– Thanh Thủy, ngươi muốn giết ta ! !
Thần sắc của Huyết Thần Tử trở nên dữ tợn, thân thể lùi về phía sau, tay áo nhanh chóng phất lên, từng phiến lớn thiên địa nguyên lực sử dụng theo một phương pháp có thể làm tinh không tan vỡ, thay đổi cả quy tắc, điên cuồng nổi lên.
– Giết ngươi thì như thế nào !
Thanh Thủy hạ một bước xuống, cả người bước lên, tay phải chụp một trảo vào khoảng không lập tức khí âm hàn tràn liền ngập, hóa thành một khối không khí màu đen.
Ánh mắt Huyết Thần Tử lộ ra vẻ quyết đoán, thân mìn thể lùi về phía sau, chỉ một bước đã đi tới bên cạnh Diêu Vân, tay phải điểm một cái ở mi tâm. Lập tức hai mắt Diêu Vân mạnh mẽ mở ra, thân mình nhanh chóng co rút lại, trong phút chốc, phảng phất huyết nhục và nguyên thần toàn thân toàn bộ giống như bị vật trong cơ thể vật hấp thu cắn nuốt.
Một tiếng động thê thảm theo ra từ trong miệng hắn truyền ra, hai mắt Diêu Vân lập tức đầy ắp các tơ máu, chỉ có điều trong nháy mắt này, trong mắt hắn vẻ mê man và đục ngầu cũng là tiêu tan, xuất hiện một chút sự tỉnh táo ! Ở phía trên đỉnh đầu của hắn, hư ảnh Cổ Yêu biến ảo mà ra, so với lúc trước thì ngưng thật hơn cũng không ít, giống như cắn nuốt thuốc bổ nhanh chóng từ trong cơ thể Diêu Vân bay ra.
Trong quá trình này, thân thể Diêu Vân trở nên nhanh chóng suy kiệt, không ngờ chỉ còn da bọc xương. Huyết nhục toàn thân hắn, thậm chí nguyên thần, dĩ nhiên toàn bộ bị hút đi, dung nhập vào trong cơ thể Cổ Yêu. Trong mắt Diêu Vân lại càng thêm sự thanh tỉnh, mang theo một tia cười thảm, hắn nhớ tới những ký ức đã ngàn năm vẫn tìm không thấy !
– Diêu gia, đã không còn. .
Thân thể hắn từ giữa không trung rơi xuống, hướng về phía dưới mà đi. Trên thân thể hắn, hồn phách Cổ Yêu chi hồn lao ra, mang theo yêu khí nồng đậm, dung nhập vào trong cơ thể Huyết Thần Tử.
Hết thảy những chuyện này đều chỉ phát sinh trong giây lát, Huyết Thần Tử hấp thu Yêu Hồn, Yêu khí toàn thân trở nên dồi dào, hai mắt lộ ra u quang, tay áo phất lên, tay phải xé một cái trên hư không ! Chỉ nghe thấy xoẹt một cái, trên hư không vỡ ra một khe hở thật dài, một cái Cổ Đăng từ phía trong chậm rãi bay ra.
– Thanh Thủy, ngươi muốn tìm lấy cái chết. Đừng trách lão phu thí tiên !
Thần sắc Huyết Thần Tử trở nên dữ tợn một cách đáng sợ, một thân thể Cổ Yêu hư ảo thật lớn cao khoảng chừng mười trượng bỗng nhiên ngưng hóa xuất hiện, hai mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Thanh Thủy, phát ra rít gào vô thanh vô tức.
Thần sắc Thanh Thủy vẫn lạnh lùng như trước, ánh mắt vẫn không nhìn Huyết Thần Tử mà nhìn chằm chằm về thân thể yêu vật hư ảo khoảng chừng mười trượng đang kéo dài trên không trung của đối phương, trong ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.
Tại thời điểm này, mắt phải của hắn lóe ra ánh hồng quang, bên trong tràn ra một luồng sáng đỏ sẫm tới cực hạn, một luồng sát khí nồng đậm dũng mãnh hiện ra.
Một bước tiến lên, cả người Thanh Thủy bỗng nhiên áp sát lại gần, trên tay phải một đoàn khí đen lập tức bành trướng, trong phút chốc hóa thành chiều cao ba trượng, thẳng tiến đến Huyết Thần Tử.
Bộ mặt Huyết Thần Tử thật dữ tợn, chỉ về Cổ Đăng ở phía trước. Cũng không phải chỉ có hắn cử động, ngay cả Cổ Yêu kéo dài ra từ thân thể hắn cũng nâng yêu trảo khổng lồ kia lên, chỉ một cái vào Cổ Đăng.
Phía trên Cổ Đăng này vẫn luôn duy trì một ngọn lửa. Cách đó không xa là Vương Lâm , tại khoảnh khắc Cổ Đăng xuất hiện , đôi mắt chợt trở nên chăm chú. Hắn rõ ràng nhìn thấy tại bấc đèn của Cổ Đăng kia có một hư ảnh của một cô gái , phảng phất như đang giãy dụa , dường như đang bị ánh lửa kia thiêu đốt. Một sự bi thương không nói lên lời tràn ngập trong cả tinh không.
Huyết Thần Tử điểm tới một chỉ , ngọn lửa của Cổ Đăng trong nháy mắt bùng lên dữ dội , gần như trong phút chốc lập tức phình to ra , trong ngọn lửa một hư ảnh đầu Cổ Yêu bỗng nhiên xuất hiện. Bộ dáng Cổ Yêu này và yêu vật bên ngoài thân thể Huyết Thần Tử gần như giống nhau như đúc , nhưng từ đó lại truyền ra một khí tức hùng mạnh đáng sợ không thể tưởng tượng nổi , vượt rất xa yêu vật bên ngoài thân thể của Huyết Thần Tử , giống như ánh sáng của ngọn đèn dầu và ánh trăng.
– Đây mới chính là bản thể !
Mắt Vương Lâm chợt lóe sáng, trong lòng hắn lúc này đã hiểu ra hết thảy. Yêu vật phía trên Cổ Đăng đúng là bản thể của Cổ Yêu, về phần vật thể trong cơ thể Huyết Thần Tử cùng với Diêu Vân, tất cả đều đều là phân thân của Cổ Yêu này – Yêu Diễm Phệ Thần !
Huyết Thần Tử dữ tợn hét lớn. Từ tiếng rít gào của hắn truyền ra, ngọn lửa phía trên Cổ Đăng bỗng “Phanh” một cái rồi tản ra, bản thể chân chính của Cổ Yêu bản thể gầm nhẹ một tiếng rồi trực tiếp lao ra.
