Vương Lâm ôm lấy cô gái đi về phía trước một bước lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Cô gái chỉ cảm thấy tiếng gió thét gào bên tai, từng cơn gió thổi lên người giống như những con dao sắc bén. Nhưng những cơn gió này lập tức biến mất.
Bờ mi cong vút của cô gái khẽ run, nàng mở mắt ra nhìn thấy một luồng ánh sáng xanh ở bên cạnh đang ngăn cản những cơn cuồng phong đang thổi tới.
Nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vào mắt Vương Lâm. Bộ mặt của Vương Lâm cũng không phải là anh tuấn nhưng lại tràn đầy một khí chất kỳ lạ. Đây là tu sĩ Hóa Thần, sau khi cơ thể được linh lực của trời đất dung hợp vào, căn cứ vào khả năng lĩnh ngộ thiên đạo ý cảnh sẽ xảy ra những biến hóa kỳ dị.
Vương Lâm nhận thấy ánh mắt của cô gái đang nhìn vào mình. Hắn vẫn không cúi đầu mà ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn về phía trước. Chỉ thấy khoảng cách giữa Khâu Tứ Bình và Hồ lão ngày càng xa, với tốc độ của Khâu Tứ Bình căn bản không thể so sánh với tu sĩ Hóa Thần.
Trong mắt Khâu Tứ Bình lộ ra vẻ lo lắng. Hắn quay đầu lại nhìn thấy Vương Lâm đang bay tới, lập tức lớn tiếng nói:
– Vương huynh! Giúp ta! Giúp ta một lần! Ta nguyện ý dùng bảo vật tặng cho huynh!
Vương Lâm căn bản cũng không muốn để ý đến hắn. Hai người dù sao cũng không có giao tình, nhưng nghe thấy đối phương có bảo vật để tặng thì hắn đột nhiên nhớ tới chuyện năm đó âm thầm đi theo người này đến Tu Ma Hải nhìn thấy cái động phủ kia. Trong động sách cổ rất nhiều, rõ ràng là thứ mà không phải kẻ đầu đường xó chợ có thể giành được.
Hắn dùng tay trái vỗ vào túi trữ vật, Văn Thú lập tức bay ra theo tâm niệm của Vương Lâm. Văn Thú bay đến dưới người Khâu Tứ Bình để hắn đứng lên mình. Nhưng trong mắt con thú này lại lộ ra vẻ không tình nguyện, rõ ràng cho rằng Khâu Tứ Bình không đủ tư cách để ngồi trên người nó.
Khâu Tứ Bình thở phào nhẹ nhõm, tốc độ của Văn Thú tuy vẫn chậm hơn một chút so với tu sĩ Hóa Thần, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đuổi kịp. Hắn vội vàng cởi túi trữ vật xuống, lấy ra một cặp chuông nói:
– Vương huynh! Vật này là ta nhiều năm trước tình cờ lấy được từ trong bụng của một con yêu thú. Nó chính là bảo vật thượng cổ. Chẳng qua năng lực của ta có hạn không thể nào hiểu rõ được. Nhưng ta có thể thề, vật này tuyệt đối không tầm thường. Ngày hôm nay ta tặng cho Vương huynh, chỉ cần huynh có thể ra sức giúp ta có được một cơ hội ngồi dưới Luân Hồi Thụ.
Nói xong Khâu Tử Bình ném cặp chuông này vào trong tay Vương Lâm. Hắn nhìn thoáng qua, thấy trên mặt vật này có một tầng cấm chế. Nếu như không phá cấm chế thì không thể nhìn rõ được đầu mối. Hắn cũng không nhìn kỹ mà ném vào trong túi trữ vật.
Đúng lúc này từ phương xa phóng tới hai đạo hắc mang rồi ngay lập tức hóa thành hai khuôn mặt khổng lồ. Một cái đuổi theo Hồ lão, cái còn lại thì phóng thẳng về phía Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lật tay phải, tiên kiếm lập tức xuất hiện. Hắn vung tay lên, một đạo kiếm mang ngay lập tức phóng ra như những tia chớp chém lên trên khuôn mặt.
Sau khi chém xong một kiếm, Vương Lâm cũng không dừng lại mà tốc độ bay đi lại càng nhanh hơn.
Trên khuôn mặt khổng lồ kia bay ra rất nhiều làn sương đen. Những làn sương lập tức đan xen vào nhau tạo thành một ký hiệu cực lớn, nó va chạm vào kiếm mang. Kiếm mang tiêu tán mà ký hiệu cũng vỡ vụn.
