– Thứ này chắc là Tẩy linh hồ rồi.
Tam sư huynh lấy đan dược, sau khi ăn một viên liền nhìn hồ lô trong tay, đắc ý nói:
– Không sai, tứ này là do thủy tổ đại nhân tự mình luyện chế, cả môn phái chỉ có ba người có Tẩy linh hồ này. Có thứ bảo vật này trong tay, không cần phải phí sức ngưng luyện, thế mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất hấp thu tiên giới khí.
Thần thức Vương Lâm chứng kiến cảnh này không tự chủ được liền tập trung vào cái hồ lô nọ, trong lòng chấn động. Hồ lô này tuyệt đối là dị bảo, nếu có nó trong tay thì có thể tiết kiệm thời gian ngưng luyện, tất nhiên sẽ thu được nhiều tiên giới khí hơn.
Miệng hắn lộ một tia cười lạnh. Xem trang phục của hai người này thì hẳn là đệ tử của đại la kiếm tông. Đằng nào cũng đã kết oán với môn phái này, vậy phải nghĩ ra biện pháp cướp lấy bảo vật này.
Hai người này đều là hóa thần sơ kỳ, nhưng lục sư đệ hiển nhiên là mới hóa thần, tu vi chưa vững chắc. Chẳng qua hai người này hẳn là có pháp bảo mạnh mẽ, muốn cướp đoạt thì hơi khó khăn một chút. Vương Lâm trầm ngâm, không vọng động mà chờ cơ hội.
Hai sư huynh đệ kia sau khi thu hồ lô lại, bàn bạc một chút, lại hướng về một động khẩu khác bay đi.
Nơi này đường lối quanh co, nếu thần thức Vương Lâm không tập trung vào hai người này sợ là không dễ theo sau được họ. Hai người đó đi hồi lâu, đột nhiên tam sư huynh dừng chân, nhìn chằm chằm về phía xa, trên mặt lộ vẻ kỳ dị.
Chỉ thấy ở xa xa trong tầm mắt hai người có một bộ hài cốt. Bộ hài cốt này dựa vào vách động, trong tay có một quầng sáng, lóe lên từng hồi.
Vương Lâm dùng thần thức đảo qua, nhướn mày một cái, cảm thấy hài cốt này có chút cổ quái. Bộ xương người có màu trắng mà đáng ra nó phải biến màu vì thời gian đã quá lâu, hơn nữa, lẽ ra nó phải bị ăn mòn nhưng không hề có hiện tượng đó mà vẫn gần như còn nguyên vẹn.
Trong tay hài cốt còn có một vật phát sáng, không ngờ vật đó còn có một tia tiên khí bao phủ không gian, hiển nhiên cũng là vật phi phàm.
Chỉ có điều, không biết vì sao Vương Lâm lại linh cảm có điều bất ổn, ánh mắt hơi trầm ngâm xem xét.
Tam sư huynh ánh mắt chợt lóe, nói:
– Lục sư đệ,ngươi tiến lên phía trên xem vật phát sáng trong tay bộ xương người là vật gì?
Lục sư đệ hơi do dự, gật đầu tiến tới chỗ hài cốt, đang lúc thò đầu ra cũng là lúc Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, hắn càng cảm giác rõ hơn mối nguy hiểm.
Chỉ thấy đúng lúc này, tam sư huynh bỗng nhiên quát:
– Lui!
vừa nói hắn vừa vung tay, phía sau bảo kiếm lập tức bay lên, như tên bắn bổ thẳng lao vào khoảng không ngay trước mặt lục sư đệ.
Hài cốt kia ầm một cái, vỡ tan thành từng mảnh không còn chút gì, quầng sáng bay lên, chợt thấy một tế ti (sợi tơ nhỏ) chợt lóe, bay thẳng về phía mi tâm lục sư đệ.
Lúc này, kiếm khí tiến đến, tế ti kia có chút không cam lòng hí rống một tiếng, bỗng nhiên xoay người, chui vào một bên cửa động, rồi biến mất không còn tăm tích.
Cảnh tượng này nhanh như điện quang hỏa thạch, lục sư đệ trán toát mồ hôi, hắn nhìn chằm chằm tam sư huynh, không nói một lời.
– Lục sư đệ, đuổi theo!