Trong nháy mắt này, yêu khí khổng lồ tràn ngập, không chỉ ở nơi này mà là toàn bộ Nam vực La Thiên trong nháy mắt bị luồng yêu khí vô cùng vô tận này bao phủ.
Dường như có một cỗ tang thương đến từ thời viễn cổ đang thức tỉnh từ tinh không chiếu xuống. Yêu khí trong toàn bộ Nam Vực La Thiên lập tức khiến cho nguyên lực trong cơ thể của vô số tu sĩ trở nên bất ổn. Lại ở trên các mãnh thú trên một ít Tu Chân Tinh tại giờ khắc này, dường như trở nên hưng phấn, điên cuồng hấp thu yêu lực.
Cổ Yêu kia bay ra, toàn thân tràn ngập ánh lửa, bàn tay thật lớn duỗi ra nhằm về phía Thanh Thủy chộp tới. Một trảo này ẩn chứa một loại khí tức còn muốn hống hách hơn so với các quy tắc. Hết thảy các quy tắc ở trước mặt nó tất cả đều tiêu tan. Nhất là ngọn lửa trên người nó, loại lửa này là yêu hỏa tại vô số vạn năm trôi qua không bao giờ tắt, có thể thiêu đốt hết thảy cả trời đất. Ánh mắt Thanh Thủy lộ ra vẻ ngưng trọng, cố hết sức bay ra, mười luồng khí đen trên tay phải xuất hiện, đồng thời trong mắt phải ánh hồng quang chợt lóe lên, không một chút suy nghĩ liền thi triển ra Cực Cảnh. Một luồng sáng hồng rực giống như tia chớp từ trong mắt phải hắn xuất hiện bay ra. Cực Cảnh hiện thế, lập tức tất cả mọi vật trong tinh không đều lùi lại, hết thảy toàn bộ các sinh linh khiếp sợ. Yêu khí nồng đậm ở bốn phía trong nháy mắt cũng lập tức sụp đổ, bị hàn khí cực hạn xâm nhập nhanh chóng tiêu tan. Dường như khi phải đối mặt với Cực Cảnh, bất cứ thứ gì cũng không thể chống cự được. Tia chớp màu đỏ mang một cỗ khí tức cực đoan cực kỳ khủng bố, mang theo sự giết chóc của cả đời Thanh Thủy, hình thành một luồng gió lốc Cực Cảnh với một tốc độ không thể tin nổi ngay lập tức nhằm thẳng đến Yêu vật phía trên Cổ Đăng tiến tới.
Trong mắt Cổ Yêu lộ ra một tia khiếp sợ, trảo thủ của bàn tay phải cũng không thu lại mà trực tiếp ôm lấy Cực Cảnh. Ngay tại trong nháy mắt này, tiếng động ầm ầm sụp đổ vang lên quanh quẩn.
Trảo thủ của bàn tay phải Cổ Yêu lập tức vỡ vụn, vào khoảnh khắc Cực Cảnh tiến nhập vào là lúc cơ thể tan vỡ. Loại tan vỡ này cũng không phải chỉ xuất hiện trên bàn tay phải của Cổ Yêu mà điên cuồng lan tràn trên toàn thân. Gần như trong nháy mắt, thân thể khổng lồ của Cổ Yêu kia nghe “Phịch” một tiếng, hoàn toàn tan vỡ. Nhưng, ngay tại khoảnh khắc Cổ Yêu tan vỡ, ngọn lửa phía trên Cổ Đăng lại điên cuồng thiêu đốt, từ phía trong lại ngưng tụ ra hư ảnh của Cổ Yêu, tuy rằng có đôi chút ảm đạm, nhưng tại mi tâm của Cổ Yêu này cũng có một đạo hồng quang lóe ra. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được bên trong hồng quang này không ngờ có lực lượng của một tia Cực Cảnh.
– Hết thảy toàn bộ thần thông nguyên thủy trên thế gian này đều do bộ tộc Cổ Yêu ta giáo hóa mà ra. Duy chỉ có nếu bên trong ẩn chứa một tia lực lượng của thiên đạo thì bộ tộc Cổ Yêu của ta không nắm được. Tuy nhiên lực lượng này hiện tại cũng thuộc về ta !
Thanh âm tang thương quanh quẩn giữa đất trời nơi đây. Cổ Yêu kia một lần nữa biến ảo ra, đôi mắt lộ ra luồng ánh sáng yêu dị, trong nháy mắt hồng quang tại mi tâm chợt lóe lên, lại từ mi tâm lao ra hóa thành tia chớp nhằm thẳng đến Thanh Thủy bay đến.
Nhưng, tia chớp màu đỏ này gần như vừa mới vừa xuất hiện, dưới ánh mắt của Thanh Thủy, liền một tiếng ầm vang rồi lập tức sụp đổ, hình thành một cỗ tấn công cường đại, mạnh mẽ tản ra.
Thần sắc Thanh Thủy lạnh lùng, nâng tay phải lên, bình tĩnh nói:
– Hứa Mộc, ngươi nhớ xem cho rõ sáu đại thần thông của sư tôn, Thức thứ tư: Sơn Băng !
Cổ Yêu biến hóa hiện ra trên Cổ Đăng , trong mắt yêu khí nồng đậm, thân mình khổng lồ nhanh chóng lùi về phía sau, ôm lấy người Huyết Thần Tử rồi thân hình khổng lồ của nó lập tức chui vào trong cơ thể của Huyết Thần Tử, trong phút chốc, một tiếng gầm nhẹ thống khổ từ trong miệng của Huyết Thần Tử truyền ra.
Trên mặt Huyết Thần Tử gân xanh nổi lên, lộ ra thần sắc rất thống khổ, phảng phất ở trên người hắn trong giây phút này có một loại đau đớn tê tâm liệt phế. Cái đầu tóc đỏ không gió tự bay của hắn nhanh chóng kéo dài, nhất là ở phía trên thiên linh cái của Huyết Thần Tử. Hai cái sừng hư ảo không ngờ mọc ra từ trong cơ thể đồng thời một luồng ánh sáng màu xanh tràn ngập toàn thân Huyết Thần Tử khiến cho cả người hắn thoạt nhìn, dĩ nhiên không giống tu sĩ, mà là một cái đầu của Cổ Yêu. Yêu khí nồng đậm từ trong cơ thể hắn tràn ra, hai mắt Huyết Thần Tử tập trung vào một mục tiêu, yêu quang của cả người hắn mạnh mẽ rít gào bay ra nhằm thẳng đến Thanh Thủy.
