có thể trở thành người thứ bảy.
Một khi trở thành đệ tử của chưởng môn, như vậy về phương diện đan dược tất nhiên có thể mặc sức sử dụng. Hơn nữa còn có thể tiếp xúc với các thuật luyện đan cao thâm.
Trung niên bằng giọng điệu đều đều, chậm rãi mở miệng nói.
Lời này vừa nói ra lập tức đẩy mạnh dục vọng của các thiếu niên bái sư. Một số người hít sâu một hơi quay đầu hướng ánh mắt về phía màn hắc vụ của cây trụ. Trong mắt bọn họ, bên trong cây cột đại biểu cho một sinh ý tài phú lớn.
Vương Lâm nghe nói như thế, từ trong đáy lòng ngẩn ra. Hắn vừa rồi chỉ có thấy ba dạng vật phẩm, vẫn chưa phát hiện được vật phẩm thứ tư là lò luyện đan tồn tại. Trầm mặc một chút, Vương Lâm không tiếp tục quan sát nữa mà đánh ra một đạo cấm chế, câu xuất một đan dược.
Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, một đan dược màu thủy lam lập tức từ phía trong bay ra, bị Vương Lâm bắt được trên tay.
Không phải Vương Lâm không thể lựa chọn lệnh bài. Mà với tính cách của hắn thật sự không muốn làm người khác chú ý quá mức. Nếu không lấy được đan dược để trực tiếp trở thành đệ tử, thì như vậy hắn tất nhiên sẽ không lựa chọn mà tuyển lựa loại tiêu chuẩn thấp nhất, ngọc giản.
Sau khi để ý thấy màu sắc của đan dược, người trung niên hai mắt lập tức sáng ngời. Tiến đến hoàn đan dược trong tay Vương Lâm, nhìn thoáng qua, đánh giá Vương Lâm một hồi rồi mỉm cười nói:
– Ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không?
Vương Lâm lộ ra vẻ mặt kinh sợ biểu hiện sắc thái kinh hoàng, tuy nhiên trong nội tâm cũng đầy kích động. Hắn vội vàng gật đầu.
Người trung niên kia mỉm cười nhẹ nhàng nói:
– Đứng sang một bên cạnh ta, đợi sau khi kết thúc ta đưa ngươi lên núi gặp mặt chưởng môn.
Vương Lâm vội vàng cung kính đi theo người trung niên đứng ra một góc của bãi đá. Thần thái của hắn thoạt nhìn đầy vẻ kính sợ và vui mừng khôn xiết, nhưng trong nội tâm thực tế cười lạnh. Trước đó hắn nhìn thấy khi người trung niên phát hiện ra đan dược thứ nhất là thuộc tính hỏa sau đó đã lộ ra vẻ thất vọng. Hắn lập tức trong lòng phân tích, theo sự quan sát cẩn thận của hắn, nội tâm có thể phán đoán sở trường của người này chính là đan dược, có khả năng là thuộc tính thủy. Dù sao nếu là thuộc tính khác cũng có thể kiêm nhiệm bởi chỉ có duy nhất thuộc tính thủy và đan dược thuộc tính hỏa mới như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Như vậy Vương Lâm sử dụng cấm chế làm đan dược bay ra đã có ý lựa chọn thủy thuộc tính. Bởi vì một khi nếu phân tích của hắn chính xác, như vậy người trung niên này rất vui mừng, tư tưởng cảnh giác có phần giảm xuống sẽ không theo đuổi truy đến cùng vì sao lại có việc xuất ra liên tục hai hạt đan dược.
Tiếp theo trong một canh giờ lại có ba người được tuyển ra. Trong đó có một người, đúng là thiếu nữ đồng hành trên đường đi với Vương Lâm, cô gái này đoạt được chính là một cái ngọc giản.
Thời gian trôi đi, người trung niên ngẩng đầu nhìn sắc trời đang muốn tuyên bố kết quả. Nhưng vào lúc này, toàn bộ hắc vụ bắt đầu quay cuồng kịch liệt, trên bầy trời theo đó xuất hiện một phiến mây đen, bên trong một tia chớp từ trên trời đánh xuống giống như con rắn bạc bình thường vẫn bay lượn khi trời đổ cơn mưa.
Cùng lúc đó, bên trong của màn hắc vụ của cây cột truyền ra từng tiếng động ầm vang. Chỉ thấy một lò luyện đan lớn như một quả núi nhỏ lộ ra ở một góc trong màn hắc vụ.
Đây là một lò luyện đan nhuộm sắc màu đen tối, bên trên được chạm trổ một sợi xích sắt.
Rồng, lúc này hai mắt của con rồng mở ra lộ một vẻ không cam tâm mãnh liệt, muốn rít gào bay ra.
Ở thời khắc này, một cỗ lực vô hình bên trong cây cột hắc vụ tràn ra. Phàm là đệ tử đứng bên trên bãi đá đều bị đẩy ra, không làm chủ được thân thể lùi về phía sau. Rất nhanh trên toàn bộ bãi đá, trừ người trung niên và người bên cạnh hắn là Vương Lâm bởi người trung niên đã tế ra một kiện pháp bảo khởi động tác dụng phòng ngự ra ngoài, chỉ còn lại có một thiếu niên gầy yếu. Thiếu niên kia mờ mịt ngẩng đầu nhìn đan đỉnh, trong khoảng thời gian ngắn không nói ra lời.