Bên trong làn sương có một người đầu tóc hoa râm đi ra. Trên con mắt âm trầm bên phải của hắn có một vết thương, máu chảy theo khuôn mặt của hắn xuống đất. Người này đưa đầu lưỡi ra liếm liếm, cơ thể khẽ động, đuổi theo về phía trước.
– Chỉ bị thương mà không chết, chính là lục diệp Thuật Chú Sư, sợ là tương đương với tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ.
Vương Lâm nhướng mày.
Hồ lão ở phía trước lúc này cũng rất thảm hại. Lão ngừng lại cùng đấu pháp với lão già do khuôn mặt khổng lồ kia hóa thành. Nhưng một mặt hắn muốn bảo vệ Hứa La, mặt khác tu vi chỉ là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ. Lão ngênh chiến liên tục thối lui, nhiều lần gặp phải nguy hiểm.
– Thao Thú!
Hồ lão hét lớn lên, lập tức một con thú giống như Huyền Vũ xuất hiện. Nó và Hồ lão cùng chiến đấu với lão già kia.
Lão già kia vừa nhìn thấy Thao Thú, trong mắt đột nhiên phát ánh hào quang. Lão già không đấu pháp với Hồ lão, mà phóng thẳng về phía Thao Thú.
Lão già đầu bạc đang đuổi theo Vương Lâm hai mắt cũng trở nên ngưng trọng. Lão nhìn chằm chằm vào Thao Thú, trong mắt lộ ra một tia tham lam. Lão do dự một chút nhìn thoáng qua, lập tức bỏ Vương Lâm mà phóng thẳng về phía Thao Thú.
Xem ra trong mắt hắn thì việc truy kích những tu sĩ ngoại lai không bằng thu lấy máu của con thú này. Nói không chừng có thể làm cho sức mạnh của ký hiệu được tăng cường thêm ba phần. Còn Văn Thú Khâu Tứ Bình đang cưỡi lại bị hai người bỏ qua. Rõ ràng trong mắt bọn họ thì nó không có giá trị.
Vương Lâm bay đến như tên bắn, khi hắn bay qua Hồ lão thì quát lên:
– Hồ đạo hữu! Không nên do dự, những tên Dã Nhân này cũng không phải chỉ có hai người—Không nên dây dưa ở đây, sẽ hỏng bét hết. Đi!
Hồ lão ngơ ngẩn nhìn Thao Thú bị Dã Nhân bắt được đang liên tục kêu gào. Trong ánh mắt hiện lên một tia không cam lòng. Nhưng lập tức suy nghĩ này bị hắn loại trừ. Lão cũng không quay đầu lại mà bay đi như tên bắn, vì lão nhìn thấy từ phương xa đang bay tới ba đạo hắc mang.
– Phương tây! Vị trí của cây Luân Hồi Thụ kia đại khái là ở Phương Tây.
Hồ lão ở phía sau trầm giọng nói.
Tầng thứ ba so với hai tầng trên thì nhỏ hơn rất nhiều. Sau mấy canh giờ, mọi người đã bay đến cực tây. Hồ lão đảo thần thức xuống bên dưới, hai mắt ngưng trọng.
– Ở đây!
Vương Lâm đảo thần thức qua, hắn lập tức nhìn thấy nơi Hồ lão nói. Là một cái cây đã khô héo.
Cây cũng không lớn, chỉ có vài cành nhỏ, cũng không có một cái lá nào. Chẳng qua nó trơ trọi mọc lên trên một mảnh đất. Nhìn qua thì giống hệt như những cây bình thường khác không có gì khác biệt.
Chẳng qua nó là cái cây duy nhất ở tầng thứ ba này.
– Năm đó lão phu ở tầng thứ ba cũng đã đi qua chỗ này, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ cái cây nào. Nếu Tử Tâm không lấy ra ngọc giản thì ta cũng không tin ở đây có Luân Hồi Thụ xuất hiện.
Hồ lão đứng dưới tàng cây trầm giọng nói.
Khâu Tứ Bình lúc này mới bay đến. Chưa đến gần Văn Thú đã lật người ném hắn xuống đất rồi bay về bên cạnh Vương Lâm.