Thần sắc Thanh Thủy ngưng trọng, trong mắt phải hồng quang lại lóe lên, đang định ra tay. Bỗng nhiên thần sắc của hắn biến đổi, ngẩng mạnh đầu nhìn về phía khoảng không phía trước. Giờ khắc này, ngay cả Vương Lâm cũng ngay lập tức ngẩng đầu, hắn mơ hồ cảm giác được một luồng khí tức bổn nguyên từ trên tinh không chiếu xuống. Khí tức này không mạnh nhưng ở trong cảm giác của Vương Lâm thì dường như chỉ cần một ý niệm trong đầu của người có khí tức này thì ngay lập tức toàn thân hắn bị tan rã, hóa thành nguyên lực.
– Cái này . Đây chính là bước thứ ba.
Sắc mặt của Vương Lâm đại biến.
Ngay cả Huyết Thần Tử đang điên cuồng tại giờ phút này, thần sắc cũng trở nên biến sắc, trong nháy mắt ngẩng đầu lên.
– Đủ rồi. .
Một thanh âm bình tĩnh từ từ theo tinh không truyền ra. Ngay sau đó, một thân ảnh do vô số tinh quang tạo thành bước xuống một bước lập tức xuất hiện ở giữa Thanh Thủy và Huyết Thần Tử.
Tại khoảnh khắc xuất hiện bóng dáng hư ảo, người này nâng bàn tay lên, cực kỳ tùy ý hướng về Huyết Thần Tử vỗ một cái. Lập tức từ miệng Huyết Thần Tử phun ra một ngụm to tiên huyết, Cổ Yêu trong cơ thể bị trực tiếp bị oanh kích văng ra thoát ly khỏi cơ thể Huyết Thần Tử mang theo vẻ mặt kinh sợ nhìn chằm chằm vào thân ảnh hư ảo kia.
– Cổ Yêu, ngươi mượn Diêu gia để khôi phục lại Yêu thể, việc này ta mặc kệ. Nhưng nếu khiến cho La Thiên xảy ra sát kiếp, ảnh hưởng vào việc của Liên Minh thì ta lập tức hủy bất diệt Yêu Hỏa của ngươi.
Thanh âm người này bình tĩnh, nhưng ẩn ở bên trong lại tràn ngập một khí tức làm cho tâm thần người khác chấn động kịch liệt. Lúc này, Vương Lâm phảng phất như quay lại ngàn năm về trước, có cảm giác giống như khi mình còn là một phàm nhân nhìn thấy được tu sĩ. Hùng mạnh! Sự hùng mạnh không thể tin nổi, không thể chống cự, không cách nào chống cự, thậm chí ngay cả ý niệm phản kháng cũng lập tức bị tiêu diệt bởi sự cường đại này. Người này lại nói tiếp:
– Thanh Thủy tiên quân, tiên giới đã tan vỡ. Nơi này là La Thiên Tinh Vực!
Thân ảnh hư ảo kia xoay người, liếc mắt nhìn Thanh Thủy một cái. Cái liếc mắt này phảng phất là Đạo Yểm, nó không có uy lực, nhưng hình thành những tiếng sấm liên tiếp ầm ầm ù ù ở bốn phía xung quanh người Thanh Thủy, vang vọng trong không gian, phảng phất như cả trời đất vào giây phút này tất cả đều phải khuất phục dưới thanh âm đó, không cho phép sự phản kháng. Thanh Thủy vẫn lạnh lẽo như trước, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hư ảo kia, một lúc lâu sau hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Hình ảnh hư ảo kia mơ hồ, không thể nhìn rõ được tướng mạo. Sau khi hắn nói hai câu này xong, song chưởng mở ra, thân mình lập tức hóa thành vô số tinh quang tràn ngập ra bốn phía.
Đồng tử ở trong hai mắt của Vương Lâm co rút lại. Tinh không bị sụp đổ xung quanh nhanh chóng được thu nạp lại, khôi phục như thường, không chỉ như thế, theo luồng tinh quang dần dần tiến ra xa tràn ngập toàn bộ Nam vực La Thiên, tất cả các sự vật bị hủy diệt do trận chiến này tạo ra lập tức toàn bộ nghịch chuyển.
Thậm chí ngay cả trên một số Tu Chân Tinh các mãnh thú hấp thu yêu khí, ở giờ phút này yêu khí trong cơ thể vô thanh vô tức bị hóa giải.
– Hai người các ngươi nếu lại ra tay, ta sẽ giết toàn bộ.
Lưu lại một câu nói bình thản rồi tinh quang liền biến mất, phảng phất như hết thảy các sự việc vừa rồi giống như chưa từng phát sinh.
Chỉ có điều lời nói cuối cùng này sở hữu một lực lượng có thể làm cho hết thảy các sinh linh trên thế gian này sợ đến lạnh người, một sát khí nồng đậm đến cực điểm. Sát khí này chỉ cần lộ ra một nửa điểm thì đã có thể làm thiên địa biến sắc, nếu mà toàn bộ phơi bày ra, có thể khiến cho cả tinh không run sợ. Huyết Thần Tử trầm ngâm một lát liền cầm Cổ Đăng lên, cũng không liếc nhìn Thanh Thủy lấy một cái, một bước xoay người lại dung nhập vào thiên địa, biến mất tại chỗ.
Trong tinh không chỉ còn lại có hai người là Thanh Thủy và Vương Lâm. Tâm thần Vương Lâm chấn động, đến lúc này đang vẫn chưa bình phục lại. Cái loại rung động này, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên.
Cái hình ảnh hư ảo kia, Vương Lâm có thể xác định được, tất nhiên chính là tu sĩ ở bước thứ ba. Người này xuất hiện, không hiện lên nửa điểm phong ba, nhưng, cái loại kinh sợ này đến từ bên trong linh hồn cũng không có nửa điểm nào là không sâu đậm.
Dường như kể cả người đó muốn tinh không này hoàn toàn sụp đổ, muốn cho toàn bộ Nam vực La thiên tan rã thì chỉ cần một ý niệm trong đầu của đối phương. Vương Lâm nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau, hắn cưỡng ép đem áp chế rung động trong lòng, ôm quyền hướng về Thanh Thủy cung kính nói:
– Đa tạ . Tiền bối xuất thủ cứu giúp, ân này xin ghi lòng tạc dạ!