Đáy lòng của vương Lâm khẽ động, hai mắt nhanh nhìn chăm chú vào lò luyện đan bên trong màn hắc vụ. Lấy con mắt thần thức của hắn rõ ràng nhìn thấy phía trên đan đỉnh có một tầng hào quang màu đen bao phủ. Mỗi khi đan đỉnh muốn di chuyển ra thêm một chút thì màu sắc biến đổi một ít.
– Tử đỉnh, đây là long tử đỉnh!
Người trung niên đứng bên cạnh Vương Lâm trên mắt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Nhưng vào lúc này lò luyện đan kia bỗng nhiên run lên, không bay ra phía ngoài nữa mà là chậm rãi rút trở về. Cùng lúc đó một lệnh bài màu vàng theo màn hắc vụ lóe ra dừng ở trong tay thiếu niên.
Người trung niên than nhẹ một tiếng. Cảnh tượng như thế này hắn gần như cứ mỗi ba mươi năm đều đã nhìn thấy vài lần. Nhưng mỗi lần như vậy lò luyện đan cuối cùng đều không thành công mà thoát ly khỏi màn hắc vụ.
– Đưa những người khác rời khỏi Vân Thiên tông. Phàm là người đạt được các vật phẩm theo ta lên núi!
Người trung niên sau khi nói xong, quay đầu liếc nhìn Vương Lâm một cái, tay phải phất lên ngay lập tức nắm lấy đai lưng Vương Lâm, cùng lúc đó thân hình hắn bay đến bên người thiếu niên đạt được lệnh bài duy nhất, đem hắn cùng nắm lên. Sau đó hắn mang theo hai người, thân thể hóa thành đạo cầu vồng hướng về đỉnh núi bay đi.
Phía sau hắn còn lại ba đệ tử Vân Thiên tông, mỗi người phân biệt nắm lấy ba người may mắn đã được vượt qua cửa bay lên đỉnh núi.
Vương Lâm vẫn nhìn bốn phía, theo tốc độ của người trung niên càng lúc càng nhanh, khoảng cách với đỉnh núi cũng càng ngày càng gần. Sau khi vượt qua trận pháp phòng ngự như một dòng nước gợn, trước mắt Vương Lâm chợt biến đổi.
Nguyên bản ban đầu là quang cảnh một vùng núi non cây cối trùng trùng điệp điệp lập tức biến hóa nhanh chóng. Toàn bộ biến mất, hiện ra trước mắt Vương Lâm là một loạt các tòa nhà to lớn đến cực điểm. Các phòng xá, vật thể tất cả đều tạo thành từ ngọc. Vừa nhìn thấy, mặc dù lấy kiến thức rộng rãi của Vương Lâm cũng không khỏi hít vào một hơi, thầm nhủ Vân Thiên tông quả nhiên là đại tài phú.
Toàn bộ phòng xá Vân Thiên tông lộ ra, không nói là toàn bộ nhưng là có ít nhất tám phần đều là từ ngọc thạch thiên nhiên tạo nên. Nếu theo giá trị mà nói các ngọc thạch này chế tác thành linh thạch hoặc là ngọc giản, tất nhiên là một con số khó có thể tưởng tượng được.
Cũng bởi vì nơi đây ngọc thạch rất nhiều nên tự nhiên như vậy hình thành ra khí tức của tiên cảnh. Hít thở một hơi, Vương Lâm liền cảm giác trong cơ thể truyền đến từng luồng cảm giác sảng khoái. Hắn suy tính ngắn gọn, nếu nơi đây dùng để tu luyện thì trong một ngày có thể thu lợi ích bằng công sức ba ngày bình thường.
Vương Lâm cảm khái nhìn sang người khác phát hiện đồng bọn của hắn cũng có cùng cảm giác như vậy. Tất cả đám đều cùng há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng bên trong Vân Thiên tông, trong mắt cả nhóm người đều lộ ra vẻ cổ quái.
Các đệ tử Vân Thiên tông phía sau người trung niên khi vượt qua tầng phòng ngự như làn nước gợn kia đều buông cánh tay ra. Có thể đến Vân Thiên tông bái sư, tự nhiên đều biết phi hành thuật. Lúc này cả nhóm bay lên đứng trên không, theo sát phía sau người trung niên hướng về chỗ sâu bên trong tông nhanh chóng bay đi.
Tốc độ mọi người không nhanh lắm. Dọc đường Vương Lâm lại ngây người một chút, thấy một đàn tiên hạc xa xa bay tới. Ngồi phía trên tiên hạc là một cô gái tuyệt đẹp, cô gái này mặc y phục rực rỡ, thoạt nhìn giống như một cánh bướm làm người ta không tự chủ được phải ghé mắt ngắm nhìn.
– Chu Lâm sư huynh, đây là những đệ tử mới nhập môn sao?
Khi tiên hạc bay gần tới, cô gái xinh đẹp ngồi trên cất tiếng, thanh âm như tiếng chim sơn ca nói.
Cô gái này ở độ tuổi dậy thì, thùy mị thướt tha, hàm răng đều đặn, dáng người đầy đặn xinh đẹp. Quả thực là một mỹ nhân tuyệt đẹp. Nhất là trên bên cạnh miệng nàng có một nút ruồi nhỏ quyến rũ, nhìn qua làm rung động lòng người.