Khâu Tứ Bình cũng không quan tâm mà thuấn di bay đến dưới tàng cây. Trong mắt hắn lộ ra vẻ kích động. Hắn không nói nhiều lập tức ngồi xuống tĩnh tọa. Lập tức, Hồ lão nhíu mày nhìn Khâu Tứ Bình một cái.
Khâu Tứ Bình run rẩy trong lòng, vội vàng nhìn về phía Vương Lâm.
– Ngồi xuống đi! Tu tiên vốn là chuyện nghịch thiên. Hắn đã có cơ hội, chúng ta cũng không cần phải can thiệp.
Vương Lâm dùng giọng bình thản chậm rãi nói.
Hồ Lão cũng không nói nhiều, nhìn về phía Hứa La và Dữ Manh.
Hai người này vội vàng đi đến dưới tàng cây, khoanh chân ngồi xuống đối diện với nhau, ở giữa bọn họ chính là Luân Hồi Thụ.
Khâu Tứ Bình nhìn về phía Vương Lâm, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ cảm kích. Hắn hít thở thật sâu rồi bắt đầu thổ nạp. Hắn biết trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, ngày sau có hy vọng Hóa Thần hay không đều dựa vào cơ hội có được ngày hôm nay.
– Vương huynh! Hứa La và Vận Manh cần ba canh giờ mới có thể hoàn thành thôi hóa Luân Hồi Thụ. Trong khoảng thời gian đó, hai người bọn ta phải bảo vệ bọn họ.
Hồ lão trầm giọng nói.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nói:
– Không biết Luân Hồi Quả sẽ có bao nhiêu trái?
Hồ lão nhìn về phía Vương Lâm, trầm ngâm một lúc, nói:
– Ít nhất cũng phải có hai quả. Nếu có hai quả thì ta và ngươi mỗi người một quả. Nếu là ba quả, tại hạ phải có nhiều hơn một quả. Dù sao ta cũng là người tình nguyện hy sinh tuổi thọ của bọn họ, mong Vương huynh thứ lỗi.
– Được! Nhưng cây Luân Hồi Thụ khô héo này phải thuộc về ta.
Vương Lâm đi một vòng quanh thân cây, nói.
– Ha ha! Không có vấn đề!
Hồ lão nói. Nhưng trong lòng lại cười lạnh, thầm nghĩ cây Luân Hồi Thụ này bây giờ cũng đã khô héo rồi, sau khi thôi hóa sẽ chẳng còn bất kỳ ích lợi gì nữa, cho ngươi cũng không sao.
Vương Lâm gật đầu, đi lên một bước rồi chụp vào cành cây.
Hồ lão biến sắc, quát lớn:
– Vương đạo hữu, làm gì vậy!
Vương Lâm nhìn Hồ lão rồi trầm giọng nói:
– Cái cây khô này nếu đã thuộc về ta, thì bây giờ ta bẻ xuống một cành thì có gì đâu. Hồ đạo hữu, ta muốn hỏi ngươi đang làm gì vậy?
Hồ lão ngẩn người ra, đang muốn nói thì Vương Lâm đã dùng tay bẻ xuống một cành cây lớn rồi vứt vào trong túi trữ vật với vẻ mặt như thường. Sau đó hắn lại ngồi xuống ở một bên.
Hồ lão trầm mặc một lúc, nghĩ đến tên tuổi của đối phương và cây bảo kiếm đáng sợ kia. Lão không nói gì, ngồi xuống một bên, cười nói:
– Xin Vương huynh đừng trách! Nếu chỉ bẻ xuống một cành thì cũng không có gì cả. Nhưng sợ rằng số lượng Luân Hồi Quả có thể sẽ giảm xuống.
Vương Lâm liếc mắt nhìn Hồ lão. Hắn cũng không nói gì, hai tay ấn ở trước người. Trong tay hắn xuất hiện từng vòng cấm chế. Hắn vẫy tay, cấm chế tỏa ra bốn phía. Dần dần tay Vương Lâm hoạt động ngày càng nhanh mà cấm chế lại càng ngày càng nhiều, nhẹ nhàng bay ra.
Ánh mắt Hồ lão ngưng trọng. Sau một lúc trầm mặc, lão từ trong túi trữ vật lấy ra mười sáu lá cờ nhỏ. Lão vung tay những lá cờ bay ra khắp bốn phía. Cờ vừa rơi xuống đất lập tức lấp lánh ánh tử quang, tương hỗ lẫn nhau giống như đang chiếu sáng.