Tam sư huynh ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, ném một câu ra phía sau, bay nhanh về hướng cửa động.
Lục sư đệ do dự một chút, cắn răng đuổi kịp.
– Sư huynh, kia là cái gì?
– Chúng ta vận khí không tồi, nếu ta nghĩ không sai, vật ấy là Tiên Thú Chi Lương, thứ mà tiên thú yêu thích nhất. Nói như vậy, vật ấy tồn tại ở đây, bốn phía xung quanh đây có lẽ có tiên thú chi linh tồn tại. Vừa rồi hài cốt kia chắc chắn là bị con thú này đánh lén, cắn nuốt toàn thân. Sư đệ ngươi cũng thấy đấy, sư huynh cũng là vừa mới phát hiện, nếu không cũng không cho ngươi tiến đến đó.
Tam sư huynh vừa truy kích, vừa giải thích.
– Chính là tiên thú thực vật, trông thật uy lực, vừa rồi nếu bị hắn tấn công e rằng ta cũng đã thành nắm xương tàn như bộ hài cốt kia.
Lục sư đệ cúi đầu ánh mắt chợt lóe, chậm rãi nói.
-Sư đệ không cần kinh hoảng, vật ấy toàn bộ chỉ dựa vào** công kích, nên không có pháp thuật thần thông gì, hơn nữa nó cũng cực kỳ sợ hãi đối với pháp thuật thần thông, chỉ cần lúc nãy không bị nó chui vào trong cơ thể thì đối phó cũng không khó khăn lắm. Ngươi chỉ cần vung một nhát kiếm khí, nhất định đã chém nó làm đôi!
Tam sư huynh cười ha hả, nói Trong khi hai người truy kích, Vương Lâm đi theo sau đó, ánh mắt hắn chợt lóe lên, cười thầm trong bụng, hai vị sư huynh kia thoạt nhìn tưởng như đôi bạn đồng môn gắn bó thân tình, nhưng với con mắt sành sỏi của Vương Lâm thoáng cái đã nhận ra tam sư huynh lòng dạ thật khó lường.
Rõ ràng là vừa rồi cũng chính con người này phát hiện ra sự khác thường nên sai khiến sư đệ của mình tiến lên xem trước còn mình đứng ngoài và phát hiện ra cái gọi là Tiên Thú Chi Lương.
Vương Lâm cùng không nhanh không chậm theo ở phía sau, thần thức chăm chú quan sát phía trước.
Lúc này, cả hai vị huynh đệ vẫn đang truy kích vào bên trong một hang động, cả hai càng ngày càng đột nhập sâu vào trong.
Tam sư huynh trong lòng không khỏi lo lắng, trước đây tuy hắn nói đã đến đây một lần nhưng chưa bao giờ vào sâu bên trong Tiên Thú Phủ như lần này.
Liệu có nên tiếp tục truy kích hay không?
Đúng lúc này, thần thức của Vương Lâm nhìn thấy phía trước, Tiên Thú Chi Lương giảm dần tốc độ, chợt lóe lên chui vào trong một địa động nhỏ chừng nắm tay và biến mất.
Vương Lâm tiến vào theo sát sau đó, lập tức biến sắc, chỉ thấy bốn phía trên vách tường trong động, có vô số tế ti rậm rạp, một đầu tế ti cố định ở trên vách tường, một đầu còn lại chậm rãi đong đưa Bên trong động nhỏ này có một khối ngọc thạch màu trắng. Tiên giới khí nồng đậm tràn ra từ phía trên ngọc thạch.
Bên cạnh ngọc thạch có một khối hài cốt, nhan sắc ngăm đen, phát ra một tia ô quang. Trên xác người đó mặc một ít quần áo rách nát, nhưng ở ngực lại có một tấm thiết phiến màu vàng, chốc chốc lại phát ra từng trận uy áp Trên tay hắn còn thanh bảo kiếm, hình dáng thanh bảo kiếm này giống hệt như kiếm tiên mà Vương Lâm nhìn thấy trong ảo cảnh.
Ngoài ra, Vương Lâm còn nhìn thấy rõ một tế ti màu đen chui tới chui lui trên hài cốt, mỗi lần chui đó tạo thành rung động sẽ thấy bộ xương kia cũng đung đưa theo y như còn sống vậy.