Người trung niên kia cười ha hả nói:
– Đúng vậy, đây chính là các đệ tử mới thu nhận, tất cả có sáu người trúng cử.
Đôi mắt đẹp của cô gái đảo qua, làn thu ba có chút thay đổi, lại mơ hồ lộ ra vẻ thiên kiều bá mị cuối cùng dừng lại ở thiếu nữ đồng hành trên đường đi với Vương Lâm, thản nhiên cười nói:
– Tiểu muội muội thật hấp dẫn, nếu để sư phụ lão nhân gia nhìn thấy, tất nhiên sẽ bị thu làm đồ đệ.
Cô gái kia nói xong, các cô gái khác trên các tiên hạc bay lượn tới trêu đùa một hồi, sau đó cười cười theo tiên hạc bay đi.
Đám con gái xinh xắn tới nhanh mà đi cũng nhanh. Chỉ thoáng qua một cái, nhưng cũng đủ khiến cho mấy tên thiếu niên được tuyển nẩy sinh vô số suy nghĩ, trái tim đập thình thịch.
Chỉ có điều trong số sáu người được tuyển, ngoại trừ tiểu nha đầu đã đi cùng một đoạn đường với Vương Lâm ra vẫn còn có một người nữa, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh. Mà người không bị đám nữ tử đó làm cho điên đảo thần hồn chính là Vương Lâm.
Trong mắt của hắn, đám nữ tử kia mặc dù xinh đẹp động lòng người, vóc dáng chẳng có gì phải nói. Nhưng bọn họ so với Lý Mộ Uyển vẫn không thể sánh bằng. Chỉ xét riêng về sự hấp dẫn so với thiếu nữ của Lạc Hà môn, bọn họ còn lâu mới đuổi kịp.
Kể từ đó, tầm mắt của Vương Lâm đã trở nên rất cao. Chưa kể đến trái tim của hắn vốn rất kiên định, rất khó bị lay động bởi nữ sắc. Vì vậy mà đám nữ tử đó đối với hắn cũng chẳng có gì đặc biệt.
Nha đầu đồng hành cùng với hắn một đoạn đường đưa mắt nhìn quanh, rồi chợt nhìn chăm chú về phía Vương Lâm. Khi thấy ánh mắt bình tĩnh của đối phương, không biết tại sao nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy vui vẻ.
Sau khi đám nữ tử đi khỏi, nam tử liền ho nhẹ một tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn đám thiếu niên. Cuối cùng ánh mắt hắn nhìn tiểu nha đầu, cười nói:
– Nha đầu may mắn! Ngươi cũng không cần phải tham gia kiểm tra ở cửa thứ hai. Một lúc nữa, theo ta đi gặp chưởng môn.
Nói xong, hắn liền bay về phía trước. Càng vào sâu trong Vân Thiên tông, xung quanh liền xuất hiện một ít linh thú. Trong số đó có cả nhưng con hổ, vượn, gấu đã tu luyện vô số năm. Từ cơ thể của chúng lại tản mát ra linh lực rất mạnh hiển nhiên là tu vi không nhỏ. Đám linh thú đó có con thì nằm yên dưới đất, có con thì đang chạy nhảy, leo trèo.
Phi hành thêm một đoạn nữa, Vương Lâm dần nhìn thấy được vô số đình đài lầu các. Chúng được xây dựng theo một vòng tròn. Giữa cái vòng tròn đó có một đại điện hùng vĩ trang nghiêm.
Đại điện nằm trên một khoảng đất vô cùng rộng rãi. Trên cái sân bên ngoài đại điện có thể chứa cả ngàn người vẫn không hề cảm thấy chật chội. Trên sân có đặt bảy cái đan đỉnh rất lớn. Trên nắp đan đỉnh đang tỏa ra từng làn khói trắng, chầm chậm bay lên cao, rồi hòa vào bầu trời trong xanh.
Khắp đại điện thoảng thoảng một mùi thơm ngát của đan dược. Bên ngoài đại điện có hơn mười người, được chia thành hai hàng. Trong số đó, có người thì đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn, có người thì đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Ở chính giữa có một lão già mặc thanh bào, mái tóc bạc trắng. Hai tay lão chắp sau lưng, đang mỉm cười nhìn mọi người.
Trung niên nam tử dẫn đám Vương Lâm đến đây nhanh chóng hạ xuống trên khoảng sân rộng. Sau khi buông Vương Lâm cùng với thiếu niên chiếm được lệnh bài xuống, hắn liền cung kính nói với lão nhân mặc thanh bào:
– Cửu đại đệ tử Chu Lâm bái kiến chưởng môn. Lần này, Vân Thiên Tông chúng ta thu đồ đệ có tất cả sáu người trúng tuyển. Trong đó có ba người lấy được ngọc giản, hai người lấy được đan dược. Còn một người lấy được lệnh bài. Người thứ nhất lấy được ngọc giản là một cô gái. Đệ tử đã sắp xếp người đưa lên trên núi.
Sau khi Vương Lâm tới đây trên mặt liền lộ ra vẻ cung kính, cúi đầu. Theo sự quan sát của hắn có thể thấy mỗi người ở đây đều có tu vi Nguyên Anh kỳ. Vân Thiên tông đúng là đệ nhất môn phái của Sở quốc.
