Ánh mắt Vương Lâm sáng lên. Hắn cầm Vu hồi đỉnh lên. Cái đỉnh này này chắc là sử dụng bên trong tu chân tinh. Nếu mình sử dụng thứ này thì không biết về Chu Tước tinh hay Đại La phái nhỉ?
Vương Lâm trầm ngâm một chút, sau đó cất Vu hồi đỉnh đó đi, để riêng với Vu hồi đỉnh của hắn ra. Nếu không chẳng may đến lúc sử dụng lại lấy sai, bay về Đại La phái thì quá nguy hiểm rồi.
Sau đó Vương Lâm cầm ngọc giản trong tay ném tới. Thần niệm vừa động, ngọc giản liền lóe lên quang mang. Một tòa pháp trận chậm rãi hiện ra giữa không trung. Trên trận pháp có hai điểm lõm vào, hiển nhiên là nơi để đặt linh thạch.
Vương Lâm không nói một lời, xuất ra hai viên cực phẩm linh thạch, vung tay một cái. Linh thạch rơi vào đúng vị trí. Tiếp theo đó, trận pháp liền vận chuyển. Quang mang trên ngọc giản ngày càng sáng, bên trên hiện lên một tấm bản đồ mờ ảo.
Hình ảnh này Vương Lâm không xa lạ gì. Nó chính là thứ mà trong quá trình tiến vào tiên giới, tu sĩ đều nhìn thấy, trông như một tấm gương lớn vỡ vụn.
Trên bức họa này có vô số điểm màu xám nhỏ, lại có ba mươi bảy điểm sáng ngời, đối lập với những điểm sáng nhỏ kia.
Vương Lâm nhìn hình ảnh này, trong đầu nhớ lại khi mình từ trong dòng chảy hạ xuống mảnh vỡ của tiên giới này. Ánh mắt hắn sáng lên, đã tìm được vị trí của bản thân.
Tay phải hắn điểm lên vị trí một mảnh vỡ, nhất thời toàn bộ bức họa biến mất. Trận pháp mở ra toàn bộ, sau đó thân thể Vương Lâm liền biến mất giữa không trung.
Bên bờ một mảnh tiên giới, nơi này bị cuồng phong tàn phá, phía chân trời có một khe nứt thật lớn. Từng trận hàn phong điên cuồng rít gào. Cả thế giới dường như bị bao phủ dưới uy năng của nó.
Nơi này chẳng có núi non, chỉ có một mảnh sa mạc tồn tại. Vốn hàng ngàn năm trước nơi này cũng có núi non sông nước, nhưng sau khi trải qua kiếp nạn, Huyền Phong kiếm tiên – chí bảo của một vị tiên nhân bị đánh rơi ở đây, cắt không gian, hình thành cái khe không gian này.
Về phần thanh kiếm này, sau khi phá cắt không gian một khắc liền vỡ tan, hóa thành làn gió bạo ngược, vô cùng vô tận thổi vào phiến thiên địa này.
Lúc này trên bầu trời đầy bạo ngược này, xuất hiện một tòa pháp trận. Ánh sáng của pháp trận lóe lên, hình thành một tấm màn bảo vệ, ngăn cách làn gió ở bên ngoài. Chẳng qua màn bảo vệ này nhanh chóng chấn động kịch liệt, xem chừng tùy thời có thể bị nghiền nát.
Thân ảnh Vương Lâm xuất hiện bên trong trận pháp. Hắn ngưng thần nhìn bốn phía một lượt, lập tức nhíu mày. Nơi này so với mảnh vỡ vừa nãy quả là kém xa. Mảnh vỡ trước kia còn bị phá hủy chút ít, nhưng mảnh trước mắt này thì đã bị phá hủy hoàn toàn.
Theo lý mà nói, một nơi như thế này thì Đại La phái sao lại thiết lập truyền tống trận chứ. Vương Lâm trầm ngâm một chút, mắt thấy màn bảo vệ đang chớp động ngày càng kịch liệt, thân thể hắn liền nhoáng lên, từ trong trận pháp lao ra.
Trong nháy mắt vừa ra khỏi, Vương Lâm liền cảm thấy thân thể như bị đao cắt. Trận pháp sau lưng hắn lúc này chậm rãi biến mất, dùng một phương pháp đặc thù, ẩn đi.