Cô gái chỉ cảm thấy tiếng gió thét gào bên tai, từng cơn gió thổi lên người giống như những con dao sắc bén. Nhưng những cơn gió này lập tức biến mất.
Bờ mi cong vút của cô gái khẽ run, nàng mở mắt ra nhìn thấy một luồng ánh sáng xanh ở bên cạnh đang ngăn cản những cơn cuồng phong đang thổi tới.
Nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vào mắt Vương Lâm. Bộ mặt của Vương Lâm cũng không phải là anh tuấn nhưng lại tràn đầy một khí chất kỳ lạ. Đây là tu sĩ Hóa Thần, sau khi cơ thể được linh lực của trời đất dung hợp vào, căn cứ vào khả năng lĩnh ngộ thiên đạo ý cảnh sẽ xảy ra những biến hóa kỳ dị.
Vương Lâm nhận thấy ánh mắt của cô gái đang nhìn vào mình. Hắn vẫn không cúi đầu mà ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn về phía trước. Chỉ thấy khoảng cách giữa Khâu Tứ Bình và Hồ lão ngày càng xa, với tốc độ của Khâu Tứ Bình căn bản không thể so sánh với tu sĩ Hóa Thần.
Trong mắt Khâu Tứ Bình lộ ra vẻ lo lắng. Hắn quay đầu lại nhìn thấy Vương Lâm đang bay tới, lập tức lớn tiếng nói:
– Vương huynh! Giúp ta! Giúp ta một lần! Ta nguyện ý dùng bảo vật tặng cho huynh!
Vương Lâm căn bản cũng không muốn để ý đến hắn. Hai người dù sao cũng không có giao tình, nhưng nghe thấy đối phương có bảo vật để tặng thì hắn đột nhiên nhớ tới chuyện năm đó âm thầm đi theo người này đến Tu Ma Hải nhìn thấy cái động phủ kia. Trong động sách cổ rất nhiều, rõ ràng là thứ mà không phải kẻ đầu đường xó chợ có thể giành được.
Hắn dùng tay trái vỗ vào túi trữ vật, Văn Thú lập tức bay ra theo tâm niệm của Vương Lâm. Văn Thú bay đến dưới người Khâu Tứ Bình để hắn đứng lên mình. Nhưng trong mắt con thú này lại lộ ra vẻ không tình nguyện, rõ ràng cho rằng Khâu Tứ Bình không đủ tư cách để ngồi trên người nó.
Khâu Tứ Bình thở phào nhẹ nhõm, tốc độ của Văn Thú tuy vẫn chậm hơn một chút so với tu sĩ Hóa Thần, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đuổi kịp. Hắn vội vàng cởi túi trữ vật xuống, lấy ra một cặp chuông nói:
– Vương huynh! Vật này là ta nhiều năm trước tình cờ lấy được từ trong bụng của một con yêu thú. Nó chính là bảo vật thượng cổ. Chẳng qua năng lực của ta có hạn không thể nào hiểu rõ được. Nhưng ta có thể thề, vật này tuyệt đối không tầm thường. Ngày hôm nay ta tặng cho Vương huynh, chỉ cần huynh có thể ra sức giúp ta có được một cơ hội ngồi dưới Luân Hồi Thụ.
Nói xong Khâu Tử Bình ném cặp chuông này vào trong tay Vương Lâm. Hắn nhìn thoáng qua, thấy trên mặt vật này có một tầng cấm chế. Nếu như không phá cấm chế thì không thể nhìn rõ được đầu mối. Hắn cũng không nhìn kỹ mà ném vào trong túi trữ vật.
Đúng lúc này từ phương xa phóng tới hai đạo hắc mang rồi ngay lập tức hóa thành hai khuôn mặt khổng lồ. Một cái đuổi theo Hồ lão, cái còn lại thì phóng thẳng về phía Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lật tay phải, tiên kiếm lập tức xuất hiện. Hắn vung tay lên, một đạo kiếm mang ngay lập tức phóng ra như những tia chớp chém lên trên khuôn mặt.
Sau khi chém xong một kiếm, Vương Lâm cũng không dừng lại mà tốc độ bay đi lại càng nhanh hơn.
Trên khuôn mặt khổng lồ kia bay ra rất nhiều làn sương đen. Những làn sương lập tức đan xen vào nhau tạo thành một ký hiệu cực lớn, nó va chạm vào kiếm mang. Kiếm mang tiêu tán mà ký hiệu cũng vỡ vụn.