Lão nhân mặc thanh bào mỉm cười gật đầu rồi ôn hòa nói:
– Ba người lấy được ngọc giản, sắp xếp cho bọn họ tiến hành vòng kiểm tra thứ hai. Nếu đủ tư cách thì lập tức cho họ trở thành đệ tử nội môn.
Trung niên nam tử vội vàng vâng dạ. Hắn hơi do dự một chút rồi chỉ vào Vương Lâm, nói:
– Chưởng môn! Đệ tử muốn nhận người này làm đồ đệ. Người này lấy được đan dược mang thuộc tính thủy, phù hợp với yêu cầu luyện đan của đệ tử.
Lão nhân mặt thanh bào liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái. Trong nháy mắt, ánh mắt của lão trở nên sáng ngời, giống như xuyên thấu qua người Vương Lâm mà quan sát hắn.
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường nhưng trong nội tâm cũng khẽ động. Hắn trầm mặc một chút, dĩ nhiên không có hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này mọi người trên bãi đá, có nhiều người không nhẫn nại không dằn lòng nổi đều xuất ra pháp bảo, muốn thử nghiệm đánh tan màn hắc vụ.
Tiếp đó càng lúc càng nhiều đệ tử tế ra pháp bảo. Mỗi một lần như vậy trên cây cột kia đều vươn ra một bàn tay to bắt lấy pháp bảo thu về. Nếu không có lời nói của người trung niên kia, những người muốn bái sư cũng sẽ không sử dụng các pháp bảo. Nhưng nếu Vân Thiên tông nói vậy, tức là khi ly khai sẽ trả lại các pháp bảo Kể từ đó mọi người không còn chút e dè, trong khoảng thời gian ngắn, ánh sáng của các loại pháp bảo liên tiếp được xuất ra.
Vương Lâm nương theo khe hở từ các công kích hắc vụ của các pháp bảo đã quan sát được rành mạch cảnh vật bên trong Trong này có mười một hạt đan dược, mười một miếng ngọc giản, mười một lệnh bài có khắc lò luyện đan bên trên.
Ba dạng vật phẩm từng cái đều đại biểu cho cái gì Vương Lâm không biết. Nhưng vào lúc này đột nhiên trên hắc vụ bỗng nhiên lóe ra kim quang, ngay sau đó phía trong bỗng lóe lên sắc vàng. Sắc vàng phía trong hắc vụ thoáng hiện ra nhanh như chớp bay ra, tại giữa không trung nhanh chóng dừng lại lượn một vòng biến thành một ngọc giản bỗng nhiên bay nhanh như tên bắn dừng lại trên tay một người trên bãi đá, một thiếu nữ đang ngơ ngác không biết sự tình gì đang phát sinh.
Lúc này trên không trung người trung niên hai mắt bỗng sáng ngời, thân hình nhanh chóng bay về phía trước tiến đến bên người thiếu nữ, tiếp theo cầm lấy ngọc giản trong tay nhìn thoáng qua, cười nói:
– Ngươi đã vượt qua được thử thách!
Nói xong tay phải phất một cái, lập tức có một đệ tử Vân Thiên tông phi thân tiến đến.
– Mang cô ta lên núi!
Trung niên nhân nhìn thiếu nữ mỉm cười, tay áo vung lên trở lại vị trí cũ chờ đợi người tiếp theo vượt ải.
Thiếu nữ kia mãi cho đến lúc này bên trong đầu óc vẫn đang mơ hồ, cứ mơ mơ màng màng bị đệ tử Vân Thiên tông kéo đi, phi lên trên núi.
Thấy có người vượt ải thành công, những người trên bãi đá lập tức đứng lên, mọi người không ngừng bàn bạc, đối với hành động của mọi người Vân Thiên tông cơ bản không để ý tới.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hắn vừa rồi tinh tường quan sát thấy không phải thiếu nữ nhìn thấu qua màn hắc vụ mà là khối ngọc giản bên trong màn hắc vụ tự động lựa chọn thiếu nữ.
Mà người trung niên lúc nhìn thấy ngọc giản rơi vào tay thiếu nữ vẫn chưa lập tức tuyên bố tuyển chọn mà bay tới cầm ngọc giản nhìn thoáng qua rồi mới tuyên bố. Thông qua việc này Vương Lâm phán đoán, người trung niên kia xem xét xác định ngọc giản có chính xác lựa chọn cô gái này hay không. Điều này có thể thấy được, nếu vừa rồi hắn hành động thiếu suy nghĩ sợ rằng hiện tại tất nhiên sẽ lộ ra sơ hở.
Nội tâm Vương Lâm cười lạnh, cách thu đồ đệ của Vân Thiên tông quả nhiên là kỳ lạ.
Đúng lúc này, đột nhiên bên trong màn sương đen lại lóe ra ánh sáng, Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, tay phải âm thầm đánh ra một đạo cấm chế. Lấy linh lực hiện tại trong cơ thể hắn chỉ có thể thực hiện được một ít cấm chế đơn giản, không thể sử dụng các cấm chế phức tạp.
Nhưng mặc dù như vậy, cấm chế mà hắn nắm giữ đều được lưu truyền thời thượng cổ, phép thần thông của nó thì không tu sĩ nào bình thường có thể sánh bằng.
Hơn nữa ánh sáng pháp bảo của mọi người từ bốn phía nhiều vô kể. Vân Thiên tông cũng từng nói rõ sử dụng tất cả các phương pháp, do đó thủ pháp cấm chế của Vương Lâm, nhìn qua cũng không bị người nào chú ý.