Trong thiên địa bây giờ chỉ còn tiếng gió rít gào, dường như bốn xung quanh đang có vô số nhân ảnh đang gào khóc không ngừng. Loại cảm giác này tăng dần trong thân thể Vương Lâm, càng ngày càng rõ ràng.
Hắn hạ xuống dưới mặt cát được một khắc, đột nhiên trong lòng bỗng sinh cảnh giác, quay vụt nhìn lại phía sau. Chỉ thấy phía sau hắn lúc này, giữa cuồng phong đang gào thét, xuất hiện một loạt bóng đen.
Trong lòng Vương Lâm cả kinh. Hắn nhìn thấy những bóng đen này nhưng thần thức lại không phát hiện bất cứ điều gì. Hắn không nói thêm một lời, vỗ vào túi trữ vật, Cấm Phiên liền xuất hiện trên tay.
Lúc này bóng đen kia dần dần trở nên rõ ràng. Sắc mặt Vương Lâm liền trở nên cổ quái. Hóa ra những nhân ảnh đó lại là những nữ tử thiên kiều bách mị.
Những nữ tử này mặc y phục bảy màu rực rỡ. Phía sau các nàng là một đội đồng tử, tay bưng mâm trên đó đặt vô số tiên quả, rượu ngon.
Những người này vừa cười vừa nói, hướng về phía Vương Lâm đi tới.
Vương Lâm nhướng mày. Hắn chỉ thấy những người này đang cười nói, nhưng điều quỷ dị chính là lại không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Đám người này tiến tới càng ngày càng gần. Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Hắn nhận thấy trên bầu trời phía trên những người này cũng xuất hiện vài bóng đen. Những bóng đen này chậm rãi hiện ra, là những thanh niên. Những người này chân đạp mây lành, bay theo đội ngũ như bảo vệ cho đội ngũ kia vậy, ánh mắt quét khắp bốn phía.
Vương Lâm hít sâu một hơi, thu hồi Cấm Phiên. Thân ảnh những người đó đã tiền gần hắn nhưng Vương Lâm không hề né tránh, tùy ý để họ đi qua bên người hắn.
Trong đó có một đồng tử đột nhiên đi xuyên qua người Vương Lâm.
Mãi cho tới khi đội ngũ này đi ra thật xa, Vương Lâm cười khổ. Hắn vừa nãy đã phát hiện đó không phải là người thật mà là ảo ảnh mà thôi.
Như vậy mảnh vỡ của tiên giới này có một lực lượng kỳ dị, có thể tạo thành ảo ảnh của một số hình ảnh ở tiên giới năm xưa.
Vương Lâm nhìn những người kia đang xa dần, trong nội tâm có chút cảm khái. Những người này năm xưa giờ đã trôi theo làn gió, chỉ còn lưu lại một chút ảo ảnh này mà thôi.
Năm đó tiên giới rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại bị hủy diệt tới mức này?
Nghi vấn này lại khiến trái tim Vương Lâm đập mạnh. Hắn trầm mặc nhìn ảo ảnh phía xa xa.
Những người này càng đi càng xa. Một lúc sau mới dừng lại. Vương Lâm ở phía sau bọn họ, nhìn kỹ mới phát hiện ra, nơi những người này dừng lại, ảo ảnh lại thay đổi. Một cung điện nguy nga tráng lệ hiện ra, bên trong rất nhiều bàn tiệc, trên đặt đầy rượu ngon tiên quả.
Ngồi ở những cái bàn này là vài vị tiên phong đạo cốt. Họ khi thì nói cười, khi thì phất tay, pháp thuật từ ngón tay họ bay ra, dường như đang muốn chứng minh điều gì đó.
Vương Lâm nhìn cảnh trước mắt, lập tức nhìn những pháp thuật mà những vị tiên phong đạo cốt này không chớp mắt. Hắn hít sâu một hơi. Những người này căn bản không cần dùng bất cứ pháp quyết gì, mọi pháp thuật đều chỉ tay là xuất hiện, vô cùng tự nhiên, vận dụng lực lượng trong thiên địa hoàn toàn như ý.
