La Thiên Tinh Vực rực rỡ tinh quang. Bên trong La Thiên Tinh Vực này có vô số tu chân tinh, nhiều không kể xiết. Ở trong Liên Minh Tinh Vực, trừ một số rất ít người, còn lại tuyệt đại đa số tu sĩ đều không biết được sự tồn tại của tinh vực bên ngoài.
Nhưng tu sĩ ở La Thiên Tinh Vực thì hầu như đều biết tứ đại tiên giới phong vũ lôi điện đều có các tinh vực của mình.
Việc này có quan hệ rất sâu với những gì Tu Chân Liên Minh đang giấu diếm. Bao gồm cả Vương Lâm, phần lớn tu sĩ đều tưởng rằng, bên trong tinh không này chỉ có Tu Chân Liên Minh. So với La Thiên Tinh Vực thì cũng hơi bí ẩn một chút chứ cũng không có gì ghê gớm lắm.
Liên Minh Tinh Vực và La Thiên Tinh Vực vẫn còn một chút bất đồng. Trong La Thiên Tinh Vực không có môn phái tồn tại, chỉ có một đám tu chân gia tộc huyết thống là chính. Chỉ có những người cùng huyết thống mới có lực lớn để ngưng tụ thành thế lực một phương.
Trong không trung, có một đạo cầu vồng bay nhanh, bên trong có bốn người gồm ba nam, một nữ, nhìn không rõ là bao nhiêu tuổi rồi, nhưng tướng mạo chắc cũng còn tương đối trẻ. Bốn người này tu vi không hơn nhau nhiều. Ngoại trừ nàng kia Anh Biến trung kì, còn lại ba người kia đều là Anh Biến sơ kì.
Nhất là cô gái, thoạt nhìn giống như một thiếu nữ chừng hai mươi, nhưng khi nhìn kỹ thì trên người lại ẩn chứa hàn ý và một chút kiêu ngạo, không có nét gì của một tiểu thư khuê các.
Ba nam tu sĩ kia, tướng mạo cũng na ná nhau, người nào mặt cũng âm trầm khi nhìn về phía sau.
– Hay là ném Xích diệu thạch đi. Nếu không khi Minh vụ trùng đuổi theo chắc chắn chúng ta sẽ bị bao vây… Một nam tử trong đó vội vàng nói.
– Dù chúng ta có ném Xích diệu thạch đi thì Minh vụ trùng cũng sẽ truy kích kẻ thù đến cùng.
Cô gái vừa bay vừa hạ giọng nói.
Phía sau bốn người này, có một tảng sương mù màu xám, cuồn cuộn, gào thét mà đến. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy, ẩn bên trong đám sương mù có vô số những con bọ có cánh to chừng ngón tay. Sương mù này là lan tràn ra từ cơ thể của chúng.
Dưới chân bốn người kia đều có tinh la bàn, mặc dù đã rất nhanh nhưng nếu không có nàng kia chốc chốc lại khua tay áo, kéo ra những tảng lớn tinh quang, thổi ngược về sau ngăn cản, họ đã sớm bị đám sương mù kia đuổi kịp.
Cứ thế một lúc thì nàng kia thần thái ngày càng mỏi mệt. Phía sau, đám sương cũng tiến đến ngày càng gần. Cuối cùng đám sương kia mang đầy mây dũng mãnh đuổi kịp, bao vây lấy bốn người.
Từ xa nhìn lại, trong không trung chỉ nhìn thấy mảng lớn sương mù đang bao vây khoang thuyền, chứ không thể nhìn thấy bốn người bị bao vây bên trong.
Bốn người kia đúng là người đến từ La Thiên Tinh Vực, người của Nhiễm Vân Tinh. Nữ tên là Nhiễm Nguyệt, còn ba người kia là Nhiễm Thần, Nhiễm Phong và Tôn Tuyết Sơn.
Bốn người tới đây vốn là vì thí luyện, nhưng chẳng hiểu xui xẻo thế nào, chiếm được một khối xích diệu thạch. Bởi vậy dẫn tới bị rất nhiều Minh vụ trùng đuổi theo, truy kích mấy ngày, cuối cùng cả bốn đều bị bao vây.