Thời điểm cấm chế đánh vào trụ hắc vụ, trong nháy mắt ấy Vương Lâm rõ ràng nhận thấy được phía trong một tấm ngọc giản đang lóe ra kim mang chậm rã bay ra phía bên ngoài.
Ánh mắt của Vương Lâm chợt lóe, cấm chế bỗng nhiên dừng ở phía trên ngọc giản, lập tức tốc độ của ngọc giản đột nhiên giảm xuống. Cùng lúc đó hắn lại đánh ra một đạo cấm chế, lúc này đây, cấm chế trong nháy mắt liền dừng ở trên một đan dược trong màn hắc vụ. Đan dược kia mạnh mẽ từ trong màn hắc vụ lao ra, hóa thành một luồng sáng dừng trên tay một thiếu niên ở trên bãi đá.
Người này lập tức ngây người ra một chút, ngay sau đó mừng như điên hô lên:
– Này… Ta… ta đã được tuyển lựa.
Lúc này, người trung niên Vân Thiên tông kia, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm vào đan dược kia, thân hình nhanh chóng nhảy tới trước người thiếu niên kia.
Hắn không nói lời nào tay phải chộp lấy một cái, đan dược lập tức bay lên tay hắn. Người này xem xét cẩn thận một hồi, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái kỳ lạ đánh giá rồi liếc mắt nhìn đệ tử đang mừng như điên một cái, nửa ngày sau mới chậm rãi nói:
– Chúc mừng ngươi, không cần tiếp tục nữa, ngươi trực tiếp trở thành nội môn đệ tử của Vân Thiên tông ta. Một lúc sau lên núi gặp mặt, chưởng môn sẽ an bài sư phụ cho ngươi. Đan dược này ngươi đạt được, tốt lắm, sẽ giao cho sư phụ ngươi làm lễ ra mắt. Đáng tiếc đan dược này là thuộc tính hỏa, nếu không ta có thể làm sư phụ của ngươi!
Ánh mắt đệ tử kia lộ vẻ mừng như điên, hắn liên tục gật đầu, tâm tình kích động vạn phần.
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh nhưng đáy lòng cũng khẽ đậy. Bên trong màn hắc vụ này hắn đã nhìn thấy vật phẩm có ba dạng, chia thành đan dược, ngọc giản, lệnh bài.
Rất hiển nhiên ba dạng vật phẩm này đại biểu cho các hàm nghĩa rất khác nhau. Đạt được đan dược có thể trực tiếp trở thành nội đệ tử. Đạt được ngọc giản xem như đã hoàn thành vượt qua một cửa. Nếu như vậy đạt được lệnh bài thì sẽ như thế nào?
Vương Lâm trầm ngâm một chút, không thực hiện thêm hành động nào manh động. Hắn làm việc rất cẩn thận, hắn hiểu rằng một lần xảy ra có lẽ là ngẫu nhiên. Nhưng nếu nhiều lần liên tục sử dụng cấm chế, như vậy khi bị người khác phát hiện lúc đó đành phải phó mặc theo dòng đời, mất nhiều hơn được.
Hơn nữa Vương Lâm từ dáng vẻ của người trung niên phân tích ra chỉ sợ cứ mỗi ba mươi năm một lần trong ngày lễ thu đồ đệ có thể có đệ tử đan dược là không nhiều lắm. Dựa theo phân tích của hắn, sợ rằng đại bộ phận đệ tử đều chỉ đạt được ngọc giản mới đúng.
– Còn một canh giờ nữa, giờ Thìn đã sắp tới. Ta hiện tại có thể nói cho các ngươi biết trong màn hắc vụ tổng cộng có bốn dạng vật phẩm chia thành: ngọc giản, đan dược, lệnh bài cùng với lò luyện đan.
Bốn dạng vật phẩm này, đạt được ngọc giản thì đủ tư cách thông qua cửa, đạt được đan dược thì trực tiếp trở thành nội môn đệ tử. Cầm được lệnh bài ngoài việc trở thành nội môn đệ tử, có thể đến chỗ cất đan dược đổi lấy một hạt tam phẩm linh đan.
Nếu mà có thể lấy được lò luyện đan, như vậy chúc mừng ngươi, ngươi đã trở thành một trong các đệ tử của chưởng môn. Nhưng cho tới bây giờ, Vân Thiên tông ta khai phái tám ngàn năm về trước tổng cộng chỉ xuất hiện được sáu tiền bối sở hữu được lò luyện đan. Ta hy vọng trong số các ngươi có thể trở thành người thứ bảy.
Một khi trở thành đệ tử của chưởng môn, như vậy về phương diện đan dược tất nhiên có thể mặc sức sử dụng. Hơn nữa còn có thể tiếp xúc với các thuật luyện đan cao thâm.
Trung niên bằng giọng điệu đều đều, chậm rãi mở miệng nói.
Lời này vừa nói ra lập tức đẩy mạnh dục vọng của các thiếu niên bái sư. Một số người hít sâu một hơi quay đầu hướng ánh mắt về phía màn hắc vụ của cây trụ. Trong mắt bọn họ, bên trong cây cột đại biểu cho một sinh ý tài phú lớn.