Lúc này một người trong số đó đứng lên, trên mặt lộ vẻ tức giận, chỉ vào mặt một người khác, lớn tiếng nói vài câu, sau đó giơ tay lên. Một lôi cầu màu tím xuất hiện. Người này chỉ tay vào lôi cầu, ném thẳng lên trời. Lôi cầu này lập tức tung bay ra khỏi đại điện, thẳng về phía trời cao.
Ánh mắt Vương Lâm cũng nhìn theo lôi cầu. Nhưng đột nhiên ảo ảnh đang có trời đẹp nắng vàng, tiên hạc bay múa bỗng xuất hiện dị biến. Một tia chớp màu đen xẹt qua bầu trời, tốc độ cực nhanh hóa thành một nắm đấm thật lớn, đánh mạnh lên lôi cầu nọ.
Lôi cầu lập tức vỡ tan, nắm đấm kia vẫn không dừng lại mà tiếp tục đánh xuống.
Mọi người trong cung điện sắc mặt đều đại biến. Trong đó có hai người phản ứng cực nhanh đã bay ra khỏi cung điện xem xét. Lúc này bàn tay do tia chớp hóa thành kia đã đánh xuống.
Chỉ một quyền! Thân thể tất cả tiên nhân đều bị đánh nát, cả cung điện sụp đổ, hóa thành tro bụi. Chỉ có hai người bay ra trước tiên, trên thân thể lóe lên ánh sáng bảy màu, chặn nắm tay đó lại.
Sắc mặt hai người đó tái nhợt, đúng lúc này, một đạo kiếm quang màu lam từ trong hư không ở phía chân trời phá không mà tới, xẻ ra một khe hở không gian lớn. Từng đám hắc khí từ trong khe hở đó tuôn ra.
Ngay sau đó, một bàn tay lớn từ trên bầu trời bỗng huyễn hóa ra, nhẹ nhàng nắm lấy bảo kiếm kia, vuốt nhẹ một cái. Bảo kiếm này chỉ bị vuốt nhẹ mà đã vỡ nát, hóa thành vài điểm lam mang, biến mất trong khe không gian. Tuy nhiên trong lam mang, vỏ kiếm lại không vỡ nát mà theo lỗ hổng không gian bay đi.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên bàn tay vừa bóp nát tiên kiếm kia lật lại, ấn xuống phía dưới. Mặt đất liền rung chuyển. Từ trong bàn tay chợt bay ra một đạo ngân quang. Đạo ngân quang này từ trên trời giáng xuống, phóng vọt tới.
Vương Lâm đắm chìm trong huyễn tượng, tâm thần kịch chấn. Trong khoảnh khắc khi ngân quang xuất hiện, trong lòng hắn dâng lên một tia cảm giác, biến sắc, tay phải nhanh chóng vung lên. Khu thú quyển bay ra, hóa thành con Lôi Oa, phun ra một quả lôi cầu, đánh thẳng vào ngân quang.
Một loạt tiếng ầm ầm vang lên khắp thiên địa. Lôi Oa gầm nhẹ một tiếng, lùi lại mấy trăm trượng. Vương Lâm sắc mặt âm trầm, thân thể bay lên, đạp lên đầu Lôi Oa, ngẩng đầu nhìn nữ tử phía sau ngân quang.
– Hồng Điệp!
Vương Lâm gằn từng chữ.
Vừa rồi hắn đắm chìm trong huyễn tượng, nữ tử này không biết xuất hiện khi nào, không ngờ lại chẳng nói một lời đánh lén hắn. Nếu không phải thần thức Vương Lâm đã đạt tới Hóa Thần hậu kỳ thì hẳn sẽ cho rằng sẽ cho rằng ngân quang đó là ảo ảnh, cuối cùng bị nữ nhân này giết chết ngay tức khắc.
Khuôn mặt Hồng Điệp lạnh như băng, ánh mắt lộ vẻ bình tĩnh, bình thản nhìn Vương Lâm, chậm rãi nói:
– Ngươi quả nhiên biết ta. Nói đi, ngươi rốt cục là ai?
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào nữ nhân này, cười nói:
– Thiên kiêu chi nữ của Tuyết Vực quốc, có ai mà không biết chứ.
Thần sắc Hồng Điệp không đổi, lạnh nhạt nói:
– Không nói sao? Như vậy hôm nay ngươi lưu lại đây đi!