Vương Lâm hơi dừng lại một chút, hắn nhanh chóng lui về phía sau không chút do dự, tìm được một chỗ kín, vỗ túi trữ vật, ngay tức xuất ra cấm phiên. Cấm Phiên rung lên, bao lấy thân xác hắn, biến thành giống như vách tường bốn phía.
Tam sư huynh đuổi ở phía trước cũng tản thần thức ra, ngay lập tức liền phát hiện sự khác thường trong tiểu động. Thân hình y lập tức dừng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, trong động này e rằng không ít hơn mấy vạn tiên giới chi lương.
Giờ phút này, lục sư đệ cũng phát hiện cảnh tượng này, lập tức sắc mặt khó coi, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều chậm rãi lùi về phía sau.
Nhưng tế ti kia bỗng nhiên từ một lỗ nhỏ bay vọt ra ngoài hóa thành từng đạo ngân quang lao như tên bắn nhằm thẳng vào hai người.
Tam sư huynh sắc mặt đại biến, hắn gần như không có gì do dự, quát to:
– Song kiếm lâm thế!
Thanh bảo kiếm bay lên, bỗng nhiên chém xẹt một đường xuống dưới. Cùng lúc đó, Lục sư đệ cũng nghiến răng, bảo kiếm bay lên, xem kẽ chém xuống.
Lập tức, hai đạo kiếm khí tựa như những con rồng lớn, lần lượt thay đổi rít gào lên xuống. Toàn bộ tế ti ở phía trước bị biến mất. Kiếm khí này va đập vào trong động, lập tức nổ ra một một lỗ hổng chừng ba trượng. Uy lực của song kiếm này khiến Tiên Thú Phủ vốn không chắc chắn, lập tức có nhiều chỗ bị sụp xuống.
Từ giữa chỗ hổng, thấy càng nhiều tế ti chui đi ra. Ở bên trong những tia đó có một tế ti màu đen rất đáng chú ý.
– Đi!
Tam sư huynh nói xong lập tức lui về phía sau, lục sư đệ theo sát sau đó, trong lòng khiếp đảm, rợn tóc gáy.
Hai người lui về phía sau, hiển nhiên không kịp, vừa mới rút đi không tới vài bước, những tế ti đó liền đuổi theo ùn ùn như che trời phủ đất. Khi thấy sắp bị đánh trúng, ánh mắt tam sư huynh chợt lóe lên tàn khốc, không nói hai lời bèn tung một chưởng vào lưng lục sư đệ.
Lục sư đệ quay mạnh đầu lại, mắt lộ ra vẻ trào phúng, tay phải đưa tay về phía trước, lập tức chụp lấy cánh tay tam sư huynh, cười lạnh nói:
– Tam sư huynh, ngươi muốn làm gì?
Nói xong, hơi thở toàn thân hắn bỗng nhiên biến đổi, nguyên bản lúc trước chỉ là tu sĩ mới bước vào cảnh giới Hóa Thần nhưng hiện tại tu vi lập tức tăng trưởng, trong nháy mắt lộ ra thực lực Hóa Thần trung kỳ. Tam sư huynh bị tóm lấy, vẻ mặt đang kinh hãi thì đã bị người kia lấy mất túi trữ vật và bảo kiếm, sau đó ném thẳng về phía sau.
– Ngươi. .
Tam sư huynh quá sợ hãi, không chờ hắn nói xong, một đàn tế ti khổng lồ ùa tới chui vào thân thể hắn. Gần như ngay trong chớp mắt, thân thể của một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ chỉ còn lại nắm xương tàn trắng hếu.
Nguyên thần của hắn lập tức bay ra từ trong trong cơ thể, nhưng lúc này ánh mắt lục sư đệ chợt lóe lên, hai tay bấm niệm thần chú, cách khoảng không xuất ra mấy đạo pháp quyết ngăn cản Nguyên thần hơi ngừng lại một chút liền mất đi cơ hội trốn chạy. Lúc này tế ti màu đen ở phía sau như một tia chớp chui vào bên trong nguyên thần, sau khi chạy một vòng, nguyên thần của người này lập tức trở nên uể oải, bị đám tế ti nuốt chửng toàn bộ.