Bên trong làn sương có một người đầu tóc hoa râm đi ra. Trên con mắt âm trầm bên phải của hắn có một vết thương, máu chảy theo khuôn mặt của hắn xuống đất. Người này đưa đầu lưỡi ra liếm liếm, cơ thể khẽ động, đuổi theo về phía trước.
– Chỉ bị thương mà không chết, chính là lục diệp Thuật Chú Sư, sợ là tương đương với tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ.
Vương Lâm nhướng mày.
Hồ lão ở phía trước lúc này cũng rất thảm hại. Lão ngừng lại cùng đấu pháp với lão già do khuôn mặt khổng lồ kia hóa thành. Nhưng một mặt hắn muốn bảo vệ Hứa La, mặt khác tu vi chỉ là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ. Lão ngênh chiến liên tục thối lui, nhiều lần gặp phải nguy hiểm.
– Thao Thú!
Hồ lão hét lớn lên, lập tức một con thú giống như Huyền Vũ xuất hiện. Nó và Hồ lão cùng chiến đấu với lão già kia.
Lão già kia vừa nhìn thấy Thao Thú, trong mắt đột nhiên phát ánh hào quang. Lão già không đấu pháp với Hồ lão, mà phóng thẳng về phía Thao Thú.
Lão già đầu bạc đang đuổi theo Vương Lâm hai mắt cũng trở nên ngưng trọng. Lão nhìn chằm chằm vào Thao Thú, trong mắt lộ ra một tia tham lam. Lão do dự một chút nhìn thoáng qua, lập tức bỏ Vương Lâm mà phóng thẳng về phía Thao Thú.
Xem ra trong mắt hắn thì việc truy kích những tu sĩ ngoại lai không bằng thu lấy máu của con thú này. Nói không chừng có thể làm cho sức mạnh của ký hiệu được tăng cường thêm ba phần. Còn Văn Thú Khâu Tứ Bình đang cưỡi lại bị hai người bỏ qua. Rõ ràng trong mắt bọn họ thì nó không có giá trị.
Vương Lâm bay đến như tên bắn, khi hắn bay qua Hồ lão thì quát lên:
– Hồ đạo hữu! Không nên do dự, những tên Dã Nhân này cũng không phải chỉ có hai người—Không nên dây dưa ở đây, sẽ hỏng bét hết. Đi!
Hồ lão ngơ ngẩn nhìn Thao Thú bị Dã Nhân bắt được đang liên tục kêu gào. Trong ánh mắt hiện lên một tia không cam lòng. Nhưng lập tức suy nghĩ này bị hắn loại trừ. Lão cũng không quay đầu lại mà bay đi như tên bắn, vì lão nhìn thấy từ phương xa đang bay tới ba đạo hắc mang.
– Phương tây! Vị trí của cây Luân Hồi Thụ kia đại khái là ở Phương Tây.
Hồ lão ở phía sau trầm giọng nói.
Tầng thứ ba so với hai tầng trên thì nhỏ hơn rất nhiều. Sau mấy canh giờ, mọi người đã bay đến cực tây. Hồ lão đảo thần thức xuống bên dưới, hai mắt ngưng trọng.
– Ở đây!
Vương Lâm đảo thần thức qua, hắn lập tức nhìn thấy nơi Hồ lão nói. Là một cái cây đã khô héo.
Cây cũng không lớn, chỉ có vài cành nhỏ, cũng không có một cái lá nào. Chẳng qua nó trơ trọi mọc lên trên một mảnh đất. Nhìn qua thì giống hệt như những cây bình thường khác không có gì khác biệt.
Chẳng qua nó là cái cây duy nhất ở tầng thứ ba này.
– Năm đó lão phu ở tầng thứ ba cũng đã đi qua chỗ này, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ cái cây nào. Nếu Tử Tâm không lấy ra ngọc giản thì ta cũng không tin ở đây có Luân Hồi Thụ xuất hiện.
Hồ lão đứng dưới tàng cây trầm giọng nói.
Khâu Tứ Bình lúc này mới bay đến. Chưa đến gần Văn Thú đã lật người ném hắn xuống đất rồi bay về bên cạnh Vương Lâm.