Vừa nói, nữ nhân này vừa giơ tay phải lên. Chỉ thấy một đạo ngân quang lóe lên trong tay nàng. Nàng lạnh lùng nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, sau đó cất Vu hồi đỉnh đó đi, để riêng với Vu hồi đỉnh của hắn ra. Nếu không chẳng may đến lúc sử dụng lại lấy sai, bay về Đại La phái thì quá nguy hiểm rồi.
Sau đó Vương Lâm cầm ngọc giản trong tay ném tới. Thần niệm vừa động, ngọc giản liền lóe lên quang mang. Một tòa pháp trận chậm rãi hiện ra giữa không trung. Trên trận pháp có hai điểm lõm vào, hiển nhiên là nơi để đặt linh thạch.
Vương Lâm không nói một lời, xuất ra hai viên cực phẩm linh thạch, vung tay một cái. Linh thạch rơi vào đúng vị trí. Tiếp theo đó, trận pháp liền vận chuyển. Quang mang trên ngọc giản ngày càng sáng, bên trên hiện lên một tấm bản đồ mờ ảo.
Hình ảnh này Vương Lâm không xa lạ gì. Nó chính là thứ mà trong quá trình tiến vào tiên giới, tu sĩ đều nhìn thấy, trông như một tấm gương lớn vỡ vụn.
Trên bức họa này có vô số điểm màu xám nhỏ, lại có ba mươi bảy điểm sáng ngời, đối lập với những điểm sáng nhỏ kia.
Vương Lâm nhìn hình ảnh này, trong đầu nhớ lại khi mình từ trong dòng chảy hạ xuống mảnh vỡ của tiên giới này. Ánh mắt hắn sáng lên, đã tìm được vị trí của bản thân.
Tay phải hắn điểm lên vị trí một mảnh vỡ, nhất thời toàn bộ bức họa biến mất. Trận pháp mở ra toàn bộ, sau đó thân thể Vương Lâm liền biến mất giữa không trung.
Bên bờ một mảnh tiên giới, nơi này bị cuồng phong tàn phá, phía chân trời có một khe nứt thật lớn. Từng trận hàn phong điên cuồng rít gào. Cả thế giới dường như bị bao phủ dưới uy năng của nó.
Nơi này chẳng có núi non, chỉ có một mảnh sa mạc tồn tại. Vốn hàng ngàn năm trước nơi này cũng có núi non sông nước, nhưng sau khi trải qua kiếp nạn, Huyền Phong kiếm tiên – chí bảo của một vị tiên nhân bị đánh rơi ở đây, cắt không gian, hình thành cái khe không gian này.
Về phần thanh kiếm này, sau khi phá cắt không gian một khắc liền vỡ tan, hóa thành làn gió bạo ngược, vô cùng vô tận thổi vào phiến thiên địa này.
Lúc này trên bầu trời đầy bạo ngược này, xuất hiện một tòa pháp trận. Ánh sáng của pháp trận lóe lên, hình thành một tấm màn bảo vệ, ngăn cách làn gió ở bên ngoài. Chẳng qua màn bảo vệ này nhanh chóng chấn động kịch liệt, xem chừng tùy thời có thể bị nghiền nát.
Thân ảnh Vương Lâm xuất hiện bên trong trận pháp. Hắn ngưng thần nhìn bốn phía một lượt, lập tức nhíu mày. Nơi này so với mảnh vỡ vừa nãy quả là kém xa. Mảnh vỡ trước kia còn bị phá hủy chút ít, nhưng mảnh trước mắt này thì đã bị phá hủy hoàn toàn.
Theo lý mà nói, một nơi như thế này thì Đại La phái sao lại thiết lập truyền tống trận chứ. Vương Lâm trầm ngâm một chút, mắt thấy màn bảo vệ đang chớp động ngày càng kịch liệt, thân thể hắn liền nhoáng lên, từ trong trận pháp lao ra.
Trong nháy mắt vừa ra khỏi, Vương Lâm liền cảm thấy thân thể như bị đao cắt. Trận pháp sau lưng hắn lúc này chậm rãi biến mất, dùng một phương pháp đặc thù, ẩn đi.
Trong thiên địa bây giờ chỉ còn tiếng gió rít gào, dường như bốn xung quanh đang có vô số nhân ảnh đang gào khóc không ngừng. Loại cảm giác này tăng dần trong thân thể Vương Lâm, càng ngày càng rõ ràng.