Ánh mắt Thanh Thủy nhìn về phía xa xa trong tinh không, ánh mắt lộ ra một hồi ức phiền muộn. Một hồi lâu sau, phiền muộn này tiêu tan, hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, bình tĩnh mở miệng nói:
– Không cần cảm tạ ta! Ta không quản ngươi làm thế nào học được Hô Phong. Học được cái này chính là đã trở thành đệ tử sau nhiều năm tháng của sư tôn ta, Thanh Thủy ta ở La Thiên Tinh Vực không có việc gì vướng bận, gặp được ngươi, thay mặt sư tôn an bài một chút…
Trong cơ thể ngươi chưa hình thành tiên nguyên, nếu không thể tiến vào tiên trì thì không thể ngưng tụ ra tiên nguyên. Lúc này một trăm lẻ tám Tiên của Lôi Tiên Điện, ba mươi sáu tiên của Thiên Cang đều có cơ hội thăng tiến vào tiên trì, ngươi có thể đi để tranh thủ một chút.
– Nếu là có thể thành công, ta sẽ truyền cho ngươi Huyễn Vũ cùng với tiên thuật Tát đậu thành binh. Nếu không thành công thì ngươi cùng hai tiên thuật này vô duyên. Ta cứu ngươi một lần, cũng xem như đáp trả lại một tia cơ duyên Hô Phong của ngươi và sư tôn. Tự mà giải quyết cho tốt!
Thanh Thủy liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, có một chút do dự, nâng tay phải lên hư không một cái, lập tức một giọt nước trong suốt giống như giọt mưa bông tuyết ngưng hóa ra, trôi nổi hướng về phía trước người Vương Lâm
– Vật này ẩn chứa ba lượt tiên thuật Hoán Vũ, lưu lại làm phòng thân!
Thanh Thủy xoay người, đi về phía hư không, dần dần đi ra xa . Trong giây phút này, trong mắt hắn vẻ phiền muộn càng thêm đậm, lẩm bẩm nói – Người này so với sư tôn còn có vẻ mạnh hơn. Chỉ có điều, ở trên người hắn ta lại thấy có một loại cảm giác rất quen thuộc. Ta nhất định đã gặp qua hắn!
Vương Lâm nhìn bóng dáng đi xa của Thanh Thủy, liền trầm ngâm hồi lâu, hướng về một nơi đó hơi khom người chào, cầm lấy giọt mưa bông tuyết, thân thủ nhoáng lên một cái, biến mất vô ảnh.
– Người kia, nhất định là tu sĩ ở bước thứ ba. Trong La Thiên Tinh Vực này không ngờ có tu sĩ bực này tồn tại.
Thân ảnh Vương Lâm dung nhập thiên địa nhằm về vị trí của gia tộc Lý Nguyên đi đến.
– Vấn đề là không biết ở trong Liên Minh Tinh Vực còn có tu sĩ ở bước thứ ba nào nữa không . Người này quá mạnh mẽ, kể cả là tu sĩ Toái Niết ở trước mặt người này, cũng không còn chút sức lực để phản kháng.
Thân ảnh của Vương Lâm từ trong tinh không bước ra, trong mắt lộ ra tinh quang.
– Tuy nhiên, từ bên trong hạt châu Thiên Nghịch của ta đã thấy được phương hướng của bước thứ ba, rồi sẽ có một ngày.
Trong mắt Vương Lâm tinh quang càng đậm, thân mình tiến về phía trước một bước, lại dung nhập vào bên trong thiên địa, dùng Súc Địa Thành Thốn bước đi.
Bên trong Nam Vực La Thiên, trên một tinh vực hẻo lánh có một Tu Chân Tinh, tinh cấu này tên là Phá Diệt. Trước đây ở một khoảng thời gian rất xa, tên nó chẳng những hiển hách ở Nam Vực La Thiên mà thậm chí trong toàn bộ La Thiên Tinh Vực cũng là đại danh đỉnh đỉnh!
Gia tộc truyền thừa cấm chế thời thượng cổ, Lý gia, nắm giữ Phá Diệt cấm. Gia tộc này thực lực cực kỳ hùng mạnh, từng một lần danh chấn La Thiên. Chỉ có điều sau vô số năm, Lý gia xuống dốc, Phá Diệt cấm cũng rơi rớt dần khiến cho Lý gia dần dần từ trên vị trí đỉnh cao chợt như xuống dốc không phanh.
Cho đến ngày nay, sự huy hoàng của Lý gia dĩ nhiên không lưu lại được bao nhiêu, chỉ có tồn tại bên trong trí nhớ, nhưng lại có bao nhiêu bụi bậm bao phủ làm không còn tỏa nổi ánh hào quang.
Lại theo sự điêu tàn của người trong bộ tộc của Lý gia, dần dần ngay cả trong trí nhớ kia cũng mơ hồ biến mất, phảng phất như không hề tồn tại.
Phá Diệt Tinh lại trở nên hoang tàn vắng vẻ, không có tu sĩ thăm viếng. Ngay cả đại trận cấm chế trên Phá Diệt Tinh của Lý gia lưu lại tại đây, trải qua vô số năm qua thì cũng chỉ sợ giống như Phá Diệt Tinh, cũng đều không còn cách nào tồn tại.
Tại trên Phá Diệt Tinh này, trong tòa nhà tổ của Lý gia, khuôn mặt Lý Nguyên đang nhìn xuống dưới, ngơ ngác nhìn về phía trước. Đồng hành trên Lôi tiên giới, hắn đối với Hứa Mộc cực kỳ cảm kích, nhất là sau khi Hứa Mộc giúp hắn thoát ra.
– Hứa huynh . Diêu gia đuổi giết ngươi, Lý Nguyên ta không phải không giúp, mà là ta bất lực.
Trên mặt Lý Nguyên tỏ vẻ chua xót, hắn có tâm tương trợ nhưng với tu vi của hắn đối mặt Diêu gia, chẳng những không có tác dụng gì mà ngược lại còn làm liên lụy.
Thở dài một tiếng, Lý Nguyên đứng lên ra khỏi phòng, nhìn không trung, cảnh tượng của Lôi chi Tiên giới hiện lên trong đầu hắn.
– Hứa huynh, nếu ngươi có thể đến đây, ta không giữ lại một chút nào đem Phá Diệt tâm cấm truyền cho ngươi!
Lý Nguyên thì thào tự nói, bỗng nhiên thần sắc hắn biến đổi, nhìn chằm chằm vào không trung, một lát sau, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên đầy vui mừng.