Đối với tu sĩ mà nói, sương mù do Minh vụ trùng tung ra là chất kịch độc, khi tiếp xúc sẽ bị thương nguyên thần, lại còn có thể tiêu diệt thần thông, cực kì đáng sợ. Bốn người kia bị bao vây bên trong đám sương mù. Nếu không có nàng kia dùng vòng ngọc nhỏ tỏa ra lôi điện yếu ớt, phát ra ánh sáng che phủ bốn người, e là họ đã bị đám sương kia thôn tính, tiêu tan nguyên thần mà chết.
Còn ba người kia thay nhau dùng pháp thuật thần thông, xuất ra pháp bảo, nhằm mở ra một lỗ hổng. Nhưng bốn phía sương mù vẫn quá dày đặc, không có cách nào thoát ra.
Thời gian dần dần trôi qua, tiên lực của bốn người bắt đầu giảm bớt, đan dược cũng không còn nhiều.
– Minh vụ trùng sợ nhất là Lôi hệ pháp thuật. Ta đã cầu cứu gia tộc đến, chúng ta chỉ còn cách gia tộc một quãng. Phải kiên trì thêm tí nữa, nhất định tiền bối trong gia tộc hiểu được Lôi hệ thần thông sẽ đến cứu.
Nhiễm Nguyệt chớp mắt, hạ giọng nói.
Tiên lực của nàng bị tiêu hao nhanh nhất, phần lớn là bị vòng tay hấp thu. Nếu không có vòng tay, chỉ trong nháy mắt họ đã bị sương mù cắn nuốt.
Trong bốn người chỉ có Tôn Tuyết Sơn lúc này cười khổ, chỉ tay về bốn phía sương mù dày đặc, trong lòng dâng lên một chút tuyệt vọng.
Chỉ tự trách mình tham lam, nếu không đem Xích diệu thạch kia ra, thì sẽ không lâm vào tình cảnh nguy hiểm này.
Lúc này, ở bên ngoài đám tro bụi, một đạo ngân quang đang gào thét lao đến. Tia ngân quang này nhìn lại giống như một con rồng, trên nó một thanh niên ngồi ngay ngắn. Trên người hắn mặc một bộ quần áo màu trắng tuyết, tóc dài buộc lại sau đầu, tướng mạo bình thường nhưng làn da sáng trắng, hai mắt sắc sảo, khi nhìn có điện quang hiện lên, tăng thêm phần linh hoạt, sắc bén.
Hắn đúng là Vương Lâm. Sau khi dung nhập vào trận lốc xoáy, Vương Lâm giống như tiến vào một truyền tống trận rồi hiện ra tại tinh không. Bốn phía quanh hắn chỉ có tinh vân sáng rực chứ không có bất cứ ai nữa.
Ở đây xa lạ với Vương Lâm, vì đây không phải là Liên Minh Tinh Vực quê hương hắn, mà là La Vân Tinh Vực của Lôi chi tiên giới.
Suy nghĩ một chút, Vương Lâm xuất ra tinh la bàn, dạo quanh tinh vực xa lạ này với vẻ hơi bỡ ngỡ.
Xa xa đám sương màu xám kia khiến Vương Lâm chú ý. Ngân quang lóe ra, hắn đã đi tới gần. . Hắn liếc mắt một cái, liền thấy đám sương quỷ dị kia, bên trong là bốn người đang bị bao vây.
Dưới ánh mắt của hắn, Minh vụ trùng trong đám sương mù không ngờ trở nên run rẩy. Ánh mắt của Vương Lâm như thể thực chất, cứ nơi nào ánh mắt hắn chiếu vào liền biến thành một chỗ trống không.
Cả bốn người bị nhốt bên trong lập tức ngẩn ra. Nhưng lập tức ánh mắt Nhiễm Nguyệt chợt lóe lên, trong lòng thất kinh. Chỉ một ánh mắt đã có thể làm cho Minh vụ trùng rút lui, thần thông này làm cho tâm thần nàng chấn động.
Đôi mắt đẹp của nàng vừa nhìn liền thấy Vương Lâm đang đứng trên ngân quang ở bên ngoài sương mù kia.
Ánh mắt tuyệt vọng của Tôn Tuyết Sơn lập tức biến mất, hắn liền ôm quyền cao giọng, nói:
– Tiền bối, tại hạ là người của gia tộc Nhiễm Vân Tinh, mong tiền bối ra tay cứu giúp, vãn bối nhất định sẽ hậu tạ.
Nhiễm Thần và Nhiễm Phong sắc mặt cũng lộ vẻ vui mừng, vội vàng cung kính ôm quyền, lời nói thành khẩn, cầu mong được cứu vớt.