Tam sư huynh lấy đan dược, sau khi ăn một viên liền nhìn hồ lô trong tay, đắc ý nói:
– Không sai, tứ này là do thủy tổ đại nhân tự mình luyện chế, cả môn phái chỉ có ba người có Tẩy linh hồ này. Có thứ bảo vật này trong tay, không cần phải phí sức ngưng luyện, thế mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất hấp thu tiên giới khí.
Thần thức Vương Lâm chứng kiến cảnh này không tự chủ được liền tập trung vào cái hồ lô nọ, trong lòng chấn động. Hồ lô này tuyệt đối là dị bảo, nếu có nó trong tay thì có thể tiết kiệm thời gian ngưng luyện, tất nhiên sẽ thu được nhiều tiên giới khí hơn.
Miệng hắn lộ một tia cười lạnh. Xem trang phục của hai người này thì hẳn là đệ tử của đại la kiếm tông. Đằng nào cũng đã kết oán với môn phái này, vậy phải nghĩ ra biện pháp cướp lấy bảo vật này.
Hai người này đều là hóa thần sơ kỳ, nhưng lục sư đệ hiển nhiên là mới hóa thần, tu vi chưa vững chắc. Chẳng qua hai người này hẳn là có pháp bảo mạnh mẽ, muốn cướp đoạt thì hơi khó khăn một chút. Vương Lâm trầm ngâm, không vọng động mà chờ cơ hội.
Hai sư huynh đệ kia sau khi thu hồ lô lại, bàn bạc một chút, lại hướng về một động khẩu khác bay đi.
Nơi này đường lối quanh co, nếu thần thức Vương Lâm không tập trung vào hai người này sợ là không dễ theo sau được họ. Hai người đó đi hồi lâu, đột nhiên tam sư huynh dừng chân, nhìn chằm chằm về phía xa, trên mặt lộ vẻ kỳ dị.
Chỉ thấy ở xa xa trong tầm mắt hai người có một bộ hài cốt. Bộ hài cốt này dựa vào vách động, trong tay có một quầng sáng, lóe lên từng hồi.
Vương Lâm dùng thần thức đảo qua, nhướn mày một cái, cảm thấy hài cốt này có chút cổ quái. Bộ xương người có màu trắng mà đáng ra nó phải biến màu vì thời gian đã quá lâu, hơn nữa, lẽ ra nó phải bị ăn mòn nhưng không hề có hiện tượng đó mà vẫn gần như còn nguyên vẹn.
Trong tay hài cốt còn có một vật phát sáng, không ngờ vật đó còn có một tia tiên khí bao phủ không gian, hiển nhiên cũng là vật phi phàm.
Chỉ có điều, không biết vì sao Vương Lâm lại linh cảm có điều bất ổn, ánh mắt hơi trầm ngâm xem xét.
Tam sư huynh ánh mắt chợt lóe, nói:
– Lục sư đệ,ngươi tiến lên phía trên xem vật phát sáng trong tay bộ xương người là vật gì?
Lục sư đệ hơi do dự, gật đầu tiến tới chỗ hài cốt, đang lúc thò đầu ra cũng là lúc Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, hắn càng cảm giác rõ hơn mối nguy hiểm.
Chỉ thấy đúng lúc này, tam sư huynh bỗng nhiên quát:
– Lui!
vừa nói hắn vừa vung tay, phía sau bảo kiếm lập tức bay lên, như tên bắn bổ thẳng lao vào khoảng không ngay trước mặt lục sư đệ.
Hài cốt kia ầm một cái, vỡ tan thành từng mảnh không còn chút gì, quầng sáng bay lên, chợt thấy một tế ti (sợi tơ nhỏ) chợt lóe, bay thẳng về phía mi tâm lục sư đệ.
Lúc này, kiếm khí tiến đến, tế ti kia có chút không cam lòng hí rống một tiếng, bỗng nhiên xoay người, chui vào một bên cửa động, rồi biến mất không còn tăm tích.
Cảnh tượng này nhanh như điện quang hỏa thạch, lục sư đệ trán toát mồ hôi, hắn nhìn chằm chằm tam sư huynh, không nói một lời.
– Lục sư đệ, đuổi theo!