Thần sắc của Huyết Thần Tử trở nên dữ tợn, thân thể lùi về phía sau, tay áo nhanh chóng phất lên, từng phiến lớn thiên địa nguyên lực sử dụng theo một phương pháp có thể làm tinh không tan vỡ, thay đổi cả quy tắc, điên cuồng nổi lên.
– Giết ngươi thì như thế nào !
Thanh Thủy hạ một bước xuống, cả người bước lên, tay phải chụp một trảo vào khoảng không lập tức khí âm hàn tràn liền ngập, hóa thành một khối không khí màu đen.
Ánh mắt Huyết Thần Tử lộ ra vẻ quyết đoán, thân mìn thể lùi về phía sau, chỉ một bước đã đi tới bên cạnh Diêu Vân, tay phải điểm một cái ở mi tâm. Lập tức hai mắt Diêu Vân mạnh mẽ mở ra, thân mình nhanh chóng co rút lại, trong phút chốc, phảng phất huyết nhục và nguyên thần toàn thân toàn bộ giống như bị vật trong cơ thể vật hấp thu cắn nuốt.
Một tiếng động thê thảm theo ra từ trong miệng hắn truyền ra, hai mắt Diêu Vân lập tức đầy ắp các tơ máu, chỉ có điều trong nháy mắt này, trong mắt hắn vẻ mê man và đục ngầu cũng là tiêu tan, xuất hiện một chút sự tỉnh táo ! Ở phía trên đỉnh đầu của hắn, hư ảnh Cổ Yêu biến ảo mà ra, so với lúc trước thì ngưng thật hơn cũng không ít, giống như cắn nuốt thuốc bổ nhanh chóng từ trong cơ thể Diêu Vân bay ra.
Trong quá trình này, thân thể Diêu Vân trở nên nhanh chóng suy kiệt, không ngờ chỉ còn da bọc xương. Huyết nhục toàn thân hắn, thậm chí nguyên thần, dĩ nhiên toàn bộ bị hút đi, dung nhập vào trong cơ thể Cổ Yêu. Trong mắt Diêu Vân lại càng thêm sự thanh tỉnh, mang theo một tia cười thảm, hắn nhớ tới những ký ức đã ngàn năm vẫn tìm không thấy !
– Diêu gia, đã không còn. .
Thân thể hắn từ giữa không trung rơi xuống, hướng về phía dưới mà đi. Trên thân thể hắn, hồn phách Cổ Yêu chi hồn lao ra, mang theo yêu khí nồng đậm, dung nhập vào trong cơ thể Huyết Thần Tử.
Hết thảy những chuyện này đều chỉ phát sinh trong giây lát, Huyết Thần Tử hấp thu Yêu Hồn, Yêu khí toàn thân trở nên dồi dào, hai mắt lộ ra u quang, tay áo phất lên, tay phải xé một cái trên hư không ! Chỉ nghe thấy xoẹt một cái, trên hư không vỡ ra một khe hở thật dài, một cái Cổ Đăng từ phía trong chậm rãi bay ra.
– Thanh Thủy, ngươi muốn tìm lấy cái chết. Đừng trách lão phu thí tiên !
Thần sắc Huyết Thần Tử trở nên dữ tợn một cách đáng sợ, một thân thể Cổ Yêu hư ảo thật lớn cao khoảng chừng mười trượng bỗng nhiên ngưng hóa xuất hiện, hai mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Thanh Thủy, phát ra rít gào vô thanh vô tức.
Thần sắc Thanh Thủy vẫn lạnh lùng như trước, ánh mắt vẫn không nhìn Huyết Thần Tử mà nhìn chằm chằm về thân thể yêu vật hư ảo khoảng chừng mười trượng đang kéo dài trên không trung của đối phương, trong ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.
Tại thời điểm này, mắt phải của hắn lóe ra ánh hồng quang, bên trong tràn ra một luồng sáng đỏ sẫm tới cực hạn, một luồng sát khí nồng đậm dũng mãnh hiện ra.
Một bước tiến lên, cả người Thanh Thủy bỗng nhiên áp sát lại gần, trên tay phải một đoàn khí đen lập tức bành trướng, trong phút chốc hóa thành chiều cao ba trượng, thẳng tiến đến Huyết Thần Tử.
Bộ mặt Huyết Thần Tử thật dữ tợn, chỉ về Cổ Đăng ở phía trước. Cũng không phải chỉ có hắn cử động, ngay cả Cổ Yêu kéo dài ra từ thân thể hắn cũng nâng yêu trảo khổng lồ kia lên, chỉ một cái vào Cổ Đăng.
Phía trên Cổ Đăng này vẫn luôn duy trì một ngọn lửa. Cách đó không xa là Vương Lâm , tại khoảnh khắc Cổ Đăng xuất hiện , đôi mắt chợt trở nên chăm chú. Hắn rõ ràng nhìn thấy tại bấc đèn của Cổ Đăng kia có một hư ảnh của một cô gái , phảng phất như đang giãy dụa , dường như đang bị ánh lửa kia thiêu đốt. Một sự bi thương không nói lên lời tràn ngập trong cả tinh không.
Huyết Thần Tử điểm tới một chỉ , ngọn lửa của Cổ Đăng trong nháy mắt bùng lên dữ dội , gần như trong phút chốc lập tức phình to ra , trong ngọn lửa một hư ảnh đầu Cổ Yêu bỗng nhiên xuất hiện. Bộ dáng Cổ Yêu này và yêu vật bên ngoài thân thể Huyết Thần Tử gần như giống nhau như đúc , nhưng từ đó lại truyền ra một khí tức hùng mạnh đáng sợ không thể tưởng tượng nổi , vượt rất xa yêu vật bên ngoài thân thể của Huyết Thần Tử , giống như ánh sáng của ngọn đèn dầu và ánh trăng.
– Đây mới chính là bản thể !
Mắt Vương Lâm chợt lóe sáng, trong lòng hắn lúc này đã hiểu ra hết thảy. Yêu vật phía trên Cổ Đăng đúng là bản thể của Cổ Yêu, về phần vật thể trong cơ thể Huyết Thần Tử cùng với Diêu Vân, tất cả đều đều là phân thân của Cổ Yêu này – Yêu Diễm Phệ Thần !
Huyết Thần Tử dữ tợn hét lớn. Từ tiếng rít gào của hắn truyền ra, ngọn lửa phía trên Cổ Đăng bỗng “Phanh” một cái rồi tản ra, bản thể chân chính của Cổ Yêu bản thể gầm nhẹ một tiếng rồi trực tiếp lao ra.