Khâu Tứ Bình cũng không quan tâm mà thuấn di bay đến dưới tàng cây. Trong mắt hắn lộ ra vẻ kích động. Hắn không nói nhiều lập tức ngồi xuống tĩnh tọa. Lập tức, Hồ lão nhíu mày nhìn Khâu Tứ Bình một cái.
Khâu Tứ Bình run rẩy trong lòng, vội vàng nhìn về phía Vương Lâm.
– Ngồi xuống đi! Tu tiên vốn là chuyện nghịch thiên. Hắn đã có cơ hội, chúng ta cũng không cần phải can thiệp.
Vương Lâm dùng giọng bình thản chậm rãi nói.
Hồ Lão cũng không nói nhiều, nhìn về phía Hứa La và Dữ Manh.
Hai người này vội vàng đi đến dưới tàng cây, khoanh chân ngồi xuống đối diện với nhau, ở giữa bọn họ chính là Luân Hồi Thụ.
Khâu Tứ Bình nhìn về phía Vương Lâm, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ cảm kích. Hắn hít thở thật sâu rồi bắt đầu thổ nạp. Hắn biết trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, ngày sau có hy vọng Hóa Thần hay không đều dựa vào cơ hội có được ngày hôm nay.
– Vương huynh! Hứa La và Vận Manh cần ba canh giờ mới có thể hoàn thành thôi hóa Luân Hồi Thụ. Trong khoảng thời gian đó, hai người bọn ta phải bảo vệ bọn họ.
Hồ lão trầm giọng nói.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nói:
– Không biết Luân Hồi Quả sẽ có bao nhiêu trái?
Hồ lão nhìn về phía Vương Lâm, trầm ngâm một lúc, nói:
– Ít nhất cũng phải có hai quả. Nếu có hai quả thì ta và ngươi mỗi người một quả. Nếu là ba quả, tại hạ phải có nhiều hơn một quả. Dù sao ta cũng là người tình nguyện hy sinh tuổi thọ của bọn họ, mong Vương huynh thứ lỗi.
– Được! Nhưng cây Luân Hồi Thụ khô héo này phải thuộc về ta.
Vương Lâm đi một vòng quanh thân cây, nói.
– Ha ha! Không có vấn đề!
Hồ lão nói. Nhưng trong lòng lại cười lạnh, thầm nghĩ cây Luân Hồi Thụ này bây giờ cũng đã khô héo rồi, sau khi thôi hóa sẽ chẳng còn bất kỳ ích lợi gì nữa, cho ngươi cũng không sao.
Vương Lâm gật đầu, đi lên một bước rồi chụp vào cành cây.
Hồ lão biến sắc, quát lớn:
– Vương đạo hữu, làm gì vậy!
Vương Lâm nhìn Hồ lão rồi trầm giọng nói:
– Cái cây khô này nếu đã thuộc về ta, thì bây giờ ta bẻ xuống một cành thì có gì đâu. Hồ đạo hữu, ta muốn hỏi ngươi đang làm gì vậy?
Hồ lão ngẩn người ra, đang muốn nói thì Vương Lâm đã dùng tay bẻ xuống một cành cây lớn rồi vứt vào trong túi trữ vật với vẻ mặt như thường. Sau đó hắn lại ngồi xuống ở một bên.
Hồ lão trầm mặc một lúc, nghĩ đến tên tuổi của đối phương và cây bảo kiếm đáng sợ kia. Lão không nói gì, ngồi xuống một bên, cười nói:
– Xin Vương huynh đừng trách! Nếu chỉ bẻ xuống một cành thì cũng không có gì cả. Nhưng sợ rằng số lượng Luân Hồi Quả có thể sẽ giảm xuống.
Vương Lâm liếc mắt nhìn Hồ lão. Hắn cũng không nói gì, hai tay ấn ở trước người. Trong tay hắn xuất hiện từng vòng cấm chế. Hắn vẫy tay, cấm chế tỏa ra bốn phía. Dần dần tay Vương Lâm hoạt động ngày càng nhanh mà cấm chế lại càng ngày càng nhiều, nhẹ nhàng bay ra.
Ánh mắt Hồ lão ngưng trọng. Sau một lúc trầm mặc, lão từ trong túi trữ vật lấy ra mười sáu lá cờ nhỏ. Lão vung tay những lá cờ bay ra khắp bốn phía. Cờ vừa rơi xuống đất lập tức lấp lánh ánh tử quang, tương hỗ lẫn nhau giống như đang chiếu sáng.
Bình luận