Tam sư huynh ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, ném một câu ra phía sau, bay nhanh về hướng cửa động.
Lục sư đệ do dự một chút, cắn răng đuổi kịp.
– Sư huynh, kia là cái gì?
– Chúng ta vận khí không tồi, nếu ta nghĩ không sai, vật ấy là Tiên Thú Chi Lương, thứ mà tiên thú yêu thích nhất. Nói như vậy, vật ấy tồn tại ở đây, bốn phía xung quanh đây có lẽ có tiên thú chi linh tồn tại. Vừa rồi hài cốt kia chắc chắn là bị con thú này đánh lén, cắn nuốt toàn thân. Sư đệ ngươi cũng thấy đấy, sư huynh cũng là vừa mới phát hiện, nếu không cũng không cho ngươi tiến đến đó.
Tam sư huynh vừa truy kích, vừa giải thích.
– Chính là tiên thú thực vật, trông thật uy lực, vừa rồi nếu bị hắn tấn công e rằng ta cũng đã thành nắm xương tàn như bộ hài cốt kia.
Lục sư đệ cúi đầu ánh mắt chợt lóe, chậm rãi nói.
-Sư đệ không cần kinh hoảng, vật ấy toàn bộ chỉ dựa vào** công kích, nên không có pháp thuật thần thông gì, hơn nữa nó cũng cực kỳ sợ hãi đối với pháp thuật thần thông, chỉ cần lúc nãy không bị nó chui vào trong cơ thể thì đối phó cũng không khó khăn lắm. Ngươi chỉ cần vung một nhát kiếm khí, nhất định đã chém nó làm đôi!
Tam sư huynh cười ha hả, nói Trong khi hai người truy kích, Vương Lâm đi theo sau đó, ánh mắt hắn chợt lóe lên, cười thầm trong bụng, hai vị sư huynh kia thoạt nhìn tưởng như đôi bạn đồng môn gắn bó thân tình, nhưng với con mắt sành sỏi của Vương Lâm thoáng cái đã nhận ra tam sư huynh lòng dạ thật khó lường.
Rõ ràng là vừa rồi cũng chính con người này phát hiện ra sự khác thường nên sai khiến sư đệ của mình tiến lên xem trước còn mình đứng ngoài và phát hiện ra cái gọi là Tiên Thú Chi Lương.
Vương Lâm cùng không nhanh không chậm theo ở phía sau, thần thức chăm chú quan sát phía trước.
Lúc này, cả hai vị huynh đệ vẫn đang truy kích vào bên trong một hang động, cả hai càng ngày càng đột nhập sâu vào trong.
Tam sư huynh trong lòng không khỏi lo lắng, trước đây tuy hắn nói đã đến đây một lần nhưng chưa bao giờ vào sâu bên trong Tiên Thú Phủ như lần này.
Liệu có nên tiếp tục truy kích hay không?
Đúng lúc này, thần thức của Vương Lâm nhìn thấy phía trước, Tiên Thú Chi Lương giảm dần tốc độ, chợt lóe lên chui vào trong một địa động nhỏ chừng nắm tay và biến mất.
Vương Lâm tiến vào theo sát sau đó, lập tức biến sắc, chỉ thấy bốn phía trên vách tường trong động, có vô số tế ti rậm rạp, một đầu tế ti cố định ở trên vách tường, một đầu còn lại chậm rãi đong đưa Bên trong động nhỏ này có một khối ngọc thạch màu trắng. Tiên giới khí nồng đậm tràn ra từ phía trên ngọc thạch.
Bên cạnh ngọc thạch có một khối hài cốt, nhan sắc ngăm đen, phát ra một tia ô quang. Trên xác người đó mặc một ít quần áo rách nát, nhưng ở ngực lại có một tấm thiết phiến màu vàng, chốc chốc lại phát ra từng trận uy áp Trên tay hắn còn thanh bảo kiếm, hình dáng thanh bảo kiếm này giống hệt như kiếm tiên mà Vương Lâm nhìn thấy trong ảo cảnh.
Ngoài ra, Vương Lâm còn nhìn thấy rõ một tế ti màu đen chui tới chui lui trên hài cốt, mỗi lần chui đó tạo thành rung động sẽ thấy bộ xương kia cũng đung đưa theo y như còn sống vậy.