Trong nháy mắt này, yêu khí khổng lồ tràn ngập, không chỉ ở nơi này mà là toàn bộ Nam vực La Thiên trong nháy mắt bị luồng yêu khí vô cùng vô tận này bao phủ.
Dường như có một cỗ tang thương đến từ thời viễn cổ đang thức tỉnh từ tinh không chiếu xuống. Yêu khí trong toàn bộ Nam Vực La Thiên lập tức khiến cho nguyên lực trong cơ thể của vô số tu sĩ trở nên bất ổn. Lại ở trên các mãnh thú trên một ít Tu Chân Tinh tại giờ khắc này, dường như trở nên hưng phấn, điên cuồng hấp thu yêu lực.
Cổ Yêu kia bay ra, toàn thân tràn ngập ánh lửa, bàn tay thật lớn duỗi ra nhằm về phía Thanh Thủy chộp tới. Một trảo này ẩn chứa một loại khí tức còn muốn hống hách hơn so với các quy tắc. Hết thảy các quy tắc ở trước mặt nó tất cả đều tiêu tan. Nhất là ngọn lửa trên người nó, loại lửa này là yêu hỏa tại vô số vạn năm trôi qua không bao giờ tắt, có thể thiêu đốt hết thảy cả trời đất. Ánh mắt Thanh Thủy lộ ra vẻ ngưng trọng, cố hết sức bay ra, mười luồng khí đen trên tay phải xuất hiện, đồng thời trong mắt phải ánh hồng quang chợt lóe lên, không một chút suy nghĩ liền thi triển ra Cực Cảnh. Một luồng sáng hồng rực giống như tia chớp từ trong mắt phải hắn xuất hiện bay ra. Cực Cảnh hiện thế, lập tức tất cả mọi vật trong tinh không đều lùi lại, hết thảy toàn bộ các sinh linh khiếp sợ. Yêu khí nồng đậm ở bốn phía trong nháy mắt cũng lập tức sụp đổ, bị hàn khí cực hạn xâm nhập nhanh chóng tiêu tan. Dường như khi phải đối mặt với Cực Cảnh, bất cứ thứ gì cũng không thể chống cự được. Tia chớp màu đỏ mang một cỗ khí tức cực đoan cực kỳ khủng bố, mang theo sự giết chóc của cả đời Thanh Thủy, hình thành một luồng gió lốc Cực Cảnh với một tốc độ không thể tin nổi ngay lập tức nhằm thẳng đến Yêu vật phía trên Cổ Đăng tiến tới.
Trong mắt Cổ Yêu lộ ra một tia khiếp sợ, trảo thủ của bàn tay phải cũng không thu lại mà trực tiếp ôm lấy Cực Cảnh. Ngay tại trong nháy mắt này, tiếng động ầm ầm sụp đổ vang lên quanh quẩn.
Trảo thủ của bàn tay phải Cổ Yêu lập tức vỡ vụn, vào khoảnh khắc Cực Cảnh tiến nhập vào là lúc cơ thể tan vỡ. Loại tan vỡ này cũng không phải chỉ xuất hiện trên bàn tay phải của Cổ Yêu mà điên cuồng lan tràn trên toàn thân. Gần như trong nháy mắt, thân thể khổng lồ của Cổ Yêu kia nghe “Phịch” một tiếng, hoàn toàn tan vỡ. Nhưng, ngay tại khoảnh khắc Cổ Yêu tan vỡ, ngọn lửa phía trên Cổ Đăng lại điên cuồng thiêu đốt, từ phía trong lại ngưng tụ ra hư ảnh của Cổ Yêu, tuy rằng có đôi chút ảm đạm, nhưng tại mi tâm của Cổ Yêu này cũng có một đạo hồng quang lóe ra. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được bên trong hồng quang này không ngờ có lực lượng của một tia Cực Cảnh.
– Hết thảy toàn bộ thần thông nguyên thủy trên thế gian này đều do bộ tộc Cổ Yêu ta giáo hóa mà ra. Duy chỉ có nếu bên trong ẩn chứa một tia lực lượng của thiên đạo thì bộ tộc Cổ Yêu của ta không nắm được. Tuy nhiên lực lượng này hiện tại cũng thuộc về ta !
Thanh âm tang thương quanh quẩn giữa đất trời nơi đây. Cổ Yêu kia một lần nữa biến ảo ra, đôi mắt lộ ra luồng ánh sáng yêu dị, trong nháy mắt hồng quang tại mi tâm chợt lóe lên, lại từ mi tâm lao ra hóa thành tia chớp nhằm thẳng đến Thanh Thủy bay đến.
Nhưng, tia chớp màu đỏ này gần như vừa mới vừa xuất hiện, dưới ánh mắt của Thanh Thủy, liền một tiếng ầm vang rồi lập tức sụp đổ, hình thành một cỗ tấn công cường đại, mạnh mẽ tản ra.
Thần sắc Thanh Thủy lạnh lùng, nâng tay phải lên, bình tĩnh nói:
– Hứa Mộc, ngươi nhớ xem cho rõ sáu đại thần thông của sư tôn, Thức thứ tư: Sơn Băng !
Cổ Yêu biến hóa hiện ra trên Cổ Đăng , trong mắt yêu khí nồng đậm, thân mình khổng lồ nhanh chóng lùi về phía sau, ôm lấy người Huyết Thần Tử rồi thân hình khổng lồ của nó lập tức chui vào trong cơ thể của Huyết Thần Tử, trong phút chốc, một tiếng gầm nhẹ thống khổ từ trong miệng của Huyết Thần Tử truyền ra.
Trên mặt Huyết Thần Tử gân xanh nổi lên, lộ ra thần sắc rất thống khổ, phảng phất ở trên người hắn trong giây phút này có một loại đau đớn tê tâm liệt phế. Cái đầu tóc đỏ không gió tự bay của hắn nhanh chóng kéo dài, nhất là ở phía trên thiên linh cái của Huyết Thần Tử. Hai cái sừng hư ảo không ngờ mọc ra từ trong cơ thể đồng thời một luồng ánh sáng màu xanh tràn ngập toàn thân Huyết Thần Tử khiến cho cả người hắn thoạt nhìn, dĩ nhiên không giống tu sĩ, mà là một cái đầu của Cổ Yêu. Yêu khí nồng đậm từ trong cơ thể hắn tràn ra, hai mắt Huyết Thần Tử tập trung vào một mục tiêu, yêu quang của cả người hắn mạnh mẽ rít gào bay ra nhằm thẳng đến Thanh Thủy.