Nhiễm Nguyệt nhìn thanh niên ngồi trên ngân quang, đôi mi thanh tú của nàng giãn ra, hạ giọng nói:
– Tiền bối, vãn bối là người của Nhiễm gia, Nhiễm Vân Tinh, bị Minh vụ trùng vây hãm. Nếu tiền bối ra tay cứu giúp, Nhiễm gia chắc chắn sẽ báo đáp.
Vương Lâm thần sắc bình thản, quét mắt liếc nhìn bốn người này rồi lập tức thu hồi ánh mắt. Đám sương mù lại dũng mãnh bao vây lấy bọn họ, tiếp tục cắn nuốt.
Lập tức tiếng kinh hô từ bên trong truyền ra, bốn người bị sương mù vây quanh, sắc mặt Tôn Tuyết Sơn vội vàng la lớn:
– Tiền bối, ở đây chúng ta có một viên Xích diệu thạch, nếu tiền bối cứu, chúng tôi sẽ dùng nó để báo đáp.
Xích diệu thạch là vật gì, Vương Lâm cũng không biết nên nó không có gì hấp dẫn với hắn. Hắn nhìn đám sương mù, trong mắt hắn hiện lên vẻ trầm tư. La Thiên Tinh Vực thực sự xa lạ đối với hắn, cần phải nhanh chóng hiểu biết một chút sau đó đi tới chỗ Hướng gia như lời nữ tử trong cuốn tranh.
Sương mù bao phủ dày đặc không còn nhìn thấy bên ngoài. Lúc này, bên ngoài nhìn chỉ thấy Nhiễm Nguyệt, còn lại ba người kia đều tỏ vẻ sốt sắng không yên, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Đôi mi thanh tú của Nhiễm Nguyệt nhăn lại. Nàng sờ vào túi trữ vật, bên trong không còn nhiều đan dược nữa, sợ là không thể kiên trì được lâu nữa. Nếu không thể chờ đợi được đến lúc người của gia tộc đến cứu, hậu quả sẽ khó lường. Lúc này nàng cắn răng nói:
– Tiền bối….
Không đợi nàng nói xong, thanh âm Vương Lâm liền truyền vào phía trong.
– Hợp vân thánh ở đâu?
Cả bọn họ đều ngẩn người ra, Tôn Tuyết Sơn vội vàng nói:
– Chỗ đó cách đây khoảng bảy ngày đường, đi theo hướng bắc. Nếu tiền bối cần, vãn bối sẽ dẫn đường để đền ơn cứu mạng.
Vương Lâm ngồi trên ngân quang, ánh mắt chợt lóe, nâng tay phải lên, chỉ về phía trước. Lập tức, bên trong nguyên thần, hiện ra một tia chớp dũng mãnh theo tay Vương Lâm bắn ra.
Vừa rồi đám sương mù bị ánh mắt hắn xua tan, nên Vương Lâm đoán là nó sẽ dị ứng với Lôi điện thần thông, nên sẽ sợ sấm chớp.
Giờ phút này, hắn liên tiếp chỉ ra sấm sét, cứ theo đầu ngón tay bắn ra, theo sau là những tiếng nổ vang trời. Tiếng sấm cùng với những tia chớp như rồng cuồn cuộn, hóa thành từng trận uy áp kéo dài, mặc nhiên lao vào đám sương mù.
Trong sương mù, Minh vụ trùng lập tức hí lên, lui nhanh. Cùng lúc đó, một tảng lớn sương mù từ phía bốn người kia, hiện ra đánh về phía sấm sét. Bình thường, khi đối mặt với đám sương mù dày dặc kia, ít nhiều gì thì Lôi điện thần thông cũng bị yếu đi chút ít. Minh vụ trùng tuy là sợ sấm sét, nhưng độc tố trong đám sương mù này cũng cực kì mạnh.
Nhưng sấm sét này không phải là phép thuật biến ảo tầm thường, mà là Thiên Lôi chân chính. Đó là do nguyên thần bên trong Vương Lâm và Thái Cổ Lôi Long dung hợp, sau đó sinh ra nguyên thần bản năng.
Sấm sét ầm vang, làm tiêu tan toàn bộ đám sương mù. Điện quang xuyên qua một tảng lớn, lập tức Minh vụ trùng liền líu nhíu lui về phía sau. Chúng nó cảm giác được rất rõ uy áp trong đó. Minh vụ trùng rất sợ sấm sét, mà ẩn chứa bên trong sấm sét là lôi uy chân chính, nên chúng liền lùi ra rất nhanh.