Vương Lâm nghe nói như thế, từ trong đáy lòng ngẩn ra. Hắn vừa rồi chỉ có thấy ba dạng vật phẩm, vẫn chưa phát hiện được vật phẩm thứ tư là lò luyện đan tồn tại. Trầm mặc một chút, Vương Lâm không tiếp tục quan sát nữa mà đánh ra một đạo cấm chế, câu xuất một đan dược.
Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, một đan dược màu thủy lam lập tức từ phía trong bay ra, bị Vương Lâm bắt được trên tay.
Không phải Vương Lâm không thể lựa chọn lệnh bài. Mà với tính cách của hắn thật sự không muốn làm người khác chú ý quá mức. Nếu không lấy được đan dược để trực tiếp trở thành đệ tử, thì như vậy hắn tất nhiên sẽ không lựa chọn mà tuyển lựa loại tiêu chuẩn thấp nhất, ngọc giản.
Sau khi để ý thấy màu sắc của đan dược, người trung niên hai mắt lập tức sáng ngời. Tiến đến hoàn đan dược trong tay Vương Lâm, nhìn thoáng qua, đánh giá Vương Lâm một hồi rồi mỉm cười nói:
– Ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không?
Vương Lâm lộ ra vẻ mặt kinh sợ biểu hiện sắc thái kinh hoàng, tuy nhiên trong nội tâm cũng đầy kích động. Hắn vội vàng gật đầu.
Người trung niên kia mỉm cười nhẹ nhàng nói:
– Đứng sang một bên cạnh ta, đợi sau khi kết thúc ta đưa ngươi lên núi gặp mặt chưởng môn.
Vương Lâm vội vàng cung kính đi theo người trung niên đứng ra một góc của bãi đá. Thần thái của hắn thoạt nhìn đầy vẻ kính sợ và vui mừng khôn xiết, nhưng trong nội tâm thực tế cười lạnh. Trước đó hắn nhìn thấy khi người trung niên phát hiện ra đan dược thứ nhất là thuộc tính hỏa sau đó đã lộ ra vẻ thất vọng. Hắn lập tức trong lòng phân tích, theo sự quan sát cẩn thận của hắn, nội tâm có thể phán đoán sở trường của người này chính là đan dược, có khả năng là thuộc tính thủy. Dù sao nếu là thuộc tính khác cũng có thể kiêm nhiệm bởi chỉ có duy nhất thuộc tính thủy và đan dược thuộc tính hỏa mới như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Như vậy Vương Lâm sử dụng cấm chế làm đan dược bay ra đã có ý lựa chọn thủy thuộc tính. Bởi vì một khi nếu phân tích của hắn chính xác, như vậy người trung niên này rất vui mừng, tư tưởng cảnh giác có phần giảm xuống sẽ không theo đuổi truy đến cùng vì sao lại có việc xuất ra liên tục hai hạt đan dược.
Tiếp theo trong một canh giờ lại có ba người được tuyển ra. Trong đó có một người, đúng là thiếu nữ đồng hành trên đường đi với Vương Lâm, cô gái này đoạt được chính là một cái ngọc giản.
Thời gian trôi đi, người trung niên ngẩng đầu nhìn sắc trời đang muốn tuyên bố kết quả. Nhưng vào lúc này, toàn bộ hắc vụ bắt đầu quay cuồng kịch liệt, trên bầy trời theo đó xuất hiện một phiến mây đen, bên trong một tia chớp từ trên trời đánh xuống giống như con rắn bạc bình thường vẫn bay lượn khi trời đổ cơn mưa.
Cùng lúc đó, bên trong của màn hắc vụ của cây cột truyền ra từng tiếng động ầm vang. Chỉ thấy một lò luyện đan lớn như một quả núi nhỏ lộ ra ở một góc trong màn hắc vụ.
Đây là một lò luyện đan nhuộm sắc màu đen tối, bên trên được chạm trổ một sợi xích sắt.
Rồng, lúc này hai mắt của con rồng mở ra lộ một vẻ không cam tâm mãnh liệt, muốn rít gào bay ra.
Ở thời khắc này, một cỗ lực vô hình bên trong cây cột hắc vụ tràn ra. Phàm là đệ tử đứng bên trên bãi đá đều bị đẩy ra, không làm chủ được thân thể lùi về phía sau. Rất nhanh trên toàn bộ bãi đá, trừ người trung niên và người bên cạnh hắn là Vương Lâm bởi người trung niên đã tế ra một kiện pháp bảo khởi động tác dụng phòng ngự ra ngoài, chỉ còn lại có một thiếu niên gầy yếu. Thiếu niên kia mờ mịt ngẩng đầu nhìn đan đỉnh, trong khoảng thời gian ngắn không nói ra lời.
Đáy lòng của vương Lâm khẽ động, hai mắt nhanh nhìn chăm chú vào lò luyện đan bên trong màn hắc vụ. Lấy con mắt thần thức của hắn rõ ràng nhìn thấy phía trên đan đỉnh có một tầng hào quang màu đen bao phủ. Mỗi khi đan đỉnh muốn di chuyển ra thêm một chút thì màu sắc biến đổi một ít.
– Tử đỉnh, đây là long tử đỉnh!
Người trung niên đứng bên cạnh Vương Lâm trên mắt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Nhưng vào lúc này lò luyện đan kia bỗng nhiên run lên, không bay ra phía ngoài nữa mà là chậm rãi rút trở về. Cùng lúc đó một lệnh bài màu vàng theo màn hắc vụ lóe ra dừng ở trong tay thiếu niên.