Thần sắc Thanh Thủy ngưng trọng, trong mắt phải hồng quang lại lóe lên, đang định ra tay. Bỗng nhiên thần sắc của hắn biến đổi, ngẩng mạnh đầu nhìn về phía khoảng không phía trước. Giờ khắc này, ngay cả Vương Lâm cũng ngay lập tức ngẩng đầu, hắn mơ hồ cảm giác được một luồng khí tức bổn nguyên từ trên tinh không chiếu xuống. Khí tức này không mạnh nhưng ở trong cảm giác của Vương Lâm thì dường như chỉ cần một ý niệm trong đầu của người có khí tức này thì ngay lập tức toàn thân hắn bị tan rã, hóa thành nguyên lực.
– Cái này . Đây chính là bước thứ ba.
Sắc mặt của Vương Lâm đại biến.
Ngay cả Huyết Thần Tử đang điên cuồng tại giờ phút này, thần sắc cũng trở nên biến sắc, trong nháy mắt ngẩng đầu lên.
– Đủ rồi. .
Một thanh âm bình tĩnh từ từ theo tinh không truyền ra. Ngay sau đó, một thân ảnh do vô số tinh quang tạo thành bước xuống một bước lập tức xuất hiện ở giữa Thanh Thủy và Huyết Thần Tử.
Tại khoảnh khắc xuất hiện bóng dáng hư ảo, người này nâng bàn tay lên, cực kỳ tùy ý hướng về Huyết Thần Tử vỗ một cái. Lập tức từ miệng Huyết Thần Tử phun ra một ngụm to tiên huyết, Cổ Yêu trong cơ thể bị trực tiếp bị oanh kích văng ra thoát ly khỏi cơ thể Huyết Thần Tử mang theo vẻ mặt kinh sợ nhìn chằm chằm vào thân ảnh hư ảo kia.
– Cổ Yêu, ngươi mượn Diêu gia để khôi phục lại Yêu thể, việc này ta mặc kệ. Nhưng nếu khiến cho La Thiên xảy ra sát kiếp, ảnh hưởng vào việc của Liên Minh thì ta lập tức hủy bất diệt Yêu Hỏa của ngươi.
Thanh âm người này bình tĩnh, nhưng ẩn ở bên trong lại tràn ngập một khí tức làm cho tâm thần người khác chấn động kịch liệt. Lúc này, Vương Lâm phảng phất như quay lại ngàn năm về trước, có cảm giác giống như khi mình còn là một phàm nhân nhìn thấy được tu sĩ. Hùng mạnh! Sự hùng mạnh không thể tin nổi, không thể chống cự, không cách nào chống cự, thậm chí ngay cả ý niệm phản kháng cũng lập tức bị tiêu diệt bởi sự cường đại này. Người này lại nói tiếp:
– Thanh Thủy tiên quân, tiên giới đã tan vỡ. Nơi này là La Thiên Tinh Vực!
Thân ảnh hư ảo kia xoay người, liếc mắt nhìn Thanh Thủy một cái. Cái liếc mắt này phảng phất là Đạo Yểm, nó không có uy lực, nhưng hình thành những tiếng sấm liên tiếp ầm ầm ù ù ở bốn phía xung quanh người Thanh Thủy, vang vọng trong không gian, phảng phất như cả trời đất vào giây phút này tất cả đều phải khuất phục dưới thanh âm đó, không cho phép sự phản kháng. Thanh Thủy vẫn lạnh lẽo như trước, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hư ảo kia, một lúc lâu sau hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Hình ảnh hư ảo kia mơ hồ, không thể nhìn rõ được tướng mạo. Sau khi hắn nói hai câu này xong, song chưởng mở ra, thân mình lập tức hóa thành vô số tinh quang tràn ngập ra bốn phía.
Đồng tử ở trong hai mắt của Vương Lâm co rút lại. Tinh không bị sụp đổ xung quanh nhanh chóng được thu nạp lại, khôi phục như thường, không chỉ như thế, theo luồng tinh quang dần dần tiến ra xa tràn ngập toàn bộ Nam vực La Thiên, tất cả các sự vật bị hủy diệt do trận chiến này tạo ra lập tức toàn bộ nghịch chuyển.
Thậm chí ngay cả trên một số Tu Chân Tinh các mãnh thú hấp thu yêu khí, ở giờ phút này yêu khí trong cơ thể vô thanh vô tức bị hóa giải.
– Hai người các ngươi nếu lại ra tay, ta sẽ giết toàn bộ.
Lưu lại một câu nói bình thản rồi tinh quang liền biến mất, phảng phất như hết thảy các sự việc vừa rồi giống như chưa từng phát sinh.
Chỉ có điều lời nói cuối cùng này sở hữu một lực lượng có thể làm cho hết thảy các sinh linh trên thế gian này sợ đến lạnh người, một sát khí nồng đậm đến cực điểm. Sát khí này chỉ cần lộ ra một nửa điểm thì đã có thể làm thiên địa biến sắc, nếu mà toàn bộ phơi bày ra, có thể khiến cho cả tinh không run sợ. Huyết Thần Tử trầm ngâm một lát liền cầm Cổ Đăng lên, cũng không liếc nhìn Thanh Thủy lấy một cái, một bước xoay người lại dung nhập vào thiên địa, biến mất tại chỗ.
Trong tinh không chỉ còn lại có hai người là Thanh Thủy và Vương Lâm. Tâm thần Vương Lâm chấn động, đến lúc này đang vẫn chưa bình phục lại. Cái loại rung động này, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên.
Cái hình ảnh hư ảo kia, Vương Lâm có thể xác định được, tất nhiên chính là tu sĩ ở bước thứ ba. Người này xuất hiện, không hiện lên nửa điểm phong ba, nhưng, cái loại kinh sợ này đến từ bên trong linh hồn cũng không có nửa điểm nào là không sâu đậm.
Dường như kể cả người đó muốn tinh không này hoàn toàn sụp đổ, muốn cho toàn bộ Nam vực La thiên tan rã thì chỉ cần một ý niệm trong đầu của đối phương. Vương Lâm nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau, hắn cưỡng ép đem áp chế rung động trong lòng, ôm quyền hướng về Thanh Thủy cung kính nói:
– Đa tạ . Tiền bối xuất thủ cứu giúp, ân này xin ghi lòng tạc dạ!