Nhưng tu sĩ ở La Thiên Tinh Vực thì hầu như đều biết tứ đại tiên giới phong vũ lôi điện đều có các tinh vực của mình.
Việc này có quan hệ rất sâu với những gì Tu Chân Liên Minh đang giấu diếm. Bao gồm cả Vương Lâm, phần lớn tu sĩ đều tưởng rằng, bên trong tinh không này chỉ có Tu Chân Liên Minh. So với La Thiên Tinh Vực thì cũng hơi bí ẩn một chút chứ cũng không có gì ghê gớm lắm.
Liên Minh Tinh Vực và La Thiên Tinh Vực vẫn còn một chút bất đồng. Trong La Thiên Tinh Vực không có môn phái tồn tại, chỉ có một đám tu chân gia tộc huyết thống là chính. Chỉ có những người cùng huyết thống mới có lực lớn để ngưng tụ thành thế lực một phương.
Trong không trung, có một đạo cầu vồng bay nhanh, bên trong có bốn người gồm ba nam, một nữ, nhìn không rõ là bao nhiêu tuổi rồi, nhưng tướng mạo chắc cũng còn tương đối trẻ. Bốn người này tu vi không hơn nhau nhiều. Ngoại trừ nàng kia Anh Biến trung kì, còn lại ba người kia đều là Anh Biến sơ kì.
Nhất là cô gái, thoạt nhìn giống như một thiếu nữ chừng hai mươi, nhưng khi nhìn kỹ thì trên người lại ẩn chứa hàn ý và một chút kiêu ngạo, không có nét gì của một tiểu thư khuê các.
Ba nam tu sĩ kia, tướng mạo cũng na ná nhau, người nào mặt cũng âm trầm khi nhìn về phía sau.
– Hay là ném Xích diệu thạch đi. Nếu không khi Minh vụ trùng đuổi theo chắc chắn chúng ta sẽ bị bao vây… Một nam tử trong đó vội vàng nói.
– Dù chúng ta có ném Xích diệu thạch đi thì Minh vụ trùng cũng sẽ truy kích kẻ thù đến cùng.
Cô gái vừa bay vừa hạ giọng nói.
Phía sau bốn người này, có một tảng sương mù màu xám, cuồn cuộn, gào thét mà đến. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy, ẩn bên trong đám sương mù có vô số những con bọ có cánh to chừng ngón tay. Sương mù này là lan tràn ra từ cơ thể của chúng.
Dưới chân bốn người kia đều có tinh la bàn, mặc dù đã rất nhanh nhưng nếu không có nàng kia chốc chốc lại khua tay áo, kéo ra những tảng lớn tinh quang, thổi ngược về sau ngăn cản, họ đã sớm bị đám sương mù kia đuổi kịp.
Cứ thế một lúc thì nàng kia thần thái ngày càng mỏi mệt. Phía sau, đám sương cũng tiến đến ngày càng gần. Cuối cùng đám sương kia mang đầy mây dũng mãnh đuổi kịp, bao vây lấy bốn người.
Từ xa nhìn lại, trong không trung chỉ nhìn thấy mảng lớn sương mù đang bao vây khoang thuyền, chứ không thể nhìn thấy bốn người bị bao vây bên trong.
Bốn người kia đúng là người đến từ La Thiên Tinh Vực, người của Nhiễm Vân Tinh. Nữ tên là Nhiễm Nguyệt, còn ba người kia là Nhiễm Thần, Nhiễm Phong và Tôn Tuyết Sơn.
Bốn người tới đây vốn là vì thí luyện, nhưng chẳng hiểu xui xẻo thế nào, chiếm được một khối xích diệu thạch. Bởi vậy dẫn tới bị rất nhiều Minh vụ trùng đuổi theo, truy kích mấy ngày, cuối cùng cả bốn đều bị bao vây.
Đối với tu sĩ mà nói, sương mù do Minh vụ trùng tung ra là chất kịch độc, khi tiếp xúc sẽ bị thương nguyên thần, lại còn có thể tiêu diệt thần thông, cực kì đáng sợ. Bốn người kia bị bao vây bên trong đám sương mù. Nếu không có nàng kia dùng vòng ngọc nhỏ tỏa ra lôi điện yếu ớt, phát ra ánh sáng che phủ bốn người, e là họ đã bị đám sương kia thôn tính, tiêu tan nguyên thần mà chết.