Người trung niên than nhẹ một tiếng. Cảnh tượng như thế này hắn gần như cứ mỗi ba mươi năm đều đã nhìn thấy vài lần. Nhưng mỗi lần như vậy lò luyện đan cuối cùng đều không thành công mà thoát ly khỏi màn hắc vụ.
– Đưa những người khác rời khỏi Vân Thiên tông. Phàm là người đạt được các vật phẩm theo ta lên núi!
Người trung niên sau khi nói xong, quay đầu liếc nhìn Vương Lâm một cái, tay phải phất lên ngay lập tức nắm lấy đai lưng Vương Lâm, cùng lúc đó thân hình hắn bay đến bên người thiếu niên đạt được lệnh bài duy nhất, đem hắn cùng nắm lên. Sau đó hắn mang theo hai người, thân thể hóa thành đạo cầu vồng hướng về đỉnh núi bay đi.
Phía sau hắn còn lại ba đệ tử Vân Thiên tông, mỗi người phân biệt nắm lấy ba người may mắn đã được vượt qua cửa bay lên đỉnh núi.
Vương Lâm vẫn nhìn bốn phía, theo tốc độ của người trung niên càng lúc càng nhanh, khoảng cách với đỉnh núi cũng càng ngày càng gần. Sau khi vượt qua trận pháp phòng ngự như một dòng nước gợn, trước mắt Vương Lâm chợt biến đổi.
Nguyên bản ban đầu là quang cảnh một vùng núi non cây cối trùng trùng điệp điệp lập tức biến hóa nhanh chóng. Toàn bộ biến mất, hiện ra trước mắt Vương Lâm là một loạt các tòa nhà to lớn đến cực điểm. Các phòng xá, vật thể tất cả đều tạo thành từ ngọc. Vừa nhìn thấy, mặc dù lấy kiến thức rộng rãi của Vương Lâm cũng không khỏi hít vào một hơi, thầm nhủ Vân Thiên tông quả nhiên là đại tài phú.
Toàn bộ phòng xá Vân Thiên tông lộ ra, không nói là toàn bộ nhưng là có ít nhất tám phần đều là từ ngọc thạch thiên nhiên tạo nên. Nếu theo giá trị mà nói các ngọc thạch này chế tác thành linh thạch hoặc là ngọc giản, tất nhiên là một con số khó có thể tưởng tượng được.
Cũng bởi vì nơi đây ngọc thạch rất nhiều nên tự nhiên như vậy hình thành ra khí tức của tiên cảnh. Hít thở một hơi, Vương Lâm liền cảm giác trong cơ thể truyền đến từng luồng cảm giác sảng khoái. Hắn suy tính ngắn gọn, nếu nơi đây dùng để tu luyện thì trong một ngày có thể thu lợi ích bằng công sức ba ngày bình thường.
Vương Lâm cảm khái nhìn sang người khác phát hiện đồng bọn của hắn cũng có cùng cảm giác như vậy. Tất cả đám đều cùng há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng bên trong Vân Thiên tông, trong mắt cả nhóm người đều lộ ra vẻ cổ quái.
Các đệ tử Vân Thiên tông phía sau người trung niên khi vượt qua tầng phòng ngự như làn nước gợn kia đều buông cánh tay ra. Có thể đến Vân Thiên tông bái sư, tự nhiên đều biết phi hành thuật. Lúc này cả nhóm bay lên đứng trên không, theo sát phía sau người trung niên hướng về chỗ sâu bên trong tông nhanh chóng bay đi.
Tốc độ mọi người không nhanh lắm. Dọc đường Vương Lâm lại ngây người một chút, thấy một đàn tiên hạc xa xa bay tới. Ngồi phía trên tiên hạc là một cô gái tuyệt đẹp, cô gái này mặc y phục rực rỡ, thoạt nhìn giống như một cánh bướm làm người ta không tự chủ được phải ghé mắt ngắm nhìn.
– Chu Lâm sư huynh, đây là những đệ tử mới nhập môn sao?
Khi tiên hạc bay gần tới, cô gái xinh đẹp ngồi trên cất tiếng, thanh âm như tiếng chim sơn ca nói.
Cô gái này ở độ tuổi dậy thì, thùy mị thướt tha, hàm răng đều đặn, dáng người đầy đặn xinh đẹp. Quả thực là một mỹ nhân tuyệt đẹp. Nhất là trên bên cạnh miệng nàng có một nút ruồi nhỏ quyến rũ, nhìn qua làm rung động lòng người.
Người trung niên kia cười ha hả nói:
– Đúng vậy, đây chính là các đệ tử mới thu nhận, tất cả có sáu người trúng cử.
Đôi mắt đẹp của cô gái đảo qua, làn thu ba có chút thay đổi, lại mơ hồ lộ ra vẻ thiên kiều bá mị cuối cùng dừng lại ở thiếu nữ đồng hành trên đường đi với Vương Lâm, thản nhiên cười nói:
– Tiểu muội muội thật hấp dẫn, nếu để sư phụ lão nhân gia nhìn thấy, tất nhiên sẽ bị thu làm đồ đệ.
Cô gái kia nói xong, các cô gái khác trên các tiên hạc bay lượn tới trêu đùa một hồi, sau đó cười cười theo tiên hạc bay đi.