Hắn hạ xuống dưới mặt cát được một khắc, đột nhiên trong lòng bỗng sinh cảnh giác, quay vụt nhìn lại phía sau. Chỉ thấy phía sau hắn lúc này, giữa cuồng phong đang gào thét, xuất hiện một loạt bóng đen.
Trong lòng Vương Lâm cả kinh. Hắn nhìn thấy những bóng đen này nhưng thần thức lại không phát hiện bất cứ điều gì. Hắn không nói thêm một lời, vỗ vào túi trữ vật, Cấm Phiên liền xuất hiện trên tay.
Lúc này bóng đen kia dần dần trở nên rõ ràng. Sắc mặt Vương Lâm liền trở nên cổ quái. Hóa ra những nhân ảnh đó lại là những nữ tử thiên kiều bách mị.
Những nữ tử này mặc y phục bảy màu rực rỡ. Phía sau các nàng là một đội đồng tử, tay bưng mâm trên đó đặt vô số tiên quả, rượu ngon.
Những người này vừa cười vừa nói, hướng về phía Vương Lâm đi tới.
Vương Lâm nhướng mày. Hắn chỉ thấy những người này đang cười nói, nhưng điều quỷ dị chính là lại không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Đám người này tiến tới càng ngày càng gần. Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Hắn nhận thấy trên bầu trời phía trên những người này cũng xuất hiện vài bóng đen. Những bóng đen này chậm rãi hiện ra, là những thanh niên. Những người này chân đạp mây lành, bay theo đội ngũ như bảo vệ cho đội ngũ kia vậy, ánh mắt quét khắp bốn phía.
Vương Lâm hít sâu một hơi, thu hồi Cấm Phiên. Thân ảnh những người đó đã tiền gần hắn nhưng Vương Lâm không hề né tránh, tùy ý để họ đi qua bên người hắn.
Trong đó có một đồng tử đột nhiên đi xuyên qua người Vương Lâm.
Mãi cho tới khi đội ngũ này đi ra thật xa, Vương Lâm cười khổ. Hắn vừa nãy đã phát hiện đó không phải là người thật mà là ảo ảnh mà thôi.
Như vậy mảnh vỡ của tiên giới này có một lực lượng kỳ dị, có thể tạo thành ảo ảnh của một số hình ảnh ở tiên giới năm xưa.
Vương Lâm nhìn những người kia đang xa dần, trong nội tâm có chút cảm khái. Những người này năm xưa giờ đã trôi theo làn gió, chỉ còn lưu lại một chút ảo ảnh này mà thôi.
Năm đó tiên giới rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại bị hủy diệt tới mức này?
Nghi vấn này lại khiến trái tim Vương Lâm đập mạnh. Hắn trầm mặc nhìn ảo ảnh phía xa xa.
Những người này càng đi càng xa. Một lúc sau mới dừng lại. Vương Lâm ở phía sau bọn họ, nhìn kỹ mới phát hiện ra, nơi những người này dừng lại, ảo ảnh lại thay đổi. Một cung điện nguy nga tráng lệ hiện ra, bên trong rất nhiều bàn tiệc, trên đặt đầy rượu ngon tiên quả.
Ngồi ở những cái bàn này là vài vị tiên phong đạo cốt. Họ khi thì nói cười, khi thì phất tay, pháp thuật từ ngón tay họ bay ra, dường như đang muốn chứng minh điều gì đó.
Vương Lâm nhìn cảnh trước mắt, lập tức nhìn những pháp thuật mà những vị tiên phong đạo cốt này không chớp mắt. Hắn hít sâu một hơi. Những người này căn bản không cần dùng bất cứ pháp quyết gì, mọi pháp thuật đều chỉ tay là xuất hiện, vô cùng tự nhiên, vận dụng lực lượng trong thiên địa hoàn toàn như ý.
Lúc này một người trong số đó đứng lên, trên mặt lộ vẻ tức giận, chỉ vào mặt một người khác, lớn tiếng nói vài câu, sau đó giơ tay lên. Một lôi cầu màu tím xuất hiện. Người này chỉ tay vào lôi cầu, ném thẳng lên trời. Lôi cầu này lập tức tung bay ra khỏi đại điện, thẳng về phía trời cao.