Còn ba người kia thay nhau dùng pháp thuật thần thông, xuất ra pháp bảo, nhằm mở ra một lỗ hổng. Nhưng bốn phía sương mù vẫn quá dày đặc, không có cách nào thoát ra.
Thời gian dần dần trôi qua, tiên lực của bốn người bắt đầu giảm bớt, đan dược cũng không còn nhiều.
– Minh vụ trùng sợ nhất là Lôi hệ pháp thuật. Ta đã cầu cứu gia tộc đến, chúng ta chỉ còn cách gia tộc một quãng. Phải kiên trì thêm tí nữa, nhất định tiền bối trong gia tộc hiểu được Lôi hệ thần thông sẽ đến cứu.
Nhiễm Nguyệt chớp mắt, hạ giọng nói.
Tiên lực của nàng bị tiêu hao nhanh nhất, phần lớn là bị vòng tay hấp thu. Nếu không có vòng tay, chỉ trong nháy mắt họ đã bị sương mù cắn nuốt.
Trong bốn người chỉ có Tôn Tuyết Sơn lúc này cười khổ, chỉ tay về bốn phía sương mù dày đặc, trong lòng dâng lên một chút tuyệt vọng.
Chỉ tự trách mình tham lam, nếu không đem Xích diệu thạch kia ra, thì sẽ không lâm vào tình cảnh nguy hiểm này.
Lúc này, ở bên ngoài đám tro bụi, một đạo ngân quang đang gào thét lao đến. Tia ngân quang này nhìn lại giống như một con rồng, trên nó một thanh niên ngồi ngay ngắn. Trên người hắn mặc một bộ quần áo màu trắng tuyết, tóc dài buộc lại sau đầu, tướng mạo bình thường nhưng làn da sáng trắng, hai mắt sắc sảo, khi nhìn có điện quang hiện lên, tăng thêm phần linh hoạt, sắc bén.
Hắn đúng là Vương Lâm. Sau khi dung nhập vào trận lốc xoáy, Vương Lâm giống như tiến vào một truyền tống trận rồi hiện ra tại tinh không. Bốn phía quanh hắn chỉ có tinh vân sáng rực chứ không có bất cứ ai nữa.
Ở đây xa lạ với Vương Lâm, vì đây không phải là Liên Minh Tinh Vực quê hương hắn, mà là La Vân Tinh Vực của Lôi chi tiên giới.
Suy nghĩ một chút, Vương Lâm xuất ra tinh la bàn, dạo quanh tinh vực xa lạ này với vẻ hơi bỡ ngỡ.
Xa xa đám sương màu xám kia khiến Vương Lâm chú ý. Ngân quang lóe ra, hắn đã đi tới gần. . Hắn liếc mắt một cái, liền thấy đám sương quỷ dị kia, bên trong là bốn người đang bị bao vây.
Dưới ánh mắt của hắn, Minh vụ trùng trong đám sương mù không ngờ trở nên run rẩy. Ánh mắt của Vương Lâm như thể thực chất, cứ nơi nào ánh mắt hắn chiếu vào liền biến thành một chỗ trống không.
Cả bốn người bị nhốt bên trong lập tức ngẩn ra. Nhưng lập tức ánh mắt Nhiễm Nguyệt chợt lóe lên, trong lòng thất kinh. Chỉ một ánh mắt đã có thể làm cho Minh vụ trùng rút lui, thần thông này làm cho tâm thần nàng chấn động.
Đôi mắt đẹp của nàng vừa nhìn liền thấy Vương Lâm đang đứng trên ngân quang ở bên ngoài sương mù kia.
Ánh mắt tuyệt vọng của Tôn Tuyết Sơn lập tức biến mất, hắn liền ôm quyền cao giọng, nói:
– Tiền bối, tại hạ là người của gia tộc Nhiễm Vân Tinh, mong tiền bối ra tay cứu giúp, vãn bối nhất định sẽ hậu tạ.
Nhiễm Thần và Nhiễm Phong sắc mặt cũng lộ vẻ vui mừng, vội vàng cung kính ôm quyền, lời nói thành khẩn, cầu mong được cứu vớt.