Vương Lâm hơi dừng lại một chút, hắn nhanh chóng lui về phía sau không chút do dự, tìm được một chỗ kín, vỗ túi trữ vật, ngay tức xuất ra cấm phiên. Cấm Phiên rung lên, bao lấy thân xác hắn, biến thành giống như vách tường bốn phía.
Tam sư huynh đuổi ở phía trước cũng tản thần thức ra, ngay lập tức liền phát hiện sự khác thường trong tiểu động. Thân hình y lập tức dừng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, trong động này e rằng không ít hơn mấy vạn tiên giới chi lương.
Giờ phút này, lục sư đệ cũng phát hiện cảnh tượng này, lập tức sắc mặt khó coi, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều chậm rãi lùi về phía sau.
Nhưng tế ti kia bỗng nhiên từ một lỗ nhỏ bay vọt ra ngoài hóa thành từng đạo ngân quang lao như tên bắn nhằm thẳng vào hai người.
Tam sư huynh sắc mặt đại biến, hắn gần như không có gì do dự, quát to:
– Song kiếm lâm thế!
Thanh bảo kiếm bay lên, bỗng nhiên chém xẹt một đường xuống dưới. Cùng lúc đó, Lục sư đệ cũng nghiến răng, bảo kiếm bay lên, xem kẽ chém xuống.
Lập tức, hai đạo kiếm khí tựa như những con rồng lớn, lần lượt thay đổi rít gào lên xuống. Toàn bộ tế ti ở phía trước bị biến mất. Kiếm khí này va đập vào trong động, lập tức nổ ra một một lỗ hổng chừng ba trượng. Uy lực của song kiếm này khiến Tiên Thú Phủ vốn không chắc chắn, lập tức có nhiều chỗ bị sụp xuống.
Từ giữa chỗ hổng, thấy càng nhiều tế ti chui đi ra. Ở bên trong những tia đó có một tế ti màu đen rất đáng chú ý.
– Đi!
Tam sư huynh nói xong lập tức lui về phía sau, lục sư đệ theo sát sau đó, trong lòng khiếp đảm, rợn tóc gáy.
Hai người lui về phía sau, hiển nhiên không kịp, vừa mới rút đi không tới vài bước, những tế ti đó liền đuổi theo ùn ùn như che trời phủ đất. Khi thấy sắp bị đánh trúng, ánh mắt tam sư huynh chợt lóe lên tàn khốc, không nói hai lời bèn tung một chưởng vào lưng lục sư đệ.
Lục sư đệ quay mạnh đầu lại, mắt lộ ra vẻ trào phúng, tay phải đưa tay về phía trước, lập tức chụp lấy cánh tay tam sư huynh, cười lạnh nói:
– Tam sư huynh, ngươi muốn làm gì?
Nói xong, hơi thở toàn thân hắn bỗng nhiên biến đổi, nguyên bản lúc trước chỉ là tu sĩ mới bước vào cảnh giới Hóa Thần nhưng hiện tại tu vi lập tức tăng trưởng, trong nháy mắt lộ ra thực lực Hóa Thần trung kỳ. Tam sư huynh bị tóm lấy, vẻ mặt đang kinh hãi thì đã bị người kia lấy mất túi trữ vật và bảo kiếm, sau đó ném thẳng về phía sau.
– Ngươi. .
Tam sư huynh quá sợ hãi, không chờ hắn nói xong, một đàn tế ti khổng lồ ùa tới chui vào thân thể hắn. Gần như ngay trong chớp mắt, thân thể của một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ chỉ còn lại nắm xương tàn trắng hếu.
Nguyên thần của hắn lập tức bay ra từ trong trong cơ thể, nhưng lúc này ánh mắt lục sư đệ chợt lóe lên, hai tay bấm niệm thần chú, cách khoảng không xuất ra mấy đạo pháp quyết ngăn cản Nguyên thần hơi ngừng lại một chút liền mất đi cơ hội trốn chạy. Lúc này tế ti màu đen ở phía sau như một tia chớp chui vào bên trong nguyên thần, sau khi chạy một vòng, nguyên thần của người này lập tức trở nên uể oải, bị đám tế ti nuốt chửng toàn bộ.
Bình luận