Ánh mắt Vương Lâm cũng nhìn theo lôi cầu. Nhưng đột nhiên ảo ảnh đang có trời đẹp nắng vàng, tiên hạc bay múa bỗng xuất hiện dị biến. Một tia chớp màu đen xẹt qua bầu trời, tốc độ cực nhanh hóa thành một nắm đấm thật lớn, đánh mạnh lên lôi cầu nọ.
Lôi cầu lập tức vỡ tan, nắm đấm kia vẫn không dừng lại mà tiếp tục đánh xuống.
Mọi người trong cung điện sắc mặt đều đại biến. Trong đó có hai người phản ứng cực nhanh đã bay ra khỏi cung điện xem xét. Lúc này bàn tay do tia chớp hóa thành kia đã đánh xuống.
Chỉ một quyền! Thân thể tất cả tiên nhân đều bị đánh nát, cả cung điện sụp đổ, hóa thành tro bụi. Chỉ có hai người bay ra trước tiên, trên thân thể lóe lên ánh sáng bảy màu, chặn nắm tay đó lại.
Sắc mặt hai người đó tái nhợt, đúng lúc này, một đạo kiếm quang màu lam từ trong hư không ở phía chân trời phá không mà tới, xẻ ra một khe hở không gian lớn. Từng đám hắc khí từ trong khe hở đó tuôn ra.
Ngay sau đó, một bàn tay lớn từ trên bầu trời bỗng huyễn hóa ra, nhẹ nhàng nắm lấy bảo kiếm kia, vuốt nhẹ một cái. Bảo kiếm này chỉ bị vuốt nhẹ mà đã vỡ nát, hóa thành vài điểm lam mang, biến mất trong khe không gian. Tuy nhiên trong lam mang, vỏ kiếm lại không vỡ nát mà theo lỗ hổng không gian bay đi.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên bàn tay vừa bóp nát tiên kiếm kia lật lại, ấn xuống phía dưới. Mặt đất liền rung chuyển. Từ trong bàn tay chợt bay ra một đạo ngân quang. Đạo ngân quang này từ trên trời giáng xuống, phóng vọt tới.
Vương Lâm đắm chìm trong huyễn tượng, tâm thần kịch chấn. Trong khoảnh khắc khi ngân quang xuất hiện, trong lòng hắn dâng lên một tia cảm giác, biến sắc, tay phải nhanh chóng vung lên. Khu thú quyển bay ra, hóa thành con Lôi Oa, phun ra một quả lôi cầu, đánh thẳng vào ngân quang.
Một loạt tiếng ầm ầm vang lên khắp thiên địa. Lôi Oa gầm nhẹ một tiếng, lùi lại mấy trăm trượng. Vương Lâm sắc mặt âm trầm, thân thể bay lên, đạp lên đầu Lôi Oa, ngẩng đầu nhìn nữ tử phía sau ngân quang.
– Hồng Điệp!
Vương Lâm gằn từng chữ.
Vừa rồi hắn đắm chìm trong huyễn tượng, nữ tử này không biết xuất hiện khi nào, không ngờ lại chẳng nói một lời đánh lén hắn. Nếu không phải thần thức Vương Lâm đã đạt tới Hóa Thần hậu kỳ thì hẳn sẽ cho rằng sẽ cho rằng ngân quang đó là ảo ảnh, cuối cùng bị nữ nhân này giết chết ngay tức khắc.
Khuôn mặt Hồng Điệp lạnh như băng, ánh mắt lộ vẻ bình tĩnh, bình thản nhìn Vương Lâm, chậm rãi nói:
– Ngươi quả nhiên biết ta. Nói đi, ngươi rốt cục là ai?
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào nữ nhân này, cười nói:
– Thiên kiêu chi nữ của Tuyết Vực quốc, có ai mà không biết chứ.
Thần sắc Hồng Điệp không đổi, lạnh nhạt nói:
– Không nói sao? Như vậy hôm nay ngươi lưu lại đây đi!
Vừa nói, nữ nhân này vừa giơ tay phải lên. Chỉ thấy một đạo ngân quang lóe lên trong tay nàng. Nàng lạnh lùng nhìn Vương Lâm.
Bình luận