Nhiễm Nguyệt nhìn thanh niên ngồi trên ngân quang, đôi mi thanh tú của nàng giãn ra, hạ giọng nói:
– Tiền bối, vãn bối là người của Nhiễm gia, Nhiễm Vân Tinh, bị Minh vụ trùng vây hãm. Nếu tiền bối ra tay cứu giúp, Nhiễm gia chắc chắn sẽ báo đáp.
Vương Lâm thần sắc bình thản, quét mắt liếc nhìn bốn người này rồi lập tức thu hồi ánh mắt. Đám sương mù lại dũng mãnh bao vây lấy bọn họ, tiếp tục cắn nuốt.
Lập tức tiếng kinh hô từ bên trong truyền ra, bốn người bị sương mù vây quanh, sắc mặt Tôn Tuyết Sơn vội vàng la lớn:
– Tiền bối, ở đây chúng ta có một viên Xích diệu thạch, nếu tiền bối cứu, chúng tôi sẽ dùng nó để báo đáp.
Xích diệu thạch là vật gì, Vương Lâm cũng không biết nên nó không có gì hấp dẫn với hắn. Hắn nhìn đám sương mù, trong mắt hắn hiện lên vẻ trầm tư. La Thiên Tinh Vực thực sự xa lạ đối với hắn, cần phải nhanh chóng hiểu biết một chút sau đó đi tới chỗ Hướng gia như lời nữ tử trong cuốn tranh.
Sương mù bao phủ dày đặc không còn nhìn thấy bên ngoài. Lúc này, bên ngoài nhìn chỉ thấy Nhiễm Nguyệt, còn lại ba người kia đều tỏ vẻ sốt sắng không yên, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Đôi mi thanh tú của Nhiễm Nguyệt nhăn lại. Nàng sờ vào túi trữ vật, bên trong không còn nhiều đan dược nữa, sợ là không thể kiên trì được lâu nữa. Nếu không thể chờ đợi được đến lúc người của gia tộc đến cứu, hậu quả sẽ khó lường. Lúc này nàng cắn răng nói:
– Tiền bối….
Không đợi nàng nói xong, thanh âm Vương Lâm liền truyền vào phía trong.
– Hợp vân thánh ở đâu?
Cả bọn họ đều ngẩn người ra, Tôn Tuyết Sơn vội vàng nói:
– Chỗ đó cách đây khoảng bảy ngày đường, đi theo hướng bắc. Nếu tiền bối cần, vãn bối sẽ dẫn đường để đền ơn cứu mạng.
Vương Lâm ngồi trên ngân quang, ánh mắt chợt lóe, nâng tay phải lên, chỉ về phía trước. Lập tức, bên trong nguyên thần, hiện ra một tia chớp dũng mãnh theo tay Vương Lâm bắn ra.
Vừa rồi đám sương mù bị ánh mắt hắn xua tan, nên Vương Lâm đoán là nó sẽ dị ứng với Lôi điện thần thông, nên sẽ sợ sấm chớp.
Giờ phút này, hắn liên tiếp chỉ ra sấm sét, cứ theo đầu ngón tay bắn ra, theo sau là những tiếng nổ vang trời. Tiếng sấm cùng với những tia chớp như rồng cuồn cuộn, hóa thành từng trận uy áp kéo dài, mặc nhiên lao vào đám sương mù.
Trong sương mù, Minh vụ trùng lập tức hí lên, lui nhanh. Cùng lúc đó, một tảng lớn sương mù từ phía bốn người kia, hiện ra đánh về phía sấm sét. Bình thường, khi đối mặt với đám sương mù dày dặc kia, ít nhiều gì thì Lôi điện thần thông cũng bị yếu đi chút ít. Minh vụ trùng tuy là sợ sấm sét, nhưng độc tố trong đám sương mù này cũng cực kì mạnh.
Nhưng sấm sét này không phải là phép thuật biến ảo tầm thường, mà là Thiên Lôi chân chính. Đó là do nguyên thần bên trong Vương Lâm và Thái Cổ Lôi Long dung hợp, sau đó sinh ra nguyên thần bản năng.
Sấm sét ầm vang, làm tiêu tan toàn bộ đám sương mù. Điện quang xuyên qua một tảng lớn, lập tức Minh vụ trùng liền líu nhíu lui về phía sau. Chúng nó cảm giác được rất rõ uy áp trong đó. Minh vụ trùng rất sợ sấm sét, mà ẩn chứa bên trong sấm sét là lôi uy chân chính, nên chúng liền lùi ra rất nhanh.
Bình luận