Đám con gái xinh xắn tới nhanh mà đi cũng nhanh. Chỉ thoáng qua một cái, nhưng cũng đủ khiến cho mấy tên thiếu niên được tuyển nẩy sinh vô số suy nghĩ, trái tim đập thình thịch.
Chỉ có điều trong số sáu người được tuyển, ngoại trừ tiểu nha đầu đã đi cùng một đoạn đường với Vương Lâm ra vẫn còn có một người nữa, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh. Mà người không bị đám nữ tử đó làm cho điên đảo thần hồn chính là Vương Lâm.
Trong mắt của hắn, đám nữ tử kia mặc dù xinh đẹp động lòng người, vóc dáng chẳng có gì phải nói. Nhưng bọn họ so với Lý Mộ Uyển vẫn không thể sánh bằng. Chỉ xét riêng về sự hấp dẫn so với thiếu nữ của Lạc Hà môn, bọn họ còn lâu mới đuổi kịp.
Kể từ đó, tầm mắt của Vương Lâm đã trở nên rất cao. Chưa kể đến trái tim của hắn vốn rất kiên định, rất khó bị lay động bởi nữ sắc. Vì vậy mà đám nữ tử đó đối với hắn cũng chẳng có gì đặc biệt.
Nha đầu đồng hành cùng với hắn một đoạn đường đưa mắt nhìn quanh, rồi chợt nhìn chăm chú về phía Vương Lâm. Khi thấy ánh mắt bình tĩnh của đối phương, không biết tại sao nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy vui vẻ.
Sau khi đám nữ tử đi khỏi, nam tử liền ho nhẹ một tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn đám thiếu niên. Cuối cùng ánh mắt hắn nhìn tiểu nha đầu, cười nói:
– Nha đầu may mắn! Ngươi cũng không cần phải tham gia kiểm tra ở cửa thứ hai. Một lúc nữa, theo ta đi gặp chưởng môn.
Nói xong, hắn liền bay về phía trước. Càng vào sâu trong Vân Thiên tông, xung quanh liền xuất hiện một ít linh thú. Trong số đó có cả nhưng con hổ, vượn, gấu đã tu luyện vô số năm. Từ cơ thể của chúng lại tản mát ra linh lực rất mạnh hiển nhiên là tu vi không nhỏ. Đám linh thú đó có con thì nằm yên dưới đất, có con thì đang chạy nhảy, leo trèo.
Phi hành thêm một đoạn nữa, Vương Lâm dần nhìn thấy được vô số đình đài lầu các. Chúng được xây dựng theo một vòng tròn. Giữa cái vòng tròn đó có một đại điện hùng vĩ trang nghiêm.
Đại điện nằm trên một khoảng đất vô cùng rộng rãi. Trên cái sân bên ngoài đại điện có thể chứa cả ngàn người vẫn không hề cảm thấy chật chội. Trên sân có đặt bảy cái đan đỉnh rất lớn. Trên nắp đan đỉnh đang tỏa ra từng làn khói trắng, chầm chậm bay lên cao, rồi hòa vào bầu trời trong xanh.
Khắp đại điện thoảng thoảng một mùi thơm ngát của đan dược. Bên ngoài đại điện có hơn mười người, được chia thành hai hàng. Trong số đó, có người thì đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn, có người thì đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Ở chính giữa có một lão già mặc thanh bào, mái tóc bạc trắng. Hai tay lão chắp sau lưng, đang mỉm cười nhìn mọi người.
Trung niên nam tử dẫn đám Vương Lâm đến đây nhanh chóng hạ xuống trên khoảng sân rộng. Sau khi buông Vương Lâm cùng với thiếu niên chiếm được lệnh bài xuống, hắn liền cung kính nói với lão nhân mặc thanh bào:
– Cửu đại đệ tử Chu Lâm bái kiến chưởng môn. Lần này, Vân Thiên Tông chúng ta thu đồ đệ có tất cả sáu người trúng tuyển. Trong đó có ba người lấy được ngọc giản, hai người lấy được đan dược. Còn một người lấy được lệnh bài. Người thứ nhất lấy được ngọc giản là một cô gái. Đệ tử đã sắp xếp người đưa lên trên núi.
Sau khi Vương Lâm tới đây trên mặt liền lộ ra vẻ cung kính, cúi đầu. Theo sự quan sát của hắn có thể thấy mỗi người ở đây đều có tu vi Nguyên Anh kỳ. Vân Thiên tông đúng là đệ nhất môn phái của Sở quốc.
Lão nhân mặc thanh bào mỉm cười gật đầu rồi ôn hòa nói:
– Ba người lấy được ngọc giản, sắp xếp cho bọn họ tiến hành vòng kiểm tra thứ hai. Nếu đủ tư cách thì lập tức cho họ trở thành đệ tử nội môn.
Trung niên nam tử vội vàng vâng dạ. Hắn hơi do dự một chút rồi chỉ vào Vương Lâm, nói:
– Chưởng môn! Đệ tử muốn nhận người này làm đồ đệ. Người này lấy được đan dược mang thuộc tính thủy, phù hợp với yêu cầu luyện đan của đệ tử.
Lão nhân mặt thanh bào liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái. Trong nháy mắt, ánh mắt của lão trở nên sáng ngời, giống như xuyên thấu qua người Vương Lâm mà quan sát hắn.
Bình luận