Ánh mắt Thanh Thủy nhìn về phía xa xa trong tinh không, ánh mắt lộ ra một hồi ức phiền muộn. Một hồi lâu sau, phiền muộn này tiêu tan, hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, bình tĩnh mở miệng nói:
– Không cần cảm tạ ta! Ta không quản ngươi làm thế nào học được Hô Phong. Học được cái này chính là đã trở thành đệ tử sau nhiều năm tháng của sư tôn ta, Thanh Thủy ta ở La Thiên Tinh Vực không có việc gì vướng bận, gặp được ngươi, thay mặt sư tôn an bài một chút…
Trong cơ thể ngươi chưa hình thành tiên nguyên, nếu không thể tiến vào tiên trì thì không thể ngưng tụ ra tiên nguyên. Lúc này một trăm lẻ tám Tiên của Lôi Tiên Điện, ba mươi sáu tiên của Thiên Cang đều có cơ hội thăng tiến vào tiên trì, ngươi có thể đi để tranh thủ một chút.
– Nếu là có thể thành công, ta sẽ truyền cho ngươi Huyễn Vũ cùng với tiên thuật Tát đậu thành binh. Nếu không thành công thì ngươi cùng hai tiên thuật này vô duyên. Ta cứu ngươi một lần, cũng xem như đáp trả lại một tia cơ duyên Hô Phong của ngươi và sư tôn. Tự mà giải quyết cho tốt!
Thanh Thủy liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, có một chút do dự, nâng tay phải lên hư không một cái, lập tức một giọt nước trong suốt giống như giọt mưa bông tuyết ngưng hóa ra, trôi nổi hướng về phía trước người Vương Lâm
– Vật này ẩn chứa ba lượt tiên thuật Hoán Vũ, lưu lại làm phòng thân!
Thanh Thủy xoay người, đi về phía hư không, dần dần đi ra xa . Trong giây phút này, trong mắt hắn vẻ phiền muộn càng thêm đậm, lẩm bẩm nói – Người này so với sư tôn còn có vẻ mạnh hơn. Chỉ có điều, ở trên người hắn ta lại thấy có một loại cảm giác rất quen thuộc. Ta nhất định đã gặp qua hắn!
Vương Lâm nhìn bóng dáng đi xa của Thanh Thủy, liền trầm ngâm hồi lâu, hướng về một nơi đó hơi khom người chào, cầm lấy giọt mưa bông tuyết, thân thủ nhoáng lên một cái, biến mất vô ảnh.
– Người kia, nhất định là tu sĩ ở bước thứ ba. Trong La Thiên Tinh Vực này không ngờ có tu sĩ bực này tồn tại.
Thân ảnh Vương Lâm dung nhập thiên địa nhằm về vị trí của gia tộc Lý Nguyên đi đến.
– Vấn đề là không biết ở trong Liên Minh Tinh Vực còn có tu sĩ ở bước thứ ba nào nữa không . Người này quá mạnh mẽ, kể cả là tu sĩ Toái Niết ở trước mặt người này, cũng không còn chút sức lực để phản kháng.
Thân ảnh của Vương Lâm từ trong tinh không bước ra, trong mắt lộ ra tinh quang.
– Tuy nhiên, từ bên trong hạt châu Thiên Nghịch của ta đã thấy được phương hướng của bước thứ ba, rồi sẽ có một ngày.
Trong mắt Vương Lâm tinh quang càng đậm, thân mình tiến về phía trước một bước, lại dung nhập vào bên trong thiên địa, dùng Súc Địa Thành Thốn bước đi.
Bên trong Nam Vực La Thiên, trên một tinh vực hẻo lánh có một Tu Chân Tinh, tinh cấu này tên là Phá Diệt. Trước đây ở một khoảng thời gian rất xa, tên nó chẳng những hiển hách ở Nam Vực La Thiên mà thậm chí trong toàn bộ La Thiên Tinh Vực cũng là đại danh đỉnh đỉnh!
Gia tộc truyền thừa cấm chế thời thượng cổ, Lý gia, nắm giữ Phá Diệt cấm. Gia tộc này thực lực cực kỳ hùng mạnh, từng một lần danh chấn La Thiên. Chỉ có điều sau vô số năm, Lý gia xuống dốc, Phá Diệt cấm cũng rơi rớt dần khiến cho Lý gia dần dần từ trên vị trí đỉnh cao chợt như xuống dốc không phanh.
Cho đến ngày nay, sự huy hoàng của Lý gia dĩ nhiên không lưu lại được bao nhiêu, chỉ có tồn tại bên trong trí nhớ, nhưng lại có bao nhiêu bụi bậm bao phủ làm không còn tỏa nổi ánh hào quang.
Lại theo sự điêu tàn của người trong bộ tộc của Lý gia, dần dần ngay cả trong trí nhớ kia cũng mơ hồ biến mất, phảng phất như không hề tồn tại.
Phá Diệt Tinh lại trở nên hoang tàn vắng vẻ, không có tu sĩ thăm viếng. Ngay cả đại trận cấm chế trên Phá Diệt Tinh của Lý gia lưu lại tại đây, trải qua vô số năm qua thì cũng chỉ sợ giống như Phá Diệt Tinh, cũng đều không còn cách nào tồn tại.
Tại trên Phá Diệt Tinh này, trong tòa nhà tổ của Lý gia, khuôn mặt Lý Nguyên đang nhìn xuống dưới, ngơ ngác nhìn về phía trước. Đồng hành trên Lôi tiên giới, hắn đối với Hứa Mộc cực kỳ cảm kích, nhất là sau khi Hứa Mộc giúp hắn thoát ra.
– Hứa huynh . Diêu gia đuổi giết ngươi, Lý Nguyên ta không phải không giúp, mà là ta bất lực.
Trên mặt Lý Nguyên tỏ vẻ chua xót, hắn có tâm tương trợ nhưng với tu vi của hắn đối mặt Diêu gia, chẳng những không có tác dụng gì mà ngược lại còn làm liên lụy.
Thở dài một tiếng, Lý Nguyên đứng lên ra khỏi phòng, nhìn không trung, cảnh tượng của Lôi chi Tiên giới hiện lên trong đầu hắn.
– Hứa huynh, nếu ngươi có thể đến đây, ta không giữ lại một chút nào đem Phá Diệt tâm cấm truyền cho ngươi!
Lý Nguyên thì thào tự nói, bỗng nhiên thần sắc hắn biến đổi, nhìn chằm chằm vào không trung, một lát sau, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên đầy vui mừng.
Bình luận